🥀Chương 8: Yên tâm, em sẽ thích🥀
Nói xong, bàn tay thon dài kia liền ôm cô vào trong ngực.
Thẩm Mộ Khanh cao 1m63, lúc này trông giống như một chú gà con trước mặt hắn.
Bàn tay ôm chặt eo nhỏ của cô, nâng chân cô lên và đặt ở hai bên hông hắn.
Toàn thân cô được hắn ôm gọn, mặt đối mặt với hắn.
Thẩm Mộ Khanh lập tức cảm thấy mất đi sự an toàn, chỉ biết run rẩy mà dùng tay nhỏ vòng quanh cổ hắn.
Cứ như vậy, đầu nhỏ của cô hoàn toàn dựa vào bộ ngực trần trụi đang lộ ra bên ngoài của Fred.
Thật cứng nhắc! Không thoải mái chút nào!
Thẩm Mộ Khanh muốn lên tiếng phản đối, nhưng cô không dám mở miệng, chỉ có thể ủy khuất nghiêng đầu dựa vào lòng hắn.
Đôi bàn tay lớn của hắn đặt ở hông cô, không chỉ mang lại cảm giác xâm lược mạnh mẽ, mà còn chiếm lấy tất cả giác quan của cô.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh chỉ còn lại một cảm giác duy nhất.
Đó là hương thơm dễ chịu phát ra từ cơ thể hắn.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm trên một chiếc giường lớn.
Căn phòng này hoàn toàn khác với căn phòng mà cô đã đến lần trước.
Chiếc giường này rất lớn, xung quanh đều là màu đen lạnh lẽo, giường, rèm, thậm chí cả tường đều có màu xám đậm.
Mỗi món đồ nội thất đều toát lên sự lạnh lẽo.
Rõ ràng, đây chính là phòng ngủ của Fred.
Ánh đèn sáng lên, Thẩm Mộ Khanh được đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn.
Thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông, Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng ngồi dậy. Nhìn ra xa, cô thấy mấy dãy giá để dao được bày biện dọc theo bức tường, hiện ra trước mắt.
Có đủ các loại dao quân sự được sắp xếp ngăn nắp trên giá, vũ khí lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cô phải nheo mắt lại.
Cằm cô bị một bàn tay lớn thon dài giữ chặt, buộc Thẩm Mộ Khanh phải nhìn vào mắt Fred.
Khi ánh đèn tắt, chỉ còn lại một chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào qua những khe hở.
Fred hài lòng mở miệng: "Chỉ có chúng ta ở đây thôi, cục cưng, em có hài lòng với nơi này không?"
Thẩm Mộ Khanh sợ hãi trước hành động của tên cầm thú này, chỉ có thể hoảng loạn gật đầu, không dám nhìn vào cặp mắt mê hoặc kia.
Thời gian đã đến, địa điểm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Fred trong chớp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hắn ôm chặt Thẩm Mộ Khanh vào lòng, khống chế tay chân của cô không ngừng cử động.
Môi hắn hạ xuống, chiếm lấy đôi môi hồng hào của cô và hôn một cách cuồng nhiệt.
Lúc này nụ hôn trở nên mãnh liệt, khiến người chưa từng trải qua cảm giác yêu đương, đến tay đàn ông cũng chưa từng nắm như Thẩm Mộ Khanh, gần như không thể thở nổi.
Âm thanh ngâm nga thoát ra một cách không thể kiểm soát, nhưng tất cả đều bị môi của hắn chặn lại.
Chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào "ô ô" của thiếu nữ phát ra.
Đôi bàn ta to lớn kia đột nhiên đặt ở vị trí nút thắt, Thẩm Mộ Khanh lập tức đoán được hành động kế tiếp của hắn, vội vàng dùng tay nhỏ chặn bàn tay của hắn lại.
Cuối cùng, Fred buông tha cho đôi môi của cô, ánh mắt xanh nhạt của hắn nhìn cô với vẻ nghi hoặc: "Sao vậy? Cục cưng."
Giọng nói khàn khàn nhưng vẫn đầy quyến rũ vang lên.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng, ngay cả vành tai trắng như tuyết cũng bắt đầu ửng hồng, cả người mềm mại như một con tôm đã luộc chín.
"Không... không được, anh không thể thô lỗ như vậy được."
Vẫn không thể chịu nổi ánh mắt đánh giá của hắn, ánh mắt rất nhanh liền tránh đi.
Fred cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.
"Được."
Nói xong, bàn tay to vốn định xé toạc bộ sườn xám, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển xuống dưới, bắt đầu mở cúc áo từ cổ của Thẩm Mộ Khanh.
Khi bàn tay to của hắn tiến đến phần eo, Thẩm Mộ Khanh nhận ra có điều không ổn, bàn tay của hắn thế mà đang run rẩy.
Cuống quít quay đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn trở nên càng thêm hưng phấn.
Như thể đang phá hủy một món quà, làm mà không biết mệt mỏi.
Thẩm Mộ Khanh khóc ròng, khuôn mặt đầy nước mắt, có lẽ đây chính là quyết định sai lầm lớn nhất của cô.
Nút thắt sườn xám lần lượt được mở ra, Fred như một con sói xấu xa, nhẹ nhàng mở lớp vải dệt che phủ thân hình mềm mại của cô.
Cực kỳ ngon miệng! Thích vô cùng!
Thẩm Mộ Khanh thẹn thùng nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ánh mắt trần trụi của Fred.
Thân hình trắng nõn, hồng hào của cô hiện lên trên tấm ga trải giường màu đen, tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc kỳ lạ. Dáng người mềm mại, bộ ngực đầy đặn và đôi chân dài đan xen nhau.
Hai mắt của Fred lập tức đỏ bừng, cúi đầu và đặt những nụ hôn lên bụng dưới của cô.
Tâm hồn vốn không trọn vẹn từ nhỏ của hắn như được hồi sinh.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mộ Khánh, trong đầu hắn chỉ có một câu.
Chính là cô.
Bị đôi môi của người đàn ông chạm vào, mỗi giác quan trong Thẩm Mộ Khanh đều như bị khơi dậy.
Trong bóng tối, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh của áo lụa bị xé rách.
Mãi đến khi Fred Keith ôm cô vào lòng, Thẩm Mộ Khanh mới không thể kìm nén được, bật khóc nức nở.
Đôi tay to lớn của hắn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng.
"Yên tâm, em sẽ thích, cục cưng."
Giữa đường, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, tay nhỏ đánh vào hắn từng chút từng chút một.
"Tôi ghét anh! Tôi không thích anh!!!"
Cơn tức giận đó xông lên tận trời, bùng nổ ngay lập tức!
Nhưng không ngờ rằng Fred Keith lại phản ứng càng thêm cuồng nhiệt, cắn vào vành tai cô và phản bác, giống như một con thú hoang đang gầm gừ: "Không cho phép em chán ghét tôi, cục cưng, một chút cũng không được."
Cho đến nửa đêm, Thẩm Mộ Khanh mới tỉnh dậy. Nhìn cánh tay đặt trên người mình, trong lòng cô chua xót lại nhịn không được phun ra ngoài.
Liệu cô có trở thành người phụ nữ như trong miệng Tiểu Yên từng nói không? Cuối cùng thì một chút tôn nghiêm cũng không có.
Lặng lẽ rơi lệ, Thẩm Mộ Khánh chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ba mẹ, Khanh Khanh rất nhớ hai người.
Cuối cùng, cô lại chìm vào giấc ngủ trong tình trạng kiệt sức.
.
Sáng hôm sau, cô gái lặng lẽ nhìn ánh nắng chiếu qua rèm cửa.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
Chậm rãi vươn cánh tay đau nhức, cô muốn nắm chặt lấy một tia nắng đó trong tay.
Khi Fred Keith mở mắt ra, hắn vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt.
Sắc mặt ửng hồng của cô gái vẫn chưa phai, những sợi tóc vốn được buộc ở sau đầu giờ đây đều rối tung, rơi xuống hỗn loạn trước ngực.
Mũi cô và đuôi mắt đều ửng đỏ, hàng mi dài run rẩy, tay nhỏ run rẩy vươn ra, như muốn bắt lấy ánh sáng mặt trời.
Nhịn không được một tay đem cô ôm chặt vào lòng, khiên cô hô lên một tiếng.
Một nụ hôn ướt át rơi xuống gáy cô, Fred thoả mãn thở dài rồi nói: "Sao không ngủ thêm một chút nữa?"
Thẩm Mộ Khanh cắn nhẹ môi dưới.
Sau tất những gì đã xảy ra, cô không dám chọc giận người đàn ông phía sau, đành phải thấp giọng lên tiếng: "Tôi không buồn ngủ nữa."
Fred lại kiên quyết giơ tay che kín đôi mắt cô.
Đang muốn ôm cô gái vào lòng để cô tiếp tục ngủ, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Động tĩnh này khiến Thẩm Mộ Khanh không khỏi run lên, sợ hãi người bên ngoài đột ngột xông vào, cô hoảng sợ vùi đầu vào ngực hắn.
Đôi mắt như loài sói của Fred lập tức mở ra, ôm chặt cô hơn, an ủi nói: "Đừng sợ."
Bach sẽ không tùy tiện quấy rầy hắn, trừ khi có chuyện gì khẩn cấp.
Fred vỗ vỗ đầu Thẩm Mộ Khanh, rồi nhanh chóng đứng dậy, mặc đồ vào và rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip