Chương 42: Thủ đoạn bạo lực

Tối hôm đó, Mỹ Cao Mỹ lại bắt đầu kinh doanh, thằng hề phụ trách hoạt náo cũng chưa từng xuất hiện.

Hồng đại tiểu thư ở Mỹ Cao Mỹ giải sầu, nhất thời hứng khởi lên đài hát một ca khúc, La Phù Sinh có chút xuất thần mà nhìn Hồng Lan trên sân khấu, ý nghĩ không tên vụt lên trong đầu, anh nghĩ về dáng vẻ của Sửu khi ở trên sân khấu biểu diễn ảo thuật, không nhịn được nở nụ cười.

Hồng Lan hát xong, từ trên sân khấu bước xuống, La Phù Sinh rất săn sóc bưng một ly nước trái cây đưa cho nàng, Hồng Lan cười nói cảm ơn, uống một hớp nước trái cây, hỏi: "Em trông anh vừa nãy cười rất vui vẻ, em hát chứ không phải biểu diễn ảo thuật, anh cười vui vẻ như vậy làm gì?"

La Phù Sinh nói: "Hồng đại tiểu thư lên đài biểu diễn ở Mỹ Cao Mỹ là rồng đến nhà tôm, anh có thể không vui sao?"

Hồng Lan nghe lời nói rất êm tai của anh, nàng cười: "Thế còn tạm được."

Hồng Lan không ở lại Mỹ Cao Mỹ quá lâu, La Phù Sinh đưa nàng trở về.

Khi La Phù Sinh từ Hồng trạch trở về Mỹ Cao Mỹ trời đã rất khuya, trên đường người đi lại rất ít, cách Mỹ Cao Mỹ còn hai con đường, cách xa xa La Phù Sinh nhìn thấy Sửu và Tiểu Cửu đi ở phía trước.

Đèn đường mờ nhạt, Sửu nắm tay Tiểu Cửu, đi vài bước, Tiểu Cửu lại đột nhiên nhảy một cái, Sửu dùng lực kéo tay cô bé, cho cô nhảy cao hơn một chút, Tiểu Cửu vui vẻ nhảy chơi, cười khanh khách.

La Phù Sinh lái xe máy từ từ đi theo phía sau.

Đi ngang qua một quán mì sủi cảo, Tiểu Cửu nhìn vào quán mì, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Sửu, Sửu nhìn cô bé một cái, cúi người hỏi: "Muốn ăn mì sủi cảo?"

Tiểu Cửu gật đầu, sau đó lấy tiền lẻ từ trong túi mình ra, Sửu lại nhét tiền lẻ trên tay của cô bé vào trong túi của cô, đi tới trước hàng mì gọi ông chủ một bát mì sủi cảo, trả tiền. Người ông chủ kia nhìn chằm chằm thằng hề trang dung kỳ quái một lát, mới đi luộc mì.

Sửu và Tiểu Cửu ngồi trên một cái bàn ở ven đường chờ mì sủi cảo, La Phù Sinh dừng xe máy ở bên cạnh, ông chủ bưng lên một bát mì sủi cảo cho Tiểu Cửu, lại đưa cho bọn họ một cái bát rỗng và một cái muỗng, vừa quay đầu lại thấy La Phù Sinh lập tức cười chào hỏi: "Tiên sinh, đến mua canh gà hay mì sủi cảo?"

Tiểu Cửu chia mì sủi cảo vào trong cái bát rỗng, sau đó đẩy cái bát lớn lên trước mặt Sửu.

"Anh không đói bụng, em ăn đi." Sửu nói.

"Một bát." La Phù Sinh nói, đi tới bên bàn của Tiểu Cửu và Sửu ngồi xuống.

Lúc Sửu nhìn thấy La Phù Sinh, ánh mắt có chút né tránh, La Phù Sinh chỉ làm như không nhìn thấy, hỏi: "Hai người sao chỉ gọi một bát? Ông chủ, bên này thêm một bát."

Ông chủ đáp một tiếng.

Sửu nói: "Tôi thật sự không đói bụng."

La Phù Sinh cười nói: "Ai quy định chỉ có người đói bụng mới có thể ăn đồ ăn?"

La Phù Sinh thấy Tiểu Cửu đang thổi thổi mì sủi cảo, ăn như hùm như sói, hỏi: "Hai người ăn tối bằng cái gì?"

Sửu: "Bánh bao."

Tiểu Cửu nói: "Em ăn bánh bao, anh ấy không ăn."

Đứa trẻ ngây thơ nói thẳng ra, khiến hai người lớn bên cạnh đều có chút lúng túng.

Cũng may đúng lúcbđó ông chủ bưng hai bát mì sủi cảo đến, La Phù Sinh trả tiền, cùng Sửu và Tiểu Cửu ngồi ở đó ăn mì sủi cảo.

Hai người lớn ăn khá nhanh, ăn xong Tiểu Cửu vẫn còn hơn nửa bát.

La Phù Sinh và Sửu cũng không ai hối thúc cô bé, đều nhìn cô ăn mì sủi cảo.

Tiểu Cửu dùng muỗng múc một cái sủi cảo, cẩn thận từng li từng tí một cắn rách lớp da, sau đó cái miệng nhỏ lại từ tốn ăn hết một cái sủi cảo.

Ăn mấy cái, Tiểu Cửu phát hiện hai người kia đều nhìn chằm chằm bé ăn mì sủi cảo, cô bé không hiểu hỏi: "Hai người nhìn em làm gì?"

Sửu và La Phù Sinh liền dời ánh mắt, nhìn sang đối diện một chút, La Phù Sinh hỏi: "Buổi tối cậu không tới Mỹ Cao Mỹ, là vì Sương tỷ nói những lời kia sao?"

Sửu không có ý trả lời vấn đề này, cậu nói: "Hôm nay tôi suy nghĩ cả một ngày, tôi dự định dẫn Tiểu Cửu rời khỏi thành phố Đông Giang."

"Rời khỏi thành phố Đông Giang? Đi đâu?" La Phù Sinh hỏi, "Về quê nhà?"

Sửu nói: "Tôi không có quê hương."

La Phù Sinh nở nụ cười: "Một người sao lại không có quê hương chứ?"

Sửu nói: "Tôi là một đứa bé do đoàn trưởng nhặt được, từ khi bắt đầu biết chuyện đã trưởng thành trong đoàn xiếc. Tôi không biết cha mẹ tôi là ai, tôi cũng không biết tôi là người ở đâu cả."

La Phù Sinh nói: "Đã như vậy, cậu còn muốn đi đâu? Có dự định làm gì mưu sinh không?"

Sửu dùng một cái khăn tay lau nước súp dính trên cằm Tiểu Cửu, nói: "Luôn có cách để sống tiếp."

"Chỉ là sống tiếp?"

"Chỉ là sống tiếp."

La Phù Sinh bị chọc tức nở nụ cười, chờ lúc anh mở miệng lần nữa sắc mặt đã lạnh lẽo dị thường.

"Nếu như cậu thật sự chỉ muốn sống thôi, lưu lại Mỹ Cao Mỹ có gì không tốt? Sương tỷ bảo cậu theo người ta học pha chế rượu, đây là một công việc rất có thể diện, không tới một tháng, cậu có thể kiếm số tiền nhiếu hơn so với cậu ở trên đài biểu diễn gấp vài lần, tại sao cậu muốn cự tuyệt?"

La Phù Sinh rất ít khi tức giận với bằng hữu, nhưng nói chuyện với Sửu, anh ít nhiều có chút giận dữ.

Sửu không lên tiếng, cậu cúi đầu nhìn Tiểu Cửu.

Trong bát Tiểu Cửu còn lại hơn một nửa số mì sủi cảo, cô bé nhìn về phía Sửu: "Em ăn không hết..."

Sửu cười cười, cũng không chê, kéo bát qua trước mặt mình, bắt đầu ăn.

La Phù Sinh thực sự bị tính tình này của Sửu làm cho tức đến nổ phổi, nhưng vì có đứa bé ở đây, có mấy lời lại không thể nói.

Ăn xong mì sủi cảo, La Phù Sinh lái xe chở hai người về Mỹ Cao Mỹ, Tiểu Cửu ngồi ở chính giữa, Sửu ngồi ở phía sau, vừa vặn bảo vệ Tiểu Cửu ở giữa hai người.

Trở lại Mỹ Cao Mỹ, Sửu xuống xe, ôm Tiểu Cửu xuống.

La Phù Sinh dừng xe, lúc này mới phát hiện Tiểu Cửu đã ngủ.

Hai người trở lại trên lầu, Sửu pha nước ấm, giúp Tiểu Cửu lau mặt, rửa sạch chân, đặt cô bé lên giường ngủ.

Ở chỗ La Phù Sinh chỉ còn sót lại một phòng trống, Sửu tạm thời ở chung một phòng với Tiểu Cửu, ở giữa dùng mảnh rèm kéo lên tách ra hai giường.

La Phù Sinh đứng ở phía sau, nhìn Sửu chăm sóc cho Tiểu Cửu.

Chờ Sửu đứng lên, La Phù Sinh mới nói: "Cậu qua đây."

Sửu đi theo La Phù Sinh, La Phù Sinh đẩy cửa gian phòng của mình ra, mở đèn, nhìn về ghế sô pha, hấc cằm: "Ngồi."

Sửu bước đến bên sô pha, ngồi xuống.

La Phù Sinh lấy rượu và ly trong tủ rượu ra, rót cho Sửu một ly rượu.

Sửu nhận lấy, nói cám ơn.

La Phù Sinh nói: "Tại sao không chịu ở lại Mỹ Cao Mỹ?"

Sửu: "Không tại sao cả."

La Phù Sinh uống một hớp rượu, đột nhiên hỏi sang chuyện khác: "Tại sao mỗi ngày cậu đều hóa trang thành thằng hề?"

Sửu bưng ly rượu, uống một hớp, hai tay nắm lấy ly rượu nói: "Đây chính là tôi."

La Phù Sinh lại hỏi: "Lúc cậu tắm rửa cũng không tẩy trang sao?"

Sửu không lên tiếng.

La Phù Sinh thấy Sửu không muốn nói về đề cái này, lấy trong tủ quần áo ra mấy bộ âu phục: "Mỗi ngày cậu đều mặc một bộ quần áo kia, có muốn đi tắm không, tẩy trang rồi thay một bộ quần áo mới thử xem? Lúc này quầy bar đang bề bộn, cậu có thể đi giúp đỡ, học một vài cách pha chế rượu."

Sửu lắc đầu một cái.

"Cậu không dám thay quần áo hay là không dám tẩy trang?" La Phù Sinh hỏi.

Sửu lại không nói lời nào.

La Phù Sinh là người tính tình nóng nảy, nhưng bây giờ đã đè tính tình xuống, khuyên: "Tuy rằng dung mạo của cậu có thể không đẹp đẽ, nhưng lớn lên xấu xí thì có liên quan gì, quầy bar ánh đèn tối tăm, sẽ không có người chú ý dung mạo của cậu ra sao, cậu không cần có cảm giác tự ti."

Sửu uống hết rượu trong ly, cậu nói: "Xin lỗi, La tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng dẫn Tiểu Cửu rời đi."

"Cậu chờ một chút!" La Phù Sinh rốt cục nhịn không được tính tình của chính mình, "Vì nguyên nhân gì không muốn tẩy trang? Cậu, một đại nam nhân lại để bụng chuyện bề ngoài như thế làm quái gì? Nó có thể cho cậu ăn mặc sinh hoạt?"

La Phù Sinh càng nghĩ càng giận, xung quanh anh chưa từng gặp một người đàn ông lập dị như thế, còn không bằng thẳng thắn lau mặt tẩy trang cho cậu ta, ép cậu ta nhìn thẳng vào tướng mạo của chính mình.

La Phù Sinh là người tác phong đi kèm hành động, ý niệm này vừa mới nghĩ ra, anh liền chạy vào phòng tắm, cầm một cái khăn lông ướt ra, một phát tóm lấy cổ áo của Sửu, dùng khăn lông ướt lau mặt cậu ta.

"La tiên sinh anh thả tôi ra!"

Sửu muốn tránh thoát tay của La Phù Sinh, La Phù Sinh lại không chịu buông tay, hai người quả thực như đang đánh nhau.

La Thành đang lên lầu liền nghe thấy trong phòng La Phù Sinh hình như có người đang đánh nhau, "rầm rầm" có âm thanh đồ vật gì đó rơi xuống đất.

La Thành cả kinh, vội vã xông tới đẩy cửa ra: "Anh!"

Cửa vừa mở ra, Sửu ở một bên hô: "La tiên sinh, xin anh thả tôi ra!" Câu nói lọt vào lỗ tai của La Thành, La Thành nhất thời cứng đờ, trong kia tình hình chiến trận thực sự rất kịch liệt... Sửu ngã trên mặt đất, áo khoác mở phanh, nút áo sơmi cũng bị kéo đứt mấy cái, La Phù Sinh ngồi ở trên người cậu ta, một tay đè tay của Sửu lại, một tay khác đang cố sờ mặt của Sửu.

La Phù Sinh lăn lộn nửa ngày cũng không thể tẩy trang cho Sửu, vào lúc này đang bất phân cao thấp, vừa thấy La Thành nhất thời tức giận nói: "Đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi, phải gõ cửa?! Không nhớ được hả?!"

La Thành chỉ nghĩ La Phù Sinh đang thẹn quá hóa giận, vội vàng nói: "Anh yên tâm em sẽ không nói cho người khác biết anh thích đàn ông đâu!"

La Phù Sinh không rõ ràng, đang cân nhắc lời nói của La Thành có ý gì, liền thấy La Thành che mắt thay anh đóng cửa lại, còn không quên nhắc nhở: "Anh, anh không thể đối xử với người ta ôn nhu một chút sao, anh bạo lực như vậy không có được tình yêu đâu!"

La Phù Sinh vẻ mặt mờ mịt.

Tiểu tử này đêm nay uống say rồi?

Đang nói mấy trò lung ta lung tung gì thế?

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

La Phù Sinh: ... Các người nghe tôi giải thích đã!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip