Tiểu đại phu

Chương 1: mất trí nhớ giả, lên giường thật

Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, không trung vẫn còn bay xuống vài bông tuyết trắng, sắc trời dần dần trở nên tối tăm. Hôm nay y quán hiếm khi đóng cửa sớm, tiểu đại phu đang nghiêm túc dựa án thư thắp nến lật xem y thư.

Từ xa truyền đến tiếng kêu to cuống quít đánh vỡ phần yên tĩnh này, chỉ thấy người tới thở hổn hển, sốt ruột kêu: "Từ đại phu, Từ đại phu... Mau theo ta một chuyến!"

Y mở cửa y quán, nhận ra người đến là gã sai vặt Trương gia, tiểu đại phu nhíu mày hỏi: "Là bệnh ho của lão phu nhân lại phát tác?"

Trương lão phu nhân thân thể ốm yếu, năm trước vào đông phái người mời y tới cửa khám và chữa bệnh càng thêm thường xuyên. Nhưng sau khi y dùng dược tỉ mỉ điều dưỡng, hiện giờ hẳn là không đáng ngại mới đúng.

"Không.. Không phải lão phu nhân, là thiếu gia nhà chúng ta té ngựa." Lai Phúc tuổi còn nhỏ, hết lời đã rưng rưng nước mắt, không chú ý tới tiểu đại phu nghe xong khuôn mặt liền trở nên trắng bệch.

Cậu vội vàng nói tiếp: "Thiếu gia chúng ta cứu tiểu thư Đỗ phủ, kết quả lại ngoài ý muốn làm mình bị thương."

Tiểu đại phu xách theo hòm thuốc, tay bỗng nhiên nắm chặt, ngoài phòng lạnh thấu xương, gió lạnh thổi vào phòng kêu viu viu. Y định thần, thổi tắt nến, khóa cửa y quán, theo Lai Phúc bước nhanh đến Trương phủ.

Xuyên qua mấy hành lang thật dài, mới vừa vào viện Trương Tư Chính, y đã thấy mọi người khuôn mặt ảm đạm, mấy thị nữ tuổi nhỏ còn ngân ngấn nước mắt, đột nhiên y đầu óc trống rỗng, vội vàng đi đến trước giường, bắt mạch cho hắn.

Người trong lòng giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lộ ra vài phần tiều tụy, môi trắng bệch. Trên khuôn mặt tuấn mỹ có vài vết trầy da nhưng may mà không có gì đáng ngại, thậm chí tăng thêm vài phần anh khí.

Nhìn Trương Tư Chính như vậy, tiểu đại phu vừa đau lòng lại vừa cảm thấy may mắn. Tham lam dùng ánh mắt miêu tả mặt mày của hắn, phát giác hai mắt nhắm chặt của hắn bắt đầu vô thức chuyển động, lúc này mới dứt khoát thu hồi ánh mắt cùng ngón tay.

"Không có gì đáng ngại, ta sẽ kê mấy đơn thuốc, Tư Chính tĩnh dưỡng mấy ngày là khoẻ." Nghe vậy, Trương phủ trên dưới toàn bộ nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Tiểu đại phu đem phương thuốc đưa cho Lai Phúc: "Nếu không có gì  nữa, ta về y quán trước."

Vừa muốn đứng dậy, liền cảm giác cánh tay truyền đến lực kéo, quay đầu nhìn lại, nam tử đã tỉnh dậy từ khi nào, đang vươn tay to giữ chặt lấy cánh tay y, y thuận thế trực tiếp nhào vào trong ngực Trương Tư Chính, tay to siết chặt eo làm y không thể nhúc nhích.

Chỉ thấy nam tử tỉnh dậy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ủy khuất: "Em chính là chủ quân ta cưới hỏi đàng hoàng, vi phu bị bệnh em lại rời đi, đây là đạo lý gì?"

Trương Tư Chính luôn đối với y ôn hòa hữu lễ, tiểu đại phu nào từng gặp qua bộ dáng hắn như vậy, bị người trong lòng nhìn chằm chằm, tiểu đại phu ngượng ngùng, cảm giác hai má hơi nóng lên, rũ mắt tránh đi tầm mắt người nọ, không dám xem hắn.

Rung động trong lòng dần lắng lại, nghĩ đến người này trước đó bị đập đầu, hiện giờ ký ức hỗn loạn chưa thanh tỉnh, sợ là xem y thành Đỗ cô nương mới có thể thản nhiên nói vậy.

Giãy giụa hồi lâu tiểu đại phu xấu hổ buồn bực nói: "Ngươi siết ta đau." Người dưới thân lúc này mới buông ra tay.

Ngoài phòng, Trương lão phu nhân kinh hãi: "Chính nhi bị ngã hỏng đầu?"

"Có thể là lúc té ngựa va chạm đến não bộ, tạo thành tổn thương ký ức, qua một đoạn thời gian sẽ không có việc gì." Thật vất vả mới dỗ được Trương Tư Chính nghỉ ngơi, lão phu nhân lại tới dò hỏi bệnh tình của hắn, tiểu đại phu cảm thấy thẹn đáp: "Ta muốn về y quán trước, chờ hắn không nhận sai người nữa ta mới trở lại kiểm tra."

Lão phu nhân: "Hiện giờ Chính nhi chưa khoẻ, vẫn mong Lâm đại phu giả vờ làm chủ quân mới cưới của Tư Chính, thứ nhất là sợ kích thích đến bệnh tình của nó, thứ hai là Lâm đại phu có thể ở bên cạnh chiếu cố, như vậy ta cũng có thể yên tâm."

Đối mặt với vẻ khẩn thiết lời thỉnh cầu của Trương phu nhân, lời cự tuyệt đã đến miệng lại không nói nên lời.

Kỳ thật trong lòng y rõ ràng, chính mình sở dĩ có thể đồng ý không chỉ vì lão phu nhân thỉnh cầu, đổi lại là người khác, y nhất định là tránh còn không kịp.

********

Đại thiếu gia luôn khắc kỷ thủ lễ lại vào lúc uống thuốc nổi tính trẻ con, muốn tiểu đại phu đút thuốc.

Tiểu đại phu tính tình tốt, đành phải bưng chén sứ múc từng muỗng thuốc, Trương Tư Chính lại nhíu mày không chịu uống.

"Đắng?" Tiểu đại phu trực tiếp dùng muỗng múc nước thuốc đen trong chén lên thử, đầu lưỡi vừa chạm vào sứ muỗng, tiểu đại phu mới chợt nhớ ra đây là muỗng Trương Tư Chính đã dùng qua, cảm giác trên mặt nhanh chóng nóng lên.

Nước thuốc đắng còn mang theo vị chua, khó uống đến cực điểm. Y lại phảng phất như mất đi vị giác: "Không đắng a."

Này tuy là thuốc nhưng chỉ có tác dụng đẩy nhanh thì tốc độ khép miệng vết thương, điều dưỡng thân thể, người bình thường uống cũng không sao, đang lúc y muốn miễn cưỡng nuốt xuống bụng, Trương Tư Chính đột nhiên hôn lên môi y.

Cảm giác môi răng gắn bó vượt qua vị chua xót của nước thuốc, đầu lưỡi bá đạo tham nhập, quấy phá. Tiểu đại phu bị hôn thở hồng hộc, đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Trương Tư Chính cong khóe miệng, sâu xa nói: "Ân, thuốc này không đắng, rất ngọt."

Tiểu đại phu bị hôn đến choáng váng, người trước mắt lại phủ người lên, "Thuốc em nấu ta phải uống không thừa một giọt, dược hiệu mới phát huy tốt nhất."

Hai người không biết trao đổi bao nhiêu nước bọt, còn đâu nước thuốc nữa. Nhưng nương cái cớ này, Trương Tư Chính đem tiểu đại phu hôn đến vô pháp tự hỏi, chỉ có thể đỏ bừng mặt vô lực ghé vào vai hắn bình phục hô hấp.

********

Hai người tuy là bạn tốt nhưng tiểu đại phu hiếm khi ngủ lại, một là sợ tâm tư không thể nói của mình bị phát hiện, hai là sợ bại lộ bí mật của mình, nhưng hôm nay tình hình lại có chút thay đổi.

"Vi phu đã trải sẵn đệm chăn, rửa mặt xong thì cùng nghỉ ngơi đi." Eo tiểu đại phu bị nam tử kéo lấy, Trương Tư Chính hôn hôn vành tai phiếm hồng của y, "Em và ta bây giờ đã thành hôn, nếu phân giường ngủ, khó tránh khỏi sẽ bị người khác cho rằng cảm tình bất hòa."

Tiểu đại phu vốn định cự tuyệt nhưng bị người trong lòng ôm ấp, hô hấp phả vào bên tai, làm đại não của y vô pháp tự hỏi, chỉ có thể mặc kệ hắn.

Ban ngày ngực nhũ bị trói buộc, ban đêm y sẽ cởi ra rồi mới đi ngủ, hôm nay rửa mặt xong tiểu đại phu lại hơi do dự, may mà hạ nhân chuẩn bị quần áo ấn theo kích cỡ của Trương Tư Chính, tròng lên người y liền có vẻ to rộng, có thể che khuất ngực nhũ dị thường của y.

Lại không ngờ rằng trên sập chỉ chuẩn bị một bộ chăn, hai người cùng nhau ngủ có hơi chen chúc, tiểu đại phu đem bản thân cuộn thành một đoàn, mắt nhìn vách tường cách càng ngày càng gần, lại bị tay to phía sau một phen kéo lấy.

Y bị Trương Tư Chính kéo vào ngực, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy trái tim mình thùng thùng nhảy lên, tiểu đại phu rúc vào trong chăn ý đồ che lấp gò má phiếm hồng, lại bị khí vị dễ ngửi của người trong lòng gắt gao vây quanh, chỉ chốc lát đã nặng nề tiến vào mộng đẹp.

Lại không biết sau khi y hô hấp vững vàng, người phía sau mở mắt. Hắn sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt trên người y, cách quần áo chiếm hết tiện nghi của tiểu đại phu.

Tay to không an phận bắt đầu hướng về phía trước sờ soạng, nhưng ngón tay vừa bóp lấy đầu vú, đã cảm nhận được xúc cảm tinh tế mềm mại, nam tử cân nhắc một lúc lâu, vì chứng thực ý nghĩ của mình, vẫn giải khai vạt áo tiểu đại phu. Tiểu đại phu áo lót rộng thùng thình theo tay to trở nên tán loạn, lộ ra đầu vai oánh nhuận, dưới ánh nến tối tăm, có vẻ phá lệ trắng nõn mê người.

Bánh bao thịt mềm mại bị tay to nắm lấy, đầu vú bị xoa bóp đứng thẳng lên, khuôn mặt trắng nõn điểm vài phần diễm sắc, cực kỳ giống mèo nhỏ đêm xuân say rượu, y vô thức ưỡn ngực, nức nở phát ra rên rỉ hàm hồ, làm người muốn hung hăng khi dễ.

Người trong lòng ở trước mặt mình bày ra thần thái như vậy, cho dù hắn là chính nhân quân tử cũng vô pháp chống cự, huống chi Trương Tư Chính vốn là giả mất trí nhớ lừa tiểu đại phu, hắn không chút do dự vùi đầu ngậm lấy núm vú đỏ tươi của y.

Đợi cho tiểu đại phu trong lúc ngủ mơ nức nở phản kháng, Trương Tư Chính mới buông tha núm vú đã bị mút sưng đỏ. Rút đi quần lót của tiểu đại phu, hắn đem hai chân thon dài của y đặt trên cánh tay, cảnh đẹp không sót một chút nào thu hết vào mắt.

Phía dưới côn thịt là một cái miệng nhỏ phấn nộn, hắn ma xui quỷ khiến dùng đầu ngón tay tách lỗ nhỏ đang đóng chặt kia, huyệt thịt vô thức phản kháng, lại như muốn đem đầu ngón tay nuốt vào càng sâu.

Đầu ngón tay mang ra dịch nhầy dinh dính, Trương Tư Chính con ngươi tối sầm, cúi đầu mút lấy nụ hoa phấn nộn kia.

Đêm nay rối tinh rối mù, ướt nị bất kham.

Trứng màu nội dung:

Mùa thu năm xưa, hai người cùng uống rượu, rượu mơ vào miệng ấm thuần, hương hoa quả ở đầu lưỡi tràn ngập. Tuy không quá mạnh nhưng tiểu đại phu tửu lượng kém, không đến mấy chén liền choáng váng, chỉ ôm lấy Trương Tư Chính ngây ngô cười.

Trương Tư Chính nhìn bạn tốt mặt đỏ ửng, bất đắc dĩ cười cười, nhận ra chính mình hoàn toàn thua trong tay y.

Ngày ấy cứu cháu ngoại bị thương, hắn liền biết cơ hội của mình tới rồi, nài nỉ mẫu thân cùng hắn diễn xuất.

"Thôi thôi, ta từng đi qua trước cửa sinh tử, con cháu đều có phúc của con cháu." Lão phu nhân đối với tâm tư của nhi tử sớm đã rõ ràng, sợ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tiểu đại phu tuy là nam tử nhưng làm việc cẩn thận nghiêm túc, là người thiện lương khiêm tốn, bà cũng thập phần vừa lòng.

Nhìn tiểu đại phu thần sắc nôn nóng liền biết y đối với Trương Tư Chính cũng có ý, liền buông tha thể diện, thỏa mãn thỉnh cầu của nhi tử: "Hiện giờ Chính nhi chưa khoẻ, vẫn mong Lâm đại phu giả vờ làm chủ quân mới cưới của Tư Chính, thứ nhất là sợ kích thích đến bệnh tình của hắn, thứ hai là Lâm đại phu có thể ở bên cạnh chiếu cố, như vậy ta cũng có thể yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip