Chương 19 - TG 1: Khai trương
Editor: Yunmoon
Với những người ở tửu lâu làm kế sinh nhai, thông thường ngoài đầu bếp có đãi ngộ đặc biệt hậu hĩnh, có thể nuôi sống cả gia đình trong thành, những người làm công khác đều ăn ở cùng nhau, tranh thủ lúc còn trẻ tích góp tiền bạc, sau này tuổi cao, thể lực và tinh lực không theo kịp yêu cầu, sẽ về quê hương sinh sống.
Giống như những người từng làm việc cho Bùi gia ở Thiên Hương Lâu, bao gồm chú Lâm và mấy đầu bếp khác, thực ra sau khi Thiên Hương Lâu đổi chủ cũng có nhiều lựa chọn.
Dù sao, với tay nghề vững chắc, họ có thể tìm được đãi ngộ tương đương ở các tửu lâu khác, thậm chí dùng tiền tiết kiệm mở quán nhỏ mưu sinh cũng không thành vấn đề.
Sau khi chứng kiến sự cay nghiệt của Ngụy gia, một số đầu bếp và người làm công đã lần lượt rời đi. Những người như chú Lâm vẫn cố gắng bám trụ, không phải vì không tìm được đường ra ở nơi khác, mà là nhớ đến ân tình của Bùi đầu bếp năm xưa, và tình cảm với Thiên Hương Lâu mà họ đã cống hiến cả đời, không đành lòng nhìn nó xuống dốc.
Họ ôm hy vọng Bùi tiểu trù sẽ làm lại từ đầu, trở về chấn hưng "Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu" ngày xưa.
Còn những người làm công khác, hoặc là con cháu đồng hương của Bùi gia, hoặc là những người từng được Bùi đầu bếp cho cơm ăn lúc khốn khó. Họ đều là những người đã giúp Bùi gia chống đỡ Thiên Hương Lâu, nếu không thì với sự cay nghiệt của Ngụy thị, họ thà về quê cày ruộng còn hơn.
Ít nhất không phải chịu sự chèn ép của người phụ nữ vô sỉ đó.
Bùi Lương tuy đã chơi khăm Ngụy gia một vố, nhưng đám người cũ của Bùi gia này cũng không phải không có công lao, không có sự trợ giúp của họ, với cái tính keo kiệt của Ngụy thị, chắc chắn không ai chiếm được chút lợi lộc nào của bà ta.
Ngược lại, họ còn bị liên lụy bởi Bùi Lương, phải chịu ấm ức suốt mấy năm qua.
Đối với những nhân viên trung thành và đáng tin cậy này, Bùi Lương đương nhiên sẽ không bạc đãi.
Thế là, vừa ra khỏi Thiên Hương Lâu, nàng đã dẫn một đoàn người đi thẳng đến hậu viện của tửu lâu mới.
Bên ngoài vẫn đang được sửa chữa, nhưng hậu viện đã được bố trí xong, có thể cho nhân viên ở lại.
Thậm chí, vì chủ cũ của tửu lâu này trước đây sống cả gia đình ở hậu viện, nên diện tích ở đây còn rộng hơn Thiên Hương Lâu, điều kiện ở cũng tốt hơn nhiều.
Khi mọi người bước vào, họ đều kinh ngạc trước sự sạch sẽ, độc đáo, rộng rãi của sân viện, đồ đạc và giường chiếu đều mới tinh và thoải mái.
Người chạy bàn nào lại được ở tốt như vậy? Nhất thời, mọi người có chút không tin vào mắt mình.
Bùi Lương cười nói: "Mọi người chọn phòng đi, mấy vị đầu bếp và người nhà mỗi người một phòng, còn lại mỗi người hai người một phòng."
Ở các tửu lâu khác, cả đám người làm công chỉ được ở một cái phòng lớn, loại phòng đẹp đẽ này, ngay cả tiểu thư con nhà địa chủ cũng chưa chắc được ở, mà họ lại được ở hai người một phòng?
Có người không nhịn được tò mò, mở cửa một phòng ra.
Đúng vậy, giường đều là giường đơn, giường tử tế, không phải loại ván ghép thông thường. Chăn đệm gối đều mới tinh, bông bên trong căng phồng, nhìn là biết ấm áp thoải mái.
Còn có một cái tủ lớn để đựng quần áo.
Không phải họ chê bai, mà mấy bộ quần áo thô của họ đúng là làm xấu cái tủ đẹp như vậy.
Ngoài những đồ dùng nhỏ thông thường, mỗi phòng còn có bô, để ban đêm đi vệ sinh thuận tiện. Nhất là mùa đông, đi vệ sinh đêm không dễ chịu, lỡ ngã thì không vui vẻ gì.
Bùi Lương thấy đám người làm còn do dự, cười: "Chọn phòng đi, thu xếp xong tôi sẽ cho người đưa đồ đạc của các bạn từ đối diện sang."
Rồi nàng nói với chú Lâm và mấy đầu bếp có gia đình: "Mấy chú tạm thời về phòng trọ mang người nhà đến."
"Yên tâm, phòng cho mấy chú đã được sắp xếp, chắc chắn không rộng rãi bằng phòng trọ, nhưng ở cũng không có vấn đề gì."
Đâu chỉ là "không có vấn đề gì"?
Kinh thành đắt đỏ, thời buổi loạn lạc này, tiền thuê nhà càng không rẻ.
Căn nhà nhỏ họ thuê bên ngoài thì rộng rãi hơn chút, nhưng sao so được với sân viện tinh mỹ, thoải mái này?
Rồi đến phòng của các đầu bếp, mấy phòng đó chắc là phòng của chủ cũ và con cái, rất rộng rãi.
Tỉ như phòng của chú Lâm, vốn có bố cục vuông vắn, sạch sẽ tinh mỹ. Mặt đất lát sàn gỗ tỉ mỉ, phòng được chia thành ba gian dựa theo số người trong gia đình chú.
Mỗi gian phòng đều có giường nệm êm ái, dành riêng cho vợ chồng chú và hai con.
Phòng của hai con được trang trí khác nhau do giới tính, chú Lâm không biết diễn tả thế nào, chỉ biết con trai và con gái chú chắc chắn sẽ thích.
Phòng con gái lớn, đang tuổi cập kê, có nhiều đồ thêu thùa may vá, chắc chắn sẽ khiến con bé thích mê.
Phòng con trai út đang đi học, có bàn đọc sách, giá sách, văn phòng tứ bảo đầy đủ, thậm chí trên giá sách còn có nhiều sách mà chú không nỡ mua.
Chỉ riêng bộ sách đó đã có giá trị không nhỏ, chú Lâm vội vàng luống cuống: "Cái này, thiếu đông gia, sao có thể tốn kém như vậy?"
Mấy đầu bếp khác sau khi xem phòng cũng phản ứng tương tự.
Bùi Lương cười nói: "Ngày đó nhà họ Bùi sa sút, lại kiêng dè thế lực của Ngụy gia, phải rời xa quê hương."
"Chỉ vì một câu nói của tôi, các vị đã có tay nghề tinh xảo mà cam tâm ở lại nơi kẻ tiểu nhân nắm quyền. Mấy năm qua chịu đủ hà khắc và sỉ nhục. Ân nghĩa này, nhà họ Bùi quyết không dám quên."
"Mấy năm nay tuy làm việc cho Ngụy gia, nhưng nếu không vì tình cảm với nhà họ Bùi, sao phải chịu nhiều ấm ức như vậy? Bởi vậy, tiền lương những năm qua nên được bù đắp."
Bùi Lương nói xong, mấy người liền mang rương đến, mở rương ra, bên trong toàn là ngân lượng sáng bóng.
Mọi người hít vào một hơi, Bùi Lương lại cười nói: "Yên tâm, sổ sách thu chi đều ghi rõ, chỉ là gộp lại nhìn nhiều vậy thôi."
Thế là, những người đi theo Bùi Lương ở đây, nhất thời như đang bay trên mây.
Đợi đến khi bên kia phòng thu chi liên tục gọi tên giục đi lĩnh lương bổng, họ mới phản ứng lại: "Ôi!"
Họ vừa gây náo động ở Thiên Hương Lâu, sau khi ra ngoài cùng Bùi tiểu trù không phải là không lo lắng.
Một là Bùi Phú Quý trước đây đã làm nhà họ Bùi thua lỗ, chỉ còn lại cái vỏ, chỉ trong vài năm, Bùi tiểu trù tích lũy được vốn liếng chắc cũng có hạn, mà Ngụy gia dù buôn bán ế ẩm, vẫn thường được quý nhân ban thưởng.
Hai nhà đấu nhau, e là sẽ gian nan nếu không đủ vốn liếng chống đỡ.
Hai là, Ngụy thị cấu kết với Lệ Thâm, kẻ cầm đầu du côn ở Nam Thành, một đám du côn vô lại cung cấp cho bà ta sai khiến, với cái bụng dạ hẹp hòi độc ác của Ngụy thị, e là sẽ sai người đến quấy rối.
Người làm công bình thường thì không sao, ăn ở tại tửu lâu, trốn tránh không ra khỏi cửa là được. Nhưng các đầu bếp phần lớn là có gia đình.
Ai ngờ Thiếu đương gia đã nghĩ đến những điều này từ trước.
Những người làm công đi theo ra ngoài đã thay đổi vẻ mặt lo lắng, tràn đầy lòng tin vào tương lai của tửu lâu mới.
Từng người một nhận mấy năm tiền lương, đều là một khoản tiền lớn, những ấm ức mấy năm qua dường như tan biến hết, sau khi cất kỹ tiền, họ vui vẻ đi theo người của Thiếu đương gia đến đối diện chuyển hành lý.
Ngụy thị vốn còn muốn gây khó dễ, nào ngờ những người hộ tống họ không phải là người ngồi không, khiến họ được hả hê một phen.
Tuy nhiên, chú Lâm và những người khác vẫn còn một nỗi lo lắng—
"Tiểu thư đã có tính toán trước, trở về lúc này, chắc là đã chuẩn bị chu toàn."
"Nhưng muốn chấn hưng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, cuối cùng vẫn phải dùng trù nghệ để phục chúng. Nếu không, dù hôm nay cô có bắt bẻ họ Ngụy thế nào, sau khi khai trương, nàng ta vẫn có thể làm như vậy."
Bùi Lương nghe vậy liền quay vào bếp sau, dùng những nguyên liệu có sẵn làm mấy món ăn.
Sau đó, nàng mang đến trước mặt mấy vị đầu bếp: "Mấy chú mấy năm nay chịu nhiều tủi hờn, chắc hẳn biết rõ tay nghề của Ngụy tiểu trù đến đâu. Còn về con, chắc hẳn vẫn còn nhớ đến tay nghề của con mấy năm trước."
"Hôm nay con chưa chuẩn bị đủ, nhưng mấy món này là những món con hay làm trước đây, chắc hẳn mấy chú còn nhớ rõ hỏa hầu của con, nếm thử xem mấy năm nay con có uổng phí thời gian không."
Thực ra, không cần nếm thử, chỉ cần nhìn động tác dao điêu luyện, khống chế lửa và cầm muôi của nàng, mấy vị đầu bếp giàu kinh nghiệm đã có thể thấy sự khác biệt một trời một vực so với trước đây.
Quả nhiên, đồ ăn vừa vào miệng, hỏa hầu, gia vị, và sự khống chế tài tình, mấy món ăn thường ngày bình thường lại ngon đến mức khiến người ta tranh nhau ăn.
Chú Lâm và những người khác không nói hai lời, sau khi ăn xong mấy món, liền giục giã nói: "Bảy ngày sau mới khai trương sao? Có thể sớm hơn không?"
Không thể khai trương sớm hơn được, vì Bùi Lương vừa trở về, còn nhiều việc vụn vặt ở tiệm mới và những dự định khác, cần phải sắp xếp chu toàn.
Tuy nhiên, bảy ngày sau, giữa tiếng pháo nổ và lụa đỏ rực rỡ, 'Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu' chính thức khai trương.
Những người làm công mặc đồng phục sạch sẽ, thẳng thớm đứng thành hai hàng sau cửa, ai nấy đều có khuôn mặt trắng trẻo, thân thể thơm tho, tóc tai chải chuốt gọn gàng, dùng dầu bóng cố định những sợi tóc lòa xòa, trông rất sạch sẽ và đáng tin cậy.
Khách hàng đã vây quanh từ sớm lần lượt bước vào, trong tiệm lập tức trở nên nhộn nhịp.
Mọi người quan sát, quả nhiên trang trí và bố cục của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không khác gì Thiên Hương Lâu, người làm công cũng đều là những gương mặt quen thuộc.
Nếu không phải Thiên Hương Lâu tạm thời đóng cửa và vẫn còn sừng sững đối diện, khách hàng có lẽ đã nhầm lẫn đây chính là Thiên Hương Lâu.
Khách đến hôm nay phần lớn đều biết rõ đầu đuôi câu chuyện của hai nhà, động cơ xem náo nhiệt còn lớn hơn cả ăn cơm.
Ngay cả Cố Tu, một trong những giám khảo năm xưa, cũng không biết nghe tin từ đâu, dẫn theo tùy tùng tiến vào.
Bùi Lương đối với vị này tự nhiên ấn tượng sâu sắc, cười nói: "Cố lão gia đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón."
Cố Tu khoát tay: "Mấy năm trước cô làm đồ ăn chẳng ra gì, chỉ được cái náo nhiệt. Giờ cô cũng coi như đã khổ học trở về, lần này đừng chỉ có náo nhiệt, dù sao đây là quán ăn, không phải rạp hát."
Bùi Lương nói: "Không dám khoe khoang, chỉ là chút học được mấy năm qua, chờ Cố lão gia nếm thử."
Cố Tu đang định lên lầu, liền thấy Ngụy Ánh Thư cùng một đám con cháu quý tộc trẻ tuổi đến.
Hắn lập tức hứng thú.
Phải nói, Ngụy tiểu trù kia, trù nghệ quả thật không tệ, ngay cả hắn, người đã nếm đủ món ngon vật lạ, cũng phải thừa nhận đây là thiên tài hiếm có, nếu dốc lòng rèn luyện, thành tựu sau này khó lường.
Chỉ là cô nương này có chút tà môn, đám tiểu tử ngốc này, hễ gặp nàng là như bị mê hoặc.
Ban đầu, một nữ nhân xuất thân bình dân, được coi trọng và thu nạp vào hậu trạch thì cũng thôi đi. Chỉ là từng người lại nhất định phải dùng lễ chính thê để đối đãi với nàng, rõ ràng không ít tiểu tử trong nhà đã có thông phòng mỹ thiếp, trước mặt Ngụy tiểu trù lại giả vờ như chưa từng biết đến chuyện nam nữ, giống như còn trong trắng lắm vậy.
Một đám người đối diện, ngay cả mẹ ruột cũng không được họ đối xử tận tâm như vậy, nói đến "kính trọng", còn có người tuyên bố Ngụy cô nương với hắn như đóa hoa tuyết trên đỉnh núi, cần trân trọng, không thể khinh nhờn.
Nhiều người tranh giành một người phụ nữ, thế mà vẫn bình an vô sự.
Không phải là không có trưởng bối trong nhà muốn dùng thủ đoạn mạnh tay với đám con cháu ngu ngốc kia, nhưng giam cầm đánh đập con cháu thì được, dám động đến Ngụy cô nương thì y như động vào mẹ ruột của chúng vậy, làm ầm ĩ lên, sống chết đòi bảo vệ.
Bên này muốn động thủ thì có bên kia che chở, bên kia không nhịn được thì bên này lại không làm gì được.
Theo Cố Tu, Ngụy Ánh Thư còn tà môn hơn cả những kỹ nữ nổi tiếng, những yêu phi khuynh quốc, nên ngoài việc ăn đồ ăn của nàng, những chuyện khác hắn đều tránh xa.
Lúc này thấy bọn họ đến, Cố Tu tiện miệng hỏi: "Bọn họ ngồi ở đâu? Ta muốn ngồi gần bọn họ."
Đám người này rõ ràng đến gây rối, để làm lớn chuyện, đương nhiên sẽ không vào phòng riêng, Cố Tu dứt khoát cũng không vào phòng riêng.
Ngụy Ánh Thư lúc này đã đi tới trước mặt Bùi Lương, cười như không cười nói: "Bùi cô nương, khai trương đại cát, ta đến chúc mừng."
"Ngụy cô nương có lòng rồi." Bùi Lương cười nói: "Đã là chúc mừng, sao lại đến tay không?"
"Chỉ là khách sáo một câu thôi, lại còn đòi quà, thật buồn cười." Một công tử trẻ tuổi kiêu ngạo lên tiếng.
Bùi Lương không để ý: "Lỗi của ta rồi, ta nhớ nhầm, Ngụy cô nương đã dâng lễ lớn, hôm nay đến ta phải tận tình nghênh đón mới phải."
"Ngươi—"
Ai mà không biết bảy ngày trước nàng đã đào rỗng Thiên Hương Lâu? Khiến Thiên Hương Lâu đến giờ vẫn chưa thể khôi phục việc buôn bán.
Ngụy Ánh Thư biết rõ đấu khẩu không phải là sở trường của mình, và đám người đi cùng cũng không phải là đối thủ của Bùi Lương, nên nàng ta thu lại nụ cười: "Bùi cô nương khách khí, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần đến ăn cơm với tư cách khách hàng, Bùi cô nương sẽ không từ chối chứ?"
"Đương nhiên là không, mời mọi người vào."
Khi nhóm của Ngụy Ánh Thư đến, không khí trong tửu lâu thay đổi hẳn, như thể sắp có một màn kịch lớn.
Lúc này, phần lớn khách hàng đã gọi món và đang chờ đợi. Người phục vụ mang lên món khai vị đặc biệt của ngày khai trương.
Mỗi bàn có một đĩa thịt chiên giòn, một đĩa nộm ngó sen giòn và một đĩa dưa chuột muối.
Vốn dĩ, món khai vị không được nhiều người chú ý, vì mọi người đều dồn sự chú ý vào nhóm của Ngụy Ánh Thư.
Cho đến khi có người rảnh rỗi nếm thử miếng thịt chiên giòn, mắt người đó lập tức sáng lên, rồi lén nhìn người ngồi cùng bàn, không lộ ra vẻ gì, chỉ nhanh chóng gắp từng miếng thịt cho vào miệng.
Người bên cạnh nói chuyện với người đó nửa ngày mà không nhận được phản hồi, quay đầu lại mới phát hiện ra rằng người kia đang mải mê ăn thịt chiên.
Thấy người bên cạnh quay đầu lại, người đó càng tăng tốc độ gắp thịt, sợ bị giành mất.
Vị khách kia hét lớn: "Ngươi ăn một mình thế à? Chừa cho ta với!"
Rồi hắn cố gắng giật lấy miếng cuối cùng, nhét vào miệng.
Lớp vỏ vàng óng hơi cháy xém, màu sắc hoàn hảo của đồ chiên, vừa cắn xuống là cả bàn có thể nghe thấy tiếng giòn tan rõ ràng. Vỏ ngoài thơm giòn mê ly, nước thịt bên trong bắn ra, nhai kỹ sẽ thấy cả hai hòa quyện, hương vị đọng lại trên răng môi, kéo dài không dứt.
Chỉ hai ba miếng, một đĩa thịt chiên giòn đã hết sạch.
Điều này không thể dùng từ "chưa thỏa mãn" để diễn tả, mà thực sự là thèm thuồng cồn cào không sao dằn nổi.
Vị khách kia trừng mắt nhìn người bạn ăn một mình: "Thảo nào ngươi không nói gì, hóa ra là ăn vụng, nhả ra cho ta!"
Cảnh tượng như vậy không chỉ có ở bàn của bọn họ, những người khác thấy vậy cũng lập tức nếm thử, lập tức quên béng chuyện xem náo nhiệt.
Cố Tu ăn mấy miếng, cũng có chút chưa thỏa mãn.
Hắn nói: "Món thịt chiên giòn này tuy cách làm đơn giản, nhưng trong số ta từng thưởng thức phẩm tướng như vậy, vẫn là số một."
Người tùy tùng nói: "Chỉ là món chiên đơn giản thôi mà, lão gia sao lại khen ngợi đến thế?"
Cố Tu lắc đầu, cười nói: "Chính vì đơn giản, càng dễ mắc sai sót."
"Món thịt chiên giòn này chọn nguyên liệu kỹ càng, phần nạc mỡ cân đối, trước khi chiên chắc chắn đã được ướp với nước gừng hành và nhiều loại gia vị tươi thơm, bước này không khó."
"Tiếp theo là áo bột, bột mì phải được làm ẩm đều, không được sai sót, nếu không thịt chiên sẽ bị khô, nếu ẩm quá thì thịt sẽ mềm nhũn. Món thịt chiên giòn của Bùi tiểu trù đạt đến độ ẩm và độ dày đều hoàn hảo."
"Cuối cùng là công đoạn chiên, chiên sơ một lần, chiên lại lần hai để tạo độ giòn thơm, với lượng thịt chiên nhiều như vậy, chắc chắn không dùng nồi nhỏ, lượng đồ ăn càng lớn thì càng khó kiểm soát, đó là lẽ thường, nhưng Bùi tiểu trù lại kiểm soát hoàn hảo, có thể thấy được khả năng kiểm soát nhiệt độ dầu và lửa của nàng ấy thực sự đạt đến cảnh giới cao."
"Cuối cùng, đồ chiên thường nhiều dầu mỡ, nhưng món thịt chiên giòn này sau khi chiên lại không hề bị ngấy, thêm vào đó là hỗn hợp gia vị bên ngoài, hoa tiêu đập dập, hương thơm cay nồng, khiến người ta không thể dừng lại."
"Xem ra Bùi tiểu trù mấy năm nay không hề lãng phí thời gian, hôm nay ngoài xem náo nhiệt, lại có thêm điều để mong đợi."
Tùy tùng cười nói: "Nếu ngon như vậy, lão gia dùng thêm vài miếng nữa đi?"
Cố Tu khoát tay: "Không được, bụng ta có hạn, một món khai vị nhỏ mà đã ngon như vậy, ta phải giữ bụng để nếm thử nhiều món khác, các ngươi cũng nếm thử đi."
Người sành ăn như Cố Tu còn phải kiềm chế, những khách hàng khác phản ứng thế nào có thể tưởng tượng được.
Mấy bàn suýt đánh nhau vì tranh giành miếng thịt chiên giòn cuối cùng—
Ngụy Ánh Thư thấy cảnh tượng buồn cười này có chút không đáng tin, chỉ là mấy người dân đen có khẩu vị hạn hẹp, đã ăn qua bao nhiêu món ngon? Chỉ một món thịt chiên giòn mà đã như vậy.
Nhưng khi nàng nếm thử một miếng, bàn tay cầm đũa của nàng siết chặt.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem mánh khóe, chỉ riêng món khai vị này, nàng đã có thể khẳng định, Bùi Lương mấy năm nay tiến bộ không nhỏ, không còn có thể so sánh với trước đây.
Vì vậy, Ngụy Ánh Thư thực sự may mắn, may mắn mình không khinh địch, đã sớm có sự chuẩn bị, nếu không thì—
Lúc này, món ăn đầu tiên đã được mang lên.
Đó là món cá hấp mà bàn khách đầu tiên gọi, theo lý thuyết, món này dù là sắc hương vị, đều không thể so sánh với những món chính đậm đà khác, có sức hấp dẫn mạnh mẽ.
Nhất là ở những nơi như tửu lâu, nơi mùi cơm chín lẫn lộn, rất khó để nhận ra mùi vị riêng biệt.
Nhưng khi người phục vụ bưng khay cá đi qua, hương vị tươi ngon tột độ như một cái móc câu, khiến lòng người xao động.
Không ít người không khỏi rướn cổ lên, chỉ thấy món cá hấp có hình dáng hoàn hảo, da cá bóng loáng không nếp nhăn, có thể thấy được kỹ năng dùng dao và thời gian hấp cá đều rất chuẩn.
Bề mặt cá có một lớp ánh sáng bóng loáng, những sợi hành xanh nhạt được rải đều phía trên, điểm xuyết vài hạt ớt đỏ tươi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Dầu nóng làm nửa thân cá chìm trong đó, bên trên là một lớp dầu nóng mới đổ xuống, giúp hương hành và vị hải sản hòa quyện hoàn hảo.
Thịt cá đầy đặn, có độ đàn hồi, theo bước chân của người phục vụ, rung nhẹ, khiến người ta hận không thể lập tức gắp một miếng, cho vào miệng, chắc chắn sẽ cảm nhận được vị tươi ngon tột độ.
Vị khách gọi món cá này cũng nghĩ như vậy, sau khi cá được mang lên, liền không đợi các món khác cùng lên mà đã cầm đũa, vội vàng gắp.
Quả thực, khi ăn vào không hề có chút tanh nào, chỉ còn lại vị tươi ngon đến cực hạn, hòa quyện với hương tương dầu đặc biệt và hương hành, thực sự tươi ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Nhưng cá có xương, khi ăn phải cẩn thận.
Vị khách kia gắp một miếng thịt cá, phát hiện trong thịt có gì đó, tưởng rằng xương, nhưng lại phát hiện vật đó dài nhỏ, hơi đỏ, có độ dai nhưng không cứng, mang theo hương thơm thịt hun khói và trái cây, tạo nên món cá hấp đặc biệt thơm ngon.
"Đây, đây là giăm bông?"
Người phục vụ cười nói: "Quý khách là vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay, thiếu đông gia tự tay chuẩn bị mười con cá hấp nhồi giăm bông sợi, một trong số đó thuộc về ngài."
"Để quý khách rõ, món cá này khác biệt so với cá hấp thông thường là toàn bộ con cá không có xương, có thể yên tâm dùng bữa. Xương cá được thay thế bằng giăm bông sợi bí truyền, vừa giữ được hình dáng linh hoạt của cá, vừa tăng thêm hương vị thịt hun khói, khi ăn không cần nhả xương, nhai cùng nhau sẽ tạo nên cảm giác vị giác phong phú hơn."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đều kinh ngạc.
Nhồi giăm bông sợi vào thịt cá, độ khó còn lớn hơn cả rau giá nhồi thịt. Chưa kể hình dáng xương cá hơi cong, lại nhỏ hơn nhiều so với rau rá, huống hồ thịt cá vốn rất đàn hồi, việc nhồi giăm bông có kích thước tương đương vào xương cá càng khó khăn gấp bội.
Con cá này bề ngoài hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí còn có thể thấy được sự tươi sống trước khi giết mổ, và khi vị khách kia ăn miếng đầu tiên, mọi người đều chú ý thấy rằng anh ta gắp miếng thịt xung quanh bong bóng cá.
Chỗ đó xương cá nhỏ, mà vị khách kia còn có thể ăn ra giăm bông sợi, điều đó chứng tỏ công phu không chỉ thi triển trên phần khung xương thôi đâu.
Tuyệt kỹ xảo diệu này, ngay cả Bùi đầu bếp trước đây cũng chưa từng thể hiện.
Cả đại sảnh im lặng vài giây, sau đó lập tức náo nhiệt hẳn lên: "Ta cũng muốn một con cá này, không cần giảm giá nửa phần, tính giá bao nhiêu cũng được."
Món cá này giá cả chắc chắn không thể giống như món cá hấp thông thường.
"Tôi trả gấp đôi."
"Tôi gấp ba!"
Người phục vụ cười nói: "Thật tiếc, món cá này chế biến phức tạp, số lượng có hạn, hôm nay mười suất đã hết."
Mọi người thất vọng, nhưng lại nghe người phục vụ nói: "Tuy nhiên, vì quý khách ủng hộ, ngày mai Bùi trù của chúng tôi sẽ chuẩn bị thêm vài suất, để đảm bảo khách hàng nào đến cũng có thể đặt được. Vì quý khách đã ủng hộ ngày khai trương, Bùi trù của chúng tôi xin cảm ơn, hôm nay những khách hàng đã đặt món vẫn sẽ được tính giá giảm một nửa."
Nhiều người vẫn còn tiếc nuối, nhưng cũng coi như hài lòng.
Chờ thêm một ngày tuy có hơi sốt ruột, nhưng vẫn có thể thưởng thức ngay, mà món cá công phu như vậy lại chỉ tính giá cá hấp thông thường, Bùi gia quả là thương gia có ơn tất báo.
Lúc này, món cá của Cố Tu cũng được mang lên bàn, hắn nhếch mép cười: "Bùi tiểu trù này, chỉ một món ăn mà đã khiến bao người mong nhớ, ngày mai nhất định phải đến sớm."
"Món ăn của nàng ấy ở đây đã đủ kinh diễm, nhưng có lẽ nàng ấy sợ sẽ có náo nhiệt từ phía Ngụy gia, để tránh những chuyện bát quái làm lu mờ món ăn, nên cố tình giữ lại một tay, quả là khôn khéo."
Hắn lại nói: "Thảo nào lúc gọi món, người phục vụ lại nhiệt tình giới thiệu món cá này, Bùi tiểu trù có lòng."
Nói rồi hắn gắp một miếng thịt cá, cho vào miệng, nhắm mắt lại. Người hầu cận của Cố Tu biết, đây là lúc lão gia của họ đang thưởng thức đến mức không còn gì để chê.
Xem ra món ăn này quả thật kinh người.
Mà Ngụy Ánh Thư lúc này cũng gắp thử món cá đó, đũa của nàng hướng thẳng đến đầu cá.
Vừa rồi nàng quyết định không tin lời người phục vụ, bởi vì cấu trúc bên trong đầu cá phức tạp, muốn loại bỏ toàn bộ xương cá là có thể làm được, muốn giữ đầu cá nguyên vẹn cũng được.
Nhưng nàng không tin Bùi Lương có thể làm được cả hai cùng lúc, còn đảm bảo đầu cá đầy đặn, da cá trơn tru không nhăn, phải biết xương đầu cá bao bọc chặt chẽ lớp da cá đó, muốn gỡ xuống hoàn toàn cũng khó khăn.
Nhưng Ngụy Ánh Thư đã thất vọng.
Đầu cá vừa gắp đã vỡ ra, từ mặt cắt có thể thấy, ngoài giăm bông thay thế cấu trúc xương cá, phần não cá không ăn được được thay thế bằng thịt băm thơm nức mũi.
Thịt băm mọng nước, vừa gắp đã thấy nước thịt óng ánh chảy ra.
Vây cá và da cá mềm mại thơm ngon, bao bọc lấy giăm bông dẻo dai và hương vị hun khói, lại phủ lên lớp thịt băm mọng nước, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta nuốt nước miếng.
Ngụy Ánh Thư cũng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, nàng ngẩng đầu lên, đó là mấy vị công tử ngồi cùng bàn.
Nói là đến gây rối, nhưng mấy người lúc này đã mải mê ăn uống, thấy nàng đũa dừng lại không gắp, liền cười nói: "Ánh Thư, con cá này cô không ăn sao? Không ăn tôi gắp một miếng nhé."
Ngụy Ánh Thư thu đũa lại, gượng gạo cười.
May mắn là vị khách gọi món cá này ăn rất nhanh, đã thỏa mãn, không ai ghen tị.
Mấy món ăn khác cũng lần lượt được mang lên, những món ăn có màu sắc và hương vị hấp dẫn trên bàn đã kéo sự chú ý của mọi người trở lại.
Vì là ngày khai trương tiệm mới, không biết tay nghề Bùi tiểu trù đến đâu, phần lớn mọi người đều gọi những món ăn quen thuộc.
Nhưng khi những món ăn này được mang lên, mọi người đều biết, không cần kỹ thuật cầu kỳ hay những món ăn phức tạp, những món ăn thường ngày cũng có thể trở thành tuyệt phẩm, giống như đĩa thịt chiên giòn khai vị.
Những món ăn này đều có hương vị phong phú, màu sắc và hình thức hoàn hảo, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ngay cả Cố Tu, ban đầu còn giữ được vẻ điềm tĩnh, nhưng sau hai ba món ăn, cũng bắt đầu học theo những thực khách khác, không màng hình tượng mà đứng dậy.
Một đĩa sườn cháy tỏi, mọi người trực tiếp dùng tay bốc gặm, vị tỏi được dầu kích thích tỏa ra hương thơm cay nồng, lại được kiểm soát vừa đủ, không hề có chút vị đắng nào.
Hương thơm của tỏi thấm đẫm vào sườn, hương vị mê ly.
Lại có một bàn gọi một bát trứng hấp Phù Dung, vốn dĩ món trứng hấp nhạt nhẽo này, người bình thường khi ăn những món chính thịt thà đậm đà sẽ không chú ý đến, phần lớn là khi ăn đến lưng bụng thấy ngán, mới bắt đầu ăn món thanh đạm để giải ngấy.
Nhưng một vị khách dùng thìa múc một miếng, liền phát hiện ra điểm khác biệt.
"Món trứng hấp này quả nhiên mềm mịn, trơn tru, không hề thua kém đậu phụ non."
Trứng hấp nhìn có vẻ đơn giản, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là dễ bị quá già hoặc quá nát, những tửu lâu lớn có tiếng tăm đương nhiên có thể làm được độ mềm mịn. Nhưng có thể làm được bề mặt trứng mịn như gương, đáy bát và thành bát cũng không bị dính cặn do chế biến số lượng lớn, làm mất cảm giác ngon miệng, thì chỉ có những quán ăn lâu năm chuyên làm một món ăn nào đó mới có thể làm được.
Giống như một tiệm đậu phụ lâu năm ở phía Bắc thành, món tàu hủ của họ mềm mịn thơm ngon tuyệt vời, vậy mà Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, chỉ một món ăn không phải là món chủ đạo, phẩm tướng cũng có thể sánh ngang.
Không ít người đã cảm thán: "Không hổ danh Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu."
"Bùi tiểu trù, không, bây giờ hỏa hầu đã đại thành, nên tôn xưng một tiếng Bùi trù. Bùi trù quả thật nói được làm được, khổ luyện tinh thông, tự tin không làm mất danh 'Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu', mới đường đường chính chính trở về."
"Ta từ đầu đã khẳng định, người chân thành như vậy, có lòng tin, dù thiên phú có kém một chút, cũng không thể so sánh với kẻ tiểu nhân đi đường tắt."
"Bùi đầu bếp có người kế thừa rồi, không ngờ rằng chưa đến mười năm, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đã từ dáng vẻ suy tàn mà tái hiện huy hoàng, Bùi gia xứng đáng với tấm biển ngự tứ này."
Những lời này truyền đến tai Ngụy Ánh Thư, tự nhiên trở nên chói tai vô cùng.
Những lời đó dù là đang khen ngợi Bùi Lương, nhưng câu nào mà không giẫm lên đầu Ngụy Ánh Thư nàng?
Trong lòng nàng không cam tâm, cũng không cho rằng mình kém hơn Bùi Lương, những người này ngạc nhiên như vậy, chẳng qua là chưa ăn qua tay nghề nàng tự tay xuống bếp mà thôi.
Cũng bởi vì Bùi Lương bây giờ mới khai trương, thái độ khiêm tốn, đối với thực khách bình thường cũng phải cực kỳ lấy lòng.
Ngụy Ánh Thư nghĩ vậy, quay đầu lại thấy đám người ngồi cùng bàn đang ăn đến miệng đầy dầu mỡ, không buồn ngẩng đầu lên.
Ngụy Ánh Thư tức muốn nổ tung, thầm nghĩ đám người này thật là lũ phàm phu tục tử, đầu óc đơn giản, không có chút chủ kiến nào, như ruồi nhặng vây quanh nàng, trách sao nàng không chướng mắt.
Đám người ở đây cộng lại, há có thể so được với một đầu ngón tay của Thạch đại công tử?
Đang lúc bực bội, một đĩa thịt kho mũi ngạn được mang lên bàn, Ngụy Ánh Thư lúc này mới nhếch môi, lộ ra nụ cười thâm ý.
Nàng nhìn xung quanh, vì món ăn này nguyên liệu quý hiếm, ban đầu đã giới hạn số lượng, mấy vị khách hào phóng sau khi biết tay nghề ở đây cũng đã gọi món này.
Ngạn mũi là mũi nai sừng tấm, bề ngoài có màu hải sâm, thịt tươi non mềm mại, là món ngon tuyệt đỉnh. Là cùng với tay gấu, đuôi hươu nổi danh trân tu.
Đương nhiên giá cả cũng đắt đỏ.
Ngụy Ánh Thư gắp một miếng thịt kho tàu ngạn mũi, khi ăn vào, nước tương đậm đà, hương vị phong phú, khiến người ta thỏa mãn, nhưng khi nhai thì ngạn mũi lại không được bình thường.
Nàng vội nói: "Ta hai ngày nay không được khỏe, ăn món này thấy có mùi lạ, mọi người thử xem?".
Người ngồi cùng bàn hiểu ý, cũng đã ăn uống no nê, liền cùng nhau nếm thử một miếng ngạn mũi.
Rồi "phì" một tiếng, một người trong số đó, công tử nhà giàu cao lớn, lớn tiếng nói: "Cái thứ thịt rác rưởi gì thế này, ghê tởm chết đi được. Đầu bếp đâu, ra đây cho ta."
Người phục vụ trước đó đã đặc biệt chú ý đến bàn này, nghe vậy vội vàng tươi cười tiến lên: "Mấy vị khách quan, có chỗ nào không hợp khẩu vị sao ạ?"
Vị công tử nhà giàu cười lạnh: "Chỉ là không hợp khẩu vị thôi sao? Ta thấy các ngươi đúng là hắc điếm."
Sự chú ý của những khách hàng khác cũng bị thu hút, họ cũng thấy kỳ lạ, ban đầu mọi người đều đến xem náo nhiệt, lúc này náo nhiệt thực sự xảy ra, mọi người lại cảm thấy ồn ào làm phiền, chậm trễ họ thưởng thức mỹ thực.
Chỉ là nhóm của Ngụy Ánh Thư vốn dĩ đến để phá đám ngày khai trương, tự nhiên là càng ồn ào càng tốt.
Chưa đầy một lát, khách hàng ở cả hai tầng đều dừng đũa.
Vị công tử nhà giàu bưng đĩa thịt kho tàu ngạn mũi lên: "Mọi người nhìn xem, chỉ nhìn hình thức bên ngoài thì không nhận ra đúng không?"
"Họ Bùi này đã dùng thủ đoạn tinh vi để lừa dối, miệng thì hô hào kinh doanh trung thực, thực tế lại xảo trá nhất. May mà ta đã nếm thử món này, nếu không thì đã bị lừa rồi."
Một vị khách cũng gọi món này mất kiên nhẫn: "Nói xong chưa? Có phải trứng gà mà muốn tìm xương không? Ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn thần tiên xuống bếp cho ngươi mới chịu? Không sợ nghẹn à?"
Vị công tử nhà giàu cười lạnh: "Các ngươi không biết nên bị họ Bùi lừa, nói gì nghe nấy thì thôi đi, đừng có lừa ta."
"Ngạn mũi phải mềm mại, giòn ngon, thịt chắc và đàn hồi, còn món này là cái gì? Giống như bọc một lớp nước sốt thịt kho tàu. Thịt thì bở và nát, cho vào miệng là muốn nôn ra."
Thấy những khách hàng khác không tin, vị công tử kia chỉ vào một người ở bàn bên cạnh: "Ngươi với ta vốn không quen biết đúng không?"
Người kia gật đầu, những thực khách quen biết xung quanh thậm chí còn biết người này trước đây là khách quen của Thiên Hương Lâu, chắc chắn sẽ không giúp Ngụy gia đến phá quán.
Vị công tử nhà giàu đưa đĩa ngạn mũi đến trước mặt người đó: "Nếm thử đi."
Người kia thấy vị công tử nhà giàu rất tự tin, liền cầm đũa lên, vị công tử nhà giàu lại đi một vòng, tìm thêm vài khách hàng ở những bàn khác.
Đợi những khách hàng kia nếm thử, từ vẻ khinh thường đến sắc mặt đại biến, vị công tử nhà giàu càng đắc ý: "Thế nào? Không phải ta nói dối chứ?"
Vài khách hàng thậm chí không muốn nuốt miếng thịt ngạn mũi đó, trực tiếp nhổ vào đĩa trước mặt, vội vàng uống nước trà súc miệng, rồi ăn vài món ngon trên bàn để át đi cảm giác buồn nôn.
Lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng vừa mới ăn xong, họ đã nghe vị công tử nhà giàu nói: "Các người còn dám ăn đồ ăn ở đây sao? Chỉ là vẻ bề ngoài thôi, với thủ đoạn dùng hàng nhái của nhà họ Bùi, những món ngon mà các người đang ăn kia có khi là thịt lợn chết, vịt chết, cá chết mà họ mua rẻ ở chợ đen đấy."
Đa số thực khách có chút không tin, thịt chết chắc chắn không thể làm ra món tươi ngon như vậy, nhưng món ngạn mũi khó ăn đến buồn nôn cũng là sự thật.
Trong lúc nhất thời, mọi người có chút khó xử.
Có người cũng gọi món thịt kho tàu ngạn mũi, cảm thấy ngon vô cùng, lại thấy phản ứng của mọi người khiến họ khó hiểu.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, nhóm của Ngụy Ánh Thư lộ ra nụ cười hài lòng.
Hãy chờ xem, phía sau còn có mấy món ăn nữa, một món có thể còn biện minh được, nhưng liên tiếp mấy món thì không ai có thể đứng về phía nàng ta nữa.
Đang đắc ý, họ nghe thấy một giọng nữ cất cao: "Vị công tử này trước bữa ăn lại sạch sẽ như vậy, sợ là nói một đằng làm một nẻo."
Mọi người quay đầu lại, quả nhiên là Bùi Lương.
Có người liền hỏi: "Bùi trù, chuyện này là sao vậy? Có phải người làm không cẩn thận, trộn lẫn nguyên liệu bỏ đi vào không?"
Ngụy Ánh Thư nghe xong liền hận đến nghiến răng, nhà họ Ngụy hơi sơ sẩy, đó là gian thương giảo hoạt gian lận, Bùi Lương làm ra món ăn ghê tởm như vậy, lại là người làm sơ sẩy. Thật là như vậy sao?
Bùi Lương cười, nói với đám khách quen: "Yên tâm, đồ ăn của tửu lâu ta không có vấn đề gì."
Vị công tử nhà giàu cười lạnh: "Không có vấn đề, là miệng của chúng tôi có vấn đề hay sao? Một mình tôi thì không nói, đây đều là khách quen nhiều năm của nhà họ Bùi."
Thấy ánh mắt Bùi Lương rơi vào đĩa ăn sạch sẽ như liếm của mình, vị công tử nhà giàu có chút xấu hổ tức giận, những người khác ở bàn này cũng vậy.
Bùi Lương thu tầm mắt lại, nói với đối phương: "Vị giác của công tử không có vấn đề, mấy vị khách quen cũng không có vấn đề, món thịt kho tàu ngạn mũi này thực sự bên ngoài lẫn bên trong đều nát, mất hết vị tươi, chỉ còn lại vẻ bề ngoài, nếu dùng để nấu ăn, chắc chắn khi ăn vào sẽ như mủ, rất ghê tởm."
"Rõ ràng đây là ngạn mũi lấy từ một con nai sừng tấm chết, mà còn rất đặc biệt, con nai sừng tấm này khi còn sống chắc chắn có cái mũi đầy đặn, mùa đông đi đường nhiều, dùng mũi đẩy tuyết tùng, nên da mũi rất dày và mềm, rất dễ bảo quản nguyên vẹn."
"Ngạn mũi này không phải được lấy tại chỗ săn bắn, nếu không chắc chắn vẫn còn tươi. Mà là được lấy từ con nai sừng tấm bị bắt sống, trên đường vận chuyển bị bệnh chết, lại không kịp tớ lúc tiêu hủy, nên ngạn mũi này ngoại hình nguyên vẹn, không khác gì bình thường, nhưng khi nấu lên thì bên trong lại nhão nhoét ghê tởm, khó nuốt."
Không ai ngờ Bùi Lương lại trực tiếp thừa nhận nguyên liệu có vấn đề, còn nói rõ ràng như vậy, xem ra nàng đã biết từ trước.
Vị công tử nhà giàu nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc rồi vui mừng, cười ha hả: "Cô biết rõ món ngạn mũi này có vấn đề, tại sao còn mang ra làm đồ ăn?"
"Chẳng qua là tiếc giá nhập nguyên liệu cao, bỏ đi thì tiếc, nên bất chấp khách hàng—"
"Bởi vì ta cho rằng Câu công tử khẩu vị khác người, thích loại thịt nát nhão nhoét, trơn tuột ghê tởm này chứ sao?" Bùi Lương nghiêm túc nói.
"Cô nói cái gì?" Vị công tử nhà giàu tức giận: "Mọi người xem con đàn bà vô sỉ này, mình gian xảo xảo trá, lại vu khống khách hàng có phẩm vị thấp kém, ai lại thích ăn thứ đồ chó lợn cũng không thèm ăn?"
"Ta bỏ tiền ra ăn cơm, lại ăn thịt chết, còn bị sỉ nhục, ta muốn báo quan, hôm nay không đập nát cái quán này thì không xong."
Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, hắn vừa dứt lời, một đội nha dịch đã tiến vào.
Hung thần ác sát hỏi: "Nghe nói ở đây kinh doanh vô lương, dùng hàng nhái, lừa tiền bạc?"
Bùi Lương cười: "Thật chưa thấy ai tự dâng đầu mình còn đưa dao cho người ta chém."
Nàng nói: "Cần báo quan, lý do cũng giống như mấy vị nói, nhưng ta muốn kiện vị Câu công tử này."
"Nếu hắn không phải khẩu vị đặc biệt, thích ăn món thịt kho tàu ngạn mũi nhão nhoét đó, thì chính là cố ý dùng hàng nhái, lừa gạt khách hàng, lừa tiền của ta."
Cẩu công tử mặt xanh mét: "Cô vu khống, dựa vào đâu nói đó là tôi bán cho cô?"
Bùi Lương lại cười nói: "Cẩu công tử có lẽ ít kinh doanh, nên những quy tắc cơ bản nhất cũng không hiểu."
"Nguyên liệu đắt đỏ như ngạn mũi, sao tôi lại tìm đến những thương gia không rõ nguồn gốc, giao dịch không minh bạch?"
"Trước khi mua, tôi nhất định phải chọn những nhà buôn uy tín, mỗi lô hàng đều có ký hiệu, chứng từ và ngân phiếu rõ ràng."
"Mấy ngày trước, cửa hàng của Cẩu gia đã giao một lô nguyên liệu quý hiếm, nhưng tất cả đều chỉ được vẻ bề ngoài, bên trong thì hỏng. Chỉ là Cẩu gia cũng là đại thương gia ở kinh thành, có lừa khách cũng không đến nỗi bỉ ổi ngu xuẩn như vậy. Tôi vốn không thích nghĩ xấu cho người khác, nên cho rằng Cẩu công tử có ý tốt, gửi trước nguyên liệu để tôi chế biến riêng."
"Vì vậy, tôi cất giữ riêng lô nguyên liệu đó, quả nhiên hôm nay có vài vị gọi món cần đến lô hàng đó, càng củng cố suy đoán của tôi."
"Chỉ là xin Cẩu công tử thứ lỗi, mấy vị thích ăn cảm giác nhão nhoét, nhưng những khách hàng khác thì không, nên tôi đã mua ngạn mũi mới."
"Nếu không, tại sao chỉ có bàn của các vị gặp vấn đề với món này? Ngay cả Cố lão gia cũng gọi một đĩa thịt kho tàu ngạn mũi."
Mọi người ngẩng đầu, liền thấy Cố Tu vừa xem náo nhiệt, vừa say sưa ăn uống, trên đũa gắp một miếng thịt ngạn mũi.
Bùi Lương làm ra vẻ bị hãm hại: "Bây giờ Cẩu công tử lại nói không phải mình thích, mà là tôi dùng hàng nhái?"
"Lô hàng đó tôi cũng không dám động, đóng gói còn nguyên vẹn, in dấu hiệu của Cẩu gia thương hội, nếu không phải ngài muốn ăn, chẳng phải là lừa dối khách hàng sao?"
Nói rồi, người ở bếp sau mang ra một giỏ nguyên liệu, đều được đóng gói bằng giấy dầu đặc trưng của Cẩu gia thương hội, trên đó in rõ chữ "Cẩu", trong tay người phục vụ còn có ngân phiếu giao dịch, không thể làm giả.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy buồn cười.
Những người ngồi đây không ai ngốc, Cẩu công tử rõ ràng là làm quân cờ cho Ngụy tiểu trù, ai ngờ lại ngu ngốc đến thế.
Muốn giở trò xấu cũng phải có kế hoạch, lại tự làm mất danh tiếng của mình.
Có người không nhịn được cười: "Quả là hồng nhan họa thủy, lấy danh dự gia nghiệp đổi lấy nụ cười mỹ nhân, đúng là suy nghĩ của người trẻ tuổi."
"Cẩu đại hộ cả đời tích lũy danh tiếng, lần này nghe nói còn tham gia tranh cử Hoàng Thương, e rằng sẽ bị đứa con trai ngu ngốc này phá hỏng."
"Gia môn bất hạnh, nhân phẩm kém cỏi thì thôi đi, còn ngu như lợn, hại người cũng không biết dùng thủ đoạn cao tay hơn, quả thực cố tình gây cười."
"Này, cũng không thể nói như vậy, Bùi trù nói đúng, nguyên liệu không rõ nguồn gốc ai dám mua? Chắc là người này chỉ biết sai khiến tay chân làm việc, không biết rằng những thương gia cẩn thận đều truy xuất nguồn gốc từng lô hàng, hắn vụng về, tay chân đương nhiên cũng làm qua loa."
Ngụy Ánh Thư thực sự không ngờ có người ngu ngốc đến vậy, bọn họ bị chỉ trỏ, đáng lẽ Bùi Lương mới phải là người hứng chịu.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, một phú hộ mặc gấm vóc xông vào, thấy vậy liền túm lấy đầu Cẩu công tử đấm đá túi bụi—
"Mẹ kiếp, bảo mày học làm ăn thì không nghe, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên váy đàn bà, lấy danh dự gia đình ra làm trò lấy lòng con tiện nhân đó."
Cẩu công tử vừa bị mọi người chế nhạo trí lức, lúc này lại bị cha già đánh đập, ôm đầu liên tục né tránh, thỉnh thoảng còn bênh vực Ngụy Ánh Thư vài tiếng—
"Ngụy cô nương không phải người như vậy, nàng chưa từng muốn ta làm gì, nàng còn muốn cùng Bùi gia chung sống hòa bình, là ta giận họ Bùi năm lần bảy lượt ức hiếp Ngụy cô nương, muốn thay nàng hả giận mà thôi."
"Hả giận?" Cẩu lão gia giận quá hóa cười: "Mày hả giận mà làm mất tư cách tranh cử của tao, làm mất cả đời danh tiếng kinh doanh của tao."
"Nếu con tiện nhân đó bảo mày đi giết người, có phải mày sẽ cắt đầu cha mày không?"
Bên này gà bay chó sủa, buồn cười không chịu nổi, Ngụy Ánh Thư, nhân vật chính của màn kịch, cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Những người khác định che chở nàng rời đi, nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở cửa, khiến nàng từ bỏ ý định.
Người đó vừa xuất hiện, trong mắt nàng không còn ai khác.
"Thạch, Thạch công tử!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip