❄️ Phần 2 - Chương 10: Thiếu nữ u buồn

Editor: Heo Hư Hỏng
────

Buổi sáng, Chúc Chân ra khỏi cửa sớm hơn vài phút, men theo con đường ngày hôm qua đã đi xuất phát tới trường học.

Mới vừa đi tới ngã tư đường đầu tiên, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói dịu dàng uyển chuyển: "Chân Chân, hôm nay sao không chờ tớ?"

Chúc Chân dừng bước, quay đầu lại thì thấy Trâu Giai Giai mặc một chiếc váy trắng, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cô nhìn gương mặt của đối phương đánh giá vài giây, lúc này mới phát hiện ——

Trâu Giai Giai không trang điểm.

Hơn nữa, hôm qua còn đối với cô xa cách, sao hôm nay lại tự dưng thân thiết thế này?

Chúc Chân mang theo nghi hoặc khách khí cười cười, nhẹ giọng nói: "Ngại quá, tớ quên mất."

Thời điểm thiếu nữ vươn tay nắm lấy cánh tay Chúc Chân, sống lưng cô hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh cô cũng điều chỉnh tốt biểu tình, giống một đôi bạn thân cùng Trâu Giai Giai chậm rãi đi về phía trước.

Đáy mắt Trâu Giai Giai hơi thâm quầng, thần sắc cũng uể oải ỉu xìu, mũi chân đá hòn đá nhỏ, qua một lát mới mở miệng nói: "Chân Chân, trưa nay tớ mời cậu uống trà sữa nhé?"

Ngày hôm qua Chúc Chân đã nhớ rõ thời khoá biểu và lịch trực nhật, nghe vậy đành xin lỗi nói: "Hôm nay đến phiên tổ chúng ta làm trực nhật, sợ là không đi được đâu."

Vẻ mặt Trâu Giai Giai lộ vẻ nghi hoặc: "Trực nhật? Hôm nay không phải thứ tư sao?"

Chúc Chân chớp chớp mắt: "Hôm nay là thứ sáu, Giai Giai cậu làm sao vậy?"

Sắc mặt thiếu nữ có chút trắng bệch, móng tay theo bản năng cắm vào trong da thịt của Chúc Chân, giọng nói gấp gáp: "Cậu nói gì cơ? Hôm nay là thứ sáu sao?

Cô ấy lẩm bẩm nói: "Sao có thể? Rõ ràng tớ mới ngủ có một ngày... Như thế nào sẽ... Như thế nào sẽ là ba ngày..."

"Cái gì?" Chúc Chân nghe không rõ ràng, thấy trên mặt Trâu Giai Giai có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, cô đành móc khăn tay ra đưa cho cô ấy, vẻ mặt quan tâm, "Giai Giai, cậu đang nói gì vậy? Cậu làm sao thế?"

Trâu Giai Giai nở một nụ cười vô cùng khó coi, giọng nói gian nan: "Không, không có gì..."

Chúc Chân đầy bụng nghi ngờ, cố ý nhắc tới chuyện không thoải mái ngày hôm qua: "Ngày hôm qua cậu vô cùng lãnh đạm với tớ, tớ còn tưởng mình đắc tội cậu ở đâu, lúc về nhà còn khổ sở thật lâu..."

"Hả?" Vẻ mặt Trâu Giai Giai càng thêm hoảng loạn, "Xin, xin lỗi..."

Cô ấy nắm chặt tay Chúc Chân, hỏi: "Ngày hôm qua tớ còn làm ra chuyện kì quái nào nữa không? Tớ... tớ lúc học tiết ngữ văn, có hay không..."

"Tiết ngữ văn?" Chúc Chân khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Trâu Giai Giai tràn ngập nghiên cứu, "Không có gì nha, biểu hiện của cậu trong lớp rất tích cực, còn chủ động trả lời câu hỏi của thầy Lục nữa. À, đúng rồi, sau khi hết tiết cậu còn nhờ thầy Lục giúp cậu học bù nữa thì phải, toàn bộ tiết tự học cũng không thấy cậu quay về."

Sắc mặt bất an của thiếu nữ trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, âm trầm và đáng sợ.

Cô ấy lặp lại nói: "Học bù?"

Chúc Chân gật đầu.

Còn đường kế tiếp cũng không thấy Trâu Giai Giai nói chuyện, chỉ thấy cô ấy có chút hoảng loạn cắn cắn môi, một lúc lại xoa tóc, một lúc lại nắm chặt tay, vặn thành cái bánh quai chèo.

Lúc đi đến cửa phòng học, Chúc Chân nhớ đến phong thư tình nằm trong cặp sách của mình, cô cầm phong thư đưa cho Trâu Giai Giai, phá vỡ hoàn cảnh xấu hổ nãy giờ: "Bùi Ngôn nhờ tớ đưa cho cậu."

Tinh thần Trâu Giai Giai có chút không được tập trung mà tiếp nhận, ngay cả thư cũng không xem mà nhét vào trong cặp sách, thấp giọng nói: "Cậu giúp tớ nói với Bùi Ngôn là tớ không thích cậu ta."

Nói xong, cô ấy vội vã đi vào phòng học, ngồi tại chỗ phát ngốc.

Chúc Chân thay Trâu Giai Giai cấp thẻ người tốt cho Bùi Ngôn, thiếu niên tuy mất mát nhưng không ngoài ý muốn, cậu ta khách khí nói: "Cảm ơn cậu, Chúc Chân."

Cậu quay đầu nhìn gương mặt của thiếu nữ một cách đầy ưu thương và xót xa, vô cùng phiền muộn mà thở dài.

Chúc Chân bày ra dáng vẻ hóng chuyện, nói với Bùi Ngôn suy đoán của mình: "Cậu nói xem... Giai Giai có phải đã có người mình thích rồi hay không?"

Bùi Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó làm ra động tác im lặng, sau đó xé một tờ giấy từ trên notebook xuống.

【 Tớ biết, cô ấy thích thầy Lục. 】 Ngữ khí vô cùng khẳng định.

Phỏng đoán đã được nghiệm chứng, Chúc Chân cầm lấy bút trả lời:【 Vậy sao cậu còn viết thư tình cho cậu ấy? 】

Bùi Ngôn: 【 Chưa từ bỏ ý định chứ sao. Hơn nữa, cô ấy và thầy Lục không thể ở bên nhau đâu. 】

Chúc Chân: 【 Thầy Lục kết hôn rồi à? 】

Bùi Ngôn: 【 Không có, nghe nói còn chưa có đối tượng. Nhưng mà thầy Lục lớn tuổi hơn cô ấy nhiều như vậy, trường học lại nghiêm cấm tình yêu thầy trò, tớ cảm thấy mình vẫn còn cơ hội. 】

Mắt thầy giáo viên sắp đi vào, Chúc Chân dừng cuộc giao lưu lại, nghiêm túc nghe giảng bài.

Hai ngày này, vây quanh cô là bạn học, sách vở và những đề mục làm mãi không xong, những điều này khiến Chúc Chân thường xuyên sinh ra ảo giác, giống như đây chỉ là một thế giới bình thường chân thật.

Ở thế giới này, cô không cần phải lo lắng người nhà đột nhiên thay đổi gương mặt, không cần sợ hãi bởi vì nguyên nhân nào đó mà mình phải chết thảm, cũng không cần sầu lo nhiệm vụ sẽ tuỳ thời kích phát, ép cô đối mặt với khảo nghiệm tàn khốc.

Nhưng cô biết, tất cả những điều này chỉ là giả mà thôi.

Làm xong bài thi, vẫn còn dư mười phút.

Chúc Chân đành quan sát trang sức mà các bạn học đang mang.

Cô không biết đối thủ là nam hay nữ, nhưng nếu cô có khuyên tai là công cụ để liên lạc với hệ thống, nói như vậy, trên người đối phương cũng sẽ có vật phẩm trang sức nào đó.

Nhưng mà, nhìn qua nhìn lại một vòng, ai cũng có hiềm nghi.

Thiếu nam thiếu nữ 17-18 tuổi đã bắt đầu có ý thức về cái đẹp, lỗ tai mang khuyên, đeo kẹp tóc, dây cột tóc muôn màu muôn vẻ, còn có cả vòng cổ và lắc tay.

Mặc dù là nam sinh nhưng cũng có khối người mang vòng tay hoặc đồng hồ, Bùi Ngôn là một ví dụ.

Chúc Chân thở dài một tiếng.

Không có đầu mối, làm sao bây giờ?

Trên đầu trước sau treo một thanh kiếm, cô không biết lúc nào thanh kiếm ấy sẽ rơi xuống, đâm mình một nhát lạnh thấu tim.

Nhưng ngoại trừ cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía và yên lặng chờ đợi, cô không biết mình phải làm gì nữa.

Hai tiết cuối cùng buổi chiều, vẫn là tiết ngữ văn như cũ.

Lúc này đây, Lục Minh Viễn lại gọi Trâu Giai Giai đứng dậy trả lời câu hỏi.

Nhưng kì lạ chính là, cô ấy lại thất thần không nghe rõ câu hỏi. Khi thầy Lục nhắc lại một lần nữa, Trâu Giai Giai cũng không thể trả lời.

Người đàn ông nhíu mày, Trâu Giai Giai trả lời càng thêm lắp bắp, đôi mắt hồng hồng, giống như muốn khóc.

Thầy Lục phê bình cô ấy hai câu, nghe thấy chuông tan học vang lên, chào tạm biệt cả lớp sau đó cầm giáo án rời đi.

Trâu Giai Giai do dự một lát rồi đuổi theo.

Biểu tình Chúc Chân ngưng trọng, cầm lấy gậy chống vội vàng đuổi theo, nhưng bất thình lình đụng phải một người, suýt chút nữa đã té ngã.

Đối phương đỡ lấy cô, Chúc Chân ngẩng dầu lên mới phát hiện thì ra chính là nam sinh cao cao ngồi ở trong góc.

Nam sinh này dường như không có kinh nghiệm giao tiếp với nữ sinh, phản ứng có chút lớn buông tay ra, co quắp xin lỗi, thoạt nhìn có vẻ chất phác pha chút vụng về.

Chúc Chân hơi sốt ruột, xua tay nói không sao. Cô định lướt qua người nọ đi ra ngoài cửa, nhưng không thấy bóng dáng của Trâu Giai Giai ở nơi nào.

Cô cảm giác được bản thân đã bỏ lỡ tin tức mấu chốt, khó tránh buồn bực trong lòng. Chúc Chân dậm dậm chân, vừa xoay người lại suýt đụng phải nam sinh theo sát phía sau.

Giọng nói nam sinh thô khàn: "Cậu, cậu không có việc gì chứ?" Lúc hắn nói chuyện, tròng mắt đảo quanh không dám nhìn cô.

Chúc Chân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Cậu đi theo tôi làm gì?" Thái độ mang theo một chút giận chó đánh mèo.

Nam sinh cũng không tức giận, siết chặt góc áo, lấy hết can đảm nói: "Cậu muốn làm gì? Tớ, tớ có thể giúp cậu." Nói xong còn mang theo đồng tình nhìn về phía đùi phải của cô.

Lòng tự trọng của Chúc Chân rất lớn, cô ghét nhất ánh mắt thương hại của người khác, nghe hắn nói xong cô chỉ biết liếc hắn tràn đầy xem thường.

Cô tức giận nói: "Tôi muốn đi WC, cậu muốn giúp như thế nào?"

Gương mặt nam sinh lập tức đỏ thẫm, hoảng loạn không biết làm sao cho đúng.

Chúc Chân khẩu khí ác liệt, sau khi đi WC xong thì lung lay trở về, quyết định ôm cây đợi thỏ.

Đợi suốt một tiết tự học buổi tối, Trâu Giai Giai cũng không trở về.

Buổi sáng ngày hôm sau, Trâu Giai Giai cũng không xuất hiện.

Thời điểm đang học tiết vật lí, mấy cảnh sát đột nhiên đi vào thông báo một tin ——

Trâu Giai Giai đã chết.

Cô ấy treo cổ trên đường ống máy sưởi nhà mình, chờ đến 3 giờ sáng, người cha ma men của cô ấy đi về mới phát hiện ——

Cơ thể lúc ấy đã lạnh ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip