Chương 70

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Vào buổi tối, Hà Sơ Tam trở lại khu chung cư đã thuê. Cửa phòng thang máy từ từ mở ra, cậu nhìn thấy A Nam và A Mao đang đứng ở hành lang, căng thẳng chờ đợi.

A Nam và A Mao sáng nay đang ngủ say thì bị lão đại gọi điện đánh thức, biết tin đại tẩu đã mất tích! Hạ Lục Nhất nghe nói rằng Hà Sơ Tam đã không trở lại ngôi đền Nakhon Pathom của Trung Quốc, vì vậy anh chắc chắn rằng Hà Sơ Tam đã trở lại Hồng Kông. Các vệ sĩ vội vã đến Bangkok, gặp lão đại thiếu kiên nhẫn và bắt chuyến bay gần nhất trở về Hồng Kông, họ tìm kiếm nhà của Hà Sơ Tam, công ty của Hà Sơ Tam, nhà của ba Hà và thậm chí cả trường nghệ thuật của Hân Hân, nhưng họ đều không tìm thấy bóng dáng của Hà Sơ Tam, anh chỉ có thể về nhà và chờ đợi. Thấy đại tẩu cuối cùng cũng xuất hiện vào lúc này, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lộ ra vẻ đồng tình. A Nam chỉ về hướng cửa, dùng nét mặt và cử chỉ ra hiệu cho cậu rằng "lão đại đang rất tức giận".

Hà Sơ Tam bình tĩnh gật đầu với họ, rút ​​chìa khóa, mở cửa bước vào nhà.

Đèn trong phòng không bật, ánh sáng từ hành lang từ cửa chiếu vào, soi rõ bóng dáng Hạ Lục Nhất đang ngồi trên sô pha cùng vẻ mặt u ám, cùng với đống hỗn độn khắp nơi.

Hà Sơ Tam nhớ lại cảnh Hạ Lục Nhất đào những bức ảnh mà anh đã bí mật chụp được khi anh đang thuê căn nhà nhỏ tồi tàn và đợi ở nhà để "hỏi tội" cậu. Giờ khắc này, cùng lúc đó giống nhau kinh người, nhưng cậu không có tội như lúc trước, Hạ Lục Nhất có tư cách gì ủ rũ tra hỏi cậu?

Cậu quay lại và đóng cửa mà không bật đèn. Hai người đứng và ngồi, nhìn nhau trong bóng tối.

"Cậu đã đi đâu vậy?" Hạ Lục Nhất lo lắng hỏi: "Sao cậu không nghe điện thoại?! Tại sao cậu lại quay về Hồng Kông một mình?!"

Hà Sơ Tam không trả lời anh mà bình tĩnh hỏi: "Tại sao anh lại đến Thái Lan? Bí mật trong bức ảnh đó là gì?"

Hạ Lục Nhất hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc sắp phun trào trong lòng: "Không phải chuyện của cậu, đừng hỏi nhiều, trả ảnh cho tôi."

"Em nhận ra rồi. Một trong những người phía trên chính là cha của lão đại Thanh Long. Chuyến đi Thái Lan của anh có liên quan đến lão đại Thanh Long không? Anh đang tìm tấm ảnh này? Hay là anh đang tìm người trong ảnh? Làm sao mà Tiểu Mã ca chết? Anh tại sao cùng Tần Hạo bị thương? Anh còn muốn làm cái gì..."

"Tôi đã nói không phải việc của cậu." Hạ Lục Nhất đột ngột đứng dậy, cắt ngang hàng loạt câu hỏi của cậu một cách cáu kỉnh.

Hà Sơ Tam bất ngờ tháo chiếc nhẫn trên tay trái của mình và ném nó vào Hạ Lục Nhất! Chiếc nhẫn quẹt vào má Hạ Lục Nhất, đập vào kính cửa sổ phía sau, "keng!" một tiếng rõ ràng, ánh sáng của viên kim cương biến mất trong bóng tối của căn phòng.

"Em là phu quân của anh! Chuyện gì của anh đều là chuyện của em!" Cậu gầm lên một tiếng, đè nén nhiều ngày lửa giận giờ phút này triệt để bộc phát! "Anh có bao nhiêu chuyện giấu em?! Anh muốn chết trước mặt em mới nguyện ý sao? !"

"Cậu điên rồi?!" Hạ Lục Nhất hỏi. Anh chưa bao giờ thấy Hà Sơ Tam tức giận và mất kiểm soát như vậy, và cảm thấy rằng cơn tức giận đột ngột của Hà Sơ Tam đơn giản là không thể giải thích được.

"Là anh phát điên!" Hà Sơ Tam tức giận nói, "Nhẫn của anh đâu? Ngày đầu tiên em đến Thái Lan em đã muốn hỏi, nhẫn của anh đâu?!"

Hạ Lục Nhất đứng yên tại chỗ, không nói nên lời.

——Chiếc nhẫn mà anh đeo trên ngực, trong lần chạy trốn đáng xấu hổ đó, đã rơi vào một lúc nào đó và bị lạc trong khu rừng rộng lớn.

Anh không nói nên lời và im lặng một lúc lâu. Và Hà Sơ Tam bật ra tiếng cười khẽ thất vọng trong bóng tối.

"Thật vất vả anh mới có thể sống tốt với em!"

Cậu quay lại và mở cửa. Hạ Lục Nhất theo bản năng bước đến, nắm lấy cánh tay của cậu, sức nặng của hai người đè lên nhau làm bật khóa cửa vừa bị kéo ra.

"Hãy nghe lời giải thích của tôi! A Tam!" Trái tim của Hạ Lục Nhất đập nhanh hơn bao giờ hết, đập vào màng nhĩ. Hà Sơ Tam bị ép vào cửa mà không hề vùng vẫy, nhưng anh cảm thấy đối phương có thể biến mất khỏi ngón tay mình bất cứ lúc nào.

Hà Sơ Tam nhìn thẳng vào mắt anh, và đôi mắt sắc bén như xuyên thấu tâm hồn vô hình của anh. Cậu im lặng chờ đợi "lời giải thích" của Hạ Lục Nhất.

Tuy nhiên, Hạ Lục Nhất không thể giải thích được - anh đến Thái Lan để trả thù, Tiểu Mã chết trong sự truy đuổi của cảnh sát quốc tế và sự phản bội của Ngọc Quan Âm, người trong bức ảnh đã giết ba Thanh Long và con trai anh ta, anh vẫn cần tiếp tục điều tra , và anh vẫn phải đối mặt với nguy hiểm Hà Sơ Tam chắc chắn sẽ lo lắng và nhất định sẽ ngăn cản anh ấy, và quan trọng hơn, điều này cũng sẽ khiến Hà Sơ Tam người đã biết sự thật gặp nguy hiểm.

Anh bắt gặp ánh mắt của Hà Sơ Tam và khó khăn mở miệng: "Không phải như cậu nghĩ đâu. Chiếc nhẫn vô tình bị mất trong lúc đánh nhau. Tôi đến Thái Lan vì Tiểu Mã đã xúc phạm một ông chủ địa phương ở Thái Lan. Người Thái trong ảnh là một bạn cũ của cha Thanh Long. Tiểu Mã bị giam giữ ở Thái Lan, và tôi đã đưa Tần Hạo đến giải cứu cậu ta ... "

Anh đã mô tả chi tiết cho Hà Sơ Tam mọi thứ "xảy ra" vào thời điểm đó, anh đã nói những từ này không biết bao nhiêu lần, thậm chí từng tình tiết ly kỳ trong quá trình giải cứu Tiểu Mã đều hiện ra sống động trong tâm trí anh ấy. Hà Sơ Tam lắng nghe tất cả những gì anh nói mà không nói lời nào.

"...Tôi chụp bức ảnh đó để thiết lập tình bạn với bên kia," Hạ Lục Nhất cuối cùng nói, "Chỉ vậy thôi, cậu hiểu chưa?"

Hà Sơ Tam cụp mắt xuống. Trong bóng tối, anh không thể nhìn rõ biểu cảm của Hà Sơ Tam.

"Ý anh là anh không liên quan gì đến Thanh Long khi anh đến Thái Lan?" Giọng Hà Sơ Tam bình tĩnh trở lại.

"Không, là do cậu suy nghĩ nhiều."

Hà Sơ Tam lại cười khúc khích.

"Thật sự là do em suy nghĩ nhiều, em nghĩ cho dù trong lòng anh không so được với anh ấy, nhưng ít nhất cũng chiếm một nửa trọng lượng, em suy nghĩ nhiều, cố gắng hết sức, nhưng không thể thay đổi. quá khứ của anh. Từ anh ấy mất từ ​​lúc em liền thua. Em không trách anh vẫn còn yêu anh ấy, nhưng em không thể chấp nhận người yêu mình hết lần này đến lần khác lừa dối em và em không muốn chia sẻ tình cảm của anh với ai nữa."

Cậu lấy trong túi ra tấm ảnh nhét vào tay Hạ Lục Nhất, sau đó đẩy anh ra, bước sang một bên: "Nhà này là của em, em không phải là người nên rời đi."

Hạ Lục Nhất kinh ngạc nhìn cậu, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu. Anh hầu như không thể hiểu những lời của Hà Sơ Tam có nghĩa là gì!

"Sao cậu lại phát điên rồi?" Anh muốn tóm lấy Hà Sơ Tam, nhưng Hà Sơ Tam nhanh chóng lùi lại một bước.

"Mang tất cả vệ sĩ bên ngoài đi, em không liên quan gì đến lão đại của họ."

"A Tam!" Hạ Lục Nhất kinh ngạc kêu lên.

"Hạ Lục Nhất," Hà Sơ Tam bình tĩnh gọi, "Anh đã nói rằng chuyện này không liên quan gì đến Thanh Long, nhưng vào đêm giao thừa, đêm anh gặp ác mộng, anh đã ôm em và gọi 'A Đại' cả một đêm, anh đã cầu xin anh ấy 'trở lại', nói rằng 'em sẽ giết họ để trả thù cho anh'."

"..." Máu trên mặt Hạ Lục Nhất nhạt đi, tim đập như sấm bên tai, giữa tiếng rống, anh nghe thấy những lời cuối cùng của Hà Sơ Tam.

"Anh đi đi."

...

Sáng sớm, điện thoại đầu giường vang lên. Thôi Đông Đông bị mùi thơm ấm áp của ngọc bích đánh thức, cô chán ghét cúi đầu, vùi mặt vào ngực Tiểu La.

"Trả lời điện thoại." Tiếu La ngẩn người huých cô một cái.

"Em cầm lên đi." Thôi Đông Đông đắm chìm trong động chạm tuyệt mỹ vừa nóng vừa mềm kia.

"Là của chị." Tiểu La lại đẩy cô một cái.

"A, phiền quá," Thôi Đông Đông mặt mày nhăn nhó trở mình, khó khăn lắm mới động đậy cánh tay cùng thắt lưng, cuối cùng cũng chạm được đến điện thoại trên bàn cạnh giường. "Ai mẹ nó gọi điện cho lão nương lúc sáng sớm thế?!"

Đầu dây bên kia nói vài câu, cô kinh ngạc ngồi dậy: "Cái gì? Hôm qua lão đại đã về rồi sao không báo trước cho tôi?"

Cô cúp điện thoại, thô bạo đẩy Tiểu La, "Lão đại về rồi, tôi đi công ty, mau dậy làm bữa sáng cho tôi."

"Em muốn ngủ, một mình đi ra ngoài ăn cơm." Tiểu La xoay người, dùng chăn che đầu.

"Ủa? Làm thế nào tôi có thể là một người vợ như vậy? " Thôi Đông Đông lại đẩy cô ấy.

"Vợ chị là ai, chị muốn lấy ai?" Giọng nói của Tiểu La từ trong chăn truyền ra.

Thôi Đông Đông lại đẩy cô ra, phẫn nộ ra khỏi giường, vừa mở tủ vừa lật quần áo vừa chửi: "Mẹ tính tình càng ngày càng tệ, mẹ nó là tôi là đại tỷ hay em là đại tỷ? ly hôn có tin hay không?"

"Ồn ào quá, mau đi đi."

"..."

...

Thôi Đông Đông uống một tách cà phê và tức giận ăn hai chiếc bánh dứa trong xe, ước gì có thể nhai từng miếng một của Tiểu La. Sau khi ăn uống xong, tâm trạng cô tốt hơn, tinh thần phấn chấn bước vào công ty, chào đón lão đại đã trở về sau tình huống cận kề cái chết khiến cô lo lắng nhiều ngày. Tuy nhiên, khi họ bước đến cửa văn phòng chủ tịch, A Nam và A Mao đang canh cửa nháy mắt với cô, cẩn thận kéo cô sang một bên và nhỏ giọng thì thầm điều gì đó trước.

"Cái gì? Anh ấy bị đuổi ra ngoài?" Thôi Đông Đông kêu lên, nhưng A Nam đã nhanh chóng bịt miệng lại.

"Vậy anh ấy tối hôm qua ngủ ở đâu?" Thôi Đông Đông giảm thấp âm lượng, thấp giọng hỏi.

A Mao u sầu chỉ vào bên trong văn phòng, "Lão đại ở trong đó cả đêm không ngủ."

"Lão đại nhất định rất đau lòng," A Nam lo lắng nói: "Chúng ta đều lo lắng anh ấy xảy ra chuyện gì. Đại tỷ xin an ủi anh ấy, chúng ta không dám đi vào, toàn bộ đều nhờ chị."

"Chậc chậc chậc chậc, phong thủy xoay chuyển, lão đại mới có ngày hôm nay," đại tỷ xúc động nói, "Trước đây cả ngày tôi đều để người ta đi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy thật hạnh phúc."

"..." "..." Đại tỷ, chị đi vào với thái độ hả hê như vậy sẽ bị lão đại đuổi đánh cho ăn đòn mất.

Thôi Đông Đông vỗ vào đầu từng người, đánh bay ánh mắt lo lắng của bọn họ, trầm giọng nói: "Đang nhìn cái gì vậy? Đại tỷ biết chừng mực, nếu không cả hai sẽ bị tổn thương. "Tôi sẽ là lão đại ..." Cô ấy làm một cử chỉ "diệt khẩu".

A Nam và A Mao vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi dọa nạt và trêu chọc các vệ sĩ, Thôi Đông Đông chỉnh sửa lại vẻ ngoài, làm ra vẻ nghiêm túc, không để ý đến chuyện tầm phào tối qua, gõ cửa văn phòng giám đốc, hào phóng bước vào.

Không lộn xộn và hỗn loạn như cô tưởng tượng, Hạ Lục Nhất đang ngồi trên ghế của ông chủ, nghịch ảnh tập thể của anh em trên bàn.

Phát hiện cô tiến vào, anh không ngẩng đầu lên nói: "Cô tới rồi? Ngồi đi."

"Hôm qua về sao không nói gì?" Thôi Đông Đông xoay người đóng cửa lại, "Ăn sáng chưa? Mang cho anh hai cái bánh dứa."

Cô đặt ly cà phê mang đi và bánh dứa lên bàn, lén liếc nhìn lão đại. Cô thấy lão đại bình tĩnh lạ thường, ngoại trừ cằm có chút râu và sắc mặt hơi phờ phạc do cả đêm không ngủ, hầu như không có bất kỳ dị thường nào.

Hạ Lục Nhất lấy cà phê và bánh mì, bắt đầu ăn uống như không có chuyện gì xảy ra, và anh ấy dường như không chán ăn chút nào — Thôi Đông Đông vô cùng sợ hãi: Mỗi khi lão đại và đại tẩu cãi nhau , lão đại sẽ tức giận đến nhảy dựng, Chán nản và chán ăn, lần này thật bình yên? Đây phải là một vết thương lớn! Chính xác thì tên tiểu từ Hà Sơ Tam đã nói gì? Còn ăn tim gấu báo gấm đuổi lão đại ra khỏi nhà? Cậu ta thực sự không sợ hoa cúc bị đâm bởi hàng ngàn người!

Nghĩ tới đây, cô khiếp sợ lảng sang hướng khác: Lại nói, tiểu tam tử ăn sạch lão đại như vậy, thật sự là người dưới sao? Chẳng lẽ cậu ta...

"Cô đang suy nghĩ cái gì?" Hạ Lục Nhất nuốt một ngụm bánh mì, nói: "Thu hồi gương mặt bát quái đi."

"Khụ." Thôi Đông Đông vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt.

"Bọn họ nói cho cô biết sao?" Hạ Lục Nhất hướng cửa ra hiệu.

"Không không không không... Khụ, bọn họ chỉ là quan tâm anh, sợ anh xảy ra chuyện."

"Tôi thì có thể làm sao?" Hạ Lục Nhất nói, "Mới nói mấy câu, tôi làm sao có thể một đao chém cậu ta được?"

Mặc dù anh trông như bình thường, giọng điệu rất bình tĩnh. Nhưng Thôi Đông Đông cảm nhận được sự đau lòng và mất mát tột độ từ đôi mắt trống rỗng và lời đề nghị hơi bốc đồng "hãy dùng dao chặt cậu ta" của anh. Cô đi đến ghế chủ tịch, ngồi lên tay vịn, ôm cổ Hạ Lục Nhất, kéo đầu anh lại, vỗ vỗ an ủi. "Được rồi, đừng quá đau lòng, mặc kệ Tiêu Tam Tử nói cái gì bậy bạ, đều là vì quan tâm anh, trong phòng làm việc này anh cũng chưa từng thấy cậu ta khó lóc trước mặt tôi, tôi cảm thấy cậu ta yêu anh. Cho cậu ta thời gian để yên lặng và cậu ấy sẽ hiểu ra thôi."

Hạ Lục Nhất trầm mặc trong ngực cô một lúc, nói: "Nếu tôi không thổ lộ mọi chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẽ không hiểu ra. Nhưng tôi không thể thổ lộ với cậu ấy được, không chỉ cản trở kế hoạch của tôi, mà còn khiến cậu ấy gặp nguy hiểm. Tôi đã suy nghĩ cả đêm và tôi không thể nghĩ ra giải pháp nào."

Anh dừng lại một chút, vẻ mặt u ám thở dài: "Có thể xa nhau một thời gian cũng tốt, cậu ấy ở bên người như tôi quá nguy hiểm. Tôi hiểu cậu ấy, tôi đau lòng cho cậu ấy, nhưng tôi không thể dừng lại."

Trong mắt anh hiện lên một tia buồn bã, ngẩng đầu nhìn Thôi Đông Đông, "Bọn họ giết Thanh Long cùng Tiểu Mãn, tôi không thể dừng lại, cô hiểu không?"

"Tôi hiểu rồi," trong mắt Thôi Đông Đông lộ vẻ đau lòng, cô đem đầu Hạ Lục Nhất đè ở trên vai mình, "Tôi hiểu được."

Hạ Lục Nhất trên vai hít một vài hơi thật sâu trước khi lấy lại vẻ bình tĩnh trước đây. Anh vỗ vỗ cánh tay Thôi Đông Đông nói lời cảm ơn, cô đứng thẳng người nói: "Chúng ta bắt tay vào việc đi. Tần Hạo và bác sĩ vẫn đang ở Thái Lan, anh phái người tới đón bọn họ đi. Tiểu Mã đã đi rồi, vị trí của anh ta... Tôi muốn Tần Hạo thay thế."

"Cậu ta đã trở thành 'Hồng Côn' ngay sau khi gia nhập băng nhóm? Tôi lo lắng rằng anh em sẽ có lời nói ra vào."

"Khả năng quản lý tình huống và bản lĩnh của Tần Hạo thì ai cũng biết. Hơn nữa, cậu ấy đã cản đạn cho tôi ở Thái Lan và bảo vệ tôi từ trên núi bằng cái chết của cậu ấy. Cậu ấy xứng đáng ở vị trí hàng đầu. Không cần để cho cậu ta nhiều quyền lực thực sự như Tiểu Mã, chỉ cần phong cho anh ta danh hiệu 'Hồng Côn', và chia những chuyện trước đây của Tiểu Mã thành ba phần, một phần cho Tần Hạo, một phần cho Gà Đen và một phần cho Đầu hổ."

Cả "Gà Đen" và "Đầu hổ" đều là đàn em mới vào băng nhóm hai năm trở lại đây, đều là cán bộ cấp trung của xã hội mà Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông đã dày công đào tạo. Mặc dù sự phân bổ quyền lực của anh nghiêng về người mới Tần Hạo, nhưng điều đó cũng hợp lý, hơn nữa, kể từ khi Hạ Lục Nhất trở thành người long đầu, thâm niên không còn được xem xét trong Kiêu Kỵ Đường, ngay cả khi những người anh em khác ban đầu phàn nàn về sự sắp xếp này, thì điều đó chắc là đủ để thuyết phục mọi người sau khi Tần Hạo tiếp quản quyền quản lý và để mọi người nhận được những lợi ích hữu hình, vì vậy Thôi Đông Đông không phản đối nữa.

"Anh đã nhờ tôi theo dõi Nguyên thúc chặt chẽ khi anh ở Thái Lan, tôi nên làm gì với chú ấy bây giờ?" cô hỏi.

"ông ấy giờ ở đâu?"

"Mấy ngày nay, tôi đang chơi mạt chược với vài người vợ trong ngôi nhà cũ của ông ấy trên đảo."

"Ông ta là Đại trưởng lão, không thể không biết vì sao biến mất, cho nên làm 'Trò chơi' cho ông ta."

...

Hai ngày sau, Nguyên thúc "Đại trưởng lão" có thâm niên cao nhất ở Kiêu Kỵ Đường, người từng có quyền giám sát và quyền phát biểu cao nhất, hiện đã nghỉ hưu ở nhà, đã nhận được vinh dự riêng từ phó giám đốc sở hội trường Thôi Đông Đông, và nhận được một vé VIP cho một con tàu du lịch sang trọng, vào sáng sớm ngày hôm sau, ông ta lên một con tàu đánh bạc ra khơi, kết quả là đã mất hàng triệu tài sản trên tàu. được cho là đã gieo mình xuống biển trong tuyệt vọng, chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh và đầy đủ bằng chứng.

Nửa đêm hôm đó, ông ta bị nhấc ra khỏi container của con tàu chở hàng được gói thành bánh bao, nhét vào sau xe và chở đến một nhà máy bỏ hoang xa xôi.

...

Đó là vào lúc nửa đêm, Hà Sơ Tam nhốt mình ở nhà sau khi đuổi lão đại đi, không có vệ sĩ đi cùng, được tự do điều tra.

"Xin chào? Lục Sir? Tôi là Hà Sơ Tam. Tôi muốn gặp và nói chuyện với anh."

...

Nguyên thúc bị nhấc ra khỏi cốp xe và kéo lê vào nhà máy. Đại trưởng lão cả đời phiêu bạt giang hồ, tưởng rằng mình đã may mắn được về hưu an hưởng tuổi già, vẫn không hiểu mình đã đắc tội với ai, vì sao lại bị bắt cóc, vẫn còn giãy giụa và thút thít từ đó. cổ họng bị chặn của ông ấy rên rỉ và chửi rủa.

Ông ta bị ném vào khoảng trống ở trung tâm của tòa nhà nhà máy, và những đàn em kéo ông ta nhanh chóng rời đi. Chung quanh yên lặng quỷ dị, ông ta kinh hãi quay đầu nhìn bốn phía, lại cái gì cũng không nhìn thấy. Ở đây tối om, trong không khí có mùi hôi thối nồng nặc - sau mấy chục năm mò mẫm trong sông hồ, ông ta mới hiểu mùi đó là gì, khiến ông ta run như cầy sấy: ông đã chứng kiến ​​biết bao nhiêu sinh tử, Ngày ngày hôm nay, cuối cùng cũng đến lượt mình.

Trong sân vang lên một tiếng "thịch!", một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt ông ta. Ông ta không đành lòng quay đầu đi, liền nghe thấy tiếng bước chân của hai người ngày càng gần. Ông nheo mắt cố nhìn, thấy Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông đã dừng lại trước mặt mình. Mắt ông ta mở to ngạc nhiên, và rên rỉ từ cổ họng.

Hạ Lục Nhất mặt không biểu tình, quỳ xuống xé miếng vải nhét trong miệng. Hạ Lục Nhất trong thanh âm khàn khàn đè nén rất nhiều cảm xúc sâu xa, có vẻ bình tĩnh nói: "Ông đã lớn tuổi rồi, giữ chút thể diện, cũng đừng ép tôi làm, tự mình nói."

Nguyên thúc cố hết sức ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn là vẻ mặt kinh ngạc cùng hoang mang: "Tiểu, tiểu Lục? cậu muốn tôi nói cái gì? Tại sao lại trói tôi lại? Tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì! "

Hạ Lục Nhất lấy ra một bức ảnh và nhẹ nhàng đặt nó trên mặt đất trước mặt anh.

"Ông đã nhìn thấy nó?"

Biểu hiện của Nguyên thúc đã thay đổi ngay khi nhìn thấy bức ảnh.

"Cái này cái này......"

" Kim Di Lặc đã đưa cho tôi trước khi bị tôi giết."

"Cậu, cậu cư nhiên lại giết Kim Di Lặc?" Nguyên thúc sắc mặt tái nhợt.

Hạ Lục Nhất nhìn thấy phản ứng của ông ta, liền biết mình suy đoán không sai, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ mặt của ông nói: "Tôi biết, ông cũng là chịu trách nhiệm cho cái chết của Thanh Long, năm đó anh ấy tìm được tấm ảnh này trong sổ sách, cảm thấy cái chết của cha mình thật kỳ lạ, vì vậy tôi đã chụp bức ảnh này để hỏi ông, nhưng ông đã thông báo cho Kim Di Lặc, và khuyến khích Hứa Ứng soán vị, và cuối cùng giết chết miệng của Hứa Ứng bằng ba đao và sáu lỗ.

Nguyên thúc không kiềm chế được thân thể run rẩy, nhưng vẫn là liều mạng giãy giụa muốn cự tuyệt, "Không, không phải đâu, Tiểu Lục, nghe ta nói đi..."

"Suỵt, suỵt," Hạ Lục Nhất vươn ngón tay che môi, ôn nhu dỗ trẻ con nói: "Hôm nay ông không thể ra khỏi đây, vợ con ông đều ở trong tay tôi, không muốn để họ được nhặt xác cho ông thì đừng nói những lời vô nghĩa. Chuyện gì đã xảy ra khi đó, bức ảnh này có ý nghĩa gì, người còn lại trong bức ảnh ngoài Hách Uy  và Kim Di Lặc là ai, cái chết của Thanh Long thì có liên quan gì? Ông nhớ cho rõ, chậm rãi nói. Có một số việc tôi biết rõ, mỗi khi ông nói bậy, tôi liền chặt đứt tay chân vợ con ông."

___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip