Q8. Chương 3+4
Chương 3:
Lương thảo Đại Đồng vừa đến nơi, Phong Dã lập tức gióng trống khua chiêng chuẩn bị vây thành.
Hắn phái mấy vạn đại quân bao vây những cứ điểm quan trọng thành Thái Nguyên, cho quân trú đóng cách thành năm dặm, rồi xây vài trạm gác xung quanh thành, chỉ cần một nơi phát hiện ra động thái của địch là có thể lập tức dùng cờ lệnh và lửa hiệu báo cho toàn quân.
Bây giờ vây thành, một là để Thái Nguyên cho rằng họ mãi không vây thành là vì đang chờ lương thảo từ Đại Đồng, hiện tại đã sẵn sàng; hai là dương Đông kích Tây, khiến chúng không ngờ đến nguy hiểm kho lúa núi Quang Vinh Nguyên; ba là, cho dù núi Quang Vinh Nguyên cầu cứu, quân Thái Nguyên cũng không dám tùy tiện rời thành cứu viện.
Tuy vậy, Yến Tư Không đoán chỉ cần họ vây thành, hơn nửa là Thẩm Hạc Hiên sẽ phát hiện ra kho lúa trên núi Quang Vinh Nguyên đang cô quân phẫn chiến*, tuy sẽ gặp nguy hiểm nhưng hắn nhất định sẽ nghĩ cách báo cho tướng thủ kịp chuẩn bị, mà bọn họ sẽ xuất kích lúc địch không kịp chuẩn bị.
*Cô quân phẫn chiến: chiến đấu trong tình hình không ai chi viện.
Bây giờ mới vào thu, chính là lúc trời mưa nhiều, ngày thứ ba vây thành, trời liền nổi mưa phùn. Mặc dù mưa không lớn nhưng dưới đất nhớp nháp nhiều ngày, trông mà lòng phiền não.
Năm trăm tướng sĩ chuẩn bị leo núi đã tập trung chờ xuất phát tại doanh. Bọn họ đều là những tráng sĩ trẻ tuổi nhất được Phong Dã nhặt ra, Phong Dã hứa sẽ ban thưởng số tiền lớn nên các tướng sĩ này ai cũng hừng hực chí chiến đấu.
Trận chiến này được Phong Dã giao cho Tiền Thốn Hỉ và Nguyên Thiểu Tư. Trước đó vài ngày Nguyên Nam Duật liên tiếp chiếm hạ hai thành Bình Lương và Phượng Tường, nhiều lần lập chiến công, nhưng trong thư gửi Phong Dã lại không cầu thưởng, mà chỉ khéo léo xin Phong Dã đề bạt ca ca của mình. Hiển nhiên Nguyên Thiểu Tư đã đi cầu Khuyết Vong, tuy Khuyết Vong mất trí nhớ, không còn mấy tình nghĩa với vị đại ca này, cũng chưa chắc không biết khả năng của hắn, nhưng bản tính cậu rộng lượng nên vẫn cầu tình Phong Dã giúp Nguyên Thiểu Tư.
Đương nhiên Phong Dã không thể từ chối cậu, liền cho Nguyên Thiểu Tư cơ hội này.
Tiền Thốn Hỉ dẫn đại quân, thừa dịp đêm mưa xuất phát.
Đêm hôm ấy, Phong Dã và Yến Tư Không đều không ngủ, chờ đợi tin tức từ núi Quang Vinh Nguyên.
Đến giờ Sửu, trên núi Quang Vinh Nguyên đột nhiên phóng lửa hiệu cầu cứu. Hai người mừng rỡ, lập tức lệnh Vương Thân chỉnh binh, chỉ cần quân Thái Nguyên xuất thành cứu viện thì lập tức chặn binh nửa đường.
Phóng lửa hiệu liên tục đến bình minh, song thành Thái Nguyên vẫn chưa từng mở cửa, mà trinh sát báo Tiền Thốn Hỉ và Nguyên Thiểu Tư đã chiếm đánh thành công kho lúa Quang Vinh Nguyên. Sĩ tốt leo núi bị ngã chừng hai mươi người, sau khi lên núi chém giết với quân địch thì tử thương thảm trọng, họ liều mạng thả thang dây xuống mới giúp đại quân leo được lên núi.
Nhưng sau khi lên núi, họ phát hiện ra kho lúa Quang Vinh Nguyên không trữ nhiều lương thực như họ tưởng, quân canh gác cũng chỉ có mấy ngàn, phần lớn lương thực đã được dời đi từ lâu.
Sắc mặt Phong Dã dần từ vui thành giận: "Vậy chắc chắn đã bị dời đi trước khi vây thành rồi, cái tên Thẩm Hạc Hiên xảo trá đó."
Yến Tư Không trấn an: "Mặc dù họ đã chuyển phần lớn lương thảo đi, nhưng đánh hạ núi Quang Vinh Nguyên cũng vô cùng quan trọng, nó là đường lương thực nối với phủ Thuận Thiên và Trung Nguyên, cũng là đường lương thảo cuối cùng của Thái Nguyên. Hiện tại chúng ta đã cô lập Thái Nguyên hoàn toàn, chẳng lẽ đây không phải tin tốt sao?"
"Đương nhiên là tin tốt." Phong Dã hít sâu một hơi: "Nhưng nó không cướp được nhiều lương thảo của địch như ngươi ta nghĩ."
"Ta biết bại trận Thái Nguyên khiến lòng ngươi khó chịu, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng đòi lại nhanh thôi, đừng nóng vội nhất thời."
Phong Dã cau mày: "Nhưng, như vậy, lương thảo chúng ta vẫn chưa đủ."
"Sắp đến vụ thu hoạch rồi, quan lương đang gom góp lương thảo từ các nơi, có lẽ ta có thể chống đỡ thêm một thời gian. Ta nghĩ, bây giờ Thái Nguyên hẳn nóng ruột hơn chúng ta nhiều."
Phong Dã không nói tiếp, trong mắt đầy sầu lo.
Kỳ thực câu nói cuối cùng của Yến Tư Không đến chính y cũng không chắc. Bọn họ một người không dám xuất thành, một kẻ không dám công thành, nhưng lương thảo Thái Nguyên chắc chắn sung túc hơn bọn họ. Nếu vây thành, phải vây đến bao giờ? Mỗi một ngày vây chính là tiêu tiền như nước, rõ ràng Thái Nguyên có thể kéo dài chết bọn họ.
Chẳng bao lâu, Nguyên Thiểu Tư mang một tốp lương thảo cướp từ tay quân địch trên núi Quang Vinh Nguyên về, yêu cầu ban thưởng hậu hĩnh. Mặc dù lương thảo không nhiều, nhưng ít còn hơn không, Phong Dã cũng thừa cơ thưởng hắn, trả nợ cho Khuyết Vong.
Sau trận chiến này, Phong Dã lại bắt đầu cho người thay phiên khiêu khích, hôm nay phái sử giả tới cầu hòa, ngày mai lại phái võ tướng tới mắng chửi. Thẩm Hạc Hiên vô cùng kiên nhẫn, sứ giả đến liền tiếp đón chu toàn, võ tướng chửi thì chưa từng để tâm. Ba phen mấy bận, sứ giả cũng chẳng dám đi nữa, không phải Thái Nguyên làm khó, mà là bọn họ không cãi được Thẩm Hạc Hiện, trái lại còn bị hắn nhục mạ cho xấu hổ vô cùng.
Thẩm Hạc Hiên còn bảo sứ giả truyền lại một câu, nếu muốn hòa đàm, trừ phi Yến Tư Không đích thân làm sứ giả.
Yến Tư Không gan to thật, nhưng cũng không dám làm bừa. Y dũng cảm đến Chahar là bởi vì trong lòng còn nắm chắc một hai, nhưng y chắc chắn sẽ không đến Thái Nguyên, bởi vì y biết y đi nhất định mất mạng.
Hai bên cứ giằng co như thế.
Cùng lúc đó bọn họ nhận được tin từ Vân Nam, Trần Mộc liên hiệp với thế tử Ninh vương rời Trung Khánh, tiến quân về vùng Trung Nguyên. Hiện thế mạnh, họ đã phá liên tiếp hai thành, bây giờ đang chuẩn bị đánh Vĩnh châu, dẹp cờ hiệu của Đại hoàng tử. Người hưởng ứng đếm không xuể, binh lực của hắn đang bành trướng trên diện rộng.
Mà Phong Dã thì phái sứ giả đến Từ Ninh gặp Dũng Thân vương trước. Nếu Dũng vương có thể phái binh trợ giúp hắn thì Thái Nguyên phá thành dễ dàng.
------------------------------------
Ngày nào Yến Tư Không cũng trông về thành Thái Nguyên xa xa, trong lòng mưu toan vô số.
Nếu bọn họ không chiếm hạ Thái Nguyên trong năm nay, sang năm sợ phải lui binh vì thiếu lương thảo, nỗ lực cả một năm trời sẽ đổ sông đổ bể. Đương nhiên bọn họ không thể trông mắt ngồi nhìn thất bại.
Trong lúc chờ tin từ Từ Ninh, Yến Tư Không phát hiện, vụ thu hoạch đã qua, trên đất còn sót lại rất nhiều rơm rạ, để năm sau đất đai vẫn trồng trọt được thì phải diệt chúng cho sạch sẽ, mà cách tốt nhất chính là đốt.
Trong lòng y nảy ra một kế, lệnh nông phu chở rơm rạ nhà mình đến đại doanh. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, rơm rạ đã chất thành núi.
Sĩ tốt mang rơm rạ đến ngoài thành Thái Nguyên, đổ nhựa đường lên, chờ có gió thổi vào thành thì châm lửa.
Bởi vì nhựa đường hóa thành khói bay mù mịt trong không trung, cho nên độc không mạnh, nhưng cũng đủ khiến người ta giàn rụa nước mắt, hai mắt sưng đỏ. Cứ đốt mấy ngày như thế, tướng sĩ trên thành Thái Nguyên khổ không tả xiết, ngày nào cũng phải quấn kín mặt như bưng.
Rồi rốt cuộc cũng có ngày, một tướng trong thành không chịu nhục được nữa, lòng đầy căm phẫn, đích thân một người một ngựa xông ra khỏi thành, muốn quyết một trận sống mái với Tào Vũ suốt ngày đến đây độc mồm độc miệng.
Tào Vũ mừng rỡ, ngày nào cũng mắng chửi một mình đã khiến hắn sắp bệnh vì bực, bây giờ được tỷ thí tay đôi với võ tướng, sinh tử có số, cho dù hắn thất bại cũng không cho phép thủ hạ ra tay.
Vì vậy hai người một kẻ dùng thương, một người cầm đao, cưỡi tuấn mã gầm thét đánh giết dưới thành Thái Nguyên.
Hai người họ đều tuần tráng niên, dũng mãnh thiện chiến, trận đánh này phải nói là đặc sắc, khó phân thắng bại.
Phong Dã và Yến Tư Không đều đặc biệt giục ngựa đến quan chiến.
Cuối cùng, Tào Vũ nhỉnh hơn, chém người nọ xuống ngựa, bản thân cũng bị trường thương đâm một nhát vào eo.
Yến Tư Không thấy Tào Vũ giục ngựa về, định chém chết người nọ, liền vội kêu: "Tào tướng quân, hạ đao lưu tình!"
Trong lòng Tào Vũ không phục Yến Tư Không, nhưng ngại vì Phong Dã ở đây nên không dám công khai ngỗ nghịch.
Phong Dã sai người trói tướng quân kia lại, áp giải về đại doanh.
Yến Tư Không cười ha hả: "Thẩm Hạc Hiên sợ tức chết mất."
Phong Dã cũng vui vẻ: "Giữa ban ngày ban mặt mà chắp tay dâng cho chúng ta một tù binh, còn là một tướng quân, hay lắm."
Tướng quân kia họ Chu tên Khắc, là một kẻ cứng cỏi như tên, gã ầm ĩ đòi Phong Dã giết hắn, dẫu có chết cũng không hàng.
Phong Dã chẳng những không giết hắn, mà còn cho đại phu chữa thương cho hắn, còn cố tình sắp xếp một lều vải, tiếp đãi như khách quý.
Yến Tư Không thăm dò thì được biết, người này ở Thái Nguyên là một tham tướng, tuy giết địch cực kỳ dũng mãnh nhưng tính tình lỗ mãng dễ kích động. Lúc bị bọn y khiêu khích từng xin Thẩm Hạc Hiên xuất chiến hai lần, song đều bị Thẩm Hạc Hiên từ chối. Sau mấy ngày đốt khói độc, rốt cuộc cũng bùng nổ, làm trái mệnh xuất thành quyết đấu với Tào Vũ.
Tuy Phong Dã tạm thời để hắn ở lại doanh, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi người này liệu có giống như trước kia bọn họ phái Tào Vũ đi không, sợ đây là khổ nhục kế. Yến Tư Không đã nghĩ đến từ lâu: "Ta thấy không giống, Thẩm Hạc Hiên mới tới Thái Nguyên, xét về phẩm cấp hắn dưới La Nhược Tân, binh mã quyền to Thái Nguyên hiện tại vẫn nằm trong tay La Nhược Tân. Thẩm Hạc Hiện là một quân sư, nếu muốn ra uy trong quân thì nhất định phải bảo đảm bản thân kỷ luật nghiêm minh, để Chu Khắc làm trái lệnh ra khỏi thành như thế là cái hắn không muốn thấy nhất. Hơn nữa, bản thân Chu Khắc cũng kém thông minh, nếu hắn dùng khổ nhục kế thì khó mà qua mắt được chúng ta, Thẩm Hạc Hiên sẽ không ngu xuẩn như vậy."
Phong Dã gật đầu: "Ta cũng hiểu việc này không giống có bẫy. Nếu thu phục được Chu Khắc, vậy ta có thể biết Thái Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu lương thảo rồi."
"Chiêu đãi cho tốt, chờ vết thương hắn khỏi thì nghĩ cách đối phó hắn."
Phong Dã sờ cằm: "Không bằng ta thăm hắn luôn bây giờ."
"Cũng tốt."
Phong Dã vừa đi, Yến Tư Không đang phê công văn trong trướng, đột nhiên, một bóng người lỗ mãng xông vào, thậm chí còn không cả báo cáo.
Yến Tư Không kinh ngạc ngẩng đầu, người đến không ngờ là tiểu thiếp của Phong Dã – Saren, theo sau nàng là thị vệ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Phu nhân." Yến Tư Không đứng dậy, cung kính khom người với Saren.
Saren nhìn xung quanh: "Phu quân nhà ta đâu?"
Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Phu nhân, Lang vương có lệnh, trong doanh không được cho nữ tử ra vào, ta đây liền lệnh người đưa phu nhân trở về." Rồi giọng y chuyển lạnh: "Đồng thời nghiêm trị tướng sĩ để phu nhân vào doanh."
"À? Ngươi định nghiêm trị Vương tướng quân đó hả?" Saren hất cằm khiêu khích: "Hơn nữa, ta không phải nữ nhân bình thường, ta là phu nhân, quân lệnh Lang vương là lệnh tam quân, không phải lệnh cho ta."
"Trên làm dưới theo, thân làm chủ soái, phải lấy mình làm gương, ta sẽ tìm Vương tướng quân hỏi cho rõ việc này." Kỳ thực Yến Tư Không sớm đoán được là ai cho Saren vào. Vương Thân là bộ hạ cũ của quân Phong gia, được hưởng ân đức bao la của Phong Kiếm Bình, trước đây còn từng theo Phong Trường Việt chạy thoát khỏi Đại Đồng nên rất trung thành với lão, hiển nhiên là Phong Trường Việt giao cho hắn trọng trách, đó chính là giúp Saren sớm ngày sinh quý tử cho Phong Dã.
Chuyện này quả thực khiến Yến Tư Không hơi đau đầu. Vương Thân là một trong những người không thể đắc tội nhất trong quân. Trong khoảng thời gian Phong Dã bị thương, nếu không có Vương Thân giúp đỡ, rất nhiều chính lệnh chỉ dựa vào y rất khó được thực thi.
Saren khoát tay, trên mặt nở nụ cười ngạo mạn: "Ta không quan tâm những thứ này, từ nhỏ ta đã lớn lên trong đại doanh Chahar, quân doanh thì có gì hơn người chứ, dựa vào gì mà nữ nhân không thể ra vào? Vung đao múa thương, cưỡi ngựa chiến đấu, ta cũng không thua nam nhi." Nàng liếc xéo Yến Tư Không: "Nói không chừng ta còn nam nhân hơn ngươi."
Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Phu nhân thật là nữ trung hào kiệt, tại hạ mặc cảm, nhưng quân lệnh như núi, không thể khinh nhờn, thỉnh phu nhân lập tức rời khỏi, bằng không ta chỉ có thể cưỡng chế đưa phu nhân về Diên Châu."
Tát Nhân giận đến xanh mặt, nàng từng bước đến trước mặt Yến Tư Không, lạnh lùng nói: "Yến Tư Không, ngươi cướp chỗ của ta, ngươi sinh con được à?"
Yến Tư Không chắp tay: "Đương nhiên là không."
"Ngươi..." Saren đẩy mạnh Yến Tư Không, tính tình to gan bạo dạn của một man nữ lộ rõ: "Nam tử Trung Nguyên các ngươi còn không bằng nữ nhân, lại đi lấy sắc hầu hạ người như kỹ nữ, ta khinh!"
Thanh âm Saren cực lớn, trong ngoài doanh trướng đều nghe thấy rõ ràng, có vài tên thị vệ xanh cả mặt, biết mình đã gây họa lớn rồi.
Sắc mặt Yến Tư Không bình tĩnh: "Phu nhân, mời về cho." Y lạnh lùng nhìn thị vệ: "Hộ tống phu nhân về Diên Châu."
"Vâng."
Saren hất cằm ngạo mạn: "Yến Tư Không, ngươi là kẻ địch của ta, Đại Hãn của ta từng nói, nhất định phải đánh bại kẻ địch của mình."
Yến Tư Không cười nhạt: "Phu nhân, người không đủ sức để đối phó với ta, và ta cũng không coi người là kẻ địch, xin mời." Y ra tay làm dấu mời.
Saren giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.
Chương 4:
Saren đi rồi, Yến Tư Không gọi tướng thủ doanh tới, hỏi gã là ai cho Saren ra vào đại doanh tùy tiện như vậy.
Tướng lĩnh đó là thủ hạ của Vương Thân, gã thờ ơ đáp: "Saren phu nhân là thiếp của Lang vương, khác với nữ tử bình thường."
Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Đây là Lang vương nói với ngươi, hay là ngươi tự sửa quân quy?"
Người kia biến sắc: "Thuộc hạ tuyệt không dám, nhưng Saren phu nhân..."
"Lang vương không cho nữ tử vào doanh là sợ tướng sĩ xốc nổi, ảnh hưởng đến uy nghiêm quân đội. Xưa nay Lang vương luôn lấy mình làm gương, quân lệnh quy định cả tam quân, ai cho ngươi lá gan tự ý làm trái quân lệnh thay Lang vương?"
Người nọ quỳ rầm xuống, hoảng sợ nói: "Thuộc hạ không dám, thỉnh Yến đại nhân tha tội."
"Ngươi không dám, chẳng lẽ không phải ngươi làm à?" Yến Tư Không cất cao giọng, không giận tự uy.
"Việc này..." Người kia tái mặt đi: "Thuộc hạ...đã xin phép Vương tướng quân..."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Ngươi thân là tướng thủ doanh, ai ra vào doanh đều phải qua ngươi xét duyệt, ngươi không chấp hành quân lệnh đàng hoàng thì thôi, còn đổ lỗi cho Vương tướng quân?"
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết tội, cầu Yến đại nhân..."
Yến Tư Không giơ tay ngăn hắn đang xin tha tội: "Đến Hình ti lĩnh hai mươi trượng, có phục không?"
"Tạ ơn Yến đại nhân, thuộc hạ đi ngay, đi ngay!"
"Khoan."
Người nọ run rẩy nói: "Yến đại nhân, còn gì phân phó..."
"Đánh trên hình đài, cho toàn quân thấy."
"...Vâng."
Yến Tư Không đặt văn kiện trong tay xuống, theo ra ngoài, đứng ở nơi không xa nhìn hành quyết. Vương Thân đứng bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy kẻ Yến Tư Không đánh chỉ là một tướng thủ doanh nho nhỏ, nhưng y đang muốn để Vương Thân thấy y không muốn đắc tội với Vương Thân, song bị Saren nhục mạ, nếu y không phản ứng gì thì sao ra uy được trong quân? Y đã sớm muốn tìm cớ chỉnh đốn mấy tướng sĩ không phục, nay vừa khéo có cơ hội giết gà dọa khỉ.
Chỉ chốc lát sau, Phong Dã vội vã trở về: "Sao ta vừa đi gặp Chu Khắc đã xảy ra chuyện? Saren tới à?"
"Thương thế Chu Khắc thế nào? Gã có cung kính với ngươi không?"
"Saren nói gì? Có làm khó ngươi không?"
"Chu Khắc là kẻ lỗ mãng, có lẽ sẽ có đôi lời mạo phạm, ngươi chịu nhịn hắn một chút, người này chắc chắn hữu dụng."
Phong Dã giận tái mặt, trừng mắt với Yến Tư Không.
Yến Tư Không cười nhạt: "Một tiểu nha đầu lỗ mãng sao làm khó được ta? Ta coi nàng nhiều nhất chỉ như mèo con biết giương nanh múa vuốt."
Phong Dã nói: "Ta còn không biết ngươi là người rộng lượng thế đấy."
"Con người của ta có thể khiêm tốn, cũng có thể tính toán chi li, phụ thuộc vào ta muốn làm gì thôi."
"Đúng, ngươi giỏi co duỗi nhất." Phong Dã nhếch môi: "Ngươi đuổi Saren, còn đánh tướng thủ doanh, không sợ người ta nói sau lưng ngươi ghen tuông à?"
Yến Tư Không khẽ cười hai tiếng: "Ta thi hành quân lệnh Lang vương nhà ngươi, đâu rảnh quản mấy lời đàm tiếu giết thời gian của người khác. Làm sao? Nếu ngươi biết tướng thủ tự ý cho nữ nhân vào doanh, ngươi không định phạt hắn sao?"
Phong Dã đi tới, ôm eo Yến Tư Không. Hắn áp mũi vào mép tóc y, khẽ ngửi: "Đương nhiên phải phạt."
"Ta đã phạt thay ngươi."
"Phạt là tốt." Phong Dã cúi đầu, dán lên má Yến Tư Không, cọ nhẹ: "Ta biết Vương tướng quân giở trò sau lưng, chắc chắn bởi vì thúc thúc dặn dò hắn, hy vọng qua việc này hắn biết đường yên phận hơn."
Yến Tư Không nghiêng người dựa vào lòng Phong Dã, dồn hết trọng lượng cơ thể lên đối phượng, nói nhỏ: "Ngươi cũng thấy ta đang ghen à?"
Phong Dã không giấu được ý cười trên môi: "Ngươi ghen thật à?"
Yến Tư Không chỉ cười không đáp.
"Rốt cuộc có phải hay không?"
"Lang vương thông minh hơn người, nên tự mình nghĩ đi." Yến Tư Không muốn đẩy Phong Dã ra: "Thế tóm lại Chu Khắc thế nào?"
Phong Dã quay người đặt Yến Tư Không lên bàn công văn, cười nhẹ: "Ngươi lại muốn chuyển đề tài à? Định chọc ta sao?"
"Sao ta dám chọc Lang vương." Yến Tư Không ôm cổ Phong Dã: "Lang vương cảm thấy thế nào thì là thế đó."
Phong Dã cúi đầu, hôn lướt y: "Đáng nhẽ ta phải gọi Hồn nhi xuống núi, lần sau còn ai không phận sự dám tự tiện xông vào trướng nữa liền cho Hồn nhi đuổi đi."
Trong lòng Yến Tư Không ngọt ngào: "Cứ để Hồn nhi chơi cho đã đi, hôm nay ta phạt tướng thủ doanh, đảm bảo về sau hắn không dám nữa."
Trong mắt Phong Dã ngập ý cười, hắn lại hôn Yến Tư Không, tư thế bắt đầu muốn thân mật.
Yến Tư Không phát giác bầu không khí có gì đó không đúng liền vội vàng chống ngực Phong Dã, còn cẩn thận để không đụng vào vết thương của hắn: "Ngươi định làm gì, vết thương còn chưa khỏi."
"Khỏi rồi."
"Chưa khỏi, miệng vết thương mới khép lại thôi, ngươi chảy nhiều máu như thế phải dưỡng thương cho tốt."
Phong Dã bất mãn: "Ta có phải người làm từ giấy đâu, ngày nào ngươi cũng đong đưa trước mặt ta, bảo ta phải nhẫn đến khi nào?"
Yến Tư Không dở khóc dở cười: "Thân thể ngươi chưa khỏi hẳn há lại đi làm bừa. Ngươi là chỉ huy tam quân, không thể tùy hứng."
Phong Dã bĩu môi, cứ đè Yến Tư Không không chịu đứng dậy. Hai người hôn lắt nhắt, tóc tai thân mật, nhưng quả thực gãi không đúng chỗ ngứa, thành ra bản thân càng giày vò hơn.
May mà bên ngoài có người tới thông báo, Phong Dã mới miễn cưỡng buông Yến Tư Không ra.
Thị vệ gửi vài tình báo phía Trần Mộc, Phong Dã xem xong liền đưa cho Yến Tư Không: "Trần Mộc thành thân với quận chúa Mai Tầm."
Quận chúa Mai Tầm là nữ nhi Ninh vương. Bây giờ Ninh vương qua đời, nhưng thế tử Ninh vương kế tục đang theo Trần Mộc công thành nhổ trại. Hắn cũng biết đây là con đường có đi không có về, cho nên không dám để người thân quan trọng tại nhà, vì vậy quận chúa liền theo quân, rồi thành thân với Trần Mộc tại Vĩnh Châu.
Đã gọi là mưu phản thì chính là một cuộc cá cược lớn. Nếu thế tử Ninh vương thua, vậy chính là diệt tộc, nhưng nếu thắng, muội muội hắn chính là hoàng hậu Đại Thịnh, hắn là thân vương lập công lớn, đảm bảo vinh hoa phú quý cả đời.
Phong Dã cau mày nói: "Sau này chắc chắn còn phiên vương khác ủng hộ Trần Mộc nữa, thậm chí có vài phủ đã bắt đầu trở giáo đánh quân mình. Binh lực Trần Mộc ngày một mạnh mẽ, giả sử có ngày nó trên cả ta, vậy phải làm sao?"
"Nó được ủng hộ, song cũng hao tổn rất nhiều. Muốn binh lực vượt qua ngươi, trong vài năm sợ rằng khó, quan trọng nhất là..." Yến Tư Không nói chắc chắn: "Chúng ta có thể đến kinh sư trước nó."
"Phải, nhưng sở dĩ thống soái quân Cảnh Vệ Chúc Lan Đình giúp ngươi, là bởi vì hắn muốn nâng đỡ Trần Mộc đăng cơ. Nếu ta vào kinh thành trước, hắn tất sinh nghi ngờ."
"Đến lúc ấy ta tự có cách."
Phong Dã trầm mặc nhìn Yến Tư Không: "Ngươi ta có thể khống chế Trần Mộc, đúng không?"
"Chỉ cần ngươi nắm chắc đại quân hai mươi vạn, không thể cũng có thể."
Phong Dã vuốt ve gò má Yến Tư Không, trong mắt lóe sáng: "Ta còn có ngươi nữa."
Yến Tư Không nắm tay Phong Dã: "Vậy tên Chu Khắc đó, rốt cuộc thế nào?"
"Không biết điều." Phong Dã hừ nhẹ: "Thấy ta liền tức giận mắng ta là phản tặc, còn bảo ta giết quách hắn đi."
"Kẻ này tính tình cứng cỏi, đối phó với người như vậy, ta chỉ có thể mềm."
"Ngươi yên tâm, ta nói rằng ta khâm phục cách làm người của hắn, hắn cứ ở doanh đến khi nào trị khỏi vết thương thì sẽ đưa hắn về Thái Nguyên."
Yến Tư Không cười khúc khích: "Lang vương quả nhiên hữu dũng hữu mưu, vậy hắn phản ứng thế nào?"
"Hắn ấy." Phong Dã cười đắc ý: "Ban đầu không tin, sau tin rồi, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều."
"Bảo tướng quân Tào Vũ kết bạn với hắn. Người như vậy, chỉ phục kẻ lợi hại hơn mình, hai người cũng coi như đánh một trận thành bạn bè."
"Ta sớm sắp xếp rồi."
"Có lẽ người này chính là hi vọng giúp chúng ta công phá thành Thái Nguyên, nhưng muốn qua mắt Thẩm Hạc Hiên e rằng không dễ."
"Chỉ cần tên Thẩm Hạc Hiên này còn, chúng ta dùng kế gì đều khó có hiệu quả, ta phải nghĩ cách khiến hắn rời Thái Nguyên."
Con ngươi Yến Tư Không đắm chìm trong suy nghĩ: "Tuy La Nhược Nhân vô cùng bội phục Thẩm Hạc Hiên qua trận Thái Nguyên, nhưng dù sao gã mới là tổng binh Thái Nguyên. Thứ nhất, gã chắc chắn kiêng kỵ Thẩm Hạc Hiên đoạt công gã; thứ hai, Thẩm Hạc Hiên thẳng tính, không biết đối nhân xử thế, rất dễ khiến người khác khó chịu, mà La Nhược Tân là con em thế gia sống trong nhung lụa, hai người họ nhất định không vừa lòng nhau. Phải ly gián họ, trừ khử Thẩm Hạc Hiên rồi, chúng ta mới dễ chiếm hạ Thái Nguyên."
Phong Dã như thể chợt nghĩ đến điều gì: "Đúng rồi, nhi tử La Nhược Tân nghe nói là một đứa quần là áo lượt lắm tật lắm chứng, mới mười tuổi đã rất khó bảo, liệu ta lợi dụng được nó không?"
Yến Tư Không vui vẻ: "Thẩm Hạc Hiên sẽ không để trong mắt có hạt cát, tuy không phụ trách chính vụ địa phương, nhưng hắn là người triều đình phái đi giám thị, nếu tiểu thiếu gia này mạo phạm quân quy, hắn tuyệt đối không nể mặt La Nhược Tân."
Phong Dã cười lạnh: "Vậy chúng ta liền mượn tay La Nhược Tân diệt trừ chướng ngại này, ta sẽ phái người đi dò la."
Yến Tư Không rầu rĩ nói: "Mùa thu tuy dễ chịu nhưng lại qua rất nhanh, mắt thấy lương thảo ít dần đi, ta biết trong lòng ngươi sốt ruột."
Phong Dã thầm siết chặt tay: "Nếu năm nay không thể công hạ Thái Nguyên, phải lui binh về Đại Đồng, các thành Khánh Dương, Diên Châu, Bình Lương, Phượng Tường mà chúng ta chiếm được e rằng khó giữ, lại không biết phải tích lũy bao nhiêu năm mới đủ khả năng khởi binh trở lại. Ta không chờ được nữa, chó hoạn quan đã bước nửa chân vào quan tài, lỡ ta chưa vào kinh đô lão đã chết thì sao? Vậy chẳng phải quá dễ dãi với lão à?"
Nhắc đến Tạ Trung Nhân, trong lòng Yến Tư Không lại nổi sóng. Tuy y đã báo thù cho Nguyên Mão nhưng vẫn chưa xua tan được nỗi hận thấu xương kia, chỉ là từ khi đẩy hoạn quan vào lao, y không còn canh cánh trong lòng nhiều như trước nữa. Y nói: "Tuy hoạn quan vẫn luôn ở trong ngục, nhưng nghe nói chó hoàng đế đặc biệt khai ân, không làm khó lão, hơn nữa, lão còn là con bài của chó hoàng đế, một ngày nào đó ngươi vào kinh, chó hoàng đế còn phải dâng lão lên giữ mạng nữa, cho nên sẽ không để lão chết đâu."
Phong Dã lạnh lùng nói: "Tốt nhất lão nên sống thêm mấy năm nữa đi, sống đến khi nào ta đứng trước mặt lão."
Yến Tư Không nở nụ cười âm hàn, y đã từng suy nghĩ ngàn vạn lần phải cho Tạ Trung Nhân chết thế nào mới là thống khổ nhất, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên lăng trì.
Phong Dã nói đúng, bọn họ phải nhanh mới được, quyết không thể để hoạn tặc sống thọ rồi chết già tại ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip