Chương 12 TĐT là gối ôm hình người
Tư Cảnh không trả lời, mặt mày buông xuống như thể đang suy tư.
Mà Ôn Hi thấy thế lại gian nan chống thân thể, hô một tiếng Tư Cảnh, sau đó nhìn vẻ tiều tụy trên mặt đối phương trong lòng căng thẳng, "Tôi đang hôn mê, cậu còn trông chừng tôi làm gì? Nhanh đi ngủ đi."
"Nước có chút lạnh, tôi lại đi thêm một chút nước ấm, Bác sĩ Đỗ nói thuốc này cần uống với nước ấm."
Ôn Hi nhìn động tác của hắn không có tiếng động, chờ đến khi uống thuốc xong, nhìn thiếu niên đặt cái ly xuống, cậu mới nói: "Tư Cảnh, cậu còn muốn làm cái gì nữa?"
Tư Cảnh lắc đầu, ngồi ở bên người cậu, " Không có việc gì, cậu ngủ thêm đi."
Ôn Hi lại đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, "Tôi ngủ cũng không yên, vẫn luôn bị ác mộng, cậu đi lên đây làm gối ôm hình người cho tôi."
Tư Cảnh khẽ thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, "Tôi sẽ ở bên cạnh nhìn cậu."
Hai mắt Ôn Hi trầm xuống, "Cậu đây là đang muốn phản kháng tôi?"
Tư Cảnh vẫn không có bất cứ phản ứng gì như cũ, chỉ nhàn nhạt nói: " Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Ôn Hi nhìn bộ dạng mềm không ăn,cứng không ăn đáng giận của người này , trong lòng tràn đầy rối rắm, lại ngạnh cổ nói: "Dù sao tôi ngủ cũng không ngon, không bằng không ngủ, mở to mắt đến hừng đông cho rồi!"
Tư Cảnh nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên không có chút máu, "Ôn Hi......"
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thiếu niên thêm sắc mặt phụ trợ lại càng thêm sáng ngời đen nháy, bên trong lại không chịu thoái nhượng , như viết rõ ràng trên mặt "nếu cậu không lên thì tôi sẽ không ngủ."
Tư Cảnh không có biện pháp, chỉ có thể cởi giày ngồi vào mép giường, Ôn Hi thấy vậy vội vàng xê dịch tới bên cạnh .
Hai người nằm ở trên giường, Tư Cảnh lại giúp Ôn Hi che lại cái chăn, lẩm bẩm một câu: "Thật xin lỗi."
Ôn Hi nhăn lại cái mũi, ghét bỏ hậm hừ, "Cậu cũng biết cậu cọ tới cọ lui là không đúng à, nghe lời sớm một chút không phải tốt rồi à"
Tư Cảnh lại nói lại một lần nữa, chẳng qua lần này nói đầy đủ hơn một chút, "Thật xin lỗi, không nên mang cậu đi tiệm đồ nướng."
Ôn Hi nhìn biểu tình ủ rũ của hắn liền thập phần khó chịu, trực tiếp vỗ một cái lên trán hắn, "Cậu nói cái gì vậy, ăn thịt nướng thôi mà, là thân thể này quá yếu ớt, đâu có liên can gì đến cậu!"
"Tôi không có suy xét chu toàn."
"Cái gì chu toàn với không chu toàn, chỉ là ăn mấy xiên thôi, đến mức này sao?"
Nói xong Ôn Hi liền phát hiện Tư Cảnh vẫn luôn luôn nhìn mình, đôi mắt tối sầm lại, lý lẽ thẳng thắn cùng khí thế mạnh mẽ lập tức thu hồi lại , "Nhìn tôi làm cái gì, tôi lần này là đặc biệt thôi!"
Cậu căn bản cho rằng thân thể của mình là cùng đi theo đến đây, nhưng hiện tại thì như vừa thấy, hẳn là thân thể này chỉ vừa khéo có khuôn mặt và bộ dáng bên ngoài trông giống mình thôi .
Hazzz, Ôn Hi nguyên bản này cũng quá là kiều quý mà.
Ở trong lòng cảm khái xong, cậu phát hiện Tư Cảnh vẫn nằm nghiêng ở kia, khẽ động khẽ động, cả người giống như tượng gỗ, dường như thậm chí còn không chớp mắt
Ôn Hi nhịn không được vươn tay nhéo nhéo một phen mặt thiếu niên, "Này, tôi đã nói không liên can rồi mà sao cậu vẫn cứ cố chấp vậy, cậu là tiểu cô nương bẽn lẽn ngượng ngùng sao?!"
.Tư Cảnh mặc kệ động tác của cậu, không có bất cứ phản kháng gì, chỉ nâng đôi mắt nặng nề nhìn cậu , cánh môi giật giật, "Không, tôi là ngu ngốc."
Ôn Hi: "......"
"Không , không cũng không cần phải như vậy." Cậu ngượng ngùng thu hồi tay, hơi có chút không biết làm sao, nhưng chỉ nhìn đôi mắt của Tư Cảnh, đã khiến trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy chua xót, lại nâng lên tay lần nữa, che đi đôi mắt của thiếu niên, "Ai nha không nói nữa, ngủ đi! Nhanh lên! Mấy giờ rồi còn chưa ngủ coi chừng biến thành đầu trọc!"
Cảm nhận được lông mi mỏng nhẹ ở trong lòng tay mình quét quét, cuốn nhẹ nhàng tê dại, Ôn Hi lại nhắc lại: "Mau ngủ đi, chớp mắt cái gì, cẩn thận tôi bịt mắt cậu lại giờ!"
Tư Cảnh không nhúc nhích nữa, mà nghe lời nhắm lại mắt, sau đó đem tay Ôn Hi cầm xuống nhét vào trong ổ chăn," Đừng để bị cảm lạnh."
Ôn Hi còn muốn nói cái gì đó để duy trì thiết lập nhân vật của mình, nhưng vừa nhấc mắt là đã nhìn thấy Tư Cảnh trước mắt nhợt nhạt xanh xao, lời tới bên miệng rồi cứ như vậy mà nuốt trở vào, cũng làm theo nhắm lại mắt.
Có lẽ là thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, cậu rất nhanh lại lâm vào trạng thái ngủ say lần nữa, chờ tới khi cậu tỉnh lại, trời bên ngoài cũng đã tối, trong phòng hai người thấy cậu tỉnh cũng dừng nói chuyện.
"Tiểu thiếu gia thân thể thấy ổn chưa?"
Ôn Hi đảo mắt qua, gật gật đầu với thanh niên, "Ừm, tối hôm qua thật phiền quá."
Bác sĩ Đỗ xua xua tay, "Khách khí rồi, việc nhỏ thôi, nhưng sao cậu lại đi ăn thịt nướng vỉa hè với nước đá vậy, là bị người nào đề cử sao?"
Ôn Hi biểu tình chưa đổi, bình tĩnh đáp: "Tôi chỉ là thấy mấy bạn học đều đi ăn, tôi cũng đi nếm thử, không nghĩ tới sẽ xảy ra vấn đề này, lần sau tôi sẽ chú ý."
Bác sĩ Đỗ lại nói: "Tư Cảnh cũng thật là, đi theo bên cạnh cậu, hiểu biết cậu như vậy , mà cũng không biết ngăn lại."
Thanh âm Ôn Hi lãnh đạm nói: "Cậu ấy có cản cũng không cản được, dù sao tôi muốn làm thì cũng đâu có ai có thể quản được."
"Thật cũng xác thật là như thế này."
"Bác sĩ Đỗ, tôi thấy mệt, muốn tiếp tục ngủ một lát."
"Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên uống thuốc, lần sau có yêu cầu gì cứ trực tiếp liên hệ tôi là được."
Ôn Hi lười biếng ừ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Tư Cảnh vừa định muốn đứng lên, kết quả lại bị túm chặt cổ tay, "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi đi đưa bác sĩ Đỗ về."
"Không cần, cũng đâu có phải là không biết đường, cậu ở đây trông tôi, chờ tôi lại khát nước đói bụng còn phải dựa vào cậu."
Bác sĩ Đỗ thấy thế cũng chặn lại nói: "Đúng vậy, Tư Cảnh cậu chiếu cố cho tốt Ôn Hi đi."
Đám người vừa đi, ánh mắt Ôn Hi lập tức phát lạnh, "Tối hôm qua anh ta cứ như thế để cậu trông tôi?"
Thiếu niên không có trả lời, nhưng Ôn Hi nhìn thái độ của hắn là đã biết mình đoán đúng rồi, cắn chặt răng, Ôn Hi bất đắc dĩ tức giận chọc cánh tay đối phương một chút, "Tư Cảnh, cậu đúng là tên ngốc mà!"
Tư Cảnh bị nói cũng không giận, chỉ ngoan ngoãn đứng ở kia, trên mặt mang theo nét cười nhợt nhạt mà lại ôn nhu.
Hai mắt Ôn Hi nhịn không được giận dữ, "Cười cái gì mà cười, tôi nói sai sao? Người gì mà bị bắt nạt cũng cứ mặc kệ cố chịu đựng, cậu là bánh bao sao? Người kiểu gì vậy hả?"
Tư Cảnh nghĩ đến khẩu vị mà người này thích, "Bánh nhân đậu."
"......" Ôn Hi thở hồng hộc hai má thành một con cá nóc, "Còn đùa cái gì vậy, buồn cười lắm sao! Anh ta bắt nạt cậu , thì cậu phải biết phản kháng lại chứ!"
Ý vị đặc biệt của hai từ "bặt nạt" này thật sự rất nặng nề, đôi mắt Tư Cảnh hơi hơi nheo lại, nửa miệng cười nhìn thiếu niên.
Ôn Hi bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, "Tôi, tôi bắt nạt không tính, tôi có thể bắt nạt cậu, người khác không được!"
Tư Cảnh cố nén cười, "Đã biết."
"Cậu biết cái con khỉ a, tôi bảo dì tới nấu cơm, cậu muốn ăn cái gì?"
"Cậu chỉ có thể ăn cháo."
Ôn Hi nói không nên lời, "Tôi hỏi cậu, cậu nói tôi làm cái gì!"
Bực mình phun ra khẩu khí, Ôn Hi nói: "Quên không hỏi cậu, cậu chuẩn bị cái gì ăn đi!"
Ôn Hi bệnh trận này, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ nghỉ ngơi một ngày không sai biệt lắm là đã tốt lên, nhưng vì an toàn cậu vẫn nghỉ ngơi thêm một ngày rồi mới đi học.
Sau khi học xong hai tiết lịch sử , mí mắt Ôn Hi đã đánh nhau bắt đầu tự hỏi chính mình vì cái gì mà không giả vờ xin nghỉ thêm 2 ngày.
"Có phải không thoải mái ở đâu không, hôm nay hẳn là nên xin nghỉ tiếp mới đúng."
Ôn Hi lắc đầu, "Không có, tôi đều đã ổn rồi." Nếu cậu xin nghỉ thì Tiểu đáng thương cũng phải xin nghỉ theo để chăm sóc cậu, cậu không nỡ.
Huống chi, chiều nay kết quả khảo sát sẽ được công bố, nói cái gì thì cũng phải đến trường học thôi!
Đối diện đôi mắt muốn nói lại thôi của Tư Cảnh, Ôn Hi đang muốn mở miệng tiếp, đột nhiên có một giọng nói chen vào.
"Ôn Hi, có người tìm!"
Hoang mang chớp chớp mắt, Ôn Hi nhìn tới cửa, biểu tình cơ hồ là nháy mắt liền đen xuống.
Tiếp theo quay đầu lại , hất cằm làm như cái gì cũng chưa nhìn thấy, "Hai chúng ta vừa mới nói đến chỗ nào nhỉ, à cơm chiều nay ăn cái gì đây , cậu muốn ăn cái gì, hôm nay tôi khá là muốn ăn cà chua hầm thịt bò, còn có thể thuận tiện để dì làm cà chua trộn đường cho cậu."
Khóe miệng Tư Cảnh câu lấy cười, "Tôi cảm thấy rất ngon, nhưng cậu hôm nay nên ăn thanh đạm một chút, hay là đổi món khác đi."
"Không cần."
"Cậu cảm thấy măng tây xào chay thế nào?"
"Cậu coi tôi là con thỏ sao, bất quá măng tây hình như cũng không phải không thể!"
Cố Dương đứng ở ngoài cửa lớp bị trở thành người trong suốt : "......"
Ôn Hi vốn tưởng rằng Cố Dương sẽ vì mấy bức tường ngăn cách giữa các lớp mà từ bỏ, lại không nghĩ rằng khi đang nghỉ trưa, bản thân mình lại bị chặn ở WC.
Nhìn thiếu niên đang chắn trước mặt mình, ánh mắt Ôn Hi không tốt, "Mày cản tao."
"Tao đây chính là cố ý cản mày đấy." Cố Dương vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng, tư thái ác bá, ỷ vào ưu thế cao lớn cố ý rũ mắt lạnh lùng nói, "Ôn Hi, mày sẽ không cho rằng hai chúng ta cứ như vậy rồi quên đi."
Người này làm cho gã ăn một cái tổn thất lớn như vậy, cho tiền tuy là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn, gã vừa ra khỏi tiệm đồ nướng kia là mặt trong mặt ngoài đều đã bị ném đến sạch sẽ, vốn định ngày hôm sau sẽ tìm Ôn Hi để tính sổ, kết quả thiếu niên cư nhiên xin nghỉ. Không sai, hôm nay mới vừa biết thiếu niên tới trường học hắn liền lập tức tới lớp cửa tìm người, kết quả đối phương lại có thể làm lơ gã, lúc ấy tiếng đám người kia thấp thấp cười nhạo gã đến bây giờ gã tựa hồ vẫn còn có thể nghe được.
Ánh mắt Ôn Hi xẹt qua vài người trước mặt, hướng về phía Cố Dương cười lạnh nói: "Đừng nói tao và mày có cái liên hệ liên can gì với nhau nhé, trong lúc đó hai chúng ta ngoại trừ thù địch ra thì cái gì cũng không có đâu."
Cố Dương giận dữ cười lại, "Miệng lưỡi này cũng đúng rất lợi hại nha, cũng không biết đến lúc mày bị lột sạch còn có thể hùng hổ dọa người như vậy nữa không."
"Mày muốn làm cái gì?" Ánh mắt Ôn Hi rùng mình, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Nhân số của đối phương chiếm ưu thế, mình đây cũng chỉ có cái miệng chiếm tiện nghi, nếu thật sự đánh nhau với hắn căn bản là không đủ xem.
"Không làm cái gì" Cố Dương tự nhiên chú ý tới hành động nhỏ của Ôn Hi, đôi mắt to tròn tinh xảo trên mặt làm hắn lưu luyến, "Yên tâm, mày đẹp như vậy, tao sẽ luyến tiếc khi đánh mày, đánh hỏng tao sẽ đau lòng, tao chỉ muốn dạy dỗ mày một chút thôi."
"Đương nhiên, nếu như bây giờ mày nguyện ý nhận sai với tao, kêu vài tiếng ca ca tốt, chúng ta cũng không phải không thể bàn lại."
Ôn Hi môi tuyến căng chặt, "Tao mới vừa ăn cơm trưa xong mày có thể đừng làm tao ghê tởm được không?"
Ý cười bên môi Cố Dương hoàn toàn biến mất, vung tay lên, lạnh giọng quát: "Bọn mày còn thất thần cái gì nữa, mau lên đi!"
Nghe được lời này, biểu tình của những người khác lập tức thay đổi, giống như nghe theo chó chỉ huy thoáng chốc đã nhào tới.
Ôn Hi nhìn vài người lao tới, tinh thần căng chặt, tay nắm chặt thành quyền, nhưng mà cậu còn chưa kịp ra quyền, đột nhiên lại vang lên một tiếng kêu rên.
Tất cả mọi người không khỏi quay đầu lại, Ôn Hi cũng kỳ quái nhìn về phía cửa.
Thiếu niên đứng ngược sáng ở đó, thân hình thẳng tắp, viên ngọc đen long lanh trong mắt không giấu được sắc lạnh.
Khóe miệng không chịu khống chế nâng lên, "Tư Cảnh —!
========
Mận: Anh hùng cứu mỹ nhân
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip