Chương 12

Dịch: Dii

Khi Tạ Liễu phản ứng lại, nhìn thấy Lục Tranh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cổ cao màu xám nhạt, cô theo bản năng muốn cởi áo khoác lông vũ ra trả lại cho đối phương. 

Cậu ngăn cô lại: "Tôi vừa đánh nhau xong, còn cảm thấy nóng, cậu cứ mặc nó."

Tạ Tinh Hà bên cạnh nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên mặt Lục Tranh một hồi lâu. 

Cho đến khi Lục Tranh chú ý tới tầm mắt của cậu ấy, sau khi nhìn nhau, một giây sau thì tránh đi, chuyển đề tài: "Đi thôi, tìm một chỗ ăn gì đó." 

"Ăn lẩu! Ăn lẩu!" Vương Thuận rất hứng thú, mọi người cũng đang đói bụng. 

Lục Tranh cười cười: "Vậy thì ăn lẩu."

Mùa đông nên ăn lẩu, cũng bởi vì tình hình hiện tại khá đông người. 

Bữa ăn này thì Lục Tranh cùng Tạ Tinh Hà mỗi người móc ra một phần, còn lại hai phần thì anh em chia đều.
Chủ yếu do tất cả mọi người còn là học sinh, tiền tiêu vặt bị hạn chế. 

Nếu để Lục Tranh cùng Tạ Tinh Hà AA, hai người bọn họ căn bản gánh không nổi. 

Mấy chục người, ước chừng phải ngồi bốn năm bàn mới đủ. 

Mấy thanh niên ăn nhiều, nói không chừng còn phải uống chút rượu, chi phí tự nhiên cũng sẽ đi lên. 

Thật ra có câu Tống Uy nói đúng, lúc trước Tô Diệp sở dĩ có thể lăn lộn khắp trấn Lâm Xuyên, chủ yếu là bởi vì anh ta không thiếu tiền. 

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Lục Tranh có chút buồn bực, tìm ông chủ xin một chai rượu trắng. 
Mọi người nhìn thấy cậu uống rượu trắng, ngay lập tức cảm thấy mình không uống thì không phải anh hùng hảo hán.

Đại ca quả nhiên là đại ca. 

Vương Thuận buông đũa trong tay xuống, vội vàng bưng sữa đậu nành nóng lên: "Đại ca! Anh là một anh hùng thực sự! Tiểu đệ kính anh một ly!" 

Lục Tranh: "..."

Mặt cậu không chút thay đổi nhìn đối phương một hồi, mới cười mắng một câu: "Thuận Tử, bị trúng gió hả."

Bầu không khí trong cửa hàng rất nóng, Tạ Liễu ngồi ở giữa Lục Tranh và Tạ Tinh Hà, đã cảm thấy hơi nóng. 
Cô cởi áo khoác của Lục Tranh ra, xoay người máng lên lưng ghế. 

Nhìn đáy nồi lẩu sôi, Tạ Liễu liếm môi, liều mạng nuốt nước miếng. 

"Thơm quá." Giọng nữ nhỏ nhẹ, chỉ có Lục Tranh và Tạ Tinh Hà gần cô nhất mới nghe thấy. 

Hai người mở miệng gần như cùng một lúc. 

"Có thể nhúng đồ ăn vào rồi, em muốn ăn gì, anh nhúng giúp em?"

"Cậu có thể ăn cay không? Nước dùng cho nồi này có chút cay."

Sau khi dứt lời, Lục Tranh và Tạ Tinh Hà cách khoảng liếc nhau một cái. 

Người trước chột dạ tránh khỏi tầm mắt của Tạ Tinh Hà, rót đầy một ly sữa đậu nành nóng thay Tạ Liễu. 

Tạ Liễu quay đầu nhìn về phía Lục Tranh, khóe miệng hơi cong: "Không được, nhưng tớ vẫn muốn thử."

Từ nhỏ khẩu vị của Tạ Liễu đã dựa vào ba mẹ, bởi vì mẹ là bác sĩ, rất chú ý đến việc dưỡng thân, khẩu vị của cả nhà đều thanh đạm.

Nhưng trên thực tế, một đứa trẻ ở độ tuổi Tạ Liễu, thích ăn một chút kích thích của vị cay.

Vì vậy, cô thích nhà bác gái hơn, bởi vì ăn tối tại nhà bác, không ai ép buộc cô ăn những gì mà mình không thích. 

Tạ Tinh Hà nghe nói cô muốn thử nồi lẩu cay của nhà này, sắc mặt liền thay đổi: "Tiểu Liễu, tiệm này thật sự nấu vô cùng cay, em cẩn thận coi chừng bị tiêu chảy."

Tạ Liễu liếc anh ấy một cái, làm mặt quỷ với đối phương: "Anh cũng quá coi thường em rồi." 

Đây đại khái là sau ngày Tạ Thụ Hoa bọn họ đến, Tạ Liễu lần đầu tiên nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tạ Tinh Hà. 

Thiếu niên sững sờ tại chỗ, vừa sợ vừa mừng. 

Lục Tranh bên cạnh đã yên lặng giúp Tạ Liễu pha xong nước chấm, giúp cô bỏ chút thịt bò cùng đầu gà vào nồi lẩu.

Đây là một nồi lẩu uyên ương, một nửa là lẩu thường, một nửa là lẩu cay.

Học kỳ này ở chung, Lục Tranh cũng nhớ kỹ vài khẩu vị linh tinh của Tạ Liễu. 

Chẳng hạn như trà sữa trân châu phải nguyên chất, lại chẳng hạn như thịt bò và đầu gà. 

Ồ, đúng rồi, còn ruột nướng. 

Tạ Liễu và Tạ Tinh Hà làm hòa xong rồi, thì hai anh em ở bên này đấu võ mồm, Lục Tranh ở một bên kia thay Tạ Liễu canh giữ thức ăn trong nồi. 

Trong thời gian thịt bò mềm và ngon nhất, cậu lấy một cái giá múc nó vào chén của Tạ Liễu. 

Thái độ chu đáo, cẩn thận từng tí, khiến cho anh em cùng bàn đều phải nhìn chăm chú. 

Thật... Thật không thể tin được. 

Bọn họ chưa từng thấy Lục Tranh phục vụ cho nữ sinh nào giống như vậy. 

Ngay cả Tần Tang, cũng chẳng qua là sai Lục Tranh mà thôi. 

Cho nên đại ca có bao nhiêu ý với Tạ Liễu?

... 

Lục Tranh kêu người bưng rượu trắng để lên bàn. 

Tâm trạng Tạ Tinh Hà đúng lúc tốt trực tiếp đưa ly cho Lục Tranh, cao giọng nói: "Đầy cho tôi."

Lục Tranh liếc đối phương một cái, nhịn không được nhìn Tạ Liễu. 

Quả nhiên, ý cười trên mặt Tạ Liễu nhạt xuống, cô giựt ly rượu của Tạ Tinh Hà: "Ngày mai là ngay thi cuối cùng, cả hai đều không được uống rượu." 

Uống hết chai rượu trắng này, mai có thể dậy nổi không? 

Ngày thi cuối cùng, tất cả mọi người đều không quá coi trọng, cho dùtất cả mọi người vẫn là học sinh.

Tạ Tinh Hà nhíu mày, muốn cướp lại ly: "Vừa rồi lúc Lục Tranh tìm ông chủ đòi rượu trắng sao em không nói cậu ta?" 

"Chỉ biết ăn hiếp anh em thôi có đúng không?"

Tạ Liễu mím môi, xem như là chấp nhận. Cô cúi đầu, giấu mặt, sợ bị nhìn thấy vết ửng trên đó. 

Hai gò má của Tạ Liễu nóng hổi, vành tai cũng có chút nóng. Bởi vì lời vừa rồi của Tạ Tinh Hà, cô bỗng nhiên ý thức được mình thật sự là tiêu chuẩn kép. 

Vừa rồi khi Lục Tranh gọi rượu trắng, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ. 

Lục Tranh đã qua mười tám tuổi, ở ngoài trường uống chút rượu cũng được. 

Tửu lượng của cậu ấy cũng rất tốt, uống một chút rượu sẽ không ảnh hưởng đến ngày thi cuối cùng.

Ừ, chính là như vậy.

Nhưng khi Tạ Tinh Hà nói anh cũng muốn uống một ly rượu trắng, phản ứng đầu tiên của Tạ Liễu lại là anh họ không được. 

Uống ly rượu này, ngày mai người sẽ không dậy nổi! 
Vì vậy, anh họ không xứng đáng để uống! 

Thấy Tạ Liễu không nói lời nào, đầu cũng cúi xuống rất thấp, Tạ Tinh Hà còn tưởng rằng giọng điệu của mình không tốt, lại chọc người không vui. 

Vội vàng xin lỗi: "Sai rồi, anh nói sai rồi." 

"Không uống nữa được không?"

Giọng điệu cưng chiều kia, làm cho nhiệt độ cơ thể của Tạ Liễu tăng lên một lần nữa. Chủ yếu là cảm thấy áy náy, Tạ Liễu cảm thấy áy náy khi mình tiêu chuẩn kép.
Rõ ràng người đối xử với cô tốt nhất cho tới nay chỉ có mình anh họ.

Tạ Tinh Hà có chút nóng nảy: "Tiểu Liễu, anh thi xong phải đi, em đừng cãi nhau với anh họ được không?"

Khi nói lời này, vẻ mặt Tạ Tinh Hà rất bất đắc dĩ. 

Trong thực tế, cậu ấy cũng muốn uống một chút rượu vang trắng, bởi vì cậu ấy sắp phải đi tới Miên Thành.

Luyến tiếc các anh em, luyến tiếc ba mẹ, luyến tiếc trấn Lâm Xuyên, cũng luyến tiếc Tạ Liễu. 

Nghĩ uống một chút rượu, trái tim có thể sẽ dễ chịu hơn. 

Nghe Tạ Tinh Hà nói như vậy, Tạ Liễu ngẩng đầu lên: "Thi xong thì đi?"

Cô biết Tạ Tinh Hà phải đi Miên Thành, lại không nghĩ tới người thi xong thì đi ngay, còn tưởng rằng ít nhất phải trải qua kỳ nghỉ đông ở trấn Lâm Xuyên. 

Lục Tranh bên cạnh hơi ngạc nhiên, thuận miệng hỏi một câu: "Đi đâu vậy? Không trở lại?"

Tạ Tinh Hà thở dài, bưng sữa đậu nành trong tay uống một ngụm: "Miên Thành." 

Cậu ấy không trả lời câu hỏi khi nào thì quay về, bởi vì chuyến đi này, cũng không biết khi nào mới có thể quay về. 

Đi Miên Thành là tâm nguyện nhất trí của các người lớn trong nhà, Tạ Tinh Hà không có cách nào từ chối, chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ, đi tới Miên Thành sống cùng chú hai thím hai.

Thật ra Tạ Tinh Hà vẫn không hiểu lắm, chú hai với thím hai sao lại đưa Tạ Liễu đến học ở trấn Lâm Xuyên.

Có một lần nói chuyện điện thoại với chú hai, Tạ Tinh Hà không nhịn được hỏi một câu. 

Kết quả là người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng trong một thời gian dài, không trả lời đã kết thúc cuộc gọi. 

Sau đó Tạ Tinh Hà vẫn luôn hỏi Tạ Liễu, kết quả Tạ Liễu cũng không chịu phản ứng với cậu ấy, thắc mắc này đến nay vẫn còn nghẹn ở trong lòng Tạ Tinh Hà. 

Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng anh ấy cũng nhịn không được, hỏi Tạ Liễu: "Tiểu Liễu, tại sao lúc trước em lại đến trấn Lâm Xuyên học?"

Tạ Thụ Hoa làm phó giám đốc phòng giáo dục thành phố Miên Thành, lấy thành tích của Tạ Liễu, muốn đưa cô vào trường xuất sắc nhất của Miên Thành, chẳng lẽ không phải là chuyện dễ dàng sao? 

Tại sao lại tốn nhiều công, đưa Tạ Liễu đến trấn này? 
Tạ Tinh Hà không hiểu, nhưng anh muốn trước khi rời khỏi trấn giải quyết cho xong thắc mắc này.

Người không hề ý thức được lời vừa rồi, đã khiến Tạ Liễu cảm thấy đau đớn thế nào. 

Tạ Liễu hạ thấp tầm mắt, cười, nụ cười rất khổ sở: "Ba em nói... Ba và mẹ em quá bận rộn làm việc, sợ không có thời gian để chăm sóc em." 

Cho nên đưa cô đến trấn Lâm Xuyên, ở nhờ nhà bác. 
Dứt lời, Tạ Liễu bưng cái ly trong tay lên, rót chất lỏng bên trong vào miệng. 

Sau đó, cô cứng đờ. 

Động tác uống nước vừa rồi có bao nhiêu hào phóng, thì động tác dừng lại lúc này của Tạ Liễu có bao nhiêu buồn cười. 

Cô thực sự cứng đờ trong hai giây, sau đó nhảy dựng ra khỏi ghế, mở miệng vỗ người bên cạnh, cay đến mức nhảy tại chỗ. 

"Cái gì... Cái gì vậy? Cay quá!" 

Nước mắt của Tạ Liễu cũng chảy ra, một lúc lâu sau mới rảnh nhìn cái ly không trên bàn. 

Lục Tranh bên cạnh sắc mặt dần dần thay đổi, chần chờ nói: "Hình như là... Rượu." 

Cậu vừa tự rót đầy cho mình một ly rượu trắng, hiện tại ly đã trống rỗng. 

Vậy thì ly rượu kia đã bị Tạ Liễu uống.

"Mẹ nó!" Tạ Tinh Hà vội vàng đứng dậy kiểm tra trạng thái của Tạ Liễu: "Em thế nào rồi Tiểu Liễu? Đầu có choáng váng không?" 

Độ cay của rượu vừa qua đi, Tạ Liễu lúc này không nhảy tại chỗ nữa, mà cảm thấy thân thể rất nóng. 
Khí huyết trong cơ thể dường như bị lửa đốt cháy, mạch máu giãn ra, cô nóng đến mức sắp nổ tung.

Sau khi nổ tung... Tạ Liễu cảm thấy đầu rất choáng váng. 

Cô chỉ nghe thấy Tạ Tinh Hà ở bên tai mình nói gì đó, lúc nhìn về phía anh họ, lại nhìn thấy tới ba Tạ Tinh Hà. 

Lờ mờ, không rõ ràng lắm.

Lục Tranh dở khóc dở cười, cậu cũng không nghĩ tới Tạ Liễu lại mãnh mẽ như vậy, uống mà cũng không nhìn thứ trong ly là gì.

Ly này, một ly cũng phải hai trăm mil.

Tạ Liễu uống hết một ly, một giọt cũng không sót lại. 

Cô không say thì ai say.

"Không được, tôi phải đưa em ấy về trước." Tạ Tinh Hà lo lắng Tạ Liễu say rượu, ngày mai ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ của cô. 

Đám người này thật ra không cần quan tâm, dù sao bình thường về cũng không ôn bài, kỳ thi cuối đối với họ mà nói căn bản không quan trọng. 

Nhưng Tạ Liễu thì khác, cô đặc biệt kiên trì với hạng nhất, mỗi kỳ thi đều rất nghiêm túc ôn tập. 

Nếu điều này ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra cuối cùng của cô... Tạ Tinh Hà không dám nghĩ, anh cảm thấy Tạ Liễu có thể sẽ tự kỷ chết mất. 

Tạ Tinh Hà nói xong, liền định cõng Tạ Liễu về nhà. 

Lục Tranh đứng dậy, cầm lấy áo khoác lông vũ Tạ Liễu đặt trên lưng ghế, đi theo: "Tôi đi cùng anh."

"Trên đường có thể thay phiên."

Thiếu niên trầm giọng, giọng điệu rất đứng đắn. 

Nhưng Tạ Tinh Hà lại nhịn không được suy nghĩ lệch lạc, lập tức đầu nóng lên, hỏi Lục Tranh một câu: "Có phải cậu muốn lợi dụng của em gái tôi không?" 

Lục Tranh: "??"

Cậu chỉ là sợ Tạ Tinh Hà một mình cõng Tạ Liễu về nhà, nửa đường nếu mệt, cũng không có ai giúp đỡ. 

Hơn nữa, hai người thay phiên, tiết kiệm được thể lực không phải sao? 

Sao lại thành cậu muốn thừa dịp ra tay với Tạ Liễu? 

Tạ Tinh Hà nhìn sắc mặt đối phương trầm xuống, mím môi chuyển đề tài, giống như chưa từng nói câu vừa rồi: "Đi thôi, cậu khoác áo kia lên người Tiểu Liễu đi, đừng để em ấy bị cảm lạnh."

Lục Tranh làm theo. 

Hai người đi trước, Lục Tranh chào hỏi bọn Vương Thuận, còn đưa cho Vương Thuận phần tiền của mình và Tạ Tinh Hà. 

Nếu họ không trở lại, hãy để Vương Thuận thanh toán hóa đơn.

...

Màn đêm kéo dài, nhìn đi nhìn lại, không thấy một chút sao nào.

Tạ Tinh Hà cõng Tạ Liễu đi một đoạn đường, quả thật có chút cố hết sức. 

Bởi vì Tạ Liễu trên lưng thỉnh thoảng phải vặn vẹo thân thể một chút, lực cũng không nhỏ, khiến Tạ Tinh Hà phí không ít sức mới đè được người lại, cộng với đường trơn trượt trong bầu trời đêm, khiến anh phải đi vô cùng chậm. 

Thực sự rất mệt, dừng lại dưới ánh đèn đường cách đó không xa, buông Tạ Liễu xuống đất, đổi Lục Tranh cõng cô. 

Thành thật mà nói, Tạ Liễu nằm sấp trên lưng cậu, Lục Tranh không ngờ cơ thể con gái lại mềm mại như vậy. 
Cô ôm cổ cậu, mặt nghiêng dán vào gáy cậu, cơ thể rất ấm áp. 

Nhịp tim của Lục Tranh bị hẫng một nhịp, sau đó nhịp bắt đầu nhanh hơn, có một loại cảm giác căng thẳng không giải thích được. 

Tạ Tinh Hà ở bên cạnh nghỉ ngơi thấy Tạ Liễu ôm Lục Tranh chặt như vậy thì khẽ nhíu mày. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ nhìn sắc mặt không đúng của Lục Tranh. 

Quãng đường kế tiếp, vẫn là Lục Tranh cõng Tạ Liễu đi. Cho đến khi đến đầu hẻm nhà Tạ Tinh Hà. 

Tạ Tinh Hà nói: "Cậu thả em ấy xuống đi, tránh cho ba mẹ cùng bà tôi bọn họ nhìn thấy hiểu lầm." 

Lục Tranh ngẩn người, cuối cùng vẫn đổi Tạ Liễu lên lưng Tạ Tinh Hà. 

Tạ Tinh Hà bảo cậu lấy áo khoác lông về, Lục Tranh lại nói: "Còn một đoạn đường nữa, vẫn là để cho cậu ấy khoác, coi chừng về thì cảm lạnh."

Thật ra khi nói những lời này, màu môi của Lục Tranh đã bị đóng băng đến mức hơi tím tái. 

Trước khi đưa áo khoác lông cho Tạ Liễu, quả thật bởi vì vừa mới làm hòa quan hệ, nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn không cảm giác được ý lạnh. 

Sau đó, trong nhà hàng lẩu, tất cả mọi người ngồi chen chúc với nhau, cũng cảm thấy rất ấm áp. 

Chính là trên đường đưa Tạ Liễu trở về, Lục Tranh mới cảm nhận sâu sắc sự lạnh lẽo của mùa đông. 

Mỗi khi gió đêm thổi qua, cậu đều nhịn không được run rẩy, lại không biết xấu hổ biểu hiện ra trước mặt Tạ Tinh Hà. 

Tạ Tinh Hà nhìn đối phương một cái, đương nhiên cũng nhìn ra được Lục Tranh bị lạnh cóng không ít, cho nên anh mới bảo Lục Tranh lấy lại áo, kết quả thằng nhóc này không biết ơn. 

Im lặng một lát, Tạ Tinh Hà nghiêm túc hỏi thiếu niên: "Cậu có ý với em gái tôi phải không, Lục Tranh."

Lục Tranh liếc mắt, cảm giác chỗ mềm mại trong lòng bị Tạ Tinh Hà chọc trúng. 

Có một loại bồn chồn không rõ ràng. 

Vẻ mặt cậu có chút hoảng hốt, sờ chóp mũi lạnh lẽo, cười cười, muốn phủ nhận. Nhưng câu "Làm gì có" lại bị mắc kẹt trong cổ họng làm thế nào cũng không thể nói ra. 

Cũng may Tạ Tinh Hà không có ý định chờ đáp án của cậu: "Được rồi, ánh mắt cùng vẻ mặt của cậu đã cho tôi đáp án rồi."

Anh trêu chọc Lục Tranh một câu: "Xem ra sau này cậu thật sự phải gọi tôi một tiếng anh rồi."

Lục Tranh nhìn cậu ấy, có chút im lặng, nhưng lại không thể phản bác. 

Cuối cùng Tạ Tinh Hà nói: "Cũng tốt." 

"Tôi đang lo lắng sau khi rời đi không có ai che chở Tiểu Liễu." 

"Sau này Tiểu Liễu, còn có đám anh em của tôi, đều giao cho cậu."

"Thằng nhóc cậu ngàn lần vạn lần không được ăn hiếp em ấy."

"Đối với đám anh em của tôi cũng tốt một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip