Chương 68
Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
# t đổi gọi Hạ Lục Nhất thành anh đây
không thích gọi hắn nữa #
"Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta rơi xuống, tôi không bắt được cậu ta... Tiểu Mã đi rồi..."
Hà Sơ Tam đau lòng hơn cả kinh ngạc, ngực đau nhói, cậu ôm Hạ Lục Nhất vào lòng. Hạ Lục Nhất vùi đầu vào vai cậu, khóc không ngừng và ngã gục xuống đất. Người anh em tốt nhất của anh đã chết, và Tiểu Mã luôn theo sau anh, cười nói, nịnh nọt và kể chuyện cười, đã chết, anh cho rằng mình đủ bao dung và mạnh mẽ, lúc đó anh mới thấy rõ sự yếu đuối của mình. "huyết tu la" người đi trong gió đẫm máu và thờ ơ với mọi thứ. Anh cũng chỉ là một người bình thường biết cười và khóc, thương tiếc và sợ hãi.
Trong khi khóc lóc thảm thiết, anh dùng hết sức ôm lấy Hà Sơ Tam, chút hơi ấm còn lại trong đời anh không thể nào đánh mất nữa. Hà Sơ Tam nhẹ nhàng vuốt ve vai anh, áp môi lên tóc mai ướt đẫm nước mắt của anh và hôn nhẹ, bồi anh trong im lặng và dịu dàng.
...
Đêm đã thật khuya. Hà Sơ Tam lái xe trên đường núi trở về miếu, Hạ Lục Nhất ngồi ở ghế phụ với đôi mắt đỏ hoe, thẫn thờ không nói lời nào.
Hà Sơ Tam không hỏi anh về nguyên nhân cái chết của Tiểu Mã, và không nói một lời nào ngoại trừ an ủi anh, cậu biết rằng Hạ Lục Nhất chỉ cần vòng tay của cậu vào lúc này, và bất kỳ câu hỏi nào nữa sẽ chỉ gây thêm vết thương cho anh. Trái tim đầy sẹo của Hạ Lục Nhất, lại có thêm những vết sẹo mới. Nhưng trái tim của cậu cũng bị lưỡi kiếm sắc bén cắt ra một cái miệng đầy máu —— Tiểu Mã chết, Tần Hạo trọng thương như vậy, Hạ Lục Nhất vết thương cũng nghiêm trọng, còn có Tiểu Ngọc, bọn họ đều chưa từng nhắc tới, cậu mơ hồ đoán được một trận kịch liệt. Trận chiến đẫm máu, một trận chiến đẫm máu đủ để khiến Hạ Lục Nhất, người vừa quyết định chung sống với cậu, từ bỏ cậu và tự mình ra đi, một trận chiến đẫm máu vô tình hy sinh mạng sống của Tiểu Mã. Tại sao? Vì tiền? Vì danh dự?
Không, không hề, cậu hiểu rõ Hạ Lục Nhất, Hạ Lục Nhất tuyệt đối không phải người tham lam như vậy, cũng không đời nào sẵn sàng trả cái giá tàn khốc như vậy để giao dịch với trùm ma túy. Cậu nghĩ đến khuôn mặt của Tần Hạo quá giống Thanh Long, đêm đó Hạ Lục Nhất nhận được điện thoại liền bỏ mặc cậu rời đi, cậu nghĩ đến việc Hạ Lục Nhất chuyển về thôn trang đột nhiên bắt đầu huấn luyện chiến đấu, cậu nghĩ đến danh tính của Tiểu Ngọc nhạy cảm như thế. Cô đến Hồng Kông để lộ mặt, đã nghĩ đến phản ứng kỳ lạ và mơ hồ của Tiểu Ngọc khi nhìn thấy bức ảnh của Thanh Long và Tiểu Mãn trong Biệt thự của Thanh Long ... Một loạt manh mối lẻ tẻ ghép lại thành một câu đố bị phá vỡ .Có một sự phỏng đoán mơ hồ khiến cậu ớn lạnh. Cho dù không có bất kỳ manh mối nào, chỉ dựa vào trực giác của mình, cậu cũng có thể suy đoán:
Vì tiền? Vì danh? Không, là vì yêu, vì thù hận. Chỉ có một chuyện, chỉ có một người, mới có thể khiến Hạ Lục Nhất mất khống chế như thế này, bất kể giá cả và mọi thứ.
——Vì Thanh Long.
Đôi mắt của Hà Sơ Tam trở nên chua chát. Quay đầu nhìn Hạ Lục Nhất, cậu đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, bình tĩnh quay đầu nhìn con đường phía trước, chuyên tâm lái xe.
...
Trong hậu viện lộn xộn chén đĩa đã được các tu sĩ cần mẫn thu dọn sạch sẽ, ngoại trừ mùi rượu thoang thoảng trong không khí thì không còn để lại dấu vết gì. Hà Sơ Tam đưa Hạ Lục Nhất trở lại phòng của mình, đợi anh cởi quần áo ra, dùng khăn nóng lau người, thay băng gạc rồi muốn quay lại căn phòng nơi cậu ở. Hạ Lục Nhất làm một hành động bất ngờ và nắm lấy lưng áo cậu.
"Chuyện gì vậy?"
"..."
Hạ Lục Nhất không nói lời nào, nhìn ngón tay anh kéo áo mình.
Hà Sơ Tam kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, "Em ở đây với anh, sau khi anh ngủ em sẽ đi..."
Hạ Lục Nhất bị chữ "đi" tàn nhẫn kéo một cái, cậu ngã người lên người Hạ Lục Nhất, chỉ có thể lên giường, nhưng cậu vẫn lo lắng lẩm bẩm: "Giường nhỏ quá, em sẽ đè lên vết thương của anh... A. " Hạ Lục Nhất bịt miệng bằng một cái tát.
Hà Sơ Tam bất lực cười trong lòng bàn tay, nghĩ rằng mình giống như một con mèo lớn được âu yếm sau khi được nuôi dạy tốt — nhưng cậu chưa bao giờ dám nói điều đó. Cậu cởi áo sơ mi và quần tây trong giây lát, tìm vị trí không chèn ép vết thương, ôm Hạ Lục Nhất vào lòng, hai người hòa làm một, ngủ thiếp đi trên chiếc giường sắt đơn cũ chật hẹp.
...
Hạ Lục Nhất mơ thấy Tiểu Mã, và Tiểu Mã đang chạy trốn trong núi rừng, bước đi mạnh mẽ và vẻ mặt thoải mái, gã không ngã xuống, gã trốn thoát, thật tốt. Anh cũng mơ thấy Tiểu Mãn, người đang ngồi trong một chiếc ghế đầy hoa và hát, vừa tết tóc vừa hát, giống như một đứa trẻ hạnh phúc chưa biết nhiều về thế giới. Sau đó, anh nhìn thấy Thanh Long, đang ngồi một mình trên ban công của biệt thự, lặng lẽ hút một điếu thuốc dưới ánh trăng, với dáng vẻ điềm tĩnh và điềm tĩnh. Khi còn là một cậu bé, anh đã lén lút chụp ảnh bằng máy ảnh, nhưng bị Thanh Long phát hiện. Thanh Long kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, quay lại nhìn anh và mỉm cười một cách sủng nịnh và bất lực.
Hạ Lục Nhất không thể cười nổi, anh nhìn thấy vết máu trên bụng Thanh Long, và nhìn thấy hai thanh đao cắm sâu và cơ thểThanh Long. Máu chảy ra từ khóe miệng Thanh Long, và nụ cười của hắn thấm đẫm máu. Vô số đôi cánh tay ma quái đột nhiên xuất hiện từ không trung, xé nát Thanh Long và kéo ra ngoài. Hạ Lục Nhất gầm lên và muốn đuổi theo, nhưng cổ họng khàn khàn của anh dường như không thể phát ra âm thanh nào. Anh vẫy tay và chân trong vô vọng, anh dường như bị đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển một chút. Ngực đau dữ dội, dần dần thở không ra hơi, ngã xuống đất như một cái cây mục nát, không tiếng động kêu lên, yếu ớt giãy giụa...
Anh chợt mở mắt ra!
Trong bóng tối, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển dữ dội của chính mình, sau vài nhịp thở, anh mới phát hiện ra mình đang vùi trong ngực Hà Sơ Tam, mồ hôi trên trán đã thấm ướt cả ngực Hà Sơ Tam.
Anh có chút xấu hổ ngẩng đầu lên, phát hiện Hà Sơ Tam cũng đã tỉnh, đang nhìn anh trong bóng tối.
Hà Sơ Tam lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói: "Anh gặp ác mộng sao?"
Hơi thở của Hạ Lục Nhất vẫn chưa bình tĩnh lại, nỗi buồn và sự sợ hãi vẫn ám ảnh anh trong không khí ẩm ướt và mát mẻ. Anh nắm lấy tay Hà Sơ Tam, đưa lên môi hôn chiếc nhẫn trên ngón tay đối phương, sau đó cúi người hôn lên vầng trán hơi cau lại của đối phương. Hà Sơ Tam đan xen những ngón tay với anh, hơi lật người lại, đè anh xuống giường, tư trên cao mà nhìn anh.
Ánh mắt Hà Sơ Tam trầm tĩnh buồn bã, nhìn một lúc rồi đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Hạ Lục Nhất sốt ruột và lo lắng hôn đáp trả, hai người hôn nhau mãnh liệt trong khi hơi vặn người và cọ xát vào nhau. Thân dưới của Hạ Lục Nhất phản ứng rất nhanh, anh đưa tay xuống, theo thói quen muốn cùng nhau chạm vào nơi nóng như lửa của hai người, nhưng lại chỉ chạm vào Á Tứ mềm mại đang ngủ say.
Anh khó hiểu nhìn Hà Sơ Tam, Hà Sơ Tam hơi nhếch môi, nở một nụ cười mệt mỏi, "Hôm nay mệt quá... Em giúp anh."
Cậu cúi đầu chui vào trong chăn, cởi quần lót của Hạ Lục Nhất ra, ấm áp ôm lấy cậu. Hạ Lục Nhất mê man nhắm mắt lại, ngẩng đầu khẽ thở dài một tiếng, sau đó đưa tay che mặt.
...
Hạ Lục Nhất ngày càng tốt hơn, anh có thể dậy sớm vào buổi sáng và ngồi trong sân để xem Hà Sơ Tam luyện thái cực quyền, cùng Hà Sơ Tam đi tản bộ, anh giúp Hà Sơ Tam rửa vài cái bát bên thùng - A Nam muốn đi lên định giúp nhưng A Mao đã nhanh chóng kéo anh ra: Không thấy lão đại và đại tẩu đang thể hiện tình cảm sao? !
Chiều hôm đó, Hà Sơ Tam chở Hạ Lục Nhất đến một khu chợ trong thành phố và mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Trên đường về, cậu dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, mua hai chai soda xanh không rõ nguồn gốc, ngoài ra còn mua một bản đồ Thái Lan và một bản đồ Bangkok.
"Cậu muốn đi đâu?" Hạ Lục Nhất mở một chai nước ngọt hỏi cậu, "Tôi biết rất rõ Bangkok."
"Khi anh khỏe lại, chúng ta hãy đi chơi ở Thái Lan nhé?" Hà Sơ Tam lướt qua các tuyến đường du lịch được đề xuất ở mặt sau của bản đồ với sự mong đợi, "Chúng ta vẫn chưa có tuần trăng mật."
Hạ Lục Nhất "Phụt" một tiếng chỗ nước vừa uống, ho khan một tiếng, "Khụ khụ... cái gì?"
"Tuần trăng mật."
"Tôi kết hôn với cậu bao giờ?" Đó không phải chỉ là cầu hôn thôi sao? !
"Một lời cầu hôn được coi là một cuộc hôn nhân."
"..." Trong căn phòng nhỏ của một nhà hàng đổ nát, đổi một chiếc nhẫn, lăn cùng nhau hai vòng gọi là kết hôn? !
Nhìn thấy Hạ lão đại lộ ra vẻ chán ghét, Hà tinh anh lập tức cảm thấy rất có lỗi, mím môi bắt đầu làm nũng, "Anh không muốn lấy em sao..."
Hạ Lục Nhất nhanh chóng dùng chai nước chặn miệng cậu lại, giúp cậu cắt máy: "Được, được! Cậu muốn đi đâu! Tuần trăng mật cùng cậu!"
...
Vào đêm hỗn loạn trong núi sâu đó, những người biết danh tính và diện mạo của Hạ Lục Nhất — Kim Di Lặc cùng đám con trai nuôi và thuộc hạ thân cận của ông ta — đều đã chết. Thông tin mà Ngọc Quan Âm cung cấp cho cảnh sát quốc tế trước khi hành động không biết tại sao chỉ có không có đề cập đến Hạ Lục Nhất một chữ nào, và cảnh sát đuổi theo chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh và Tần Hạo trong bóng tối và hỗn loạn. Vì vậy, sau khi trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát và điều tra những người bị thương trong bệnh viện, Hạ Lục Nhất đã nghênh ngang trên đường phố và trở thành một du khách nước ngoài vô tội.
Vài ngày sau, anh và Hà Sơ Tam thu dọn hành lý, để lại Tần Hạo, bác sĩ và vệ sĩ trong ngôi đền nhỏ, hai người lái xe ô tô đi và bắt đầu hành trình bỏ trốn, không, chuyến đi hưởng tuần trăng mật.
Họ đi về phía đông từ Nakhon Pathom và trở về Bangkok, thăm những tòa cung điện lấp lánh, chiêm bái tượng Phật nằm uy nghiêm, cưỡi voi, làm ngựa và giết gà, uống đủ loại nước trái cây tươi vắt trên đường phố, và ăn đồ ngọt và mặn. Xôi xoài mặn, tôm hùm nướng có răng và càng, chuối nướng xiên gọn gàng như cái "xẻng", giò lợn nướng bóng dầu, xiên thịt viên tẩm mật ong, sen ngọt ngào sảng khoái, và kem sầu riêng tươi "thơm lừng", kẹo sầu riêng, bánh sầu riêng, cháo sầu riêng, sầu riêng nướng, hai người ăn đến khi từ tóc đến chân đều là mùi sầu riêng, buổi tối nghe ca sĩ trong quán bar ngân nga hát một bài hát không tên. ..
Vài ngày sau, họ rời Bangkok và đi về phía bắc. Đầu tiên họ đến Ayutthaya, một thành phố hoang tàn đổ nát, sau đó họ đi qua Sinburi và Sukhothai, sau khi nán lại vài ngày, họ đến thành phố nhỏ phía bắc Chiang Mai .Không cần phải nói, rất vui. Tối ở lại Chiang Mai yên tĩnh và dễ chịu thêm vài ngày để hồi phục. Sau đó quay trở lại phía nam Bangkok, rồi đi về phía đông đến bãi biển ở Pattaya.
Sau hơn mười ngày chơi, Hạ Lục Nhất da rám nắng, mặt cũng tròn trịa, cuối cùng cũng lấy lại được hai má hóp trên mặt, không còn cong vẹo trên giường, xanh xao, ốm yếu bơ phờ. Anh đeo kính râm, áo vest và quần soóc mỗi ngày, để lộ bờ vai, cánh tay, ngực và đôi chân dài săn chắc, gợi cảm và quyến rũ, cũng như cặp mông bó sát trong chiếc quần dài, ở thành phố cổ, anh nói tiếng Thái trôi chảy như những người dân địa phương, và hình ảnh tán tỉnh của anh đã thu hút sự chú ý của nhiều cô gái nhỏ bên đường. Các cô gái Thái Lan đều nhỏ nhắn và dễ thương, với đôi má hồng hào và nụ cười ngọt ngào, Hà Sơ Tam, người ở bên cạnh, đã sợ hãi trước những cái nhìn lén xinh đẹp và nhút nhát của Hạ Lục Nhất, cậu muốn dùng bao tải chùm lên đầu và vác anh về khách sạn.
Hà Sơ Tam đặt một biệt thự biệt lập bên bờ biển ở Pattaya, có thể nhìn thấy biển xanh bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, và có một bể bơi riêng ở sân sau, cậu muốn giấu ngôi nhà vàng của Hạ Lục Nhất và hai người họ trong biệt thự vài ngày. Kết quả Hạ Lục Nhất cảm thấy bể bơi tư nhân quá nhỏ, lại cởi băng ra, cảm thấy có thể tự do đi lại, muốn ra ngoài lướt sóng. Kỹ năng bơi của Hà Sơ Tam không tốt, và khả năng giữ thăng bằng của cậu thậm chí còn yếu hơn, vào ngày đầu tiên cậu đi lặn cùng anh, cậu đã giẫm phải san hô và trầy xước lòng bàn chân, cậu bắt đầu nổi mẩn đỏ, sưng tấy và viêm nhiễm lên bờ. Ngày hôm sau, cậu phải ngồi băng chân. Trên bãi biển, trốn dưới chiếc ô lớn chống nắng và từ xa quan sát Hạ lão đại đang tung tăng trên biển trên chiếc ván trượt của mình. Vài cô gái phương Tây ngực to và làn da trắng trên bờ cười và chỉ vào Hạ Lục Nhấy, Hà Sơ Tam nhìn thấy điều đó cảm thấy đau nhói trong lòng, nếu anh đến Hawaii một lần nữa, anh sẽ có thể lướt qua Thái Bình Dương.
Vào buổi tối, Hà Sơ Tam muốn đặt một bữa tối hải sản trong biệt thự, mở một chai rượu vang đỏ, thắp vài ngọn nến và thật lãng mạn. Hạ Lục Nhất khăng khăng kéo cậu đến chợ đêm để ăn hải sản, và gọi một bàn lớn gồm tôm, cua, nghêu, canh tom yum và paella dứa trong tiếng ồn ào của mọi người và ca hát và nhảy múa.
"Muốn lãng mạn cái gì?" Hạ Lục Nhất tay đầy mỡ lột cà ri xào cua, mút ngón tay, khinh thường nói: "Tôi cảm thấy trong biệt thự trống rỗng u ám, không có náo nhiệt như bên ngoài! Ờ, đúng rồi, lại đây đi, tôi sẽ thắp cho cậu một ngọn nến 'lãng mạn'."
Anh vớ lấy khăn giấy, lau tay bừa bãi, rồi từ trong ba lô lấy ra chiến lợi phẩm mua ở chợ hôm nay - một cây nến trắng hình dương vật. Bật nó lên bằng một tiếng "click!" và đặt nó trước mặt Hà Sơ Tam. "Sao có lãng mạn không? Hương sầu riêng!"
"..." Hà Sơ Tam.
Hạ Lục Nhất từ trong ba lô lấy ra một cục xà bông hình dương vật màu vàng như dâng bảo vật, đắc thắng lắc lắc: "Còn cái này, hương xoài! Dùng để tắm buổi tối đi!"
"..." Hà Sơ Tam chỉ muốn về nhà quỳ ôm đùi cha khóc thầm: Đứa con bất hiếu, cậu tìm cho ba con dâu quỷ quái gì đây!
Sau khi ăn uống no nê, cả hai cùng nhau đi bộ dọc theo đường bờ biển để tiêu hóa thức ăn. Con đường phía trước chật ních người. Đó là một buổi biểu diễn của người chuyển giới sắp bắt đầu soát vé. Hà Sơ Tam hỏi Hạ Lục Nhất có muốn đi không để xem qua nó không. Hạ Lục Nhất vừa nghe liền lắc đầu. Anh nghĩ tới Ngọc Quan Âm liền nghĩ tới tới Tiểu Mã, trong lòng đau nhói.
Hà Sơ Tam thấy sắc mặt của anh không tốt nên khéo léo chuyển chủ đề: "Sao chúng ta không qua đó xăm một cái?"
Hạ Lục Nhất nhìn theo hướng được chỉ định, và thấy rằng đó là một cửa hàng nhỏ với những hình xăm một thời ở ven đường.
"Nó được vẽ lên," Hạ Lục Nhất nói, "Con gái mới thích nó."
"Chính là muốn vẽ thôi," Hà Sơ Tam đẩy anh đến đó. "Nếu đó là một hình xăm thật, bố em sẽ đánh gãy chân em nếu ông ấy nhìn thấy nó."
"Ba cậu nuôi cậu như con nít," Hạ Lục Nhất đẩy cậu, "Buông tôi ra, tôi không đi."
"Đi xăm hình cặp đôi đi."
"Tôi không muốn! Buông ra!"
...
Năm phút sau, Hạ lão đại đã ngồi trong tiệm xăm mà không có gì luyến tiếc. Ngoài họ, trong cửa hàng còn có hai cô gái tuổi teen, đang được một nghệ nhân xăm những vật tổ bằng hoa duyên dáng trên cổ tay và mắt cá chân của họ, đang nhìn Hạ Lục Nhất và Hà Sơ Tam một cách tò mò và buồn cười. Khuôn mặt của Hạ Lục Nhất trở nên xanh mét, nhưng Hà Sơ Tam vui vẻ yêu cầu một chồng album lớn và ảnh từ nghệ sĩ, "Hãy nhìn xem! Nhiều người đàn ông cũng có hình xăm. Anh có thể thấy rằng một số người có hình xăm như vật tổ mặt trời này. Anh cũng có thể xăm một chùa vàng, hoa sen... em muốn xăm con voi này."
"Tôi cảnh báo cậu, cậu có thể bị dị ứng sau khi xăm mình", Ha Lục Nhất, người thường xuyên đến Thái Lan, nhắc nhở cậu, "Một số cô gái có làn da mỏng và thịt mềm sẽ trở nên đỏ và sưng tấy sau khi xăm."
"Em không phải con gái."
"Cha của cậu nuôi dạy bạn như một đứa con gái."
"Nếu anh nói điều này một lần nữa, em sẽ hôn anh trước mặt họ."
"Cậu dám."
Hai người chẹp miệng hồi lâu, họa sĩ đuổi hai vị khách nhỏ đi hỏi xem đã chọn được mẫu chưa. Hà Sơ Tam muốn xăm một cái đầu voi đơn giản và ngoan ngoãn trên cánh tay, còn Hạ Lục Nhất tự hào muốn xăm một con hổ lớn trên lưng.
Hà Sơ Tam ra trận trước, nhìn chiếc đầu voi tượng trưng cho sự uy nghiêm và sức mạnh dần hình thành trên cánh tay của mình, đồng thời xoay những bánh răng nhỏ trong tâm trí. Cậu lén nhìn thấy Hạ Lục Nhất đang nằm uể oải và không phòng bị trên giường xăm, nghiêng đầu lật xem một cuốn tạp chí, vì vậy cậu vẫy tay gọi người xăm của Hạ Lục Nhất vào, và thì thầm vài từ tiếng Anh - bỏ thêm gấp ba lần nữa, yêu cầu anh ta xăm một con mèo vằn hổ lên lưng Hạ Lục Nhất.
Sau một tiếng, âm mưu thành công. Người thợ xăm đã cứu mạng cậu sau những lời giải thích tục tĩu của Hà Sơ Tam. Kẻ chủ mưu đã bị Hạ lão đại đá và đánh suốt đường về biệt thự. Trong lúc tắm, Hạ Lục Nhất cẩn thận soi gương, trong lòng càng thêm tức giận.
"Hà Sơ Tam! Vào đây cho tôi! Con báo cái quái gì thế này! Rõ ràng là một con mèo!"
"Là con báo." Hà Sơ Tam ngồi xổm trước va li lật xem bao cao su, mở to hai mắt nói nhảm, mặt không đỏ tim đập.
Hạ Lục Nhất mở cửa phòng tắm lao ra ngoài, quay lưng trần truồng ra hiệu cho cậu nhìn, gầm lên: "Là mèo! Cậu mù à?!"
Hà Sơ Tam nhìn thấy con mèo vằn hổ với dáng người mảnh khảnh, quyến rũ và vẻ mặt khinh thường nằm trên lưng Hạ Lục Nhất, vểnh cao cái mông ở eo, đuôi uốn lượn quang lưng của anh. Trái tim cậu run lên vì sự dễ thương, và cậu cúi đầu trong khi lắc vai.
"Cút ra đường! Cậu còn mặt mũi nào mà cười hả?!" Hạ Lục Nhất xông lên đả kích bạo lực gia đình.
Hà Sơ Tam giơ cánh tay lên che mặt, không nhịn được cười đưa ra xà bông tắm hương xoài, "Lão đại, đừng đánh nữa, cầm nó đi tắm đi."
Hạ Lục Nhất nắm lấy tai cậu và kéo cậu vào phòng tắm, siết chặt vai cậu và định nhấn đầu cậu vào bồn tắm đôi chứa đầy nước, Hà Sơ Tam đã cố gắng chống lại thành bồn tắm, "Mưu sát chồng ... Ưmmmmmmmm ..."
...
Nửa giờ sau, cậu thơm như xoài mà bị Hạ Lục Nhất xách ra, ném lên giường lớn. Hạ Lục Nhất sau đó cưỡi lên, đưa tay chạm xuống, chạm vào A Tứ, trêu chọc cậu vài lần, và cậu đã là cột chống trời.
Hà Sơ Tam muốn đứng dậy để tìm bao cao su, nhưng Hạ Lục Nhất đã ấn lại. Hạ Lục Nhất cưỡi lên người cậu, không cho cậu động đậy, sờ dầu bôi trơn trên đầu giường, lau lên người A Tứ, sau đó đỡ nó ngồi xuống.
Cảm giác bao chặt và nóng bỏng khiến hơi thở của Hà Sơ Tam đột nhiên gấp gáp, cậu ôm eo Hạ Lục Nhất để làm anh chậm lại, sau đó ngồi dậy trên giường, ôm Hạ Lục Nhất và hôn anh vì đau mà nhíu lông mày.
"Chậm lại, anh quá chật, đừng làm loạn" Hà Sơ Tam nhẹ nhàng nói, "Tốt hơn là em nên đeo bao cao su."
Hạ Lục Nhất cố nén hơi thở run rẩy, nhíu mày nói: "Tôi không thích cùng cậu tách ra..."
Âm cuối của anh đã bị Hà Sơ Tam nuốt chửng, anh cũng nuốt chửng sự run rẩy và rên rỉ sau đó. Hà Sơ Tam có vẻ là vua của những lời yêu thương hùng hồn, nhưng một vài từ như sự đường đột của anh có thể khiến Hà Sơ Tam sôi máu và suy sụp ngay lập tức.
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip