CHƯƠNG 39
Sau khi gửi lên, chờ mãi không thấy Tô Hảo trả lời, cũng không chờ cô trả lời nữa, cả người Chu Dương đã nằm trên sofa, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy di động, tiến vào vòng bạn bè rồi vào khung chat của Tô Hảo.
Anh thế nhưng vì chờ tin nhắn của cô mà do dự ở chỗ này.
“Nhìn gì mà mê mẩn thế?” Một cái chân dài đá anh, Chu Dương nâng mắt lên, đối diện là gương mặt của Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cởi cúc áo khoác tây trang, sau đó ngồi ở sofa đối diện, cầm điếu thuốc hút hừ lạnh một tiếng: “Làm gì thế? Nhìn cậu giống như thất tình nhỉ.”
“Tôi còn không chưa tìm cậu tính sổ đâu.” Nói xong lại dùng sức ném điếu thuốc lên trên mặt bàn.
Chu Dương nhướng mày, đặt điện thoại trên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Hóa đơn là gì? Có thể hình dung nó không?”
“Chu Dương cậu chính là tên khốn.” Văn Trạch Lệ chỉ vào anh.
Tay áp vào đầu gối, Văn Trạch Lệ hung hăng nhìn Chu Dương: “Cậu hại tôi suýt chút nữa bị Thẩm đại tiểu thư kia giết chết, cậu còn không biết xấu hổ, đây không phải là hóa đơn sao?”
“Đó là vợ cậu.” Chu Dương cầm lấy chai champagne rót vào hai ly rồi buông xuống, cầm một ly cho Văn Trạch Lệ: “Việc tư chúng ta để sang một bên, trước nói về chuyện bên Hưng Yến quốc tế đi.”
Văn Trạch Lệ tiếp nhận rượu, sách một tiếng: “Cảm tình tốt thì chính là vợ, cảm tình không tốt thì chính là Thẩm đại tiểu thư.”
Chu Dương cũng cười một tiếng, lắc ly rượu, cho thêm mấy khối đá vào, uống một ngụm, tầm mắt lơ đãng quét qua di động kia. Di động gió êm sóng lặng, một chút phản ứng cũng không có. Đôi mắt anh sâu vài phần, cầm lấy văn kiện bên cạnh đưa cho Văn Trạch Lệ: “Cậu nhìn xem, giá cả này có thích hợp không? Chúng ta cử người qua đó nói chuyện này, nhưng đối với nội bộ bên họ lại không quá quen thuộc, vẫn cảm thấy người này giữ một tay.”
Văn Trạch Lệ tiếp nhận, tay cầm ly rượu mở ra văn kiện, nước đá trượt xuống khớp xương, liếc mắt vài lần liền nói: “Thật sự là bị hắn giữ lại một tay, giá này khá cao, sau hắn lại đem kỹ thuật giữ lại mấy phần, cậu liền trở thành coi tiền như rác rồi.”
“Chết tiệt.” Chu Dương cắn khối đá cười: “Còn muốn nạo chút thịt từ trong tay tôi sao? Người này có hơi can đảm đấy.”
“Người này không thể dùng, nếu thu mua thì tốt nhất nên xuống tay đối với hắn.” Văn Trạch Lệ nói xong thì buông văn kiện, đi lấy cái kẹp để kẹp khối đá, lại phát hiện ánh mắt Chu Dương lướt về phía di động trên mặt bàn, rõ ràng có chút thất thần.
Nhìn di động bao nhiêu lần rồi?
“Nhìn cái gì thế? Cứ nhìn chằm chằm di động vậy?” Văn Trạch Lệ duỗi tay lấy di động của Chu Dương, Chu Dương né tránh, Văn Trạch Lệ đặt hai tay lên đầu gối, nhìn Chu Dương để di động xuống còn liếc nhìn di động một lần nữa, anh ta híp mắt nghiên cứu.
Chu Dương: “Không có gì.” Anh trấn định để di động xuống, cầm lấy máy tính bảng cắt một bộ số liệu ra để nói cùng Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ lấy ra di động, ở trong nhóm soạn tin.
Văn Trạch Lệ: Mẹ nó! Có phải Chu Dương chưa theo đuổi được Tô Hảo kia không?
Hứa Điện: Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng phát hiện rồi!
Văn Trạch Lệ: Ha ha ha ha ha ha đang nói chuyện mà cậu ta nhìn di động tới tám chín lần, đang chờ tin nhắn sao? Ha ha ha ha, tôi thấy thật hả giận đó.
Lý Dịch: Tô Hảo dễ theo đuổi như vậy sao? Ngây thơ quá rồi.
Hứa Điện: Ồ, có phải đã nhìn lần thứ mười rồi không? Cậu chắc đêm nay có thể bàn việc chứ?
Giang Úc: . . . . . Tôi thậm chí không tin người này là Chu Dương.
Lý Dịch: Hình ảnh.
Lý Dịch: Nhìn vòng bạn bè ở chỗ tôi này.
Hứa Điện: 【 Em rảnh ở đây xem son chứ không rảnh gửi tin nhắn cho anh sao? 】
Văn Trạch Lệ: Ha ha ha ha ha thật chua á.
Giang Úc: Thật ai oán đó, hẳn nên để Thi Lâm xem cái này.
*
Tô Hảo cùng Tô Thiến xuống bếp làm cơm trưa ở Chu gia, chú Chu cũng đã trở về, cơm nước xong, Chu Cần Khải muốn ra ngoài làm việc nên tiện đưa Tô Hảo đến tiểu khu Hoa Huy luôn, Tô Hảo cùng Chu Cần Khải từ biệt, kéo hành lý lên lầu, trở lại nhà, Tô Hảo dựa vào sofa nghỉ ngơi.
Nghỉ hơn mười phút thì đứng dậy bắt đầu quét tước phòng ngủ phụ, làm vệ sinh một lần nữa, còn trải thêm một tấm thảm đã mua trước đó để trông thực ấm áp, sau đó chụp lại ảnh gửi cho Thành Linh.
Thành Linh rất ít khi đánh chữ nên trực tiếp gọi qua: “Rất đẹp.”
“Mẹ, mẹ có thích không?”
“Thích chứ.”
Lúc trước khi Tô Hảo chăm sóc bọn họ, mặc dù khá gian nan nhưng nhà cửa đều làm đến sạch sẽ, lại ngoan ngoãn, vợ chồng bọn họ vẫn luôn cho rằng con gái tốt như vậy gả đến chỗ nào cũng đều có người quý trọng, đáng tiếc, cho đến nay cũng chưa thấy một người thật sự quý trọng Tô Hảo xuất hiện.
“Mấy ngày nay Giang Thị có mưa không? Trời mưa mẹ không cần ra cửa, tránh cho gió làm đau đầu.”
“Mẹ biết rồi, hôm nay cuối tuần con nghỉ sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
Lúc này chuông cửa vang lên, Tô Hảo từ phòng ngủ phụ đi đến mở cửa.
Ngoài cửa, Chu Dương tay cắm trong túi, ngậm thuốc lá nhìn cô, giọng trầm thấp nói: “Uống một ly nước.”
Cuộc gọi vẫn đang mở.
Trong lúc Tô Hảo đang sững sờ thì Thành Linh nghe vậy cũng lập tức hỏi: “Ai thế con?”
Tô Hảo nhìn nam nhân trước mắt, ngón tay anh đang câu lấy cà vạt mà cởi bỏ. Tô Hảo thấp giọng nói: “Mẹ, Chu Dương vừa lúc đến đây, con rót cho anh ấy một ly nước.”
Thành Linh như thế nào cũng không nghĩ người đến lại là Chu Dương, bà uể oải, còn đang mừng thầm đó là một nam nhân đang theo đuổi Tô Hảo, vừa nghe người đến là Chu Dương, vui sướng lập tức vụt tắt, bà ừ ừ hai tiếng: “Ra là Chu Dương sao.”
“Đúng vậy mẹ.” Tô Hảo xoay người đi rót nước, cô ngửi được trên người Chu Dương có mùi rượu.
Đúng lúc anh quay người lại, thân thể cao lớn từ phía sau dán tới, Chu Dương cúi đầu nhưng vẫn đang cởi cà vạt, thanh âm ở bên tai Tô Hảo lướt qua, hơi nóng phả vào cổ cô: "Dì Linh, đã lâu không gặp, dì vẫn khỏe chứ? ”
Đối với di động của Tô Hảo nói.
"A? Khỏe, dì khá tốt, Chu Dương, cảm ơn con đã chăm sóc cho Tô Hảo." Đầu dây bên kia Thành Linh có chút xấu hổ, nhưng đã nhanh chóng thay đổi với giọng điệu người lớn.
Bà muốn nói với Chu Dương nên Tô Hảo xoay người đem điện thoại đặt ở tai anh, cũng ý bảo anh cầm lấy, Chu Dương giả vờ không thấy, cởi cà vạt nửa ngày cũng chưa cởi xong, anh nghiêng đầu cười trả lời: “Dì không cần khách khí, đều nên như thế mà.”
Đôi mắt lại dừng trên người Tô Hảo, cô muốn làm vệ sinh nên thay đổi một bộ quần áo ở nhà, cổ áo lỏng lẻo, làn da vô cùng mịn màng loáng thoáng qua, ánh mắt anh có chút làm càn.
Tô Hảo lại đẩy di động một chút để anh tự cầm.
Chu Dương không nhận lấy, Tô Hảo lấy điện thoại lại, quay về phía bàn ăn nói với Thành Linh: “Mẹ, vậy thôi, ngày mai con sẽ gọi cho mẹ.”
“Được rồi.” Thành Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mẹ con ngắt điện thoại, Tô Hảo buông di động xuống, rót một ly nước đi về hướng Chu Dương rồi đưa cho anh, Chu Dương dựa vào tay vịn sofa, cà vạt rốt cuộc cũng mở, rũ xuống theo hai bên cổ áo hở ra, cả người trông kiệt ngạo khó thuần. Anh không nhận lấy: “Đút anh đi, anh bận rồi.”
Tô Hảo đặt ly nước trên bàn, chế nhạo đáp trả: “Người bận rộn, tự anh uống.”
Chu Dương: “. . .”
Tô Hảo vào phòng ngủ phụ, đem túi đựng rác buộc chặt miệng rồi đến cạnh cửa đặt xuống, Chu Dương vẫn không chạm vào ly nước kia, mặt mày thanh minh nhưng bị rượu quấy phá, nhìn đến cô sự nôn nóng đã bớt đi rất nhiều, đôi mắt hẹp dài đuổi theo cô, thấy cô chuẩn bị xong túi đựng rác rồi lại vào bếp, không biết đang làm gì.
Chỉ thấy cô cánh tay trắng nõn vươn lên lấy cái thớt gỗ, tay áo rũ xuống, làn da trắng như ngọc.
“Tô Hảo.”
“Chuyện gì?”
Thanh âm Tô Hảo truyền đến.
Chu Dương: “Em mặc cup B sao?”
Tô Hảo sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng, tiếp theo cửa phòng bếp phanh —— một tiếng, hung hăng đóng lại, còn mang theo chút lửa giận.
Chu Dương cười nhẹ vài tiếng, theo tay vịn sofa duỗi ra, một hơi uống cạn ly nước ấm, đi đến cửa phòng bếp gõ gõ xuống, nói: “Em thích gì nào?”
“Son môi ưu đãi đặc biệt sao? Hửm?”
Cạch một tiếng từ bên trong.
Chu Dương lại nói: "Quan niệm tiêu tiền của em phải thay đổi, Tô Hảo, nhớ nói cho anh biết em muốn gì."
“Chu Dương, anh rất rảnh sao?” Giọng nữ nhân từ cửa truyền đến.
Chu Dương cười: "Rất bận. Nếu không trả lời hay gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ đến xem."
"Vậy anh có thể xem sau."
"Đến lúc phải đi rồi."
Di động của Chu Dương quả thực đã vang lên nhiều lần, Lục Khởi vẫn đang đợi ở dưới lầu, Chu Dương lại gõ cửa, bên trong càng thêm yên tĩnh.
Chu Dương: "Tô Hảo ra đây, anh muốn hôn em."
Giọng Chu Dương càng lúc càng lớn, giống như đang phản đối sự im lặng của cô.
Trên lầu truyền đến một giọng nói, Lục Khởi cầm kính nhìn vào, Chu Dương nhìn thấy anh ta, lông mày nhíu lại, trợ lý Lục ho khan một tiếng: "Chu tổng, ngài phải đi rồi."
Chu Dương liếc nhìn đồng hồ.
Thời gian thật sự rất gấp, anh liếc mắt nhìn cửa phòng bếp: "Anh đi đây."
Tô Hảo: "Đi đi."
Vẫn không mở cửa. Chu Dương thật sự rất muốn mở ra, suy nghĩ lại liền xoay người đi về phía cửa ngoài, bực bội mấy tiếng, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều khi nhìn thấy người.
Anh thuận thế đóng cửa lại, sau đó cầm lấy túi rác bên cạnh: "Cầm xuống lầu vứt đi. Tôi không quan tâm đến việc cậu bán son môi mà tôi đã tặng cô ấy trong vòng bạn bè đâu."
Trợ lý Lục trên trán đổ mồ hôi, anh ta lập tức co rúm người lại, cúi xuống nhặt túi rác.
Theo Chu Dương rời đi.
*
Sau khi xe xuống lầu lái được mười phút, Tô Hảo mới từ bên trong xách ra một túi rác, cô định mua một số đồ dùng nhà bếp mới nên phải dọn dẹp phòng bếp lại.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn thông tin trên điện thoại, là Thành Linh.
Click vào để xem.
Thành Linh hiếm khi gửi tin nhắn mà lần này lại gửi tận hai tin.
Thành Linh: Hảo Hảo à, mẹ biết lúc trước con kết hôn là do cha con, lúc đó tim con vẫn còn . . . đối với Chu Dương, sau bao nhiêu năm mẹ vẫn không dám nhắc lại chuyện này nhưng bây giờ mẹ vẫn muốn nói, một khi mẹ đã nói, mẹ hy vọng con có thể hiểu là người này không thuộc về con, mẹ không muốn con bị tổn thương.
Thành Linh: Nếu như mẹ nghĩ quá nhiều, hãy coi như mẹ dài dòng.
Tô Hảo: Mẹ, con luôn hiểu mà.
Thành Linh đã không trả lời lại, có lẽ bà cũng muốn kết thúc chủ đề này tại đây. Tô Hảo vẫn nói thêm: “Mẹ hãy giữ gìn thân thể, đừng lo cho con, trong lòng con tự biết rõ.”
Một số người nghĩ về nó nhưng không hiểu.
Với Tô Hảo không thích nghĩ đến vì không có thời gian.
Sáng sớm chủ nhật, nhóm của công ty Phí Tiết không ngừng tag tên nhau, Tô Hảo bị Đường Du tag vào khi cô vẫn còn đang ủ trên giường, nhìn tin tức trên đó.
@Tô Hảo, tối ra ngoài ăn cơm, chúng ta đã thu phục được phân bộ chợ phía đông này.
@Tô Hảo, nhất định phải đến.
@Tô Hảo, tôi đến đón cô.
Tất cả đều là Đường Du gửi tới, Tô Hảo thấy vậy liền vui vẻ phấn chấn trở lại. Sau đó cô gửi địa chỉ cho Đường Du, khoảng 5 giờ chiều, Đường Du lái xe bay tới, Tô Hảo mặc váy đen vội vàng đi xuống lầu, mang theo một chiếc túi xách nhỏ, Đường Du ở trong xe vẫy tay với cô: "Ở đây này, nhanh lên, chỗ này không được dừng xe."
Tô Hảo bước nhanh qua, sau khi ngồi vào ghế phụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Du nhanh chóng lái ra ngoài, cười nói: "Tiểu khu này có điểm không tốt chính là không thể dừng xe, nhưng những thứ còn lại đều tốt."
Tô Hảo gật đầu, tóc hơi rối một chút.
Đường Du lần này đóng góp rất lớn cho chợ phía đông, phỏng chừng sẽ sớm được thăng chức, lúc này trên mặt tràn đầy gió xuân giống như đang yêu đương, Tô Hảo đoán được, trong lòng cũng thầm mừng cho cô ấy.
Đường Du cười nói: "Thôi, tôi mà thăng chức sẽ mời cô một bữa."
Tô Hảo bật cười: "Được."
Địa điểm liên quan là tiệc buffet ở tầng 3 một khách sạn. Ở cửa đụng phải rất nhiều nhân viên Phí Tiết, không chỉ Đường Du mặt mày hớn hở mà Lục Mễ Mễ cũng vậy, một ít người còn gặp Tề Lâm ở dưới lầu, Tề Lâm lịch sự văn nhã, vừa nói chuyện di động, vừa đi vào thang máy.
Với tư cách là quyền tổng tài, anh ấy đi phía sau, để các cô đi trước.
Anh đến hàng sau cùng, cất điện thoại đi.
Bởi vì hiện tại không có nhiều cơ hội việc làm với Tề Lâm nên rất nhiều người tò mò về anh, một đám đều đang lén nhìn. Sau khi lên đến tầng ba, Đường Du đưa Tô Hảo vào nhà hàng, kê một bàn rất lớn và dài, chọn cho mình một chỗ ngồi, Tằng tổng ngồi phía trước cùng Tề Lâm.
Sau đó là bộ tài vụ, tiếp đến bộ phận marketing và các phòng ban còn lại.
Tề Lâm đứng dậy nói một trường hợp, để mọi người cùng thư giãn, ăn uống, nghỉ ngơi và vui chơi.
Lần này buffet đa số là hải sản khiến mắt ai cũng phải sáng lên.
Chỉ ăn thôi không đủ, là công thần lần này, Đường Du đứng dậy gõ bát, nói: "Chơi một trò chơi đi, gọi số lẻ và số chẵn, người nói sai phải trả lời một câu hỏi."
Những người còn lại vỗ tay hoan nghênh.
Tằng tổng bất lực: "Lại chơi cái này, các người đối với chuyện của người khác hứng thú như vậy sao?"
“Đương nhiên rồi!” Mọi người tự tin trả lời lại.
Tô Hảo chưa chơi lần nào nhưng sau khi nghe họ nói, cô rất nhanh đã hiểu ra.
Lúc này, Tề Lâm bắt đầu: "1."
"2."
Các con số giảm dần và một số người đã mắc lỗi, vì vậy họ đã bị đặt rất nhiều câu hỏi. Những câu hỏi này thường là mấy chuyện được bàn tán trong nhóm. Tô Hảo nhìn lại, những người này thật sự rất thích buôn chuyện.
Đúng lúc này, một nam nhân cao lớn bước tới ngồi xuống trước mặt, một đám người nhìn thấy anh thì sửng sốt, sau đó náo loạn lên, Chu Dương đem áo khoác tây trang vắt trên lưng ghế, cười nói: "Tiếp tục đi."
Đôi mắt hẹp dài của anh lướt nhẹ qua khuôn mặt Tô Hảo.
"Chu tổng, lâu rồi không ăn liên hoan cùng anh đó."
"Đúng vậy."
"Muốn chơi cùng không?"
Chu Dương bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, chân dài giao điệp, cầm đũa gõ nhẹ.
"Wow! Được đó, được đó." Nhóm người trở nên phấn khích, Lục Mễ Mễ đằng kia đã bắt đầu đếm, sau một vòng thì đến chỗ Tô Hảo.
Tô Hảo đang ăn một cái bánh nhỏ ngon lành với một chút kem trên môi, cô đã lau nó nhưng lại báo sai số.
Lục Mễ Mễ bắt ngay lập tức.
"Sai rồi."
Tô Hạo phản ứng lại, có chút vô lực, cô cười: "Hỏi đi."
Lục Mễ Mễ đung đưa đôi chân dài ở phía đối diện, cô ta nhìn gương mặt ngày càng xinh đẹp của Tô Hảo hỏi: "Chọn một trong ba, kết hợp với thực tế. Nếu được chọn, cô sẽ kết hôn với Chu tổng, Tằng tổng hay trợ lý Lục?"
"Wow, gửi đề xuất!"
Trợ lý Lục vừa mới ngồi vào chỗ, suýt nữa đã ngã xuống đất. Anh và Tằng tổng cùng nhau nhìn về phía Chu Dương, Chu Dương nhếch khóe môi, đôi mắt nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo khẽ liếc ba người một lần rồi nói: "Tằng tổng, anh ấy ở nhà."
Nụ cười của Chu Dương biến mất.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chồng cũ sắp lên sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip