Chương 14

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Khi Tạ Hạo Hồng nhìn thấy Nhan Thời Oanh xuất hiện ở cửa, ông còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Từ trận cãi nhau gay gắt với ông lần trước, sau khi ném vỡ không ít đồ sưu tầm trong nhà, đã rất lâu rồi cô không về nhà. Dù có là ngày lễ tết, cô cũng chỉ gọi điện thoại cho mẹ mình, hoàn toàn chưa từng hỏi thăm người cha như ông một tiếng.

Bây giờ mới nhớ đến chuyện về nhà, xem ra cô đã gây ra chuyện gì phiền phức lắm mới không thể không cúi đầu nhận sai với ông chứ gì?

Tạ Hạo Hồng ung dung ngồi trên sô pha lật báo đọc, đợi Nhan Thời Oanh đến gần chào hỏi mình. Nhưng sau đó ông lại phát hiện, cô ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng cho ông, trực tiếp đi sang một hướng khác.

Tạ Hạo Hồng: "???"

"Đứng lại! Cô bỏ nhà đi lâu như vậy, lúc về chẳng lẽ ngay cả một câu chào hỏi cũng không muốn nói với ba cô sao?"

Tiếng rống giận kia đã khiến Nhan Thời Oanh giật mình một phen. Cô quay đầu lại mới phát hiện thì ra trong phòng khách còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Nhìn ông hẳn đã bốn năm chục tuổi, khóe miệng trời sinh hướng xuống, vừa nhìn đã đủ biết tính tình cổ hủ, bướng bỉnh.

Nhan Thời Oanh sửng sốt, nhưng rất nhanh đã vô cùng tự nhiên mỉm cười nói: "Ba, thì ra ba đang ngồi đây sao?" vừa bước đến gần, cô vừa dáo dác nhìn xung quanh, tò mò quay đầu hỏi ông: "Mẹ đâu ạ?"

Lúc này, người đàn ông trước mặt như thể giật mình mà nhìn chằm chằm vào cô, đến tận khi cô dùng ánh mắt như hỏi ông lại lần nữa, ông mới như thể hồi thần mà thấp giọng khụ một tiếng: "Không biết, chắc đang ở trên lầu."

"Ồ, vậy để con lên lầu tìm xem sao." Nhan Thời Oanh xoay người đi về phía cầu thang, nhưng vừa đi được vài bước, cô chợt dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Hạo Hồng cười nói: "Mấy hôm trước con quên chúc, ba, happy father's day nha."

Lúc này tờ báo trong tay Tạ Hạo Hồng rơi thẳng xuống đất, sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Nhan Thời Oanh của ông đã tràn ngập sự đề phòng: "Cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã gây ra rắc rối lớn đến mức nào hả?!"

Từ sau khi sinh em trai cô là Nhan Tư Minh ra, hai cha con họ hai ba ngày lại cãi nhau một lần. Ông và Nhan Thời Oanh đều thuộc dạng cứng đầu, ai cũng không chịu nhường ai cho nên mỗi lần gặp mặt đều kết thúc trong sự không vui.

Những câu nói như tán gẫu trong gia đình của cô hôm nay, không biết đã bao lâu rồi Tạ Hạo Hồng chưa được nghe cô nói lại, hơn nữa cô còn chúc mừng ngày của cha...

Nhất định có bẫy rập!

Nhất định cô đã gây ra họa gì lớn lắm, mối họa mà ngay cả Nhan gia cũng không thể giải quyết được...

Tạ Hạo Hồng càng nghĩ càng sợ hãi không yên, ngay cả báo rớt xuống đất cũng không buồn nhặt lên. Ông rối rắm tìm di động, xem xem nên gọi cho ai để giải quyết cục diện rối rắm kia...

Nhưng khi ông còn chưa kịp lấy di động ra, ông lại nghe thấy Nhan Thời Oanh cực kì không vui nói: "Ba, chẳng lẽ trong mắt ba, con gái chỉ biết gây rắc rối sao?"

"Cô không gặp rắc rối sao có thể về nhà căn nhà này!"

"Con chỉ muốn chúc ba một tiếng thôi cũng không được sao?" Nhan Thời Oanh như thể tủi thân xoay mặt đi, hừ lạnh một tiếng định đi lên lầu: "Uổng công con còn chuẩn bị quà cho ba..."

Tạ Hạo Hồng nghe Nhan Thời Oanh nói vậy mới cảm thấy cả người thoải mái đôi chút, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Nhan Thời Oanh, ông lại không khỏi hoài nghi bản thân.

Chẳng lẽ ông thật sự hiểu lầm cô?

Đợi đã, vừa rồi hình như ông có nghe cô nói đến quà? Cô chuẩn bị quà cho ông?

Tạ Hạo Hồng nhặt báo lên, nhiều lần đưa mắt thất thần nhìn về phía cầu thang.

Rốt cuộc là quà gì nhỉ?

Nhan Thời Oanh dạo một vòng trên lầu, cuối cùng tìm được Nhan mẫu ở ban công lầu hai trong phòng bà.

Nhan Mạn Chi vừa nhìn đã biết thuộc loại phụ nữ giỏi giang, mạnh mẽ. Vì bảo dưỡng tỉ mỉ nên trông bà chẳng khác gì 30 tuổi. Nhìn thấy Nhan Thời Oanh, bà lập tức dừng tưới hoa, nở nụ cười sung sướng nói: "Oanh Oanh! Sao hôm nay con lại về nhà vậy?"

Bà còn chưa dứt lời, Nhan Thời Oanh lập tức nhào qua, ôm ghì lấy bà: "Đương nhiên là vì nhớ mẹ rồi." cô dùng âm cuối ấm áp dễ chịu mềm như bông kia mà làm nũng với bà.

Cô mặc kệ nguyên chủ trước đây có quan hệ thế nào với người trong nhà, cô chỉ biết ngoài biết trước tình tiết, Nhan gia chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của cô. Cho nên mối quan hệ này, cô nhất định phải giữ gìn kĩ càng.

Đã lâu không được con gái gần gũi như vậy nên trái tim Nhan mẫu như thể sắp tan chảy, bà kéo tay Nhan Thời Oanh, quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần: "Sao hôm nay con lại về nhà? Có phải vì gặp chuyện thiệt thòi gì không?"

Mấy năm nay vì phải kẹp giữa mâu thuẫn của con gái và Tạ Hạo Hồng, quan hệ của bà với con cũng dần dần xa cách, không được gần gũi như trước nữa. Bây giờ được Nhan Thời Oanh làm nũng thế này, phản ứng đầu tiên của bà chính là phải chăng cô bị người khác khi dễ.

Không ngờ Nhan mẫu lại dễ thu phục hơn nhiều so với tưởng tượng, sau vài giây kinh ngạc, nụ cười trên mặt Nhan Thời Oanh cũng xán lạn hơn.

Nhan mẫu đích thực là người yêu thương cô nhất trong nhà, không giống với ông ngoại trọng nam khinh nữ, sau khi Nhan Tư Minh sinh ra, thái độ của ông ngoại đối với cô có thể nói là thay đổi một trời một vực. Từ đó, quan hệ giữa cô và Nhan phụ cũng dần nảy sinh mâu thuẫn, ngay cả Nhan Tư Minh cũng bị vạ lây và bị cô chán ghét.

Về việc lấy lòng ông ngoại, Nhan Thời Oanh không hề chắc chắn, nhưng muốn thu phục Nhan mẫu thì rất dễ dàng.

Sau khi tán gẫu một chốc, Nhan Thời Oanh nhắc đến chuyện muốn mời Tả Tình tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Nhan mẫu quả nhiên đồng ý ngay lập tức, cô còn hẹn bà lúc tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đến xem cô biểu diễn.

Có lời hứa từ Nhan mẫu, trận cá cược kia cô có thể nắm chắc phần thắng, tin tức này có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ truyền đến tai những người trong học viện. Nghĩ đến trận cá cược với nhóm người ở câu lạc bộ máy móc, Nhan Thời Oanh thầm cười trong lòng.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Sau khi rời khỏi phòng Nhan mẫu, Nhan Thời Oanh nhìn thấy một cậu con trai mảnh khảnh đang đứng dựa vào tường trên hành lang. Cô cũng không biết cậu đứng đó đã bao lâu, nhưng khi thấy cô bước ra, vẻ mặt của cậu rõ ràng có chút lúng túng.

Nhan Tư Minh?

Nhan Thời Oanh đang định giơ tay chào cậu, cậu đã vội vã xoay người bỏ đi.

Nhan Thời Oanh vội vàng đuổi theo, đứng chắn trước mặt cậu.

Vẻ mặt Nhan Tư Minh lạnh nhạt, cậu cắm tay vào túi quần, nhìn cô hỏi: "Chị làm gì vậy?"

Không đợi cậu nói xong, sự phòng bị và hờ hững trên mặt cậu đã bị đau đớn thay thế. Nhan Thời Oanh nhéo lỗ tay cậu nói: "Nhóc con, chú làm vậy là có ý gì hả? Nhìn thấy chị mình không thèm chào hỏi mà còn chạy trốn là sao?"

Không phải vì cô chưa bao giờ thích nghe cậu nói chuyện với cô sao, Nhan Tư Minh có chút khó chịu thầm nghĩ. Cậu vừa nhe răng trợn mắt vừa la oai oái xin tha: "Em sai rồi chị, em sai rồi... Mau thả tay đi chị..."

Sau khi lỗ tai được thả ra, Nhan Tư Minh vừa xoa tai vừa cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Nhan Thời Oanh, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện cô không hề tỏ vẻ chán ghét như cậu vẫn tưởng.

Đây đúng là chuyện lạ mà.

Trước đây chỉ cần gọi cô một tiếng đã bị cô đẩy xuống đất khiến cậu bị bầm một mảng lớn, trải nghiệm kia vẫn như còn rõ như in. Nhan Tư Minh vừa xoa tai, vừa không tình nguyện hỏi: "Sao chị lại về nhà?"

"Đương nhiên là muốn thăm mọi người rồi." Nhan Thời Oanh duỗi tay xoa đầu cậu, Nhan Tư Minh muốn tránh đi, nhưng vì quá lùn nên vẫn bị cô sờ được.

Gò má hơi phúng phính như trẻ con của cậu phồng lên, tỏ vẻ không vui khi bị Nhan Thời Oanh xoa đầu. Sau đó cậu thấy Nhan Thời Oanh tò mò chỉ vào huy chương trên áo sơmi của cậu hỏi: "Đây là gì vậy?"

Mắt Nhan Tư Minh sáng lên: "Chị biết chiến đội WE không?" vừa hỏi xong cậu lập tức thấy hối hận, Nhan Thời Oanh từ nhỏ đến lớn đã chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu, huống chi là sở thích của cậu. Trước kia cậu còn có chút hy vọng với cô, hèn mọn trông mong cô cũng có thể thích mình. Nhưng sau lần cô và ba cãi nhau một trận ầm ĩ cách đây không lâu, cậu đã hiểu được, cô vốn không chào đón mình.

"Chiến đội WE?" Nhan Thời Oanh vẫn lộ vẻ khó hiểu hỏi: "Đó là gì?"

"Cái này ấy hả... Liên minh anh hùng, LOL chị biết không?" Nhan Tư Minh chần chừ giải thích: "Bọn họ là một đội chuyên đấu eSport, UZI chị có biết không? ADC đứng đầu thế giới..." Nhan Tư Minh càng nói càng nhanh, nói đến chỗ hưng phấn, đôi mắt cậu đều tỏa sáng lấp lánh.

Đến tận khi cậu và Nhan Thời Oanh hẹn nhau buổi tối sẽ cùng nhau chơi game, Nhan Tư Minh mới lâng lâng phát giác ban nãy vừa xảy ra chuyện gì.

Nhan Tư Minh nhìn di động, cậu đã nói chuyện được với chị gái mình tận tám phút, mà cô lại không có vẻ gì là bực bội.

Cậu hoảng hốt nhìn theo bóng Nhan Thời Oanh, khi thấy cô lại quay đầu, cậu theo bản năng xụ mặt, ra vẻ ngầu lòi hất cằm: "Gì nữa?"

"Vừa rồi quên nói, Nhan Tư Minh em nên uống nhiều sữa bò chút đi." Nhan Thời Oanh ra vẻ ghét bỏ, so vai mình nói: "Con trai sao lại lùn như vậy chứ."

Nhan Tư Minh: =皿=

Tức chết mất! Cậu mới 16 tuổi thôi mà!

Nhan Tư Minh hơi hoang mang nhìn Nhan Thời Oanh đứng dưới lầu cãi nhau với Tạ Hạo Hồng, sau đó cô lấy một chiếc đồng hồ ra đưa cho ông.

Tuy trước mặt không nói gì, nhưng sau khi Nhan Thời Oanh bỏ đi rồi, ông lập tức lấy di động ra, bắt đầu chụp 360° món quà.

Nhan Tư Minh xoa đỉnh đầu vừa bị cô sờ qua, mặt không cảm xúc móc di động ra, tìm kiếm.

Làm thế nào để chị gái chủ động tặng quà cho mình?

Sau khi lướt xem vài phút, Nhan Tư Minh mở trang chủ, quả nhiên post thứ nhất hiện ra chính là của ba cậu.

"Quà con gái tặng."

Phía dưới là rất nhiều bức ảnh chiếc đồng hồ được chụp từ mọi góc độ.

Hừ, nhàm chán, cậu không hề hâm mộ đâu.

Nhan Tư Minh yên lặng bấm like.

7/5/2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip