Chương 13
Tay ta nhuốm đầy máu. Liệu đại dương của Neptune vĩ đại có thể rửa sạch vết máu trên bàn tay này không? Không, chính bàn tay ta sẽ nhuộm đỏ đại dương vô tận, làm xanh thẫm hóa thành một biển máu.
— Macbeth | William Shakespeare
-----------------------------
Mùi máu tanh ở Hẻm Lầy dường như vẫn còn vương trong khoang mũi, khi Kudo Shinichi trở về Sở cảnh sát, sắc mặt anh còn u ám hơn cả bầu trời màu chì xám xịt ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng thảm khốc của gia đình Watanabe và gói ma túy có độ tinh khiết cao như hai tảng đá khổng lồ lạnh lẽo đè nặng lên trái tim anh. Lời khai mơ hồ của Sato cho thấy Watanebe Osamu đã từng di chuyển một vật tương tự vào đêm khuya, điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
"Đã điều tra hết camera giám sát ở Hẻm Lầy chưa? Tôi muốn xem ngay bây giờ." Kudo Shinichi trở về văn phòng, giọng nói lạnh lùng, lập tức ra lệnh.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc ghế trống - Kuroba Kaito vẫn đang ở phòng lưu trữ hồ sơ.
Các cảnh sát thuộc phòng kỹ thuật đã sẵn sàng, nhanh chóng lấy ra đoạn phim từ chiếc camera giám sát duy nhất còn hoạt động, dù đã cũ nhưng vẫn làm việc được ở đầu hẻm Lầy. Hình ảnh mờ nhòe, nhiễu nặng, dấu thời gian in lỳ trên góc màn hình như một hình mờ.
Thời gian trôi qua trong không khí căng thẳng và tĩnh lặng.
Kudo Shinichi đích thân ngồi trước màn hình giám sát, tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh rung lắc. Anh xem xét từng li từng tí một những bóng người mờ ảo, kéo dài dưới ánh đèn đường vàng vọt. Vào đêm khuya ở Hẻm Lầy, người qua lại rất thưa thớt, đa số là những người say xỉn loạng choạng hoặc những người trở về nhà vội vã.
Đột nhiên, cơ thể anh đột ngột nghiêng về phía trước, ngón tay đập mạnh vào nút tạm dừng.
"Chỗ này! Phóng to!"
Hình ảnh dừng lại ở một người đàn ông mặc áo khoác màu tối, đội mũ lưỡi trai.
Thời gian là 3 giờ 17 phút sáng, một tuần trước khi vụ án xảy ra.
Người đàn ông cúi đầu, vành mũ kéo xuống rất thấp, không thể nhìn rõ mặt, nhưng trên tay hắn ôm một vật hình hộp chữ nhật được bọc kín bằng báo cũ màu sẫm. Kích thước và hình dạng của nó giống hệt với gói ma túy được tìm thấy trong ngăn bí mật ở nhà Watanabe.
Bước chân hắn vội vã, mang theo sự thận trọng và lén lút có chủ đích, đi từ trong hẻm Lầy ra hướng đầu hẻm - khớp với những gì Sato đã nhìn thấy trong lúc mơ màng say xỉn.
"Là hắn, Watanebe Osamu!" Kudo Shinichi gần như khẳng định chắc chắn - dáng đi, vóc dáng của người đàn ông này hoàn toàn khớp với những gì anh đã chắp vá được từ lời kể của hàng xóm về Watanebe Osamu.
"Tiếp tục truy dấu! Xem hắn đã đi đâu!" Giọng Kudo Shinichi lộ rõ vẻ nôn nóng.
Tuy nhiên, phạm vi giám sát của camera ở đầu hẻm có giới hạn.
Bóng dáng của Watanebe Osamu sau khi ra khỏi khu vực camera bao phủ liền biến mất vào trong bóng tối của thành phố như một bóng ma. Nhân viên kỹ thuật lập tức truy tìm các camera giám sát khác ở các tuyến đường xung quanh, nhưng hoặc là góc quay không phù hợp, hoặc là thiết bị bị hỏng, hoặc là vào thời điểm đó không có ai đi qua... Manh mối lại một lần nữa đứt đoạn.
"Khốn kiếp!" Kudo Shinichi chửi một tiếng, siết chặt tay. Mục tiêu đã biến mất trong điểm mù, không thể tìm ra địa điểm và đối tượng giao dịch.
"Tua nhanh xem hắn có quay lại vào cùng đêm đó hoặc rạng sáng ngày hôm sau không!" Anh lập tức điều chỉnh chiến lược.
Dòng thời gian lại tua đi với tốc độ chóng mặt.
Ánh sáng trên màn hình thay đổi liên tục, từ sự tĩnh mịch của đêm khuya đến ánh sáng lờ mờ của bình minh. Ánh mắt Kudo Shinichi dán chặt vào hướng mà Watanebe Osamu đã biến mất.
Cuối cùng, vào khoảng 5 giờ sáng, thời khắc mờ ảo nhất khi trời gần sáng, bóng dáng quen thuộc đó lại xuất hiện ở rìa camera, đi từ phía đầu hẻm trở vào trong Hẻm Lầy.
Lần này, Watanebe Osamu không còn ôm gói đồ hình hộp chữ nhật nữa, hai tay hắn xách một chiếc túi du lịch lớn màu sẫm, trông có vẻ rất nặng. Chất liệu của túi không rõ, nhưng thể tích và tư thế hơi nghiêng người về phía trước cùng cánh tay căng cứng khi xách túi, đều cho thấy sức nặng của nó.
Chẳng lẽ đây là...
Một ý nghĩ rõ ràng hiện ra trong đầu Kudo Shinichi, một chiếc túi du lịch nặng như vậy được mang về sau một đêm "giao hàng"... Ngoại trừ tiền hoặc ma túy ra, còn có thể là gì nữa?!
"Ghi lại thời gian! 5 giờ 3 phút!" Giọng Kudo Shinichi chứa đựng sự lạnh lùng, "Hắn đã hoàn thành giao dịch và mang về một khoản tiền mặt khổng lồ!"
Tuy nhiên, thực tế như một chiếc búa lạnh lùng giáng xuống - nhân viên kỹ thuật đã lấy ra tất cả báo cáo và hình ảnh khám nghiệm nhà Watanabe sau khi vụ án xảy ra.
"Đội trưởng, nhà Watanabe bị lục tung nhưng không hề tìm thấy bất kỳ khoản tiền mặt lớn nào! Và chiếc túi du lịch đó... cũng không có ở hiện trường!" Giọng viên cảnh sát mang theo sự kinh ngạc không thể tin được.
Một khoản tiền khổng lồ đã biến mất.
Kudo Shinichi vịn trán, nghiến răng, ánh mắt u ám khó lường, sâu trong đôi mắt xanh biếc bùng lên một ngọn lửa u tối.
Hiện trường bị cố tình lục lọi, hung thủ lấy đi tiền mặt? Điều này nghe có vẻ hợp lý, nhưng kết hợp với phong cách gây án của "Quạ Đen" và "nghi thức" trong vụ án Matsumoto Ichiro, một suy luận lạnh lùng và hợp lý hơn đã hình thành ngay lập tức:
"Đây không phải là một vụ giết người cướp của đơn giản!" Kudo Shinichi đứng bật dậy. Giọng nói của anh vang lên rõ ràng trong văn phòng ngột ngạt, mang theo một sự sắc lạnh xuyên thấu, "Tôi suy luận rằng Watanebe Osamu là một điểm phân phối cấp thấp hoặc một người quản lý kho tạm thời của tập đoàn Bloodclaw. Hắn đã bán chui gói ma túy có độ tinh khiết cao đó - đây chắc chắn là một hành vi vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tổ chức - đây rõ ràng là một sự phản bội !"
"Vì vậy, tập đoàn Bloodclaw - 'Quạ Đen' đã tiến hành thanh trừng, lấy đi tiền ma túy là để thu hồi tài sản của tổ chức! Đây lại là một vụ giết người diệt khẩu nội bộ của tập đoàn Bloodclaw! Giống như vụ án Matsumoto Ichiro!"
Bóng dáng "Quạ Đen", như một cái bóng khổng lồ và lạnh lẽo, đổ xuống từ phía sau màn hình mờ ảo và khoản tiền mặt đã biến mất. Sự tàn nhẫn, hiệu suất làm việc và tính cách tàn bạo mà biệt danh này đại diện khiến tất cả các cảnh sát có mặt đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Kudo Shinichi hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh. Anh cần một chuỗi bằng chứng, cần phải liên kết suy luận này với thủ pháp của "Quạ Đen," và với Kuroba Kaito...
Anh chợt nhớ đến Kuroba Kaito vẫn đang ở phòng lưu trữ hồ sơ.
Dấu ấn Quạ Đen tại hiện trường vụ án Matsumoto Ichiro, sự bất thường của Kuroba Kaito lúc đó, vụ án thảm khốc ở Hẻm Lầy, thủ pháp dọn dẹp hiện trường chuyên nghiệp, và bây giờ là logic giết người diệt khẩu hướng đến "Quạ Đen"... Tất cả các manh mối, dường như đều mơ hồ và không thể kiểm soát, đang hội tụ về phía cái bóng trắng nhợt và câm lặng đó.
"Đội trưởng?" Viên cảnh sát bên cạnh thấy vẻ mặt anh thay đổi liên tục bèn dò hỏi.
Kudo Shinichi sực tỉnh, ánh mắt ngay lập tức lấy lại sự sắc bén và quyết đoán của một đội trưởng cảnh sát hình sự, nhưng ẩn dưới sự sắc bén đó là sự nghi ngờ đang cuộn trào.
"Làm ngay hai việc này!" Anh nói với tốc độ cực nhanh, không thể nghi ngờ, "Thứ nhất, lấy thời điểm Watanebe Osamu xuất hiện lần cuối trên camera làm mốc, mở rộng phạm vi điều tra, bằng mọi giá truy tìm tung tích của hắn ta sau khi trở về Hẻm Lầy. Hắn ta mang theo một chiếc túi lớn như vậy, không thể nào hoàn toàn vô hình! Tìm kiếm các camera giám sát cá nhân có thể có trong hẻm, xem hắn có tiếp xúc với bất kỳ ai không!"
"Thứ hai, hãy điều tra vị trí chính xác địa chỉ nhà của Kuroba Kaito! Ngay lập tức!"
"Vâng!" Viên cảnh sát giật mình trước giọng nói đột ngột cao lên của Kudo Shinichi, lập tức thi hành.
Kudo Shinichi đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng.
Anh cần đến phòng lưu trữ hồ sơ, anh cần tận mắt xem Kuroba Kaito đang làm gì lúc này - anh cần... một câu trả lời, hoặc một sơ hở.
Khi Kudo Shinichi mang theo hơi ẩm ướt ngoài trời và không khí nặng nề khó che giấu đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, Kuroba Kaito đang ngồi trước chiếc bàn gỗ đầy vết bẩn.
Trên bàn trải ra vài tập hồ sơ, một trong số đó chính là hồ sơ gốc của "thảm án diệt môn Khu Phố Cũ". Cậu cầm một phụ lục dường như là về việc điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, lông mày hơi cau lại, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên những trang giấy ố vàng. Chiếc kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt từ bóng đèn trên trần nhà, vẻ mặt tập trung một cách nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu lên. Thấy đó là Kudo Shinichi, cậu dường như không hề ngạc nhiên, chỉ là sâu trong đôi mắt xanh lam sau cặp kính, một gợn sóng khó nhận ra lướt qua cực nhanh, rồi ngay lập tức trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, thậm chí còn mang theo một chút dò hỏi rất đúng lúc.
"Đội trưởng Kudo? Hiện trường có đột phá gì sao?" Giọng Kuroba Kaito bình thản, không chút bất thường.
Kudo Shinichi không trả lời ngay lập tức.
Ánh mắt anh lướt nhanh qua khuôn mặt Kuroba Kaito - sắc mặt tái nhợt, quầng thâm nhạt dưới mắt, vẻ mặt tập trung, và những tập hồ sơ được trải ra trước mặt, dường như cậu thật sự đang so sánh, phân tích - mọi thứ trông thật hợp lý, thật phù hợp với trạng thái của một chuyên gia phân tích tội phạm tận tụy.
Tuy nhiên, trái tim Kudo Shinichi lại chìm sâu hơn.
Càng hoàn hảo không tì vết, vào thời điểm này, càng đáng ngờ.
Anh chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt rơi trên tập hồ sơ "thảm án Khu Phố Cũ". Giọng anh không mang theo cảm xúc: "Ừm, có đột phá lớn. Camera giám sát ở đầu Hẻm Lầy đã quay được hành tung của Watanebe Osamu một tuần trước khi vụ án xảy ra."
Anh cố tình dừng lại, quan sát phản ứng của Kuroba Kaito.
Kuroba Kaito hơi nhướng mày, lộ ra một chút tò mò hợp lý: "Ồ? Đã phát hiện ra điều gì?"
Kudo Shinichi nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rõ ràng từng chữ một: "Ba giờ sáng, hắn ôm một gói đồ hình hộp chữ nhật, có khả năng là ma túy rời khỏi Hẻm Lầy. Năm giờ sáng, hắn xách một chiếc túi du lịch lớn và nặng, đầy ắp đồ quay trở về. Và sau khi gia đình Watanabe bị thảm sát, chiếc túi du lịch đó cùng với những thứ bên trong... đã biến mất."
"Một khoản tiền khổng lồ đã biến mất..." Kuroba Kaito lẩm bẩm lặp lại, đầu ngón tay vô thức co lại một chút.
Lông mày cậu nhíu chặt hơn, ánh mắt sau cặp kính dường như chìm vào suy tư sâu hơn, mang theo sự sắc bén chuyên nghiệp: "Thanh trừng kẻ phản bội, thu hồi 'tài sản'. Đây lại là một 'nghi thức' nữa của 'Quạ Đen'."
Sự phân tích của cậu chính xác chạm đến suy luận trước đó của Kudo Shinichi, thậm chí còn sử dụng lại từ "nghi thức".
"Đúng vậy." Giọng Kudo Shinichi lạnh hơn vài phần, "'Quạ Đen'... e rằng hắn đang ở ngay bên cạnh chúng ta, dõi theo tất cả những gì xảy ra, rồi ra tay dứt khoát, để lại 'dấu ấn' của mình."
"Vụ án mười năm tuổi lại tái diễn, cái chết của Matsumoto Ichiro, vụ thảm sát ở Hẻm Lầy, hình ảnh Quạ Đen ám ảnh... Hắn ta giống như đang chơi một trò chơi, một trò chơi được viết bằng máu và sự sợ hãi, một sự khiêu khích đối với cảnh sát."
Trong khi nói, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt Kuroba Kaito, cố gắng bắt lấy một vết rạn dù là nhỏ nhất trên vẻ mặt bình tĩnh đó, một chút đắc ý, chế giễu hoặc... hoảng loạn của "Quạ Đen".
Kuroba Kaito chỉ chầm chậm tựa vào lưng ghế, tránh né ánh mắt dò xét quá mức của Kudo Shinichi, tầm nhìn rơi vào những tập hồ sơ cũ kỹ, như thể đang xuyên qua chúng để nhìn thẳng vào hung thủ vô hình.
Giọng cậu mang theo sự khách quan gần như tàn nhẫn: "Khiêu khích? Có lẽ. Nhưng tôi nghĩ, sâu xa hơn, là sự thỏa mãn của 'nghi thức' đối với chính bản thân hắn."
"Thanh trừng kẻ phản bội là trách nhiệm của hắn. Nhưng việc hoàn thành bằng một phương thức cụ thể lại mang đến cho cuộc tàn sát đó một 'ý nghĩa' và 'vẻ đẹp' méo mó. Thủ pháp giống nhau, có thể là để ôn lại cảm giác 'thành công' hoặc 'kiểm soát' nào đó, cũng có thể là đang thiết lập một loại 'truyền thừa' chỉ thuộc về riêng hắn."
Sự phân tích của cậu lạnh lùng đến đáng sợ, mang theo sự thấu hiểu xuyên suốt về tâm lý tội phạm đen tối, nhưng cũng... quá đứng ngoài cuộc.
Trái tim Kudo Shinichi chìm sâu từng chút một vào trong hầm băng - phản ứng của Kuroba Kaito không hề có sơ hở, phân tích của cậu chuyên nghiệp và chính xác, thậm chí còn mang theo sự thấu hiểu sâu sắc về tâm lý tội phạm - đây đáng lẽ là giá trị của cậu với tư cách là một chuyên gia phân tích tội phạm hàng đầu.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, dưới cái bóng nghi ngờ đang lớn dần trong lòng Kudo Shinichi, sự "đứng ngoài cuộc" hoàn hảo này, sự thấu hiểu về tâm lý "Quạ Đen" gần như đồng điệu này, đều biến thành mũi giáo sắc bén nhất chĩa thẳng vào chính cậu.
Trong phòng lưu trữ hồ sơ tĩnh mịch như chết, chỉ có tiếng vo ve trầm đục của bóng đèn huỳnh quang.
Ngay lúc này, chiếc điện thoại trong túi Kudo Shinichi rung lên. Anh nhanh chóng rút ra, đó là một tin nhắn mã hóa từ cấp dưới, nội dung cực kỳ ngắn gọn:
【Địa chỉ nhà Kuroba Kaito: Hẻm Lầy số 9, tầng 5, phía Đông. Đã xác nhận. 】
Tim Kudo Shinichi đập mạnh, anh chết lặng nhìn những dòng chữ lạnh lùng này. Đồng thời, bản đồ Hẻm Lầy hiện ra rõ ràng trong đầu anh. Hẻm Lầy số 7 là hiện trường vụ thảm sát gia đình Watanabe, trong khi số 9 chỉ cách đó một bức tường.
Đó chính là nơi Kuroba Kaito đang sống.
Việc Watanebe Osamu ra khỏi nhà vào đêm khuya với ma túy rồi trở về với khoản tiền khổng lồ, về mặt lý thuyết, tất cả những điều này đều xảy ra ngay "trước mắt" Kuroba Kaito.
Với khả năng quan sát của cậu, không thể nào không nhận ra bất cứ điều gì. Hơn nữa, khi dọn dẹp hiện trường, hung thủ đã mang theo chiếc túi du lịch khổng lồ... Nơi có khả năng cao nhất để cất giấu hoặc xử lý nó, chính là nơi ở ngay gần đó, và thuộc về "sào huyệt" của "Quạ Đen".
Tất cả các manh mối, tất cả các nghi ngờ, vào lúc này như một dòng lũ cuồn cuộn, cuối cùng đã tìm thấy điểm hội tụ tưởng chừng như vô lý nhất nhưng lại hợp lý nhất - Kuroba Kaito.
Kudo Shinichi đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao mang theo sự dò xét, kinh hoàng chưa từng có và một sự giận dữ bị đè nén, ghim chặt vào khuôn mặt Kuroba Kaito vẫn còn nhợt nhạt và mệt mỏi.
Kuroba Kaito dường như đã nhận ra sự thay đổi đột ngột trong ánh mắt của Kudo Shinichi.
Cậu không hề hoảng sợ, trái lại, chầm chậm, cực kỳ chậm rãi tháo chiếc kính gọng vàng ra khỏi sống mũi, dùng ngón tay nhẹ nhàng véo gọng kính. Hành động này khiến vẻ ngoài thư sinh của cậu bớt đi phần nào, để lộ ra đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, sắc bén và lạnh lẽo hơn khi không bị kính che khuất.
"Vậy là anh đang nghi ngờ tôi, đội trưởng Kudo?" Cậu đón nhận ánh mắt của Kudo Shinichi gần như muốn xuyên thủng mình. Khóe môi cậu dường như cong lên một chút rất nhỏ, một nụ cười nhạt nhòa đến hư ảo nhưng lại mang theo một ý nghĩa phức tạp khó tả - là chế giễu? Là thấu hiểu? Là mệt mỏi? Hay là... một lời thú nhận thầm lặng?
Cổ họng Kudo Shinichi khẽ động đậy, lồng ngực anh tràn ngập ngàn lời muốn nói - dấu ấn của Quạ Đen, sự bất thường trong vụ án Matsumoto Ichiro, vết thương sau lưng, lời khai của Hyono Rin, khả năng phân tích tâm lý tội phạm chính xác đến mức đồng điệu, và cả địa chỉ nhà vô lý này nữa.
Anh muốn hét lên chất vấn, muốn xé toạc tất cả lớp ngụy trang của đối phương, muốn túm lấy cổ áo cậu và hỏi cho ra lẽ về chiếc túi du lịch đã biến mất và những món nợ máu sau lưng cậu.
Nhưng... bằng chứng đâu?
Là một đội trưởng cảnh sát hình sự, là một Kudo Shinichi tin tưởng vào logic và bằng chứng, trong tay anh lúc này chỉ có những lời nói điên rồ của Hyono Rin, một đoạn phim giám sát mờ nhạt, một lời khai mơ hồ của một người say, một địa chỉ nhà chỉ thẳng vào căn nhà bên cạnh, và những suy luận đang điên cuồng lớn lên nhưng không thể chứng thực của chính mình.
Tất cả những điều này, trước tòa án, trước thân phận "chuyên gia phân tích tội phạm" không chừa kẽ hở của Kuroba Kaito, đều trở nên thật nhợt nhạt và vô lực.
Anh không thể kết tội chỉ dựa vào sự nghi ngờ - điều này không chỉ vi phạm nguyên tắc, mà còn có thể đánh rắn động cỏ, hoặc thậm chí... oan uổng một người có thể vô tội?
Ý nghĩ này khiến tim Kudo Shinichi thắt lại, rồi ngay lập tức bị xé toạc bởi một mâu thuẫn sâu sắc hơn. Trong thâm tâm anh, hình bóng của Siêu đạo chích Kid ngông cuồng và tự do dưới ánh trăng cùng với hình bóng của Kuroba Kaito mà anh đang nghi ngờ là một sát thủ máu lạnh "Quạ Đen", đang giằng xé anh một cách dữ dội.
Cuối cùng, trách nhiệm của một cảnh sát và lý trí đã mạnh mẽ đè nén những cảm xúc đang sôi sục.
Kudo Shinichi hít một hơi thật sâu. Luồng không khí lạnh lẽo, mang theo mùi giấy cũ, làm phổi anh đau nhói.
Anh buộc giọng nói của mình phải giữ ở một mức độ bình tĩnh tương đối, mặc dù sự lạnh lùng và dò xét trong đó gần như đã trở thành thực thể: "Trùng hợp?"
Giọng Kudo Shinichi vang lên rõ ràng trong phòng lưu trữ hồ sơ trống trải: "Một chuyên gia hồ sơ tội phạm với khả năng quan sát và suy luận hàng đầu lại sống ngay cạnh hiện trường một vụ án nghiêm trọng và một vụ giao dịch ma túy đáng ngờ, mà lại không hề nhận ra những hành vi khả nghi của hàng xóm vào đêm khuya? Kuroba, cậu nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?"
Anh không trực tiếp buộc tội, mà ném ra một câu hỏi sắc bén, một câu hỏi buộc đối phương phải tự biện minh. Ánh mắt anh khóa chặt vào đôi mắt Kuroba Kaito, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nhỏ nhất nào.
Kuroba Kaito nhẹ nhàng đặt chiếc kính lên tập hồ sơ ố vàng trên bàn, phát ra một âm thanh cực nhỏ gần như không nghe thấy. Cậu tựa vào lưng ghế, dáng vẻ thư giãn, thậm chí mang một chút uể oải mệt mỏi, như thể sự nghi ngờ của Kudo Shinichi chỉ là một sự phiền nhiễu không đáng kể.
"Khả năng quan sát không có nghĩa là theo dõi 24/7, đội trưởng Kudo." Giọng Kuroba Kaito vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút bất lực khi phải giải thích, "Thời gian làm việc và thời gian sống của tôi có ranh giới rõ ràng."
"Sau giờ làm, tôi cần nghỉ ngơi, đặc biệt là khi..." Cậu ngừng lại một chút, ánh mắt dường như vô tình lướt về phía vết thương ở lưng, "tình trạng sức khỏe không tốt. Ba giờ đến năm giờ sáng là khoảng thời gian ngủ sâu nhất. Watanebe Osamu chọn thời điểm đó để hành động, rõ ràng là để tránh tai mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả người hàng xóm của hắn."
"Tôi không phải là một siêu nhân toàn năng, càng không thể nào dự đoán được hàng xóm của mình sẽ dính vào giao dịch ma túy và vì thế mà bị sát hại."
Lời giải thích của cậu hợp tình hợp lý, không có một kẽ hở.
Một người bình thường cần tĩnh dưỡng vết thương, ngủ say vào đêm khuya, không nhận ra hành động lén lút có chủ ý của hàng xóm là chuyện quá đỗi bình thường.
"Vậy thì," Kudo Shinichi tiến lên một bước, chống hai tay lên mép bàn, nghiêng người về phía trước, tạo ra một áp lực mạnh mẽ hơn. Giọng anh trầm xuống, mang theo sự dò xét nguy hiểm, "Còn về 'Quạ Đen'? Hyono Rin trong phòng thẩm vấn, đã nói không ít lời 'thú vị'."
"Về một kẻ 'trẻ tuổi, thông minh, tàn nhẫn, chỉ mất năm năm để leo lên vị trí cao, là kẻ đáng tin cậy nhất của lão đại'. Về một... 'Quạ Đen' có thể đang ở ngay trong Sở cảnh sát."
Anh nhìn thẳng vào Kuroba Kaito, ném ra quả bom tấn này, quan sát phản ứng nhỏ nhất của đối phương. Đây là manh mối gần nhất với "buộc tội" mà anh có, mặc dù cũng đến từ miệng của một tên buôn ma túy điên loạn, độ tin cậy đáng ngờ, nhưng đủ để trở thành một công cụ sắc bén để thăm dò.
Lông mi của Kuroba Kaito khẽ run lên một chút, chỉ là gần như không thể thấy được, nhanh đến mức như một ảo giác. Những ngón tay cậu đặt trên đầu gối, đầu ngón tay hơi run rẩy, khớp ngón tay trắng bệch do dùng sức. Nhưng những thay đổi nhỏ này đã bị cậu che giấu hoàn hảo bằng việc nhanh chóng cụp mắt xuống và điều chỉnh tư thế ngồi.
Khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh băng giá đó chỉ còn lại ánh sáng phân tích chuyên nghiệp thuần túy, gần như lạnh lẽo, thậm chí mang theo một chút khinh miệt đối với lời nói của Hyono Rin.
"Hyono Rin?" Kuroba Kaito phát ra một tiếng cười khẩy rất nhẹ. Giọng nói mang sự điềm tĩnh thấu hiểu lòng người, "Một kẻ điên cuồng nói nhảm do lạm dụng ma túy và suy sụp tinh thần. Lời hắn nói, có thể tin được bao nhiêu phần?"
"'Trẻ tuổi, thông minh' trong Sở cảnh sát này không chỉ có một mình tôi phù hợp với mô tả đó. 'Tàn nhẫn, mất năm năm để lên vị trí cao' điều này nghe giống hình tượng 'Quạ Đen' mà hắn tưởng tượng ra để phù hợp với nỗi sợ hãi của hắn, hoặc... là một màn khói hắn cố tình tung ra để làm rối loạn tầm nhìn của anh, để gây chia rẽ, ly gián. Còn 'ở ngay trong Sở cảnh sát'?"
Cậu hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm: "Đội trưởng Kudo, anh tin lời nói điên rồ của một tên buôn ma túy hơn là tin một người đồng đội đã kề vai sát cánh sao? Hay là, vì địa chỉ nhà của tôi tình cờ ngay bên cạnh, vì sự phân tích của tôi về thủ pháp gây án của 'Quạ Đen' quá chính xác, mà anh cảm thấy... tôi mới giống 'Quạ Đen' hơn?"
Cậu phản công, ném lại câu hỏi cho Kudo Shinichi. Giọng điệu bình tĩnh, nhưng từng lời đều như đâm vào tim, đánh thẳng vào mâu thuẫn lớn nhất và sự dao động trong thâm tâm Kudo Shinichi, liệu nền tảng của sự tin tưởng có dễ dàng bị đập nát bởi chiếc búa nghi ngờ đến vậy không?
Kudo Shinichi bị câu hỏi sắc bén này ghim lại tại chỗ, nhất thời nghẹn lời.
Sự phản công của Kuroba Kaito đã chính xác đánh trúng điểm yếu của anh - sự khuyết thiếu bằng chứng.
Anh không thể trả lời "tin" hay "không tin", vì sự nghi ngờ của anh cũng thiếu cơ sở thực tế.
Trong phòng lưu trữ hồ sơ, tiếng thở của cả hai người đều trở nên nặng nề hơn.
Kuroba Kaito từ từ đứng dậy. Hành động đó kéo theo vết thương ở lưng, khiến cậu hơi cau mày, nhưng nỗi đau nhỏ đó nhanh chóng bị che lấp bởi sự mệt mỏi sâu hơn. Cậu cầm chiếc kính gọng vàng trên bàn, nhưng không đeo ngay. Cậu chỉ nắm nó trong tay, ánh mắt lướt qua những chồng hồ sơ chất cao như núi, nhìn vào khuôn mặt đầy giằng xé và dò xét của Kudo Shinichi.
"Đội trưởng Kudo," giọng cậu trầm xuống, mang theo một sự bất lực nặng nề, "Tôi hiểu anh đang nóng lòng phá án, áp lực rất lớn. Tập đoàn Bloodclaw, 'Quạ Đen', những vụ án mạng liên tiếp... Tất cả giống như một cái bẫy khổng lồ."
"Nhưng nghi ngờ đồng đội của mình, đặc biệt là khi không có bằng chứng xác đáng, điều này sẽ chỉ khiến 'Quạ Đen' thật sự trốn trong bóng tối, đứng đó mà cười nhạo sự chia rẽ nội bộ, tự tiêu hao này của chúng ta."
Cậu ngừng lại một chút, đôi mắt không bị kính che khuất lúc này phản chiếu rõ ràng hình bóng Kudo Shinichi, bên trong dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp - có sự tổn thương vì bị nghi ngờ, có sự bất lực sâu sắc, thậm chí là một chút khẩn cầu khó tả.
"Nếu anh thực sự nghi ngờ tôi," giọng Kuroba Kaito rất khẽ, nhưng như một cái búa giáng mạnh vào tim Kudo Shinichi, "thì hãy đi tìm bằng chứng. Dùng khả năng của một thám tử đại tài và một đội trưởng cảnh sát hình sự, hãy tìm ra bằng chứng sắt đá có thể chứng minh tôi chính là 'Quạ Đen'. Trước đó..."
Cậu khẽ hít một hơi, như thể đã hạ quyết tâm nào đó. Giọng cậu mang theo sự liều lĩnh quyết liệt và... sự yếu ớt.
"... Trước đó, anh có thể tin tưởng tôi một lần nữa không? Giống như ở bến cảng, giao lưng của anh cho tôi?"
Phòng lưu trữ hồ sơ rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Tiếng vo ve của bóng đèn huỳnh quang được phóng đại đến vô hạn, những tập hồ sơ bị bụi phủ dày tỏa ra mùi mốc cũ.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau qua chiếc bàn chất đầy hồ sơ cũ kỹ, sợi dây tin tưởng đang phát ra tiếng kêu rên sắp đứt dưới lưỡi dao của sự nghi ngờ.
Ngoài cửa sổ, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm. Một cơn mưa rào trút xuống, điên cuồng tạo ra những tiếng rít chói tai, từng đợt, từng đợt một, giáng xuống trái tim đang nóng rực của Kudo Shinichi.
tbc.
Chuẩn bị ngược lên bờ xuống ruộng, tàn canh gió lạnh rồi =)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip