Chương 3

Hoàng hôn dừng ở khe núi, khiến cả khe núi nhuộm màu da đất. Trong khe núi, hương tùng tràn ngập, loài hoa dại không rõ tên điểm xuyết cho sườn núi dưới ánh hoàng hôn ngày xuân thành một mảnh sắc thái rực rỡ.

Cũng không biết đã đứng bao lâu, mãi đến khi sắc trời trở nên âm trầm, Du Du mới chậm rãi quay người lại, kéo dây mây nói: "Đi thôi."

Lời vừa dứt, truyền tống phù trong tay liền bị bóp nát. Hoa dại, cây tùng, mộ bia đều biến mất theo ánh sáng trắng phát ra từ truyền tống phù, trong khoảnh khắc những hình ảnh đó phản chiếu vào mi mắt, bên tai vang lên tiếng sóng nước nhắc nhở bọn họ rằng, đã đến Tù Yêu đảo.

Cỏ xanh rì rào, phồn hoa như gấm.

Hòn đảo nhỏ mang cái tên đáng sợ kia lại phá lệ trở nên vui vẻ và rực rỡ. Thời gian ở nơi này tựa hồ bất đồng với thế giới bên ngoài. Khi bọn họ xuất phát thì trời đã tối, nhưng nơi đây lại là lúc mặt trời lên cao.

Ánh mặt trời dừng trên mặt biển, nổi lên sóng nước lấp loáng. Thủy triều vỗ vào đá ngầm vang lên âm thanh, tiếng hải điểu từ xa truyền đến mỗi lúc một gần, hòa vào sắc hoa dại đủ loại màu sắc rực rỡ, lại có cảm giác yên bình an tĩnh như thế ngoại đào nguyên.

Nơi xa, từng đợt sóng triều cao ngàn trượng từ mặt biển dâng lên, xông thẳng về phía chân trời. Nhưng điều quỷ dị là, sóng triều xông thẳng lên chân trời kia lại không hạ xuống mặt biển, vùng biển phụ cận dường như đình trệ, lại vô thanh vô tức, khiến cho sóng triều kia nhìn qua cũng giống như yên tĩnh.

Cảnh tượng kỳ dị ấy khiến Vương Lý hai người quên mất cả sợ hãi. Bọn họ nhìn Thiên Phong Lãng, lại nhìn đảo nhỏ hoa thơm chim hót kia, không khỏi cảm thán: "Nơi này thật sự rất đẹp. Nếu như không có Thiên Phong Lãng, ở trên đảo này làm một lão ngư dân cũng không tệ."

Sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì chỉ vừa mới nhìn thoáng qua, liền phát hiện trên đảo có rất nhiều linh thực tiên thảo niên đại không tồi. Hai người bọn họ là pháp tu, đối với linh khí cảm giác vô cùng nhạy bén. Vừa đặt chân xuống, lập tức liền cảm giác được nơi này linh khí nồng đậm, là một mảnh bảo địa phong thuỷ thích hợp tu luyện.

Bởi vậy, cảm giác khủng hoảng trong lòng giảm đi không ít, thậm chí còn có chút lâng lâng. Chỉ cần ở trước mặt đại lão biểu hiện thật tốt, tu luyện ở nơi này cũng không tệ? Đương nhiên, tiền đề là không được kinh động đến hung thú nơi đây.

Du Du tung kiếm ra, sau khi phóng người lên kiếm, nói: "Các ngươi ở đây chờ, đừng đi lại lung tung, ta đi xem thử."

Hai người ngẩng đầu nhìn Du Du, tâm vừa mới nhẹ nhõm một chút lập tức lại căng thẳng trở lại. Có thể ngự kiếm phi hành thì sao lại không ngự kiếm? Nếu như lúc nàng rời thành đã ngự kiếm bay đi, bọn họ đã không hiểu lầm tình thế như thế này rồi! Đại lão quả nhiên là sinh vật không thể đoán được, hu hu hu.

Trên đảo nhỏ có rất nhiều lợn rừng, gà rừng, đây đối với Du Du mà nói là một tin tức tốt. Nàng không thích ăn Tích Cốc Đan, mà quá trình nấu cơm cũng khiến nàng cảm thấy bản thân vẫn còn giống như một con người. Bởi vậy, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không ăn Tích Cốc Đan.

Bay một vòng lớn, sau khi xác định trên đảo không có gì nguy hiểm, nàng liền trở lại điểm dừng chân, nói: "Đi về phía trước mười dặm, có một cái sườn núi, chúng ta có thể dựng phòng ở đó."

"Dựng, dựng phòng ở?"

Lý Thụ không hiểu được đây là con đường gì. Bình thường đại lão đến một nơi nào đó không phải đều lấy thám hiểm tầm bảo làm chính sao? Như thế nào lại còn tính đến chuyện dựng phòng? Đây là chuẩn bị muốn ở lại lâu dài?

"Ừm."
Du Du gật đầu, "Ta không biết khi nào mới có thể nhất kiếm bổ ra Thiên Phong Lãng, cho nên phải dựng phòng. Dưới sườn núi kia ta đã xem qua, có suối, có đất, san bằng xuống, chúng ta là có thể trồng rau, nuôi gà, thả cá."

"Bổ Thiên Phong Lãng?"

Lý Thụ kinh ngạc rồi! Mấy trăm năm qua không phải không có người từng thử bổ ra Thiên Phong Lãng, nhưng cho đến nay, trừ Quân Vô Thù ra thì chưa có ai làm được. Nàng rốt cục lấy đâu ra tự tin như vậy a? Nhưng lời này hắn không dám nói ra. Đại lão có bổ được Thiên Phong Lãng hay không hắn không biết, nhưng bổ được hắn thì chắc chắn là làm được. Cho nên, câm miệng đi, làm việc chính là được rồi.

"Người đến đây là để tu luyện?"

Vương Chương đầu óc so với Lý Thụ còn nhanh nhạy hơn chút, rất nhanh liền bắt được trọng điểm.

Du Du gật đầu, "Mẫu thân ta đi rồi, không ai bồi ta tu luyện. Các ngươi dựng phòng xong, sau này liền bồi ta tu luyện đi."

"......"

Vẻ mặt Vương Chương cứng lại.

"Bồi ta tu luyện" ý tứ là muốn chỉ điểm bọn họ?

Vận đen nửa đời người sắp sửa xoay chuyển?

Theo sau Du Du, cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ là trong lòng cân nhắc, nếu đúng là như vậy, bọn họ thật sự nên cố gắng biểu hiện tốt. Bị đại lão để mắt tới, đây cũng là một cơ duyên to lớn!

Đến nơi, Vương Chương đã nghĩ thông suốt. Hắn thấy Du Du chuẩn bị chặt cây, lập tức tiến lên nói: "Tôn giả, việc nhỏ như thế này cứ giao cho chúng ta làm đi."

Hắn vỗ vỗ ngực: "Ta là thủy, mộc, hỏa tam linh căn, giỏi nhất là dựng phòng làm ruộng!"

"Ta là kim, thổ, hỏa tam linh căn, ta cũng biết dựng phòng!"

Du Du thấy bọn họ nhiệt tình, liền cười nói: "Vậy làm phiền các ngươi rồi."

Hai người thấy nàng cười, lập tức yên tâm không ít. Ngay sau đó cũng không nói lời thừa, thúc giục linh lực bắt đầu xây nhà.

Tu sĩ Kim Đan kỳ ở trước mặt "đại lão" không đáng nhắc tới, nhưng đặt ở Tu chân giới cũng có thể xem như cao nhân rồi. Dựng một cái phòng, khai hoang một chút thật sự chỉ là lòng thành. Chỉ trong một canh giờ, một tòa tiểu viện tinh xảo liền dựng xong.

Vì để "đại lão" được thư thái, hai người còn mở một con đường lát sỏi đá lên núi xuống núi, thậm chí còn dùng đá biến ra chậu hoa, đem hoa dại trên đảo trồng lại vào đó.

Dưới chân núi cũng bị khai khẩn một lượt, đám cỏ xanh bị rút đi đều bị hóa khô, sau này có thể dùng làm vật nhóm lửa.

Hai người quay lại đỉnh núi, đem y phục của Du Du trả lại, "Tôn giả, chúng ta cũng có quần áo. Lúc nãy là bị dọa đến ngốc luôn, quên mất chuyện này. Quần áo đã giặt sạch cho người, cảm ơn tôn giả không giết chi ân."

Du Du cầm y phục nhận lấy, gật đầu: "Vậy thì ăn cơm đi."

Nàng nói xong liền bước vào sân. Ngồi xuống trong viện, đem đồ ăn đóng gói từ quán ăn mang về bày ra, "Ăn xong nghỉ một lát rồi đi tu luyện."

Hai người cũng không phải loại tu sĩ đứng đắn gì, tự nhiên cũng sẽ không tuân theo đạo lý "Trúc Cơ không ăn cơm phàm, không ăn rau phàm". Thấy đồ ăn phong phú, sâu đói trong bụng cũng bị câu ra.

Một bữa mỹ thực xong, liền bắt đầu phân phòng.

Vào sân, tổng cộng chỉ có ba người, phân thế nào cũng đủ. Nhà chính ở chính viện không cần Du Du mở miệng, Vương Lý hai người liền tự động nhường ra. Nhưng đến khi bọn họ phân đến phòng cho mình, Du Du liền mở miệng.

"Hai người không phải đạo lữ sao? Vì sao lại phải ngủ riêng?"

Vẻ mặt Vương Chương cứng đờ.

Bận rộn nửa ngày, bọn họ đều đã quên chuyện mình và Lý Thụ là "đạo lữ" mà đến. Giờ phút này bị đại lão hỏi, mới đột nhiên nhớ ra: đạo lữ thì không thể ngủ riêng phòng.

Hắn nhìn về phía Lý Thụ, mà Lý Thụ cũng đang nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ngàn lời vạn chữ hóa thành nước mắt cay đắng, lại đến cả sức mở miệng nói chuyện cũng không còn.

Huynh đệ tuy có tốt, nhưng ngủ chung một giường, còn phải nghe lẫn nhau...chân thối* cái loại chuyện này, nghĩ sao cũng thấy không tốt lành a!
(chân thối tui nghĩ là kiểu câu chửi bên TQ á :v)

Nhưng đã lỡ nói dối, nếu không tiếp tục diễn tiếp, chẳng phải là muốn mất mạng sao? Nghĩ đến đây, Vương Chương liền há miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng mà xấu hổ: "Nhìn ta kìa, đều, đều bận đến hồ đồ rồi, ta với Thụ Nhi tất nhiên là muốn ngủ chung."

Thụ Nhi? Xưa nay luôn coi đại ca như thánh chỉ mà nghe theo, lúc này Lý Thụ lại có chút kháng cự. Cái cách gọi "Thụ Nhi" này nghe cứ như là đại ca đang đè đầu hắn. Dựa vào cái gì chứ? Dù gì cũng là đang diễn, vì sao không phải hắn gọi đại ca là "Chương Nhi"?!

Tôn nghiêm nam nhân bị đụng chạm, xưa nay luôn nghe lời ca, lần này Lý Thụ cảm thấy bản thân phải đứng ra, tuyệt đối không thể để đại ca chiếm được tiện nghi trong chuyện này!

"Đại ca, đừng gọi ta là Thụ Nhi, ta không phải là người bị đè ở dưới."

Vương Chương ngây người. Trong nhất thời cũng chưa phản ứng lại được vị hiền đệ này của mình là có ý gì. Qua một lúc lâu, hắn mới hiểu ra, thì ra Lý Thụ là vì tôn nghiêm nam nhân mà khởi xướng khiêu chiến với hắn.

Những chuyện khác thì còn tạm, nhưng riêng chuyện này, bản thân tuyệt đối không thể lui bước! Dù sao nếu bị xem là bên yếu mềm, có khả năng sẽ khiến đại lão thương tiếc, đến lúc đó lúc tu luyện yêu cầu liền sẽ không được cao.

Được đại lão chỉ điểm chính là cơ duyên to lớn, tuyệt đối không thể để đại lão cảm thấy bản thân là kẻ nhu nhược!

Vương Chương nhìn Lý Thụ, trong mắt bắn ra tia điện quang. Hắn nhếch môi cười, nụ cười như có như không, ý cười như không chạm đến đáy mắt.

"Thụ Nhi, tôn giả người là bậc siêu thoát thế tục, sẽ không để tâm những chuyện này. Ngươi còn giấu giấu diếm diếm, vậy thì thật không thú vị chút nào."

"Chương Nhi, làm người phải thản nhiên."

Trong mắt Lý Thụ cũng từ từ lộ ra ánh điện: "Không chỉ phải thản nhiên đối mặt nhân sinh, còn phải thản nhiên đối mặt chính mình. Tuy rằng ca cao lớn lại uy mãnh, nhưng điều đó cũng không ngăn được ca là bên bị đè."

"Ha hả."

Vương Chương nghiến răng, nỗ lực duy trì nụ cười: "Thụ Nhi, ngươi phải cẩn thận lời nói. Nói dối là sẽ bị nghiệp báo mất lưỡi đó."

"Chương Nhi, vì sao ca lại để tâm chuyện đó đến vậy? Đến mức muốn vu oan cho ta?"

"Ta......"

"Đạo lữ ngủ là phải đè nhau sao?"

Câu hỏi đột ngột của Khúc Du Du lập tức khiến não hai người đang tranh cãi lập tức chết máy.

Bọn họ nhìn Du Du, trong lòng không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ: Vị đại lão này chẳng lẽ là một con cẩu độc thân ngàn năm? Cái gì cũng không hiểu sao?

Đến cả cái gì mười sáu tuổi cốt linh, Trúc Cơ cảnh gì đó, bọn họ cũng trực tiếp xem nhẹ. Giả, tất cả đều là giả! Đây chắc chắn là đại lão ngụy trang! Một đại lão lợi hại như vậy nhìn thế nào cũng giống như lão quái vật đã sống cả ngàn năm. Ngón tay có thể phát ra kiếm khí, ngươi từng thấy chưa? Sợ là Kiếm Tôn đến cũng phải quỳ xuống gọi một tiếng ba ba!

Nghĩ đến khả năng này, hai người bắt đầu cảm thấy đồng tình với Du Du. Sống cả ngàn năm mà còn không biết yêu là gì, thật đáng thương a. Chỉ là vấn đề của đại lão này rốt cuộc nên trả lời thế nào đây?

Đối diện với ánh mắt của Du Du, da đầu cả hai đều tê rần. Đôi mắt đại lão hắc bạch phân minh, trong suốt như mắt trẻ con, ánh nhìn thuần tịnh đến cực độ. Nếu phải giải thích chuyện như vậy cho đại lão nghe, luôn cảm thấy có áp lực, giống như đang làm ô uế đại lão vậy.

Hai người suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên giải thích thế nào. Cuối cùng, kẻ cơ trí hơn là Vương Chương liền thuận theo lời Du Du mà đáp: "Đúng vậy, đạo lữ tình cảm tốt, đều là đè nhau ngủ."

Du Du nghe xong, liền nghĩ tới từ "như hình với bóng". Cân nhắc một chút, cảm thấy đạo lữ đè nhau ngủ thật ra rất hợp logic.

Ghi nhớ rồi. Vì để báo đáp bọn họ, vậy thì hảo hảo chỉ điểm cho một phen đi. Hai người này cũng quá yếu, như vậy mà còn học người khác đi cướp bóc, thật đúng là không biết lượng sức.

Phân phòng xong, mỗi người về phòng tu luyện nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Du Du đã gọi hai người dậy.

"Ăn bánh bao xong thì cùng ta đi tu luyện."

Hai người kích động tỉnh dậy. Nhét bánh bao vào miệng xong, liền theo Du Du đến bờ biển.

Thiên Phong Lãng gợn sóng không một tiếng động, ánh trăng chưa tan trên mặt biển còn phác họa nên từng điểm huỳnh quang lấp lánh.

Du Du đứng bên bờ cát, nhìn về phía Thiên Phong Lãng xa xa, lấy ra mộc kiếm nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày huy kiếm năm vạn lần."

Vừa nói dứt lời liền huy kiếm xuống! Kiếm khí cường đại trong nháy mắt bùng nổ! Chỉ thấy từng điểm huỳnh quang tan biến, mặt biển bị vẽ ra một vệt sâu, lập tức đóng băng.

Hai người còn chưa kịp cảm thán yêu cầu tu luyện của đại lão nghiêm khắc bao nhiêu, liền trực tiếp bị một màn này dọa cho choáng váng.

Đây mới là thực lực chân chính của đại lão sao? Mặt biển bị đóng băng tuy diện tích không lớn, nhưng đây mới chỉ là một kiếm đầu tiên thôi mà! Loại thực lực đáng sợ gì vậy chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Chương: Trăm triệu lần không ngờ, đại lão quan sát lại cẩn thận đến thế, vấn đề lại xảo quyệt như vậy, là ta đã sơ suất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip