Chap 7

Chính Quốc nắm chặt tay, luồng khí băng lãnh từ người tỏa ra. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống mức thấp nhất. Rất lâu rồi hắn chưa thư giãn động đến vũ lực. Nay chắc bởi vì tức giận quá không thể kiềm chế được mới bùng phát.
Chỉ tội cho Ân Phi... chân tay buốt cóng lạnh toát.
Một tia sáng màu đỏ vụt tới chỗ Tại Hưởng. Hoa tinh nhanh nhẹn xuất hiện chắn ngang bảo vệ hắn. Nhưng nguồn lực quá mạnh mẽ khiến hoa tinh bất lực, cơ thể văng ra xa. Còn Tại Hưởng nhếch miệng, luồng ánh sáng trắng vụt lên xông tới. Hai người ngang tài ngang sức bất phân thắng bại.
Uyển Nhu nằm dưới đất, ho ngày càng nặng phun ra ngụm máu đỏ. Ân Phi hốt hoảng vỗ vỗ sống lưng của Uyển Nhu
- Cô sao không? Cố gắng gượng một lát.
Nghe cô nói vậy, Uyển Nhu gật gật đầu mỉm cười. Bỗng chốc, hoa tinh lết thân thể đứng dậy. Nó đưa mắt nhìn về phía của cô và Uyển Nhu xong chợt lau nhanh đến. Có vẻ, Uyển Nhu đã lường trước mọi việc. Thấy hoa tinh tới gần, lợi dụng sức ép của hai nguồn lực bên kia, cô ta hơi nghiêng người né tránh. Phát trưởng của hoa tinh đánh trúng vào cơ thể của Ân Phi, nhưng đó là lực đẩy khiến cô văng tới chỗ Diêm vương và Yêu vương.
- Diêm hậu... cẩn thận!
Uyển Nhu giả bộ lo lắng hét to. Lúc này, Chính Quốc mới quay người lại, bất đắc dĩ thu hồi công pháp khiến Tại Hưởng được lợi thế phản công. Luồng ánh sáng trắng đó giáng cho Diêm đại nhân một trưởng nặng thổ huyết.
Hàng lông mày Chính Quốc hơi nhíu lại. Vừa nãy hắn mà không thu hồi sức mạnh, chắc chắn Ân Phi sẽ bị tan xương nát thịt. Dù thực lực của Yêu Vương rất mạnh nhưng vẫn chỉ làm tổn hao chút nguyên khí của Diêm vương mà thôi.
Cơ thể Ân Phi rơi tự do. Cô nhắm mắt đợi chờ một cú đau điếng sắp xảy ra. Nhưng không, một bàn tay xuất hiện đúng lúc ôm lấy cô. Rồi cơ thể cô được bao bọc bởi một vòm ngực rắn chắc. Vẫn là mùi hương quen thuộc của Diêm đại nhân.
- Không sao chứ?
Chính Quốc nhìn cô, đáy mắt hiện lên bội phần lo lắng.
Đây là sự quan tâm sao? Ân Phi chưa hết cảm động, bỗng bốc theo bản năng đưa tay lau nhẹ vết máu trên khóe miệng của Chính Quốc. Hành động đó, tưởng chừng như đơn giản nhưng khiến cho tim của Hắn chợt hơi nhói.
Uyển Nhu nắm chặt tay, mắt đằng đằng sát khí như sắp không thể kiềm chế được.
Tại hưởng thu hồi công lực, khóe môi hơi nhếch. Hoa tinh lúc này mới quay lại đứng sau Tại Hưởng
- Thật lãng mạn. Nhưng... sắp phải kết thúc rồi! Đệ đệ song sinh, cái gì của đệ chắc ta phải giành thôi...
Giọng nói của Tại Hưởng có phần mờ ám. Ân Phi còn chưa định thần, Yêu vương và hoa tinh đã biến mất như một làn khói.
Chính Quốc buông cô xuống. Cô chợt nhớ ra liền nhanh chóng chạy tới chỗ của Uyển Nhu. Sắc mặt của Uyển Nhu cực kì khó coi. Gương mặt xinh đẹp hiện lên toàn vết đen dài trông rất đáng sợ.
- Có vẻ là cổ trùng yêu ngàn năm. Cố thành vương chắc sẽ có cách giải được.
Chính Quốc nói.
Uyển Nhu nhẹ nhàng gật đầu, từ từ đứng dậy. Giọng nói có phần suy yếu đi.
- Vậy thuộc hạ cáo lui... trở về chỗ phụ thân...
Nhưng chưa nói hết câu, cơ thể của Uyển Nhu gần như mất trọng lực ngã ra. Cũng may, Chính Quốc nhanh tay đỡ cô ta.
- Nể tình ngươi cứu Diêm hậu, ta đưa ngươi về Cố thành.
Tuy Ân Phi có chút không nỡ nhưng nghĩ đến lúc vừa rồi Uyển Nhu cứu mình nên gật đầu đồng ý ngay. Trước khi đi, Chính Quốc ngoảnh lại nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch tạo một đường cong hoàn mĩ.
- Đợi ta!
Bóng dáng hai người khuất hẳn. Ân Phu thở dài rồi quay người lại dọn dẹp. Phát hiện Phác Trí Mẫn vẫn ngủ say thì đầu hiện lên ba vạch đen. Đây gọi là ngủ say như chết đi!!!
Cố Thành - một trong bốn cổ thành ở đại phủ, được cai quản bởi bốn vị thành vương.
Diêm đại nhân đỡ Uyển Nhu đến cổng thành. Một tên quỷ sai vội vàng chạy vào thông báo. Cố thành vương nhanh chóng đi ra. Thấy đứa con gái bảo bối của mình ra nông nỗi này, người làm cha vạn phần lo lắng.
- Con gái... sao thành ra thế này? Diêm vương, chuyện này là thế nào?
Cố thành vương tự mình đỡ lấy Uyển Nhu lên tiếng. Chính Quốc đường hoàng chắp tay ra phía sau.
- Uyển Nhu trúng phải cổ trùng ngàn năm của Yêu vương!
Sắc mặt Cố thành vương biến sắc. Cổ trùng ngàn năm? Chẳng lẽ... Yêu vương đã thoát ra khỏi phong ấn?
Tuy cổ trùng ngàn năm rất độc nhưng Cố thành là nơi xuất phát tiên dược. Việc điều điều trị loại bỏ độc không khó, chỉ là... ông ta hiểu tính con gái mình. Cớ sao lại tự dưng trúng phải cổ trùng? Chắc chắn phải có điều gì đó.
- Vậy phiền Diêm vương đại nhân đến Hương các đợi ta có chút việc.
Chính Quốc gật đầu rồi biến mất, quỷ sai liền rời khỏi theo lệnh của Cố thành vương
. Cố thành vương thấy đã không còn ai, liền quay sang nghiêm nghị.
- Uyển Nhu! Con không bao giờ bất cẩn để trúng cổ trùng như vậy?
Thấy cha mình hỏi vậy, Uyển Nhu mím chặt môi. Cuối cùng đành cất lời.
- Tại... con muốn được Diêm vương chú ý nên mới đỡ cho cô ta... con...
Cố thành vương chỉ đành thở dài. Đứa con gái này của ông ta ngốc quá... mà ngốc trong việc liên quan tới Diêm vương. Nếu để như vậy, không chừng ngày nào đó con gái bảo bối của ông ta sẽ gặp rắc rối mất....
- Uyển Nhu! Con biết cha rất yêu thương con. Chỉ là... nếu con muốn được bên Diêm vương, ta sẽ thành toàn cho con. Nhưng... đây là cấm thuật ở địa phủ. Nhất định không được cho ai biết!
- Muốn điều khiển tâm trí của Diêm vương thì cần Cốt Tâm. Thành phần của nó là một ít nước canh mạnh bà, thêm một thập toàn đan của ta và quan trọng là máu và nước mắt của Diêm vương.
Cố thành vương giải thích cho Uyển Nhu. Cần máu của Diêm vương? Làm sao có thể. Diêm vương từ trước tới nay chưa bao giờ chảy máu. Quan trọng là... Diêm vương không có máu.
Thực ra, Chính Quốc không phải thần tiên, cũng chẳng phải âm hồn dã quỷ, càng không phải người phàm trần. Để Chính Quốc rơi nước mắt là không thể. Lại còn lấy máu của hắn thì lại càng không có khả năng.
- Cha... cha cũng biết Diêm vương đại nhân vốn dĩ chẳng có máu và chẳng có nước mắt. Cha như vậy, e là...
Cô thành vương dường như đã đoán trước sự việc. Ông ta phất tay, một tên quỷ sai cung kính mang một con dao nạm ngọc xanh lục đến. Cố thành vương cầm con dao đưa cho Uyển Nhu.
- Đây là Nham Bảo. Dùng nó cứa vào tay Diêm vương, tự khắc Diêm vương sẽ chảy máu. Còn về nước mắt... thì con nên động não suy nghĩ dùng Diêm hậu kia làm mồi nhử thì hơn...
Uyển Nhu cầm lấy Nham Bảo, khóe miệng hơi nhếch. Quả thực, cái cảm giác mát lạnh từ con dao khiến cô ta thoải mái. Cố thành vương đã thu xếp mọi thứ. Giờ chỉ cần máu và nước mắt của Diêm vương.
Sáng hôm sau,
Phác Trí Mẫn và Ân Phi nghe theo lời bà bà đến khu chung cư Liên Hợp để thăm bà dì đang bị ốm.
Cô lững thững đi trước, Phác Trí Mẫn theo sau ôm một đống đồ mang đến biếu.
- Này... chẳng lẽ... là con gái được ưu tiên. Còn là con trai thì phải chịu khổ hả?
Phác Trí Mẫn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Bà nội tự dưng bắt anh bê nguyên cả đống đồ. Còn căn dặn không được để cô bê, nếu không về nhà sẽ biết tay. Nhưng... thật ra thì ai mới chính là cháu của bà nội đây?
Ân Phi thản nhiên bóc một cái kẹo thả vào miệng mỉm cười.
- Tôi chỉ nghe lời bà bà thôi.
Khu chung cư Liên Hợp chính là một chung cư kha cổ. Do cải cách và nhiều chung cư cao cấp mọc lên nên hầu như mọi người đều rời khỏi đây. Cả khu chung cư rộng lớn nghe nói chỉ vẻn vẹn có 3 căn hộ hiện tại còn người sinh sống trong đấy có cả bà dì của Phác Trí Mẫn. Chắc hẳn họ không chuyển đi thứ nhất vì già cả. Thứ hai vì không có nhiều tiền.
Đứng trước khu chung cư, cả người cô chợt rùng mình. Cái cảm giác như có chuyện gì đó xảy ra cứ hiện lên trong đầu óc cô.
Phác Trí Mẫn đi trước dẫn đường. Do chung cư lâu năm nên cầu thang máy bị chập điện mà không ai tới sửa nên cả hai đành vác xác leo lên tầng thứ 7.
Vừa đi Ân Phi vừa ớn lạnh. Khu chung cư rõ to mà không có bóng người. Không biết bà dì của Phác Trí Mẫn lập dị tới nỗi ở đây được mới bái phục.
Cửa phòng tầng thứ 7 hiện ra. Cả hai đi qua một dãy hành lang dài rồi dừng lại trước cửa một căn hộ. Phác Trí Mẫn đưa tay gõ cửa.
Một tiếng rè rè vang lên. Ngay sau đó cách cửa kẽo kẹt mở ra. Bên trong tối om. Ân Phi lấp sau người Phác Trí Mẫn rồi rón rén đi vào. Vừa bước chân vào căn hộ, cách cửa lại kẽo kẹt tự động đóng lại. Điện trong căn hộ lập tức sáng rọi. Cô nghiêng người quan sát xung quanh. Có vẻ căn hộ của bà dì này cũng bình thường, chỉ là... khắp tường đâu đâu cũng dán bùa. Và đặc biệt là bên phía trái phòng khác có cả một bộ đồ nghề cúng tế.
- Bà dì... bà nội con sai hai đứa con tới thăm bà bị  ốm!
Phác Trí Mẫn đặt túi hoa quả trên bàn. Cả hai người đang ngơ ngác quan sát, bỗng đâu bà dì của Phác Trí Mẫn đột nhiên xuất hiện phía sau. Mái tóc già che kín cả gương mặt.
- Phác Trí Mẫn... hôm nay dẫn bạn gái đến chơi à?
Ân Phi từ từ quay đầu lại phía sau. Bà dì này... ăn  mặc kì quái, đầu tóc rũ rượi chẳng khác gì con quỷ cả...
Bà dì của Phác Trí Mẫn gõ gõ chiếc gậy dài xuống đất. Xong ngẩng mặt lên nhìn Ân Phi khiến cô lạnh cả sống lưng.
Bà dì có gương mặt giống hệt với bà nội Phác Trí Mẫn? Ân Phi nghi hoặc quay sang nhìn Phác Trí Mẫn. Mà cái tên này không hiểu tại sao cứ đỏ mặt cúi xuống. Làn da trắng ẩn hiện dưới ánh đèn khiến cô suýt nữa không kìm chế được mà véo má anh ta. Người gì đâu mà dễ thương thế!!! Cô gọi là tiểu mĩ thụ quả thật không có sai...
Ân Phi khé cử động, nhích người lay lay tay Phác Trí Mẫn. Lúc này anh ta mới giật mình xong nhìn bà dì thì hiểu ra vấn đề.
- Aha.... quên chưa nói với cô, bà dì đây là chị gái song sinh của bà nội tôi... nhìn hai người giống nhau như hai giọt nước đúng không?
Ân Phi gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt rồi cúi chào.
- Dạ, cháu là Hoàng Ân Phi. Rất vui được biết bà ạ.
- Ừm... Ân Phi! Tên hay!
Bà dì cất giọng nói khàn khàn rồi chống gậy quay người đi xuống ghế ngồi.
Ân Phi theo Phác Trí Mẫn cũng ngồi xuống theo. Bà dì cầm tách trà rót một ly nước rồi đẩy về phía của cô. Lại rót ly tiếp đẩy về phía Phác Trí Mẫn
- Ta quanh năm quen sống một mình. Chỉ có Nguyên Khải thỉnh thoảng tới thăm ta. Nay nó dẫn bạn gái về, ta cũng vui.
-"..."
Không hiểu sao mặt Phác Trí Mẫn lại đỏ bừng cúi xuống. Cô vội giải thích
- Dạ, bà hiểu lầm rồi. Cháu và Phác Trí Mẫn chỉ là bạn. Cháu đang ở nhờ nhà anh ấy ạ.
Khi Ân Phi vừa dứt lời, bà dì đặt chén trà xuống nhìn cô bằng con mắt khó hiểu xong thở dài.
- Rốt cuộc Phác Trí Mẫn định sẵn già mới lấy vợ... haizz... ta vừa mới bói một quẻ cho cháu đấy...
Ân Phi ngẩng người. Thì ra bà dì là thầy bói toán. Thảo nào mà cứ thần thần bí bí kì dị khiến cô thấy sợ. Đúng là chị em với bà bà có khác. Một người làm đạo sĩ thu phục yêu ma, một người làm thầy bói...
Bà dì rốt cuộc lúc sau cũng đứng dậy đi vào bếp bảo làm chuẩn bị mấy món cho bữa trưa. Phác Trí Mẫn thì nằm ngả trên ghế sopha ngủ một giấc.
Ân Phi đi khắp căn hộ tham quan. Chợt đi qua một căn phòng, cô dừng lại mở cửa. Phía góc trong tường có một cái gương đang phát sáng. Do tò mò nên cô lại gần cầm lấy chiếc gương bằng đồng lên xem xét.
Gương đồng quét ánh sáng qua một lượt gương mặt cô, xong bất chợt phản chiếu những hình ảnh kì lạ trên gương.
Ân Phi thấy cô và Diêm Vương đang... lên giường...??? Cái quái gì đây? Lên giường làm chuyện ấy ấy...
Thoáng cái gương mặt cô đỏ ửng. Tuy xấu hổ nhưng vẫn cứ xem. Thật không ngờ thân thể của Diêm đại nhân đẹp thật.. đẹp đến mê người... oa cô "ăn" Diêm đại nhân thật nha.
Lúc sau, gương đồng lại phản chiếu hình ảnh khác. Diêm đại nhân đang... khóc nắm tay một người con gái đang bất tỉnh?... Ân Phi chăm chú nhìn muốn xem gương mặt của người con gái đó nhưng cửa phòng bị ai đó mở rộng ra kẽo kẹt. Cô giật mình suýt nữa làm rơi gương đồng trên tay xuống.
Bà dì chống gậy bước vào. Có vẻ như bà đã nhìn thấy tất cả. Ân Phi lắp bắp vội giải thích.
- Dạ... thưa bà... cháu.. thấy tò mò nên...
Bà dì đi tới cầm lấy chiếc gương đồng trên tay cô cất vào tủ.
- Không sao đâu. Đó là gương Mặc Tử, có thể cho ta thấy chuyện tương lai sẽ xảy ra... ta vừa nhìn qua. Có vẻ, tương lai của cháu... không có đoạn tiếp... chứng tỏ cháu sẽ gặp đại họa... không thể sống...
Gương mặt cô tái xanh. Bà dì nói cô sẽ gặp đại họa không thể sống? Nhưng... trong người cô có phượng hoàng đơn làm sao chết dễ được.
- Mà chuyện cũng tùy thuộc vào cháu cả. Nhiều lúc bà già này cũng đoán sai mà, không phải căng thẳng như vậy.
Tại Cố Thành ở Địa phủ
Cố Thành Vương vận công truyền nội lực sang cho Uyển Nhu. Gương mặt cô ta từ trắng chuyển sang đen xong chuyển sang xanh cuối cùng mới hồng hào.
Thu lại nội lực, một tên quỷ sai bưng bát thuốc đến. Cô thành vương cầm bát thuốc đưa cho Uyển Nhu.
- Uống xong, trùng độc trong cơ thể con sẽ tiêu tán.
Uyển Nhu vâng dạ rồi cầm lấy bát thuốc uống cạn. Cô ta uống xong bỏ bát trống sang một bên đứng dậy khởi động gân cốt. Quả thật rất dễ chịu.
Hai tên quỷ sai đúng lúc từ trong gian phòng đi ra, chuẩn bị một tách trà ngọc vẫn còn bốc hơi. Cố thành vương đi tới mở nắp rồi cho vào một ít bột đen.
- Cha? Cha bỏ gì vào trà mang cho Diêm vương vậy?
- Mãn tán! Độc không màu không mùi không vị.
- Cha! Cha không được làm hại Diêm vương... con...
Uyển Nhu nghe vậy kích động. Nhưng Cố thành vương vẫn bình thản giải thích.
- Không sao. Độc này chỉ làm cho kìm hãm sức mạnh khiến Diêm vương ngất đi một lát thôi. Lúc đó con hãy dùng Nham Bảo chạm vào vết thương trên ngực Diêm Vương bị Yêu Vương làm bị thương. Nó sẽ hút máu của Diêm vương...
Uyển Nhu nghe giải thích như hiểu ra vấn đề. Nhưng cô ta vẫn còn thắc mắc.
- Nhưng, con chưa hiểu tại sao Diêm vương không bao giờ chảy máu lại bị Yêu Vương đánh trúng một chiêu thôi mà bị thổ huyết? Vả lại... thanh Nham Bảo này sao lại khiến Diêm vương cũng chảy máu? Hai chuyện này liên quan tới nhau?
Cố thành vương cười cười gật đầu. Đúng là con gái của ông ta. Rất thông minh.
- Vốn dĩ Diêm Vương sẽ không có máu. Nhưng khi bị Yêu Vương đánh sẽ chảy máu bởi vì... bọn họ là anh em sinh đôi. Mang cùng một năng lượng đối lập khắc chế nhau ngay từ khi sinh ra... năng lượng khắc chế đó sẽ làm dòng sức mạnh đối phương chuyển hóa thành huyết. Còn Nham Bảo, được làm ra từ móng vuốt của Yêu Vương. Nhớ năm đó Yêu vương làm thiên hậu bị thương, thủy thần tiên thượng đã giánh cho Yêu vương một lực mạnh. Không ngờ một móng vuốt của Yêu vương bay tới chỗ của ta. Vốn ta định lấy về nghiên cứu nhưng không ngờ nó lại hữu dụng như vậy...
Tất cả,chỉ vì toan tính hôm nay

Endchap
Chuẩn bị ngược nha
Truyện trc ngc kẻ thứ 3 r
Nên nay ngc 2 nv chính nhé
Sẽ đau lòng đó
NHỚ VOTE CHO TUI NHA

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip