《Only One》 - Part 2
Đóa hoa hồng an tĩnh nằm trong bình thủy tinh trong suốt, so với đóa hoa đã khô khốc nằm bên cạnh, nó lại càng cô đơn, tươi đẹp như máu.
Bức màn dày nặng che khuất đi ánh sáng bên ngoài, Tôn Nhuế đúng giờ sinh học từ đầu giường ngồi dậy, bởi vì không gian tối tắm, trong lúc nhất thời cũng không rõ mình hiện tại đang ở đâu.
Nàng gãi đầu suy nghĩ, nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
.
.
Một câu của Khổng Tiếu Ngâm khiến cô tức giận đến cả người phát run, nhưng cô lại không hiểu được biểu cảm khi đó của Khổng Tiếu Ngâm, có khổ sở, có mất mát, có vui vẻ, tất cả đan chéo vào nhau, khiến cô thật sự không nắm bắt được.
Cô nhìn Khổng Tiếu Ngâm gầy ốm tựa như một đứa trẻ, trong lòng đột nhiên có một khát vọng không ngọn nguồn, đột nhiên cô không tức giận nữa, chỉ lần nữa giữ chặt tay nàng, nhẹ nhàng.
Cô khát vọng nàng ở lại.
"Xin lỗi, ở lại đi."
Cô uống rất nhiều rượu, Khổng Tiếu Ngâm lại chỉ ngồi nhìn. Nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng khi răng môi mang theo hương hoa hồng nồng đậm hòa quyện quấn quanh cùng đầu lưỡi còn vương vị cồn, cảm giác như đốt cháy tâm hồn, nguyện ý cùng nhau sa đọa vào địa ngục.
Cô nhớ rõ ràng khi hơi thở khó khăn khi nàng tiếp nhận cô, nhớ rõ ràng khi nàng đưa những ngón tay gầy siết chặt tấm chăn bông bên dưới, thậm chí cũng nhớ rõ cả đôi má ửng hồng và đôi mắt đẫm lệ ngay khi sóng triều qua đi trong bóng đêm.
Cô căn bản không có say.
Suy nghĩ ngừng lại, Khổng Tiếu Ngâm bên cạnh mở đôi mắt mơ màng nhìn cô. Tôn Nhuế đưa tay vén những lọn tóc che trước mặt nàng, dịu dàng hỏi, "Không sao chứ?"
Khổng Tiếu Ngâm sau khi hoàn toàn tỉnh giấc chỉ trầm giọng ừ một tiếng, lúc này nàng mới phát hiện giọng mình khàn đến kỳ cục. Nàng bọc chăn lại, hỏi "Mầy giờ rồi?"
Tôn Nhuế cầm lấy điện thoại bên cạnh, "7 giờ, tôi phải đến công ty."
Vừa nói chuyện vừa mặc quần áo xong, nhưng cà vạt lại cố tình chống đối với cô. Khổng Tiếu Ngâm không thể coi như không thấy, duỗi tay muốn giúp đỡ, "Để tôi làm cho."
Bởi vì động tác duỗi tay ra, nên Tôn Nhuế loáng thoáng có thể nhìn thấy trước ngực nàng loang lổ những điểm hồng, cực kỳ giống như bông mận tuyết đầu mùa ở Hokkaido. Nhìn gương mặt nàng chuyên chú tháo cà vạt ra, sau đó lần nữa thắt lại. Tôn Nhuế chỉ cần giương mắt là có thể thấy rõ lông mi dài, cùng những sợi tóc mỏng mượt lướt qua vai, rơi xuống trên xương quai xanh của nàng.
Đúng là muốn mạng người.
Tôn Nhuế liếm liếm môi dời đi tầm mắt, trong lòng hoảng hốt chính mình đột nhiên thật sự đối với nàng nảy sinh dục vọng. Lực trên cổ đột nhiên nhẹ đi, cà vạt đã được nàng thắt gọn gàng.
"Cám ơn." Tôn Nhuế cúi người muốn hôn nàng, theo bản năng như mỗi lần cùng một người khác lên giường xong, dùng nụ hôn để kết thúc.
Nào biết người trên giường dùng tay chống lại đôi môi cô, giọng điệu lãnh đạm không có một chút tình cảm, "Đi đi."
.
.
Bị đuổi ra, Tôn Nhuế xuống dưới lầu ở máy bán tự động mua một gói thuốc lá, ngồi trong xe hút xong mới chậm rãi khởi động xe rời đi.
Cô ngừng ở dưới tòa nhà công ty, gọi điện thoại cho Tiền Bội Đình.
"Alo, Tiểu Tiền? Xin lỗi nha, tôi hôm nay có khách hàng nhất định phải gặp, cho nên buổi hẹn đi xem phim với em chắc có lẽ phải dời lại, xin lỗi bảo bối."
Tôn Nhuế dỗ Tiền Bội Đình một trận mới khiến tiểu tổ tông nguôi giận, thấy thời gian không còn nhiều, cô tùy tiện nói vài câu lấy lệ rồi cúp máy. Cô canh chuẩn thời gian Từ Thần Thần đi làm, ở đại sảnh cùng nàng "ngoài ý muốn" chạm mặt.
"Tối hôm qua chị ngủ ngon chứ?" Tôn Nhuế bước đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi thăm.
Từ Thần Thần bị gọi giật mình, nhưng nhìn thấy là Tôn Nhuế, trên mặt liền tự động mở nụ cười, "Ừm, em thì sao? Ngủ ngon không?"
Tôn Nhuế bị hỏi như thế, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt lãnh đạm mị hoặc của Khổng Tiếu Ngâm, khóe miệng không tự giác mà xuất hiện một độ cong nhẹ, "Đương nhiên rồi."
.
Xử lý xong mọi việc trong công ty, Tôn Nhuế đứng ở trước cửa sổ bằng kính hút thuốc, cô rất thích cảm giác sương khói lượn lờ, giống như mọi người đều chuyển động theo quỹ đạo của mình, chỉ trừ ——
Tôn Nhuế đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ngay cả khi Từ Thần Thần bước vào phòng cũng không biết. Nàng bước lên vỗ vỗ bả vai Tôn Nhuế kéo cô trở về.
"Chị kêu em mấy tiếng cũng không phản ứng, suy nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?" Từ Thần Thần đứng bên cạnh Tôn Nhuế, cùng nàng thưởng thức hoạt động của thành phố.
"Không có gì, chỉ là suy nghĩ chút chuyện trong công ty." Tôn Nhuế đem thuốc ấn vào gạt tàn.
Từ Thần Thần nhìn thấy gạt tàn đã đầy muốn tràn, nhíu mày, do dự mãi vẫn mở miệng nói, "Về sau đừng hút nhiều như vậy nữa, em biết cái này đối với thân thể không tốt mà."
Một tro thuốc bị rơi xuống tây trang màu đen, nhẹ nhàng để lại trên đó một vệt xám trắng, Tôn Nhuế chặc lưỡi một tiếng, cầm lấy khăn ướt thật cẩn thận lau đi. Không biết cố ý hay vô tình, Tôn Nhuế hiển nhiên không nghe được câu nàng vừa khuyên nhủ.
Từ Thần Thần cũng không nói thêm gì, vẫn giống như mọi ngày khi đến đây, vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo Tôn Nhuế, để lại một nụ hôn ngọt ngào rồi rời khỏi văn phòng.
.
.
Tôn Nhuế tinh thần có chút mệt mỏi, cô không biết như thế nào để giải tỏa, cô muốn đi gặp Tiền Bội Đình, nhưng ở phía sau còn một đống việc lớn nhỏ rườm rà cần xử lý, căn bản không có rảnh để bận tâm việc khác.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý xong các văn kiện, sắp xếp gặp khách hàng, sau đó hoàn thành hạng mục cuối cùng của mình trong tháng này liền xin nghỉ phép, không còn thấy bóng dáng.
Cô muốn an tĩnh, rời xa ồn ào náo động.
Bởi vì Tiền Bội Đình được nghỉ hè, Tôn Nhuế liền đưa nàng tới ở cùng mình. Tiền Bội Đình cũng lấy cớ nói với cha mẹ mình rằng ở bên ngoài làm thêm, ở nhà lại nhà bạn gần chỗ làm. Ba mẹ nghe con gái đã từng nhắc đến Tôn Nhuế, đối với cô gái này cũng có ấn tượng, lại là con gái, cho nên liền không lo lắng gì.
Tôn Nhuế dựa vào trên người Tiền Bội Đình, mùi hương cơ thể thuộc về thiếu nữ khiến bực bội trong lòng cô dần dần bình ổn lại. Tiền Bội Đình dừng việc bấm điện thoại lại, chôn mặt trong bả vai Tôn Nhuế, thỏa mãn hít sâu một hơi.
"Em rất thích mùi thuốc lá trên người chị..." Tiền Bội Đình nói, mặt bất giác hồng lên, "Cảm giác thật mát mẻ, thật trưởng thành, tràn đầy cảm giác an toàn."
Tôn Nhuế nhếch khóe môi, "Em thích là tốt."
.
Trước đó Tôn Nhuế có đi đến quán bar tìm Khổng Tiếu Ngâm, nhưng quản lý nói nàng tháng trước đã xin nghỉ việc, cũng không nói là đi đâu. Rõ ràng tiền đưa cho nàng hoàn toàn đủ để trả hết những món nợ mà cha nàng thiếu, vì cái gì còn phải xin nghỉ. Tôn Nhuế nghĩ không ra, cũng không xác định được nàng có ở nhà hay không, vốn muốn đi đến nhà nàng thử vận may, công ty lại đột ngột xảy ra chuyện mà mắc kẹt đến nay.
Tiền Bội Đình cũng càng ngày càng thích dính lấy cô, dù cho làm chuyện gì cũng phải hỏi một lần, thậm chí còn lén lút đi theo cô chạy đến công ty, điều này khiến cho cô tưởng rằng đã tìm được nơi bình yên tạm thời, giờ đây lại phiền chán vô cùng.
Nghỉ hè rất nhanh trôi qua, Tiền Bội Đình phải đi thực tập cách nhà không xa nên phải trở về, Tôn Nhuế cũng lần nữa trở về công ty, bận rộn với công việc, ngẫu nhiên thì cùng Từ Thần Thần tán tỉnh nhau, trốn các đồng nghiệp.
Tôn Nhuế sau khi điều tra lại rõ ràng, việc công ty xảy ra chuyện trước đó vẫn chưa giải quyết, tập đoàn Hưng Hoa luôn nhìn chằm chằm vào công ty cô lại cử người đến trao đổi hợp tác, sau khi ký xong hợp đồng mới biết bọn họ đã đào lỗ hỏng trên đó, lừa đi mấy trăm vạn tài chính của công ty, những nhân viên nội bộ không nói mà lại lặng lẽ đem việc này đè xuống, thương lượng làm thế nào để lấp lỗ hỏng lại. Nếu không phải Tôn Nhuế đi kiểm toán kiểm tra, sợ là công ty chịu không được đến sang năm sẽ phá sản.
"Thật là một đám ngu xuẩn!" Tôn Nhuế tức giận nổi trận lôi đình, trong cơn thịnh nộ còn lật bàn bỏ đi, khiến cho ngay cả Từ Thần Thần luôn luôn trí thức bình tĩnh cũng không khỏi đen mặt.
.
.
Nếu đột nhiên muốn gặp ai đó, nhất định sẽ gặp được. Cho dù có cố nén đi ý niệm điên cuồng trong lòng xuống, đối phương cũng có thể cảm giác được khát vọng mãnh liệt đó.
Tôn Nhuế cứ như vậy ngẫu nhiên gặp được Khổng Tiếu Ngâm.
Hai tháng không gặp Khổng Tiếu Ngâm.
Chính xác mà nói cũng không phải là ngẫu nhiên gặp được, Tôn Nhuế đứng dưới lầu đã lâu, lâu đến muốn từ bỏ, xoay người lại ngoài ý muốn nhìn thấy nàng vừa mới từ cửa hàng tiện lợi trở về.
"Sao lại đến đây?" Khổng Tiếu Ngâm hỏi trước, nàng nhìn thấy Tôn Nhuế suy sụp, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Tôn Nhuế cũng không buồn dùng những câu đùa dai như trước nữa, "Lần này là thật đó, tôi muốn gặp cô. Cho nên bất tri bất giác đi đến đây." Nói đến đây lông mày hơi hạ xuống, thật cẩn thận hỏi, "Cô sẽ không trực tiếp mở miệng đuổi tôi đi chứ."
Khổng Tiếu Ngâm bị cô chọc cười, chế giễu nói, "Sao nào, hoa ngôn xảo ngữ không câu được cô gái nhỏ này, nên chạy tới chỗ tôi cầu an ủi sao?"
Nàng giơ giơ cái túi trong tay lên, bên trong là một ít bia và bánh mì, cũng không quay đầu lại mà nói với Tôn Nhuế, "Lên lầu trước đi."
Khổng Tiếu Ngâm đem bánh mì bỏ vào tủ lạnh, sau đó lấy ra hai lon bia lạnh, đưa cho cô một lon, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Tôn Nhuế uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo theo thực quản tiến vào dạ dày ấm nóng, kích thích nhiệt đồ khiến cô rùng mình. Cô liếm liếm đôi môi hơi lạnh của mình, nhìn Khổng Tiếu Ngâm bên cạnh không nói một lời nào, hôm nay cô thế nhưng lại nghèo nàn từ ngữ đến không biết phải nói gì, Tôn Nhuế đành phải cùng nàng trầm mặc.
"Công việc chỗ kia tôi nghỉ rồi."
"Ừm."
"Tiền ba tôi thiếu nợ tôi cũng đã trả hết rồi, tiền sẽ trả lại cho cô." Khổng Tiếu Ngâm dừng một chút, lon bia trong tay đã rỗng, "Tôi không biết tiếp theo nên làm cái gì, tôi nghĩ muốn ổn định trước đã, nếu cô..."
Tôn Nhuế lấy lon bia rỗng trên tay nàng ra, nói với nàng, "Cô say rồi, nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải đi đây."
"Ei..." Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên bị bế lên, trên mặt mang theo lúng túng, "Xin lỗi, là tôi say rồi."
Kỳ thật Tôn Nhuế cũng không rõ lắm quan hệ giữa hai người nên định nghĩa như thế nào, cô không muốn đem Khổng Tiếu Ngâm phân loại cùng với những thứ tình cảm vui đùa kia, nhưng cô cũng rõ ràng một khi giao phó chân tình, chờ đợi cô chính là vực sâu không đáy, cho nên cô tình nguyện giả ngu.
Cô nhẹ nhàng vén lọn tóc trước trán Khổng Tiếu Ngâm qua, một sự dịu dàng đến cô cũng không nhận ra, để lại một nụ hôn ở đuôi mắt nàng, sau đó hốt hoảng chạy khỏi nhà nàng, cô sợ hãi nếu ở lâu thêm chính mình sẽ lún sâu.
.
Tôn Nhuế đang đi trên đường liền nhận được điện thoại của Từ Thần Thần, nàng ấy hỏi cô, "Em có thời gian không?"
"Làm sao vậy?"
"Chính là chuyện tài chính công ty, ba chị hi vọng em có thể mau chóng nghĩ cách lấp khoảng trống đó, nếu không công ty...... Nói thế nào nó cũng là tâm huyết của ba chị, chị cũng là bất đắc dĩ mới nói với em, em cũng biết ba chị ông ấy......"
Tôn Nhuế càng nghe càng phiền, cô xoa xoa mi tâm, cố nén lại cảm xúc, đồng ý, "Được, em biết rồi. Chị cứ đi ngủ trước đi, chuyện này em sẽ xử lý."
Điện thoại bên kia, Từ Thần Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, câu tiếp theo mang theo đầy quan tâm, "Em cũng vậy."
Nội tâm Tôn Nhuế loạn vô cùng, phiền muốn chết. Rõ ràng là chuyện của trên dưới công ty, lại cố tình bắt cô một mình tới gánh.
Nếu là Khổng Tiếu Ngâm thì sao?
Chậc.
Tôn Nhuế thở dài một hơi, đem chuyện phiền lòng vứt ra sau đầu, sa đọa liền sa đọa. Cô đứng yên bên dưới ánh đèn đường, sau đó quay đầu lại, vừa đi vừa gọi điện thoại.
.
Khổng Tiếu Ngâm vừa mới thiếp đi một chút đã bị điện thoại đánh thức, giọng Tôn Nhuế bị trầm thấp nói rằng mình để quên gói thuốc lá ở đó, bây giờ sẽ đến lấy. Khổng Tiếu Ngâm cúp máy, đứng dậy rót ly nước, thoáng nhìn thấy trong thùng rác gói thuốc rỗng bị Tôn Nhuế vứt vào đó, lắc lắc đầu.
Chuông cửa trong dự kiến vang lên, Khổng Tiếu Ngâm đưa tay mở cửa ra, sau đó lại đem tay chắp ở sau lưng, từng bước một lui về sau, khóe miệng mang nụ cười câu đi hồn phách con người, giống như Eva dụ hoặc Adam ăn trái cấm.
Tôn Nhuế mặt không chút cảm xúc tiến về phía nàng, cuối cùng đem nàng đặt trên cửa phòng ngủ, một nụ hôn che trời lấp đất ấp đến, Khổng Tiếu Ngâm dịu dàng trấn an sư tử cuồng nộ.
.
"Tôi biết cô tìm thuốc là lấy cớ." Khổng Tiếu Ngâm vừa thở dốc vừa nói, "Tôi nghĩ đến một việc, nghĩ là cần phải nói cho cô biết." Nàng xoay người ngồi trên đùi cô, đầu ngón tay chậm chạp vuốt ve vành tai đang đỏ ửng kia.
"Vậy à? Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô." Tôn Nhuế ngẩng đầu, đưa đôi tay ôm lấy, kéo sát nàng vào người mình.
Hai người đồng thời mở miệng, một kẻ giảo hoạt một kẻ thành khẩn, dắt tay nhau cùng song song ngã vào vực sâu không đáy.
"Tôi nghĩ cô yêu tôi."
"Tôi nghĩ tôi yêu chị."
- To Be Continued -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip