Chương 75: Ổ Tư Đạo tiên sinh
(75) Ổ Tư Đạo tiên sinh
Edit: icedcoffee0011
- Không, ta không đi, Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, ta không đi.
Thấy đại hoạ lâm đầu Ô Nhã thị liền liều mạng giãy giụa, Mạnh Hinh ngang ngược và thánh mẫu nhu nhược giằng co một hồi, Mạnh Hinh chưa bao giờ sợ mất mặt, nhưng Ô Nhã thị thì không như vậy, cô túm chặt Ô Nhã thị thấp giọng uy hiếp:
- Hạ nhân đang nhìn đó Ô Nhã khanh khách.
Một câu này của Mạnh Hinh đã đủ làm Ô Nhã thị rụt vòi, cũng không dám giằng co thêm, nếu nàng không còn mặt mũi trước mặt hạ nhân, hoặc là hạ nhân nói nàng không tốt, chỉ sợ Dận Chân càng thêm xa cách nàng, vất vả lắm nàng mới được hưởng một chút sủng ái nhờ có sự thưởng thức của Ô Tư Đạo, nếu một chút này cũng biến mất, hai mắt Ô Nhã thị rưng rưng, giống như con thỏ nhát gan sợ hãi dưới dâm uy của Mạnh Hinh, nàng cầu xin:
- Đừng, tì thiếp sai rồi, ngài đừng đi tìm tứ gia.
Cảm giác bắt nạt người khác làm người ta sướng tận chân mây, Mạnh Hinh nét mặt toả sáng, cười tà, lại còn là bắt nạt nữ chính thánh mẫu, cánh tay Mạnh Hinh ôm lấy vòng eo Ô Nhã thị, kéo nàng vào trong lòng ngực, ngón cái chà lau đi khóe mắt ầng ậc lệ của nàng:
- Đừng sợ, ta chỉ muốn trò chuyện với tứ gia mà thôi, Ô Nhã thị khanh khách đừng sợ, ta sẽ chẳng nói lời không tốt về ngươi với tứ gia làm gì, ngươi khóc như vậy đúng là làm ta đau lòng mà.
Mạnh Hinh xỏ giày hoa đế, Ô Nhã thị người mặc quần áo đặc trưng của người Hán ở Giang Nam, chân đi giày thêu, khiến Mạnh Hinh cao hơn Ô Nhã thị cả nửa đầu, Ô Nhã thị sợ tới mức quên cả khóc, Mạnh Hinh gập ngón tay cọ cọ lên má nàng:
- Nghe nói ở các đại gia tộc Giang Nam, thiếp thất đều rất hoà thuận, hỗ trợ lẫn nhau, không biết Ô Nhã khanh khách có chỗ nào cần ta giúp đỡ hay không? Nếu cần, đừng khách khí, tứ gia bận bịu, ta lại nhàn rỗi, thứ tốt cũng nhiều, trước kia ta có thể hầu hạ ngươi, hiện giờ ta cũng có thể làm ngươi thoải mái.
Mạnh Hinh buộc chặt cánh tay, Ô Nhã thị khẽ nhếch môi, ấp úng:
- Ta... ta không cần ngươi hầu hạ, ta không cần bách hợp.
- Ngươi thích bách hợp? Bảo kiếm đưa anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, chờ đến mùa bách hợp nở rộ, ta sẽ cùng ô nhã khanh khách ngắm hoa dưới trăng...
Mạnh Hinh tới gần Ô Nhã thị, khóe mắt nhìn thấy thấy được Dận Chân đen mặt đứng cuối hàng lang dài, xô đẩy nhau ồn ào như vậy, lại cách thư phòng Dận Chân cũng không xa, Dận Chân không ra mới gọi là kỳ quái, thân thể Ô Nhã thị mềm mại trong lòng ngực, không biết nàng ta là đang ngượng ngùng, hay là tức giận, gương mặt Ô Nhã thị ửng hồng, thật sự giống như dáng vẻ đang động tình, Mạnh Hinh đột nhiên kéo cây trâm cài trên đầu Ô Nhã thị, sau đó buông tay, thân thể nàng ta ngã trên mặt đất, Mạnh Hinh cúi đầu cao ngạo nói:
- Lòng ta chỉ có một mình tứ gia, ta sẽ không hồ nháo với ngươi đâu Ô Nhã thị, ngươi tìm lầm người rồi.
Kỹ năng cơ bản hạng nhất của nữ phụ pháo hôi chính là đổi trắng thay đen trước mặt nam chủ, nhân tiện thi triển kỹ năng biến không thành có, nam chủ chỉ tin tận mắt thấy tận tai nghe ắt liền trúng kế, cho dù nữ chủ có tìm mọi cách giải thích, biện giải, nam chủ vẫn cứ là ứ thèm để ý đến nữ chủ, hơn nữa có nữ phụ quạt gió thêm củi, chờ hai người giải quyết được hiểu nhầm, nữ phụ nhận được trừng phạt thích đáng, màn diễn này mới dần dần đi vào hồi kết.
- Tứ gia, tứ gia, tì thiếp không phải... không phải... là Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn cố ý, là nàng ép ta, không phải... là nàng hại ta.
Ô Nhã thị lúc này cũng đã thấy Dận Chân, gương mặt mới vừa rồi còn hơi hồng hiện giờ trắng bệch, nước mắt không cho tiền cũng lăn xuống như mưa, giãy giụa đứng dậy, đối mặt với vẻ chán ghét trên mặt Dận Chân, chân nàng nhũn như hồ:
- Tứ gia, sao ngài lại không tin tì thiếp? Tì thiếp khi nào làm người khó xử?
- Đúng vậy, Ô Nhã khanh khách chưa từng làm tứ gia khó xử, còn luôn là giúp đỡ tứ gia đâu, mới vừa rồi Ô Nhã khanh khách tới gần thiếp, nói thiếp phải biết khuyên giải Ô Tư Đạo, cống hiến cho tứ gia, hiện giờ dùng đủ loại thủ đoạn lên người thiếp... chẳng lẽ là muốn làm cái gì với thiếp đây?
- Câm miệng, ngươi câm miệng cho gia.
Dận Chân căn bản không để vào mắt Ô Nhã thị đang khóc lóc nỉ non ủy khuất vạn phần, vài bước đi đến bên người Mạnh Hinh, ánh mắt như hắc thạch nhuốm lửa giận ngập trời, không có nam nhân nào sẽ thích thú khi đội nón xanh trên đầu, đặc biệt là nam nhân đó còn là hoàng tử phong kiến luôn luôn coi nữ tử như ngoạn vật (đồ chơi).
Ánh mắt hẹp dài của Dận Chân nheo lại, Mạnh Hinh mỉm cười đối diện với ánh mắt của hắn, đôi mắt Dận Chân hiện lên vẻ trào phúng:
- Cao Vô Dung.
- Vâng.
Cao Vô Dung lãnh hai ba tên nô tài xung quanh rời đi, Ô Nhã thị túm chặt ống tay áo Dận Chân:
- Tứ gia không thể ... bọn họ không phạm sai lầm, ngài không thể lấy đi tánh mạng bọn họ.
- Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh sao ngươi lại có thể ác độc như vậy, sao ngươi coi khinh mạng người như vậy? Lương tri của ngươi đâu? Ngươi còn coi được là người sao?
Ô Nhã thị thánh khiết từ bi răn dạy Mạnh Hinh.
Mạnh Hinh cười hỏi Dận Chân:
- Tứ gia ngài nói xem coi thường nhân mạng là ai? Hơn nữa ngài lời này chỉ là gió bay sao?
Ánh mắt Dận Chân xẹt qua vẻ nghiền ngẫm, Mạnh Hinh tươi cười xán lạn:
- Ô nhã khanh khách đúng là coi tứ gia thành kẻ bụng dạ hẹp hòi đa nghi, có phải ngài nên trừng phạt nàng hay không? Nhưng mà nếu ngài chỉ vì một việc nhỏ này mà muốn giết người diệt khẩu, tương lai ai còn dám lại hầu hạ ngài?
Mạnh Hinh lại bước một bước, cô cách Dận Chân gần một thước, Dận Chân ánh mắt hơi giật mình, Mạnh Hinh nói:
- Đức phi nương nương ban thưởng ô nhã khanh khách cho ngài, nàng lại cùng ngài và Ô Tư Đạo nói chuyện thật vui, vì việc này không biết tới đây phủ bối lặc lại chết thêm bao nhiêu người? Không biết người bên ngoài sẽ bàn tán như thế nào đây? Ô nhã khanh khách là đang muốn đi theo con đường của người xưa chăng? Không biết Thái Tông có thể hay không cho rằng ngài trò giỏi hơn thầy.
*Có thể ám chỉ đến Đường Thái Tông mưu sát anh trai sau đó nạp "chị dâu" là Dương Khuê Mi vào hậu cung
Dận Chân nắm cánh tay Mạnh Hinh, giữa hai người như có điện quang hỏa thạch giao phong, lửa trong lòng Dận Chân nhen nhóm:
- Ngươi nói bậy cái gì?
- Thiếp nghe chính miệng Ô Nhã khanh khách nói, nàng hầu hạ ngài cùng Ô Tư Đạo kia.
Mạnh Hinh không ngờ Dận Chân tức giận đến vậy, hỏi Ô Nhã thị:
- Có phải vừa rồi ngươi nói với ta như vậy không? Hầu hạ tứ gia cùng... Ô Tư Đạo?
- Tì thiếp ....
- Trắc phúc tấn hiểu lầm tại hạ, tại hạ chỉ đàm luận kinh Phật cùng tứ gia, Ô Nhã khanh khách vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo.
Ổ tư đạo ở trong thư phòng mà đứng ngồi không yên, chống quải trượng đi ra, gã mặc áo khoác bên ngoài màu đen, một đôi mắt đen cơ trí trên khuôn mặt hơi ám vàng, hàm dưới có chỏm râu xám tiêu, tuy chân cẳng không tiện, nhưng khí chất nho nhã thong dong.
Lời nói của gã dường như có phần không vui với Mạnh Hinh, buồn bã nói:
- Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, quân tử thường bình thản, tiểu nhân hay lo âu, Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn đừng nghe lời tiểu nhân mà thành quen, thủ đoạn tranh sủng bàng môn tả đạo tranh sủng chung quy là tiểu là thừa, không thể kéo dài.
*Khổng Tử cho rằng: "Lòng người quân tử thản nhiên thư thái, còn kẻ tiểu nhân thường lo lắng không yên".
Người quân tử hành động theo lý lẽ, cho nên lòng luôn bình thản; kẻ tiểu nhân hay lo được lo mất, suy tính thiệt hơn nên thường hay lo lắng bất an.
- Trở về.
Dận Chân cảnh cáo Mạnh Hinh, Mạnh Hinh lại quay người lại chắn trước người Dận Chân, cẩn thận đánh giá Ô Tư Đạo trước mắt nói, Mạnh Hinh bên tai nghe được tiếng nghiến răng của Dận Chân, Ô Tư Đạo bị nhìn đến mức mặt có chút đỏ, gã càng cảm thấy Mạnh Hinh thô tục.
- Chẳng phải ngươi nói quân tử bình thản, ta cách ngươi có mười bước, quang minh chính đại nhìn ngươi, có gì không thể? Chẳng lẽ nói Ô Nhã thị hầu hạ ngươi là bình thản, ta dùng hai mắt nhìn ngươi thì chính là không tuân thủ lễ giáo? Xin hỏi ổ tiên sinh, hai từ bình thản này giải thích thế nào?
Ổ Tư Đạo chưa từng gặp nữ tử nào càn quấy, xuyên tạc hàm nghĩa trong lời nói của người khác như vậy, gã am hiểu rắp tâm đế vương, hiểu tính kế giao phong giữa nam nhân, nhưng đứng trước nữ tử nhanh mồm dẻo miệng, gã thì lại có biện pháp gì, Mạnh Hinh thấy gã không trả lời, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Quân tử bình thản đó là đường đường chính chính, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?
Ô Tư Đạo gật đầu nói phải, Dận Chân đem tay ấn giữa lưng Mạnh Hinh, hạ giọng nói:
- Trở về, ít gây chuyện cho gia!
Mạnh Hinh không dao động, cô đắc tội Ô Tư Đạo thì thế nào?
- Vậy được, ta đây bình thản chỉ cho ngươi nghe sai lầm của Ô Tư Đạo ngươi.
- Điểm thứ nhất, ngươi nói ta nghe lời tiểu nhân, nhưng tiểu nhân trong miệng ngươi, lại chính là Ô Nhã khanh khách, là nàng nói cho ta, Ô Tư Đạo là nói nàng tiểu nhân? Các ngươi không phải trò chuyện với nhau thật vui vẻ sao?
- Điểm thứ hai, thủ đoạn tranh sủng ở hậu viên, ta không cần ngươi nói, huống chi bên ngoài đều nói ta là ái thiếp được tứ gia sủng ái, ta cần tranh sủng sao? Ta không giống như Ô Nhã khanh khách bụng không giấu nổi hai lượng dầu mè, coi tứ gia ngẫu nhiên sủng hạnh là chuyên sủng.
Đến đây khóe miệng Ổ Tư Đạo cứng lại, mắt nhìn về phía Dận Chân ở sau, nàng là đang mèo tự khen mèo dài đuôi sao? Gã chưa từng gặp nữ tử nào da mặt dày như vậy, sủng ái một nữ nhân như vậy, Dận Chân đáng giá để phụ tá sao?
- Điểm thứ ba, ngươi đã quyết định nhận tứ gia làm chủ hay chưa? Đã quyết ý phụ tá tứ gia hay chưa?
- Tứ gia ngực có chí lớn, vì nước vì dân, đức hạnh cực tốt, nếu ngươi đã nguyện ý đi theo tứ gia, như vậy tứ gia là chủ công của ngươi, thì cũng là chủ tử, ta là trắc phúc tấn được ghi vào tông điệp, cuối cùng cũng là nửa chủ tử của ngươi, ngươi là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng sao ta thấy ngươi không tán đồng ta? Ta chẳng có ưu điểm gì, chỉ có ngay thẳng, trước kia sinh hoạt không dễ dàng, giỏi nhất là xem mặt đoán ý ... Ô Tư Đạo ngươi khinh thường ta, ta nhìn thấy hết đấy.
Ổ tư nói nắm chặt gậy chống, nếu không phải có gậy chống đỡ, chắc gã đã té ngã ra hành lang từ lâu:
- Này... này....
Mạnh Hinh tiếp tục nói:
- Này có gì để mà nhắc lại, cho dù ngươi khinh thường, hay là không tôn trọng ta, thì ta vẫn cứ là ái thiếp của tứ gia, là trắc phúc tấn của tứ hoàng tử, vạn tuế gia sẽ không vì một mình ngươi không hài lòng mà xóa tên ta khỏi tông điệp, cho dù ngươi nói gì tứ gia nghe nấy, ngươi cũng không đến mức quản chuyện phòng the của tứ gia, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?
...
Ổ Tư Đạo nói không biết nói như thế nào mới tốt, xin giúp đỡ nhìn về phía Dận Chân, tứ gia, xin ngài mang nàng đi về đi!!!
Cánh tay Mạnh Hinh bị Dận Chân túm chặt, biết Dận Chân đã nhẫn nại tới cực hạn.
- Khi còn nhỏ ta nghe tiên sinh kể chuyện ở quán trà kể Tam Quốc Diễn Nghĩa, ta thích nghe Lưu hoàng thúc ba lần đến mời kiều đoạn, khi đó ta mới hỏi ta a mã, phàm là những cao nhân có tài học đều muốn thử tài chủ công rồi mới bằng lòng xuống núi sao, a mã ta đáp rằng, bỏ đói bọn họ ba ngày, có cái cứt mà họ dám thử, năm đó Gia Cát Khổng Minh thử thách lòng kiên nhẫn, sự bền bỉ của Lưu hoàng thúc, hiện giờ Ô Tư Đạo ngươi bị một Ô Nhã khanh khách đả động, ngươi đúng là không bằng Khổng Minh, xin khuyên ngươi một câu, nếu ngươi cũng muốn thi triển tài học, không bằng dành chút thời gian hiểu ánh mắt người khác một chút.
Dận Chân đột nhiên mở miệng:
- Ổ tiên sinh đắc tội.
Sau đó Dận Chân bất chấp tất cả, bế ngang Mạnh Hinh nhanh nhanh rời đi, lưu lại Ô Nhã thị ngẩn ngơ, Ô Tư Đạo chẳng còn lời nào nhìn bầu trời, ai dám cùng so với Gia Cát Khổng Minh? Ánh mắt gã lúc này gần như quái đản? Nếu đắc tội tứ gia, không phải đói ba ngày, cho dù tứ gia không dùng được gã cũng sẽ chẳng để lại cho đối thủ, có khi tánh mạng còn không giữ được, đừng nói là hoàng tử không thích hợp cho gã phụ tá.
Ổ tư đạo trưởng than:
- Thánh nhân nói không sai, chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip