Chương 11

Thời điểm Lâm Dương cả người toàn hơi nước bước ra , Trịnh Minh Tâm cầm sữa nóng từ trong bếp đi ra . Lâm Dương uống sữa, mở điện thoại trả lời tin nhắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu "Newwie, ngày mai anh có rảnh không ?" Trịnh Minh Tâm mới uống được một nửa ly sữa, vươn tay cầm lấy cái ly rỗng của Lâm Dương bỏ vào bồn rửa, hỏi Lâm Dương có muốn xem không "Ờ ... cùng em đi mua đồ đi học!"

Một lúc sau Trịnh Minh Tâm mới có phản ứng. Nhìn lịch hôm nay là ngày 25 tháng 8. Với Lâm Dương , kỳ nghỉ dài nhất mà hắn có thể tận hưởng khi còn là học sinh sắp kết thúc.

Trịnh Minh Tâm đang đứng trước bồn rửa , tay Lâm Dương không ngừng chạm vào eo bên hông của cậu . Khi Trịnh Minh Tâm định thần lại, Lâm Dương nhìn cậu rõ ràng đang giật mình, bĩu môi than thở "Sao lại phân tâm, em đã gọi anh rất nhiều lần " Trịnh Minh Tâm cười xin lỗi, cất ly nước đã rửa sạch vào tủ khử trùng sau đó nói " Anh nghe dì Lâm nói , em định học phát thanh viên và dẫn chương trình?"

Lâm Dương kiêu ngạo gật đầu , tay ôm mặt mình tiền gần đến chỗ cậu " Anh cho rằng khuôn mặt đẹp trai của em không phù hợp sao ? " 

" Đừng nháo " Trịnh Minh Tâm không nhịn được cười, đưa tay véo má Lâm Dương "Hồi nhỏ xem THE WOLF OF WALL STREET, không phải em từng nói muốn kiếm 12 triệu đô la trong ba phút đồng hồ như Belfort sao , sao không học kinh tế ? "

"Đó là những gì em đã nói khi còn bé" Lâm Dương không chịu thua kém, véo da thịt mỏng trên mặt Trịnh Minh Tâm "Hiện tại em muốn lồng tiếng cùng với anh "

"Lâm Dương, đừng làm loạn " Trịnh Minh Tâm nghiêm túc kéo tay Lâm Dương ra khỏi mặt mình "Chọn chuyên ngành không phải chuyện đùa, anh đã xem điểm của em , chọn chuyên ngành nào cũng không có vấn đề gì cả , anh hy vọng em có thể chọn chuyên ngành mình thực sự yêu thích, lớn lên sẽ làm công việc mình thực sự muốn làm và làm việc chăm chỉ để theo đuổi tương lai mà em muốn. "

Lâm Dương nhếch môi cười tươi " Em có thể hiểu được anh coi tương lai của em rất quan trọng!"

"Ừm" Trịnh Minh Tâm gật đầu "tương lai của em luôn luôn quan trọng." Lâm Dương vui vẻ lắc đầu, hoàn toàn không để ý Trịnh Minh Tâm nói tương lai của mình là rất quan trọng và chính cậu nói hắn coi tương lai bản thân là rất quan trọng thực sự là một ý nghĩa hoàn toàn khác . Trịnh Minh Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Dương, lời nói giải thích sự khác nhau nuốt lại vào trong bụng, để cho Lâm Dương ôm chính mình lắc lư từ bên này qua bên kia.

" Đúng rồi " Lâm Dương vẫn đang dựa vào trên vai Trịnh Minh Tâm chợt nhớ ra mình định mời Trịnh Minh Tâm đi hẹn hò "vậy ngày mai anh có thể cùng em đi mua sắm không?"

"Lâm Dương" Trịnh Minh Tâm rũ mắt "Ngày mai anh phải tới công ty."

Nghe xong lời này, Lâm Dương ngẩng đầu lên bĩu môi ủ rũ, nhìn chằm chằm sàn nhà lát gạch sạch sẽ lẩm bẩm nói "Anh phải đi sao?" Trịnh Minh Tâm tránh ánh mắt Lâm Dương gật đầu "Được rồi" Lâm Dương bĩu môi nói lấy điện thoại di động ra "Vậy thì anh làm việc chăm chỉ đi, em sẽ rủ một người bạn đi cùng."

Hiếm khi Lâm Dương không có hành động làm nũng đòi dính lấy cậu đi cùng . Trịnh Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, nếu Lâm Dương nhẹ giọng hỏi cậu mấy lần, Trịnh Minh Tâm thật sự không đảm bảo được có thể thuận lợi từ chối Lâm Dương hay không. Dù vậy, Lâm Dương cũng không làm nũng liền thỏa hiệp ngay , điều này khiến Trịnh Minh Tâm có chút khó tin, Lâm Dương vươn tay xoa xoa mặt Trịnh Minh Tâm "Sao anh lại có biểu hiện không tin, em hiểu rồi, anh không nói cho em biết " Lâm Dương thu tay ho khan hai tiếng, chải đầu ba bảy thành tóc mái giống với diện mạo của Trịnh Minh Tâm , bắt chước những gì Trịnh Minh Tâm đã nói khi tự đập vào đầu mình liên tục hỏi tại sao cấp trên có thể yêu cầu tăng ca thông qua một cuộc điện thoại " Xã giao thôi , công ty luôn phải là quan trọng nhất "

Trịnh Minh Tâm bị Lâm Dương chọc cười thành công, cậu giơ chân ra đá Lâm Dương  "Xú tiểu tử !" giọng tràn đầy ý cười.

Lâm Dương lui về phía trước để tránh đòn đấm của Trịnh Minh Tâm , nghiêng người về phía trước với nụ cười trên môi, nhe hàm răng trắng và hỏi cậu "Em làm có tốt không?"

Đêm đó, Trịnh Minh Tâm bị Lâm Dượng cọ vào cổ cười không ngớt khi cậu xoa đầu hắn và nói hắn rất ngoan . Nói xong Lâm Dương liền mặt dày chui vào ổ chăn của cậu 

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Minh Tâm bị âm thanh từ phòng bếp đánh thức, cậu ngáp một cái liền ngồi dậy, cầm chiếc áo phông mà Lâm Dương tùy tiện ném ở cuối giường lên mặc vào người . Trịnh Minh Tâm sau khi đã tắm rửa sạch sẽ bước vào bếp thấy Lâm Dương đang quét dọn cái đĩa vô tình bị rơi, trên bàn ăn là sủi cảo hấp và trứng rán . Lâm Dương nhanh chóng đổ đống đĩa vỡ đã quét được vào thùng rác , hắn gãi đầu, đưa tay ra sau và mỉm cười với Trịnh Minh Tâm . Lâm Dương đang đeo chiếc tạp dề mà Trịnh Minh Tâm khi cậu mua thức ăn nấu chín trong một sự kiện ở siêu thị. Nó mang lại cho Trịnh Minh Tâm một loại cảm giác, cảm giác như đang ở nhà.

Căn nhà này là do Trịnh Minh Tâm và người đàn ông đó cùng nhau chọn , cậu vốn dĩ sẽ sống với người đó. Năm 20 tuổi, Trịnh Minh Tâm ít khi về nhà sau khi cãi nhau với gia đình vì thích con trai, khi còn học đại học, người đó luôn thích ôm Trịnh Minh Tâm vào khách sạn và nói rằng sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ cùng nhau thuê một căn nhà . Lần nào Trịnh Minh Tâm cũng rơm rớm nước mắt gật đầu đồng ý . Sau khi tốt nghiệp đại học, người đàn ông nói với cậu rằng mẹ anh ta không cho phép thuê nhà một mình khi cậu đang vui vẻ xem nhà và chuẩn bị làm các thủ tục. Mặc dù vậy, Trịnh Minh Tâm vẫn nghiến răng trả tiền đặt cọc, đối với cậu cho dù người đó không thể cùng mình thuê nhà thì đây cũng là lời hứa đã từng khiến trái tim cậu loạn nhịp, đó là một nơi được gọi là nhà , là thứ cậu rất muốn có.

Sau khi thuê căn nhà này, người đó rất ít khi ở lại đây, thậm chí ngoại trừ mấy ngày giúp Trịnh Minh Tâm dọn nhà, anh ta cũng không đến nhiều. Trịnh Minh Tâm nhìn đôi dép lê đã đóng bụi trong tủ giày, phòng tắm luôn chứa đầy đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần . Khi Trịnh Minh Tâm ngồi ở một bên bàn ăn,  thứ duy nhất ở cùng cậu ở phía bên kia chính là cái bóng của chỗ ngồi bị ánh sáng trắng tang thương chiếu vào tường. Trịnh Minh Tâm ngay lập tức hiểu ra rằng thứ mà cậu luôn muốn, thứ mà người ta gọi là nhà, là một người khác, là những thứ có thể chứng minh sự tồn tại của một người khác mà thôi 

Người đó bây giờ chính là Lâm Dương đang đứng trong bếp cười trừ , vật đó chính là cái đĩa vừa bị Lâm Dương làm vỡ.

Trịnh Minh Tâm định thú nhận với Lâm Dương rằng cậu sẽ đi gặp người đó vào ngày hôm nay.

Trịnh Minh Tâm đợi hai người cơm nước xong , Lâm Dương đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài gặp một người bạn, Lâm Dương quay đầu lại hỏi Trịnh Minh Tâm làm sao, cậu nuốt nước bọt lắp bắp "cái đó ... anh ... hôm nay không đến công ty ... "Lâm Dương không hiểu , Trịnh Minh Tâm nhìn vẻ mặt Lâm Dương nắm chặt vạt áo, hít sâu một hơi" Hôm nay anh đi gặp người đó... " 

Lâm Dương cau mày " Vậy em cũng đi "

" Lâm Dương ~ "

Trịnh Minh Tâm hiếm khi làm nũng với Lâm Dương , khi hai người còn nhỏ cậu đã rất cố gắng kiềm chế thói quen này của mình để thể hiện hình ảnh người anh oai phong lẫm liệt trước mặt Lâm Dương . Sau khi người đó xuất hiện trong cuộc sống của Trịnh Minh Tâm , hành động này càng trở nên ít hơn , những lần Lâm Dương nghe được là khi Trịnh Minh Tâm đang nói chuyện với người đó hoặc là khi Trịnh Minh Tâm trốn trong phòng để lồng tiếng, Lâm Dương luôn lặng lẽ đứng ngoài cửa để nghe trộm . 

" Lâm Dương ~ " Trịnh Minh Tâm lại kêu một tiếng " Anh cần một mình nói chuyện với anh ta " 

Lâm Dương định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị ngón trỏ tay phải Trịnh Minh Tâm giơ lên chặn lại "Anh với anh ta đã ở bên nhau năm năm rồi, hai người chúng ta đã dính líu quá nhiều rồi, tốt hơn hết là anh nên chấm dứt mối quan hệ 5 năm của mình và nói với anh ta rằng đừng làm phiền cuộc sống của anh trong tương lai.  Anh chỉ cần đến gặp anh ta và ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh thôi. " Di động của Lâm Dương lúc này vang lên, là cuộc gọi của một người bạn thúc giục hắn nhanh chóng ra ngoài "Lâm Dương, nếu mày dám để tao đợi thêm một tiếng nữa như lần trước, mày chết với tao !"

Lâm Dương vốn dĩ muốn nói với bạn rằng hôm nay hắn không định đi, nhưng thấy Trịnh Minh Tâm đang mím môi cắn chặt môi trên liền xoay người đi "Tao ngay lập tức ra đây ." Lâm Dương nói
"Cảm... uhm ..." Lời cảm ơn của Trịnh Minh Tâm đã bị nụ hôn của Lâm Dương chặn lại trước khi cậu kịp nói ra. xong "Anh có hẹn lúc mấy giờ ?" Lâm Dương vừa vuốt ve vết tích hôn vừa hỏi 

Bởi vì nụ hôn của Lâm Dương quá mãnh liệt và gấp gáp, Trịnh Minh Tâm cố gắng thở bình tĩnh trả lời Lâm Dương "Hai, hai giờ." 

" Không được che giấu vết hôn này " Lâm Dương xoa xoa dấu hôn "Không cho anh ta chạm vào anh!" Trịnh Minh Tâm ngoan ngoãn vừa đáp lại đã biết vừa thúc giục Lâm Dương " Em quên đã nói gì với bạn bè rồi sao ? "

Trịnh Minh Tâm thực sự không hề che giấu vết hôn , cho nên khi cậu xuất hiện trước mặt người đó với dấu đỏ mơ hồ, rõ ràng cậu thấy khuôn mặt mang nụ cười tiêu chuẩn của người đó bị vỡ ra nhưng cậu lọi coi như không nhìn thấy, còn hỏi vượng tài đâu 

"Minh Tâm " người đàn ông tiến lên "Chúng ta cùng nhau nuôi nấng vượng tài , làm sao anh  có thể đối xử tệ bạc với nó cơ chứ ."

Tất nhiên, Trịnh Minh Tâm có thể hiểu ra ý của người đó , rốt cuộc vượng tài cũng chỉ là một cái cớ để gặp cậu mà thôi "Vậy thì " Trịnh Minh Tâm đứng lên " chúng ta không có gì để nói nữa " Người đàn ông cũng đứng dậy và nắm lấy cổ tay Trịnh Minh Tâm "Minh Tâm , hãy nghe anh giải thích."

"Anh chỉ có mối quan hệ hợp tác với cô ấy. Cô ấy chưa muốn kết hôn. Anh chỉ thích em. Anh đã nói với cô ấy vào ngày hẹn hò đầu tiên rằng anh đã có bạn trai. Kế hoạch mà bọn anh thảo luận là anh sẽ bỏ trốn với em trong đám cưới , bố mẹ cô ấy sẽ không ép cô ấy gặp mặt sau những gì đã xảy ra . Đó là lý do anh gửi lời mời cho em. Anh muốn ở bên em, cô ấy không muốn kết hôn, đó là cách tốt nhất mà bọn anh có thể nghĩ đến. "

"Nếu tôi là một phần của kế hoạch, tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu?"

"Minh Tâm , em biết đấy" người đàn ông kéo Trịnh Minh Tâm ngồi xuống "tính cách của mẹ anh ... Càng ít người biết chuyện này càng tốt. Những gì anh nói đều là sự thật, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới cùng ai khác ngoài em "

"Tin tưởng anh, được không?" Người đàn ông đưa tay ra, Trịnh Minh Tâm quay mặt đi "Tôi không biết" Trịnh Minh Tâm nhẹ lắc đầu "Tôi gặp anh lần này là muốn chúc anh có một đám cưới vui vẻ. . "

Trịnh Minh Tâm cũng không biết cậu đã bước ra khỏi quán cà phê và vội vàng trèo lên grab như thế nào , cho đến khi thang máy mở ra, trong lòng Trịnh Minh Tâm vẫn còn đang rối bời, cậu không thể thoát ra khỏi năm năm yêu sâu đậm, cậu luôn nghĩ đến lòng tốt của Lâm Dương . 

Khi cửa phòng mở ra, Lâm Dương đang ngồi xổm ở góc phòng khách đối diện với cửa, một con mèo con màu sữa đang cọ vào chân Lâm Dương. Trịnh Minh Tâm bước vào vài bước, liền nhìn thấy Lâm Dương đang giúp mèo con bên cạnh dọn phân , Lâm Dương quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Trịnh Minh Tâm liền vui vẻ giơ tay cầm xẻng mèo lên lắc lắc "Anh đã về rồi!"

"Mèo con ở đâu ra đấy ?" Trịnh Minh Tâm dừng tại chỗ mèo con đang đứng, Lâm Dương xoay người bế mèo con lên "Em nhận nuôi đấy , không phải sau khi Meme rời đi anh đã khóc rất nhiều sao "

Meme là một con mèo hoang, khi còn nhỏ Trịnh Minh Tâm thấy con mèo con dưới mái nhà trú mưa, liền cởi áo khoác quấn vào nó rồi chạy về nhà. Vào thời điểm đó, Trịnh Minh Tâm vẫn còn là anh cả trong đám trẻ em , tất cả những đứa trẻ chơi với Trịnh Minh Tâm trong xóm đều trở thành anh em của Meme . Trịnh Minh Tâm là anh cả của Meme và Lâm Dương là em út của Meme.

Trịnh Minh Tâm kiên nhẫn ngồi xoa xoa bụng mèo con , Lâm Dương sau khi dọn phân mèo liền say sưa nhìn khung cảnh một người một mèo được bao bọc trong ánh mặt trời không quá gắt ngoài cửa sổ sắp lặn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip