Chap 6
Người con trai đứng trước mặt anh đây, đã có lúc anh nghĩ rằng cậu ấy trong sáng, thuần khiết, nhưng thật sư hôm nay những suy nghĩ đó đã hoàn toàn sụp đổ trong anh. Cũng thế thôi, tất cả cũng chỉ vì tiền!
- Không...không phải thế! Mẹ..mẹ em đang...! - Cậu chưa nói hết câu anh đã quay lưng đi, sao lại không để cậu nói nguyên do chứ? Cậu đâu phải là người như vậy, từ khi cưới anh đến giờ cậu có bao giờ đỏi hỏi anh cái gì đâu. Nước mắt ơi mi đừng rơi nữa, cậu đau khổ, nổi tủi nhục ngày càng dâng lên, anh khinh thường, chà đạp cậu nhưng mặc kệ, giờ cậu không có thời gian để quan tâm, tính mạng của mẹ là quan trọng nhất. Cậu phải mạnh mẽ lên, không thể yếu đuối như thế mãi được.
*Bệnh Viện
Sau 2 giờ chờ đợi trong căng thẳng, phấp phỏng lo âu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng bật mở, thấy ông bác sĩ đi ra, cậu vội chạy lại nắm tay ông hỏi:
- Bác sĩ, mẹ...mẹ cháu có sao không?
Nhìn ánh mắt van nài, chứa đựng sự lo lắng của cậu đang mong chờ câu trả lời từ mình, ông cảm thấy xót thương cho cậu trai này quá, tuy không muốn nhưng ông đành phải nói ra câu nói quen thuộc, là bác sĩ trong nghề lâu năm chẳng lẽ ông không hiểu được nỗi đau khi mất đi người thân.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, vì thể trạng của mẹ cậu quá yếu với lại khi đưa vào đây thì đã hơi muộn nên...nên...! - Ngậm ngừng 1 lúc ông nói tiếp: Đây là những lời mẹ cậu muốn gửi tới cậu, chúng tôi đã ghi lại.
Run rẩy cầm lấy tờ giấy từ tay ông bác sĩ nhỏ không muốn tin vào sự thật này nữa, tàn nhẫn quá, mở tờ giấy ra, bên trong chỉ vẻn vẹn vài dòng:
" Con trai của mẹ, mẹ biết khi con đọc được những dòng chữ này là lúc mẹ không còn nữa, con sẽ đau buồn nhiều lắm nhưng mẹ mong con hãy cố gắng vượt qua mà hướng về tương lai phía trước, con phải sống hạnh phúc không chỉ cho con mà còn cho cả cuộc đời dang dở của mẹ nữa, như thế mẹ mới có thể yên lòng. Cuối cùng mẹ muốn gửi lời xin lỗi đến con, vì mẹ mà con phải khổ nhiều rồi, không giúp được gì cho con mà mẹ lại ra đi như thế này. Mẹ ở trên thiên đàng sẽ luôn dõi theo bước chân con!
Mẹ yêu con!"
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, người thân duy nhất cũng đã bỏ mình, cậu khuỵu xuống, đau khổ, cay đắng, chua xót... Không muốn cảm nhận gì nữa, cậu chỉ ước rằng mình có thể đi theo mẹ mà thôi, một mình trong cái xã hội này, không còn người thân thích, liệu cậu có thể sống hạnh phúc như lời mẹ nói? Cậu còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu nỗi đau nữa? Có còn can đảm để bước tiếp?
Sau khi lo hậu sự cho mẹ cậu mới về nhà, 2 ngày rồi, 2 ngày từ khi mẹ xa cậu, những kí ức về ngôi nhà ở ngoại ô thành phố cùng tiếng nói cười của 2 mẹ con luôn xuất hiện trong tâm trí, cậu thấy nhớ mẹ quá. Khẽ thở dài rồi lẳng lặng vào bước vào nhà.
- Cậu đi đâu giờ này mới về? Có tiền thì đi suốt giờ hết tiền rồi mới biết đường về nhà à, đừng hòng đòi hỏi gì thêm, tôi chỉ có thể cho cậu được thế thôi? - Anh từ cầu thang bước xuống, nhếch mép cười nhìn cậu bằng ánh mắt coi thường.
- Em...em... - Nói đến đây cậu không cảm nhận được gì nữa, người mềm nhũn, cậu ngã xuống. Cũng đúng thôi, từ khi mẹ mất có nghĩa là 2 ngày rồi chứ không phải ít cậu có ăn uống gì đâu.
- Cậu ... cậu làm sao vậy? - Anh hốt hoảng vội chạy lại bế cậu lên phòng rồi gọi bác sĩ.
- - - -
- Cậu ấy không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị suy nhược cơ thể thôi, cố gắng ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi trong vài ngày là khỏi. - Câu nói của bác sĩ sau khi khám tổng quát cho cậu, anh thở phào nhẹ nhõm tiến bác sĩ ra ngoài rồi quay lại phòng, nhìn sâu vào gương mặt xanh xao, người cậu như gầy hẳn đi, anh chợt thấy mình có lỗi, trong lòng với bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp anh cũng chẳng biết đó là gì. Không thấy cậu về nhà anh cũng lo lắng lắm chứ nhưng vì lòng tự cao của mình anh không cho phép nó biểu hiện ra ngoài.
Vài ngày sau dưới sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của anh, cậu đã hồi phục và có thể đi học trở lại bình thường, vừa nhập học 1 ngày đã nghỉ đi gần 1 tuần, cậu hứa với lòng mình sẽ phải cố gắng hơn. Bước vào lớp, chưa kịp định thần lại thì đã bị anh chàng Nghi Ân tra khảo:
- Sao mấy hôm nay cậu không đến lớp vậy? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu lắm không hả? - Quả thực không thấy cậu, cậu ta cảm thấy rất lo lắng, qua nhà tìm, nhấn chuông thì không ai ra mở cửa.
- Mình xin lỗi, mình có chút việc. - Cậu ấp úng rồi vội lản sang chuyện khác:
- À, cậu có biết chỗ nào cần tuyển nhân viên làm việc bán thời gian không?
- Sao? Cậu muốn đi làm thêm à? - Cậu ta ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, mình đang cần tiền trả nợ.
- Có nhiều lắm không? Hay để mình giúp nhé!
- Thôi, tớ không muốn mắc nợ ai nữa đâu, tớ sẽ kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, cũng không nhiều lắm đâu chỉ 50 triệu thôi - Cậu đáp mà mắt cứ nhắm lại, 50 triệu đối với người khác là ít thật nhưng đối với cậu đó lại là cả 1 gia tài với lại cậu không muốn bị ai khinh thường nữa, 1 lần là quá đủ rồi.
- Ừ, tớ hiểu, thế này nhé, khách sạn tớ quản lý hiện đang cần tuyển nhân viên phục vụ phòng, nếu không chê cậu có thể vào làm. - Cậu ta vui mừng đáp vì được tiếp cận cậu nhiều hơn mà.
- Thật sao? Cám ơn cậu nhiều nhé! Cậu yên tâm, tớ sẽ chăm chỉ làm, không làm cậu thất vọng đâu. Hihi! - Cậu cũng hớn hở không kém.
- Tất nhiên, khi nào cậu có thể đi làm?
- Thứ 2 tuần sau nhé!
- Okie! Vậy là còn 2 ngày nữa!
- Ù, thui vào học rồi kìa - Kết thúc cuộc nói chuyện, cậuvui lắm, có việc làm rồi sẽ nhanh chóng có đủ tiền trả anh, lúc đó anh sẽ không kinh thường mình nữa, cậu nghĩ.
Hôm nay có thể coi là 1 ngày đẹp trời vì thế khiến cho tâm trạng của con người ta tốt hơn chăng? Ngoài kia những tia nắng đang mỉm cười khoe ánh sáng đẹp của mình để vui đùa cùng gió mà đâu hay biết rằng dù mình có đẹp đến mấy thì cũng có lúc bị mây che khuất còn gió thì vĩnh cửu mãi trường tồn, nắng ấm áp, dịu dàng, luôn chiếu sáng về 1 phía_ gió mạnh mẽ quật ngã tất cả những gì cản trở bước chân mình, giận dữ đến điên cuồng nhưng lại là "đứa con của ngao du", gió kết hợp với nắng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái rồi khi mưa xuống, gió gào thét làm người ta khó chịu, có phải gió đang nhớ nắng hay không? Nhưng sao gió luôn thường xuất hiện cùng mưa? Là vì nắng quá yếu ớt không thể bảo vệ tình yêu của mình hay vì gió quá phong lưu, luôn đa nghi không cho nắng cơ hội yêu?
Reng!!! Reng!!
Tiếng chuông báo hiệu 5 tiết học nhàm chán đối với mọi người nhưng đối với cậu thì rất thú vị kết thúc. Ủ rũ bước khỏi lớp, Nghi Ân cũng theo sau đến cổng trường cậu thật sự ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó, dáng người cao, khuôn mặt đẹp trai ấy đang là tâm điểm chú ý của mọi người. Thấy cậu đứng đờ người ra Nghi Ân hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Cùng lúc đó anh tiến lại, cậu chưa kịp trả lời thì đã bị anh kéo tay đi, Nghi Ân cũng không kém, vội kéo tay kia lại:
- Anh làm gì vậy?
- Bỏ tay ra - Anh quát.
- Anh là ai, anh có quyền gì mà kéo cậu ấy đi ?
- Tôi bảo cậu bỏ ra cậu có bỏ không?
- Tôi không bỏ, tôi đang hỏi anh đấy.
- Tôi là chồng cậu ấy, giờ cậu bỏ ra được rồi chứ? - Vỗn dĩ không định nói ra nhưng có vẻ anh chàng này lì quá anh đành phải nói.
Đùng! 1 tiếng sét đánh trúng tim cậu ta, anh ta vừa nói gì chứ? Chồng của cậu ư? Vậy là Vinh Tể đã có chồng? Bao nhiêu ước mơ, hi vọng của cậu bi giờ tan thành hư vô. Từ từ bỏ tay ra nhìn bóng dáng cậu bước theo người khác, lòng cậu tan nát, sao cậu ấy không lên tiếng nói với cậu đây không phải là sự thật? Không, cậu không tin, cậu nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
2 người đã yên vị ngồi trên xe mà không gian im lặng vẫn bao trùm, lần đầu thấy anh thừa nhận là chồng mình, cậu cũng không biết nên vui hay buồn nữa, từ khi cậu bị ốm anh không còn hay lạnh lùng như xưa, những cử chỉ quan tâm của anh làm cậu thấy cảm kích vô cùng, hôm nay anh lại đến trường đón cậu nữa chứ, như hiểu được những gì cậu nghĩ, anh lên tiếng:
- Cậu đừng hiểu lầm chỉ là tôi có chút việc phải qua đây, sẵn tiện thấy cậu đang tan trường nên đợi thôi - Nói là như vậy chứ thật ra là vì anh lo cho sức khoẻ của cậu vừa mới khỏi ốm sợ lại tái phát nên dành chút thời gian để qua đón, nhìn thấy Nghi Ân đi kè kè bên cậu không hiểu sao anh lại cảm thấy tức, hạnh động lúc nãy của mình chính anh cũng không giải thích được vì sao mình lại làm vậy nữa.
- À...ừ cám ơn anh! - Cậu lí nhí đáp. Cậu lại buồn nữa rồi, sao những câu nói của anh hay làm cậu buồn vậy nhỉ? Cứ như thế mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng mà đến nhà lúc nào không hay.
1 tháng sau.
Cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua dù có bận học và phải đi làm thêm (À quên nói với các bạn là cậu giấu anh đi làm vì thế anh không biết vụ cậu đi làm thêm) nhưng cậu vẫn luôn chăm lo cho anh từng chút 1. Nhân dịp nhận tháng lương đầu tiên, cậu muốn tạo cho anh bất ngờ.
- Anh à? Hôm nay anh rảnh không?
- Không, tôi có việc bận rồi, cậu có chuyện gì à?
- Vâng, à không, không có gì đâu, em ra ngoài đây. - Buồn bã bước ra, định rủ anh cùng đi mua đồ mà anh lại bận mất, cậu đành phải đi 1 mình dù trong lòng không muốn chút nào.
Sải bước trên con đường dài, gió phả vào mặt làm cậu cảm thấy tâm hồn thanh thản hơn đã bao lâu rồi cậu không được thoải mái như thế này nhỉ? Cậu cũng không biết nữa, đi và cứ thế bước đi mà thôi, có tiếng gọi sau lưng, cậu quay lại, là Nghi Ân:
- Cậu đi đâu vậy? - Cậu hỏi.
- Tớ đi dạo phố ý mà, còn cậu?
- Mình định đi mua ít đồ à.
- Thế sao? Cần người xách đồ không? Tớ làm từ thiện. - Cậu ta tươi cười nhìn cậu.
- Tất nhiên rồi, tại sao không, hìhì.
Cậu dẫn cậu đến 1 shop thời trang lớn gần đó, ngạc nhiên khi cậu dẫn mình vào quầy dành cho nam, cậu hỏi:
- Không phải mua đồ cho cậu à?
- Không, mình định mua 1 cái áo sơ mi tặng người ta mà không biết nên chọn cái nào, cậu giúp mình nhé! Ở đây nhiều mẫu mã đẹp quá!
- Ừ - Ngậm ngừng đáp, thấy cậu vui vẻ như vậy cậu ta cũng không nỡ hỏi gì thêm, đầu óc có phải thuộc dạng thiểu não đâu mà cậu ta lại không biết người cậu muốn tặng là ai, nghĩ đến đây cậu ta lại cảm thấy buồn từ khi biết được sự thật về cuộc hôn nhân của cậu, cậu ta vẫn luôn âm thầm quan sát và hi vọng rằng 1 ngày nào đó cậu sẽ hiểu được tấm lòng và cho cậu ta 1 cơ hội mà sao cậu vô tâm quá.
Sau 1 hồi "lục tung cả shop lên" cậu cũng chọn được 1 cái ưng ý mà cậu cho rằng nó hợp với anh, hớn hở xách món quà đã được gói cẩn thận theo Nghi Ân vào quán cafe, cậu khựng lại khi thấy chồng mình đang ngồi đó cùng Ngọc Mỹ, chẳng hiểu sao nước mắt cậu lại 1 lần nữa rơi, tuy biết rằng anh và cô ấy đang yêu nhau mà sao cậu vẫn thấy đau lòng quá, công việc mà anh bận là đây ư? Hiểu ra vấn đề đang sảy ra, Nghi Ân vội kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên đôi gò má xinh đẹp kia, cậu ta tức giận thay cho cậu, định quay lưng bước tới bàn anh thì bị cậu cầm tay lại nhìn cậu ta với ánh mắt van nài:
- Đừng!
- Cậu bỏ tay ra, sao lại không để tớ cho anh ta 1 bài học?
- Không, không có gì đâu, cậu ngồi xuống đây đi - Cậu chỉ vào chiếc ghế đối diện mình.
- Không có gì thật không? Sao cậu ngốc quá vậy? Sao không cho người khác và cũng là cho cậu 1 cơ hội, cậu cũng nhìn thấy rồi đó, anh ta sẽ không bao giờ yêu cậu đâu? - Tức giận, cậu ta nói mà như mắng vào mặt cậu.
- Tớ biết, nhưng tớ có thể chịu đựng được, cậu không cần phải lo cho tớ đâu, thôi mình về đi, tớ cảm thấy không được khoẻ cho lắm.
Thấy cậu buồn như thế cậu ta cũng đau không kém, hơn ai hết cậu ta có thể hiểu được cảm giác trái tim người mình yêu không thuộc về mình.
Hành động của hai người từ khi bước vào quán đều được thu vào ánh mắt của 1 người, khi nhìn cảnh "tình cảm" kia anh ta nắm tay lại thành hình nắm đấm trong vô thức lúc nào không hay, thấy vậy cô gái bên cạnh lên tiếng:
- Anh sao thế?
Không thấy tín hiệu trả lời, cô vẫy tay trước mặt anh và nói với tần số lớn hơn vừa nãy:
- Tể Phạm, anh làm sao vậy?
Lúc này anh mới trở về thực tại, nói với Ngọc Mỹ:
- Em nói gì?
- Nãy anh nghĩ đi đâu mà em nói anh không nghe vậy?
- Không có gì đâu, anh đang lo về mấy dự án ở công ty thôi. - Chẳng hiểu vì sao anh lại nói dối, là nói dối Ngọc Mỹ hay nói dối lòng mình chính anh cũng không biết, chỉ biết rằng nhìn cậu đi cùng người đàn ông khác là anh thấy khó chịu và giận cậu ghê gớm.
Tối đến, không khí ngột ngạt lại càng trở nên căng thẳng hơn, không biết phải nói làm sao khi tặng món quà, cậu cảm thấy hồi hộp quá, nghĩ đến chuyện lúc sáng vẫn còn buồn nên tốt nhất là không tặng trực tiếp, nghĩ vậy cậu mang hộp quà lên đặt trên bàn làm việc cho anh.
Thấy hộp quà cậu vừa đặt trên bàn làm việc của mình, anh nhếch mép cười khinh bỉ "Cậu tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ nghĩ tốt về cậu sao? Chắc cũng ăn cắp tiền của mình đi mua thôi chứ cậu ta làm gì có tiền" Anh nghĩ rồi cầm lấy vứt vào tủ mà không cần biết bên trong đựng gì.
Cứ ngỡ rằng anh sẽ mặc chiếc áo hôm qua mình mua tặng mà cậu cảm thấy hồi hộp, "Không biết anh mặc có vừa không, có đẹp không nữa" Những suy nghĩ đó cứ theo cậu từ tối qua tới giờ, chợt thấy anh xuống lầu, đi lướt qua như không hề có sự tồn tại của mình sao cậu thấy thất vọng quá, lòng nặng trĩu như mang cả đống sắt vậy, sao anh có thể vô tâm với cậu như thế chứ? Chán nản, cậu cũng bước ra khỏi nhà bắt đầu 1 ngày mới không mấy niềm vui.
Quãng đường tới trường không còn xa lạ gì với cậu nữa, hàng cây ven đường cũng quen dần với bóng dáng của 1 cậu bé bước đi mang theo những nỗi buồn khó tả. Không gian đang yên tĩnh bỗng bị ai đó phá đám bằng tiếng nói lanh lảnh:
- Mày là cái thá gì mà dám làm bẩn giày tao?
- Em xin lỗi, em không cố ý - Tiếng của 1 cậu bé khoảng chừng 10 tuổi đang run rẩy trước thái độ hung dữ của cô gái đứng trước mặt mình.
"Bốp!!!"
- Này thì không cố ý. - Cô gái tát cậu bé 1 cái.
Thấy cảnh này cậu vội chạy lại kéo cậu bé đứng dậy:
- Em có làm sao không?
- Hức...hức, em không sao, cám ơn anh - Thằng bé nói mà vẫn còn run rẩy bẩy.
Ngọc Mỹ nhìn 2 người tỏ vẻ kinh bỉ:
- Đúng là hạng nghèo hèn như các người biết yêu thương nhau quá nhỉ?.
Câu nói của Ngọc Mỹ làm cậu tức giận thật sự.
"Bốp!!!"
-Chị quá đáng lắm rồi đấy, thằng bé có tội gì mà chị đánh nó. - Không thể kiềm chế được hành động của mình cậu tát Ngọc Mỹ.
Đang định giơ tay tát lại cậu thì cô ta thấy anh tiến lại phía mình, giả vờ ôm mặt tỏ vẻ đau đớn, khóc thút thít nói:
- Anh...anh..hức...hức, cậu ta hùa với thằng nhỏ này bắt nạt em...hức...hức. - Nói xong cô ta chỉ tay về phía cậu và thằng bé.
Cậu đứng bất động khi thấy ánh mắt hung dữ của anh nhìn mình.
- Em...em...! - Đang định giải thích thì anh nói:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip