Chap 6


  Anh đương nhiên rất cảm tạ cô đối với anh trước mặt tán thưởng, nhưng là, anh cũng nghe ra cô không giải thích rõ ràng cái phần kia là cái gì. 

      -Haizzz, anh không cần phải làm ra vẻ mặt này a. Cười một cái.

 Taemin rốt cục nở nụ cười, 

      -Anh cảm thấy hai người chúng ta quả thực giống như bệnh tâm thần.

 Nào có người vừa ly hôn cứ như vậy, cảm giác rất kỳ quái —— bất quá đây mới là Naeun, không phải sao? Cô vốn không giống với đại bộ phận người khác. 

 Ở trong mắt người khác cô khả năng có điểm tứ thứ nguyên cùng bất kể trải qua, bất quá đây chính là điểm anh thích. 

     -Nói bệnh tâm thần quá nghiêm trọng, chúng ta là người văn minh. 

     - Nhưng anh  không hy vọng loại văn minh này, chúng ta nói như thế nào cũng là đã xong ba năm quan hệ. 

     -Vậy thì anh hi vọng muốn có âm thanh khóc hô, cái tát đầy nước mắt, hoặc là em đi tìm mẹ anh nói: "muốn tôi buông thaTaemin, có thể, cho tôi 2 trăm triệu won tôi liền rời khỏi hắn". Anh muốn chứng kiến cảnh này sao?

Naeun cười cười, 

     -Phía trước phía trước, quẹo phải lại đi thẳng.

     -Somi không phải ở tại khu Jongno sao?"

 Mất phong độ với chồng trước, liền ngay cả bằng hữu thân thiết nhất của cô dọn nhà cũng không biết, thật là...... Hừ...... 

      -Cô ấy dọn nhà.

Tại chỗ Naeun chỉ điểm, xe dừng lại trước một tòa nhà trọ bình thường. 

Taemin mở nắp sau xe, thay cô lấy hành lý ra, tiếp theo từ túi tây trang lấy ra một bì thư đưa cho cô, 

     -Cầm lấy. 

     -Tiền chia tay? 

     -Là phí phụng dưỡng.

 Hắn sửa đúng cho cô, tiền chia tay cùng phí phụng dưỡng không giống nhau, 

     -Nhớ đi đổi tiền mặt.

     -Biết rồi.

 Không cầm lấy mà nói..., thứ nhất, cha mẹ chồng trước của cô đại khái khẩn trương lập tức tới hỏi, có phải là không đủ, muốn nhiều ít mới bằng lòng buông tha cho trai nhà họ. 

Thứ hai, mặc dù là làm con dâu nhà giàu sang ba năm, nhưng kỳ thật bên người cô thật sự một chút tiền đều không có, cô vốn không tiện mở miệng hỏi xin ba mẹ mình, như vậy thật mất thể diện, mượn của Somi, giống như cũng rất quái, cô vừa mới đuổi đi bạn trai sâu gạo, rồi lại chuyển qua bằng hữu sâu gạo, cái này không được.

 Mặc kệ anh cho cô nhiều hay ít, ít nhất đủ cho cô vui chơi giải trí làm biếng một thời gian, mua cho chính mình mấy bộ đồ đi phỏng vấn một lần nữa tìm việc làm, cho đến khi cô lĩnh tiền lương tháng đầu tiên, đều cần dùng tiền...... 

Được rồi, cô không có cốt khí người phụ nữ. 

Naeun nhận lấy bì thư, 

     -Cám ơn.

Người đàn ông sờ sờ đầu cô, trong ánh mắt không phát giác biến đổi thương tiếc, 

     -Bảo trọng. 

     -Ừ. 

     -Ăn cơm ngon nhé. 

     -Ừ. 

     -Ngủ nhiều một chút, ăn no một chút.

      -Ừ. 

     -Gọi điện thoại cho em, em sẽ nhận chứ? 

     -Không biết. Em sẽ đem số điện thoại anh xóa bỏ, anh cũng không cần gọi cho em đâu.

 Ngẫm lại, cảm thấy không đúng, một đống sách trân quý của cô còn đang ở nhà anh mà, còn có những mô hình kia thức đêm làm được, 

     -Ý của em là, trừ phi quan trọng, bằng không không cần phải liên lạc.

Người đàn ông tự nhiên hiểu được ý của cô. 

Đối với sự cự tuyệt nhanh chóng của cô như thế tự nhiên là có chút thương cảm, nhưng lại nghĩ, đây hết thảy đều là do anh tạo thành không phải sao?

 Lúc trước đối với con người anh say mê khó nói lên lời, hiện tại thầm nghĩ xa rời anh, tốt nhất cũng không muốn thấy anh nữa...... 

     -Em đi đây.

Naeun phất tay với anh, 

     -Tạm biệt. 

     -Anh trai và chị dâu của con sao lại không xuống ăn điểm tâm?

 Kim Sojin vừa đến nhà ăn, thấy trên bàn chỉ có chồng cùng con gái, hỏi hai người một cách rất tự nhiên. 

Bởi vì mọi người giờ tan sở không đồng nhất, cộng thêm có khi tăng ca, có khi lại mời xã giao, loại tình hình này, muốn ăn cơm tối cùng một chỗ cơ hồ là không có khả năng, bởi vậy, buổi sáng tự nhiên mà thành thời gian cho gia đình, cho dù là chủ nhật, cũng là chừng 7 giờ 30 ăn cơm, trên bàn cơm bữa ăn kiểu Hàn  hay kiểu châu Âu đều có, tất cả mọi người ngồi ăn với nhau, cùng một chỗ tâm sự, trải qua thời gian gia đình ngắn ngủi. 

Taeyeon nhún nhún vai, 

     -Bác Jeon nói bọn họ đã ra ngoài từ sáng sớm.

Kim Sojin cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay là thứ ba, Taemin phải đi làm, huống chi nó gần đây còn có vụ án rất bận rộn, vốn không thể nào chạy đi chơi lúc này. 

     -Có nói muốn đi đâu hay không?

     -Ai biết.

 Lee Taesoo đứng dậy thay bà kéo ghế ra, 

     -Không cần phải xen vào chuyện của tụi nó, ngồi xuống đi, hai đứa tụi nó mấy tuổi rồi, cũng không phải trẻ con, không cần phải lo lắng.

 Đang lúc nói chuyện, bên ngoài mơ hồ nghe được thanh âm của thím Chu 

     -Cậu chủ, cậu đã về rồi, ông chủ, phu nhân cùng cô chủ  đã dùng điểm tâm rồi.

 Chỉ chốc lát liền thấy Taemin từ ngoài đi vào.Kim Sojin cảm thấy kỳ quái, 

      -Naeun đâu? 

     -Ba mẹ, con có một chuyện muốn nói, Taeyeon cũng ngồi nghe đi.

 Anh tựa như thường ngày rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, 

      -Con cùng Naeun ly hôn rồi.

 Một hồi im lặng. 

Hai vợ chồng ngươi xem ta ta xem ngươi, cũng không biết nên nói cái gì —— tuy không thích người vợ kia, nhưng là ly hôn như vậy cũng quá đột ngột. 

Lee Taesoo buông bát đũa, 

      -Chuyện xảy ra khi nào? 

      -Chúng con nói chuyện vài ngày trước, ngày hôm qua đạt được thỏa thuận, buổi sáng con đưa cô ấy đến nhà bạn, Naeun từ nay về sau sẽ không trở về nữa. 

      - .................

       -Con không sao."

 Taemin cầm lấy cà phê thím Chu vừa pha giúp anh đem lên, mỉm cười, 

       -Ba mẹ, Taeyeon sớm, ăn cơm đi, hôm nay con còn muốn đi làm.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: