Tiết Tử Lục Tranh

Edit: HC

Mùa đông Miên Thành, tuyết trắng lạnh thấu xương, nhưng sự lạnh lẽo ấy hoàn toàn bị cô lập bên ngoài phòng riêng của KTV. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng máy điều hòa chạy ro ro làm cho bầu không khí trong phòng riêng đạt tới cao triều.

"Tranh ca, không hát một bài sao?"

Đèn ngũ sắc phía trần nhà chiếu ánh sáng loang lổ kích thích xuống bóng người đàn ông đang trong góc sô pha.

Ngón tay kẹp một điếu thuốc còn chưa cháy hết, anh giơ nó lên lắc lắc, từ chối chiếc micrô của người kế bên đưa tới, đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng riêng.

Người bị từ chối nhìn anh rời đi, e hèm nhắc nhở: "Anh Tranh, lát nữa về sớm, em đã chuẩn bị cho anh một điều bất ngờ!"

Lục Tranh bước đi không quay đầu lại, tay vẫn cầm điếu thuốc quơ qua quơ lại tỏ ý đã nghe, giây tiếp theo liền mở cửa phòng riêng đi ra ngoài.

Tiếng nhạc ồn ào bị cánh cửa đóng chặt chặn lại, toàn thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Lục Tranh. Mấy anh em tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho anh nên không thể từ chối. Thật sự Lục Tranh cũng không thích ồn ào, đặc biệt là giống như KTV này.

Điều này vô tình làm anh nhớ về một đêm mưa cách đây vài năm, có một cô gái nhỏ ở KTV duy nhất của trấn Lâm Xuyên, bên trong cũng là tiếng nhạc chói tai của DJ... người đó nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, đưa tay lên mặt cô thổi một làn ấm áp, giọng nói êm dịu như tiếng chim.

Cô ấy nói: "Lục Tranh, ở đây ồn ào quá, em có thể đợi anh ở hành lang bên ngoài được không?"

Khi cô nói chuyện thì có người đẩy cô ra, đôi môi mềm mại của cô chạm nhẹ vào vành tai của Lục Tranh. Cảm giác ngứa ran sinh ra trong nháy mắt khiến Lục Tranh đến nay vẫn nhớ như in, không bị thời gian dần trôi làm cho phai mờ.

Nghĩ lại, người đàn ông nghiêng người dựa vào bức tường ngoài hành lang. Điếu thuốc giữa những ngón tay anh vừa chấm dứt, một cô gái trẻ xa lạ trang điểm thanh tú đột nhiên bước tới.

"Ngại quá, cho tôi hỏi làm thế nào để đến được phòng 'Hoa hồng rực lửa'?"

Lục Tranh ngừng hút, liếc cô một cái rồi chỉ về một hướng.

Các phòng riêng của KTV này đều theo chủ đề riêng chứ không được đánh số như thông thường, điều này thực sự gây bất tiện cho những khách lần đầu đến đây.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Tranh đến, sở dĩ biết cửa nẻo mà chỉ người khác là do phòng riêng Chu Tích đặt trước chính là phòng "Hoa hồng rực lửa".

Lúc hút thuốc xong trở lại phòng riêng, Lục Tranh nhìn thấy cô gái hỏi đường đang ngồi không yên trong góc sô pha, trên tay còn cầm ly rượu. Nhìn thấy anh đi vào, Chu Tích giơ micro trong tay lên cười: "Anh Tranh, cuối cùng anh cũng về rồi!"

"Nhìn xem nào, em tìm cho anh một cô em siêu đỉnh, khuôn mặt với dáng người này có hợp gu anh không?"

Chu Tích nhướng mày, dùng giọng điệu ngả ngớn và cợt nhả để nói chuyện.

Lục Tranh nghe thế thì bất giác cau mày. Anh liếc nhìn cô gái, vừa định nói gì đó thì bị Chu Tích lôi kéo, trực tiếp đẩy đến ngồi ở bên cạnh. Không chỉ vậy, Chu Tích đã nắm lấy tay anh đặt luôn lên vai cô gái đó.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trên mặt Lục Tranh còn chưa kịp có phản ứng.

Cửa phòng đột nhiên bị bật tung.

Tạ Liễu mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh nhạt đột nhiên xông vào, trên tay cầm chai rượu ngoại trị giá cả ngàn tệ, đằng đằng sát khí đứng trước cửa phòng "Hoa hồng rực lửa"

Ánh đèn trong phòng kiều diễm, âm nhạc đinh tai lúc nãy được chuyển thành một bản tình ca du dương và uyển chuyển, giọng nữ cất lên đầy từ tính khiến bầu không khí trong phòng riêng trở nên mập mờ và kích thích.

Lục Tranh đang cùng cô gái bên cạnh ngồi trong bóng tối, nhìn Tạ Liễu từ cửa đi vào, ánh mắt chợt lóe lên.

Chẳng qua trong mắt Lục Tranh hoàn toàn là sự kinh ngạc không tin được đến nỗi quên mất bàn tay anh vẫn còn đặt trên vai cô gái xa lạ.

Cho nên, anh đã lãnh đủ một cú đấm của Tạ Liễu.

Cái nắm tay tròn trịa màu hồng kia dùng hết sức lực đập thẳng lên một bên má anh. Mặt Lục Tranh nghiêng hẳn sang một bên, cả khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn bị vùi trong bóng tối.

Đánh xong ai đó, Tạ Liễu nhân cơ hội này để kéo cô gái ra khỏi vòng tay người đàn ông.

Hai bóng dáng mảnh khảnh của hai cô gái xuyên qua ánh sáng trong phòng nhanh như ngọn gió thổi qua, tiến thẳng ra cửa.

Trong lúc lướt qua, Tạ Liễu còn kịp dùng chai rượu đập thẳng vào đầu Chu Tích, còn không quên nện thêm vài cú đạp vào người cậu ta.

Nhất thời trong phòng riêng, tiếng hát du dương của nữ ca sĩ và tiếng la hét của đàn ông trộn lẫn vào nhau khiến mọi thứ loạn cào cào hết lên.

Chu Tích được mấy người chung quanh đỡ dậy, đang ôm đầu bò lên từ dưới đất.

Lúc này Lục Tranh mới định thần lại.

Anh chạm vào khóe miệng, hơi ướt và dính dính. Chảy máu rồi. Nỗi đau rõ ràng đánh thẳng vào nơi sâu thẳm của trí nhớ, vô tình lôi ra ký ức mà anh đã chôn giấu rất sâu trong lòng

Lục Tranh nhếch môi, nhặt cái micro bị rớt dưới đất. Giọng nói lạnh lùng của anh truyền qua micro được khuếch đại cực lớn trong gian phòng nhỏ: "Không ai được phép đuổi theo."

Chu Tích đang tràn đầy ủy khuất: "Tranh ca?"

Lục Tranh mặc kệ cậu ta, tự mình cầm lấy chiếc áo vest trên ghế sô pha, sải bước chân dài ra ngoài. Anh ra ngoài quá nhanh, không có thời gian giải thích tình hình cho Chu Tích.

Nhưng dù vậy, Lục Tranh vẫn không đuổi kịp người con gái vừa chạy trốn kia.

Sự xuất hiện của Tạ Liễu giống như một giấc mơ bất chợt. Đến khi anh phản ứng lại, mộng đã tỉnh, người đã đi.

Anh đứng bên ngoài KTV hồi lâu, cho đến khi quần áo ướt đẫm tuyết cũng không thể nhìn thấy Tạ Liễu một lần nữa.

Lục Tranh chỉ có thể đi bệnh viện tìm Chu Tích.

Trong bệnh viện, đầu của Chu Tích được quấn đầy băng trắng, bị giữ lại bệnh viện để theo dõi. Cậu ta cũng không dừng lại, tay cầm điện thoại di động, không biết gọi cho ai. Nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn phát ra giọng điệu rất hung hãn, mắng thẳng Chu Tích.

Lục Tranh dựa vào cửa phòng bệnh, chờ cậu ta cúp điện thoại rồi mới bước vào.

"Anh Tranh." Cậu ta trông thấy anh thì cũng nhanh nhẹn không ít, giọng nói có chút khách khí nhưng vẫn mang ít nhiều oán giận: "Lúc trước tại sao anh không cho đám đàn em đuổi theo?"

"Con đó đập vào đầu em đến mức phải khâu tám mũi!" Lúc này cậu ta mới tức giận mắng vài câu chửi thề.

Lục Chính chỉ trừng hắn một cái ánh mắt lạnh lùng, "Đáng đời."

"Ai bảo mày chơi trò quy tắc ngầm làm gì?"

Không sai, chính là quy tắc ngầm.

Lục Tranh đã hỏi mấy anh em của Chu Tích mới biết cô gái đến phòng riêng hôm nay là ca sĩ mới được công ty âm nhạc của Chu Tích tìm được.

Cô ấy thực sự nghiêm túc muốn ký hợp đồng với công ty của Chu Tích để ra mắt âm nhạc, nhưng Chu Tích nhìn khuôn mặt và vóc dáng người ta không nhiễm bụi trần thì liền gọi tới KTV tiếp rượu.

"Còn không phải để cho anh tìm vui sao, cho anh trải qua sinh nhật vui vẻ đáng nhớ sao?" Chu Tích tuy nói vậy nhưng không thực tin tưởng lắm vào lời mình nói, cậu ta biết Lục Tranh thực ra chính là cây vạn tuế ngàn năm không ra hoa.

Trên thực tế, cậu ta chỉ muốn kiểm tra xem Lục Tranh là thẳng hay cong mà thôi!

Tất cả đều là những ý tưởng tồi từ nhóm bạn của cậu ta. Tró!

Lục Tranh đút tay vào túi quần, dựa vào bệ cửa sổ, khó lường nhìn cậu ta. Ánh mắt u ám mờ mịt, có cảm giác mây đen bao phủ cả thành phố khiến Chu Tích không khỏi khó chịu.

"Anh Tranh, em sai rồi ... Em sẽ không dám nữa." Cậu ta thì thào xin tha thứ, sau đó bắt đầu bán thảm: "Anh xem em đi, đầu bị đánh ra tới mức này rồi, đừng tính toán được không?"

Lục Tranh sửng sốt một chút, nghĩ đến người con gái lúc nãy đập nguyên ly rượu vào Chu Tích thì nhịn không được bật cười.

Chu Tích chưa từng trông thấy nụ cười Lục Tranh như vậy trước đây bao giờ, nghĩ rằng khổ nhục kế của mình đã có tác dụng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, không quên mắng mỏ người con gái đã dùng rượu ngoại đập vào đầu cậu ta.

"Chờ ông đây bắt được cô ta, thế nào cũng phải đào một lỗ trên đầu con đó!"

Động tác mạnh bạo đụng tới vết thương trên đầu, đau đến kêu cha gọi mẹ.

Lục Tranh cười lạnh, liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: "Mày dám!"

Chu Tích sững sờ, đau đến mức nhíu mày, nhìn Lục Tranh ngây người: "Hả?"

Cậu ta nghe lộn rồi đúng không, anh Tranh đang bênh vực người cái con vừa nện chai rượu vào đầu cậu ta?

Lục Tranh kệ xác ánh mắt mịt mờ của Chu Tích, đứng thẳng dậy rời đi: "Gửi thông tin wechat cô gái kia cho tao."

"Mày nghỉ ngơi đi, tao về trước."

Người đàn ông bước đi không ngoảnh lại, để lại cho Chu Tích một dấu chấm hỏi to đùng như trứng vịt lộn.

Sau khi có thông tin liên lạc của cô gái tên Tô Linh kia, Lục Tranh không gọi điện ngay. Anh do dự hai ba ngày, nỗi lo lắng như vậy trước đây chưa hề có.

Anh chắc chắn rằng người đến cứu Tô Linh vào đêm đó, còn thân thiện bonus thêm một lỗ trên đầu và đạp vài cú trên người Chu Tích, chính là Tạ Liễu.

Anh còn chắc chắn nếu tìm Tô Linh sẽ có thể tìm được Tạ Liễu. Vì bạn bè mà Tạ Liễu sẵn sàng tới hang cọp để cứu người khác, nhất định mối quan hệ giữa họ khá tốt.

Nhưng anh vẫn chưa biết, nếu gặp cô rồi thì nên nói gì bây giờ?

Hỏi xem cô ấy sống bên đó như thế nào trong những năm qua? Cô đã đi những đâu? Hay cô ấy trở về khi nào?

Tất cả đều không được.

Rồi những năm sau đó, Lục Tranh sẽ phát điên vì Tạ Liễu mất ... Bây giờ, anh thậm chí không đủ dũng khí để gặp cô.

Anh thực sự là tên vô dụng, hoàn toàn một kẻ hèn hạ nhát gan.

Vừa ngay lúc Lục Tranh mải miết trong dòng suy tư có nên đi tìm Tạ Liễu hay không khiến cả đêm anh không ngủ được, thì nhận được tin từ lớp trưởng trung học mời vào group chat..

Vì 3 ngày nữa sẽ có buổi họp lớp.

Lục Tranh vào nhóm, anh lướt qua mọi người, đột nhiên nhìn thấy tài khoản WeChat của Tạ Liễu trong số 30 cái tên trong group.

Anh bấm vào cột thông tin cá nhân của cô, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện cô trong hơi thở gấp gáp mà chính anh cũng không nhận ra.

Dòng tin nhắn trong group đang nhảy liên tục, mọi người đang sôi nổi bàn tán.

Lục Tranh cuối cùng cũng không thể add friend với Tạ Liễu, anh sợ rằng mình sẽ bị từ chối, đành quay lại giao diện trò chuyện nhóm.

Tình cờ lúc ấy ảnh đại diện của Tạ Liễu lại xuất hiện trong giao diện trò chuyện. Tên wechat của cô rất đơn giản, chỉ có chữ L, có thể là chữ cái đầu tiên trong tên cô.

(*) tên Tạ Liễu trong pinyin là Xiè Liǔ

Tạ Liễu hỏi trong nhóm, có thể mang người thân đi họp lớp luôn được không. Cả đám nhao nhao hết lên, ai ai cũng hiểu "người thân" trong miệng cô là ý nghĩa gì.

Đương nhiên Lục Tranh cũng hiểu. Ánh mắt anh nhìn hai từ "người thân" một lúc lâu, ngón tay ấn trên màn hình quá chặt đến mức đầu ngón tay có chút đau.

Mãi sau Lục Tranh mới thả lỏng, lạnh lùng kéo khóe môi dưới, ném điện thoại xuống giường.

Đột nhiên anh nhận ra, buổi họp lớp lần này chẳng còn gì ý nghĩa gì nữa. Không đi chẳng sao.

Ba ngày sau, nhà hàng Đường Lệ ở trấn Lâm Xuyên.

Khi Tạ Liễu dẫn Tô Linh tìm đến nơi thì đã gần 12 giờ trưa. Cô nàng Tô Linh muốn đến họp lớp của bạn, muốn đến tham gia cuộc vui, Tạ Liễu liền dắt cô ấy theo.

Đến nơi, Tạ Liễu hỏi số phòng riêng của các bạn trong lớp, rồi kéo Tạ Liễu lên lầu tìm mọi người. Rốt cuộc, trước khi bữa ăn bắt đầu Tạ Liễu mới tìm thấy phòng riêng.

Lúc cô bước vào, mọi người trong phòng đang tụ tập lại với nhau, dường như đang chúc mừng ai đó.

Người duy nhất nhìn thấy Tạ Liễu bước vào cửa lại là Lục Tranh vốn đang bị cả đám vây kín.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh như muốn văng ra khỏi lồng ngực, hơi thở trở nên khó khăn, thậm chí không biết người trước mặt đang nâng ly chúc mừng anh nói gì.

Ngay sau đó anh trông thấy cô gái tên Tô Linh đi theo sau Tạ Liễu vào phòng.

Mất một lúc thật lâu Lục Tranh mới có phản ứng.

"Người nhà" mà cô nhắc đến, chỉ là Tô Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip