❄️ Phần 1 - Chương 5: Tình yêu là ánh sáng
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜
────
Hộc... Hộc...
Chúc Chân giống như cá mất nước há miệng liều mạng thở dốc, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Mái tóc đen nhánh rối tung, có vài sợi bị mồ hôi và máu tươi tẩm ướt dán chặt lên gương mặt nhỏ nhắn, cô hậu tri hậu giác cảm nhận được đau đớn xuyên tim từ phía sau eo, chỗ cái chân bị gãy giống như tróc da, nóng rát đau đớn.
Cô ngơ ngác nhìn thi thể lạnh băng kia, trong lòng hoang mang lo sợ, suy nghĩ loạn vô cùng.
Bây giờ, cô không hề chết, nhưng trong lúc hỗn loạn, cô đã gián tiếp giết người.
Nên làm gì bây giờ?
Kinh hoảng lặp đi lặp lại liên hồi khiến thần kinh Chúc Chân căng thẳng tột độ, cô chỉ thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, còn chưa kịp đưa ra phương án giải quyết, cô đã nghe thấy tiếng vang truyền đến từ lầu dưới.
Người đàn ông trung niên tóc mai đã điểm vài sợi bạc mặt vô cảm đi lên cầu thang, nương theo ánh sáng từ đèn cảm ứng ngoài hàng hiên, ông ta thấy rõ hiện trường gây án vô cùng đẫm máu và đáng sợ, tròng mắt màu nâu thẫm hơi ngừng lại một chút.
Chúc Chân run rẩy vịn chặt lan can, cố gắng đứng dậy, môi khẽ run, kêu lên: "Cha ơi..."
Cô không biết ông ấy có tin lời cô nói hay không, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Chúc Chân cố gắng duy trì bình tĩnh, trần thuật lại với đối phương xung đột đêm nay giữa cô và Chúc Thần một lần.
Cuối cùng, cô gục đầu xuống, mệt mỏi nói: "Cha, con không cố ý giết chết anh trai, cha giúp con gọi điện cho cảnh sát báo nguy đi, con muốn đi tự thú."
Mặc kệ thế nào, số phận con người có trời chứng giám, cô không thoát khỏi tội danh ngộ sát.
Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, lại bước lên trước vài bước, đứng ở chỗ ngoặc Chúc Chân đang đứng, từ trên cao nhìn xuống tử trạng thê thảm của con trai mình, giọng nói chất phác, không nghe ra cảm xúc: "Chết rồi?"
Chúc Chân trầm trọng gật đầu.
Ông ta lại nhìn về phía Chúc Chân, xác nhận hỏi: "Con nói... nó muốn cưỡng gian con?"
Chúc Chân gật đầu lần nữa, ánh mắt trong vắt: "Cha, con biết cha rất yêu con và anh trai, cho nên nhất thời không thể thừa nhận được đả kích này, nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi..."
"Rất yêu?" Ánh mắt ông có chút vi diệu, qua một lúc lại gỡ xuống tươi cười tràn ngập cay đắng: "Đúng vậy, cha rất yêu các con..."
Ông giơ tay sờ mái tóc dính đầy máu của Chúc Chân: "Nhưng mà, cha còn yêu Chân Chân hơn cả Chúc Thần, đừng nói mấy lời ngốc nghếch như báo nguy gì đó nữa, mau đi soạn đồ, cha dẫn con đi."
Phản ứng của ông nằm ngoài dự đoán của Chúc Chân, cô nhất thời sửng sốt: "Nhưng mà, cha... chuyện của anh trai nên xử lý thế nào đây? Cha muốn mang con đi đâu?"
Giọng nói của người đàn ông dần trở nên kiên định, đỡ cô vượt qua thi thể đi lên lầu: "Chúc Thần vẫn luôn qua mặt cha bắt nạt con, còn có tư tưởng bỉ ổi như vậy, chết là đúng tội. Cha đã mất đi một đứa con trai, làm sao có thể mất thêm con nữa? Cha sẽ giải thích với cảnh sát, nói hắn không cẩn thận ngã lầu. Con trước tiên tìm một nơi nào đó trốn đi, chờ mọi chuyện lắng xuống, cha sẽ đưa con về."
Chúc Chân cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp lắm, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy vấn đề gì, bị động mặc cho ông sắp xếp. Sau khi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cô đã bị nhét vào chiếc Ferrari màu xám bạc.
Người đàn ông đưa cho cô một bình nước khoáng nói: "Chân Chân sợ hãi sao? Uống hai ngụm bình tĩnh lại nào."
Chúc Chân nhận lấy uống một ngụm, yết hầu khô khốc cuối cùng cũng bớt đau, vô cùng cảm động với sự tin tưởng không chút do dự và bao che của ông, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cha."
Đêm đã khuya, người đàn ông thuần thục điều khiển xe chạy, đi vào một con đường nhỏ yên lặng, nói với Chúc Chân: "Cha mang con đến nhà cô ở mấy ngày để con điều chỉnh tâm tình lại, quên hết mấy chuyện xảy ra tối nay đi. Sau khi mọi chuyện ổn định, cha sẽ sắp xếp cho con đi Mỹ, đổi một nơi khác có thể giúp tâm tình con tốt hơn, điều kiện chữa bệnh cũng tiên tiến hơn."
Chúc Chân gật gật đầu, tâm lý sinh ra cảm giác may mắn, tin rằng bản thân mình thật sự có thể chạy thoát. Cô thở phào một hơi, quay đầu nhìn về ánh đèn đường tịch mịch bên ngoài cửa sổ xe.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Chúc Chân cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ.
11 giờ 40 phút.
Chỉ cần hai mươi phút nữa thôi, cô sẽ có thể thoát khỏi một ngày hắc ám chồng chất này, phá vỡ ma chú tuần hoàn.
Lúc này, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn an tĩnh bỗng dưng mở miệng: "Chân Chân, còn nhớ chú Lưu không?"
Chúc Chân đương nhiên không nhớ rõ, ngây thơ hỏi: "Chú Lưu nào thế ạ?"
Mí mắt có chút nặng, cô giơ tay xoa xoa.
"Chú Lưu Phong của con đấy." Ông nhếch miệng cười cười, giống như đang đeo một cái mặt nạ trên mặt, nửa điểm ý cười cũng chưa chạm đến đáy mắt, "Tháng trước hắn không phải còn tới nhà chúng ta chụp ảnh gia đình hay sao?"
Nghĩ đến bức ảnh kia, Chúc chân không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, cố gắng cười nói: "Chú Lưu sao vậy ạ?"
Không biết vì cái gì, mí mắt cô càng ngày càng nặng, tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Người đàn ông ngừng xe ở ven đường, xoay đầu đánh giá gương mặt cô: "Mày nói xem, tại sao tao không sớm phát hiện ra, đôi mắt của mày lại giống Lưu Phong đến thế?"
Chúc Chân nghe hiểu ý hắn, da đầu run lên, cô vội la: "Cha, cha đang nói bậy bạ gì đó?"
Cô vừa nói, vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, phát hiện phía trước là một cây cầu lớn vẫn chưa thi công xong, biển báo màu xanh vây quanh đó, phía trước là nước sông mãnh liệt chảy siết.
"Không phải ư?" Ông ta cười ha hả, mí mắt rũ xuống, tay phải và tay trỏ vân vê qua lại, "Không chỉ mày, ngay cả miệng và mũi của thằng nhóc Chúc Thần đều y như đúc Lưu Phong. Buồn cười ở chỗ, Chúc Minh tao đội nón xanh nhiều năm như vậy, nâng niu Trình Tú Tú trong lòng bàn tay mà yêu thương, coi Lưu Phong như bạn bè chí cốt, còn giúp bọn họ nuôi lớn hai đứa con hoang, đôi nam nữ chó má kia cũng được lắm!!"
"Còn tụi mày nữa, trong bụng đồ đê tiện Trình Tú Tú cũng không phải thứ gì tốt. Một đứa nhớ thương em gái ruột, một đứa tuổi nhỏ đã tàn nhẫn độc ác, tụi mày là đồ rác rưởi, nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh." Ông ta nói một hồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi, gương mặt cũng dần trở nên vặn vẹo.
"Cha..." Chúc Chân cắn cắn môi, nuốt tiếng xưng hô này xuống bụng, tránh chọc giận Chúc Minh, "Những chuyện mà ông nói, tôi thật sự không biết. Tôi muốn hỏi một câu, ông có chứng cứ sao?"
Chúc Minh hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Chúc Chân, giống như xuyên qua cô nhìn thẳng vào người đàn bà mà ông ta vừa hận vừa yêu: "Đương nhiên, hôm nay tao mới nhận được báo cáo xét nghiệm ADN. Nói thật, lúc trước tao chỉ nghi ngờ một chút, vẫn luôn ôm một chút may mắn, nhưng thật sự không ngờ rằng, tụi mày thật sự không phải con tao!"
Tâm Chúc Chân lạnh hơn phân nửa, sắc mặt trắng bệch cầu xin: "Tôi biết mẹ tôi và Lưu Phong có lỗi với ông, nhưng trước giờ tôi vẫn luôn tôn trọng ông như cha ruột. Nếu ông không thể nuốt trôi cục tức này, có thể mang tôi đến đồn cảnh sát để tôi ngồi tù. Sau đó ông có thể đi tìm họ tính sổ, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt, hà tất gì muốn mạo hiểm giết người?"
"Mày cho rằng bọn họ thoát được sao?"
Chúc Minh mở cửa xe, kéo Chúc Chân ngồi vào ghế lái, động tác vô cùng thô lỗ không chút lưu tình: "Nể tình mày đã giúp tao giải quyết Chúc Thần, tao sẽ khiến mày bớt đau khổ một chút. Có thấy buồn ngủ hay không!? Bé ngoan, ngủ một giấc, ngủ rồi sẽ không còn thống khổ nữa..."
Chúc Chân nhớ đến bình nước khoáng mà mình đã uống, kịch liệt chống cự, nhưng thiếu nữ nhỏ xinh làm sao có thể chống lại sức lực của một người đàn ông tráng niên?
Không bao lâu sau, cô đã bị Chúc Minh kéo vào ghế lái, bị dây an toàn buộc chặt, đại não trở nên mơ hồ, mất đi sức giãy giụa.
Cô biết Chúc Minh muốn làm gì?
Chúc Thần đúng là bị cô ngộ sát, kế tiếp, Chúc Minh chỉ cần nói rằng cô muốn chạy án, trong lúc hoảng loạn không cẩn thận lái xe rơi xuống sông. Cuối cùng, ông ta sẽ tạo chứng cứ giả, chứng minh mình không ở hiện trường, trót lọt phũ sạch tất cả.
Còn không nói đến chuyện cảnh sát đi tìm thi thể cũng rất vất vả, lúc vớt cô lên, chỉ sợ thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, không tìm ra được manh mối. Cho dù có thể tra ra thành phần thuốc ngủ, cũng sẽ phán thành tự sát.
Ông ta tuy giữa đường nảy lòng tham, nhưng kế hoạch này đúng là không chút sơ hở.
Mí mắt như có gì đó đè nặng, Chúc Chân mơ màng nhìn thấy Chúc Minh khởi động động cơ, lấy chân giả của cô nhấn chân ga, sau đó đóng cửa thật mạnh, nhìn cô rơi vào vực sâu tử vong.
Cô cố hết sức nâng cánh tay mình lên, thấy kim đồng hồ nhảy đến 11 giờ 59 phút.
Thật đáng tiếc.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Còn có... cơ hội sống lại sao?
******************************************
Lời tác giả: Giai đoạn trước, nữ chính là một cô bé vô cùng đơn thuần không có tâm cơ, nhưng về sau chắc chắn sẽ trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip