🍊 Chương 31
Chương 31
Đời này cha Đoàn có 3 thứ theo đuổi.
Thơ hay, tranh đẹp, sách tốt, hoàn toàn có thể nói là tập hợp đủ tất cả yêu thích một người đọc sách nên có.
Mà con hầu đang quỳ kia lại dẫm lên mìn, cha Đoàn ôm tranh công kích: "Thật không biết tốt xấu, lang quân trong nhà cũng nói rõ không muốn người quấy rầy, bây còn nhất định phải vào nhà tìm cậu nói chuyện, quy củ học được đều cho chó à? Sao hả, bây thấy cậu chưa thành gia, không có nương tử coi chừng, nên một con hầu như bây có thể xoay người làm chủ à??"
Cha Đoàn ở trong mắt người làm có uy vọng, chẳng qua ông bận chuyện triều đình, về nhà cũng ăn cơm rồi đi ngủ, tất không rảnh quản giáo người hầu, so với người không quản họ, đám người làm đều cảm thấy nhìn mặt Miêu thị rất quan trọng.
Nhưng hôm nay, cha Đoàn bị bức tranh làm cho bốc hoả thành thế này, mồm mép ông lưu loát, nếu không cũng không thể ở trên triều ồn ào với những đại thần khác cả ngày, giờ muốn mắng con hầu không phải dư sức sao.
Con hầu ấm ức cãi lại: "Là phu nhân muốn nô tỳ lúc nào cũng phải chú ý đến cậu, nô tỳ cũng chỉ nghe theo phu nhân..."
Ả càng nói càng ấm ức, không nhịn được lau nước mắt, "Tuổi cậu còn nhỏ, nô tỳ cũng lo cậu phạm lỗi khi không người trông coi."
"Tuổi nhỏ? Cậu cũng lớn thế rồi còn nhỏ? Chủ ra lệnh, bây không nghe còn thấy mình không làm sai? Phu nhân đưa bây đến phòng cậu là muốn bây thay nàng chăm sóc, ngược lại thì bây ỷ vào mình là người phu nhân đưa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, rõ ràng bây đã làm sai, phạt bây là nên, còn giả vẻ khóc sướt mướt."
Con hầu kia bị chửi tới ngơ ngác, nước mắt rơi xuống, vô cùng đáng thương ngẩng đầu, "Cậu cả luôn gây hoạ, nô tỳ cũng lo, lão gia, nô tỳ thật sự không dám..."
Nếu ả thành thật nhận sai, cha Đoàn mắng một trận là xong rồi, giờ tâm tình của ông hỏng bét, con hầu này còn nói một câu lại một câu, thậm chí nói nói rồi, còn nói xấu Ân, lòng ông càng không thoải mái.
Người làm cha như ông còn chưa nói con mình đầy rắc rối, một con hầu lại khẳng định trong miệng.
Con trai ông từng được thái hậu thưởng, cả Thịnh Kinh người ta còn khen nó hiếu thuận, là đứa bé ngoan, một người hầu cũng dám bôi đen.
"Không dám? Biết ta tới viện, phu nhân phạt quỳ, bây quỳ giữa viện, không nói còn khóc thành dạng này, bây còn không dám? Còn lo cho lang quân nữa, hắn có phu nhân các ngươi, có người cha là ta ở đây, chúng ta không nói gì, con hầu như bây lại lo lắng trước? Phu nhân thiện tâm với các ngươi, lại thành quá dung túng, mới để các ngươi tâm lớn bằng trời, lại dám ngỗ nghịch với lang quân, còn khóc cái gì, ta nói bây, bây không phục đúng không? Đi, nhà họ Đoàn ta nuôi không nổi con hầu như bây, người tới, đưa nàng ta qua điền trang, đừng cho về."
Con hầu còn muốn giả đáng thương, thừa cơ nói xấu Đoàn Thanh Ân, khiếp sợ trừng mắt, "Lão gia!! Lão gia, ngài không thể, lão gia!!"
Điền trang nhà họ Đoàn, chủ đã lâu không tới, toàn dựa vào chưởng quản đưa sổ sách tới, nếu nàng ta bị đuổi đến đó, đời này sợ là sống khổ cực.
Mắt thấy con hầu này tiến lên, nhào vào ôm chân mình, cha Đoàn cau mày ghét bỏ đá văng ra, "Phải đưa những người không đặt chủ trong lòng như các người đến đó, Ân dù nhỏ, cũng không phải người đám hầu có thể bắt nạt."
Để cả đời chịu khổ sao được, con hầu lo sợ, ả khẽ cắn môi, mắt lóe lên sự kiên quyết, ngẩng đầu, "Lão gia nô tỳ làm như vậy là vì, vì..."
"Còn không kéo ra!"
Tiếng lo lắng đầy sắc nhọn của Miêu thị vang lên, đánh gãy lời chưa nói xong của con hầu, "Nếu nàng ta làm lão gia bị thương, mạng cả nhà các ngươi không bồi nổi!!"
Ánh sáng trong mắt con hầu ảm đạm.
Nàng ta nghe hiểu, Miêu thị dùng người nhà uy hiếp, không cho phép nàng ta nói ai sai nàng ta làm vậy.
Mấy người hầu được lệnh, ba chân bốn cẳng kéo con hầu này ra ngoài, nàng ta cũng không giãy dụa, vẻ mặt xám xịt, kinh ngạc nhìn Miêu thị, mãi cho đến khi bị kéo ra ngoài cũng không nói tiếp.
Thấy nàng ta cuối cùng cố kỵ người nhà, không khai ra mình, Miêu thị thở dài một hơi, vội đến bên người cha Đoàn giúp ông chỉnh quần áo, "Tướng công bị hù không? Con hầu này, lúc trong phòng thiếp còn tốt, có lẽ đến bên ca nhi, thấy ca nhi dễ nói chuyện nên càn rỡ."
"Cái này đều là chuyện gì, một con hầu lại dám làm chủ thay lang quân trong nhà, răn dạy nàng ta còn không phục."
Cha Đoàn vừa nghĩ tới bức tranh hỏng trong ngực thì đau lòng khó nhịn, dù Miêu thị một mực cố gắng mời ông lại ăn cơm, nhưng tận mắt thấy "Bi kịch", ông nào có khẩu vị.
Thế là cuối cùng, Miêu thị vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cha Đoàn vẻ mặt không tốt, không phát giận với mình mà ôm tranh rời đi.
Cha Đoàn vừa đi, mặt bà cũng trầm xuống.
Má Vương cẩn thận đỡ cánh tay bà an ủi: "Phu nhân không cần phải lo lắng, lão gia luôn tôn trọng người, hôm nay cũng chỉ bị con hầu kia va chạm, đợi ngày mai lão gia hết giận, sẽ tốt."
Miêu thị nắm chặt hai tay, quay người được má Vương đỡ vào phòng, cắn răng mở miệng, tiếng đè thấp chỉ có hai người mới có thể nghe được.
"Con hầu này mưu toan kéo ta, thật không trung thành, bà tìm cơ hội, để nàng ta bệnh một trận đi."
Vẻ mặt má Vương không thay đổi, "Phu nhân yên tâm, bên đó là nơi tạp nham, nàng ta lớn lên trong phủ, chưa từng chịu khổ, bị bệnh cũng bình thường."
"Đúng vậy."
Vẻ mặt Miêu thị hòa hoãn, "Không như ca nhi trong phủ, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, bên người có mười mấy người chăm sóc, dù cảm cũng khó."
Để một con hầu chết bệnhvới bà mà nói cũng chỉ là chuyện nhấc tay, nhưng đổi thành Đoàn Thanh Ân, bà để nó cảm cũng không dám.
Không có cách nào, loại chuyện này bà cũng không thể tự mình ra tay, chỉ có thể sai khiến, mà phàm có chút lỗi bà phải chôn cùng Đoàn Thanh Ân.
Miêu thị không làm chuyện ngu xuẩn thế, bà thật vất vả mới đến nhà họ Đoàn, thành phu nhân có cáo mệnh, cha Đoàn tín nhiệm, con trai lại nghe lời tiến tới, cả Thịnh Kinh đều nói bà hiền lương nhân hậu, giờ bà chỉ cần giữ danh tiếng này.
Dù giờ có biến, bố cục bà bày ra đều xảy ra sai sót, nhưng tương lai còn rất dài, bà sẽ có cơ hội.
Đến lúc đó, bà trừ khử Đoàn Thanh Ân, phú quý cả phủ đều là của con trai bà.
Tùng lại là đứa bé yêu đọc sách, trên không có anh cả trở ngại, sau này đường bằng phẳng, vào triều làm quan, lấy thông minh của Tùng, ngồi lên chức quan lớn, tất không phải chuyện đáng kể.
Nghĩ đến tương lai chưa tới, trên mặt Miêu thị lộ vẻ dịu dàng, cười.
Còn nhiều thời gian, giờ quan trọng nhất vẫn là để Đoàn Thanh Ân cưới một người vợ sáng bóng.
Bà đã nhìn, cô cả phủ Trung Nghĩa Hầu không tệ, nhát gan sợ phiền, không có chút phong phạm nhà lớn, người như này không làm nổi việc quản lý việc nhà, rất hợp với con riêng phóng đãng, không tiến bộ.
Sáng sớm, Đoàn Thanh Ân tỉnh lại, muốn nước rửa mặt, để người ta lui ra, một đám người không do dự, lần lượt đi ra.
Hôm qua, lão gia giận dữ vì chuyện con hầu không để ý lệnh của cậu cả mà xông vào phòng, trách mắng một trận còn đưa người qua điền trang, ngay cả phu nhân luôn nhân hậu, thiện lương cũng không thể giữ nàng.
Đó còn là người trong viện phu nhân đưa tới, đều rơi vào kết quả như vậy, những người còn lại cũng nâng tinh thần lên, nơm nớp lo sợ?
Đoàn Thanh Ân rất hài lòng, dù y không sĩ diện, nhưng thân là cậu cả nhà này, luôn có người lấy danh tốt cho y mà lấn lướt.
Vừa rửa mặt xong, bên ngoài có tiếng động, qua vài giây, gã ở thân cận bưng một cái hộp đi đến, "Cậu, lão gia phái người đưa tới cái này, nói là hôm qua cậu chịu ấm ức."
"Ừ, lấy ra đi."
Đoàn Thanh Ân nhận hộp, ước lượng trọng lượng, đoán được bên trong là gì, mở ra xem, quả nhiên thấy bên trong đặt một khối mực tốt.
Cha đúng là không từ bỏ để y tiến bộ.
"Cất đi."
Đoàn Thanh Ân đặt hộp trên bàn, tiếp tục mặc áo ngoài.
Đáng tiếc, chỉ sợ phụ mảnh tâm yêu con này rồi, thế đạo này, chỉ đọc sách thì không dùng được.
Gã hầu cất hộp vào trong ngăn tủ, một bên nói: "Hôm nay, cậu vẫn ra ngoài với lang quân nhà họ Hạ sao?"
"Đúng vậy, nghe nói trưởng công chúa tổ chức yến hội, ta tới xem xem."
Mùa xuân đối với các quyền quý Thịnh Kinh mà nói chính là lúc tốt để tổ chức các loại yến hội, quý nhân trong cung tổ chức, quý nhân bên ngoài cũng tổ chức, ngay cả mấy người Hạ Lập Thịnh họ cũng muốn tổ chức yến hội giao lưu tình cảm.
Về phần nạn dân ngoài thành bị đuổi ra?
Người thiện tâm phát chút cháo đã không tệ, trông cậy họ nghe ngóng những nạn dân này từ đâu tới, sao lại muốn tới kinh thành thì không có.
Dù sao, đuổi những người này đi, Thịnh Kinh không có nạn dân, vẫn là vẻ thái bình thịnh thế, các quý nhân cũng không nghĩ tới những nạn dân bị đuổi đi sẽ ăn đất sét trắng hay ăn vỏ cây.
Đoàn Thanh Ân mới ra ngoài không lâu, bên chính viện đã phái người tới hỏi, nghe cậu cả tới yến hội được trưởng công chúa tổ chức, lại vội vàng về nói cho Miêu thị.
Miêu thị suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng gọi má Vương, "Bà đi nói với phu nhân Hầu phủ rằng cậu cả nhà ta đi yến hội của trưởng công chúa."
Má Vương sững sờ, "Phu nhân có ý?"
Miêu thị cười lạnh một tiếng, "Hầu phu nhân là người thông minh, bà truyền lời, nàng ta sẽ tự hiểu nên làm thế nào."
Cô cả con thứ phủ Hầu dù tính chất phác, nhìn không được thích, nhưng cũng có vẻ hoà nhã, Đoàn Thanh Ân dù làm loạn, trước đó lại chưa từng thân mật với cô nương, gặp cô cả con thứ kia, lòng khó tránh khỏi sẽ không có tâm tư gì.
Đến cùng là con thứ, dù không ảnh hưởng, nhưng bà cũng không muốn để người ta tìm ra nhược điểm.
Nếu Đoàn Thanh Ân ngoan ngoãn, chủ động mở miệng, có thể tiết kiệm sức cho bà.
Miêu thị vung khăn, nghĩ đến lần trước cùng Hầu phu nhân nói chuyện, ánh mắt lộ vẻ ác độc.
Tốt nhất hai người kia nhìn nhau vừa mắt, trước hôn nhân thì hợp lại cùng nhau, đến lúc đó không cần bà phí sức, có thể là sỉ nhục cả đời của Đoàn Thanh Ân.
"Một mảnh xanh xanh, vương vấn tâm chủ..."
Mẹ Tịch Ngọc Chân ở viện có thể nói là hơi nhỏ với ba người nhà nàng, chẳng qua cũng không ai oán hận, ngày thường, ba người luôn ngồi ở chính đường.
Thường thường đều là em trai Tịch Ngọc Chân đọc sách, mà nàng và mẹ thêu thùa may vá, mẹ cả ghét bỏ con thứ, chính bà không con, cũng không cần vì thanh danh mà đối đãi với con thứ như con ruột thịt của mình, bình thường đều không dẫn các nàng ra ngoài, cũng chưa từng dạy bảo các nàng đến tuổi này nên học gì, vốn như nhà các nàng sẽ có ma ma dạy dỗ, nhưng tâm Hầu gia đều ở hậu viện, trước đó đề cập một lần, Hầu phu nhân oán về, mời ma ma dạy dỗ tiêu tốn rất nhiều tiền tài.
Bởi vậy, những con thứ như các nàng lớn lên thành hình dáng ra sao, cũng phải nhìn xem mẹ ruột là hạng người gì.
Mẹ ruột Tịch Ngọc Chân vốn là con gái của quản sự bên trang của phủ Hầu, từ khi sinh ra đã là nô phủ Hầu, theo lý, nếu cha mẹ của bà muốn phú quý thì nên đưa bà vào phủ.
Nhưng mẹ Tịch Ngọc Chân lại cực kỳ may mắn, trong nhà cũng không vì bà là nữ mà coi bà là người ngoài, ngược lại dạy dỗ rất tốt, chỉ chờ bà trưởng thành sẽ tìm nhà chồng cho bà.
Tuy vì là nô tỳ, tất cũng gả cho nô tài, nhưng cũng là nương tử danh chính ngôn thuận, nhưng không khéo, trong nhà đang tìm nhà chồng cho bà, Hầu gia đến trang chơi, thấy bà trổ mã không tệ thì nhận về.
Ngay từ đầu, bà cũng được chiều, chẳng qua lúc đó trong viện có quá nhiều người được chiều, các dì còn có đứa bé.
Mẹ Tịch Ngọc Chân trời sinh tính thành thật, cũng không dám dẫn đầu, cũng không lấy lòng Hầu gia, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ, tuy bởi vậy mà mất đi sự chiều chuộng của Hầu gia, nhưng cũng coi là gặp may, không có trong danh sách tính sổ của Hầu phu nhân.
Lúc Tịch Ngọc Chân sinh ra, phủ Hầu có 2 nữ 1 nam, đợi nàng 5 tuổi, nàng đã thành đứa bé lớn nhất trong phủ, ở trong đó đến cùng là do Hầu gia không có mệnh làm cha hay do Hầu phu nhân ra tay, không có ai biết.
Tóm lại, từ đó về sau, mẹ Tịch Ngọc Chân bị dọa cho bể mật gần chết, đối với Hầu phu nhân cung kính, ngày thường cũng không như những thiếp hầu kia trang điểm lộng lẫy, chỉ buồn bực trong phòng thêu thùa may vá, không đi ra ngoài.
Chẳng qua, dù bà dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng lại sinh ra con trai duy nhất, còn sống trong phủ, Hầu phu nhân ghi hận, nhưng vì bà ta bị Hầu gia cảnh cáo nên cũng không dám ra tay với em trai Tịch Ngọc Chân, biết bà thêu thùa, luôn kêu người tới, một hồi muốn thêu hoa liễu lên quần áo, một hồi lại muốn bình phong, xem mẹ Tịch Ngọc Chân như người may quần áo mà sai.
Bên kia muốn gấp, thời gian hạn chế, thời gian để mẹ Tịch Ngọc Chân ăn cơm cũng không có, chỉ có thể không biết ngày đêm thêu lên, nếu đến thời gian ước định, bà còn chưa thêu xong, Hầu phu nhân trước mặt cười ha hả nói không có việc gì, không có việc gì, sau lưng, em trai Tịch Ngọc Chân phạm sai bị tiên sinh đánh bằng roi.
Đứa bé mấy tuổi bị đánh đến lòng bàn tay đỏ bừng, khóc cũng không dám khóc, làm mẹ có thể không đau sao? Chỉ có thể ở lúc Hầu phu nhân chỉ rõ muốn bà thêu đồ thì liều mạng thêu, sợ mình trễ nải thời gian, Hầu phu nhân sẽ nhằm vào con trai con gái.
Dù có là người may vá cũng không thể thêu đồ một khắc cũng không nghỉ, thời gian dài, mắt của bà có hơi hỏng rồi.
Tịch Ngọc Chân yêu thương bà, lại không có cách nào, chỉ cố hết sức mà học phương pháp thêu của mẹ, mỗi lần mẹ cả giao việc cho bà, nàng cũng thêu giúp.
Hôm nay, hai người thêu hoa, em trai Tịch ngồi bên đọc thơ, đây là thời gian ấm áp khó được của ba người, mỗi lần đến lúc này, người hầu đều sẽ lui ra, để ba người họ có thể nói chuyện.
Tịch Ngọc Chân lúc này đang nói chuyện nàng phát hiện với mẹ, "Mẹ em hai được thương, có lẽ từ chỗ cha nơi đó nghe được, lúc này mới có tâm tư, chẳng qua con luôn cảm thấy mẹ cả sẽ không tìm người tốt lành gì."
Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu: "Chí ít sẽ không tốt như em hai nghĩ."
Mẹ Tịch Ngọc Chân họ Tạ, có tên, nhưng từ khi bà vào phủ Hầu, không còn ai gọi tên bà, tất cả đều gọi một tiếng dì Tạ.
Nghe con gái nói, tay thêu hoa của bà dừng, có chút bận tâm ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Ngọc Chân, "Nhưng nếu em hai thật sự cướp hôn sự đi, phu nhân vẫn phải tìm hôn sự mới."
Người nhà cao cửa rộng, đều nói thu xếp hôn sự cho con trưởng trước rồi mới tới em trai, em gái.
Tịch Ngọc Chân không thèm để ý cười cười, "Thật ra cũng không khác nhau là mấy, dù mẹ cả tìm nhà nào cho con, tóm lại đều không phải người tốt lành gì, nhà chúng ta dù sao cũng là phủ Hầu, vọng tộc quyền quý, dù kém cũng không tới mức."
Trái tim dì Tạ vọt lên cổ họng, hoảng hốt hỏi: "Phu nhân có khi nào để con làm thiếp hầu không?"
"Nếu để con làm thiếp, còn không bằng không gả, tìm lý do lên núi làm ni cô đi."
Biết mẹ chịu khổ làm thiếp hầu, Tịch Ngọc Chân biết bà không muốn mình cũng chịu cảnh này, giọng ấm áp an ủi: "Mẹ yên tâm, đều là xuất thân phủ Hầu, dù mẹ cả không thích chúng con, cũng sẽ không để làm thiếp, người nào cũng sẽ là nương tử danh chính ngôn thuận, nếu không, một Hầu gia như cha có con gái làm thiếp, thể diện của ông ấy để vào đâu?"
"Đúng vậy, đúng vậy, dạng này là tốt rồi, dù khổ sở, nhưng chỉ cần là chính thất, tóm lại là tốt."
Dì Tạ lẩm bẩm vài câu, yên tâm tiếp tục chuyên tâm thêu thùa may vá.
Tịch Ngọc Chân nhìn qua bà cười cười, rủ mi, cũng tiếp tục nghiêm túc thêu thùa may vá.
Từ nhỏ mẹ đã được ông ngoại bà ngoại yêu chiều lớn lên, chưa từng thấy tranh chấp đấu đá trong gia đình, về sau lại tới phủ Hầu, sợ hãi yếu đuối không ra khỏi viện, trời xui đất khiến tránh khỏi vòng thanh tẩy của Hầu phu nhân, lá gan càng nhỏ hơn một vòng, ngày thường luôn tránh trong phòng thêu, tính có chút ngây thơ.
Cũng như vừa mới, nàng dỗ dành bà, bà đã thành thật, yên tâm.
Nhưng trên thực tế, nếu mẹ cả một lòng muốn nàng không tốt, dù để nàng gả làm nương tử danh chính ngôn thuận, cũng có biện pháp khác, tỉ như làm vợ kế, hay gả cho người lớn hơn một giáp, nếu không thì gả nàng cho một kẻ ăn chơi trác táng.
Đến lúc đó, nàng ngồi vị trí nương tử, còn không phải có khổ không thể nói.
Luồn chỉ vào kim, Tịch Ngọc Chân mấp máy môi.
Từ từ sẽ đến, thời gian sẽ qua, nếu phu quân tương lai là người háo sắc, nàng sẽ nạp thiếp, làm một người vợ hiền lành rộng lượng.
Nếu hắn có tâm muốn cùng nàng vợ chồng một thể, nàng sẽ lợi dụng, dù phu quân không thích nàng, nàng cũng phải sống thật tốt, mẹ còn ở trong phủ, em trai cũng không lớn, nếu nàng sống tệ, người khó chịu nhất sẽ là họ.
Đang nghĩ ngợi, em trai Tịch học thuộc lòng, đứng dậy đi tới, "Mẹ, chị, con học thuộc."
"Ngoan lắm, đi ăn điểm tâm nghỉ ngơi."
Tịch Ngọc Chân ôm em trai vào ngực, thấy thằng bé vui khi được khen, trong mắt cũng đầy dịu dàng.
Dì Tạ cất kim, nhìn con cái thân mật, ánh mắt lộ vẻ hạnh phúc.
Đáng tiếc thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, ba người đang vui vẻ hòa thuận, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Dì, người trong viện phu nhân đến."
Thả lỏng trên mặt dì Tạ biến thành khẩn trương, vô thức nhìn về phía con gái, "Chân Chân..."
"Mẹ đừng sợ." Tịch Ngọc Chân trấn an bà một câu, tay cất kim, lại để một bản Nữ Giới trước mặt, không mất thời gian, tất cả xong mới cất giọng hô: "Để nàng vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một con hầu nhị đẳng cúi đầu đi đến, hành lễ với ba người, "Cô cả, phu nhân gọi người."
Tịch Ngọc Chân đứng lên, "Mẹ có nói là chuyện gì không?"
"Nói là trưởng công chúa tổ chức yến hội, phu nhân muốn dẫn ba cô cùng tham gia."
"Được, phiền cô chờ một chút, ta đi đổi áo."
Thấy dì Tạ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Tịch Ngọc Chân đi đến bên bà kéo tay: "Dì còn nhớ bộ cẩm y lần trước ở đâu không? Đó là mẹ thưởng cho."
Dì Tạ vội vàng đứng lên cùng con gái vào trong.
Đi vào, xác nhận bên ngoài không nghe được các nàng nói chuyện, lo lắng trên mặt bà không che giấu nữa, kéo tay con gái lo lắng: "Phu nhân luôn không chịu dẫn các con ra ngoài, sao hôm nay khác thường, ta, ta thấy hốt hoảng."
"Mẹ yên tâm, có lẽ thấy con và mấy em tới tuổi, lúc này mới dẫn ra ngoài, mẹ nhìn em tư không đi mà, chắc vì nàng quá nhỏ."
"Phu nhân không phải vẫn luôn giả vờ không biết chuyện này, bất ngờ..."
Dì Tạ hốt hoảng như con thỏ nhỏ bị đuổi, vành mắt thậm chí còn đỏ, trong lòng Tịch Ngọc Chân đắng chát, biết bà lại áy náy vì mình không thể giúp.
Đau lòng kéo tay dì Tạ, nàng chậm rãi nói: "Mẹ, mẹ cả dẫn những con thứ này ra ngoài gặp khách, đó cũng là ban ơn, người phải cười, nếu không mẹ cả giận chó đánh mèo, trách phạt con."
Vừa nghe mình không cười, con gái sẽ bị trách phạt, dì Tạ vội vươn tay xoa xoa khóe mắt, "Chân yên tâm, mẹ nhất định sẽ cười, không liên lụy con."
Trấn an được dì Tạ, Tịch Ngọc Chân quay người mở một cái rương, từ bên trong lấy cẩm y mặc vào, lúc này mới ra ngoài.
Con hầu kia cũng không kiên nhẫn, trên mặt có chút khó chịu, thấy Tịch Ngọc Chân ra, lạnh lùng thúc giục: "Cô cả đã đổi xong, vậy cùng nô tỳ qua viện gặp phu nhân đi."
Tịch Ngọc Chân như không thấy vẻ mặt nàng, các nàng những con thứ này không được phu nhân thích, cũng chớ hi vọng con hầu bên người phu nhân cho các nàng sắc mặt tốt, chỉ tốt tính cười cười, "Làm phiền."
Dì Tạ cũng điều chỉnh vẻ mặt, cười cảm kích nói: "Phiền cô cảm ơn phu nhân giúp ta, nói thiếp thân cảm ơn ân đức của phu nhân, đợi thêu tranh xong sẽ tự tay đưa đến chính viện, cảm ơn tâm ý của phu nhân với Chân."
Các nàng thái độ tốt, con hầu kia càng vênh váo ngất trời, hừ một tiếng, "Cũng không phải người nào cũng có thể đến dập đầu với phu nhân, đi, đừng lãng phí thời gian, tỷ nhi đã đổi xong, chúng ta cũng nhanh đi thôi, đừng để phu nhân sốt ruột."
Em trai Tịch luôn yên lặng đứng ở cạnh nhìn, thấy chị và con hầu mắt lên trời đi rồi, mới cắn răng ném sách trong tay.
"Con đừng tức giận, đừng tức giận..."
Dì Tạ ôm nó trong ngực an ủi, "Tuyệt đối đừng tức, cũng đừng vì việc này bất mãn với mẹ cả, biết không?"
Lời này, em trai Tịch đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần nghe, đáy lòng đều khó chịu, cuối cùng nhìn mặt mẹ hoảng hồn, vẫn gật đầu, "Mẹ yên tâm, con biết, con nên cảm ơn ân tình của mẹ cả."
Đợi đến khi ngồi xuống cầm sách lên đọc, lòng em trai Tịch lại gợn sóng lăn lộn, nhiễu nó.
Nó nhất định phải cố gắng đọc sách, thi đậu công danh, chỉ phu nhân có con trưởng, đến lúc đó, nó người con thứ này bị phân ra, sẽ dẫn theo mẹ phân phủ, không cần bị người khác ràng buộc, cũng có thể đường đường chính chính làm chỗ dựa cho chị.
Bên này Tịch Ngọc Chân không biết được em trai chưa tới 10 tuổi suy nghĩ gì, luôn đi theo con hầu vào chính viện, quả nhiên thấy hai em khác.
Hầu phu nhân cũng không nói nhảm, chỉ nói hôm nay dẫn các nàng đến vì các nàng tới thời kỳ nở hoa, dẫn các nàng đi gặp các phu nhân, cũng thuận tiện tìm hôn sự.
Tịch Ngọc Chân nhìn em hai em ba đầy vui mừng, trên mặt cũng vui mừng.
Giống như thật tâm thật ý cảm kích mẹ cả nguyện ý đưa các nàng ra ngoài, trong lòng không có nghi ngờ.
Thấy ba người đều cảm kích, Hầu phu nhân hài lòng, "Đều là cô chủ phủ Hầu, tuy là con thứ, nhưng cũng không thể mặc quá keo kiệt làm mất mặt ta, các ngươi tự chọn mấy thứ đồ trang sức mang theo."
Không nghĩ tới hôm nay, không chỉ có thể ra ngoài, còn có thêm đồ trang sức, cô hai và cô ba Tịch đều vui, vội tạ ơn, "Cảm ơn mẹ."
Tịch Ngọc Chân cũng tạ ơn, nhưng nàng không vui mà chỉ thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Quả nhiên ngay sau đó, Hầu phu nhân nói với Tịch Ngọc Chân: "Chân tỷ nhi ở lại, còn các ngươi lui ra."
Hai em còn nghĩ đồ trang sức, cũng không nghĩ tại sao Tịch Ngọc Chân bị giữ lại, vội đi bên cạnh.
Tịch Ngọc Chân khẩn trương đứng phía dưới, siết chặt khăn trong tay, không biết mẹ cả muốn nói gì.
"Hồi trước, người phủ Đoàn tới, nói là phu nhân Đoàn nhìn trúng ngươi dịu dàng hiền thục, muốn cầu ngươi cho con trưởng làm nương tử, em trai ngươi là con trai duy nhất trong phủ, ngày sau nói không chừng phải thừa kế phủ Hầu, thân là chị của hắn, hôn sự của ngươi không thể kém, đại nhân Đoàn chức cao, thanh danh tốt, kinh doanh cũng không tệ, cậu cả nhà họ Đoàn tuổi tác tương đương ngươi, thanh danh ở Thịnh Kinh cũng tốt, là lang quân không tệ, rất hợp với ngươi."
Tịch Ngọc Chân quỳ xuống, "Mẹ vất vả vì hôn sự của con gái, con gái vô cùng cảm kích, nhưng ngài còn trẻ, tướng mạo cũng như 16, ngày sau dưới gối tất sẽ có đủ con trai con gái, nào tới phiên Chu."
Hầu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi ngược lại rất biết nói chuyện."
Nếu đổi thành con gái nhà khác, nói không chừng lòng bà còn thích mấy phần, nhưng đáng tiếc, đây là con gái của trượng phu bà.
Chỉ thân phận này, chính là tội.
Bà tất sẽ không để cho các nàng sống tốt, cũng chỉ là con rơi thiếp hầu sinh ra, lại được nuôi cơm ngon áo đẹp trong phủ hồi lâu, lại gả đi làm nương tử chính thức được trượng phu yêu thích, lại có con dưới gối.
Bà là quý nữ vọng tộc, còn khổ sở như vậy, những đứa bé của tiện tỳ, hẳn cũng khổ như bà.
Ý phu nhân Đoàn, bà hiểu đại khái, nghĩ đến Tịch Ngọc Chân sau khi gả qua bị tha mài, dù sao từ xưa đến nay, đàn ông đều không quản việc nhà, đến lúc đó Tịch Ngọc Chân bị mẹ chồng vụng trộm tha mài, mẹ cả bà lại mặc kệ, để nàng sống không được, chết không xong.
Nếu là lúc thanh danh Đoàn Thanh Ân còn bết bát, Hầu phu nhân sẽ đồng ý luôn, chỉ là hiện nay Đoàn Thanh Ân được danh hiếu thuận, dù phu nhân Đoàn nói kia là đánh bậy đánh bạ, bà cũng lo Đoàn Thanh Ân không giống như mặt ngoài.
Vạn nhất bà tự tay tìm hôn sự tốt cho Tịch Ngọc Chân, kia chẳng phải là muốn bà tức chết.
Nghĩ như vậy, Hầu phu nhân ở dưới đáy lòng có mưu kế mới.
Bà sờ lên móng tay mình, một mặt không thèm để ý mà nói: "Ngươi luôn kính cẩn nghe theo, ta cũng không phải không có lương tâm, hôn sự này là khen thưởng, yến hội hôm nay, cậu cả nhà họ Đoàn cũng sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ để con hầu dẫn ngươi tới trước mặt hắn, ngươi cùng hắn nói chuyện, thích thì về nói với ta, ta đồng ý với nhà họ Đoàn bên kia, nếu không thích, ta lại tìm người khác."
Thân thể Tịch Ngọc Chân cứng ngắc một cái, chớp mắt quỳ trên đất dập đầu, "Mẹ một lòng suy nghĩ vì con gái, con gái sẽ nhớ kỹ."
Không đúng.
Mẹ cả mà có dáng vẻ mẹ hiền như vậy, làm nàng cực sợ.
Nàng mơ hồ nhận ra mẹ cả không có ý tốt, nhưng lại không có cách nào cứu bản thân, chỉ có thể dựa theo sắp xếp của bà.
Tất cả xong xuôi, đợi hai em chọn đồ trang sức, Tịch Ngọc Chân cũng đi vào, không yên lòng mà cầm hai món đồ trang sức, sau đó các nàng ngồi kiệu, đi về phía phủ Trưởng công chúa.
Ba cô trẻ được sắp vào cùng một chỗ, lúc chị em khác trò chuyện đùa cợt, trên mặt Tịch Ngọc Chân chỉ cười ngại ngùng nhìn các nàng, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhìn vị trí mẹ cả ngồi.
Mắt thấy yến hội sắp kết thúc, nàng thở một hơi, còn tưởng trốn được một kiếp, con hầu bên cạnh đi ra, lúc về trên tay có thêm một bầu rượu, rót một chén rượu cho nàng.
Nếu trước đó Tịch Ngọc Chân chỉ lo cùng hai em nói chuyện với cô chủ Chu Biên thì khẳng định sẽ không chú ý đến, nhưng từ mở màn nàng đã để tâm, con hầu kia vừa ra nàng đã cảnh giác, thấy nàng ta rót rượu cho mình, lòng thấp thỏm.
Sẽ không phải như nàng nghĩ chứ, mẹ cả nàng, bà không muốn thể diện phủ Hầu nữa sao?
Tay trong áo nàng nắm chặt, trên mặt vẫn không hiện vẻ quái lạ, chỉ coi như không thấy chén rượu kia.
Nàng không lấy, con hầu lại cầm lên đưa tới tay nàng, "Cô cả, uống một hớp rượu đi."
Tịch Ngọc Chân cười cười, đẩy chén rượu, "Thật sự không thể uống, vừa mới đã uống không ít, lại uống sợ là ngủ ở nơi này."
"Vậy nô tỳ đổi thành nước."
Con hầu kia cũng linh hoạt, nghe Tịch Ngọc Chân nói thì lập tức cầm bầu rượu rời đi, lúc trở lại, trong bầu rượu đã là nước.
"Cô cả, đổi thành nước rồi, uống một ngụm giải khát đi."
Nụ cười nơi khoé miệng Tịch Ngọc Chân có chút cương, "Ta không khát, cô đặt vào đó đi."
"Cô cả vừa rồi ăn không ít đồ, miệng nhất định đã khô rồi, ngài uống nhanh đi, phu nhân cố tình dặn nô tỳ phải chăm sóc thật tốt, nếu cô khát, chỉ sợ không chỉ phu nhân trách cứ, dì Tạ cũng muốn mắng."
Lời này, uy hiếp nếu nàng không uống rượu này, dì Tạ sẽ chịu khổ.
Tịch Ngọc Chân cắn môi, cuối cùng vẫn run run tay cầm ly rượu lên, để sát môi.
Tay áo lớn che trước mặt, người ngoài chỉ có thể thấy nàng ngẩng cổ uống chén nước.
Con hầu thấy nàng uống, mặt lộ vẻ hài lòng, lặng lẽ tới bên tai Tịch Ngọc Chân, "Cô cả, phu nhân đã sắp xếp cậu cả nhà họ Đoàn ở phòng phía Tây gặp người."
Trong mắt, Tịch Ngọc Chân có tự giễu, giống như bị dồn đến đường cùng, cũng không giãy giụa nữa.
Nàng đứng dậy, thẳng sống lưng, được con hầu kia dẫn rời tiệc.
Đây là mẹ cả đặc biệt vì nàng bố trí, nếu nàng không theo, mẹ và em trai sẽ liên luỵ, nếu nàng nhảy vào cái hố này, nghĩ đại cũng biết kết cục.
Chén rượu kia có gì bên trong, trai đơn gái chiếc ở một phòng, có kết cục gì.
Nàng sờ cây trâm trên đầu, là mẹ cả cho hôm nay, đầu nhọn sắc bén, chắc sẽ được việc.
Đến lúc đó, nếu như nàng nghĩ, chỉ có thể vạch mặt giữ gìn danh tiết, lại làm mẹ cả hài lòng.
Về phần hôn sự của nàng...
Mặt cũng hủy, chỉ sợ đời này không gả ra được, nhưng không sao, miễn còn sống là được rồi, dù sao cũng hơn chết rồi, cả một đời nằm trong đất.
Nghĩ thông suốt, Tịch Ngọc Chân đứng trước cửa phòng, lúc con hầu giục, chậm rãi đẩy cửa ra.
―― Két!
Cửa bị đóng lại.
Bên này không có mặt trời, cửa đóng, cửa sổ cũng khép, tối dọa người, chỉ có chút sáng ngời nơi cửa, tim nàng đập cực nhanh, nhanh chóng rút cây trâm trên đầu, nắm trong lòng bàn tay, đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Một cánh tay xuất hiện, một tay kéo nàng qua.
"A ―― "
Tịch Ngọc Chân theo bản năng bối rối.
Bên ngoài con hầu nghe tiếng của nàng, mặt mang ý cười, vội quay người đi chỗ Hầu phu nhân.
"Cái gì?!"
Hầu phu nhân đang cùng phu nhân khác trò đùa, nghe lời này đứng dậy, "Bây thật sự nhìn thấy?!"
"Nô tỳ nhìn chằm chằm, thấy tận mắt vào phòng."
Phu nhân chung quanh thấy Hầu phu nhân vẻ mặt khó coi, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán, hỏi một câu: "Sao thế?"
"Không sao, chỉ là kẻ hầu nói nhăng nói cuội, các chị em ăn trước, ta phải ra ngoài một chuyến."
Hầu phu nhân vừa đứng dậy, thân thể như muốn ngã ra, Miêu thị ngồi bên người bà, thấy bà như này, vội vàng đứng lên đỡ lấy.
"Thân thể chị không tốt, phải xử lý chuyện gì, nếu không thì chúng ta cùng đi, giúp chị xem."
"Không, không được..."
Hầu phu nhân "Suy yếu" khoát tay, "Đều là chuyện của nhà mình, không làm phiền các cô."
"Chúng ta tình như chị em, cái này có là gì."
Miêu thị lời lẽ ngay thẳng, thật lòng nói xong, hỏi con hầu đang quỳ, "Nói đi, đến cùng là chuyện gì, ở đâu?"
Con hầu kia quỳ xuống, "Nô tỳ không dám nói... Chỉ, chỉ biết là ở phòng phía Tây, phu nhân tự đi xem một chút đi..."
Dáng vẻ này, rõ là có người dan díu.
Các phu nhân thấy Miêu thị muốn giúp, cũng bật dậy, dự định đi xem náo nhiệt.
Thế ltMiêu thị đỡ Hầu phu nhân, đi theo phía sau là một đống người, trùng trùng điệp điệp tới phòng phía Tây.
Vừa tới cổng, thế mà phát hiện cửa mở, Hầu phu nhân lại gào thét, tựa vào vai chị dâu, "Thậm chí ngay cả cửa họ cũng không đóng."
Chị dâu bà vội an ủi: "Đừng nóng, có lẽ là hiểu lầm."
"Có thể có hiểu lầm gì đó!"
Miêu thị là người đầu tiên vào cửa, Hầu phu nhân không vào, dựa vai chị dâu khóc lóc, "Gia môn bất hạnh..."
Bên trong cũng không truyền tới tiếng thét kinh hoảng của Tịch Ngọc Chân như họ nghĩ, cũng không có giọng lang quân nhà họ Đoàn, ngược lại một tiếng quen thuộc, nghi hoặc hỏi: "Các vị phu nhân tới nơi này làm gì?"
Trạch Thành??
Nghe tiếng cháu trai, Hầu phu nhân sửng sốt, mà chị dâu bà cũng trừng mắt, đẩy bà ra đi vào phòng.
Cũng may, trong phòng không có chuyện dơ dáy bẩn thỉu, không chịu nổi.
Mà cũng không phải nam nữ ở riêng, Chu Trạch Thành dẫn theo 2 gã hầu, mà cô gái áo trắng dẫn 3 con hầu, thậm chí hai người không ở gần, cô kia ngồi ở trong, Chu Trạch Thành đứng ở ngoài, trên bàn trải tấm giấy, trên tay hắn còn cầm một cây bút, hiển nhiên đang vẽ.
Thấy tình cảnh này, mẹ Chu bỗng thở ra, "Trạch Thành, con ở đây làm gì?"
"Con vẽ tranh cho biểu muội."
Chu Trạch Thành giả đò đứng dậy hành lễ với mẹ, lại chào hỏi các phu nhân: "Từ khi đính hôn, hai con luôn không rảnh gặp mặt, lần này gặp mặt, con nói vẽ cho em một bức tranh, mẹ, cô cô, mấy vị phu nhân sao lại tới đây?"
Mẹ Chu mở miệng muốn hỏi, ta đồng ý để con đính hôn với biểu muội khi nào, bất ngờ nhớ tới lần trước, hắn mở miệng quấn quýt si mê, bà không lay chuyển được đã thuận miệng lừa gạt vài câu, nghĩ tranh thủ thời gian tìm vợ cho Chu Trạch Thành.
Kết quả hắn tưởng thật??
Giờ nhiều phu nhân ở nơi này, chuyện qua đường sáng, bà có đổi ý cũng không được, chỉ có thể cắn răng nhận cửa hôn sự này.
Mẹ Chu vô cùng tức giận, trong lòng cũng hận lên Hầu phu nhân, Trạch Thành gặp mặt thiếu nữ, bà bày dáng vẻ này, dẫn nhiều người tới đây, đến cùng có tâm gì!
Nhưng trên mặt, bà còn muốn cười: "Không sao, là cô cô con không biết con đính hôn với biểu muội, có chút kinh ngạc thôi."
"Đã vậy, chúng ta không ở chỗ này nữa, em chồng, mình đi thôi!"
Hai chữ em chồng này, hiển nhiên là cắn trọng âm, hận lên bà.
Một đám phu nhân lui ra ngoài, Chu Trạch Thành thả bút vẽ, để con hầu và gã ở đưa biểu muội ra mới kéo rèm.
"Thanh Ân, cám ơn anh giúp đỡ em với biểu muội, trước đó mẹ luôn không chịu đồng ý hôn sự của em và biểu muội, giờ vụ hôn nhân này sáng tỏ trước mặt các phu nhân Thịnh Kinh, bà chắc chắn sẽ không nói gì, vẫn phải cảm ơn anh nghĩ cách giúp, em nhớ kỹ chuyện này!"
Đoàn Thanh Ân ở sau rèm nhìn Tịch Ngọc Chân bên cạnh còn hoảng hốt, lộ ra nụ cười vô tội: "Không sao, đều là anh em mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip