Chương 168: Thật là một nha đầu ngu xuẩn

Nam Tầm Phong vì để Vân Khởi Vũ mau chóng khôi phục, đã đi tìm loại thuốc tốt nhất Hồng Thạch trấn, chính mình lại một tấc không rời, tỉ mỉ chu đáo chiếu cố nàng.

Có Tử Ngọc Linh Hạp trợ giúp, thương thế của Vân Khởi Vũ khôi phục rất nhanh, mới một ngày nàng đã có thể chạy nhảy, thiếu chút nữa còn muốn dùng khinh công bay lên, chỉ là có người không cho, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt.

"Nên uống thuốc." Nam Tầm Phong đem thuốc mới vừa nấu xong bưng tới, tự mình đưa đến trước mặt Vân Khởi Vũ.

"Thương thế của thiếp đã không sai biệt lắm, không cần phải uống thuốc nữa?" Vân Khởi Vũ ngửi mùi thuốc đắng sẽ không muốn uống, chính là người nào đó bản mặt nghiêm túc, nàng không muốn uống cũng phải uống.

"Mới có một ngày, thương thế của nàng có thể tốt lên được bao nhiêu? Mấy ngày nay đều phải uống thuốc, thẳng đến khi thương thế của nàng không còn nữa mới được."

"Thật sự không cần."

"Ta cảm thấy cần là được."

Vân Khởi Vũ bị đánh bại, thật sự không lay chuyển được Nam Tầm Phong, đành phải thỏa hiệp. Không phải chỉ là thuốc đắng thôi sao? Có cái gì khó chứ?

Sau chuyện uống thuốc, Vân Khởi Vũ mới nhớ tới người khác, lúc trước thân thể không tốt, không có tinh thần, cho nên nàng mới không hỏi, hiện tại thân thể tốt một chút, tinh thần không tồi, cũng nên hỏi thử.

"Tầm Phong, những người khác ở đâu chàng biết không?"

"Không biết. Bất quá ta đã dặn bọn họ, nếu phân tán thì tới Lạc Vân thành tập hợp, cho nên chờ sau khi thương thế của nàng lành, chúng ta sẽ đi Lạc Vân thành."

"Tốt tốt! Thiếp rời đi lâu như vậy, không biết Lạc đại ca bọn họ thế nào? Còn có Vân Thải, muội ấy nhất định rất giận thiếp đi mà không nói. Thiếp hiện tại rất muốn đi Lạc Vân thành! Đúng rồi, thiếp nghe lúc trước chàng nói, Mạc Nhiên bảo hộ La Sinh Hương, Sát Kiển bảo hộ Lưu Vân, Thủy Vô Ngân bảo hộ Mạc Yên, vậy Tiếu Tiếu thì sao? Ai bảo hộ muội ấy?"

Nam Tầm Phong vẫn không chú ý đến người này, thẳng đến khi Vân Khởi Vũ đề cập hắn mới nhớ tới, trong lòng có điểm áy náy, xin lỗi nói: "Khởi Vũ, thực xin lỗi, ta quên mất nàng ta."

Lúc đó hắn chỉ lo cho Vân Khởi Vũ, về phần người khác, hắn nghĩ Mạc Nhiên cùng Sát Kiển sẽ trông nom hộ. Nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại mới biết, tựa hồ còn thiếu một người. Lúc đi thông đạo về Lạc Vân đại lục, căn bản là không có Phó Tiếu Tiếu.

"Cái gì? Chàng quên mất muội ấy? Vậy muội ấy hiện tại chẳng phải là còn ở chỗ Ma Thần sao?"

"Có lẽ là vậy. Phó Tiếu Tiếu lúc ấy bị hôn mê, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, sau khi thông đạo mở ra, nàng ta còn nằm trên mặt đất. Sau đó ở trong thông đạo, ta cũng không có thấy bóng dáng nàng ta, xem ra nàng ta hẳn là còn ở chỗ Ma Thần."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Bất kể thế nào, Tiếu Tiếu cũng là ân nhân cứu mạng của thiếp, muội ấy cũng bởi vì thiếp cho nên mới bị liên luỵ đến chuyện này, thiếp cuối cùng lại không thể cứu muội ấy, thật sự là không yên tâm. Không biết Ma Thần sẽ đối đãi với Tiếu Tiếu thế nào? Hi vọng là hắn sẽ không thương tổn muội ấy."

Ma Thần hẳn là sẽ nể mặt nàng buông tha cho Phó Tiếu Tiếu? Hẳn là vậy, bởi vì hắn là U Hợp.

Phó Tiếu Tiếu đích xác còn ở chỗ Ma Thần, vốn nàng ta đã hấp hối, nhất định chết, nhưng lại được Ma Thần cứu sống, lúc này đang nằm ở đại thụ trong Ngũ Hành địa mạch, lấy lá cây làm mền.

Nếu không phải Ngũ Hành địa mạch chữa thương cho nàng ta, nàng ta đã sớm trở thành người chết, lúc nàng ta mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là Ma Thần.

Đương nhiên, Phó Tiếu Tiếu lúc đó cũng không biết người nàng ta nhìn thấy là Ma Thần, chỉ cảm thấy hắn lớn lên rất khá, mà thân thể của chính mình lại không còn đau, lại rất thoải mái, cho nên đoán rằng, nam nhân lớn lên trông rất dễ nhìn trước mắt này hẳn là ân nhân cứu mạng của nàng ta, cho nên không cần sợ hãi.

"Ngươi là ai? Là ngươi đã cứu ta phải không?"

"Nếu ngươi cho là Bổn thần cứu ngươi, vậy ngươi cứ cho là như vậy cũng được. Bổn thần nói cho ngươi biết, Câu Động Thạch là người của Bổn thần, thương tổn hắn gay cho ngươi cũng có thể xem như Bổn thần gây cho ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, Câu Động Thạch đã chết, mà ngươi thật sự là do Bổn thần cứu. Bổn thần cứu ngươi, cũng không phải vì hảo tâm, mà chỉ muốn biết trừ bỏ Bổn thần, cái cây này có nguyện ý vì ai khác phục vụ không? Qua nhiều năm như vậy, người cây này nguyện ý cứu có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa người được cứu đều rất lợi hại, chính là ngươi nha đầu kia, tu vi thấp như vậy, cơ hồ là không có, nó lại nguyện ý cứu ngươi, Bổn thần thật sự muốn biết, trên người ngươi rốt cuộc có huyền cơ gì?" Ma Thần nhìn Phó Tiếu Tiếu vừa mới tỉnh lại, giống như là đang nghiên cứu một sinh vật mới kỳ quái.

"Ngươi, ngươi là Ma Thần đại nhân?" Phó Tiếu Tiếu biết được người trước mắt không ngờ là Ma Thần cường đại nhất trong truyền thuyết của U Minh Tử Giới, sợ tới không nhẹ, khuôn mặt đều trắng rồi.

Trời ạ! Nàng ta thế nhưng gặp được Ma Thần, đây không phải là đang nằm mơ chứ? Ma Thần, người mạnh nhất U Minh Tử Giới, chủ nhân Cửu U Hồn.

Đây nhất định là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.

"Ngươi không cần kinh ngạc, cũng không cần sợ hãi, Bổn thần tạm thời sẽ không đả thương tính mệnh của ngươi. Cho dù ngươi chỉ là người bình thường vô dụng, nể mặt Minh Linh, Bổn thần cũng sẽ không tổn thương ngươi. Nói cho Bổn thần biết, ngươi rốt cuộc là ai?" Ma Thần chỉ muốn biết lai lịch của Phó Tiếu Tiếu, ngoài hắn ra mặc kệ.

Một người có thể được đại thụ của Ngũ Hành địa mạch chấp nhận, nhất định có lai lịch. Hắn phải điều tra kỹ càng, xem đại thụ của Ngũ Hành địa mạch rốt cuộc chấp nhận người như thế nào?

"Ta gọi là Phó Tiếu Tiếu, là Cửu tiểu thư của Phó gia ở Bà La thành." Phó Tiếu Tiếu yếu ớt trả lời, cũng không biết vì cái gì, nàng ta biết rõ Ma Thần rất đáng sợ, nhưng vẫn nhịn không được muốn thân cận hắn.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cho dù Câu Động Thạch thật là thủ hạ của Ma Thần, nhưng Ma Thần cứu nàng ta là sự thật, trong mắt nàng ta, Ma Thần chính là ân nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta nên báo ân.

"Bổn thần đã điều tra, Phó gia Bà La thành cũng không có gì đặc biệt. Những người khác của Phó gia đều không được đại thụ Ngũ Hành địa mạch chấp nhận, chỉ riêng ngươi thì được. Bổn thần thật sự rất tò mò, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta chính là Cửu tiểu thư của Phó gia Bà La thành! Mẹ ta đã sớm chết, cha ta không yêu thích ta, Phó gia không ai coi trọng ta, cũng không có người quan tâm ta. Thẳng đến khi Vân tỷ tỷ xuất hiện, ta mới biết được cảm giác được người quan tâm là gì? Tuy rằng Câu Động Thạch bắt ta là vì Vân tỷ tỷ, nhưng ta cũng không oán hận. Trên đời này tất cả mọi thứ, có bỏ mới có được, có được tất có mất. Ta được Vân tỷ tỷ quan tâm bảo vệ, nên vì phần quan tâm bảo vệ này trả giá. Đúng rồi, ngươi có biết Vân tỷ tỷ hiện tại thế nào không? Câu Động Thạch nói với ta, tình trạng của Vân tỷ tỷ rất không tốt, bị thương rất nặng, có lẽ sắp chết. Thực xin lỗi, ta có phải nói nhiều quá không?" Phó Tiếu Tiếu hồn nhiên ngây thơ, ôn nhu thiện lương, cho dù đối mặt với Ma Thần đáng sợ cũng không thay đổi.

Nơi nào đó trong nội tâm Ma Thần bị phần thiện lương cùng hồn nhiên này của Phó Tiếu Tiếu chạm đến, đột nhiên rất muốn quan tâm nàng ta, nhưng rất nhanh loại cảm giác này đã bị hắn áp chế, trở về Ma Thần uy nghiêm, lãnh khốc nói: "Nàng đã rời đi U Minh Tử Giới."

"Thật vậy sao? Vậy là tốt rồi, Vân tỷ tỷ rời đi nơi này, nói lên nàng không có việc gì, ta an tâm."

"Thật là một nha đầu ngu xuẩn."

"Ma Thần đại nhân, ta luôn bị cây này quấn quít, không nhúc nhích được, nhưng ta muốn xuống dưới. Ngươi nếu không giết ta, có thể thả ta xuống dưới được không?" Phó Tiếu Tiếu lấy hết dũng khí mới dám nói những lời này, sau khi nói xong cũng không dám nhìn Ma Thần, bởi vì nàng ta sợ hãi.

Ánh mắt Ma Thần quá mức sắc bén, giống như bảo kiếm chém sắt như chém bùn, nàng ta không dám nhìn.

"Bao nhiêu người muốn lên cây đều không được, ngươi lại muốn đi xuống, thật là ngu ngốc. Ngoan ngoãn ở trên đó, có thể tới đâu liền xem vận mệnh của ngươi. Nha đầu ngu ngốc, Bổn thần sẽ không giết ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm." Ma Thần từ trên cây bay xuống, không nói chuyện cùng Phó Tiếu Tiếu nữa, để nàng ta tiếp tục ở đó.

Sự thật đúng như lời Ma Thần, rất nhiều người nằm mơ cũng muốn leo lên cây này, nhưng không được, bởi vì đây không phải một cái cây bình thường, nó là trung tâm của Ngũ Hành địa mạch, trên cây đều là sức mạnh của Ngũ Hành địa mạch, chỉ một cái lá cũng đủ khiến cho cả U Minh Tử Giới tranh đoạt.

Một người nếu có thể ở trên cây một ngày, thì sẽ công lực sẽ đại tiến, hơn mười ngày có thể thành ma thánh, hơn nữa lại không hề thống khổ, không cần trải qua nguy hiểm, có thể trở thành ma thánh rất nhẹ nhàng.

Nhưng cái cây này tính tình lại không tốt, người nó không thích, đừng nói là lên cây, ngay cả tới gần nó cũng khó.

Phó Tiếu Tiếu cái gì cũng không biết, Ma Thần nói nàng ta ở trên cây, nàng ta liền ngoan ngoãn ở đó, trong lòng ngoài nghĩ đến Ma Thần, cũng không nghĩ đến gì khác.

Tuy rằng ngữ khí Ma Thần nói với nàng ta lạnh như băng, lại không tốt, nhưng nàng ta cảm giác được, Ma Thần cũng không tính toán thương tổn nàng ta. So với những người khác, Ma Thần đối với nàng ta đã rất tốt rồi, là người tốt thứ hai đối với nàng ta sau Vân tỷ tỷ.

So ra mà nói, nàng ta thà rằng ở bên người Ma Thần, cũng không muốn trở về Phó gia.

Nhưng ta có thể ở bên người Ma Thần đại nhân luôn sao? Thật sự muốn ở bên người Ma Thần đại nhân nha!

Ma Thần kỳ thật có thể cảm ứng được suy nghĩ trong lòng của sinh vật xung quanh, chỉ cần hắn muốn, bất cứ chuyện gì hắn đều có thể biết. Trùng hợp chính là, lúc hắn vừa thả cảm giác, chợt nghe được tiếng lòng của Phó Tiếu Tiếu, có chút kinh ngạc.

Nha đầu ngu xuẩn này lại muốn ở bên cạnh hắn? Chẳng lẽ nàng ta không sợ hắn sao? Tuy rằng hắn đã nói sẽ không giết nàng ta, nhưng ai mà nguyện ý ở lại bên người một ma đầu chứ?

Thật là một nha đầu thú vị, khó trách Minh Linh sẽ thích nàng ta.

Dù thế nào đi nữa nơi này của hắn cũng nhàm chán, Câu Động Thạch đã chết, những người khác hắn lại không muốn quản, để nha đầu này lưu lại, lúc nhàm chán có thể cùng nàng ta trò chuyện cũng không tồi. Nếu Minh Linh biết hắn không giết chết tỷ muội tốt của nàng, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Hắn tại sao phải vì Minh Linh làm nhiều chuyện như vậy? Rõ ràng là Minh Linh phản bội hắn trước, hơn nữa hắn đã cắt đứt tình cảm đối với Minh Linh, sao có thể vì nàng làm nhiều chuyện như vậy nữa?

Không nên như vậy, không nên.

"A..." tình cảm rối loạn của Ma Thần lại lặp lại, một hồi lại thay đổi thành người khác, giống như người điên, khó chịu đến mức muốn tự giết mình.

Nhưng bất kể khó chịu như thế nào, hắn đều cố gắng vượt qua.

Cho dù hắn hiện tại nguyện ý vì Minh Linh làm nhiều việc, thì thế nào? Cho dù Minh Linh từng phản bội hắn, thì thế nào? Tất cả đã trở thành quá khứ, hắn không cần nhớ lại quá khứ, hắn muốn trở thành Thần Hoàng, Thần Hoàng bất diệt.

Hắn muốn trở thành Thần Hoàng, cách duy nhất chính là tan ra làm một thể với Yêu Hoàng Thạch. Chính là Nam Tầm Phong đến bây giờ vẫn tan ra làm một thể với Yêu Hoàng Thạch, bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn không thể thực hiện.

Xem ra hắn phải nghĩ biện pháp để Nam Tầm Phong mau chóng tan ra làm một thể với Yêu Hoàng Thạch mới được.

Nam Tầm Phong lúc này đang phơi nắng cùng Vân Khởi Vũ, đột nhiên cảm giác ngực có điểm đau, trong cơ thể có một lực lượng bất ổn đang làm loạn, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Vân Khởi Vũ thấy Nam Tầm Phong không ổn, nhanh chóng đi lại nhìn một cái, quan tâm hỏi: "Tầm Phong, chàng làm sao vậy? Vừa nãy còn tốt, sao lại đột nhiên không thoải mái? Chàng vì sao không thoải mái?"

"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Nam Tầm Phong cố nén đau nhức trong cơ thể, ngũ quan đều co rút, nhưng mặc kệ đau đớn thế nào hắn đều cắn chặt răng nhịn xuống, một tiếng cũng không phát ra.

"Chàng thế này mà nói không có chuyện gì sao? Xin chàng đừng giấu diếm thiếp, nói cho thiếp biết được không? Thiếp không muốn một mình chàng gánh vác nhiều như vậy, hiện giờ thương thế của thiếp đã tốt, có thể chia sẻ với chàng."

"Nàng đừng lo lắng, thật sự không có việc gì, chính là sức mạnh của Yêu Hoàng Thạch đột nhiên thoát ra, tán loạn xung quanh, cho nên mới như vậy. Trước kia cũng từng xảy ra tình huống này, chỉ cần vượt qua là vô sự."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Ta nghỉ ngơi một chút, rất nhanh là tốt rồi."

"Thiếp đây đỡ chàng trở về phòng."

"Ân." Nam Tầm Phong không tiếp tục cậy mạnh, để Vân Khởi Vũ giúp đỡ, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, chính là hắn lại không nói ra.

Trước kia sức mạnh của Yêu Hoàng Thạch chính xác là có thoát ra, nhưng đó đều là lúc hắn gặp nguy hiểm hoặc là cường địch mới phát sinh, tình huống như hôm nay vẫn là lần đầu phát sinh, hắn không rõ vì sao lại như vậy?

Sức mạnh của Yêu Hoàng Thạch cuối cùng cũng không thể trở thành sức mạnh chân chính của hắn, trước kia hắn còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng hiện giờ hắn một chút cũng không muốn sức mạnh này. Bởi vì hắn biết, một khi hắn và Yêu Hoàng Thạch chân chính hợp làm một thể, cũng chính là lúc Ma Thần cướp lấy thân thể của hắn.

Hắn bây giờ còn không thể chống lại Ma Thần, nếu Ma Thần thật sự muốn cướp lấy thân thể hắn, hắn chỉ sợ là không có chút năng lực phản kháng nào.

Cho nên trước lúc hắn có thể mạnh hơn Ma Thần, kiên quyết không thể cùng Yêu Hoàng Thạch tan làm một thể.

Vân Khởi Vũ đối với chuyện này biết được không nhiều, không thể nghĩ đến phương diện kia, dù sao Yêu Hoàng Thạch đã sớm ở trong cơ thể Nam Tầm Phong, cho nên không nghĩ nhiều, chỉ là chiếu cố Nam Tầm Phong thật tốt, đỡ hắn đến trong phòng, sau đó ở cùng hắn.

Nhưng Nam Tầm Phong không cho, kiên trì muốn Vân Khởi Vũ rời đi.

"Khởi Vũ, nàng đi nghỉ ngơi đi, không cần theo giúp ta."

"Cho tới nay chàng đều cùng thiếp, hiện giờ chàng không thoải mái, thiếp đương nhiên cũng muốn cùng chàng. Chàng yên tâm đi, cơ thể của thiếp đã tốt lắm, có thể chịu được."

"Ta không hy vọng nàng nhìn thấy bộ dạng ta thống khổ khó chịu."

"Cũng bởi vì như vậy, thiếp mới càng muốn lưu lại cùng chàng, cổ vũ chàng, cố gắng chia sẻ thống khổ với chàng. Tầm Phong, để thiếp lưu lại đi. Trong khoảng thời gian này chàng đủ mệt rồi, hiện tại đến phiên thiếp tới chiếu cố chàng." Vân Khởi Vũ nắm tay Nam Tầm Phong, không chịu rời đi.

Nam Tầm Phong thuyết phục không được nàng, cũng không có khí lực nói thêm gì, cho nên không nói.

Nhưng mà vừa lúc này, có một người bị thương hốt ha hốt hoảng tiến vào bẩm báo: "Chủ nhân, không tốt, không tốt, nữ nhân ngày hôm qua bị ngài đánh bay đã trở lại, hơn nữa dẫn theo mấy người rất lợi hại theo, hiện tại đã muốn đánh tới trong viện, bảo là muốn tìm chủ nhân."

"Ta ngày hôm qua đáng lẽ nên đem nữ nhân này giết đi." Nam Tầm Phong biết là ai trở lại làm phiền, tức giận không thôi, thế nhưng cố tình hắn hiện tại thân thể không thoải mái, thống khổ đến ngay cả đứng cũng không được, làm sao còn khí lực đi quản chuyện khác.

"Chàng đừng nóng giận, cũng không cần nghĩ nhiều, chuyện này giao cho thiếp xử lý là được. Chàng ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, thiếp có thể ứng phó." Vân Khởi Vũ căn bản là không đem mấy người gây chuyện này để vào mắt, cho dù là cường giả Lạc Vân đại lục đến, nàng cũng không sợ.

Với thực lực bây giờ của bọn hắn, ở Lạc Vân đại lục còn phải sợ ai sao? Cho dù không có Tầm Phong, chỉ bằng một mình nàng cũng cũng đủ ứng phó rồi.

"Thương thế của nàng còn chưa khỏe, không cần xằng bậy, ta đi giải quyết là tốt rồi."

"Chàng đều thành như vậy, còn giải quyết như thế nào? Yên tâm đi, thiếp có thể ứng phó, thiếp cam đoan với chàng, nhất định sẽ được. Chàng ngoan ngoãn chờ ở trong phòng cho thiếp, không cho phép đi ra, bằng không thiếp sẽ tức giận."

"Khởi Vũ."

"Được rồi! Ngoan ngoãn một chút, nghỉ ngơi thật tốt đi, thiếp ra ngoài giải quyết phiền toái." Vân Khởi Vũ hôn một cái trên mặt Nam Tầm Phong, làm yên lòng hắn, sau đó liền ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài nhìn xem tình huống như thế nào?

Tâm Duyệt ngày hôm qua bị Nam Tầm Phong ném ra ngoài bây giờ mang thù quay lại tính sổ, theo nàng ta còn có mấy người, đều là nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng, thoạt nhìn rất mạnh, khí thế rất lớn, tiến vào gặp người liền đánh, thái độ phi thường hung hăng càn quấy.

"Ngày hôm qua là ai làm đau lòng Tiểu Duyệt sư muội của chúng ta? Lăn ra đây, nếu không mọi người ở đây toàn bộ đều phải chết."

"Dám đả thương tiểu sư muội của chúng ta, thật sự là chán sống."

"Không cần nói lời vô ích, gặp người liền đánh, đánh tới khi kẻ kia đi ra mới thôi."

Tâm Duyệt trên người quấn không ít băng, mang theo một thân thương tích, diễu võ dương oai đi tới, khinh thường mấy người bị đánh thê thảm dưới đất, cũng không để ý đến bọn hắn, cho dù bọn họ bị đánh chết, nàng ta cũng sẽ không liếc mắt một cái.

Nàng ta hôm nay trở lại muốn tìm hai người kia báo thù, người khác nếu dám nhiều chuyện, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua.

Dám làm như vậy đối với nàng ta, vậy thì phải trả giá thật lớn.

"Đánh, tiếp tục đánh cho ta, nếu hắn còn không ra, chúng ta liền đánh vào trong, bắt hắn cho được." Tâm Duyệt hạ lệnh.

"Tiểu sư muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi trút giận, báo thù cho ngươi."

"Đúng vậy, có chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ làm cho kẻ khi dễ ngươi khóc đi gặp Diêm Vương."

Mấy nam tử mặc áo bào trắng, vì được lòng Tâm Duyệt mà ra sức đánh người.

Nơi này vốn là địa bàn của Hổ Gia, nhưng hiện tại đã trở thành nơi đặt chân tạm thời của Nam Tầm Phong và Vân Khởi Vũ, mà thủ hạ của Hổ Gia người thì chết, người thì trốn, không còn một ai, hiện giờ người ở chỗ này đều là nô lệ, không có năng lực phản kháng, cho nên chỉ có thể bị đánh, có mấy người, bị đánh thật sự thảm, thiếu chút nữa mạng cũng bị mất.

Nhưng mấy người mặc đồ trắng căn bản là mặc kệ, chỉ cần không chết thì cứ tiếp tục đánh.

"A... cứu mạng a!"

"Van cầu ngươi, không cần đánh ta, không cần đánh ta."

"A... "

Bất kể là cầu cứu, hay chạy trốn, kết quả đều là một dạng.

Tổng cộng mười mấy nô lệ, bị đánh tới đánh lui, cuối cùng còn bị ném đến cùng nhau, tùy ý khi nhục.

"Tiểu sư muội, đây chính là mấy nô lệ ngày hôm qua đi?"

"Đúng, có mấy người ta nhớ được, chính là bọn họ. Chẳng qua là một đám nô lệ mà thôi, chết thì thôi, không có gì quan trọng." Tâm Duyệt căn bản không xem những nô lệ này là người, hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng tìm thấy Nam Tầm Phong.

Nếu nam nhân nguyện ý nhận lỗi với nàng ta, nàng ta có lẽ còn có thể tha thứ cho hắn, nếu không cho dù hắn là ân nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua.

"Nô lệ nên có bộ dạng của nô lệ." Mấy nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng tiếp tục đánh mấy người nô lệ, cũng không xem bọn họ là người, càng đánh càng hưng phấn, giống như là đang chơi trò chơi.

Thế nhưng đúng lúc này, không biết từ nơi nào bay tới rất nhiều đóa hoa hồng nhạt, bay đến quanh thân bọn họ.

Bọn hắn còn tưởng rằng loại đóa hoa này không có lực sát thương, đang muốn đưa tay sờ, ai ngờ đóa hoa sắc bén vô cùng, giống như là phi đao, công kích bọn hắn.

Số lượng đoá hoa rất nhiều, mặc kệ bọn hắn phòng ngự như thế nào, né tránh như thế nào đều không cách nào tránh khỏi bị thương, thật giống như là một đoàn ong mật đuổi theo cắn.

"A... "

"Sư huynh, cứu ta, mau cứu ta, không cần a! A..." Tâm Duyệt cũng bị đóa hoa công kích, né tránh không được, hô to cứu mạng.

Chính là mấy người sư huynh kia của nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể lo lắng nàng ta.

Đóa hoa rất sắc bén, rất vô tình, đem khuôn mặt nhỏ nhắn như tranh của Tâm Duyệt bị cắt thành bông hoa, gấp đến độ nàng ta kích động hô to: "Không muốn không muốn... cứu mạng a! Sư huynh cứu ta."

"Sư muội, chạy mau, a..." Mấy nam tử trẻ tuổi áo bào trắng muốn chạy, chính là căn bản chạy không được, đóa hoa này tựa như có mắt, có sinh mạng, sẽ đem bọn họ kéo trở về.

Rốt cuộc là ai làm ra nhiều đóa hoa như vậy?

Ngay tại lúc mấy người nghi hoặc khó hiểu, Vân Khởi Vũ giống như tiên nữ, theo đóa hoa từ trên trời giáng xuống, khiến tất cả mọi người choáng váng.

Là tiên nữ đến cứu bọn họ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip