Nhìn lá rụng biết trời thu

Tác giả: 靓仔小叶

Editor: Phanh

Thật lâu mới trở lại ~

---

Trương Hân mỉm cười nhìn Hứa Dương Ngọc Trác giống như một vị bảo bảo hiếu kỳ nhảy tới nhảy lui đạp lá rụng trên đất, trong không khí an tĩnh còn nghe được thanh âm giòn tan.

Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên quay đầu, hướng A Hân hỏi: "Cậu thích nhất là mùa nào?"

Trước kia thật đúng chưa từng cân nhắc qua cái vấn đề này, Trương Hân nhíu nhíu mày suy nghĩ một lát: "Mùa đông đi, ở Quảng Châu chưa từng thấy tuyết, ở Thượng Hải mỗi lần thấy tuyết đều rất kích động."

Hứa Dương Ngọc Trác quay trở về bên cạnh A Hân, tay cũng rất tự nhiên khoác lên.

"Mình thích nhất mùa thu!" Giọng Miên Dương mềm nhũn êm ái tựa như bánh nếp nhân đậu: "Bởi vì mùa thu A Hân cũng sẽ mặc áo sơ mi, cậu mặc áo sơ mi thật đẹp a. Còn có còn có, mỗi lần mình ra cửa mặc ít đồ, cậu cũng sẽ cởi áo khoác ra đưa mình mặc."

"Lần sau không cho phép vì muốn mặc áo khoác của mình mà cố ý mặc ít đồ nha! Cảm lạnh thì phải làm sao." Trong giọng nói của Trương Hân có thể thấy rõ niềm vui thích không thể giấu.

"Mình mới không thèm cố ý mặc ít, cậu cái đồ cuồng tự luyến." Khóe miệng Hứa Dương Ngọc Trác cũng đã sắp kéo tới tận mang tai. Làm một cái mặt quỷ rồi chạy về phía trước, Trương Hân theo ở phía sau bước dài, cười cười lắc đầu một cái.

Vị tiểu bằng hữu này.



Thật ra thì Trương Hân cũng thật thích mùa thu, mùa thu là mùa thu hoạch.

Mùa hè hai người cầm tay nhau cùng cố gắng cuối cùng đã kết thúc, cho dù là nước mắt tiếc nuối hay là hoa tươi cùng tiếng vỗ tay cũng đã dần dần lắng xuống, không khí ngoài cửa sổ ở nơi xa cũng giống như đã trở về hiện thực, không còn vì nhiệt độ cao mà bày ra hư ảo đung đưa nữa.

Thường thường lúc này cũng sẽ không còn bận rộn như trước nữa, nàng cũng có thể tranh thủ rảnh rỗi cầm bàn tay ấm áp kia đi nhìn một chút bầu trời quang đãng vạn dặm không mây tựa như bức tranh, mỗi ngày tà dương đều rõ ràng mà cũng thật chói mắt, trăng sao cũng trở nên ôn nhu hơn.

Sinh nhật hai người đều vào mùa thu, đều mong chờ kinh hỉ cùng lễ vật từ đối phương, cùng nhau luyện tập biểu diễn. Hàng năm chỉ có một cái cơ hội như vậy, đem những lời tỏ tình chỉ có đối phương hiểu lặng lẽ đặt vào trong thư, ở trước sự làm chứng của tất cả mọi người mà đường đường chính chính đem những lời cảm ơn và yêu thương nói ra miệng.



"Có đói bụng hay không? Thật lâu không đi dò cửa hàng rồi, đi cửa hàng bánh mì nào đó xem một chút đi." Trương Hân từ trên giường đứng dậy, sờ cái đầu nhỏ Hứa Dương Ngọc Trác đang ngồi xếp bằng trước máy tính cắt video một cái. "Ngồi trước máy tính quá lâu, đối với thân thể không tốt."

"Cậu còn không biết xấu hổ nói mình sao, bình thường mỗi ngày đều không nhúc nhích ngồi ở đây cắt video là ai vậy." Miên Dương một bên tức giận lẩm bẩm một bên lại ngoan ngoãn đứng lên thay quần áo.



Hứa Dương Ngọc Trác ngay cả cửa hàng bánh mì đó ở đâu tên gọi là gì đều không biết, nhưng nàng biết người yêu của nàng sẽ sắp xếp tất cả ổn thỏa, cầm tay cậu ấy đi theo cậu ấy là được rồi.

Mùi bánh mì nướng bay ra ngoài cửa hàng, tuy nói Hứa Dương Ngọc Trác là bị kéo đi, nhưng đến nơi này so với ai khác đều vui vẻ hơn, chỉ vào những chiếc bánh mì đang bày la liệt kia: "A Hân mình muốn cái này, a có vẻ thật ngon, cái này cũng muốn nữa"

Thời tiết dần dần lạnh, hôm nay tâm tình cũng tốt, Trương Hân suy nghĩ đổi một chút khẩu vị không uống Iced Americano nữa. Người phục vụ lễ phép gật đầu một cái: "Chào bạn, bạn kia vừa gọi những thứ kia, lại thêm một ly Espresso ít đường, một ly Matcha Latte, đều gọi nóng."

Nhìn người bên cạnh thật giống như đối với đồ uống mình gọi có chút không hài lòng, Trương Hân nhéo mặt Miên Dương một cái: "Cậu hai hôm nay có chút mất ngủ, hôm nay cũng không có việc gì, không cho phép uống cà phê nữa, lát nữa trở về sớm nghỉ ngơi một chút."



Theo thường lệ còn phải đi cửa hàng hoa dạo một chút.

Hoa mùa thu không thể nồng đậm rực rỡ như hoa ở những mùa khác, đa số đều là tươi mát tao nhã. Trương Hân chọn vài bông màu hồng nhạt cùng màu trắng, bó lại thành một bó đưa cho Hứa Dương: "Tặng cho cậu, mùa thu vui vẻ."

Hứa Dương Ngọc Trác cầm hoa, nhón chân lên trộm hôn lên mặt Trương Hân một cái: "Đáp lễ, mùa thu vui vẻ."

---

Trích lời tác giả thì, "Cuộc sống thường thường không có nhiều những thăng trầm kinh thiên động địa như vậy, nếu có cùng là những chuyện vun vặt củi gạo dầu muối."

Mà đối với mình, chuyện nhỏ nhặt thường ngày đều là những điều ngọt ngào nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip