Chap 1

Ngô gia và Kim gia là hai tập đoàn lớn nhất nhì, và dĩ nhiên là rất thân thiết từ mấy đời trước. Con Trưởng của hai gia tộc cũng có hôn ước với nhau, tiếc thay, hai nhà đều không có con gái, mà thời đại giờ là thời đại gì rồi, nam nhân lấy nam nhân không có gì là lạ nên hai gia đình vẫn giữ hôn ước. Cái là hai đứa trẻ chỉ xem nhau như bạn, hai gia đình biết phải làm sao?

” Ring ring ”

Kim Chung Nhân ẩn nhẩn nhíu, đá chăn ngồi dậy lướt tay trên điện thoại.

– Tao nghe.

– Đến bar đy, một mình tao buồn quá.

– Hôm nay tao không đy được, mày cũng biết mà.

– Mày sợ sao?

– Tao sợ cái gì?

– Vậy đến ngay đy.

Tút tút tút …

Chung Nhân thở dài, bước vào phòng tắm, sau đó lại phóng xe đến quán bar. Ngô Thế Huân đưa tay vẫy vẫy, nhìn thằng bạn thân mỉm cười, biết hôm nay Kim gia có tiệc, nên cố tình lôi đầu nó ra đây để nó về bị ông già nhà nó giáo huấn, chuyện, bạn bè với nhau, hôm kia nó mới chơi cậu đến bị ông già cậu tịch thu xe, hôm nay phải trả đũa, nếu không cậu đâu còn là Ngô thiếu gia.

Chung Nhân ngồi xuống, đối diện Thế Huân, sau đó rót một ly rượu. Hôm nay nhà cậu có tiệc, ngày hợp gia đình, mà không ra thỳ nó lại bảo là sợ ông già, bực bội.

Mẫn Thạc đứng chờ xe ngoài cổng sân bay, năm năm rồi không về đây rõ là thay đổi nhiều thật. Cũng phải, thời gian làm thay đổi tất cả mà, lần này cậu về cũng là để …

– Thiếu gia, xin lỗi đã để cậu đợi lâu.

– Không sao.

Mẫn Thạc vào trong chiếc xe đen sang trọng, hạ kính xe nhìn phố xá xung quanh, quả là nhộn nhịp hơn rất nhiều. Không biết ba mẹ có khỏe không.

Chiếc xe đen chạy vào trong ngôi biệt thự tây âu cổ kính, hai bên đường trồng rất nhiều cây anh đào, trời vào thu lá rụng, chao nghiêng đáp trên mui xe. Mẫn Thạc mỉm cười, hai hàng anh đào này đã nhìn cậu lớn lên rồi trưởng thành, cậu cũng nhìn nó bao mùa thay lá trổ hoa, gắn bó. Chiếc xe từ từ dừng lại, tài xế Lâm bước xuống xe trước, cúc cung mở cửa xe cho Mẫn Thạc đy ra. Mẫn Thạc mỉm cười, cúi đầu như cảm ơn rồi bước xuống xe, nhìn xung quanh một chút, cảnh vật vẫn không hề thay đổi gì, sau đó tiêu sái mà bước vào nhà, vừa đến cửa đã nghe tiếng trách cứ vang dội.

– Chung Nhân đâu?

– Dạ, dạ …thiếu gia đã …ra ngoài rồi ạ.

– Cái thằng này, không biết hôm nay là ngày gì hay sao? Mau tìm nó về.

– Chuyện gì vậy mẹ?

Kim phu nhân nhìn ra, thấy con trai bước vào, trên mặt liền điểm một nụ cười.

– Con về tới rồi sao? Mau vào đây, đy máy bay có mệt không?

– Con quen rồi mà mẹ. Nhà có chuyện gì sao?

– Chung Nhân lại ra ngoài chơi rồi. Đã dặn dò kỹ lưỡng thế nào mà lại không nghe lời, lát nữa cha con về mà không thấy, thể nào cũng mắng nó chết.

– Để con đy tìm nó.

– Để mẹ cho người đy tìm, con vừa về, nghỉ ngơi trước đy.

– Nó bướng mẹ cũng hiểu mà, vệ sĩ không lôi nó về được đâu.

Mẫn Thạc nói xong liền đứng dậy, theo quản gia ra ngoài, tài xế lại khởi động máy, xe lăn bánh rời đy, đằng sau thêm một chiếc xe chở theo 4 tên vệ sĩ. Quản gia ngồi trước chỉ đường, Mẫn Thạc ngồi ở ghế sau, nhìn hai bên đường một chút nữa, giờ trời chập choạng tối, đường phố lên đèn cực kỳ bắt mắt và nhộn nhịp, thàng phố nào cũng giống thành phố nào, nhưng ở nơi của mình thỳ lại thấy thật ấm lòng.

Chiếc xe sang trọng từ từ dừng lại, Mẫn Thạc bước ra. Sky? Tên quán rất độc đáo, nơi mà em trai cậu thường lui tới, hẳn là quán bar nhất nhì ở đây. Bảo vệ nhìn thấy dẫn theo nhiều vệ sĩ, vã lại thấy quản gia nhà họ Kim đích thân đến đây, thể nào cũng là đến tìm người, chuyện này đã quá quen thuộc, thế nên liền cúi đầu mời vào.

Mẫn Thạc đy trước, lướt mắt nhìn quanh, sau đó ánh mắt dừng lại nơi chiếc bàn rộng nhất, có hai cậu con trai đang tán dóc với nhau, hai bên tay mỗi người đều ôm hai cô gái, cậu né tránh người một chút, bước lại gần.
Chung Nhân đang cười nói, bỗng dưng bị xách tai kéo lên, liền quay sang quát ” Thằng chó nào? ”

– Thằng chó này.

Mẫn Thạc trả lời một câu,tay vẫn nắm lấy lỗ tai của tiểu tử kia chưa chịu buông, Chung Nhân nhìn người kia, vừa cười vừa mếu, không dám nói câu nào. Thế Huân nhíu mày, hất mặt về phía Mẫn Thạc rồi lên tiếng.

– Ha, nhóc con, có biết tụi tao là ai không hả?

Chung Nhân vừa định lên tiếng ngăn Thế Huân lại thỳ bị kéo mạnh lỗ tai hơn, đành im lặng. Mẫn Thạc mỉm cười nhìn Thế Huân.

– Vị thiếu gia này là con nhà ai?

– Ha, nhóc con, ngay cả Ngô thiếu gia ta đây còn không biết sao?

– Ngô thiếu gia? Ngô Thị?

– Ha, thỳ ra cũng không phải bại não.

Thế Huân cười cợt, nhấp một ngụm rượu, trong lòng suy nghĩ từ khi nào Chung Nhân lại sợ mấy thằng nhóc thế này nhỉ? Hay tiểu thụ của hắn? Nhìn cũng không tồi. Mẫn Thạc rút điện thoại, lướt tay một chút, rồi gọi.

– Bác Ngô, tiểu tử nhà bác đến Bar say xỉn quậy phá lung tung …

– Cái gì? Thằng nhãi đó lại đy chơi nữa rồi sao? Cám ơn cháu, mai phải đến nhà bác chơi, bác gái cứ nhắc cháu mãi.

– Vâng ạ, ngày mai cháu sẽ đến, giờ cháu phải đưa tiểu tử nhà cháu về rồi, cháu cúp máy trước.

– Được được, nhớ mai đến nhé. Ta sẽ cho người đến ngay.

Nhét điện thoại vào túi, Mẫn Thạc ngoắc tay ra hiệu, quản gia và vệ sĩ tiến vào hộ tống Chung Nhân ra ngoài, sau đó nhìn thế Huân mà trả lại một câu.

– Nhóc con thỳ mãi là nhóc con.

Thế Huân nhíu mày, tên nhóc đó là ai? Quan hệ với Chung Nhân thế nào? Cuộc gọi khi nãy là sao? Còn đắc ý như vậy, đáng ghét.
Chung Nhân ngồi cùng xe với Mẫn Thạc, xe của cậu thỳ quản gia lái về. Uất ức một chút mà trách Mẫn Thạc.

– Anh, thật mất mặt, em đã bao tuổi rồi mà anh còn kéo tai?

– Kim thiếu gia à, em cũng biết mình lớn rồi sao? Không đy du học thỳ đến công ty tập tành quản lý, cứ đy chơi bời là thế nào?

– Công ty có anh rồi, em không thích đy làm cũng không thích đy học.

– Em thích bị đòn thôi đúng không? Được, để lát về anh báo lại với cha.

– Anh, anh chỉ có đứa em duy nhất này thôi đó. Anh mà báo lại với cha, thể nào cha cũng mang em ra băm nát.

– Biết vậy thỳ ngoan một chút.

– Sẽ cố mà.

Tại quán bar, mười phút sau đó, bảo vệ nhìn quản gia nhà họ Ngô cùng đoàn vệ sĩ thỳ lại cúi đầu mời vào. Hẳn là đến tìm Ngô thiếu gia, chuyện này cũng đã quá quen thuộc. Thế Huân trợn tròn mắt, làm sao ông già nhà cậu lại biết cậu trốn ra ngoài đy chơi chứ? Không thể nào. Thế Huân đy trước, quản gia đy đằng sau, vệ sĩ mở đường, cậu nhăn nhó hỏi quản gia Nam.

– Làm sao cha tôi biết được?

– Là, Kim thiếu gia báo lại thưa thiếu gia.

– Ha, được lắm Chung Nhân chết tiệt.

– Dạ, không phải là Chung Nhân thiếu gia.

– Là sao?

– Là Đại thiếu gia nhà họ Kim, Kim Mẫn Thạc.

– Hả?

Thế Huân hơi sốc, lẽ nào cái tên nhóc hồi nãy? Phải rồi phải rồi, chả trách sao Chung Nhân chẳng dám lên tiếng. Lúc nhỏ cũng có gặp nhau vài lần, nhưng lâu quá không nhận ra. A, nghe nói là đy du học, đã về rồi sao? Ha, anh hai về cũng chả chịu về, tự dưng lần này lại về, còn báo hại cậu. Ha, thù này cậu không trả, cậu không phải Ngô thiếu gia.

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: