Phiên ngoại: Sửu (bảy)

"Hàn Trù đâu?"

Cửa thư phòng trên lầu hai của Hàn trạch bị đột nhiên phá tan, Hàn Tử Duệ tóc ướt nhẹp, quần áo cũng ướt đẫm, quả nhiên mới từ bên ngoài trở về.

"Hàn Trù?" Hàn Giác để sách trong tay xuống, cười lạnh một tiếng, "Một thằng hề cũng xứng họ Hàn?"

"Cậu ấy là bằng hữu của con!" Hàn Tử Duệ nói, "Người giấu cậu ấy đi đâu rồi?"

Hàn Giác nhíu mày trừng con trai mình một cái, hỏi: "Con dám nói chuyện với cha mình như thế?"

Hàn Tử Duệ vẫn kiêng dè trước phụ thân hắn, bị thái độ kia của ông đánh bật trở lại, hắn nhẹ giọng hơn: "Cha, A Sửu cậu ấy chẳng qua một tùy tùng của con, người bắt cậu ấy làm gì?"

"Tuỳ tùng?" Hàn Giác nói, "Nhưng mà theo ta được biết, quan hệ của các ngươi không bình thường lắm đâu..."

"Chúng ta vẫn là bằng hữu." Hàn Tử Duệ nói.

"Nhưng vị bằng hữu này của con đã thừa nhận hai người cùng ăn cùng ở còn làm ra một ít chuyện hạ lưu xấu xa!" Hàn Giác đột nhiên vỗ bàn một cái, "Con còn dự định giấu ta tới khi nào?"

Đầu óc Hàn Tử Duệ "vù" một tiếng, như có món đồ gì vừa nổ tung.

Hắn biết Sửu không phải một người sẽ tùy tùy tiện tiện nói ra quan hệ của bọn họ, cha hắn muốn cạy miệng Sửu, moi ra những câu nói này tất nhiên phải dùng thủ đoạn...

"Người... Người đã làm gì cậu ấy?" Hàn Tử Duệ vành mắt ửng đỏ, hắn rầm một tiếng quỳ xuống, "Cha, chuyện này là sai lầm của con, A Sửu không có bất cứ quan hệ gì! Là con yêu cậu ấy trước, con cầu xin người đừng làm khó cậu ấy!"

Hàn Giác sắc mặt khó coi cực kỳ, ông đứng dậy đi tới trước bàn tát Hàn Tử Duệ một bạt tai, gương mặt của Hàn Tử Duệ liền hiện ra dấu năm ngón tay, rất nhanh đã sưng đỏ lên.

"Mày có biết chữ xấu hổ viết như thế nào hay không?" Hàn Giác run rẩy chỉ tay vào con trai, "Hàn gia ta ở trong thành này cũng là gia đình có máu mặt, hiện tại mày và con gái của Trương thị trưởng đã đề thân, mày và nam nhân làm loại chuyện kia không chỉ có Hàn gia ta mất mặt, còn có mặt mũi của Trương thị trưởng! May là ta phát hiện đúng lúc! Bằng không mày nghĩ Hàn Giác này còn mặt mũi nào đi ra khỏi nhà?!"

Hàn Tử Duệ trầm mặc mà cúi thấp đầu.

Hàn Giác lại nói: "Hàn Tử Duệ, con đã mười chín, là người trưởng thành, con hẳn phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Đó chẳng qua chỉ là một thằng nhóc ở đoàn xiếc thú, ta sẽ giúp con xử lý ổn thỏa, trước hôn lễ con nên đàng hoàng chờ ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi thì hơn!"

"Xử lý ổn thỏa? Người muốn làm gì?!" Hàn Tử Duệ nói, "Cha! Người thả cậu ấy đi! Con cầu xin người thả cậu ấy đi!"

"Không thể." Hàn Giác lạnh lùng nói, "Người như vậy quyết không thể giữ lại! Giữ lại sớm muộn cũng là mối họa!"

"Cha!" Hàn Tử Duệ hai mắt đỏ ngầu, hắn đột nhiên đứng lên, "Ngài chớ quá đáng! Con đã nói rồi, con không muốn kết hôn con không đồng ý, con muốn đi Mỹ du học người cũng không đồng ý, hiện tại còn nhất định ép phải con cưới Trương tiểu thư nào đó!" Hàn Tử Duệ bực tức nói, "Bây giờ con cũng đồng ý kết hôn với Trương tiểu thư rồi, ta đã dựa theo đường đi người sắp xếp, con làm con rối của cha, con làm tất cả những thứ này chỉ cầu bên cạnh con có một người hiểu con, người con yêu bầu bạn với con, lẽ nào một chút yêu cầu nho nhỏ người cũng không đồng ý sao?"

"Phải! Ta không đồng ý!"

"Chính người cũng không phải có vài phòng vợ nhỏ! Hài cốt của mẹ con còn chưa lạnh người đã cưới thêm người vợ lẽ mới vào cửa!"

"Bọn họ đều là nữ nhân! Nếu như mày ở bên ngoài nuôi phụ nữ ta còn lâu mới quản mày, con mẹ nó, mày chơi nam nhân?! Lão cha mày không thể nhìn mày làm bại hoại danh tiếng Hàn gia!"

"Nếu như cha giết A Sửu, ngày mai con liền đăng báo nói cho cả thành phố biết Hàn Tử Duệ muốn cưới nam thê!" Hàn Tử Duệ nói.

Hàn Giác tát Hàn Tử Duệ một bạt tai, đánh mạnh đến mức khóe miệng chảy máu, quát lên: "Quản gia!"

Cửa thư phòng mở ra, quản gia mang theo mấy hạ nhân đi vào.

"Nhốt đại thiếu gia lại, trông chừng cẩn trọng không cho phép nó ra khỏi phòng một bước! Nếu như không nhìn thấy nó, ta hỏi tội các ngươi!"

Quản gia vội vã đỡ Hàn Tử Duệ lên, tốt bụng khuyên nhủ: "Đại thiếu gia, chớ chọc lão gia tức giận, đi thôi?"

Hàn Tử Duệ trừng hắn cha một cái, xoay người đi khỏi.

Hàn Giác tức giận đến suýt chết ngất, uống hai hớp trà vẫn nhịn không được ném vỡ chén trà.

Qua năm phút đồng hồ, quản gia đến phục mệnh, nói là Đại thiếu gia đã được đưa trở về phòng, ở cửa phòng và hoa viên trong sân đưới lầu đều đã phái người bảo vệ.

Hàn Giác đỡ trán nói: "Ngươi đi phái người giải quyết thằng hề kia đi, không được để quá đêm nay."

*

Mưa to xối xả, Sửu đứng ở trong nước ngập đến ngang eo, buổi tối cuối mùa thu nước mưa lạnh lẽo, cậu cắn chặt răng, dùng sức đập vỡ cửa gỗ của phòng giam dưới đất.

"Cùm cụp" là âm thanh gỗ gãy vỡ, theo quán tính Sửu đẩy mạnh cửa, cậu một tay chống cửa, dùng lực đưa tay lên gạt những thanh gỗ gãy vỡ ở trong nước ra, một quyền đánh ở trên cửa, sau đó tuyệt vọng dựa vào cửa, thở dốc.

Cậu nhắm hai mắt, thân thể dán chặt kề sát ở trên cửa gỗ lạnh lẽo, quần áo của cậu sớm đã ướt đẫm, bên tai là tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài và tiếng nước mưa liên tục tràn vào phòng giam dưới đất.

Sửu có thể cảm giác được nhiệt độ đang bị nước mưa mang đi, vết thương trên người đã bị ngâm nước mất cảm giác, hầu như không cảm giác được đau đớn, chỉ có lạnh giá thấu xương.

Nếu như mưa còn không ngừng lại mà càng to hơn, không chờ được đến hừng đông căn phòng dưới đất này nhất định sẽ bị nhấn chìm.

Sửu giẫm lên nước, bò lên trên cai bàn trong phòng, nước mưa đã ngập bằng cái bàn, cậu ngồi ở phía trên không quá mấy phút nước đã dâng tới, Sửu mệt mỏi tựa ở trên tường, lạnh đến mức cả người run cầm cập, cậu ôm đầu gối, đầu tóc rối loạn, cậu không nhịn được muốn biết, đến tột cùng cậu sẽ bị chết đuối trước, hay là đông chết ở chỗ này trước.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là tiếng mở khóa cửa, cửa bị đẩy ra...

*

"Cậu ta chết rồi."

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Giác tự mình đi vào phòng con trai, nói cho hắn tin tức này.

Đáy mắt Hàn Tử Duệ thâm quầng, hắn ngồi dựa vào ngồi giường nhìn phụ thân hắn, một đêm không ngủ khiến hắn phản ứng chậm chạp, hắn hơi nhíu mày, tựa như không hiểu rõ ý tứ của phụ thân trong những lời này.

"Tối hôm qua khi ta phái người đi thả người, phòng giam dưới đất đã bị nhấn chìm, người không xuống được." Hàn Giác rất bình tĩnh thông báo cho Hàn Tử Duệ, "Mưa vẫn không có ngớt, chờ sau khi mưa ngừng ta sẽ cho người đưa thi thể ra, an táng cẩn thận."

Hàn Tử Duệ giật giật môi, âm thanh nhẹ nhàng run rẩy: "Con không tin."

Hàn Giác thấy con trai của hắn vì một người đàn ông mà hồn bay phách lạc, giận không thể đánh hắn, thế nhưng ở mấy phút đồng hồ trước, ông vừa nói chuyện điện thoại với Trương thị trưởng xong, ông cần nói rõ với con trai một chút.

Trong điện thoại, Trương thị trưởng nói cho ông biết, con gái của ông ấy có ấn tượng tốt với Hàn Tử Duệ, thế nhưng có một điều kiện, sau khi hai đứa bé kết hôn phải đi Mỹ, bởi vì trước đó con gái của ông ấy đã có kế hoạch đi Mỹ du học ở nhạc viện. Trương thị trưởng luôn luôn rất sủng đứa con gái bảo bối này, cú điện thoại này cũng chỉ hỏi qua loa với Hàn Giác, xem Hàn gia thiếu gia có nguyện ý đi cùng hay không.

Nói là hỏi một chút, kỳ thực nếu Hàn Giác muốn kết thân với Trương gia, thì không thể không đồng ý.

Vì thế, Hàn Giác không do dự, chỉ cười nói con trai của mình vốn dĩ cũng có dự định du học Mỹ, hai đứa bé này cũng đúng thật là ông trời tác hợp cho, kiếp trước nhất định có duyên phận.

"Chớ vì một kẻ không quá quan trọng mà giận lẫy với cha con." Hàn Giác đang nói chuyện, hạ nhân đưa bữa sáng lên, Hàn Giác tự mình bưng sữa bò nóng đưa cho Hàn Tử Duệ, "Không phải con muốn đi Mỹ du học sao? Ta và Trương thị trưởng đã bàn xong rồi, tháng sau hai con thành hôn, sẽ đưa hai người cùng ra nước ngoài, đi Mỹ, các ngươi muốn làm cái gì thì cứ tự do đi, ta cũng mặc kệ con."

Hàn Tử Duệ ngẩn ra: "Ngài đồng ý để con xuất ngoại?"

"Đồng ý." Hàn Giác nói, "Bây giờ quốc nội thời cuộc rất rối loạn, ra nước ngoài cũng tốt. Uống hết ly sữa bò đi, cố gắng ngủ một giấc, đêm nay Trương thị trưởng mời chúng ta ăn cơm tối, đừng trưng vẻ mặt bộ dạng ủ rũ."

Hàn Tử Duệ nhận ly sữa bò nóng, hỏi: "A Sửu đâu?"

Hàn Giác hơi nhíu mày: "Không phải đã nói với con sao, chết rồi."

"Nhốt ở nơi nào?" Hàn Tử Duệ bình tĩnh mà hỏi.

Hàn Giác nói: "Thế nào? Con còn muốn đi cứu người? Tối hôm qua nước đã ngập đầy gian nhà kia, người không sống nổi, được rồi, chớ suy nghĩ lung tung, chẳng qua chỉ là một thằng hề, chết hay sống có quan hệ gì với con chứ? Cố gắng ngủ một giấc, buổi tiệc tối nay mới là chính sự."

Hàn Tử Duệ trầm mặc uống hết sữa bò, nằm xuống giường.

Hàn Giác thấy hắn vẫn nghe lời, liền xoay người đi ra ngoài.

Hàn Tử Duệ vẫn nhắm mắt nghe động tĩnh, mưa bên ngoài đã nhỏ lại, chỉ có tiếng mưa từng giọt từng giọt rơi trên bệ cửa sổ, trên hành lang truyền đến một trận bước chân đi xa, nghe ra không phải một người, tám phần mười là phụ thân hắn bảo hạ nhân trông coi hắn rút lui.

Qua nửa giờ, Hàn Tử Duệ nghe thấy có tiếng ô tô bên ngoài có ô tô, hắn vội bật dậy từ trên giường, thấy phụ thân hắn từ trong sân lên xe đi ra ngoài.

Hàn Tử Duệ lập tức thay một bộ quần áo, lấy đèn pin trong thư phòng cầm trên tay chạy xuống dưới lầu.

Vừa nãy hắn nghĩ kỹ hồi lâu, phụ thân hắn không thể tùy tiện nhốt người tại những nơi khác, hiển nhiên phải giam ở nhà của Hàn gia. Mà sản nghiệp của Hàn gia cũng chỉ có một căn nhà cũ có phòng ngầm dưới đất, hơn nữa vị trí của tòa nhà kia có địa thế thấp hơn trong thành, nước mưa quá nhiều sẽ dễ có hiện tượng nước đọng, nơi đó đã rất nhiều năm không có ai ở.

Hàn Tử Duệ gọi một chiếc xe đi ra ngoài, chỉ hy vọng phụ thân hắn đang lừa hắn, A Sửu không ở nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip