Chương 91
Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)
Trên đảo Lamma, có một ngôi nhà làng biệt lập ở lưng chừng núi hẻo lánh, trước cửa có một khoảng sân nhỏ, nơi chim hót và hoa thơm, phía sau nhà có một cánh đồng rau rộng lớn. .
Hạ Lục Nhất đưa Tiểu Mã đến sống ẩn dật ở đây, ở cùng Thôi Đông Đông và Tiểu La trong một tuần. Biến thành một người nông dân giản dị: nếu thời tiết xấu, anh sẽ trồng trọt và hái rau ở nhà, còn nếu thời tiết tốt , anh sẽ đi đánh cá trên biển, một ngày ba bữa tự túc. Anh sẽ không nhắc đến bao nhiêu cái nồi đã bị hỏng; Anh sẽ không đề cập đến bao nhiêu quần áo đã được chà xát; chổi và giẻ lau bị hỏng có thể đếm đến hàng chục; Như chó gặm phân, giữa đêm khuya Tiểu Mã và các vệ sĩ của anh đã bí mật nhét rau mua ở chợ về chỗ cũ... Ngôi nhà có hai tầng, Thôi Đông Đông và Tiểu La sống ở tầng trên, còn Hạ lão đại và Tiểu Mã sống ở tầng dưới, Tiểu Mã và một vài vệ sĩ làm việc cùng nhau hàng ngày để dạy lão đại làm việc nhà và ngăn cản lão đại làm việc nhà mới một cách kì quái.
Một ngày nọ, đại tỷ không thể chịu đựng được nữa, xắn tay áo lên đánh nhau với lão đại, anh nhìn cô hiền lành, hai tay đút túi quần, trên môi nở nụ cười như xuân như Cố vấn Hà. , tạo dáng "Cô muốn làm gì tôi cũng làm. Tôi sẽ không đánh trả, tôi quyết tâm làm một ca ca hiền lành, biết lo cho gia đình" - người đại tỷ rùng mình, ôm lấy cánh tay nổi da gà, xoay người đầu rồi bỏ trốn.
"Bùa yêu, bùa yêu, tam tử thật sự là một kẻ thuần phục, một kẻ điên, thật đáng sợ!" Thôi Đông Đông chạy về phía Tiểu La, xoa ngực.
Tiểu La đang dựa vào chiếc ghế xếp trên ban công tầng hai, nhàn nhã đan một chiếc khăn nhỏ trong khi phơi nắng, "Có đẹp không? Em cảm thấy A Tam đang dạy anh ấy 'anh nên sống tốt khi không có em', mặc dù anh ấy đã học được một chút."
"Tiểu Tam Tử ở đó một mình, có được không?" Thôi Đông Đông có chút lo lắng.
"Không sao đâu, cậu ấy có đầu óc rất tốt, ai bắt cậu ấy coi trọng người như vậy đâu, xứng đáng." Tiểu La nhìn chằm chằm kim đan mà không ngẩng đầu lên, "Uống bát nước đường đó cho em đi."
Thôi Đông Đông quay đầu lại nhìn, trên chiếc bàn nhỏ cạnh sofa có một bát nước đường đá màu nâu sẫm, nhìn hồi lâu, băng chỉ tan ra một chút. Cô cũng đói bụng, cầm lên và thản nhiên hỏi: "A Nam mua à? Có phải mè không?" Cô uống một ngụm lớn.
"Lão đại làm rồi, sữa hạnh nhân."
"Khụ, khụ, khụ... anh ấy hạ độc à? Đây là thứ người uống được sao..."
"Chị phải uống cho xong. Em lo cho sức khỏe của chị và làm việc đó vào sáng sớm."
"Tốt hơn là giết chị bằng một phát súng ..."
...
Hôm nay, bốn, năm giờ chiều, nắng hơi xiên, Hạ lão đại đội mũ rơm, mặc áo may ô và quần đùi, bĩu môi tập trung nhổ củ cải ngoài ruộng rau.
Thôi Đông Đông đau bụng mấy ngày, người rất uể oải, dựa vào chiếc ghế treo bên cạnh uống trà chanh nóng, nhìn anh dùng hết sức kéo ra từng củ một, lười biếng ngáp một cái rồi lấy hộp thuốc lá ra. .
Cô ngậm điếu thuốc vào miệng, nghiêng đầu châm lửa, lại nói "Này", rồi ném hộp thuốc và diêm về phía Hạ Lục Nhất. Hạ Lục Nhất cũng không có ngẩng đầu lên, anh vung tay nhặt lên, dùng tay ném lại.
"Anh đang làm gì?" Thôi Đông Đông hỏi.
"Cai."
"Tiểu Tam Tử không có ở đây, anh giả vờ làm gì? A Nam sẽ không báo cáo cho cậu ấy đúng không, A Nam?"
Cúi người cách Hạ lão đại không xa, A Nam đang giúp lão đại cầm giỏ nhặt củ cải đột nhiên lắc đầu như lạch cạch: "Không, không, không."
"Thật sự là cai rồi." Hạ Lục Nhất hừ một tiếng, lại lấy ra một củ cải nhỏ khác, thấy nó nhỏ như vậy, liền đào đất mấy lần, thử cắm lại.
"Này đừng! Tôi thích ăn cái nhỏ, cái nhỏ!" Thôi Đông Đông chỉ huy nói.
Hạ Lục Nhất không muốn cãi nhau với cô, anh thật sự lấy củ cải nhỏ ra, vỗ nhẹ đất rồi bỏ vào giỏ của A Nam.
"Chậc chậc chậc," Thôi Đông Đông lắc đầu, "Tính tình của anh đã thay đổi rồi, nếu không biết, có thể cho rằng anh là người ăn chay và tin vào Phật giáo. Đã nói rồi, đêm nay tôi sẽ không ăn mì anh nấu. "
"Tối nay chúng ta sẽ ăn ức bò hầm với củ cải."
"Anh hầm à?"
"Tiểu Mã hầm."
"Được rồi, được rồi," Thôi Đông Đông vỗ ngực cảm tạ, "Tôi ăn thêm một bữa nữa sẽ bị trúng độc chết."
"..." Hạ Lục Nhất cúi đầu làm việc, nhưng vẫn không mất bình tĩnh. Thôi Đông Đông đang muốn trêu chọc anh, nhưng Tiểu Mã lại ôm lấy điện thoại từ trong nhà đi ra: "Lão đại! Kiều Nhị lại gọi điện tới, tối nay muốn cùng anh ăn cơm!"
Hạ Lục Nhất vẫn không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Bảo ông ta cút đi."
"Anh ấy nói, ông hãy đi cút xa nhất có thể. Ông ta hỏi anh có muốn tham gia kinh doanh quyền anh không. Bốn, sáu tiếng nữa mới mở. Không phải Macao, bây giờ là của ông ấy."
"Không, cút." Hạ Lục Nhất nói.
Tiểu Mã buông tay ra, quay sang điện thoại: "Này, Kiều Gia, lão đại chúng tôi nói 'không, cút'."
Ở đó, ông ta nói thêm vài lời.
"Lão đại, ông nói ở North Point có ba sòng bạc."
"Cút."
"...Lão đại, ông ta hỏi anh muốn gì thì anh nói. Ông ta còn nói chưởng quỹ cùng ông ta chào hỏi. Chỉ cần anh không truy cứu chuyện của Hà Sơ Tam nữa, ông ta sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho anh. "
Không quay đầu lại, Hạ Lục Nhất lại lấy ra một củ cải khác, xoa bùn trên đầu ngón tay: "Tôi muốn cửa hàng ở đường Lạc Khắc Đạo."
Tiểu Mã vừa nói vừa nói, một lúc sau mới nói: "Ông ta nói được. Ông ta còn hỏi tối nay anh có muốn ăn tối cùng nhau không."
"Không ăn, cút."
Tiểu Mã cùng Kiều Gia xử lý xong, cúp điện thoại, mỉm cười nghiêng người về phía lão đại, ân cần giúp lão đại vặt lá của cải, "Họ Kiều tốt như chó già, hahaha! Em không biết, không biết vì sao, Hà tiểu tử lại rót cho ông ta cái gì thuốc mê, dỗ dành đến mức sẵn sàng tặng cho quán quý giá của ông ta."
Hạ Lục Nhất bình tĩnh rút củ cải ra: "A Tam giúp ông ta làm ăn mấy chục triệu làm thành ý."
"A?! Thật sao?!"
"Giả."
"A??!"
"Làm việc là thật, thành ý là giả."
"A?"
Tiểu Mã nghe vậy thì bối rối, hoàn toàn thuyết phục chị dâu, ngoan ngoãn cúi đầu đi cùng ông chủ rút cà rốt, "Lão đại, trước đây không phải anh đã đến gặp Hà Sơ Tam sao? Cậu ấy, cậu ấy còn bị thương không?"
Hạ Lục Nhất lau bùn trên mặt, "Tiểu tử ngốc. Cậu ấy nói có lỗi với cậu, một thời gian nữa sẽ đích thân xin lỗi cậu."
"A?! Rõ ràng là em có lỗi với cậu ấy! Em, em..." Tiểu Mã hoảng sợ, "Gặp mặt? Khi nào thì cậu ấy mới ra ngoài?"
"Kiều Nhị đã gọi điện thoại như vậy, hẳn là sẽ sớm thôi."
Quả nhiên, vừa dứt lời, điện thoại của Tiểu Mã lại vang lên, hắn vội vàng nghe máy, kinh ngạc nói vài câu liền cúp máy. "Lão đại! Kevin nói cậu ấy đã được chuyển đi, chúng ta có thể đến thăm cậu ấy ngay bây giờ!"
...
Hà Sơ Tam đã lừa Kiều Gia chuyển cậu đến một viện điều dưỡng sang trọng nằm ở khu giàu có giữa núi, cậu gọi cho Kiều Gia nói rằng ở đây không chỉ có điều kiện chăm sóc y tế tốt mà còn có môi trường sang trọng và những người giàu có đến đây. Những người như Hạ Lục Nhất xuất thân nhà quê không thể tìm thấy nó ở đây. Trên thực tế, bệnh viện này được mở bởi anh họ của bác sĩ riêng của Hạ lão đại. Buổi tối, Hạ lão đại lấy được thẻ y tá, giả làm nhân viên y tế cấp cao, đeo khẩu trang lẻn vào phòng chăm sóc sức khỏe view biển rồi đến gặp riêng chồng mình.
Khi anh mở cửa, chồng anh đang dùng bữa dưới sự phục vụ của Kevin, với chiếc khăn ăn trước ngực và chiếc thìa trên tay phải, lặng lẽ chờ Kevin bưng cho cậu một bát súp gà. Hạ Lục Nhất lúc này đẩy cửa đi vào, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, trong lòng lại ngứa ngáy.
Kevin cung kính chào hỏi: "Hạ tiên sinh."
Hà Sơ Tam ngước lên và nhận ra là anh, trên khuôn mặt trầm lặng hiện lên một nụ cười, cậu nói với anh như một ngày rất bình thường: "Anh đến rồi, anh ăn cơm chưa?"
Hạ Lục Nhất cũng không nhịn được cười, gật đầu, vô thức đi về phía trước muốn ôm cậu, lại sợ làm phiền bữa ăn của cậu. Chính Hà Sơ Tam là người đưa tay về phía anh trước nên anh nhanh chóng nắm lấy tay Hà Sơ Tam, sau đó ngồi bên giường Hà Sơ Tam, tự nhiên nhận lấy thìa và bát súp từ tay Kevin, "Cảm ơn, để tôi làm."
Kevin thấy Hạ tiên sinh không chỉ tự tay múc súp mà còn tự tay đút cho nên hắn ý thức bước sang một bên, chuẩn bị đóng cửa rời đi. Không ngờ vừa mở cửa đã phát hiện bên ngoài có một người giấu đầu đuôi, đang bị mấy vệ sĩ theo dõi: "Mã ca?"
Tiểu Mã lúng túng gật đầu với hắn, như con chuột mà dán vào tường chui vào phòng. Anh ta cũng mặc đồng phục bảo hộ, hai tay xách hai bao lớn chứa đầy trái cây và thực phẩm bổ sung, trước khi đến giường còn lo lắng hét lên: "A... Hà tiên sinh, cậu không sao chứ?"
Hà Sơ Tam đang uống canh, "Phì!" và phun đầy mặt Hạ Lục Nhất.
"..." Hạ Lục Nhất.
Hà Sơ Tam ho khan một tiếng, vội vàng lau mặt Hạ Lục Nhất, "Ân... Tiểu Mã ca, đừng khách khí như vậy, cứ gọi tôi là 'A Tam'..."
"..." Tôi chưa bao giờ được gọi là "h San", mà Tiểu Mã được gọi là "Này! tiểu tử!".
Quá xấu hổ, Tiểu Mã cúi đầu xin lỗi đại tẩu vì suốt 3 năm qua. Đại tẩu cũng rất có lỗi - lỗi của cậu là đã lợi dụng lòng trung thành và nhiệt huyết của Tiểu Mã để hành động. Cả hai trò chuyện lịch sự với nhau một lúc: "Không, không là tôi có lỗi với cậu". Lão đại vào phòng tắm rửa mặt, đang đợi đút cơm cho đại tẩu, không thể đợi được nữa, cau mày "Khụ!" lên một tiếng. !
Tiểu Mã rùng mình, vội vàng kết luận: "Vậy A Tam, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, có lão đại đi cùng, cậu sẽ sớm bình phục! Hôm khác tôi lại đến thăm cậu!"
Sau khi vội vàng tạm biệt, hắn đi được mấy bước, cảm thấy lo lắng liền lùi lại, cúi người thì thầm vào tai Hạ Lục Nhất: "Lão đại, xin anh hãy kiềm chế, vết thương còn chưa lành đâu, đừng như lần trước trong bệnh viện. Quá vội vã 'cái kia'."
"Cái nào" của tôi? ! Hạ lão đại trừng mắt nhìn hắn! Tiểu Mã ôm đầu bỏ chạy và biến mất trong nháy mắt.
Hà Sơ Tam ở bên cạnh nghe rõ ràng, ôm vết thương, nhịn cười. Hạ Lục Nhất nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Mã xong, oán hận quay đầu lại, nhìn thấy Hà Sơ Tam cười, anh không khỏi xấu hổ nở nụ cười. "Đừng nghe hắn nói bậy, ăn đi."
Hà Sơ Tam cười nhìn anh, "Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn anh."
Hạ Lục Nhất đặt bát thìa trong tay anh xuống, ngồi lại gần, ôm mặt cậu hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đợi vết thương bình phục, cậu có thể ăn tùy thích, ngoan ngoãn ăn đi."
Những ngày sau đó, Hạ lão đại lần đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn chân thành và sâu sắc đến Kevin, người đã chăm sóc Hà tiên sinh trong nhiều ngày, sau đó đuổi Kevin ra khỏi nhà để "nghỉ ngơi thật tốt" và đích thân chăm sóc. Chế độ ăn uống, sinh hoạt và massage của Hà tiên sinh, một loạt nhiệm vụ quan trọng như tắm rửa, tập phục hồi chức năng,... đã thể hiện đầy đủ kết quả học tập trong những ngày qua. Hà tiên sinh nhìn thấy trong mắt anh, cảm nhận được trong cơ thể anh, trong lòng cảm động: "Anh Lục Nhất, đau quá, đau quá, anh nhẹ chút đi!"
"Đã rất nhẹ rồi, bác sĩ nói cậu cần xoa bóp đúng chỗ, nếu không cơ bắp sẽ bị teo lại, những cơ bắp cậu đã vất vả luyện tập sẽ biến mất."
"Sao có thể dễ dàng như vậy? Thật sự rất đau. Nếu không, tốt nhất em nên mời Kevin quay lại..."
"Cậu dám!"
"Hahaha, ngứa quá, đừng..."
...
"Bác sĩ nói hôm nay cậu đã cắt chỉ, vài ngày nữa có thể tắm."
"Ồ, em muốn anh ngâm mình với em."
"Được."
...
"Oa, canh gà gì mà thơm thế, Tiểu Mã ca nấu à?"
"Tôi đã làm nó."
"Ha ha ha... Wow, đây là cái gì? Cá bóng? Nhân sâm? Đông trùng hạ thảo? Còn có nấm linh chi? Mã ca thật nguyện ý!"
"Là tôi."
"..."
"Thật sự là tôi!!"
"Khụ, anh đã đun hỏng bao nhiêu lần rồi?"
"Chỉ có một lần thôi!... bốn lần ... Cậu cười cái gì?! Còn không phải vì cậu sao!"
"..."
"Cậu, sao cậu vừa khóc vừa cười!"
"Lần sau anh có nấu một nồi cho ba không?"
"Được rồi được rồi, tôi quỳ dưới đất đưa cho ông ấy, ngoan, đừng khóc..."
...
Bên kia, đôi bạn trẻ dành nửa tháng nhàn hạ trong cuộc sống sung sướng, đóng cửa lại như đang đi nghỉ mát, tán tỉnh trong thế giới tươi đẹp này. Ở đó, Kiều Gia nhìn vào các tài khoản công ty được lấp đầy hoàn hảo và những con số tăng vọt trong tài khoản chứng khoán và quỹ do Hà Sơ Tam đại diện, ông cũng cười rạng rỡ - tên nhóc kiếm tiền này thực sự là một báu vật được chúa ban tặng ! đáng bảo tồn!
Kiều Gia đếm tiền mỗi ngày và mỉm cười thức dậy từ giấc mơ, ngày hôm nay, ông ta đang chăm chỉ làm việc với vòng eo của Tam Muội, nhìn bộ ngực lớn của Tam Muội bay lên bay xuống, chúng trông giống như màu đỏ và màu xanh lá cây chỉ số chứng khoán thư thái và vui vẻ được một lúc lại lao ra và trút mưa xuống thị trường chứng khoán.
Ông ta không còn tâm trạng tiếp tục tập thể dục nữa nên trèo ra khỏi giường bảo Tam Muội cõng bộ ngực trên lưng rời đi, ông ta hăng hái mặc quần lót, gọi điện cho cố vấn rồi đến viện dưỡng lão thăm bệnh nhân chăm chỉ - đệ đệ đang làm việc.
Ông ta đang có tâm trạng vui vẻ và bước đi như bay với sự hỗ trợ của một cây gậy. Vội vàng đuổi theo bằng đôi chân ngắn ngủn, cùng lên xe cùng cố vấn suốt chặng đường.
"Kiều Gia, tôi luôn cảm thấy Hà Sơ Tam có gì đó không ổn." Cố vấn ngồi bên cạnh và tha thiết thuyết phục ông, "Tôi làm nghề này hơn 20 năm rồi, chưa bao giờ thấy tiền vào nhanh như vậy. Những tài khoản cậu ấy giao dịch thực sự quá sạch sẽ, chúng ta đã từng lập tài khoản, cho dù có làm sạch sẽ thế nào cũng sẽ luôn bị bỏ sót."
"Cậu ta là học sinh đứng đầu của một trường danh tiếng. Những kế toán mù chữ của anh đã học được bao nhiêu năm rồi?" Kiều Gia dựa lưng vào ghế, thoải mái hút một điếu xì gà lớn, cởi áo sơ mi, để lộ bộ ngực nhăn nheo và có chút tiêu sái đầy lông đen "Hồi đó Thôi Đông Đông nổi tiếng trên giang hồ—"Thôi Đại trưởng quỹ"—— cô ta là người giỏi giở trò nhất! Sau đó chuyện gì xảy ra? Cô ta bị Hà Sơ Tam chèn ép ở đâu? Cuối cùng, cô ta đã tự nổ tung thành hư vô !"
Sắc mặt cố vấn càng thêm nhăn nhó, "Đây chính là vấn đề, Kiều Gia! Tiểu tử họ Hà này không đơn thuần. Ông xem, Hạ Lục Nhất bị cậu ta trừng phạt, Thôi Đông Đông lại chết một cách kỳ lạ, nhỡ cậu ta muốn đối xử với chúng ta như thế thì sao? Còn Hoà Nghĩa xã thì sao?
Kiều Gia cười nói: "Cậu ta chỉ là một kế toán nhỏ có thể kiếm tiền, cũng không có cuộc sống của một lão đại! Với sự thông minh nhỏ bé của mình, cậu ta thậm chí không đối phó được Hạ Lục Nhất, liền bị đâm hai nhát rưỡi. Cuộc đời cậu còn dám nhảy lên đầu tôi? Bây giờ cậu ta ăn uống, quậy phá đều dựa vào tôi! Sư gia, ngươi có thể yên tâm đi!"
Sư gia không khỏi thả lỏng chút nào, cảm thấy lão đại mưu mô của mình cuối năm gặp nguy hiểm, lại bị tiểu tử kiếm tiền kia mê hoặc, liền nhăn mặt dựa vào cửa kính xe thở dài. Kiều Gia nhìn không đành lòng, chống gậy lên thắt lưng khiến sư gia nấc lên, không dám nói nữa.
Kiều Gia đã hút xong điếu xì gà một cách đắc thắng. Xe dừng trước cổng viện điều dưỡng. Vệ sĩ từ bên ngoài kéo cửa xe, Kiều Gia vẫy tay, quàng tay qua cổ Sư gia dẫn lên, "Đi thôi, Sư gia! Vì ngài đang lo lắng nên hôm nay chúng ta hãy đột kích, đi lên xem cậu ấy đang ở bên trong đang làm cái quái gì!"
...
Hà cố vấn đang chuyên tâm gặm đầu vú của lão đại.
Đã chín giờ tối, cũng là lúc các bệnh nhân đi ngủ và nghỉ ngơi, cậu tranh thủ thời gian để làm cả hai việc, vừa tắm vừa tập thể dục trước khi đi ngủ. Trong bể sục dài hai mét và rộng dành cho hai người, cậu nằm không một mảnh vải trên mép bồn, nước trong hồ gợn sóng sủi bọt, là cảnh tượng sóng đánh sóng sôi động.
Hạ Lục Nhất trần trụi quỳ trên eo cậu, vòng eo thon gọn linh hoạt theo chuyển động của ngón tay trong người, dùng hai tay ôm lấy gáy cậu, vừa chống lại miệng cậu mút ngực của cậu, vừa hạ thấp giọng nói vừa thở dốc.
"Ha...Tên nhóc thối, nhẹ nhàng..."
Hà Sơ Tam hơi mở miệng, rút ra đầu nhỏ bị gặm sưng đỏ và lấp lánh nước bọt, một tia sợi chỉ bạc giữa đầu ngực trên đầu ngực và khóe môi. Cậu lùi lại một bước, lau môi, dựa vào mép bể thở dài: "Em mệt quá, không còn sức lực nữa."
Hạ Lục Nhất ngâm mình trong nước nóng, bị cậu chơi đùa gần nửa tiếng, toàn bộ ngực anh đầy dấu hôn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lỗ nhỏ cũng bị ngón tay cậu mở rộng. . Lúc này nghe cậu nói không còn sức lực, anh nghẹn sắp nổ tung, vừa tiến lên liền ôm lấy cổ cậu mà hôn một cách cuồng nhiệt. Hà Sơ Tam quay đầu đi, giả vờ yếu ớt, "Em thực sự không còn sức... ừm..."
"Đừng đùa với tôi, mau vào đi."
"Em thực sự không còn sức nữa , sao anh không tự mình ngồi lên."
"Mẹ kiếp..."
Hạ Lục Nhất bất lực lườm cậu, khóe mắt anh nhìn thấy hai vết dao gớm ghiếc trên eo cậu, một lớn và một nhỏ. . Anh không thể tức giận được. Hơi nước trong ao làm mờ đi tầm nhìn của Hạ Lục Nhất, Hà Sơ Tam trên mặt nở nụ cười, đôi mày nhạt ấm áp như tranh vẽ, trong lòng tràn ngập tình yêu khó tả, trìu mến đến mức muốn nuốt anh toàn bộ vào bên trong, tan chảy trong máu thịt.
Anh hơi duỗi thẳng eo, dùng một tay cầm công thịt của Hà Sơ Tam trong tư thế khó khăn và từ từ ngồi xuống đúng tư thế. Cảm giác sung mãn đã lâu không còn, đốt cháy trong cơ thể anh như một sợi dây chì thuốc súng, anh phát ra một tiếng rên khe khẽ, toàn thân run rẩy một lúc, hai chân dài bị kẹp ở bên người Hà Sơ Tam, run rẩy không ngừng. Hà Sơ Tam đưa tay an ủi eo và hông của anh, giúp anh hơi mở đùi ra, chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí của mình—cái lỗ nhỏ xíu đó đang tham lam nuốt chửng ống trụ, mang theo chút bọt nước và hút vào. Giống như hải quỳ là quằn quại ăn từ từ, thật dâm đãng và xinh đẹp.
"Anh Lục Nhất" Hà Sơ Tam chống cự lại sự thôi thúc muốn đẩy mạnh, khẽ thở dài, "Anh thật giỏi."
"Câm miệng đi, a...ha..." Hạ Lục Nhất vốn khao khát nhịn đến cả người nhũn ra, anh yếu đến nỗi anh gần như không thể quỳ xuống vì bị nước mát-xa liên tục tác động từ phía sau, "Cậu, tự mình vào đi..."
Hà Sơ Tam dùng sức đẩy lên, đem toàn bộ hơn một nửa bộ phận còn lại vào. Hạ Lục Nhất phát ra một tiếng rên cao vút, hoảng loạn nắm lấy vai Hà Sơ Tam.
"Như vậy sao?"
"A...sâu quá..."
Hà Sơ Tam nắm lấy tay anh ấn vào nơi hai người kết nối, "Là do bên trong anh quá sâu, đến sờ một cái, có phải anh đều hút hết vào không? Anh uống thật nhiều nước... Sờ một cái xem có phải mình đều chảy ra nước rồi không..."
"Câm miệng, a... động nhanh lên..."
"Em hết sức rồi, tự mình làm đi."
Hạ Lục Nhất sắc mặt đỏ bừng, cau mày nhìn chằm chằm cậu, cúi đầu vùi mặt vào vai cậu, còn tự mình lắc mông lên xuống. Hà Sơ Tam bị anh bao bọc thở hổn hển, quay đầu hôn lên thái dương ướt đẫm của anh, cười nói: "Hôm nay anh ngoan quá đấy, anh Lục Nhất?"
"Câm miệng..." Hạ Lục Nhất bị cậu đâm chỉ nói được câu nói này, thở hổn hển, bên trong cơ thể nóng đến mức muốn tan chảy. Khoái cảm tê dại chui vào trong đầu anh, anh như đang thực sự bồng bềnh trong làn sóng xanh, toàn thân mềm nhũn run rẩy, ngón tay đặt trên mép bể sau lưng Hà Sơ Tam, anh trượt xuống một lúc và leo lên trở lại một cách khó khăn trong một lần nữa.
"A... aha! A, a..." Anh bị chính nhịp điệu của mình đẩy đến nơi nhạy cảm, hét lên không chút che đậy, khiến không khí trong phòng tắm trở nên ẩm ướt và dâm đãng. Hà Sơ Tam dùng một tay xoa mạnh cái mông đang hếch lên của anh để ổn định thân hình đang lắc lư, tay kia vẫn véo vào núm vú sưng đỏ đến mức gần như tím và rỉ nước.
Hạ Lục Nhất vùi mặt vào cổ Hà Sơ Tam, rên rỉ, không khỏi co rúm ngực lại để tránh sự trêu chọc ác ý của Hà Sơ Tam, nhưng anh cũng không muốn chửi rủa cậu. Hà Sơ Tam yêu cầu anh tách hai chân ra, và anh thực sự tách ra. Hà Sơ Tam đưa hai ngón tay dọc theo côn thịt vào cơ thể nóng bỏng của anh, anh sốt ruột kéo tóc Hà Sơ Tam nhưng mông vẫn ngoan ngoãn nuốt ngón tay. Hà Sơ Tam chiếm được tiện nghi, cậu liếm vành tai đỏ mọng của anh và nói: "Ngoan quá, nhưng em vẫn thích cách anh mắng em khi làm điều đó ... có chút tình thú, Huh... Nóng quá thú vị... Không nhéo, không nhéo, nhéo tai không tình thú chút nào..."
Hai người đang khuấy động trong bồn tắm, nước bắn tung tóe ra sàn nhà xung quanh, không khí tràn ngập với hương thơm thoang thoảng của hoa hồng. Đang lúc vui mừng thì cửa phòng tắm bỗng bị gõ mở! "Ầm!"
____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip