Chương 2
Editor: Yue
Hẻm Ngô Đồng, Cố phủ.
Đó là đêm rằm trung thu, ánh trăng sáng mềm mại như dòng nước óng ánh, bóng cây ngô đồng nghiêng ngả vào mái hiên nặng trĩu.
Thường Cát ngồi xổm dưới gốc cây, chán nản ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng lại nhờ vào chút ánh sáng nơi khóe mắt, liếc nhìn về phía cái cửa tròn. Chỉ một lát sau, có một bóng người cao gầy từ cửa tròn đi ra, hắn đứng dậy, sải bước tiến đến, nói: "Công tử đã tỉnh rồi sao?"
Hoành Bình lắc đầu: "Chưa tỉnh."
"Công tử từ trước đến nay đều tỉnh dậy vào đúng giờ Dần một khắc [*], hiện giờ đã là giờ Dần bốn khắc, vậy mà vẫn chưa tỉnh." Thường Cát tò mò nhìn vào trong cánh cửa, "Xem ra là việc động phòng còn khiến cho con người ta rất mệt mỏi......"
[*] Giờ Dần: từ 3h đến 5h sáng.
[*] Một khắc: bằng 15 phút.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Chủ tử nhà mình quản lý hạ nhân cực kỳ nghiêm ngặt, tính tình còn không được tốt lắm, những lời vừa rồi nếu bị chủ tử nghe được nhất định sẽ trừng phạt hắn.
Thường Cát giả vờ ho vài tiếng, lại nói: "Vừa đúng lúc Hoàng Thượng cho công tử nghỉ phép ba ngày, khoảng thời gian này vì vụ án của Kim thị và Hứa Li Nhi mà công tử luôn thức khuya dậy sớm, cũng nên để ngài ấy nghỉ ngơi thật tốt."
Hoành Bình liếc nhìn hắn một cái, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Chúng ta đi chợp mắt một lát đi."
Hôm qua là ngày chủ tử của bọn họ đại hôn, mà hai người họ lại là người hầu thân cận, không biết đã bị rót bao nhiêu rượu, đầu Thường Cát vẫn còn đau nhức, dạ dày cũng không thoải mái, nếu có thể được ngủ một giấc, tất nhiên là mỹ mãn quá rồi.
"Ta cũng muốn ngủ một chút, nhưng nếu công tử tỉnh dậy không có ai hầu hạ thì phải làm sao bây giờ?"
Hoành Bình nói: "Tỳ nữ của thiếu phu nhân đang canh ở ngoài hành lang, không dùng đến chúng ta đâu." Nói xong cũng không đợi Thường Cát đáp lời, liền tự mình đi ra ngoài.
Thường Cát lập tức nhấc chân đuổi theo, "Này, Hoành Bình, ngươi chờ ta với......"
Hai người bọn họ vừa đi, dưới mái hiên Doanh Tước, Doanh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nương nhà mình thành thân, các nàng nghe theo phân phó của Trương ma ma, suốt cả đêm đều canh giữ ở bên ngoài, chờ cô nương và cô gia xong việc thì sẽ tiến vào hầu hạ.
Nhưng sau khi cô gia vào phòng, bên trong vẫn luôn không có động tĩnh gì, cũng không thấy có ai kêu mang nước tới.
Tốt xấu gì cũng là đêm động phòng hoa chúc, dù cô gia có không được việc thì cũng không nên tới nửa điểm động tĩnh cũng không có như thế này.
Doanh Tước ghé sát vào tai Doanh Nguyệt, đè thấp giọng, lí nhí nói: "Ngươi nói xem có phải là cô gia và cô nương không viên phòng hay không? Trương ma ma đã dặn dò mấy trăm lần, chuyện quan trọng nhất sau khi chúng ta vào phòng đó là lấy tấm khăn trắng. Nếu như chưa viên phòng thì lấy khăn ở đâu ra chứ?"
"Từ khi nào chủ tử lại dung túng ngươi đến mức có thể ở đây khua môi múa mép? Lại nói bậy, ngươi không sợ bị lột da sao."
Doanh Nguyệt giáo huấn Doanh Tước vài câu, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ đang khép hờ, bên trong ánh nến lay động, hoa nến vang lên vài tiếng "lách tách", khiến cho căn phòng càng trở nên yên tĩnh.
Doanh Nguyệt trong lòng cũng lo lắng, nhưng nghĩ lại thì, đêm qua bên ngoài sảnh náo nhiệt một trận như vậy, có lẽ cô gia cũng đã uống nhiều rượu, cho nên lúc này mới không có sức lực để viên phòng. Nghe nói nam tử uống nhiều rượu, thật sự là hữu tâm vô lực [*]...
[*] Hữu tâm vô lực: Có tâm nhưng không có sức lực.
Tiếng nói chuyện đứt quãng ngoài cửa sổ truyền vào trong phòng, Dung Thư mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt nàng là một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ thâm thuý.
Lông mày dài tới gần thái dương, mũi cao mắt sâu, môi mỏng tựa như lưỡi kiếm.
Gương mặt này lại quá đỗi quen thuộc với nàng, khiến nàng sững sờ ngẩn ra một lúc lâu.
Chỉ trong chốc lát, rất rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt ùa về trong đầu nàng.
Khi thì là nàng mặc áo cưới ngồi trên giường Bạt Bộ, tâm tâm niệm niệm chờ Cố Trường Tấn cởi khăn voan xuống, cùng uống rượu giao bôi. Khi lại là ở Tứ Thời Uyển, nàng uống xong rượu độc Hoàng Hậu ban cho, chờ chết trong nỗi đau đớn dày vò vô tận.
"Hôm nay con xuất giá, a nương cũng không có mong đợi gì nhiều, chỉ mong con cùng Cố tiểu lang đồng tâm đồng lòng, hoà thuận yêu thương, ngày sau giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, sống với nhau tới khi bạc đầu."
"Nghi lễ hoàn thành, lương duyên đã định. Tân lang mau chóng vén khăn trùm đầu của tân nương ra đi, đừng để tân nương tử chờ sốt ruột!"
"Thật ra ta biết chàng vẫn luôn hận ta."
"Ngàn sai vạn sai, đều trách ta lúc trước đã chọc giận chàng, khiến chàng và nàng ta bỏ lỡ ba năm. Hiện giờ ta đem vị trí chính thê trả cho nàng ta, lại lấy tính mạng đền cho chàng, chỉ cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ, cho mẫu thân ta bình an đi Túc Châu, để bà có thể an hưởng lúc tuổi già."
-
Ký ức hỗn loạn tựa cây kim mỏng, một cây rồi lại một cây đâm vào trong tâm trí.
Dung Thư đầu đau như búa bổ, không phân biệt được người bên cạnh rốt cuộc là thật hay giả, cũng không biết được đến tột cùng là nàng đang ở nơi nào.
Nàng đưa đôi tay run rẩy sờ soạng phía trước, nhưng khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào mặt hắn, cổ tay đã bị hắn gắt gao nắm lấy.
Sau đó liền thấy nam tử đối diện kia uể oải nâng mí mắt, lộ ra một đôi mắt thâm thúy như hồ nước. Đôi mắt ấy u tối, như đang ẩn mây khuấy sương, không lộ ra nửa phần cảm xúc.
Thế mà thật sự là hắn.
"Cố Trường Tấn......" Dung Thư đè thấp giọng lẩm bẩm.
Da thịt trên đầu ngón tay trơn mịn ấm áp, mang theo mùi hương ngọt ngào đặc biệt của nữ tử.
Cố Trường Tấn không thích mùi hương, đặc biệt là mùi hương béo ngậy ngọt ngào trên người phụ nữ kia, khi mùi thơm thoang thoảng chui vào chóp mũi, hắn liền buông lỏng tay, trong lòng có chút bực bội.
Hắn xốc chiếc chăn đỏ có thêu hai bông hoa sen mọc cùng một gốc lên, đang định xuống giường, chợt nghe một tiếng "A"——
Không biết vì sao tiểu cô nương bên cạnh đột nhiên ngồi bật dậy, cả người không ngừng run rẩy, trông bộ dạng vô cùng thống khổ đau đớn.
Cố Trường Tấn nhíu mày, vươn tay ra chuẩn bị bắt mạch cho nàng. Hắn từng đọc qua mấy quyển y thư, khi còn bé lại thường xuyên bị thương, ít nhiều cũng hiểu một chút y thuật.
Có lẽ là nhìn ra ý đồ của hắn, cô nương vội vàng nhấc tay ra, hơi thở gấp gáp nói: "Thiếp thân không sao, không cần phiền lang quân lo lắng."
Bàn tay đang vươn ra của Cố Trường Tấn cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung.
Hắn cũng không thèm để ý, "Ừm" một tiếng rồi lập tức thu tay lại, vén màn lên đi xuống giường.
Dung Thư nhìn hắn xuống giường, lại nhìn hắn lấy xiêm y từ một bên giá gỗ trầm hương xuống, vòng qua bình phong đi tới tịnh thất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn xung quanh, khắp gian phòng đều ngập tràn sắc đỏ vui mừng.
Phía trên chiếc bàn cạnh tường dán hai chữ "Hỉ" thật to, ở trên bàn nến hỉ vẫn không ngừng cháy, bên cạnh giá nến là hai cái khay đồng bọc lụa đỏ được bày đầy hạt sen, táo đỏ và đậu phộng, ngụ ý sớm sinh quý tử.
Dung Thư nhớ tới, đây là ngày thứ hai nàng cùng Cố Trường Tấn thành thân, hôm qua hắn tự mình tới hầu phủ đón dâu, nghênh đón nàng trở về Cố gia.
Trong đầu ngổn ngang rất nhiều ký ức, rốt cuộc tất cả chỉ là một giấc mơ hay là nàng......đã sống lại từ cõi chết?
Dung Thư đờ đẫn chớp mắt một cái.
Chắc là mơ rồi, trên thế gian này làm gì có cái chuyện chết đi sống lại?
Nhưng nếu là mơ, vì sao khi mở mắt nhìn thấy Cố Trường Tấn, tim nàng lại không có một chút vui mừng và thẹn thùng nào.
Rõ ràng mới ngày hôm qua vẫn còn cảm thấy trong mắt trong tim chỉ có mình hắn, chỉ cần nghĩ đến hắn, trái tim nàng liền sẽ đập như trống, "Thịch thịch thịch" không ngừng nghỉ.
Nhưng hiện tại ——
Dung Thư rũ mắt xuống, giơ tay vỗ vỗ ngực.
Ở nơi đó, trái tim nàng vẫn đập thong thả và mạnh mẽ, nhưng lại không buồn không vui, tĩnh lặng như một vũng nước đọng.
Như thể là Cố Trường Tấn cùng với hỉ nộ sầu bi của nàng không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Nàng đặt tay xuống, giọng khàn khàn gọi một tiếng "Doanh Tước, Doanh Nguyệt".
Ở ngoài hành lang, Doanh Tước, Doanh Nguyệt đã sớm chú ý tới động tĩnh trong phòng, dựng lỗ tai lên chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Dung Thư gọi các nàng, vội đẩy cửa đi vào, nhanh nhẹn thắp đèn lên.
Căn phòng thoáng chốc trở nên sáng sủa.
Dung Thư đầu óc còn đau, cổ họng cũng khô khốc khó chịu, chỉ có thể mềm như bông mà dựa vào cột giường, hướng Doanh Tước nói: "Ngươi đi tới phòng bếp nhỏ lấy cho ta một chén nước mật ong ấm."
Thấy đôi lông mày lá liễu của nàng nhíu chặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Doanh Tước vội vàng đáp một tiếng rồi "Lộp cộp" bước ra cửa. Một bên khác, Doanh Nguyệt lấy cái thau đồng ở trên chiếc bàn, múc nước cho Dung Thư rửa mặt.
Chiếc khăn ấm áp đắp lên mặt trong chốc lát khiến Dung Thư cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Khi Cố Trường Tấn từ tịnh thất đi ra, nàng đã rửa mặt sạch sẽ, Doanh Nguyệt, Doanh Tước đang giúp nàng trang điểm. Trên chiếc bàn trang điểm được chạm trổ bằng gỗ khắc bách điểu triều phượng có dựng một chiếc gương, trong gương phản chiếu một khuôn mặt với đường nét vô cùng thanh tú tinh xảo.
Nhưng mà Cố Trường Tấn lại chưa từng nhìn đến gương mặt phù dung kia, chỉ nhàn nhạt quét qua chỗ hộp đựng nữ trang đang nằm lẻ loi trên bàn, sau đó lấy quyển sách rồi ngồi xuống trường kỷ ở bên cạnh.
Dung Thư từ trong gương đồng nhìn hắn một cái, bộ dạng hắn đọc sách thoạt nhìn rất chuyên chú, đôi mắt cụp xuống, ngón tay thon dài trắng nõn cầm quyển sách, đốt ngón tay hơi cong lên.
Chỉ là một lúc sau, cuốn sách kia mới lật được vài trang.
Nghe tiếng vang rất nhỏ kia, Dung Thư biết được trong lòng hắn nhất định là không còn kiên nhẫn.
Doanh Tước lấy từ trong hộp đựng nữ trang ra một cái cọ màu ngọc bích, đang định đánh chút phấn lên mặt Dung Thư, lại nghe thấy nàng nói: "Không cần trang điểm, cứ như vậy được rồi, giúp ta thay y phục đi." Nói xong liền đứng lên.
Doanh Tước nhìn khuôn mặt không hề có chút huyết sắc nào của nàng rồi lại nhìn Cố Trường Tấn đang ngồi chờ ở trên trường kỷ, cắn cắn môi gật đầu đồng ý.
Căn phòng này không gian khá nhỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hai tấm bình phong bằng cổ thạch to rộng để ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Mới vừa rồi khi Dung Thư nói "Không cần trang điểm", Cố Trường Tấn liền đóng cuốn sách trong tay, đem nó đặt trở lại bàn, sau đó bước ra bên ngoài.
Sau khi mặc quần áo xong, Dung Thư lướt qua tấm bình phong đi ra ngoài, nói với Cố Trường Tấn: "Lang quân, ta xong rồi."
Trong miệng nói "Tốt", nhưng sắc mặt nàng thật sự không thể nói là tốt được, dưới mắt thâm quầng xanh đen, sắc mặt lại trắng đến mức dọa người.
Cố Trường Tấn không khỏi nhớ tới bộ dạng nàng ngày hôm qua, ở dưới ánh nến mờ ảo nở nụ cười với hắn khi hắn lật chiếc khăn voan đỏ ra.
Tiểu nương tử mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, đội mũ phượng khăn quàng, hai gò má ửng hồng xinh đẹp hơn hoa, trong đôi mắt kiên định tràn đầy những tia sáng hy vọng, rõ ràng là vẫn còn vui vẻ khỏe mạnh.
Một đêm qua đi, vậy mà cứ như là đã trải qua một trận bệnh nặng.
Cố Trường Tấn chỉ nghĩ là nàng ngủ không được ngon giấc.
Hôm qua là ngày đại hỉ của hắn, những người trong Hình Bộ mỗi người đều là một thùng rượu, tóm được cơ hội liền dốc hết sức mà rót rượu cho hắn. Hắn có lòng muốn đợi tới khi nàng ngủ mới vào phòng, nên đành thỏa mãn nguyện vọng của đám người kia, ở bên ngoài uống rượu ăn uống đến tận giờ Tý [*] mới xong.
[*] Giờ Tý: từ 23h đêm đến 1h sáng.
Trở về phòng mới biết nàng vì chờ hắn mà vẫn luôn cố gắng chống đỡ để bản thân không ngủ quên. Canh giải rượu nóng hổi trong phòng bếp nhỏ không biết đã được đun đi đun lại bao nhiêu lần, mãi cho đến khi hắn đem canh kia uống cạn, nàng mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Tính toán kỹ càng thì cô nương này chỉ ngủ chưa đầy hai canh giờ.
Nghĩ tới đây, Cố Trường Tấn liền nhìn Dung Thư nói: "Vẫn còn sớm, nếu ngươi cảm thấy mệt thì để lát nữa tới chỗ mẫu thân cũng không sao."
Giờ phút này đầu óc Dung Thư vẫn còn đang đau, nếu như thật sự gác việc này lại, sợ rằng đầu óc sẽ tê rần muốn nằm ở trên giường cả nửa ngày.
Nhưng hiện tại nàng là người đã xuất giá, sao có thể tùy tiện như trước đây được?
Nàng không chỉ muốn đi, mà còn phải căn thời gian để không bị muộn. Nếu chậm trễ, người khác sẽ thừa cơ nói nàng rằng đích nữ của hầu phủ bất kính với mẹ chồng, làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây.
Dung Thư lắc lắc đầu, nói "Không sao", ngữ khí xa cách tới nỗi chính nàng cũng chưa phát hiện ra.
Cố Trường Tấn nhìn nàng một cái, không lên tiếng nữa.
Khi hai người đến Lục Mạc Đường, sắc trời vẫn nhàn nhạt, trong viện đèn đuốc sáng trưng, hương thuốc tràn ngập bốn phía.
Duyên người thân của Cố Trường Tấn rất nông, Lục Mạc Đường này cũng chỉ có mỗi mình mẫu thân Từ thị của hắn ở.
Ban đầu hắn là con thứ hai trong nhà, phụ thân hắn tên Cố Quân, là một người thợ săn ở Tế Nam, cùng Từ thị sinh ra hai trai một gái. Cố Trường Tấn là con trai út, trước đây còn có một huynh trưởng và một muội muội.
Thật không may, vào năm hắn 6 tuổi, ngọn núi nơi gia đình hắn sống đột nhiên bốc cháy, phụ thân của Cố Trường Tấn cùng với huynh trưởng và muội muội đều chết ở trong trận hỏa hoạn.
Từ thị cũng bị thương ở trong trận cháy rừng đó, sau đó lại hao tổn tinh thần và sức lực lo lắng suy nghĩ, khiến thân thể không thể chịu đựng nổi, bệnh nặng khó chữa kéo dài thường xuyên khi tốt khi xấu, đại khái là ngày ngày đều phải làm bạn cùng chén thuốc.
Dung Thư theo Cố Trường Tấn đi vào, liền thấy một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt, tóc mai điểm sương đang dựa vào cái gối tựa, ngồi ở trên giường La Hán nghe một lão ma ma trò chuyện.
Người này chính là Từ thị - mẫu thân của Cố Trường Tấn, mà lão ma ma kia họ An, là do Cố Trường Tấn mời riêng đến để chăm sóc cho Từ thị.
An ma ma thấy bọn họ tiến vào, vội vàng ngừng câu chuyện, cùng Từ thị nhìn về phía hai người, ánh mắt không có dấu vết mà xẹt qua Dung Thư, trong lòng chợt thở dài một hơi.
Vị Dung gia đại tiểu thư này thật sự là dung mạo như tiên, khí sắc khiến cho người ta kinh ngạc.
Lông mày lá liễu, khuôn mặt phù dung, một đôi mắt hoa đào với ánh mắt trong veo như nước, vừa hay ứng với một câu "Đào hoa xuân thủy sinh" [*], gợi cho người ta liên tưởng đến khung cảnh thưởng trà vào tháng Hai khi đào xuân nở rộ.
[*] Đào hoa xuân thủy sinh "桃花春水生'': Nằm trong bài thơ "忆秋浦桃花旧游, 时窜夜郎" của Lý Bạch, mình không chắc về ý nghĩa câu thơ lắm nhưng có lẽ ý chỉ hoa đào nở rộ vào mùa xuân.
Tuy rằng hiện tại sắc mặt không thể gọi là tốt, nhìn có chút tiều tụy, ngược lại giống như cành liễu yếu ớt trước gió, tạo nên dáng vẻ mềm mại yêu kiều.
Không hiểu sao trong lòng An ma ma nổi lên chút bất an, nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần, khóe môi vẫn luôn mang theo nụ cười hiền từ, đợi Dung Thư kính trà xong, bà liền lấy ra hai cái hồng bao đưa cho Từ thị với vẻ mặt ân cần.
Từ thị nhận lấy, đem hồng bao đặt vào trong tay Dung Thư, ôn hòa cười nói: "Nhị lang nhà chúng ta tính tình không tốt, mồm miệng vụng về, nếu như con chịu ủy khuất thì cứ tới nói với ta, ta thay con dạy dỗ hắn."
Đây đã là lần thứ hai Dung Thư nghe được những lời nói này.
Lần trước khi nàng nghe được lời này, trong lòng còn thầm nghĩ làm sao nàng nỡ cáo trạng Cố Trường Tấn? Dù có uất ức lớn đến đâu, nàng cũng không đành lòng.
Hiện giờ lại nghe nó, phảng phất giống như đã cách cả một thế hệ.
Dung Thư hơi ngẩng mặt, nâng khóe môi cười, thuận theo đáp lại một tiếng vâng.
Khuôn mặt có lúm đồng tiền của nàng sáng trong như ánh trăng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhưng không lẳng lơ, khi cười rộ lên, khóe mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm được xuân triều nâng lên.
Từ thị nhìn nàng, một lúc lâu sau, bà khẽ rũ mi mắt xuống, nắm tay nàng vỗ vỗ, nói: "Phòng này của ta bệnh khí quá nặng, thường ngày con không cần tới thỉnh an ta, tránh để cho bị nhiễm bệnh. Ở Cố gia, không cần phải để ý những nghi thức phiền hà đó, mẫu thân chỉ cần hai người các ngươi chung sống với nhau thật tốt là được.
Từ thị nói xong liền ho hai tiếng rồi nói với Cố Trường Tấn: "Nhị lang, ngươi đưa Chiêu Chiêu về Tùng Tư Viện đi."
Tùng Tư Viện chính là nơi ở của Cố Trường Tấn, từ Lục Mạc Đường đi bộ qua đó cũng chỉ mất khoảng một khắc.
Cố Trường Tấn đưa Dung Thư trở về Tùng Tư Viện, sau đó lại vòng về Lục Mạc Đường.
Từ thị thấy hắn đi rồi lại quay trở lại, cũng không có kinh ngạc, tựa hồ như đã sớm đoán trước được.
Bà nhận lấy chén trà ngon mà An ma ma mới pha, cúi đầu nhấp một ngụm, nói: "An ma ma nói các con đêm qua không viên phòng?"
Cố Trường Tấn bưng chén trà trong tay, chén trà nhỏ của hắn là An ma ma pha cho bọn họ khi Dung Thư ở đây, bây giờ hẳn đã nguội lạnh rồi.
Nước trà uống vào lạnh lẽo hắn cũng không chê, liên tiếp uống thêm mấy ngụm, sau đó mới bình tĩnh mà giải thích: "Chất nhi đối với Dung thị kia không hề có tâm tư gì."
Từ thị nhìn hắn, cười nhẹ nói: "Con đã sớm tới tuổi biết người biết chuyện rồi, tư sắc của vị trưởng nữ nhà Thừa An hầu này ở Thượng Kinh cũng là vô cùng xuất chúng. Nếu con có nổi lên tâm tư thì cũng là chuyện thường tình, cho nên con không cần phải lo lắng kiêng dè."
Những lời này vừa là thử lòng, nhưng cũng là một sự chấp thuận.
Cố Trường Tấn lại nói: "Ở Hình Bộ hết vụ án này lại tới vụ án khác, con vội đến sứt đầu mẻ trán, thật sự là không có tâm tư nào nổi lên ý định phong hoa tuyết nguyệt."
Nói rồi hắn buông chén trà, ngước mắt nhìn Từ thị, thập phần khó hiểu: "Chất nhi cho tới bây giờ vẫn không hiểu vì sao cô mẫu muốn con phải cưới Dung thị?"
Từ thị hơi ngồi thẳng dậy, kêu An ma ma đổi cho hắn chén trà mới, rồi nói: "Tất nhiên là bởi vì nàng là người thích hợp."
Nói đến đây bà liền dừng một chút, như là nghĩ tới cái gì, mỉm cười nhìn Cố Trường Tấn đánh giá một chút.
"Con thành thật nói cho cô mẫu biết, có phải trong lòng con chính là nhớ thương Văn Khê hay không? Con không cần lo lắng Văn Khê sẽ ghen, nàng biết con cưới Dung Thư là tuân theo ý của ta, cũng sẽ không để ý. Về cuộc hôn nhân của con với Dung Thư, sẽ không kéo dài quá 5 năm. Dù con có không thích nó, cũng nên nhẫn nhịn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip