1

Lee Donghyuck kiểm tra xong về tới văn phòng đưa mắt nhìn đồng hồ, thời gian canh rất chuẩn, đi kiểm tra một vòng về tới nơi là đã tan làm rồi. Cậu cởi áo khoác trắng ra treo lên móc, mặc áo khoác bóng chày đi ra khỏi văn phòng.

Hôm nay tâm trạng của Lee Donghyuck rất tốt, thời tiết nắng ráo và một ngày hiếm hoi được tan làm đúng giờ đều giúp tâm trạng của cậu trở nên rất vui vẻ. Cậu bước vào thang máy, ngón tay dừng ở phím số "1" thật lâu, cuối cùng lại di chuyển lên trên ấn xuống số "3".

Lee Donghyuck bước ra khỏi thang máy, tay đút trong túi áo, chậm rãi bước về phía trước, dừng lại ở cuối hành lang, trên mặt tường màu hồng phấn được khảm một cánh cửa sắt màu xám bạc, bên cạnh còn có mấy người đàn ông nôn nóng không yên đi tới đi lui. Lee Donghyuck lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn, chỉ trong chốc lát cửa sắt đã mở hé ra, làm mấy người đàn ông bên kia vươn cổ sang nhìn.

Lee Donghyuck không để ý cửa đã mở, cậu đang tựa vào tường bấm điện thoại. Hoàng Nhân Tuấn mặc trang phục vô khuẩn đứng bên trong chớp mắt nhìn quanh, phát hiện Lee Donghyuck tựa ở bên tường, vội túm tay áo cậu kéo vào.

"Lần sau mày mà muốn vào thì nhớ mặc áo khoác dài." Hoàng Nhân Tuấn tháo khẩu trang xuống, lấy một bộ đồ vô khuẩn từ trong tủ ra, vừa đưa vừa nói, "Trông mày thế này chẳng khác gì đang cấu kết đi cửa sau với tao để vào bắt cóc con người ta."

Lee Donghyuck gật gật đầu, mặc trang phục vô khuẩn lên rồi nhanh nhẹn bước vào bên trong. Tận cùng bên trong phòng là ba hàng lồng ấp, Lee Donghyuck xác định mục tiêu rất nhanh, vòng ra phía ngoài, đi thẳng tới chiếc lồng ấp ở ngoài cùng hàng thứ hai, trầm tư nhìn đứa bé đang ngủ say sưa bên trong.

Ngày đứa bé này ra đời, trời nắng khủng khiếp, Lee Donghyuck gặp mẹ nó vào lúc đi mua cafe giữa trưa. Người phụ nữ vác một chiếc bụng lớn, mặc quần áo bệnh nhân đang đi vào trong lầu, trên trán người phụ nữ nọ mồ hôi túa thành dòng, Lee Donghyuck cảm giác không ổn, cân nhắc tới hình tượng và lương tâm thầy thuốc, cậu tiến tới đỡ người ta một cái, "Nóng thế này đừng đi ra ngoài." Người phụ nữ nọ cảm ơn cậu, cô nói sức khỏe không được tốt lắm, bác sĩ khoa sản bảo nên vận động vừa phải, đến lúc sinh sẽ đỡ khổ hơn.

Lee Donghyuck không đáp lời, cậu đưa người ta về phòng bệnh xong lại quay ra mua cafe của mình. Lee Donghyuck có dự cảm không tốt lắm, phòng bệnh kia trống rỗng, rõ ràng là tự đến bệnh viện chờ sinh, tuy nói thời buổi này không ít người làm mẹ đơn thân, nhưng Lee Donghyuck nhìn sắc mặt tái nhợt của người nọ mà cứ thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Theo lý thuyết những năm qua Lee Donghyuck làm việc tại bệnh viện, từ lúc thực tập cho đến bây giờ trở thành bác sĩ khoa ngoại, thấy sinh ly tử biệt không ít lần, đáng lẽ không nên để tâm quá nhiều mới đúng, ấy vậy mà cậu lại hết sức quan tâm đến dự cảm mãnh liệt này.

Lee Donghyuck dự định ngày mai sẽ sang đây xem một chút.

Ai biết hôm sau đến phòng bệnh đã trống rỗng.

Lee Donghyuck tới phòng y tá nghe ngóng, y tá trực ban nói với cậu bằng nét mặt u sầu: "Bác sĩ Lee đừng nói nữa, đêm qua sợ hết vía, trời chưa tối mà chị gái kia đã vỡ ối, vật vã đến gần mười hai giờ đêm mới vào phòng sinh, ai ngờ đứa bé chưa ra mà sản phụ đã xuất huyết quá nhiều, không chịu nổi, đi rồi."

"Thế người giám hộ của chị ấy đâu?"

"Không có người giám hộ, chị ấy tự tới bệnh viện, nói mình là trẻ mồ côi, cha đứa bé đã chạy mất rồi, sợ không ai ký cam kết cho nên mới tới bệnh viện sớm, nước ối vừa vỡ là chị ấy cũng tự ký cam kết xong luôn, còn dặn bác sĩ Hoàng trực ban lúc ấy là nếu có việc phải bảo vệ đứa bé nữa cơ."

Lee Donghyuck nghe kể lại mà thấy hơi đau đầu, tình cờ là đúng lúc bác sĩ Hoàng được y tá nhắc tới đi ngang qua, Lee Donghyuck nhanh tay nhanh mắt kéo người ta lại, "Nhân Tuấn, mày xuống ca tối à?"

Hai mắt Hoàng Nhân Tuấn thâm xì, bị Lee Donghyuck cản lại chỉ biết gật đầu đờ đẫn.

"Tao muốn nhìn thấy đứa bé kia."

Hoàng Nhân Tuấn dẫn cậu tới phòng cho trẻ sơ sinh, sau khi sinh những đứa trẻ sinh non thiếu tháng và những đứa trẻ "con lai" đặc biệt đó sẽ được thống nhất đặt vào lồng ấp, Lee Donghyuck nhìn đứa bé trong lồng ấp, nhíu mày nghi hoặc, "Sao thế này? Sao lại là 'con lai'?"

"Chứ không mày nghĩ vì sao sản phụ lại khó sinh?"

Sau khi lên tiểu học Lee Donghyuck mới biết, trên thế giới này vẫn tồn tại một sinh vật cao cấp khác.

Cô chú hàng xóm mới dọn tới nhà bên cạnh có đôi mắt màu xanh, lúc con gái họ ra đời mẹ của Donghyuck còn mang bánh kem sang tặng.

Cô bé kia lớn nhanh hơn người thường nhiều, sinh ra được hai năm đã cao như Donghyuck. Mẹ nói cho cậu biết, cô chú nhà hàng xóm thật ra là một loài mèo rất lợi hại, có thể biến thành hình dạng con người, mới đầu Lee Donghyuck nghe mà chỉ nghĩ đó là một câu chuyện đùa, về sau trong lúc chơi với cô bé hàng xóm trông thấy người ta lơ đãng để lộ tai mèo và đuôi, thế mới biết mẹ không lừa mình.

Đến năm thứ ba, cô bé nọ đã mang bộ dạng của người trưởng thành, lúc này thì Lee Donghyuck tin tất cả những gì mẹ nói rồi.

Sau khi thi đậu vào đại học y, tất cả những nghi vấn trong quá khứ của cậu dần dần có lời giải, ví dụ như vì sao con của yêu quái lại lớn nhanh như vậy. Con của yêu quái sẽ giữ nguyên tốc độ phát triển của động vật, trưởng thành nhanh hơn loài người nhiều.

Lại ví dụ như vì sao những đứa bé "Con lai" sơ sinh lại phải vào lồng ấp.

Mặc dù các yêu quái có thể biến thành hình dạng giống con người, nhưng dù sao gen và cấu tạo cơ thể vẫn có khác biệt, con của loài người và yêu quái rất hiếm khi bình an sinh ra đủ tháng, có một số sẽ chết trong bụng mẹ, một số sẽ chết yểu, còn không sẽ như đứa bé này, nguy hại tới sinh mệnh của mẹ mình.

Lee Donghyuck chắp tay sau lưng, nghịch chiếc dây buộc trên bộ trang phục vô khuẩn dùng một lần, nhìn đứa bé nằm trong lồng ấp mà thẫn thờ, đứa bé kia đạp chân, mở to hai mắt nhìn xung quanh, mắt nó rất đen, giống như vực sâu, đang nhìn về phía Lee Donghyuck.

Rõ ràng lúc này đứa trẻ vẫn chưa có thị giác, vậy mà Lee Donghyuck cứ có ảo tưởng là nó đang nhìn mình.

Lee Donghyuck quay đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn, "Người anh em, về sau đứa bé này phải làm sao đây?'

Hoàng Nhân Tuấn đọc ghi chép của các y tá đặt bên cạnh lồng ấp, "Qua mấy ngày nữa nếu không có chuyện gì xảy ra thì sẽ đưa tới cô nhi viện."

Lee Donghyuck xoa cằm, "Mày nói tao nhận nuôi nó có được không?"

Ban đầu Hoàng Nhân Tuấn tưởng Lee Donghyuck nói đùa, ai ngờ thời điểm nhân viên cô nhi viện tới đón đứa bé, Lee Donghyuck mang theo thẻ căn cước và chứng minh tài sản đến cản lại, hỏi mấy giấy tờ này đã đủ chưa, khi đó Hoàng Nhân Tuấn mới biết bạn mình nói thật, nhưng đù muốn cản cũng không cản được.

Phía cô nhi viện ước gì nhanh chóng thoát hỏi mấy đứa trẻ "con lai", những đứa trẻ thế này có khả năng chết yểu rất lớn, đến lúc đó chỉ riêng việc xin giấy tờ cũng đủ để khiến người ta phát rồ, nhân viên cô nhi viện nhìn hồ sơ của Lee Donghyuck, vui vẻ nói cậu có thể đưa đứa bé về, còn những giấy tờ khác sau này bổ sung cũng được rồi hớn hở trở về, để lại Hoàng Nhân Tuấn và Lee Donghyuck ngơ ngác nhìn đứa bé nằm trong tay cậu.

"Mày điên rồi à? Lee Donghyuck, mày mới bao nhiêu tuổi? Mày nuôi được trẻ con không? Mày không đi làm à? Mày không yêu đương không kết hôn không sinh con à? Tự nhiên mua dây buộc mình?"

Lee Donghyuck nhìn đứa trẻ nằm trong vòng tay, cười hì hì nói, "Dù sao những đứa bé thế này lớn rất nhanh, mấy năm nữa trưởng thành tao sẽ để nó tự lập, đưa nó vào cô nhi viện đáng thương lắm, ai biết có bị bắt nạt không."

Trên thực tế chắc chắn đứa bé này sẽ không bị bắt nạt đâu. Lee Donghyuck nhìn sư tử con đang nằm trên giường tủi thân khóc thút thít và nghĩ như vậy, sao vua sư tử có thể bị bắt nạt được cơ chứ.

Vừa rồi Lee Donghyuck bị đánh thức bởi một tiếng khóc, cậu nhìn đồng hồ mới phát hiện lần cuối đứa nhỏ được bú sữa đã là năm tiếng trước, có vẻ đói rồi, cậu chạy ra ngoài pha sữa bột, lúc về bé trai đang nằm sấp trên giường đã biến thành một chú sư tử con.

Sư tử con không phát hiện ra mình đã biến đổi, còn đang khóc nức nở, đôi tai run lên, nhìn đáng yêu vô cùng. Lee Donghyuck ôm nó lên, nhét núm vú của bình sữa vào miệng nó, thì thầm như nói chuyện một mình: "Hóa ra ba của bé là sư tử."

Lee Donghyuck cởi bộ quần áo nhỏ xíu trên người nó xuống, sau đó bọc nhóc con trong một chiếc chăn nhỏ, nghiêng người nằm bên cạnh đỡ bình sữa nhìn nó nuốt từng ngụm, trái tim mềm nhũn, cậu lại bắt đầu nói một mình, "Không biết bé có thể lớn đến ngần nào, nhưng bé đã sinh ra đời nhất định phải cố gắng sống sót đó nha."

Sư tử con chớp mắt, cặp mắt như trái nho đen nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Lee Donghyuck, chiếc bụng tròn vo đang chập trùng dưới chăn, phát ra tiếng mút yếu ớt, như đang nhận lời.

Cơn dở hơi của Lee Donghyuck đột nhiên ập tới, cậu chấm sữa vào đầu ngón tay rồi bôi lên trán sư tử con, sau đó cắp nách nó đứng dậy, giơ nó về phía chiếc đèn ngủ màu vàng ấm.

Trong miệng còn lẩm bẩm hát bài chủ đề của bộ phim Vua sư tử.

Lee Donghyuck tự làm mình bật cười, cậu ôm sư tử con vào lòng cứ cười khúc khích mãi, sư tử con nhìn cậu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, bên miệng còn vương một vệt sữa chưa khô, Lee Donghyuck thích vô cùng, vùi đầu chôn mặt vào bụng nhóc con, cọ cọ.

Sư tử cũng thuộc họ mèo, tạm thời cứ cho là hít mèo đi ha.

Lee Donghyuck đáng tin hơn Hoàng Nhân Tuấn tưởng tượng rất nhiều, trước khi quyết định đưa sư tử con về nhà, việc đầu tiên Lee Donghyuck làm là đi mua một loạt đồ dùng cho trẻ sơ sinh, còn khử khuẩn toàn bộ, thậm chí cậu đã tìm sẵn được một bảo mẫu rất đáng tin cơ.

Lee Donghyuck tính toán tốc độ phát triển của sư tử con, đại khái khoảng một năm là sư tử con có thể đi nhà trẻ dành con yêu quái rồi, đến lúc đó trên cơ bản là cậu sẽ được tự do, sau đó dần dần tới trường của yêu quái, đợi năm sáu năm sau nó trưởng thành là có thể tự lập, Lee Donghyuck cảm giác sắp xếp của mình vô cùng lý tưởng.

Buổi sáng Lee Donghyuck đi làm, trịnh trọng đặt sư tử con vẫn trong hình thái một đứa trẻ vào tay bảo mẫu, "Chị à, bé là 'con lai', không biết khống chế hình thái của mình, cho nên phiền chị để ý đến bé giúp em nha."

Bảo mẫu sợ đánh thức sư tử con, chỉ khẽ đáp lời, sau đó còn thì thào hỏi, "Em bé tên là gì?"

Lee Donghyuck nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cọ cọ bàn tay rịn mồ hôi vào quần tây với nét mặt khó xử, "Vẫn chưa đặt tên..."

Cũng may thủ tục vẫn chưa xong, một thời gian lâu nữa mới phải làm hộ khẩu, cho nên Lee Donghyuck còn cả một quãng thời gian dài để cân nhắc việc đặt tên.

Khi Lee Donghyuck tan làm về nhà, sư tử con đã biến về dáng vẻ của một bé trai, nhóc con mặc bộ đồ liền thân của trẻ sơ sinh đang đạp chân không biết mệt mỏi, để tránh nó ngậm tay, chị bảo mẫu còn đeo cho nó một đôi bao tay như Doraemon, bây giờ thấy Lee Donghyuck đang cười khanh khách.

Thông minh đấy, nhận ra người nhà.

Lee Donghyuck mặc một chiếc áo thun kẻ sọc, ngàn năm có một lôi cuốn từ điển đã phủ đầy bụi ra, chuẩn bị đặt cho em bé một cái tên thật hoa mỹ. Đặt từ điển xuống giường, bụi lập tức bay lên đầy nhà, bé con nằm bên cạnh bị kích thích hắt xì một cái, lập tức biến thành bộ dạng sư tử con.

Chiếc khóa yếm trên bộ trang phục nhỏ bung ra, để lộ chiếc bụng trắng của bé sư tử, hình như lần này sư tử con ý thức được biến đổi của mình, nhìn về phía Lee Donghyuck rất là vô tội.

Lee Donghyuck bị nét mặt của nó làm buồn cười hết sức, cậu cười lớn ôm sư tử con vào lòng, vùi mặt vào chiếc bụng trắng kia cọ cọ, mãnh liệt hít một hơi toàn vị sữa.

Tốt quá, vừa có thể sờ mèo, vừa có thể chơi với trẻ con, lại còn làm việc thiện. Lee Donghyuck cảm giác quyết định của mình vô cùng sáng suốt.

Cậu đặt sư tử con vào giữa hai chân, bắt đầu tra từ điển, sư tử con ngủ được một giấc, lúc tỉnh lại cuối cùng Lee Donghyuck cũng chọn được cho nó một cái tên.

Lee Minhyung. Lee của Lee Donghyuck, Min tức là Mẫn, thông minh nhanh trí, Hyung tức là Hanh, hanh thông thuận lợi.

"Minhyung? Gọi bé là Minhyung có được không nè?"

"Ngao~"

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip