Chương 151: Thiện lương đến hết thuốc chữa
Đám người Nam Tầm Phong tiến vào Rừng Hắc Ám không lâu, người Cửu U Hồn cũng đuổi tới, không do dự chút nào liền tiến vào Rừng Hắc Ám, vì chuẩn bị đuổi kịp được mục tiêu mà dương dương đắc ý.
"Bọn hắn ở phía trước không xa, nơi đó cách Vạn Độc Hãm Khanh (bẫy độc) không xa. Chúng ta nhất định phải đuổi kịp trước khi bọn họ đi vào Vạn Độc Hãm Khanh, miễn cho bọn hắn chết hết, chúng ta không chiếm được tin tức hữu dụng gì."
"Được rồi, tốc độ của bọn họ đã chậm lại, chúng ta nhanh hơn là được."
"Nhanh chóng đuổi theo."
Vạn Độc Hãm Khanh, danh xứng với thực, có rất nhiều hố to cạm bẫy nhìn không thấy, trong mỗi một cái bẫy đều có kịch độc, hơn nữa là kịch độc không giống nhau, có cái đụng tới sẽ không lập tức chết, có cái liền lập tức mất mạng, phải xem vận khí của các ngươi.
"Điện chủ, phía trước tình huống không đúng lắm, mơ hồ có độc khí, tiếp tục đi tiếp hay sao?" Sát Kiển lực mẫn tuệ cực cao, sau khi trở thành ma thánh liền lợi hại hơn, ở xa có thể nhận thấy được phía trước có khác thường, hắn lo lắng Nam Tầm Phong chỉ lo chiếu cố phu nhân, không có tinh lực quản cái khác, cho nên đem điều mình quan sát nói ra.
Kỳ thật Nam Tầm Phong cũng đã sớm phát hiện tình huống phía trước không thích hợp, không chỉ có có độc khí, hơn nữa còn là rất nhiều loại độc khí, nếu tiếp tục đi lên, chỉ sợ sẽ trúng độc mà chết. Những độc chất này với hắn mà nói thật không là vấn đề lớn gì, đối với Mạc Nhiên cùng Sát Kiển cũng không tạo thành thương tổn, nhưng đối với nữ nhân của hắn thì lại là nguy hại trí mạng, hắn không dám đưa ra quyết định.
"Ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, một hồi mấy người kia đến đây, nhanh chóng bắt lấy."
"Vâng."
Nam Tầm Phong sau khi thông báo xong, liền tìm nơi để Vân Khởi Vũ nghỉ ngơi, chứng kiến sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, rất lo lắng: "Khởi Vũ, nàng còn chịu được không? Nếu không được, chúng ta liền trở về đường cũ, đến Thủy Nguyệt tộc. Hiện tại quan trọng nhất chính là đem thương thế của nàng dưỡng thật tốt, chuyện khác có thể từ từ làm."
"Thiếp không sao, hiện tại so với vừa rồi tốt hơn nhiều, chàng không cần quá lo lắng. Chỉ cần thiếp nghỉ ngơi thật tốt, không động võ, nhất định có thể chống đỡ, chàng cứ yên tâm đi." Vân Khởi Vũ tuy rằng cảm thấy mệt chết, nhưng nàng vẫn gắng gượng chống đỡ, không để cho mình ngủ say, nhưng nàng không biết mình có thể chống bao lâu.
Nếu quả thật nhịn không được, nàng cũng có thể yên tâm ngủ, dù sao Nam Tầm Phong đã là Ma Thần, có thể ứng phó với nguy hiểm ở U Minh Tử Giới, nàng căn bản không cần lo lắng.
"Nàng có nhiều đồ như vậy, có thể có thuốc trị thương không?"
"Không có. Thiếp tu tiên, nơi này là địa bàn tu ma, căn bản không có thuốc có thể trị liệu." Vân Khởi Vũ nói rất vân đạm phong khinh, một chút cũng không để ý có thuốc trị liệu cho nàng hay không, hơn nữa muốn đánh mất ý niệm trong đầu Nam Tầm Phong, miễn cho hắn giúp nàng tìm thuốc trị thương.
Kỳ thật nàng biết Quả Mê Tâm có lẽ trị được thương thế của nàng, cho dù không thể chữa khỏi toàn bộ, cũng có thể bảy, tám phần. Chính là nàng đã đem tất cả Quả Mê Tâm cho Nam Tầm Phong, để hắn cùng Mạc Nhiên, Sát Kiển có đầy đủ điều kiện trở thành Ma Thần, ma thánh. Nếu bọn hắn dùng còn thừa, nàng mới có thể dùng.
Nhưng là hiện tại, Quả Mê Tâm không đủ, không dư cho nàng dùng, cho nên đối với chuyện này, nàng một chữ cũng không đề cập tới, tránh trong lòng bọn hắn khó chịu.
Bất quá Tiểu Tử lại biết chuyện này, vì thế tức giận, nhưng nó lại tức giận cũng vô dụng, hơn nữa nó cũng không có thể khiến mẹ nó tức giận, cho nên chỉ có thể chấp nhận sự thật, chỉ dám oán thầm.
"Mẹ, người xem đi, nói người lưu lại một Quả Mê Tâm, người không lưu, hiện tại tất cả tiện nghi cho người khác, chính mình lại không có dùng, còn bị thương nặng như vậy, thật là thiệt."
"Làm sao lại thiệt? Mỗi một Quả Mê Tâm đều dùng rất đúng, ta cảm thấy như vậy rất tốt. Tuy rằng Quả Mê Tâm có thể giúp ta tăng cường công lực, có thể giúp ngươi sớm hóa hình, nhưng đây cũng không phải chỉ dựa vào Quả Mê Tâm mới có thể thực hiện, chờ chúng ta trở lại Lạc Vân đại lục, ta sẽ cố gắng tu luyện Ngự Linh Quyết, đến lúc đó ngươi có thể Hóa hình. Tầm Phong đã là Ma Thần, chúng ta rất nhanh có thể trở lại Lạc Vân đại lục, ngươi chờ một chút đi." Vân Khởi Vũ biết Tiểu Tử trong lòng đang giận cái gì, cho nên ôn nhu an ủi nó.
Tiểu Tử luôn hy vọng có thể hóa thành hình người, lúc trước nhìn thấy Quả Mê Tâm, nó đã rất hi vọng, nhưng ai biết nàng lại đem Quả Mê Tâm toàn bộ cho người khác dùng, nó có thể không giận sao?
"Mẹ, người chính là thiện lương quá mức, thiện lương hết thuốc chữa. Kỳ thật người chỉ cần để cha trở thành Ma Thần là được, Mạc Nhiên cùng Sát Kiển có thể tạm thời mặc kệ bọn họ. Nếu bỏ qua bọn hắn, người vẫn còn Quả Mê Tâm, không phải sao?"
"Nơi này là U Minh Tử Giới, ta là người tu tiên, không có tác dụng, nếu một mình Tầm Phong, hắn có thể ứng phó được bao nhiêu ? Nếu bên cạnh hắn có thêm hai trợ thủ, tình huống liền không giống lúc trước. Ba người bọn họ mạng mẽ liên hợp, ở U Minh Tử Giới có thể nói là vô địch, như vậy chẳng phải là tốt sao?"
"Nói thế nào thì người cũng có lý. Ai bảo người là mẹ ta chứ, ta cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật." Tiểu Tử ủ rũ nói, không nghĩ tới chuyện buồn bực này nữa, trầm mặc một chút, lại khôi phục ý chí chiến đấu, bắt đầu ở trong trí nhớ tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Vân Khởi Vũ: "Mẹ, ta tìm lại trí nhớ một chút, xem có phương pháp tốt chữa trị cho người hay không?"
"Tiểu Hắc đã nói, chỉ có trở lại Lạc Vân đại lục, thương thế của ta mới có thể khỏi hết, ở U Minh Tử Giới không thể nào tốt được, ngươi không phí sức."
"Tiểu Hắc nói Tiểu Hắc nói, ta cũng không tin hắn cái gì cũng biết?"
"Được được được, vậy ngươi chậm rãi tìm, tìm được rồi thì nói cho ta biết." Vân Khởi Vũ làm yên lòng Tiểu Tử xong thì không tiếp tục quấy rầy nó, để chính nó bận rộn đi.
Vân Khởi Vũ chỉ dùng tiếng lòng để trao đổi cùng Tiểu Tử, trong mắt người bên ngoài, nàng một câu cũng chưa nói.
Nam Tầm Phong thấy Vân Khởi Vũ thật lâu không nói lời nào, nghĩ thân thể nàng không thoải mái, sốt ruột hỏi: "Khởi Vũ, nàng làm sao vậy? Sao không nói gì?"
"Thiếp không sao! Vừa rồi là đang nói chuyện với Tiểu Tử. Tìm gió, chàng không cần quá lo lắng, thiếp thật sự không có chuyện gì. Nếu thiếp không nói, có thể là đang ngủ, chàng đừng lo lắng."
"Nếu quả thật mệt mỏi quá, vậy nàng ngủ một giấc đi."
"Được, nhưng thiếp bây giờ vẫn ổn. Địch nhân sắp tới, mọi người phải cẩn thận, cho dù thực lực mạnh, thì cũng không thể khinh địch."
"Yên tâm, chúng ta đều là người từ trong địa ngục đi ra, biết nên làm như thế nào, nàng không cần quan tâm, nghỉ ngơi thật tốt đi." Nam Tầm Phong ôn nhu vuốt tóc Vân Khởi Vũ, vì nàng mà cảm thấy đau lòng, cũng là vì có thể gặp được một nữ tử tốt như vậy mà cảm thấy may mắn.
Nếu không có nàng, cũng sẽ không có hắn hiện tại, là nàng thay đổi vận mệnh của hắn, để cho hắn thoát khỏi tai ách.
Vân Khởi Vũ nói chuyện nhiều, thật sự có mệt mỏi, dựa vào tàng cây, mí mắt đánh nhau, nhiều lần thiếu chút nữa khép lại, thế nhưng nàng không chịu ngủ, bởi vì nàng thủy chung không yên tâm. Lúc nàng sắp cố gắng không được, ánh mắt muốn khép lại, ai ngờ lại truyền đến tiếng cười tà cuồng ngạo.
"Ha ha ... cuối cùng cũng đuổi kịp, xem các ngươi còn chạy được nữa không? Các ngươi không phải chạy nhanh sao? Chạy nữa đi? Sao không chạy nữa?"
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Trên người vì sao có hơi thở của Ma Thần?"
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Trước đem bọn họ bắt lấy rồi nói sau, nếu bọn họ lại chạy, đuổi cũng phải mất nửa ngày, mệt chết đi được."
"Được rồi, trước đem bọn họ bắt lấy rồi nói sau, động thủ."
Mấy người Cửu U Hồn tới, đơn giản hàn huyên vài câu liền muốn động thủ. Thế nhưng bọn hắn trăm triệu không thể tưởng được, tốc độ của địch nhân so với bọn hắn còn nhanh hơn, không chờ bọn hắn ra chiêu, đã bị địch nhân chế phục.
"A... "
"Ai nha ... "
Nam Tầm Phong không ra tay, chỉ có Mạc Nhiên cùng Sát Kiển xuất động, hai ba lượt đã đem năm sứ giả Cửu U Hồn phái ra chế phục, hơn nữa chỉ trong nháy mắt.
Đây là thực lực của ma thánh sao? Quả nhiên rất mạnh. Ma thánh thực lực mạnh như thế, vậy Ma Thần chẳng phải là mạnh đến bất chấp đạo lý sao?
Năm sứ giả Cửu U Hồn đến bây giờ vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, lấy thân thủ của bọn hắn, không có khả năng bị mấy kẻ vô danh này dễ dàng đánh ngã, hơn nữa đối phương chỉ trong nháy mắt đã tới, phải cần thực lực rất mạnh mới có thể làm được a?
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Bọn họ là ... ma thánh. Không ngờ là hai ma thánh, không có Ma Thần đại nhân đồng ý, bất luận kẻ nào ở U Minh Tử Giới đều khó có khả năng trở thành ma thánh. Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao không có cho phép Ma Thần đại nhân cũng có thể trở thành ma thánh?"
"Ít nói nhảm, nhanh chóng dẫn đường, đem chúng ta mang ra khỏi Rừng Hắc Ám, nếu không, các ngươi không chỉ chết không có chỗ chôn, còn cho các ngươi hồn phi phách tán." Mạc Nhiên đem một sứ giả bắt lấy, đi đến phía trước không xa ném xuống, bảo hắn dò đường.
Sứ giả bị ném xuống sợ tới mức kích động hô to: "Không, không cần, không cần ... phía trước là Vạn Độc Hãm Khanh, có hơn vạn bẫy độc, nếu rơi vào trong bẫy, cho dù không chết lập tức, cũng sống không được bao lâu."
"Xem ra các ngươi đối với Rừng Hắc Ám này rất hiểu biết. Vừa lúc, chúng ta thiếu một người dẫn đường, các ngươi nếu đem chúng ta mang ra khỏi Rừng Hắc Ám, chúng ta có thưởng xứng đáng." Mạc Nhiên cố ý đem bốn chữ có thưởng xứng đáng cường điệu lên.
"Có thưởng? Thưởng gì?" Sứ giả còn tưởng rằng thực sự có thưởng, ánh mắt đỏ lên. Trên người một ma thánh khẳng định có không ít bảo bối, cho dù không có bảo bối, chẳng lẽ không có được một sợi tóc của ma thánh, đó cũng là vật báu vô giá đó.
Chuyện tốt như vậy, bọn hắn đương nhiên không muốn bỏ qua.
"Chờ đem chúng ta đi ra ngoài, ngươi sẽ biết."
"Chỉ cần các ngươi không giết ta, ta sẽ mang các ngươi ra ngoài. Rừng Hắc Ám là do Ma Thần đại nhân thiết hạ, Ma Thần đại nhân vẽ ra một tấm bản đồ, giao cho người dưới tay hắn quản lý. Chúng ta làm sứ giả Cửu U Hồn, thường xuyên ở bên ngoài đi lại, cho nên đối với Rừng Hắc Ám rất quen thuộc. Ở U Minh Tử Giới, chỉ sợ không có mấy người biết ra khỏi Rừng Hắc Ám thế nào."
"Nếu nói như vậy, chúng ta đây chẳng phải quá may mắn."
"Đúng vậy."
Nam Tầm Phong chứng kiến tình huống Vân Khởi Vũ càng ngày càng không tốt, vội vã muốn mang nàng đến trong thành nghỉ ngơi điều dưỡng, dù sao Rừng Hắc Ám âm khí quá nặng, nơi nơi đều là đục khí (khí bẩn), dây dưa lâu không tốt.
Chính là trong khi hắn sốt ruột vạn phần, Mạc Nhiên lại còn tâm tư nói chuyện phiếm với sứ giả Cửu U Hồn, khiến hắn rất không vui, không vui nói: "Bớt sàm ngôn đi, lập tức lên đường."
Sứ giả nghĩ trong những người này, hai ma thánh mới vừa ra tay là lợi hại nhất, ngược lại không đem Nam Tầm Phong là Ma Thần để vào mắt, hơn nữa bọn hắn trong ngày thường hung hăng càn quấy quen rồi, chỉ cần vừa có điểm dựa liền chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cho nên Nam Tầm Phong đột nhiên lên tiếng, khiến cho bọn hắn rất mất hứng, càng không vui nói: "Ma thánh đại nhân đều không có mở miệng, ngươi cấp cái gì? Mang theo một kẻ ngoại lai nửa chết nửa sống, cũng dám ở trước mặt ma thánh đại nhân hung hăng càn quấy, ngươi ... "
"Ngươi muốn chết." Nam Tầm Phong phất tay sẽ đem sứ giả đang nói đập nát xương cốt, hồn phi phách tán.
"A ..." tiếng kêu thảm thiết cơ hồ truyền khắp cả Rừng Hắc Ám, sợ tới mức bốn sứ giả còn lại không dám tiếp tục hé răng, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
Người này mạnh đến thái quá rồi, quả thực so với ma thánh còn mạnh hơn, hắn rốt cuộc là ai a?
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không cần chọc giận hắn, lại càng không cần chọc giận nữ tử kia. Đương nhiên, nếu các ngươi chán sống, đại khái có thể, ta không sao cả, dù sao chỉ cần lưu lại một người dẫn đường là được." Mạc Nhiên lúc này vui sướng khi người gặp họa, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trở thành ma thánh vô cùng ưu việt.
Nếu không phải vội vã đến la yên thành, hắn còn muốn tiếp tục uy phong đây!
Sát Kiển bây giờ nhìn không nổi nữa, kéo một sứ giả đi phía trước, âm lãnh lại hung ác nói: "Dẫn đường."
"Vâng." Bốn sứ giả không dám nói thêm nửa câu, lại càng không dám ra vẻ, ngoan ngoãn ở phía trước dẫn đường.
Có ba ma thánh thực lực cường giả trước mặt, bọn hắn còn dám ra vẻ sao? Đừng nói là ra vẻ, ngay cả nói nhiều một câu cũng không dám.
Sớm biết mấy người này thực lực mạnh như thế, đánh chết bọn hắn cũng không dám đuổi theo. Thế nhưng bọn hắn làm sao có thể dự đoán được, ở ngoài Cửu U Hồn còn có người có thể trở thành ma thánh? Đây quả thực là chuyện không có khả năng.
U Minh Tử Giới chính là do Ma Thần đại nhân sáng lập, nơi này hết thảy đều là của Ma Thần đại nhân, dưới tu vi ma thánh, ngươi có thể tùy ý thăng chức, nhưng nếu muốn trở thành ma thánh, không có được sự cho phép của Ma Thần đại nhân, ngươi vĩnh viễn đều khó có khả năng làm được. Chuyện này cả U Minh Tử Giới không ai biết, nếu bọn hắn không phải tiểu binh dưới trướng Ma Thần đại nhân, chỉ sợ cũng sẽ không biết.
Cũng bởi vì không ai biết, cho nên U Minh Tử Giới mới có nhiều người theo đuổi ma thánh cảnh giới, nhưng không biết đây vĩnh viễn là chuyện khó có khả năng, bởi vì người ở U Minh Tử Giới, trong mắt Ma Thần đại nhân cũng chỉ là thức ăn, không có bất kỳ giá trị gì, trừ phi ngươi có thể đi vào Cửu U Hồn.
Có sứ giả Cửu U Hồn dẫn đường, đám người Nam Tầm Phong hành tẩu trong Rừng Hắc Ám không gặp gì nguy hiểm, chính là Rừng Hắc Ám này diện tích quá lớn, lại không thể đi nhanh, nếu không rất dễ gặp chuyện nguy hiểm, cho nên bọn hắn chỉ có thể chậm rãi đi, nhất là tới nơi nguy hiểm, tốc độ của bọn họ càng thêm chậm.
Với tốc độ như vậy, đi cả ngày mới đi một đoạn đường ngắn, bầu trời tối đen lại không tốt để đi đường, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Nam Tầm Phong sợ Vân Khởi Vũ sẽ đông lạnh, đem ngoại bào của mình cởi ra che trên người nàng, hơn nữa luôn luôn ôm nàng, để nàng nằm ở trong ngực của hắn mà ngủ, nếu không cảm giác được hơi thở mỏng manh của nàng, hắn còn tưởng rằng nàng đã rời khỏi hắn rồi.
Mạc Nhiên nhặt được một ít củi lửa trở về, trong tay còn mang theo vài thứ thịt rừng, trực tiếp ném đến trước mặt La Sinh Hương, tức giận nói: "Đói bụng thì tự mình nướng, dù sao chúng ta không ăn cũng sẽ không đói chết."
Nếu có tu vi nhất định, đích xác có thể tích cốc, dựa vào việc hút lấy thiên địa linh khí làm thức ăn.
Trong mọi người, cũng chỉ có La Sinh Hương giống người thường mỗi ngày ăn cơm, cho nên Mạc Nhiên lấy mấy thứ này, hiển nhiên là cho La Sinh Hương.
La Sinh Hương là người thông minh, rất nhanh có thể nghĩ đến ý tứ này, trong lòng cảm động không thôi, chính mình tự động nướng thức ăn, nhưng mà từ nhỏ nuông chiều, rất ít ăn loại dã thịt này, cho dù có, bên người cũng sẽ có người chiếu cố, thay nàng ta chuẩn bị thức ăn, nàng ta căn bản không cần tự thân động thủ.
Cũng bởi vì chưa từng tự thân động thủ, cho nên nàng ta hiện tại ngay cả nướng thịt như thế nào cũng không hiểu, chính là dựa vào trí nhớ mà làm. Nàng ta đã từng thấy người khác nướng thịt, làm từng bước hẳn là không vấn đề gì đi?
"Này, ngươi cũng không xử lý một chút liền trực tiếp nướng sao? Hơn nữa nướng như vậy, một hồi ngươi cũng chỉ có thể ăn thịt cháy thôi." Mạc Nhiên chứng kiến La Sinh Hương không biết nướng thịt, hảo tâm nhắc nhở nàng ta, tuy rằng lời nói có điểm trêu chọc, bất quá hắn thật sự có hảo tâm.
"Ta chưa nướng thịt, cho nên ..." La Sinh Hương cúi đầu nói, cảm giác thực xấu hổ.
"Ngươi ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không hiểu, thật không biết ngươi trước kia dựa vào cái gì hung hăng càn quấy? Chẳng lẽ thực nghĩ rằng dựa vào bối cảnh đại gia tộc liền vô địch sao?"
"Trước kia không biết, cho nên mới ngu muội như vậy. Gần đây trải qua rất nhiều việc, khiến ta hiểu ra rất nhiều đạo lý. Ta biết ta trước kia là người cực kỳ khiến người khác chán ghét, ta cũng không muốn vì chính mình biện giải cái gì, dù sao đó là sự thật. Tùy ngươi nghĩ thế nào, dù sao ngươi cũng không liên quan tới ta, ta không cần phải giải thích với ngươi nhiều như vậy."
"Ngươi ... "
"Nếu ngươi xem ta không vừa mắt trong, đại khái có thể không nhìn."
"Ngươi ..." Mạc Nhiên kỳ thật chính là rỗi rãnh tán gẫu, Sát Kiển cùng Nam Tầm Phong đều là hũ nút hình người, buồn được đến chết, cũng sẽ không cùng hắn nói chuyện phiếm. Về phần phu nhân thương thế nghiêm trọng, càng không thể hàn huyên. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể tìm La Sinh Hương nữ nhân này tán gẫu, dù sao cũng nhàn rỗi.
"Đừng có trừng ta như vậy, ta nói rất sự thật, nếu ngươi không thích nghe, ta đây không nói là được." La Sinh Hương tính tình thu liễm không ít, sẽ không giống trước kia động một chút lại lấy tính tình Đại tiểu thư, bày ra tư thế ăn trên ngồi trước.
Những người bên cạnh nàng ta, mỗi người đều so với nàng ta lợi hại hơn gấp trăm lần, nàng ta có tư cách gì cáu kỉnh sao, có tư cách ra vẻ đùa giỡn sao?
"Nữ nhân đều thích thay đổi như vậy sao? Mạc Yên cũng vậy, phu nhân cũng vậy, ngươi cũng vậy."
"Nam nhân sẽ không thay đổi sao? Trên đời này có bao nhiêu nam nhân có thể chung thủy đến chết? Hơn phân nửa là chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, còn không biết xấu hổ trách nữ nhân thay đổi, không biết xấu hổ."
"Ngươi nữ nhân này sao lại nói chuyện này?"
"Đó là ngươi chọc ta trước. Đương nhiên, ngươi là ma thánh, ta chỉ là một nhân vật nho nhỏ, không thể trêu vào ngươi." La Sinh Hương dù đem tính tình thu liễm lúc, vẫn là nhịn không được cùng Mạc Nhiên tranh cãi.
Sở dĩ dám tranh cãi, đó là bởi vì nàng ta biết Mạc Nhiên đối với nàng ta không có ác ý, cho dù càng đấu kịch liệt, hắn cũng sẽ không đối với nàng ta động thủ.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, trao đổi nhiều hơn có thể quen thuộc nhau hơn. Nàng ta cùng những người này đều quá mức xa lạ, một khi xảy ra chuyện gì, cũng phải có một người để dựa vào, dù sao hiện tại không thể dựa vào Vân Khởi Vũ.
"Ngươi ... ngươi như vậy nướng thịt có thể ăn sao? Đi qua một bên, ta nướng." Mạc Nhiên mồm mép không thể đấu qua được La Sinh Hương, vì thế sẽ đem thịt trong tay nàng ta đoạt lấy, giúp nàng ta nướng, trong lòng nghĩ: ta là nam nhân, không cùng nữ nhân tính toán.
La Sinh Hương không cự tuyệt Mạc Nhiên trợ giúp, trong lòng càng thêm vui vẻ. Hơn nữa nàng ta càng cảm thấy được, nguyên lai không lấy bối cảnh gia tộc ra nói chuyện, cảm giác thật tốt. Làm người cũng không nên lấy bối cảnh gia tộc ra mà nói chuyện, lại càng không nên ỷ vào bối cảnh thế lực mà khi dễ người khác, nếu như có thể dùng tâm, thái độ tôn kính cùng người khác ở chung, ngươi sẽ phát hiện kết quả hoàn toàn bất đồng.
Nếu nàng ta cố gắng thay đổi, có thể cùng những người này làm bằng hữu phải không?
"Thịt nướng phải nướng thế này, nhìn thấy chưa, miễn cho sau này không ai nướng cho ngươi, ngươi liền ăn thịt khét." Mạc Nhiên dạy La Sinh Hương nướng thịt, một bộ đại nam nhân, hiện trường cũng chỉ có thanh âm của hắn.
Mà La Sinh Hương lại nghiêm túc học hắn nướng thịt, hai người ở chung càng ngày càng hòa hợp.
Sát Kiển đề cao cảnh giác, không chỉ phải đề phòng động tĩnh bốn phía, còn phải đề phòng bốn sứ giả của Cửu U Hồn kia. Bất quá bốn sứ giả này sớm đã sợ hãi, căn bản không dám lộn xộn, thời khắc đều sợ bị giết chết.
Tới đêm khuya, nguyên bản rừng cây im lặng đột nhiên trở nên rất quỷ dị, các loại thanh âm thật nhỏ không ngừng vang lên.
"Đây là thanh âm gì?" Sát Kiển hỏi.
Nam Tầm Phong cũng sớm đã nhận thấy khác thường, tỉnh lại.
"Không tốt, là, là Ma Thụ. Chúng ta đi nhanh lên, nếu như bị rễ Ma Thụ cuốn lấy, sẽ bị nó hút khô máu mà chết." Một sứ giả Cửu U Hồn nói, lúc nói chuyện hắn đã sợ đến đứng lên, chuẩn bị chạy, thế nhưng không có được cho phép, hắn không dám chạy.
Ma Thụ thông thường cũng sẽ không hành động, sao đột nhiên tới?
Bọn hắn thật đúng là xui xẻo! Vốn đã gặp người mạnh đến thái quá, hiện tại lại gặp Ma Thụ trăm ngàn năm không đi ra, chỉ sợ trên đời này không có ai so với bọn hắn xui xẻo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip