Chương 10: Tái ngộ

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Lần này Thẩm Diệu được Oản Phi nương nương ban thưởng, nhìn tuy là một chuyện nhỏ, nhưng hàm nghĩa nơi này lại không giống nhau. Oản Phi là sủng phi hậu cung, tính tình nhã nhặn lịch sự, đối đãi với người ôn hòa lại xa cách, cho nên có thể vào được mắt Oản Phi, Thẩm Diệu vẫn là quý nữ đầu tiên.

Có thể thấy được Thẩm Diệu có bao nhiêu ưu tú.

Hàn thị biết nữ nhi đã trở lại, liền đi đến tiểu viện Minh Lan.

Nàng nhìn nữ nhi một gương mặt tươi cười, trong lòng có chút không rõ tư vị, bất mãn nói: Oản Phi kia thật là không nhãn lực, nữ nhi nàng sinh tốt như vậy, như thế nào chỉ thích nha đầu Thẩm Diệu kia ?

Thẩm Vũ biết mẫu thân nhà mình trong lòng suy nghĩ cái gì, mắt sáng lạn miệng cười dựa vào bên cạnh người nàng , nói: "Ngũ tỷ tỷ từ nhỏ chính là được khen lớn lên, Oản Phi nương nương thích ngũ tỷ tỷ là hết sức bình thường."

Nghe một chút, bị người khác diệt đi uy phong của mình mà nói cứ như thật hợp tình hợp lý ?

Thật là không tiền đồ!

Hàn thị đến bực nỗi duỗi tay nhéo vào gương mặt Thẩm Vũ một cái , Thẩm Vũ đau đến "Ai nha" một tiếng, rồi sau đó nhìn mẫu thân, nhíu mày dỗi nói: "Nương như thế nào lại nhéo người?"

Hàn thị nói: "Mở miệng ngậm miệng đều là ngũ tỷ tỷ, bản thân một chút tiến tới đều không có. Bị ngũ tỷ tỷ so sánh không bằng cũng liền thôi, như thế nào liền với cái thứ nữ cũng không so được, ngươi nói một chút về sau nương nên đem ngươi như thế nào cho phải?" Từ khi ra chuyện đó về sau, Hàn thị trong lòng chính là cực kỳ oán giận tam phòng, bất quá mấy ngày này nhìn đôi mẹ con kia sống cũng không quá thoải mái, nàng trong lòng cũng dễ chịu một chút.

Nhắc đến Thẩm Tường, Thẩm Vũ liền thu nụ cười, nghiêm túc nói: "Tứ tỷ tỷ có ngày hôm nay, cũng phải trả giá rất nhiều. Ta tuy rằng không thích nàng, nhưng vẫn là bội phục nàng khắc khổ."

Nữ nhi phương diện này vẫn là hài tử, nhưng cũng may tâm tư đơn giản, từng có xích mích nhưnv trong lòng cũng sẽ không oán niệm. Hàn thị vừa lòng nữ nhi rộng rãi, trấn an cười: "Nếu là có một ngày ngươi cũng có thể cùng ngũ tỷ tỷ phương danh lan xa, nương cũng liền an tâm."

Thẩm Vũ cười, duỗi tay ôm cổ mẫu thân, đôi mắt ngập nước nhìn nàng, dẩu cái miệng nhỏ nói: "Nương đây không phải là làm khó nữ nhi sao?"

"Nhìn ngươi một cái xem, ngồi không ra dáng gì, đã quên lúc trước tiến cung nương đã dạy ngươi như thế nào sao?" Hàn thị xụ mặt giáo huấn. Đừng nhìn Hàn thị trời sinh dịu dàng, nhưng khi tức giận lên là bộ dáng cực kỳ nghiêm khắc.

Thẩm Vũ vội vàng ngồi xuống, lập tức chuyển sang dáng vẻ thục nữ phong phạm.

Hàn thị nhìn nữ nhi, mới phát giác có chút không thích hợp, nhăn lại mày hỏi: " Hà bao ngươi đâu?"

Hà bao? Thẩm Vũ cúi đầu, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào . Mới vừa rồi ở trên xe ngựa phát hiện không thấy, nghĩ là rớt ở trong cung, nhưng mà trong cung là nơi nào mà nàng có thể tùy tiện ra vào? Đương nhiên là không tìm mà trở về.

Thấy nữ nhi gục xuống đầu nhỏ, Hàn thị trong lòng liền biết sao lại thế này, nàng nhìn nữ nhi nói: "A Miên, ngươi nói ngươi chừng nào thì mới có thể sửa lại tính tình bộp chộp. Qua một năm nữa là tuổi cập kê, đến lúc đó liền có thể bắt đầu làm mai, cô nương mười bốn sớm một chút đã có thể gả chồng thành thân......"

"Được được, nương người đừng nói nữa, nữ nhi biết sai rồi, lần sau không bao giờ tái phạm." Thẩm Vũ xin tha nói, nàng sợ nương cứ như vậy nhắc mãi.

Hàn thị thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Hà bao mất đi cũng không phải là việc nhỏ......"

"Nữ nhi biết, nhưng mà không phải rớt ở trong cung sao? Nữ nhi lại không có khả năng lại vào cung." Thẩm Vũ lẩm bẩm nói, nhưng không dám nói quá lớn.

Thật là. Hàn thị cũng không thể nói gì nữa, chỉ lại nói thầm hai câu, sau đó mới cúi đầu nhìn nữ nhi, nghiêm túc nói: "Ngươi dù sao cũng là tiểu thư Định Quốc Công phủ nhỏ nhất, sang năm lúc cập kê , việc hôn nhân cũng không vội. Ta và cha ngươi đều mong để ngươi ở lại thêm hai năm, sau đó mới tìm hiểu tận tường gia đình người ta." Nữ nhi là bảo bối đầu trên quả tim nàng, việc hôn nhân sao có thể qua loa?

Thẩm Vũ lại thực ngoan ngoãn, vội nghe lời nói: "Nữ nhi đều nghe nương. Cho dù nương muốn nữ nhi gả heo gả cẩu, nữ nhi cũng sẽ không nói cái gì."

Lời này lại đem Hàn thị chọc cười, nói: "Hồ nháo."

*********😍😍😍 vote nhé

Qua mấy ngày, đã lâu không thấy Dung Sâm tới Định Quốc Công phủ.

Thẩm Vũ cũng rất tưởng niệm vị biểu ca này. Mấy ngày không thấy, vốn là tuấn lãng nam tử giống như lại càng tuấn. Thẩm Vũ ngẩng đầu, nhìn thân hình Dung Sâm tươi cười ôn nhuận trước mặt, chỉ cảm thấy hắn lại cao thêm một chút.

Hôm nay tới cũng không phải một mình Dung Sâm.

Dù sao Thẩm Vũ cũng là một cô nương gia, có là biểu huynh biểu muội cũng nên kiêng dè, Dung Sâm mang theo muội muội Dung Anh tới, như thế mới hợp tình hợp lý. Dung Anh là thân muội của Dung Sâm, so với Thẩm Vũ lớn hơn một tháng, cho nên Thẩm Vũ cũng gọi một tiếng "Anh tỷ tỷ".

Chỉ là huynh muội hai người lớn lên không giống nhau. Dung Anh trời sinh gương mặt tròn trịa xinh xắn, một đôi mắt đẹp phượng kiều, nhìn rất có mị lực, nhưng mà Dung Anh không thích cười, ít nhất Thẩm Vũ cũng hiếm khi thấy nàng cười, cho nên nhìn qua có mấy phần phần ngạo mạn cùng thanh cao, làm người ta cảm thấy khó có thể thân cận. Bất quá cũng coi như là dung mạo xuất chúng, là một tiểu mỹ nhân thanh lệ động lòng người .

Càng đáng giá nhắc tới chính là, Thẩm Vũ nhận thức được tiểu cô nương Dung Anh bên trong không thích Thẩm Diệu, chẳng những không thích, hơn nữa lại khó thay đổi. Nghe nói Dung Anh cực kì sùng bái huynh trưởng, đối với ca ca Dung Sâm rất ỷ lại, từ nhỏ đến lớn đều vây quanh ca ca, giống như là cái đuôi nhỏ của hắn. Mà Tuyên Bình Hầu cùng Tuyên Bình Hầu phu nhân lại là vô cùng vừa ý Thẩm Diệu, cho nên Dung Anh mới đối với Thẩm Diệu rất không thích.

Từ xưa cô em chồng cùng tẩu tẩu đều không hợp, hiện giờ Thẩm Diệu cùng Dung Sâm bát tự còn không chưa xem, Dung Anh đã bắt đầu không vui, luôn nghĩ biện pháp làm Thẩm Diệu ngột ngạt, huống chi là ngày sau thành thân.

Ngay cả Thẩm Vũ, Dung Sâm luôn coi nàng như muội muội ruột, đối với nàng rất tốt, theo lý mà nói Dung Anh trong lòng cũng sẽ không thích, nhưng so sánh với Thẩm Diệu, thì Thẩm Vũ cũng coi như không có gì phân lượng. Lại nói, ở trong mắt Dung Anh, Dung Sâm bất quá là vì Thẩm Diệu mới đối tốt với Thẩm Vũ một chút, nói trắng ra là chính là một cái ngụy trang. Bởi vì nguyên nhân này, Dung Anh lại thật ra đối Thẩm Vũ đồng tình một chút, ngày thường khi gặp mặt tự nhiên cũng là khách khách khí khí.

Tết Thượng Nguyên nàng chính là thiếu Dung Sâm một ân tình, Thẩm Vũ đang phân vân, lại không ngờ Dung Sâm chủ động tới. Thẩm Vũ cong cong môi. Cũng đúng, từ lần đó về sau, Dung Sâm cũng có một hai tháng không gặp Thẩm Diệu, thiếu niên mới lớn, đối với cô nương mình thích đương nhiên là thương nhớ ngày đêm.

Thẩm Vũ ở tiểu viện Minh Lan chiêu đãi hai huynh muội, sau đó phái Cốc Vũ đi đến viện Thẩm Diệu.

Hôm nay gió thổi phương nào, hiếm có được khi Thẩm Diệu tới. Thẩm Vũ cười ngâm ngâm gọi một tiếng "Ngũ tỷ tỷ", sau đó tiếp đón Thẩm Diệu ngồi xuống, cắt mời một phần điểm tâm mới.

Từ lúc Thẩm Diệu vào cửa, sắc mặt Dung Anh rõ ràng liền có chút không vui, Thẩm Vũ cố ý hóa giải không khí này, cười nói: "Hôm nay bên ngoài thời tiết thật tốt, khó có được Dung biểu ca cùng anh tỷ tỷ tới nơi này của ta......" Nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Diệu, tiếp tục nói, "Nghe nói Thúy Trân hiên trước đó vài ngày nhập một số sách hay, ngũ tỷ tỷ có hứng thú, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nhìn một cái?"

Thẩm Vũ đương nhiên đối với thư tịch không có hứng thú, nhưng lại rất đúng khẩu vị Thẩm Diệu, hơn nữa nàng biết, Thẩm Diệu tuy rằng không thích ra cửa, nhưng mỗi tháng đều cần phải đi một chuyến đến Thúy Trân hiên —— tháng này còn chưa có đi qua đâu.

Thẩm Diệu thu thu lông mi, đích xác có chút động tâm.

Nàng ngẩng đầu nhìn về đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của Thẩm Vũ, sao không biết Thẩm Vũ suy nghĩ cái gì? Thẩm Diệu có chút bất đắc dĩ, Lục muội muội đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người đứng xem như nàng là rõ ràng nhất, bất quá...... Khó được hôm nay Dung Sâm tới, còn kiêng dè mang theo Dung Anh, nói rõ việc này cũng tốt hơn.

Thẩm Diệu nhìn thoáng qua Dung Sâm, nhoẻn miệng cười nói: "Ta cũng đang muốn đi đây, Lục muội muội cùng ta đi đi."

Thẩm Diệu chịu đi, Thẩm Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền thuyết phục Dung Anh. Dung Anh không muốn đi, trong lòng lại nhìn đến ca ca nhà mình, liền gật đầu cười nói: "Ta vừa lúc không còn sách gì để xem, đi dạo cũng tốf."

Thẩm Vũ trong lòng thầm than: Anh tỷ tỷ ngươi thật là quá không thành thật.

Tuyên Bình Hầu rất thích thư sách. Tuyên Bình Hầu phủ còn có một tòa các thập phần xa hoa, tên là "Trân Bảo Các", nơi này đều cất giấu rất nhiều các thư tịch nổi tiếng với số lượng một bản duy nhất. Tuyên Bình Hầu tuy rằng là mọt sách, nhưng lại càng sủng ái nữ nhi, cho nên nói Dung Anh sao thiếu sách xem?

Thẩm Diệu không nói gì, trong lòng cũng rõ ràng.

*******😍😍😍

Ngày thường Hàn thị không cho Thẩm Vũ ra cửa, nhưng hôm nay Thẩm Vũ là cùng Thẩm Diệu bọn cùng đi thư phố, đương nhiên đồng ý. Thẩm Vũ đem ngân lượng và ngân phiếu mẫu thân đưa cho Lập Hạ cất giữ, trong lòng nghĩ: Chỉ có thời điểm cùng Thẩm Diệu ra cửa , nương mới có thể hào phóng như vậy.

Bốn người liền đi tới Thúy Trân hiên.

Thẩm Diệu là khách quen của Thúy Trân hiên, vừa tiến đến lão bản đã ra tới tiếp đón. Thẩm Diệu chỉ mỉm cười chào hỏi, sau đó dò hỏi thư tịch mới.

Thẩm Diệu vào cửa hàng sách này, dường như là một đường đi thẳng vào, mà Dung Anh làm ra vẻ điềm nhiên đi theo bên cạnh Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu trong tay lấy một quyển, cũng lấy một quyển. Còn Thẩm Vũ, nàng không thích sách, cũng không muốn phá hư thánh hiền chi vật này, bất quá vẫn là đến chọn mấy quyển trở về mà có cái để nói.

Vì bị nương nhắc mãi nàng mới tìm cớ đi ra ngoài chơi.

Dung Sâm thấy Thẩm Vũ chọn mấy quyển sử ký, rồi sau đó liền đi tới chỗ giá sách du ký quái linh tinh. Hắn đứng ở bên cạnh Thẩm Vũ nói: "Cha ta lúc trước cũng sưu tập một ít bản lẻ du ký, nếu A Miên muội thích, lần sau ta phái người mang đưa."

Thẩm Vũ tất nhiên là muốn.

Chỉ là ——

Thẩm Vũ dừng tay, nhìn Dung Sâm, hấp hấp môi nói: "Quá trân quý, ta sợ sơ suất làm hỏng mất." Tuyên Bình Hầu toàn những người yêu sách, lại nói những bản lẻ đó có tiền cũng mua không được, nếu là nàng làm hỏng rồi cũng không biết như thế nào đền nổi.

Dung Sâm giật mình, vừa định nói không có quan hệ, lại phát giác có chút không ổn, bèn nói: "Vậy ngày khác ta sai người sao chép mấy quyển, muội xem coi thế nào?"

Dung Sâm đã nói đến nước này, Thẩm Vũ tự nhiên cũng không dám nói gì, chỉ hướng về phía hắn cười cười, thanh âm ngọt nhu nói: "Cảm ơn Dung biểu ca." Nàng nghiêng đầu chỗ khác xem Thẩm Diệu cùng Dung Anh, nghĩ thầm: Xem ra hôm nay có Dung Anh, Dung biểu ca đến nửa ngày cũng cùng Thẩm Diệu nói không nên lời.

Thẩm Vũ nhíu mày,thật quá thất sách.

Dung Sâm thấy Thẩm Vũ không nói, nghĩ tới cái gì, mặt mang ý cười nói : "Trước đó vài ngày A Tuyết sinh hạ mấy chỉ nhãi con, A Miên luôn thích tiểu miêu tiểu cẩu, nếu không ta cho muội chọn một con?"A Tuyết là chó của Dung Sâm, tiểu cẩu kia cả người tuyết trắng, thông tuệ linh khí, nghe nói trên người còn giữ huyết thống cao quý , là loại khuyển quý tộc. Thẩm Vũ không quan tâm đây có phải hay không quý tộc, nhưng mỗi lần đi Tuyên Bình Hầu, thích nhất cùng chơi đùa cùng A Tuyết.

Nói không tâm động là giả, cái này so với bản ký đơn lẻ hấp dẫn hơn nhiều. Thẩm Vũ đôi mắt sáng lên, lúc sau lại là thở dài một hơi, bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: "Nương  ta sẽ không đồng ý."

Dung Sâm cười đến ôn hòa, trấn an nói: "Muội yên tâm, chó con dịu ngoan thông tuệ, sẽ không đả thương người. Trước mắt con chó này còn nhỏ, chờ mấy ngày nữa dạy tốt, ta sẽ tự mình đưa tới, đến lúc đó ta sẽ thay muội thuyết phục dì."

Hàn thị luôn thích Dung Sâm, biện pháp này nghe rất thoả đáng. Thẩm Vũ trong lòng vui mừng, một đôi  sáng lấp lánh, nhìn Dung Sâm nói: "Cảm ơn Dung biểu ca."

Tiểu cô nương cười đến vui vẻ, mặt mày như họa,  tươi cười chói lọi  bắn vào trái tim, Dung Sâm trong lòng ấm áp, lỗ tai ửng đỏ, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Kỳ thật...... A Miên muội không cần khách khí như vậy."

Dung Sâm nói quá nhỏ, Thẩm Vũ căn bản là không nghe rõ, chỉ ninh mi "Ân?" Một tiếng.

"Không...... Không có gì." Dung Sâm nói.

Thẩm Vũ trong tay cầm mấy quyển thư tịch, lại phát giác dường như có người đang nhìn nàng . Nàng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn đến cửa lầu thang xẹt qua một góc quần áo, sau đó rơi xuống một vật.

Hà bao.

Thẩm Vũ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình phục nỗi lòng, nàng đem sách đã chọn đưa giao cho Lập Hạ, sau đó đối với Dung Sâm nói: "Dung biểu ca, ta lên trên lầu nhìn xem."

 Thúy Trân hiên phân có hai tầng, tầng trên là một ít sách về nữ công thêu thùa, đều cho nữ tử học tập, Dung Sâm tự nhiên không có cớ đi lên.

Nói xong, Thẩm Vũ nhấc váy hướng lên trên đi. Lên đến trên lầu, nàng liền đem hà bao trên mặt đất nhặt lên.

Thẩm Vũ ngẩn người.

Nàng đương nhiên rõ ràng, ngày ấy hà bao này nàng rõ ràng làm mất ở trong cung, lại như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Thình thịch một tiếng, Thẩm Vũ hô hấp cứng lại. Nàng chưa ngẩng đầu, đã nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi ủng huyền sắc vân văn. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, tay cầm hà bao đột nhiên buộc chặt.

Thẩm Vũ không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được hắn, nhất thời có chút ngây dại, lại thấy người tới một đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng, rất có hứng thú đánh giá.

"...... A Miên?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip