Chương 110: Tạm thời trở về

Nam tử đi ra từ trong hắc khí ôm lấy Vân Khởi Vũ đang hôn mê bất tỉnh, tràn ngập mê mang sờ lên gò má tái nhợt của nàng, sâu trong đôi mắt lộ vẻ đau lòng, đủ loại tình cảm thương nhớ đều hiện lên trên khuôn mặt hắn, động tác cũng vô cùng ôn nhu.

Người này chính là Nam Tầm Phong trở về từ U Minh Tử Giới, bất quá hắn hiện tại đã thay đổi rất nhiều, bởi vì ảnh hưởng của ma khí ở U Minh Tử Giới, thân thể của hắn đã dần bị sát khí xâm chiếm, biến thành quái vật nửa người nửa ma.

"Khởi Vũ, ta đã trở về." Một thanh âm ôn nhu như nước từ theo trong miệng của hắn nhẹ nhàng phát ra, hai tay hơi siết chặt, đem người trong lòng càng thêm sát vào mình, cảm thụ ấm áp trên thân thể nàng, ngửi hương vị quen thuộc trên người nàng.

Vân Khởi Vũ dù bị vây trong hôn mê, nhưng mày nhăn lại, tựa hồ cảm nhận được chung quanh có điều khác thường. Nàng rất muốn mở to mắt ra xem, nhưng lại không được.

Lạc Bất Phàm chưa gặp qua Nam Tầm Phong, không biết quan hệ giữa hắn và Vân Khởi Vũ, chỉ cảm thấy khí tức trên người hắn kì dị, lo lắng hắn sẽ thương tổn Vân Khởi Vũ, cho nên từ trên mặt đất đứng dậy, lại cầm kiếm chỉ vào Nam Tầm Phong, cảnh cáo nói: "Buông nàng ra, nếu không cho dù chết, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi."

Nam Tầm Phong căn bản không thèm để ý cảnh cáo của Lạc Bất Phàm, ánh mắt luôn đặt trên người Vân Khởi Vũ, lạnh như băng nói: "Đi ra ngoài."

"Người nên đi ra ngoài là ngươi. Ta mặc kệ ngươi là ai, nhanh chóng buông nàng ra, bằng không ~" Lạc Bất Phàm lời còn chưa nói xong đã bị một luồng hắc khí quét ra ngoài phòng, ngay cả Vân Thải cũng không ngoại lệ.

Hai người sau khi bị quét ra khỏi phòng, bên ngoài căn phòng liền bị một bức tường khí vây quanh, không thể nhìn thấy không thể đánh đổ, đem bọn họ ngăn cản ở ngoài.

Lạc Bất Phàm cố sống cô chết công kích bức tường vô hình kia, muốn đánh vỡ nó, sau đó vào gian phòng. Thế nhưng công kích của hắn đối với bức tường kia mà nói, quả thực chính là lấy trứng chọi tảng đá, muốn đánh đổ nó, căn bản chính là người ngốc nói mê.

Vân Thải tiến lên ngăn cản Lạc Bất Phàm, không cho hắn tiếp tục làm chuyện vô nghĩa: "Lạc ca ca, ngươi đừng tiếp tục đánh nữa, tiếp tục đánh cũng vô dụng. Người này phi thường phi thường lợi hại, lợi hại đến cực kỳ đáng sợ, ngươi không phải là đối thủ của hắn."

"Nhưng Vũ huynh đệ còn tại trong tay hắn!"

"Ta cảm thấy người này sẽ không đả thương tỷ tỷ, hắn giống như rất quan tâm đến tỷ tỷ! Hắn rất có thể chính là người mà tỷ tỷ muốn tìm. Chúng ta trước đợi ở bên ngoài đi, hiện tại cũng chỉ có thể chờ."

"Người Vũ huynh đệ muốn tìm? Bọn hắn có quan hệ gì?" Lạc Bất Phàm sốt ruột hỏi, trong lòng có một loại dự cảm rất xấu.

Hắn mới vừa biết được Vũ huynh đệ là nữ tử, còn tưởng rằng có cơ hội cùng nàng đơm hoa kết trái, không ngờ đột nhiên nhảy ra một người không biết ở đâu. Nếu Vũ huynh đệ cùng người này là cái loại quan hệ kia, vậy hắn chẳng phải là không cơ hội sao?

Nếu thật là như vậy, hắn còn có thể sao nữa? Chỉ có thể nói hắn và Vũ huynh đệ hữu duyên vô phận.

"Ta chỉ biết là tỷ tỷ một mực đi tìm một người đối với nàng mà nói rất quan trọng, còn về quan hệ như thế nào thì ta không rõ lắm, bất quá cái này dường như không khó đoán lắm. Tỷ tỷ kỳ thật một mực bị người đuổi giết, cho nên mới phải mặc quần áo nam nhân, còn bị người nào đuổi giết thì tỷ tỷ không có nói cho ta biết." Vân Thải làm sao hiểu được tâm tư lúc này của Lạc Bất Phàm, toàn bộ lực chú ý đều đặt tại người đang bị khí tức kia khóa ở trong phòng.

Bất quá nàng một chút cũng không lo lắng tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trong phòng, Nam Tầm Phong tỉ mỉ chu đáo chiếu cố Vân Khởi Vũ, ngồi bên cạnh đợi nàng tỉnh lại.

Vân Khởi Vũ hôn mê nửa ngày mới tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, đột nhiên thấy một người cực giống Nam Tầm Phong canh giữ bên người nàng, nàng còn tưởng rằng đây là ảo giác. Nhưng cho dù là ảo giác, nàng cũng nhịn không được xem vài lần, còn vươn tay, muốn sờ mặt của hắn.

Nam Tầm Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, phát hiện có cái gì đang đục lỗ trên mặt hắn, lập tức mở to mắt, khi thấy Vân Khởi Vũ tỉnh lại, trên gương mặt lãnh khốc lộ ra tươi cười: "Khởi Vũ, nàng đã tỉnh."

Xúc cảm chân thật, hơi thở chân thật khiến Vân Khởi Vũ vô cùng khiếp sợ, đây giống như không phải ảo giác, mà là sự thật.

"Tầm Phong, là chàng sao?"

"Đúng, là ta, là ta."

"Thật là chàng, thật là chàng, chàng thật sự đã trở lại." Vân Khởi Vũ quá mức kích động, khóc lên thành tiếng, trực tiếp bổ nhào vào lòng Nam Tầm Phong, ôm hắn thật chặt, đem tất cả mọi nhớ nhung đối với hắn cùng khổ sở những ngày gần đây phải chịu đựng toàn bộ đều phát tiết ở trong ngực của hắn: "Ta biết chàng nhất định sẽ trở về, ta biết chắc. Ta ngày ngày trông ngóng, cuối cùng cũng có thể trông đến ngày chàng trở lại, chúng ta sau này không xa cách nữa, có được không?"

Nam Tầm Phong cũng ôm Vân Khởi Vũ, nhưng không cho nàng đáp án mà nàng muốn, mà là cho nàng một lời hứa hẹn: "Khởi Vũ, chúng ta sau này nhất định có thể cùng một chỗ, nhưng không phải hiện tại. Tin tưởng ta, một ngày nào đó, ta sẽ không để cho nàng rời xa ta, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối không tha thứ cho bất luận kẻ nào mảy may tổn thương đến nàng."

Một lời hứa hẹn mặc dù tốt, nhưng cũng không phải điều mà giờ phút này Vân Khởi Vũ muốn. Nàng hoảng sợ rời đi ôm ấp Nam Tầm Phong, sốt ruột hỏi: "Vì sao hiện tại không thể cùng một chỗ? Chàng không phải đã trở về sao, chẳng lẽ chúng ta còn phải tách ra?"

"Bởi vì ta chỉ có thể ở đây một ngày, hiện tại thời gian còn lại không nhiều lắm."

"Nói cách khác chàng còn phải quay về U Minh Tử Giới. Không sao, ta với chàng cùng đi, ta có U Minh Hắc Ngọc, có thể cùng đi U Minh Tử Giới với chàng. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với chàng, với ta nơi nào cũng giống nhau."

"Không được. Tu vi của nàng quá thấp, đừng nói dùng U Minh Hắc Ngọc đến U Minh Tử Giới, chưa tới được đó thì nàng đã bị bóng tối chiếm lấy. Huống chi nàng hiện tại bị thương, nhưng cho dù không bị thương cũng không thể đi U Minh Tử Giới. Khởi Vũ, đồng ý với ta, đừng đến U Minh Tử Giới, ở bên ngoài chờ ta, ta nhất định sẽ trở về. Chờ đến lúc ta trở lại, chúng ta sẽ bao giờ tách biệt nữa."

"Vậy chàng bao lâu nữa thì trở lại? Bên cạnh không có chàng, ta một khắc cũng chịu đựng không nổi." Vân Khởi Vũ lại bổ nhào vào trong lòng Nam Tầm Phong, tuy rằng nàng cực độ không muốn để người mình thương yêu rời đi, nhưng hiện thực tàn khốc nói cho nàng biết, tách ra là tất yếu, nàng chỉ có thể đối mặt, tạm thời không thể thay đổi.

Bất quá bây giờ có thể nhiều thêm một khắc thì quý một khắc, ít nhất giờ này khắc này nàng có người mình thương yêu ngay tại bên người, nàng đã quá hạnh phúc.

Nam Tầm Phong hôn sâu lên trán Vân Khởi Vũ, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ, do một loại gỗ đặc biệt chế thành, mang một viên trân châu màu đen, hắn đem vòng đeo lên cổ Vân Khởi Vũ, nhu tình nói: "Viên hắc châu này trong tình huống đặc biệt có thể bảo vệ nàng một mạng, tránh bị ma khí ở U Minh Tử Giới ăn mòn. Ta đã bị ma khí ăn mòn, nếu cùng ta tiếp xúc quá lâu, nàng cũng sẽ bị liên luỵ. Nàng không phải người của U Minh Tử Giới, tu vi lại không đủ, một khi bị ma khí nhập vào cơ thể, sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

"Ma Sát từng nói những thứ này với ta, ta hiểu. Tầm Phong, chàng ở U Minh Tử Giới có gặp qua Ma Sát không?" Vân Khởi Vũ nắm thật chặt hắc châu, đem nó trở thành vật ký thác tinh thần. Nếu Tầm Phong rời xa nàng, chỉ cần có hạt châu này ở lại, có lẽ nó có thể xoa dịu tưởng niệm trong lòng nàng.

"Gặp qua, cũng là hắn báo cho ta, nàng giờ phút này đang ở Lạc Vân đại lục. Nếu không phải hắn báo tin, ta lần này rời đi U Minh Tử Giới căn bản không thể trong thời gian ngắn tìm được nàng."

"Vậy chàng ở U Minh Tử Giới có khỏe không? Ta nghe Ma Sát nói, khi lấy linh hồn, huyết nhục làm tế, người đi đến U Minh Tử Giới đều sẽ trở thành thức ăn của Ma Thần, sau khi chết sẽ hôi phi yên diệt. Chàng hiện tại không giống như trước kia, có phải thân thể bị thương tổn gì hay không?"

"Nàng yên tâm, ta ở U Minh Tử Giới tạm thời an toàn, lời nguyền hắc ám ảnh hưởng không lớn tới ta."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta có Yêu Hoàng Thạch. Khởi Vũ, nếu ta biến thành Ma Thần, nàng có còn đối đãi với ta như trước không?" Nam Tầm Phong đột nhiên nghiêm túc hỏi, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, cầu mong có được đáp án hắn muốn.

Vân Khởi Vũ mỉm cười, hôn lên môi Nam Tầm Phong một cái, nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn: "Mặc kệ chàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, là ai đi nữa, cho dù không phải người, chàng cũng vẫn là nam nhân ta đã định. Vân Khởi Vũ ta đời này kiếp này chỉ nguyện làm nữ nhân của Nam Tầm Phong chàng. Trừ phi chàng không muốn ta, nếu không ta nhất định không rời không bỏ."

"Ta làm sao có thể không muốn nàng, cùng lời nàng nói, nàng là nữ nhân ta đã định, nữ nhân duy nhất, trừ nàng ra, ta sẽ không muốn nữ nhân khác. Khởi Vũ, chờ ta, ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta chân trời góc biển, vĩnh viễn không chia lìa."

"Được, ta nhất định chờ chàng."

"Mấy ngày nay nàng nhất định rất khổ rồi, chạy trốn khỏi truy đuổi của Thiên Cơ Lâu, trong đó có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, chỉ cần suy nghĩ là biết. Một ngày nào đó, ta sẽ trở về, đem Thiên Cơ Lâu san thành bình địa. Khởi Vũ, ta ở U Minh Tử Giới biết được một ít về tin tức của Thiên Cơ Lâu, Thiên Cơ Lâu cũng không đơn giản như bề ngoài, sau lưng bọn chúng tựa hồ có một thế lực thần bí cường đại hơn, thế lực này rất có thể là Thiên Cơ Cung của Lạc Vân đại lục, trên Thiên Cơ Cung còn có những thế lực khác. Cho nên trước khi không tuyệt đối nắm chắc vấn đề gì, đừng đi về Thiên Cơ Lâu báo thù, còn có cẩn thận Thiên Cơ Cung. Việc Thiên Cơ Lâu chưởng quản Vây Vực xảy ra vấn đề mà không thể giải quyết, Thiên Cơ Cung nhất định sẽ ra tay đòi lại công bằng, đừng nói là nàng, cho dù với thực lực bây giờ của ta cũng không thể chống lại."

"Thiên Cơ Cung, không thể tưởng được cuối cùng vẫn phải đem thế lực thần bí này vạch trong giới hạn địch nhân." Lúc trước nàng đã nghe nói qua Thiên Cơ Cung, lúc ấy còn nghĩ có thể không là địch liền không là địch, tuy rằng chỉ có một phần trăm hi vọng, nhưng trong lòng nàng vẫn mong có chút cơ hội, hiện tại xem ra tình huống so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn.

Y như lời Tầm Phong nói, thế lực sau lưng Thiên Cơ Lâu rất có khả năng chính là Thiên Cơ Cung, mà trên Thiên Cơ Cung còn có thế lực lớn hơn nữa, muốn từ trong tầng tầng lớp lớp thế lực lớn đó đào ra một con đường sống, khó khăn trùng điệp, trừ phi có thực lực tương đối.

Xem ra nàng còn phải ở Lạc Vân đại lục lấy nam trang lừa người, tận lực không để người của Thiên Cơ Lâu biết nàng chính là Vân Khởi Vũ.

"Khởi Vũ, chuyện báo thù cứ để ta làm, nàng ở Lạc Vân đại lục chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được. Thời gian của ta sắp hết, không thể tiếp tục ở lại, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Cái gì? Chàng nhanh như vậy liền phải rời khỏi ta sao?" Mới vừa gặp nhau lại phải tách ra, biệt ly nhanh như vậy khiến người ta khó mà sống nổi.

"Ta chỉ có thời gian một ngày." Nam Tầm Phong thân thể bắt đầu trở nên trong suốt, chậm rãi biến mất.

Vân Khởi Vũ còn tưởng rằng có thể ở bên nhau nhiều hơn một chút, nói thêm mấy câu, nhưng xem ra là không được, bỗng nhiên nghĩ đến bảo vật trong Tử Ngọc Linh Hạp, vì thế toàn bộ đều lấy ra đưa cho Nam Tầm Phong: "Tầm Phong, chàng xem mấy thứ này cái nào có thể sử dụng được thì lấy đi, trên người của ta còn rất nhiều, chàng không cần lo lắng cho ta ta không cần dùng."

Nam Tầm Phong lắc đầu, hiển nhiên mấy thứ này đối với hắn cũng vô dụng, nhưng Vân Khởi Vũ tâm ý hắn rất cảm động, nỗi thống khổ khi phải xa cách khiến hắn hết sức khó chịu: "Khởi Vũ, mấy thứ này đối với ta đều không có chỗ dùng, nàng tạm giữ lại đi. Phải nhớ chăm sóc tốt cho mình, chờ ta."

"Ta nhất định sẽ chờ chàng, chờ chàng trở về thương ta, yêu ta, cho ta hạnh phúc." Nếu đợi không được chàng, ta liền đi U Minh Tử Giới tìm chàng. Vân Khởi Vũ không đem những lời này nói ra, chỉ nói với chính mình. Nếu như nói ra, Tầm Phong nhất định sẽ mất hứng, bởi vì Tầm Phong không hi vọng nàng đi U Minh Tử Giới.

Nhưng trong khi chờ đợi phát sinh chuyện gì ai có thể nói chính xác được?

Nam Tầm Phong cứ như vậy mà biến mất trước mặt Vân Khởi Vũ, giống như hắn chưa bao giờ trở lại, trong không khí ngay cả một chút hương vị của hắn cũng đều không lưu lại, thật giống như một giấc mộng, một hồi mộng đẹp làm cho người ta không muốn tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh mộng, nàng không thể không trở lại với sự thật.

Tuy rằng gặp nhau ngắn ngủi, nhưng ít nhất bọn họ lại thấy nhau, còn biết tình huống hiện tại của nhau, so với chuyện gì cũng không biết, chưa từng gặp lại nhau mà nói, đây đã là chuyện quá mức tốt đẹp. Tầm Phong từ trong U Minh Tử Giới đi ra, hẳn là phải trả giá rất lớn, nàng không thể yêu cầu xa vời quá nhiều, bởi vì quá nhiều yêu cầu xa vời sẽ mang đến cho Tầm Phong thêm nhiều thương tổn.

Tầm Phong, lần sau gặp lại, hi vọng chúng ta không cần phải tiếp tục rời xa nữa.

Nam Tầm Phong đi rồi, Vân Khởi Vũ một người ngồi trên giường ngẩn người, cả buổi chưa từng động đậy, lẳng lặng nhìn nơi Nam Tầm Phong ngồi, nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt nhất giữa hai bọn họ, từ lúc va chạm đến khi sinh tử gần nhau, những tình cảm tốt đẹp trong đó chỉ có hai người bọn họ mới có thể cảm nhận được.

Nàng phi thường khẳng định, bọn họ nhất định còn có thể gặp lại, cũng có thể bên nhau đến bạc đầu.

Vân Khởi Vũ một mực ngẩn người, quên cả thời gian, quên cả mọi người, trông tâm trí chỉ có Nam Tầm Phong, thẳng cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, nàng mới hồi phục lại tinh thần.

Lạc Bất Phàm cùng Vân Thải ở bên ngoài viện ước chừng đợi cả ngày, trong lúc vô ý phát hiện bức tường vô hình ngoài cửa không còn, lúc này mới đi gõ cửa, hơn nữa sau khi gõ cửa không đợi bên trong đáp lại, hắn liền đẩy cửa đi vào.

Lạc Bất Phàm đi vào trong phòng, lập tức đi đến bên giường, chỉ nhìn thấy Vân Khởi Vũ đang ôm đầu gối ngồi trên giường ngẩn người, cũng không thấy người khác, nghi hoặc hỏi: "Vũ huynh đệ, cái người kỳ quái kia đâu? Không, ta hiện tại hẳn gọi ngươi là Vũ cô nương mới đúng."

Vân Khởi Vũ sửa sang lại tốt tâm tình của mình, ngẩng đầu lên, khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái lúc trước, nói: "Lạc đại ca, ngươi vẫn gọi ta là Vũ huynh đệ hoặc là kêu tên của ta đi, ta sau này vẫn lấy nam trang lừa người."

"Được rồi, ta trực tiếp kêu tên của ngươi đi. Tư Phong, đây rốt cuộc là chuyện gì? Người kia là ai vậy?"

"Hắn là trượng phu của ta."

Trượng phu ~ nghe đáp án như thế, Lạc Bất Phàm chỉ cảm thấy toàn trời hoàn toàn tối đen, không một chút ánh sáng. Vốn trong lòng còn có chút vọng tưởng, hiện tại toàn bộ đều không còn.

Thật vất vả gặp được một nữ nhân làm hắn động tâm, nhưng rốt cuộc lại là nữ nhân của người khác, ông trời cũng quá trêu ngươi hắn rồi.

Vân Khởi Vũ chính là lo lắng Lạc Bất Phàm sinh ra tình cảm không nên có với nàng, cho nên mới nói rõ ràng cho hắn biết Nam Tầm Phong là trượng phu của mình, mà sự thật cũng đúng như thế.

Lạc Bất Phàm dùng một chút thời gian mới từ trong mất mát, tuyệt vọng, thống khổ tỉnh lại, nhưng quan tâm của hắn với Vân Khởi Vũ lại không mảy may giảm bớt: "Xem ra phu quân của ngươi là người có chuyện xưa, ngươi cũng vậy, có thể nói cho đại ca biết chuyện của các ngươi được không?"

"Lạc đại ca, biết chuyện cũ của chúng ta đối với ngươi mà nói có lẽ sẽ là một phiền toái lớn. Nếu có cơ hội thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng hiện tại ngươi không biết vẫn tốt hơn, cũng hi vọng ngươi đừng đem chuyện ta là nữ tử truyền ra."

"Đại ca là loại người này sao? Yên tâm đi, đại ca sẽ không nói ra, còn có thể bảo vệ tốt ngươi. Tuy rằng ta không biết phiền phức sau lưng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng ta sẽ dùng hết khả năng bảo vệ cho ngươi."

"Đa tạ Lạc đại ca."

"Thương thế của ngươi ra sao? Đại ca không phải cố ý, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho đại ca." Lạc Bất Phàm chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình làm Vân Khởi Vũ bị thương liền phi thường tự trách cùng hối hận.

Đã biết mình đã đạt đến tiên cảnh, còn ra tay nặng như vậy, thật đáng đánh.

"Lạc đại ca, cái này cũng không thể trách ngươi, là ta tự chuốc lấy, cùng người vô can. Hơn nữa ta chỉ bị một vết thương nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày lại không sao."

"Vậy được rồi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi."

"Ừm."

Lạc Bất Phàm nhìn Vân Khởi Vũ vài lần mới lưu luyến rời đi, nhưng ra khỏi Lạc Vân khách điếm hắn mới biết được đêm qua xảy ra chuyện lớn, mà người tạo ra chuyện đó chính là bản thân hắn.

Lúc hắn đạt đến tiên cảnh thiên không liền phát sinh dị tượng, lúc ấy hắn cũng không biết. Khó trách hắn vừa ra tay uy lực mạnh như thế, nguyên lai hắn đạt đến tiên cảnh tạo ra thiên địa dị tượng, đây chính là chuyện vạn năm khó gặp a!

Xem ra hắn lần này trở lại Lạc gia sẽ gây ra động không nhỏ.

Quả nhiên, Lạc Bất Phàm vừa về tới Lạc gia liền bị rất nhiều đệ tử Lạc gia vây quanh, giống như là đang xem vật thể lạ, muốn đem hắn nghiên cứu kĩ mấy lần.

Lạc Bất Bại cũng ở đó, cảm giác được trên người Lạc Bất Phàm truyền đến luồng hơi thở cường đại thì không thể không đối mặt với sự thật. Từ lúc tinh không phát sinh dị tượng, hắn đã luôn cầu nguyện người đêm qua đạt đến tiên cảnh ngàn vạn lần không phải là Lạc Bất Phàm, nhưng hiện giờ sự thật bày ra trước mặt, hắn không thể không thừa nhận.

"Nguyên lai đêm qua người m đạt đến tiên cảnh thật là ngươi."

"Là ta thì thế nào?" Lạc Bất Phàm lạnh lùng nói, không muốn quan tâm đến Lạc Bất Bại, hiện tại chỉ có hận hắn.

"Ngươi làm sao có thể đột nhiên đạt đến tiên cảnh? Điều đó không có khả năng. Lấy tu vi hơn hai mươi năm của ngươi, không có trên trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch, tuyệt đối không thể luyện thành tiên thân, không có Thiên Niên Huyết Sâm tương trợ, không có khả năng đạt đến tiên cảnh. Lạc Bất Phàm, ngươi rốt cuộc là làm như thế nào?" Lạc Bất Bại bây giờ là hâm mộ ghen tị hận, thống hận ông trời không công bằng. Đều là người Lạc gia, vì cái gì hai cha con Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm lại gặp toàn chuyện tốt.

"Ta không cần phải trả lời vấn đề của ngươi."

"Có phải Vũ Tư Phong đã giúp ngươi đạt đến tiên cảnh hay không? Bá phụ đã nói, hắn sở dĩ có thể đạt đến tiên cảnh, là do Vũ Tư Phong tặng cho ngươi ba viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng một cây Thiên Niên Huyết Sâm."

"Cái gì, cha ta nói ra?" Lạc Bất Phàm kinh ngạc không thôi, nhưng hơn thế lại là lo lắng, lo lắng Vân Khởi Vũ sẽ bị thương tổn.

Một viên Bạch Tinh Linh Thạch đã có thể khiến cho cường giả Lạc Vân đại lục chém giết lẫn nhau, huống chi là nhiều Bạch Tinh Linh Thạch như vậy.

"Đúng vậy, bá phụ đã nói ra. Nhưng hắn đã hạ lệnh, nếu ai dám đem việc này nói ra, sẽ bị trục xuất khỏi Lạc gia, cho nên ngươi yên tâm, tin tức này chỉ có người Lạc gia biết, người ở ngoài không ai biết được. Bất quá giấy khó mà gói được lửa, các ngươi muốn giấu cũng không thể giấu được lâu."

"Nếu ai dám động đến hắn, Lạc Bất Phàm ta nhất định sẽ không bỏ qua." Lạc Bất Phàm tùy tay đem tảng đá bên cạnh đánh nát, lấy sức mạnh siêu cường cảnh cáo mọi người, nhất là cảnh cáo Lạc Bất Bại.

Lạc Bất Bại đã đánh giá rất cao Lạc Bất Phàm, nhưng khi chứng kiến Lạc Bất Phàm tùy tiện dùng một chưởng liền mạnh như thế thì hoảng sợ đến sắc mặt đại biến, không dám nói gì nữa, chỉ có thể ở trong lòng oán giận.

Đáng giận đáng giận đáng giận, hắn vốn đã kém Lạc Bất Phàm nhiều mặt, hiện giờ liền càng thêm kém, trừ phi hắn cũng có thể đạt đến tiên cảnh, nếu không cả đời này cũng sẽ bị Lạc Bất Phàm đè đầu.

Nhưng đạt đến tiên cảnh nói dễ hơn làm, cả Lạc Vân đại lục cũng chỉ có vài người, hắn cho dù có tiếp tục tu luyện mấy trăm năm cũng theo không nổi tiến độ lúc này của Lạc Bất Phàm, hắn thật sự thực không cam lòng.

Không, hắn sẽ không như vậy mà quên đi. Vũ Tư Phong có khả năng giúp đỡ Lạc Bất Phàm đạt đến tiên cảnh, vậy nhất định cũng có khả năng giúp đỡ hắn đạt đến tiên cảnh, chỉ cần hắn chế ngự được Vũ Tư Phong, mọi chuyện đều có thể.

Lạc Bất Bại đột nhiên sản sinh ác niệm với Vân Khởi Vũ, bắt đầu bày mưu tính kế. Bất kể như thế nào, hắn đều phải buộc Vũ Tư Phong giúp hắn đạt đến tiên cảnh, mặc kệ trả giá bao nhiêu, hắn đều sẽ không tiếc.

Lạc Bất Phàm sau khi trở lại Lạc gia, chuyện hắn đạt đến tiên cảnh lập tức truyền ra, trên dưới Lạc gia có người vui mừng có người lo lắng. Những người vốn hướng về Lạc Bách Hà chậm rãi chuyển sang Lạc Bách Xuyên, ủng hộ hắn chưởng quản Lạc gia, kể từ đó, thực lực, địa vị của Lạc Bách Xuyên ở Lạc gia được củng cố vững như núi, không thể dao động.

Lạc Bách Hà tức đến thiếu chút hộc máu, vài chục năm cố gắng bởi vì Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm đột nhiên đạt đến tiên cảnh mà uổng phí, nhưng mà đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này lại chính là Vũ Tư Phong.

Nếu không phải Vũ Tư Phong giúp phụ tử Lạc Bách Xuyên đạt đến tiên cảnh, sự tình sao có thể phát triển thành như vậy? Hết thảy hết thảy, đều là lỗi của tên Vũ Tư Phong kia, cho nên Vũ Tư Phong đáng chết nhất, so với Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm còn đáng chết hơn.

"Vũ Tư Phong, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip