Chương 116: Kim Phù Văn Châu

Chương này đặc biệt dành tặng cho bạn @PhanThe2 vì sự nhiệt thành và ủng hộ không mệt mỏi dành cho truyện này của ta :))))

Có tiểu cô nương tốt bụng Phó Tiếu Tiếu hỗ trợ, Vân Khởi Vũ ở Bà La thành, địa phương hiểm ác trùng điệp này, vẫn rất dễ dàng liền đổi được minh tệ, nhưng kim tệ trên người nàng lại còn cũng không nhiều, phần lớn đã lấy ra trợ giúp Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm xây dựng lại Lạc gia, hiện giờ trên người chỉ có vài trăm nghìn vạn kim tệ, đổi thành minh tệ bất quá cũng chỉ là mấy chục vạn.

Mấy chục vạn minh tệ đối với người Bà La thành mà nói đã là rất nhiều rất nhiều, nhưng đối với cho Vân Khởi Vũ mà lại ít đến đáng thương, bởi vì nàng còn phải rời khỏi Bà La thành, đến Hắc Hồn Thần Điện tìm Nam Tầm Phong, chút tiền ấy căn bản là không đủ.

Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm ở U Minh Tử Giới căn bản là không đáng tiền, có thể nói là không ai cần, cho nên nàng phải nghĩ được cách khác để kiếm tiền.

"Vân tỷ tỷ, tỷ hiện tại đã là người rất có tiền rồi, mấy chục vạn minh tệ này có thể đổi lấy một nửa gia sản của Phó gia chúng ta đấy! Có số tiền này, tỷ liền không cần lo lắng lưu lạc tại Bà La thành làm tên ăn mày, càng không cần lo lắng bị người tu ma chộp tới." Phó Tiếu Tiếu mới vừa giúp Vân Khởi Vũ đến cửa hàng quần áo mua đồ mới, tâm tình cực kỳ tốt, trong tay ôm quần áo mới mà luyến tiếc mặc.

Bộ quần áo của Vân Khởi Vũ vốn đã nát đến mức không thể mặc nữa, nàng lại không muốn tiếp tục cải trang thành nam nhân, cho nên đành phải tới cửa hàng quần áo mua vài thứ mà nữ nhân U Minh Tử Giới hay mặc, thuận tiện mua hai bộ cho Phó Tiếu Tiếu. Bộ quần áo kia của Phó Tiếu Tiếu đã cũ đến biến dạng, nhưng nàng vẫn luyến tiếc mặc quần áo mới, nhưng yêu thích không buông tay, ôm vào trong ngực, dẫn đường cho Vân Khởi Vũ, mang nàng đi khách điếm.

"Vân tỷ tỷ, tỷ muốn ở khách điếm tốt một chút, hay là khách điếm bình thường? Ta đề nghị tỷ ở chỗ tốt một chút, nếu ở khách điếm không tốt, không cẩn thận một cái cũng sẽ bị tu ma người khi dễ hoặc bắt đi. Khách điếm tốt không giống với lúc trước, tu ma người thông thường đều không dám động đến người ở đây, bởi vì người có thể ở lại khách điếm như vậy đều có chút lai lịch hoặc là bản lĩnh."

"Vậy ở khách điếm tốt đi."

"Ân ân, muội mang tỷ đi một khách điếm không tệ ở Bà La thành."

"Tốt! Sau khi đến khách điếm, tỷ tỷ mời muội có một bữa cơm."

"Hì hì!" Phó Tiếu Tiếu chính là xấu hổ Tiếu Tiếu, biểu tình trên mặt cùng nội tâm của nàng hoàn toàn đồng ý. Nàng rất muốn có một bữa cơm no, tuy rằng cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không giả vờ giả vịt cự tuyệt.

Vân Khởi Vũ thích loại người chân thật lại thiện lương này, huống chi Phó Tiếu Tiếu còn là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu như không có Tiếu Tiếu, nàng chỉ sợ sẽ rơi vào tay cái gọi là người tu ma, nói không chừng hiện tại đã trở thành tù nhân, bị người hút hết máu mà chết.

Không phải mỗi người từ bên ngoài đến đều có thể ở U Minh Tử Giới sống sót, ngoại trừ có một chút thực lực bên ngoài, ngươi còn phải có tiền cùng vận khí, nếu không mặc kệ ngươi cường đại thế nào, rơi vào một nơi không thuộc về thế giới của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể mặc người chém giết.

Nói như vậy, vận khí của nàng cũng tính là tốt đấy, được tiểu cô nương thiện lương Phó Tiếu Tiếu cứu, giúp nàng dễ dàng có thể ở U Minh Tử Giới đứng vững vàng.

Vân Khởi Vũ mang theo một lòng cảm kích, đi theo Phó Tiếu Tiếu, xuyên qua ngã tư phồn hoa lại hỗn độn, đi đến trước một khách điếm không lớn không nhỏ.

"Vân tỷ tỷ, tới rồi. Tân La khách điếm này ở Bà La thành coi như là không tệ, tuy rằng so ra kém Bà La khách điếm, nhưng nơi này hoàn cảnh tốt, thức ăn ngon, tốt nhất chính là giá cả cũng được. Rất nhiều người đều thích chọn ở khách điếm này nha." Phó Tiếu Tiếu đối với Tân La khách điếm này rất hiểu biết.

Nhưng cũng bởi vì hiểu quá rõ, khiến cho Vân Khởi Vũ có điểm hoài nghi, hỏi: "Tiếu Tiếu muội muội, muội trước kia đã tới khách điếm này sao? Sao lại hiểu biết nơi này như vậy?"

Một người ngay cả cơm đều ăn không đủ no, tại sao có thể có tiền thường xuyên chạy đến khách điếm ăn ở? Trừ phi nàng biết mọi người ở đây hoặc là có nguyên nhân khác.

"Không dối gạt Vân tỷ tỷ, đầu bếp của Tân La khách điếm này, Trương thúc thúc là người tốt, hắn thấy muội đáng thương, đôi khi sẽ để muội đến phòng bếp hỗ trợ, kiếm một chút sinh hoạt, cho nên muội mới có thể đối với nơi này có chút hiểu biết. Nếu Vân tỷ tỷ không thích nơi này, chúng ta có thể đổi một nói khác."

"Không có việc gì, chọn khách điếm này đi." Sau khi biết được nguyên nhân, Vân Khởi Vũ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, càng sẽ không hoài nghi lời nói của Phó Tiếu Tiếu, nàng tin tưởng Phó Tiếu Tiếu.

"Được được, chúng ta vào đi thôi."

"Được." Vân Khởi Vũ vừa muốn đi đến khách điếm, một ông lão áo quần rách rưới bỗng nhiên khiến cho nàng chú ý, vì thế dừng bước lại nhìn xem.

Ông lão kia áo quần rách rưới, đầu tóc rối bời, trên người tản ra mùi hôi ghê tởm, có thể thấy được đã lâu chưa từng thay quần áo tắm rửa, so với những tên ăn mày trên đường không khác nhau nhiều lắm. Nhưng bất đồng chính là, ông đang trên đường lần lượt lần lượt hỏi từng người, cũng không phải cầu bố thí, mà là đang bán đồ. Có lẽ là bởi vì ông quá mức bẩn thối, căn bản không ai nguyện ý tới gần hắn, càng khỏi nói là mua đồ đạc của ông.

Ông lão cầm trong tay một khối hắc thiết lớn cỡ bàn tay, ở trên đường tìm người mua, lần lượt hỏi, có lẽ ông đã bán rất lâu nhưng vẫn chưa thể bán đi, trên mặt tràn đầy lo lắng, hai bàn tay thô ráp đều toát mồ hôi, sau khi thấy Vân Khởi Vũ, phát hiện nàng đang nhìn mình, cho là nên đi qua thử thời vận.

"Cô nương, chỗ này của ta có một vật tổ truyền, tuy rằng ta không hiểu được đây là gì, nhưng nhất định là vật không hề tầm thường, nếu không cần tiền gấp, ta cũng luyến tiếc lấy ra bán. Cô nương nhìn xem có hứng thú hay không, ta chỉ bán một trăm minh tệ thôi."

"Chính là vật này phải không?" Vân Khởi Vũ nhìn kỹ khối sắt đen trong tay ông lão một chút, kỳ thật cùng khối sắt bình thường không khác nhau nhiều lắm, chính là màu sắc đậm hơn một chút.

"Đúng vậy, chính là thứ này."

"Có thể cho ta xem một chút không?"

"Cái này?" Ông lão do dự, nhưng vẻ mặt của ông đã muốn nói cho Vân Khởi Vũ biết, trước khi chưa trả tiền, ông sẽ không đem đồ đưa cho bất luận kẻ nào, miễn cho đối phương cầm lấy bỏ chạy, ông lão già khọm sao có thể đuổi theo kịp.

"Vân tỷ tỷ, đừng mua đồ bậy bạ, rất dễ bị lừa. Bà La thành có rất nhiều người cầm đồ rách nát đi nói là bảo bối tổ truyền rồi ở khắp nơi rao bán, tỷ đừng mắc mưu." Phó Tiếu Tiếu ở bên tai Vân Khởi Vũ thấp giọng nhắc nhở nàng.

Ông lão tựa hồ nghe được nói lời của Phó Tiếu Tiếu, vội vã thanh minh: "Thứ này của ta thật là tổ truyền, nếu không phải cháu của ta bệnh nặng, ta cũng luyến tiếc bán đi."

"Loại này sớm đã bị dùng hư, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được. Lão nhân gia, tuy rằng ta biết ngươi cũng không dễ dàng, nhưng gạt người chính là không đúng."

"Ta không gạt người."

"Ta mới không tin." Phó Tiếu Tiếu tuy rằng chân thành, thiện lương, nhưng đối với loại người đi gạt người khác lại không quá mức đồng tình, mặc kệ ông lão giả bộ đáng thương đến cỡ nào, nàng đều thờ ơ.

Ông lão cho rằng tiếp tục cùng hai người này hao phí thời gian không ý nghĩa, tính toán đi tìm người khác mua, chính là vừa đi, Vân Khởi Vũ liền mở miệng: "Một trăm minh tệ phải không, thứ này ta mua."

"Vân tỷ tỷ, ông ấy rõ ràng là đang lừa tỷ, tỷ còn muốn bị mắc lừa sao?"

"Tỷ lựa chọn tin tưởng ông ấy một lần. Nếu thật là bị gạt, coi như là tiêu tiền cho mình một bài học, từ nay về sau không tùy ý mua mấy thứ này nữa. Lão nhân gia, đây là một trăm minh tệ." Vân Khởi Vũ lấy ra một trăm minh tệ, mua khối hắc thiết.

Kỳ thật nàng sở dĩ sẽ mua hắc thiết nguyên nhân chủ yếu cũng không phải tin tưởng hắc thiết trong tay ông lão thật sự là bảo bối, mà là muốn giúp trợ hắn, để cho hắn có tiền cho tôn tử chữa bệnh. Nếu ông lão dối gạt nàng, nàng cũng xem như tiêu tiền có một bài học, ngược lại, nếu ông lão không lừa nàng, nàng liền kiếm được khoảng lời lớn, không chỉ kiếm được một bảo bối không hề tầm thường, còn giúp một người.

Bất quá nàng không thể ở trước mặt mọi người lộ ra thiện tâm của nàng, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái tìm tới nàng.

"Cô nương, ngươi sẽ không hối hận lựa chọn ngày hôm nay." Ông lão lấy một trăm minh tệ của Vân Khởi Vũ, sau đó đem hắc thiết đưa cho nàng, đi rất sốt ruột.

"Vân tỷ tỷ, tỷ bị gạt rồi. Một trăm minh tệ chính là rất nhiều rất nhiều nha, cũng đủ cho gia đình một người bình thường sống mấy tháng." Phó Tiếu Tiếu vừa đau lòng vừa tức giận nói, hận chính mình lúc ấy vì cái gì không cực lực ngăn cản.

"Được rồi được rồi, muội cũng đừng rối rắm chuyện này nữa, coi như là đánh cược một lần đi." Vân Khởi Vũ tiếp tục nhìn hắc thiết, vẫn không thể nào nhìn ra manh mối gì, vì thế đã đem nó cất kỹ, hướng khách điếm đi đến.

Sau khi vào khách điếm, Vân Khởi Vũ để cho người chuẩn bị một bàn mỹ thực, cho Phó Tiếu Tiếu ăn no.

Đừng nhìn Phó Tiếu Tiếu bộ dạng nho nhỏ đáng yêu, sức ăn lại phi thường kinh người, nguyên một bàn đồ ăn đều bị nàng ăn sạch, ngay cả cặn cũng không chừa, còn ăn hơn năm bát cơm. Chính là ăn nhiều như vậy, nàng tựa hồ vẫn chỉ là bộ dạng mới ăn no bảy phần.

Thật không biết bụng nha đầu kia làm từ cái gì, thế nhưng có thể ăn nhiều như vậy, nhưng vẫn chỉ là no hơn phân nửa, bội phục bội phục.

Phó Tiếu Tiếu sau khi ăn xong trở về Phó gia, Vân Khởi Vũ một mình ở lại khách điếm, đêm dài tĩnh lặng đặc biệt nhớ đến Nam Tầm Phong.

Khoảng cách giữa bọn họ đã càng ngày càng gần, chỉ cần nàng cố gắng hơn nữa, không bao lâu nữa vợ chồng bọn họ có thể gặp lại nhau. Lúc này đây, nói cái gì nàng cũng sẽ không sẽ rời khỏi hắn, chẳng sợ con đường phía trước khó đi, nàng cũng phải cùng hắn vượt qua.

"Hắc Hồn Thần Điện."

Nàng nên làm như thế nào mới có thể đến được Hắc Hồn Thần Điện đây? Hiện giờ địa vị của nàng ở U Minh Tử Giới cũng như một tiểu nhân vật không quan trọng, mà điện chủ của Hắc Hồn Thần Điện cũng giống như thần trên trời, nàng muốn tiếp xúc một người giống như thánh thần kia, quả thực so với lên trời còn khó hơn a!

Chính là mặc kệ có khó khăn, nàng nhất định phải làm được.

Nếu nàng ở U Minh Tử Giới phát tên mình ra, để Nam Tầm Phong biết, nói không chừng không cần nàng đi tìm, Tầm Phong liền tìm đến nàng. Nhưng mà muốn vang danh ở U Minh Tử Giới, nói dễ hơn làm? Nàng hiện tại ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó khăn a!

"Làm thế nào mới tốt đây? Tiểu Tử liên lạc không được, trước mắt cũng chỉ có thể chậm rãi nghe ngóng." Vân Khởi Vũ phân tích tình huống bây giờ của mình, thật sự nghĩ không ra biện pháp gì, ủ rũ ghé vào trên bàn, nhìn hắc châu nhớ đến người trong lòng, chợt nhớ tới hôm nay lấy một trăm minh tệ mua mảnh hắc thiết, dù sao cũng nhàn rỗi nhàm chán, không bằng lấy ra nghiên cứu một chút.

Khối hắc thiết không phải màu đen bình thường, quả thực chính là đen giống như than đá vậy, hơn nữa còn là một khối sắt chưa qua xử lý, khối sắt lớn cỡ bàn tay không hề có quy tắc, mặt trên còn có đường vân lộn xộn, giống như là vết rách, nhưng tựa hồ cũng không phải.

Vân Khởi Vũ dùng các biện pháp nghiên cứu khối hắc thiết, dùng nước lạnh rửa, dùng nước sôi ngâm, dùng lửa đốt, dùng chày gõ, nhưng hắc thiết đều không có biến hóa gì. Cũng bởi vì không có biến hóa, nàng mới càng thêm tin tưởng khối hắc thiết này không hề tầm thường.

Có lẽ nàng thật sự là mua được bảo bối.

Nếu là bảo bối, vậy dùng biện pháp bình thường nhất định là vô dụng, không bằng dùng biện pháp đặc biệt một chút.

Vân Khởi Vũ lại dùng Ngự Linh Quyết thử đọc, lấy tin tức trong hắc thiết, nhưng vô dụng, lại thử nhỏ một giọt máu của mình lên, vẫn vô dụng như cũ, nàng đã dùng hết các phương pháp có thể nghĩ đến hoặc đã từng dùng đến, giằng co cả một ngày, mệt gần chết, cuối cùng nằm chết dí lên bàn, cầm hắc thiết lên xem.

"Thật không biết ngươi rốt cuộc lai lịch gì, thậm chí ngay cả thần khí cũng đều không ảnh hưởng đến ngươi. Có lẽ đây là vị cao nhân nào đó lưu lại đi, bên trong nhất định có dấu bí mật hoặc là bảo bối lớn, chỉ có người có duyên mới có thể cởi bỏ bí ẩn. Ta đến cùng có phải người có duyên của người hay không?"

"Mặc kệ ta có phải hay không của ngươi người hữu duyên, ngươi đã rơi xuống trong tay của ta, ta nhất định sẽ cố gắng cho ngươi tìm đến này người hữu duyên."

Vân Khởi Vũ nói chuyện với hắc thiết, chính là nhàm chán mới vậy, không nghĩ tới sẽ có bất kỳ tác dụng gì, nhưng nàng không biết, mấy câu nói đó của nàng đã giải khai được bí ẩn của khối hắc thiết.

Hắc thiết ở Vân Khởi Vũ trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt, một đám ký hiệu từ trong hắc thiết, ở trong phòng bay tới bay lui, mỗi một ký hiệu cũng không giống nhau, mỗi một ký hiệu đều ẩn chứa lực lượng cường đại, tổng cộng có một trăm lẻ tám ký hiệu, sau khi toàn bộ ký hiệu đi ra, hắc thiết liền biến thành một viên Dạ Minh Châu màu vàng, trôi nổi chuyển động trên lòng bàn tay của Vân Khởi Vũ.

"Trời! Đây rốt cuộc là vật gì?"

Vân Khởi Vũ bước vào giữa một trăm lẻ tám ký hiệu, cảm giác lực lượng trên những ký hiệu này liên tục không ngừng tràn vào trong cơ thể nàng, trở thành một phần lực lượng của nàng.

Những ký hiệu này hình thái mỗi cái bất đồng, tuy rằng đều tản ra kim quang, nhưng lực lượng khác biệt cực xa, có cái tản mát ra lực lượng nóng rực, mà có cái lại là khí lạnh vô cùng, một cái có thể làm người chết cháy, một cái có thể làm người chết cóng.

"Những cái này là dùng để làm gì? Dùng như thế nào?" Vân Khởi Vũ bây giờ là không hiểu ra sao, cũng không biết làm như thế nào, rơi vào đường cùng đành phải đem lực chú ý hướng tới Dạ Minh Châu màu vàng trong tay, trong lòng nghĩ nó là cái thứ gì?

Dạ Minh Châu màu vàng liền nhận được suy nghĩ của Vân Khởi Vũ, sau đó dùng kim quang trên không trung viết xuống mấy hàng chữ.

Kim Phù Văn Châu (viên ngọc màu vàng có chứa các ký hiệu), phù văn nguyên bản, có thể điều khiển nhật nguyệt, có thể hủy diệt trời đất, người có duyên sẽ nhận được, mong dùng cẩn thận.

"Kim Phù Văn Châu, là vật gì?"

"Kim Phù Văn Châu, thật là Kim Phù Văn Châu a! Mẹ, người thật giỏi quá, có thể chiếm được Kim Phù Văn Châu, thật là lợi hại a!" Tiểu Tử đột nhiên hưng phấn hô lớn, thiếu chút nữa đã muốn dùng Tử Ngọc Linh Hạp tới gần cẩn thận nhìn một chút Kim Phù Văn Châu.

"Tiểu Tử, con rốt cục có phản ứng! Ta còn tưởng rằng con xảy ra chuyện gì!" So sánh với việc có được Kim Phù Văn Châu, Tiểu Tử trở về khiến Vân Khởi Vũ càng thêm cao hứng.

"Lúc trước đi qua U Minh Đạo bị chút ảnh hưởng, nhất thời nửa khắc không thể tỉnh lại. Nguyên bản con còn muốn ngủ say lâu hơn nữa, nhưng là nhờ Kim Phù Văn Châu, con mới có thể nhanh như vậy liền tỉnh lại. Mẹ, Kim Phù Văn Châu chính là thứ tốt nha, là bảo bối đồng cấp với Tử Ngọc Linh Hạp. Phù văn trong Kim Phù Văn Châu là ký hiệu do một vị thánh đế kinh thiên động địa lấy lực lượng của bản thân cũng lực lượng của thiên địa tập hợp lại tạo ra, mỗi một ký hiệu đều rất cường đại, đủ để tru diệt cường giả đã đạt đến thần cảnh, thậm chí là cao hơn. Nhưng không chỉ có như thế, những ký hiệu gửi vào Kim Phù Văn Châu, Kim Phù Văn Châu có thể hút lấy thiên địa chi khí, làm chúng không ngừng bổ sung lực lượng."

"Ý của con là, lực lượng trên những ký hiệu này có thể sống lại?"

"Đương nhiên rồi! Ký hiệu thông thường sau khi dùng qua liền vứt đi, tiêu tán trong thiên địa, nhưng ký hiệu trong Kim Phù Văn Châu sẽ không tiêu tán, người sua khi dùng xong thì đem chúng nó thu hồi lại vào Kim Phù Văn Châu, rất nhanh chúng nó liền khôi phục lại như cũ. Kim Phù Văn Châu còn có một tác dụng nữa!"

"Tác dụng gì?"

"Mẹ, người không phải đang thiếu tiền sao? Người có thể dùng một phần vạn lực lượng của ký hiệu trong Kim Phù Văn Châu khắc trên một lá bùa bình thường, như vậy lá bùa bình thường sẽ biến thành ký hiệu có thuộc tính tương tự. Ở U Minh Tử Giới, Bạch Tinh Linh Thạch không ai muốn, nhưng ký hiệu lại có rất nhiều người muốn. Ký hiệu thượng đẳng có thể bán giá rất rất cao nhé."

"Còn có loại chuyện tốt này!" Nàng mới vừa rồi còn lo kiếm tiền như thế nào, không thể tưởng được có bánh từ trên trời rớt xuống, xem ra vận khí của nàng đến rồi.

Chỉ cần có đủ tiền, nàng sẽ không lo tìm không thấy Tầm Phong.

"Đó là đương nhiên. Chỗ tốt của Kim Phù Văn Châu cũng không chỉ chừng này, người sau này sẽ từ từ biết được. Nếu gặp địch nhân đánh không lại, người có thể dùng độn phù (ký hiệu chạy trốn) chạy trốn, nếu người muốn gia tăng công kích của mình, có thể sử dụng võ phù, còn dùng hỏa phù, băng phù, phi hành phù vân vân, rất nhiều rất nhiều."

"Ta đối ký hiệu một chút cũng không biết, xem ra phải từ từ suy nghĩ mới được."

"Không vội không vội, người có Kim Phù Văn Châu, so với đại sư phù văn trong thiên hạ đều cao hơn. Bất quá người vẫn là nên đem một trăm lẻ tám ký hiệu kia thu hồi lại, vạn nhất bị người nhìn thấy, đây chính là thực phiền toái."

"Được." Vân Khởi Vũ đem một trăm lẻ tám ký hiệu trôi nổi ở trong phòng thu hồi vào Kim Phù Văn Châu, sau đó muốn đem Kim Phù Văn Châu giấu đến trong Tử Ngọc Linh Hạp, ai ngờ Kim Phù Văn Châu kia lại giống như Tử Ngọc Linh Hạp, khảm vào trong lòng bàn tay của nàng, không nhìn thấy được.

"Kim Phù Văn Châu đâu?"

"Ở trong tay của người chứ đâu! Mẹ, Kim Phù Văn Châu cùng Tử Ngọc Linh Hạp là bảo vật ngang cấp, chúng nó đều có linh tính của mình, đều không muốn ở trong không gian, cho nên Kim Phù Văn Châu mới có thể ở trên người mẹ chọn một vị trí đến ở nhờ. Kim Phù Văn Châu cùng Tử Ngọc Linh Hạp không quá giống nhau, bên trong nó không có không gian thích hợp gửi vật phẩm, người càng không thể tiến vào, nhưng trong một trăm lẻ tám ký hiệu đều chịu ý niệm của người khống chế, người muốn dùng ký hiệu nào, trong lòng lặng lẽ nghĩ đến là được. Bất quá khống chế ký hiệu cần có linh lực (lực linh hồn), người linh lực yếu căn bản khống chế không được, phù văn sư thông thường chỉ có thể khống chế một loại ký hiệu, đại sư phù văn còn có thể khống chế hai đến ba loại, khống chế ký hiệu càng nhiều, tiêu hao linh lực càng lớn, người nên có tâm lý chuẩn bị a!"

"Phức tạp như vậy? Không biết linh lực của ta như thế nào?" Vân Khởi Vũ hiểu biết đối với ký hiệu có thể nói là con số không, một chút cũng không hiểu.

Nhưng ký hiệu là chỗ dựa để nàng sống yên trong U Minh Tử Giới, nàng nhất định phải học. Nếu nàng trở thành đại sư phù văn cường đại, vang dội hàng đầu, Tầm Phong hẳn là sẽ biết tin của nàng.

Vân Khởi Vũ vừa nghĩ tới Nam Tầm Phong, lực phấn đấu liền tăng lên mười phần, muốn khẩn cấp học tập chế tạo ký hiệu, trở thành đại sư phù văn.

Tiểu Tử tựa hồ bị tổn thương trong lòng, nhưng vẫn nguyện ý một đường chỉ đạo Vân Khởi Vũ: "Mẹ, không cần phải gấp, linh lực có rất nhiều cách có thể luyện thành. Ở U Minh Tử Giới luyện Ngự Linh Quyết không tốt lắm, dễ dàng bị sát khí ảnh hưởng, tẩu hỏa nhập ma, cho nên trong khoảng thời gian này người tạm thời không cần luyện Ngự Linh Quyết."

"Tiểu Tử, con giống như không quá cao hứng, làm sao vậy?"

"Chỉ cần mẹ đem Ngự Linh Quyết luyện đến tầng thứ ba, là ta có thể có hình dạng rồi. Chính là mẹ hiện tại không thể luyện, ta còn phải ở trong trạng thái sương mù chờ đợi thật lâu, ô ô ô."

"Tiểu Tử ngoan, đừng thương tâm, sau này chỉ cần có cơ hội, ta nhất định cố gắng luyện Ngự Linh Quyết, tranh thủ sớm đi luyện đến tầng thứ ba. Không bằng chúng ta bây giờ bắt đầu học vẽ ký hiệu đi."

"Mẹ ngốc ngốc, vẽ ký hiệu phải có lá bùa, không có lá bùa vẽ như thế nào? Ngày mai đi mua lá bùa về rồi lại học đi."

"Không cần chờ ngày mai, ta sẽ đi mua ngay bây giờ." Vân Khởi Vũ nói làm liền làm, khẩn cấp chạy ra khỏi khách điếm, đi mua lá bùa.

Lúc ở khách điếm nàng đã hỏi tiểu nhị mua lá bùa ở đâu, hắn nói ở tiệm tạp hóa thông thường đều có bán.

Lá bùa không đắt, ký hiệu mới quý, một phù văn sư bình thường chế tạo ra một ký hiệu ít nhất cần hao phí hơn trăm hơn nghìn trường lá bùa, đây vẫn chỉ là khó khăn khi chế tạo ký hiệu bình thường nhất.

Cũng bởi vì không đắt, Vân Khởi Vũ vào một cửa hàng liền mua được, nhưng lúc tính tiền lại nghe thấy khách nhân khác trong cửa hàng đang đàm luận về chuyện của Hắc Hồn Thần Điện, vì thế liền lắng tai nghe một chút.

"Các ngươi có nhận được tin tức không? Hắc Hồn Thần Điện gần đây muốn thu phù văn sư, do nghiệp đoàn phù văn ở mỗi thành phụ trách tuyển ra phù văn sư ưu tú, sau đó đi qua tầng tầng sát hạch."

"Hắc Hồn Thần Điện tuyển phù văn sư, yêu cầu có thể rất cao, đừng nói Bà La thành của chúng ta này, cho dù là Yên La thành, Hắc La thành cũng không có được mấy người có thể phù hợp với yêu cầu của bọn họ."

Hắc Hồn Thần Điện muốn thu phù văn sư? Đây chẳng phải là cơ hội để nàng tiếp cận Hắc Hồn Thần Điện sao?

Vận khí của nàng quả nhiên là tốt! Nàng ngay bây giờ sẽ đi cái gì nghiệp đoàn phù văn báo danh.

Vân Khởi Vũ gì cũng không biết, dựa vào một lòng hưng phấn liền tung tăng chạy đến nghiệp đoàn phù văn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip