Chương 66 - TG 3: Ngươi cũng biết?

Editor: Yunmoon

Hàn Vị Lưu mệt mỏi rã rời, liền ngủ một giấc thật sâu.

Dù sao, hắn không chỉ vừa mới bị người ta đẩy ngã, mà trong quá trình đó còn phải tự mình đấu tranh với chính mình, hao tâm tổn trí.

Dù võ công cái thế, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều bắt đầu mệt mỏi. Lần hao tổn này không biết bao giờ mới hồi phục.

Lần nghiêm trọng như vậy trước đây là khi ở trên đảo, hai người đối với việc luyện công pháp phát sinh bất đồng, trong ý thức đại chiến một trận.

Hắn nằm suốt ba ngày, không ai thuyết phục được ai, đành phải mỗi người luyện một kiểu.

Khi đó, Hàn Vị Lưu còn lo lắng mình có thể bị tẩu hỏa nhập ma, không ngờ hắn và nhân cách phụ dù khác biệt nghiêm trọng, lại vô tình tiến vào một cảnh giới mới.

Hàn Vị Lưu ý thức được công pháp gia truyền của mình khác thường, nhưng đến giờ vẫn không thể nào dò xét được. Chuyện này ngay cả người nhạy bén như Bùi Lương cũng không đoán ra.

Còn nữa, đó là khi họ giả mạo Tư Đồ Trác trở lại Thánh Diễm giáo, tiếp nhận lão giáo chủ truyền công lực.

Trước khi thụ công lực, Hàn Vị Lưu biết nếu luyện công pháp không thuộc dòng Thánh Diễm giáo, chân khí sẽ không dung hòa trong cơ thể. Chẳng những không thể tiếp thu mấy chục năm công lực của đối phương, mà tệ nhất có thể dẫn đến bạo thể mà chết.

Hàn Vị Lưu đã chuẩn bị sẵn kế hoạch thừa cơ giết lão giáo chủ. Không ngờ, ngay khoảnh khắc công lực truyền vào, hắn liền bản năng cảm nhận được sự hấp dẫn của nội kình.

Lão giáo chủ trước khi chết vẫn không hề phát hiện con trai mình là giả mạo, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ vui mừng vì đứa con trai Tư Đồ Trác dù được thả lỏng nhiều năm nhưng vẫn tu luyện ma công tinh diệu.

Lão hô lớn Ma giáo có người kế tục.

Lão giáo chủ đã nói như vậy, Tư Đồ Trác tự nhiên càng thêm danh chính ngôn thuận, địa vị củng cố.

Cho nên đến tận bây giờ, Hàn Vị Lưu vẫn cảm thấy chuyện này đặc biệt hoang đường. Có lẽ vận may cả đời hắn đều dồn vào đây.

Đến khi Hàn Vị Lưu tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Bùi Lương không còn trên giường, Hàn Vị Lưu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự không còn tự tin vào bản thân nữa. Dù thân phụ võ công tuyệt thế thì sao? Vẫn bị nàng cưỡng chiếm.

Căn bản nàng không cho hắn cơ hội phản ứng. Nếu lúc này nàng vẫn còn ở đây, sợ rằng hắn lại mơ mơ hồ hồ bị —

Dù trong lòng hắn vẫn còn chút lý trí, nhưng với tên ngốc nhân cách phụ luôn mạnh miệng quấy rối, hắn chỉ có chịu thiệt mà thôi.

Hàn Vị Lưu vẫn có chút khó chấp nhận hiện trạng. Tình hình lúc này giống như hắn đã đồng ý với giao dịch trước đó.

Vẫn phải tìm cơ hội nói rõ ràng với nàng, bất quá lần sau tuyệt đối không thể ở nơi bị giam cầm như thế này.

Hàn Vị Lưu đứng dậy, mặc quần áo xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

"Vào đi!"

Hắn vừa nói xong, cửa phòng liền mở ra. Hai nha hoàn Hồng Tụ và Thanh Y, mỗi người bưng một cái khay lớn bước vào.

Hai người cúi chào Hàn Vị Lưu, mặt không chút biểu cảm, giọng điệu khô khốc nói: "Hàn công tử tỉnh rồi? Đây là tiểu thư chuẩn bị cho Hàn công tử, mời Hàn công tử dùng!"

Nói rồi, họ bày những thứ trên khay lớn ra.

Hồng Tụ cầm quần áo và trang sức. Hàn Vị Lưu nhìn qua, trong lòng thầm kinh ngạc.

Hắn vốn là quý công tử xuất thân từ tứ môn bát phái, gia tộc Hàn giàu có hiển hách. Từ nhỏ hắn có thứ gì tốt mà chưa từng thấy?

Câu "nhà nghèo đường khó, nhà giàu đường dễ" hoàn toàn đúng với hắn. Từ nhỏ hắn đã đi khắp nơi, dù có nếm trải gian khổ, nhưng chi tiêu chưa bao giờ thiếu thốn.

Mà đây còn là Hàn gia gia phong thanh bạch. Mấy tháng ở Ma giáo, hắn càng nhận ra sự xa hoa lãng phí ở đó, những vật phẩm bình thường thật sự không khiến Hàn Vị Lưu phải suy nghĩ nhiều.

Chỉ có nhà họ Bùi, dường như càng giàu có đến mức khó tin. Hắn nhìn hai nha hoàn bưng lên những đồ vật kia.

Chất liệu và công nghệ dệt vải áo khác biệt rất lớn so với những thứ hiện có. Trang sức đi kèm cũng vô giá. Ngay cả những vật dụng nhỏ bé, sạch sẽ cũng được thiết kế sáng tạo, nhìn là biết tiện lợi hơn đồ dùng bình thường rất nhiều.

Những chi tiết này tuy nhỏ, nhưng e rằng ngay cả đồ dùng của Hoàng đế trong cung cũng không tinh tế đến vậy.

Họ cũng từng nghe nói về sản nghiệp của nhà họ Bùi. Những năm gần đây, quả thực nhờ vô số vật phẩm mới lạ và sức cạnh tranh vô song, đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

Thậm chí, sản phẩm của nhà họ Bùi còn vươn tới Tây Vực, đương nhiên đó là những xa xỉ phẩm chỉ vương công quý tộc Tây Vực mới có đủ tư cách hưởng thụ.

Những thứ có thể thấy trên thị trường đều không thể so sánh với những đồ vật trong kho riêng của Bùi Lương ở Trảm Nguyệt sơn trang.

Hàn Vị Lưu trước khi ngủ còn nhếch nhác, lúc này cũng đành phải nghe theo.

Sau khi hắn rửa mặt xong, hai nha đầu còn muốn giúp hắn buộc tóc, nhưng bị Hàn Vị Lưu từ chối.

Từ nhỏ hắn đã không thích ở nhà, cũng rất ít khi muốn nha hoàn hầu hạ. Mọi thứ hắn quen tự mình làm, tự quản lý bản thân ngược lại hắn rất giỏi.

Vừa buộc tóc xong, Hàn Vị Lưu liền thấy Bùi Lương mặc một bộ đồ luyện công từ bên ngoài bước vào.

Lúc này trên người nàng có một lớp mồ hôi mỏng, xem ra là vừa luyện xong một vòng.

Hàn Vị Lưu nhất thời có chút xấu hổ, không biết là xấu hổ vì nhìn thấy nàng, hay là vì đối phương lúc này mà vẫn có thể tự giác luyện công, còn mình lại ngủ đến giờ này mới dậy.

Ánh mắt Bùi Lương rơi trên người hắn. Trong ký ức của nguyên chủ, Hàn Vị Lưu thường mặc quần áo rất sặc sỡ.

Hắn dáng dấp đẹp, mặc màu gì cũng hợp, tính tình lại cởi mở, dễ dàng tạo ấn tượng tốt với người khác.

Nhưng Bùi Lương biết đến Hàn Vị Lưu sau khi Hàn gia bị diệt môn. Từ khi gặp hắn, Hàn Vị Lưu ăn mặc liền mộc mạc, kín đáo. Ngay cả khi trước đây tiềm phục trong sơn trang, ngụy trang thành nha đầu, hắn cũng ăn mặc như vậy.

Đương nhiên, lúc đó Trảm Nguyệt sơn trang vốn đang có tang, trên dưới cũng không ai dám mặc đồ đỏ đồ xanh, cũng là hợp lẽ.

Hôm qua trở về, đối phương cũng mặc một thân đồ đen. Ba năm trôi qua, Hàn Vị Lưu đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ ngây ngô trước đây, trở nên ổn trọng và trưởng thành hơn.

Bộ dạng bây giờ của hắn cũng rất hợp với nàng.

Có lẽ sau đêm diệt môn, trong mắt hắn đã không còn nhìn thấy những màu sắc yêu thích trước đây, cũng như những thứ mà người thường cho là vô dụng nhưng hắn lại từng vô cùng hứng thú.

Bùi Lương cũng không ép buộc hắn thay đổi ý định, nên đã cho người chuẩn bị cho hắn bộ đồ đen huyền này.

Lúc này nhìn hắn, quả thật là tuấn mỹ vĩ ngạn, khí thế thâm trầm, vẻ thanh lãnh thoát tục và tà mị cuồng vọng đan xen, khiến cho một màu đơn sắc trên người hắn cũng trở nên đặc biệt cuốn hút.

Bùi Lương thấy vậy, liền không chút do dự muốn hôn hắn.

Nhưng Hàn Vị Lưu khẽ tránh ra, tai hắn đỏ lên, thấp giọng nói: "Đừng, đừng như vậy!"

Bùi Lương còn tưởng rằng hắn ngại Kiến Hồng và Thanh Y cũng ở đó, nên xấu hổ.

Liền cười nói: "Yên tâm đi, hai người họ trung thành tận tâm, không ai đáng tin hơn họ đâu."

Ừm! Cái đó thì đúng là vậy. Chẳng lẽ nàng ta chưa bao giờ nghĩ lại, hai nha đầu bên cạnh nàng có tình cảm gì với nàng sao?

Thật tiếc rằng Bùi Lương là nữ. Nếu là một công tử thiếu gia nào khác, hai nha đầu này đã sớm dùng mọi thủ đoạn để leo lên giường của nàng rồi.

Làm sao có thể khiến nàng có tinh lực nhớ thương người khác được?

Nghĩ đến đây, Hàn Vị Lưu lại phiền muộn. Rốt cuộc hắn đang bất mãn điều gì?

Liền đành phải ậm ừ nói: "Tóm lại, ngươi đừng có trước mặt người khác mà lỗ mãng như vậy."

Hắn liếc nhìn Hồng Tụ và Thanh Y đang tỏ vẻ khó chịu. Hồng Tụ Thanh Y hai người còn đang nghĩ bụng muốn mắng hắn một trận đấy.

Tên nhóc này là cậy được tiểu thư sủng ái nên vênh váo lên mặt hả?

Thật tưởng rằng đêm qua hầu hạ tiểu thư, địa vị liền vững chắc rồi sao?

Mới đến đây mà đã dám giận dỗi với tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn ra oai phủ đầu hai người họ hay sao?

Thế là ánh mắt Hồng Tụ và Thanh Y nhìn Hàn Vị Lưu càng thêm ghen ghét.

Hàn Vị Lưu trong lòng nghẹn lại, giống như đang âm thầm giao chiến với hai nha đầu này.

Hắn cũng không muốn thế, nhưng nhân cách phụ lại không chịu nổi bị khiêu khích.

Đối phương lúc này liền trực tiếp xuất hiện, nói với Bùi Lương: "Đến đây, tóc bản tọa buộc lệch rồi, ngươi đến buộc lại cho bản tọa."

Bùi Lương cưng chiều cười: "Được!"

Nói rồi, nàng tiến lên rút chiếc dây buộc tóc của hắn ra, mái tóc đen nhánh như thác nước liền xõa xuống.

Bùi Lương luồn tay vào mái tóc hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, không vội vàng giúp hắn buộc lại.

Da đầu hắn được xoa bóp nhẹ nhàng, đến những huyệt vị thì khi nhẹ khi mạnh, hoặc vận thêm một chút nội lực.

Hàn Vị Lưu ban đầu chỉ muốn tỏ ra oai phong, kết quả lúc này cả người hận không thể mọc rễ trên tay Bùi Lương, thoải mái đến mức khẽ rên rỉ.

Bùi Lương thừa cơ hôn nhẹ một cái, hắn cũng không nói gì, chỉ mở to mắt, liếc nhìn Bùi Lương qua gương. Vẻ mặt kiêu ngạo như nói 'Đây là bản tọa nể tình ngươi hầu hạ tốt, liền ban thưởng ngươi đó'.

Liền nghe Bùi Lương hỏi: "Dễ chịu không?"

"Ừm ~ tàm tạm!"

Bùi Lương cười: "Đây là thủ pháp học được từ Hồng Tụ đấy."

Nàng cũng không cố ý học, chỉ là Bùi Lương bây giờ luyện võ, vốn rất hiểu rõ huyệt vị trên cơ thể người, lại giỏi thực hành.

Hưởng thụ nhiều lần như vậy, tự nhiên nàng biết rõ huyệt vị nào nên dùng lực ra sao. Thậm chí đôi khi thương tiếc mỹ nhân, nàng cũng không ít lần xoa bóp cho hai người họ.

Hồng Tụ và Thanh Y ban đầu đương nhiên là thụ sủng nhược kinh, liên tục nói không dám, nhưng Bùi Lương không để ý đến những điều đó.

Vậy nên, sao có thể trách hai người một lòng một dạ trung thành với Bùi Lương? Bởi vì ngoài tiểu thư nhà mình ra, cả đời này họ chưa từng cảm nhận được sự quan tâm và thương tiếc chân thành như vậy.

Lúc này, Hồng Tụ và Thanh Y thấy Hàn Vị Lưu vẻ mặt đắc ý, còn hưởng thụ một cách đương nhiên, trong mắt họ ghen ghét đến bốc lửa.

Nếu là Hàn Vị Lưu, đối mặt với ánh mắt như vậy đương nhiên sẽ giả vờ như không thấy.

Nhưng bản chất của [Tư Đồ Trác] chỉ là một đứa trẻ mới lên ba, tính toán cùng lắm cũng chưa đến ba tuổi rưỡi.

Trong khoảnh khắc, hắn ngây thơ lườm hai người một cái, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt.

Thấy không? Nữ nhân này không dám không nghe lời bản tọa.

Nhân cách chủ Hàn Vị Lưu qua gương nhìn thấy vẻ đắc ý này của mình, chỉ cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.

Nói đi cũng phải nói lại, thật là phê~.

Đợi Bùi Lương buộc tóc cho hắn xong, vừa đúng lúc là thời điểm toàn bộ Trảm Nguyệt sơn trang thức tỉnh.

Ra khỏi viện tử là có thể nghe rõ tiếng luyện công trong giáo trường.

Hàn Vị Lưu nhìn xuống dưới. Sân huấn luyện bình thường của đệ tử là một khoảng đất trống mới được mở ở giữa sườn núi.

Không giống như ba năm trước, hôm qua hắn không kịp nhìn kỹ, lúc này lại phát hiện bố cục của Trảm Nguyệt sơn trang khác biệt khá nhiều so với ba năm trước.

Địa thế võ đài rộng rãi hơn, dù chứa thêm gấp mười người cũng không sao.

Xung quanh một vòng là những hàng ghế cố định cao dần từ thấp lên, trên giáo trường cũng có không ít vạch kẻ thẳng hoặc cong theo quy luật.

Bùi Lương thấy hắn tò mò nhìn ngắm, liền nói: "Ngày nào luyện công cũng không khỏi buồn tẻ, thế nên Trảm Nguyệt sơn trang thường xuyên tổ chức các hoạt động như đá bóng. Những cái ghế kia chính là khán đài."

Thật đúng là vậy!

Lúc này, bên võ đài dường như vừa luyện công xong, đã có không ít người tụ tập thành nhóm ba năm người vui đùa. Ngoài đá bóng ra còn có nhiều trò chơi mới lạ khác.

Nếu là hắn của ba năm trước, thấy cảnh này có lẽ đã hưng phấn chạy xuống thỉnh giáo một phen, còn hào hứng chơi cùng mọi người cả buổi.

Trong Trảm Nguyệt sơn trang, khói bếp lượn lờ ở vài nơi, Hàn Vị Lưu biết đó là các nhà bếp đang chuẩn bị bữa sáng.

Khi đi theo Bùi Lương đến phòng ăn, họ đi ngang qua một gian phòng luyện công.

Những người em họ nhỏ tuổi của Bùi gia đã bắt đầu xuống võ đài luyện công cùng các sư huynh đệ.

Nhưng những người em gái và mấy đứa trẻ dưới mười tuổi vẫn ở lại phòng luyện công trên đỉnh núi.

Vị sư phụ dạy võ nghiêm khắc đang giám sát trong phòng. Mấy đứa trẻ không hề ồn ào vì tuổi còn nhỏ, những cô bé tuổi trẻ cũng có ánh mắt kiên nghị.

Hàn Vị Lưu có chút cảm động. Tiền đồ của đệ tử mới là tiền đề để một môn phái trường tồn. Trước kia, dù hắn theo đuổi Bùi Lương đến mức "không phải nàng không cưới", nhưng hắn lại không mấy thích Trảm Nguyệt sơn trang.

Hắn từng đến đây vài lần, không phải lúc đó phong tục lười nhác. Ngược lại, dưới sự quản lý nghiêm khắc của Bùi chưởng môn thời điểm đó, sự cạnh tranh giữa các đệ tử còn gay gắt hơn.

Bùi chưởng môn từ trước đến nay thích treo một miếng thịt trước mặt mọi người, để họ cắn xé lẫn nhau, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ được ăn thịt.

Lão ta cho rằng mình có phương pháp quản lý, có chút tự đắc về việc đề bạt những đệ tử võ nghệ cao cường, tâm địa độc ác và tuyệt đối phục tùng.

Nhưng cách Bùi Lương quản lý bây giờ lại hoàn toàn khác. Hàn Vị Lưu có thể cảm nhận được điều đó.

Nó mang theo sự ôn hòa nghiêm minh. Dù không cần thúc ép tàn khốc, mọi người vẫn sẽ dốc toàn lực bảo vệ vẻ đẹp hiện tại.

Trảm Nguyệt môn lúc này rất tốt.

Dù Hàn Vị Lưu và Trảm Nguyệt môn có mối thù không đội trời chung, giờ phút này hắn cũng rõ ràng, Bùi Lương quản lý nó tốt vô cùng.

Không giống bất kỳ môn phái nào trong giang hồ, mà thản đãng, rộng lượng, ôn tình, có phán đoán và sự kiên trì của riêng mình.

Nếu như các môn phái trong giang hồ đều như vậy, thì sẽ không có cơ hội cho dư nghiệt của Phần Thiên Môn gây sóng gió.

Tự nhiên cũng sẽ không có thảm kịch như Hàn gia hắn, hoặc Kiều gia trước kia.

Không lâu sau khi họ đến nhà ăn, thứ đệ thứ muội, chất tử chất nữ của Bùi Lương cũng luyện công xong và đến.

Bữa sáng, các di nương không ăn cùng họ, nên chỉ có một bàn.

Có thể thấy cả nhà rất yêu quý và quấn quýt Bùi Lương.

Vừa bước vào, bọn trẻ đã tranh nhau kể về những tiến bộ trong bài tập của mình. Đứa nhỏ nhất mới năm tuổi, cố sức chen lấn bò lên đầu gối Bùi Lương —

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Thời gian đệ đứng tấn trung bình lại lâu hơn hôm qua rồi!"

Bùi Lương lần lượt khen ngợi từng đứa, lúc này mọi người mới hài lòng ngồi xuống ăn cơm.

Sau đó, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Hàn Vị Lưu.

Hàn Vị Lưu toàn thân căng thẳng. Nếu như hôm qua hắn có thể thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, thì sau chuyện đã xảy ra, đột nhiên ngồi ở đây khiến hắn chột dạ.

Những người lớn tuổi hơn thì hiểu rõ, còn những đứa trẻ không hiểu thì mẹ chúng cũng đã dặn dò sau khi trở về tối qua.

Chỉ có mấy đứa nhỏ ngây thơ vô tri còn hỏi Hàn Vị Lưu: "Hàn ca ca đêm qua ở trong viện của tỷ tỷ ạ?"

Cái này... cái này khiến Hàn Vị Lưu trả lời thế nào? Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt trong sáng của đứa trẻ kia nhìn chằm chằm khiến toàn thân hắn nóng ran.

Thấy hắn không đáp lời, đứa trẻ nhỏ bĩu môi, không phục nói: "Vì sao Hàn ca ca có thể tùy tiện ngủ lại trong viện tỷ tỷ, bọn đệ đều phải sinh nhật mới được?"

Nói rồi đứa bé nũng nịu: "Mặc kệ, tối nay đệ cũng muốn đến."

Chuyện này đúng là làm hư trẻ con, lần này khiến cả Bùi Lương cũng có chút xấu hổ.

May mà những người lớn bên cạnh vội vàng bịt miệng đứa bé, quát khẽ: "Đệ còn muốn ăn cánh gà nữa không hả?"

Nói rồi cả bàn người cơ bản đều ngầm hiểu ý nhau.

Mặt Hàn Vị Lưu tối sầm lại. Không được, thật sự không được.

Hôm nay nhất định phải nói rõ mọi chuyện, bằng không hắn chẳng khác nào một tên tiểu bạch kiểm ngàn dặm xa xôi tự mò đến cửa.

Thế là ăn cơm xong, Hàn Vị Lưu liền đứng lên nói: "Bùi chưởng môn, ta có chính sự muốn nói riêng với ngươi."

Bùi Lương cười: "Được!"

Nói rồi, Bùi Lương nắm chặt tay hắn, còn khẽ cào lòng bàn tay hắn trêu chọc.

Hàn Vị Lưu đang trong thời điểm mẫn cảm, dư vị hoang đường tối qua còn chưa tan hết, làm sao chịu nổi sự trêu ghẹo này?

Hắn vội vàng rụt tay lại: "Bùi, Bùi chưởng môn, ngươi đừng như thế, ta thật sự có chính sự muốn nói."

Nói xong, hắn cố ý nhấn mạnh: "Bùi chưởng môn, hay là chúng ta tìm một phòng nghị sự rộng rãi, trang nghiêm đi."

Lúc này, Bùi Lương vừa mới "ăn no", trong đầu ngoại trừ "hoàng"* còn có gì khác?

*từ lòng: 18+

Mọi lời Hàn Vị Lưu nói đều bị nàng tự động bỏ qua phần còn lại, chỉ giữ lại những từ ngữ khơi gợi.

Thế là, nàng thật sự dẫn hắn đến một gian phòng trống trải, vuông vắn, có thể dùng làm phòng nghị sự.

Hàn Vị Lưu vừa bước vào liền trợn tròn mắt, không thể tin hỏi Bùi Lương: "Vì sao lại là phòng tắm?"

Bùi Lương chỉ vào bể tắm: "Vuông vắn!"

Lại chỉ vào gian phòng tắm rộng lớn: "Rộng rãi!"

Cuối cùng, nàng chỉ vào tất cả tiện nghi đầy đủ trong phòng tắm: ghế mát-xa, giường quý phi, phòng xông hơi, ghế sô pha êm ái để nghỉ ngơi: "Có thể nghị sự!"

Cái này quả thật không nói dối. Bùi Lương từng chiêu đãi không ít đối tác nữ tại đây, đều là "làm ít hưởng nhiều", sau đó khiến các nàng nhớ mãi không quên.

Nhưng Hàn Vị Lưu chỉ cảm thấy khó lòng phòng bị, hắn hít sâu một hơi.

Không thể kéo dài thêm nữa, Hàn Vị Lưu trực tiếp mở lời: "Bùi chưởng môn, mục đích thực sự của ta khi đến đây chỉ có hai điều."

"Thứ nhất, ta muốn làm rõ với Bùi chưởng môn chuyện năm xưa. Năm đó ngươi đưa ra giao dịch, ta... ta tùy tiện đáp ứng, thật sự là do tuổi trẻ khí thịnh, nói năng không suy nghĩ, mong Bùi chưởng môn đừng để bụng."

"Thứ hai, ta muốn liên hệ tình báo với Bùi chưởng môn. Chỉ là những gì Bùi chưởng môn nắm giữ vượt xa những gì ta nghĩ, tình báo trong tay ta dường như không thể ngang giá giao dịch với Bùi chưởng môn. Nếu Bùi chưởng môn có điều kiện gì, xin cứ nói."

Trong lòng Bùi Lương có chút khó chịu. Chưa từng nghe ai lên giường với nàng mà còn lặp đi lặp lại chuyện này. Nếu thật sự muốn cự tuyệt, với võ công của hắn, chẳng lẽ không thể đẩy nàng ra sao?

Chẳng qua, sự thay đổi tính tình bất ngờ của đối phương lại chính là một trong những điều kiện quan trọng thu hút Bùi Lương, nàng đương nhiên sẽ không bực bội.

Nàng kéo hắn lại, cả hai cùng nhau ngã vào trong nước.

Nước suối ấm áp thấm ướt quần áo cả hai, không hề khó chịu. Nhưng những lớp vải ướt dính vào người lại chẳng thoải mái chút nào.

Hàn Vị Lưu giật mình, không hiểu ý Bùi Lương là gì. Vừa ngước mắt lên, hắn đã thấy áo nàng ướt sũng dính sát vào người, phác họa rõ những đường cong đầy đặn.

Nàng thật sự rất đẹp, không hổ danh "Tây Thi dưới ánh trăng".

Dung mạo đã là tuyệt sắc, thân thể lại càng thêm mê người. Dù tối qua đã kinh diễm thán phục, nhưng lúc này dáng vẻ y phục mỏng manh ướt át dính sát vào người nàng lại là một phong tình khác biệt.

Hàn Vị Lưu lập tức bị khơi gợi lại dư vị đêm qua. Lý trí điên cuồng gào thét không ổn, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của hắn.

Hắn vội vàng lùi lại: "Bùi chưởng môn, ta nghiêm túc muốn thương lượng với ngươi, ngươi đừng... đừng có trêu đùa ta nữa."

Bùi Lương dồn hắn đến sát mép bể tắm, một tay chống bên cạnh hắn, khẽ cười nói: "Ta cũng đang đứng đắn đáp lại ngươi mà."

"Mặc kệ ngươi là Hàn Vị Lưu hay Tư Đồ Trác, ta đối với những thứ bên ngoài thân ngươi đều không cần, thứ duy nhất ta muốn chính là bản thân ngươi."

"Năm đó chẳng phải cũng đã nói rồi sao? Nếu ngươi chịu đi theo ta, tài nguyên, nhân mạch, mạng lưới tình báo của Trảm Nguyệt sơn trang, còn có kết quả phân tích ta thu thập được, ta đều bằng lòng chia sẻ với ngươi."

Nói rồi, ngón tay nàng lướt qua mặt hắn, rơi xuống môi hắn, nhẹ nhàng di chuyển một vòng trên môi hắn, rồi tiến vào khẽ khuấy động.

Hàn Vị Lưu lại có cảm giác bị nắm giữ trong lòng bàn tay. Môi hắn khẽ hé mở, trong mắt hiện lên vẻ ướt át, một cảm giác vừa khó nhịn vừa khát khao không ngừng trào dâng.

Hắn thậm chí phải dùng hết lý trí để không rên rỉ thành tiếng, đâu còn dư thừa sức lực để đẩy đối phương ra.

Huống hồ hắn đã thấy rõ, dù đầu óc ra lệnh, thân thể cũng không nghe theo; dù thân thể nghe theo, nhân cách phụ cũng sẽ nhảy ra quấy rối, cái miệng thì mạnh mẽ chối cãi nhưng thân thể lại thành thật chiều theo nàng.

Nếu có chút kháng cự nào có thể củng cố, tối qua hắn đã không đến mức bị "ăn sạch".

Hàn Vị Lưu thậm chí bắt đầu tự thuyết phục mình chấp nhận số phận, nhưng ngón tay đang ở trong miệng hắn lại đột nhiên rút ra.

Sự việc diễn ra quá đột ngột, khiến hắn không kịp chuẩn bị, trong lòng tràn ngập một khoảng trống lớn.

Hàn Vị Lưu nhìn về phía Bùi Lương, thấy nàng thở dài một tiếng, vẻ mặt chán nản nói: "Thôi được, Bùi Lương ta không phải loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."

"Nếu ngươi thực sự không muốn, thì đi đi."

Nói xong, nàng còn nói thêm: "Về phần manh mối ngươi muốn, ta cũng sẽ cung cấp. Đến lúc đó chúng ta liên lạc qua thư tín. Tóm lại, với Thánh Diễm giáo, không phải là hoàn toàn không có cơ hội hợp tác."

Nói rồi, nàng quay người, bước lên bậc thang trong bồn tắm định đi ra ngoài.

Hàn Vị Lưu có chút choáng váng. Trong miệng hắn dù nhiều lần nói muốn cự tuyệt, cũng mượn lý do này để quát mắng nhân cách phụ.

Nhưng đến khi sự việc thực sự xảy ra, hắn lại trong lòng khó nhịn.

Câu trả lời của Bùi Lương không những không khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại như có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng, đặc biệt khó chịu. Thậm chí lúc này hắn bắt đầu mong đợi tên liều lĩnh nhân cách phụ xuất hiện, giành lấy quyền kiểm soát thân thể, tiếp tục làm bậy.

Sau đó, Hàn Vị Lưu mới nhận ra, thì ra hắn hèn hạ đến vậy.

Một mặt ghét bỏ đủ kiểu trò hề của nhân cách phụ, mặt khác lại đang hưởng thụ thành quả mà hắn gây ra, bởi vì như vậy sẽ khiến mình yên tâm thoải mái tiếp tục ở lại đây, phạm những sai lầm vốn không phải của mình.

Thế là, khi Bùi Lương định bước ra ngoài, Hàn Vị Lưu vươn tay kéo nàng lại.

Hắn từ phía sau vươn một tay che mắt nàng, một cánh tay vòng qua eo, Bùi Lương liền ngã vào lòng hắn.

Tiếp đó, Hàn Vị Lưu hôn lên môi nàng, hèn hạ và tự lừa dối mình bằng cách nuốt lời.

Chỉ là hắn không biết, ẩn sau đôi mắt bị che của Bùi Lương là vẻ giảo hoạt không ngoài dự liệu.

Bùi Lương hiểu rõ cơ thể đàn ông hơn ai hết. Đã trêu chọc đến mức này, lại đột ngột rút lui, đối phương nhịn được mới là kẻ kỳ lạ.

Đừng nhìn tên này thái độ cự tuyệt vô cùng, thân thể hắn lại thành thật đến lạ thường.

Càng nhẫn nhịn, khoái cảm càng vô tận.

Không lâu sau, cả hai đã thẳng thắn đối diện nhau, trong dòng suối ấm áp, lại là một trải nghiệm khác thường.

Bởi vì lần này là hắn chủ động, Bùi Lương liền hoàn toàn thoải mái, trêu đùa hắn còn quá phận hơn cả tối qua. Hàn Vị Lưu làm sao đấu lại nàng?

Thế là không lâu sau hắn đã không thể tự chủ, toàn thân bị Bùi Lương nắm giữ, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.

Hàn Vị Lưu chẳng những phải ứng phó với sự trêu đùa của Bùi Lương, còn phải khổ sở áp chế nhân cách phụ nổi loạn.

Nhưng hắn càng áp chế, nhân cách phụ càng phẫn nộ, xung kích càng dữ dội.

Trong đầu Hàn Vị Lưu toàn là tiếng gào thét của tên kia: "Không phải nói muốn rõ ràng dứt khoát sao? Bây giờ ngươi đang làm cái chuyện mất mặt gì vậy?"

"Nếu sớm biết ngươi không giữ được mình, bản tọa đã không chịu đựng ngươi nhiều năm như vậy."

"Tránh ra cho ta, ngươi bản lĩnh kém cỏi lại vô dụng, bị đàn bà dắt mũi, nghĩ đến bản tọa cũng thấy mất mặt thay ngươi. Để bản tọa ra tay."

"Hôm qua là nhất thời sơ suất, bị nàng chiếm thế thượng phong, lần này xem ta trừng trị nàng thế nào."

Hàn Vị Lưu vừa nhẫn chịu khoái cảm khó nhịn, vừa nghe tên ngốc kia lải nhải không ngừng trong đầu, cả người càng thêm yếu ớt, càng dễ dàng bị Bùi Lương trêu đùa.

Một vệt bạch quang lóe lên, hắn cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không kìm được mà khẽ rên một tiếng.

Toàn bộ đầu óc hắn trống rỗng trong một khoảnh khắc, tinh thần cũng xuất hiện một khe hở, liền bị nhân cách phụ chớp lấy cơ hội chiếm quyền điều khiển.

Nhưng nhân cách phụ cũng vô dụng. Cảm giác của hắn và Hàn Vị Lưu vốn là đồng nhất, chỉ là khi không giành được quyền chủ động, hắn chỉ thụ động hưởng thụ mà thôi.

Nhưng sau khi giành được quyền chủ động, hắn cũng chỉ chống cự được hai lần, rồi lại bị trêu đùa.

Lúc này vừa xuất hiện, cảm thụ được dư vị vừa qua, chân hắn có chút nhũn ra, nhất thời không thể tập trung tinh thần phản công.

Nhưng Tư Đồ giáo chủ là ai? Trước kia chỉ là con mèo què mà cũng dám hô hào giết chóc, một kẻ ngoan độc bẩm sinh.

Dù lúc này bị ức hiếp đến run chân, ngoài miệng vẫn không chịu thua.

Hắn cười lạnh nói: "Sao? Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Trước mặt bản tọa quả thực không đáng nhắc đến."

Bùi Lương vốn thấy hắn đáng thương, còn định để hắn nghỉ ngơi một lát. Tên này không hiểu sao, rõ ràng thể trạng cường tráng, võ công cao cường, theo lý thuyết hẳn là sức bền siêu hạng.

Nhưng mỗi lần xong xuôi dường như hắn đều rất mệt mỏi về tinh thần, dù không ảnh hưởng đến "biểu hiện". Bùi Lương cho rằng hắn quá nhạy cảm với cảm giác.

Nhưng đối phương đã nói vậy, Bùi Lương sao có thể để hắn thất vọng? Liền cười nói: "Như ngươi mong muốn!"

Sau đó Tư Đồ Trác bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Không phải, bản tọa võ nghệ cao cường; bản tọa khí thế ngút trời; bản tọa đã nếm trải thua thiệt từ người đàn bà này một lần, đã chuẩn bị đầy đủ; vì sao kết quả vẫn là bị người đàn bà này đùa bỡn trong lòng bàn tay?

Nàng... nàng lấy đâu ra lắm chiêu mới vậy, hoàn toàn không giống hôm qua ô ~

Tư Đồ Trác bị đặt trước tấm gương lớn, tự nhìn thấy vẻ khuất nhục của mình trong gương, tức giận đến phát khóc.

Khóe mắt hắn đỏ hoe, vẻ mặt uất ức, nước mắt trong veo chảy xuống, càng khiến Bùi Lương không nỡ buông tha.

Sau đó, Tư Đồ Trác đương nhiên bị "vùi dập" càng dữ dội.

Mấu chốt là hắn đã đáng thương như vậy rồi mà nàng vẫn không chịu thua.

Chỉ vì Bùi Lương trêu chọc không biết xấu hổ: "Ngươi thật sự muốn mạng ta rồi."

"Ta sớm muộn cũng chết trên người ngươi thôi."

"Ngươi quá lợi hại, ta chịu thua."

"Xa rời ngươi ta sống sao nổi."

Tư Đồ Trác vừa khóc nấc, vừa cố gắng giữ vẻ ngang ngược nói với Hàn Vị Lưu: "Nghe thấy không? Nghe thấy không?"

"Nàng đã bị ta chinh phục rồi."

"Không giống như ngươi, vô dụng, ta mới là người khuất phục được nàng."

Hàn Vị Lưu: "..."

Hắn nhìn vẻ mặt mất mặt của mình trong gương, chỉ muốn treo cổ tự sát ngay tại chỗ.

Nhưng không thể phủ nhận, cảnh tượng ba người đồng thời nhìn thấu lẫn nhau cũng khiến lý trí hắn sụp đổ, chỉ còn lại một khát vọng bản năng.

Thế là khi đến lượt hắn chủ động, hai nhân cách giao chiến mấy lần, chia đều thế trận.

Đến cuối cùng, Hàn Vị Lưu ngồi trong bồn tắm, hai tay chống ra sau trên bệ đá, đầu ngửa ra sau, bị ức hiếp đến không còn chút tính khí nào.

Lúc này, thừa dịp hắn còn đang mê man, Bùi Lương liền lên tiếng hỏi: "Hôm đó ngươi xuất hiện với vẻ ngoài của Tư Đồ Trác, dù có đeo mạng che mặt, nhưng dường như không có dấu vết dịch dung."

"Ngươi đã làm cách nào vậy?"

Hàn Vị Lưu lúc này vẫn còn mơ hồ, không muốn chịu khổ trong tay nàng, liền thành thật vận công: "Ta tự chế một loại công pháp, không cần mượn đến ngoại lực cũng có thể thay đổi hình dáng xương cốt và dung mạo."

Nói rồi, hình dáng khuôn mặt và các đường nét trên mặt hắn bắt đầu biến đổi, chỉ trong hai hơi thở đã biến thành gương mặt của Tư Đồ Trác.

Không thể không cảm thán, vị này mới đúng là người được trời chọn trong toàn bộ thế giới này. Ít nhất về tài năng võ học, giới hạn thiên phú cực cao của toàn bộ thế giới quả thực đều tập trung ở hắn.

Nếu không, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, Bùi Lương có kỹ năng từ kiếp trước đã đạt đến cảnh giới lão luyện, thì từ đó suy ra cũng biết, sự dung hợp mang lại từ nhiều thế giới có lợi ích kinh khủng đến mức nào.

Nhưng Hàn Vị Lưu lại là người bản địa sinh trưởng ở thế giới này, tuổi tác và kinh nghiệm sống cũng chỉ có bấy nhiêu.

Dù hắn hiện tại có tuyệt thế công pháp, phần lớn là nhờ nội lực mấy chục năm của lão giáo chủ, nhưng chỉ riêng nội lực bản thân hắn tích lũy trong ba năm này cũng đủ để xếp vào hàng cao thủ nhất lưu.

Không ngờ, không chỉ võ công, hắn thậm chí còn tự sáng tạo ra một kỹ năng tiện lợi như vậy.

Bùi Lương thấy thế, suýt chút nữa đã vui mừng phát điên. Nàng còn tưởng rằng sau lần gặp gỡ chân thành này, Hàn Vị Lưu trên người không có đạo cụ nên không thể dịch dung được.

Không ngờ đối phương lại dứt khoát như vậy.

Nàng nhìn Hàn Vị Lưu lúc này — không, là Tư Đồ Trác!

Dung mạo của đối phương hoàn toàn khác biệt với Hàn Vị Lưu. Đây có lẽ là điểm duy nhất phù hợp với hình mẫu Tư Đồ Trác.

Lão giáo chủ Thánh Diễm giáo năm xưa là nhân vật cỡ nào? Người đứng đầu một trong những phái mạnh nhất thiên hạ, cần cả võ lâm liên hợp mới có thể đối phó.

Người phụ nữ mà lão giáo chủ nuôi bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết là người tuyệt sắc.

Một người phụ nữ tuyệt sắc như vậy sinh ra Tư Đồ Trác, chỉ riêng tướng mạo tự nhiên cũng tuấn mỹ vô song.

Chỉ tiếc là lớn lên nơi chợ búa, nhiễm không ít thói hư tật xấu, bản chất là một tên lưu manh không ra gì. Những gì Bùi Lương thu thập được trong tình báo về hắn cũng không có điểm gì kinh diễm.

Ngược lại, dung mạo này được gắn lên người Hàn Vị Lưu, với khí độ và tu dưỡng của hắn. Bất luận là khi thanh lãnh xa cách hay buông thả bất thường, mới thực sự phô diễn được mị lực chân chính của vẻ ngoài tuấn tú này.

Trong lòng Bùi Lương lại bắt đầu rục rịch, Hàn Vị Lưu cũng cảm giác được điều bất thường.

Hắn nhìn vào mắt Bùi Lương, sau nhiều lần như vậy, hắn làm sao còn không hiểu ý vị trong ánh mắt nàng?

Thế là hắn giận dữ nói một cách khó tin: "Ngươi, ngươi thế mà ——"

Bùi Lương thầm nghĩ không ổn, vội vàng chữa cháy: "Đừng hiểu lầm, vô luận bề ngoài ngươi ra sao, ta đều thích ngươi."

"Vậy như vầy thì sao?" Hàn Vị Lưu trầm giọng nói, dung mạo hắn tiếp tục biến đổi.

Ba năm nay hắn không tiếp xúc với ai, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là những người ở Ma giáo. Vừa hay, hắn tùy tiện biến thành dáng vẻ của một cảnh hộ pháp.

Bùi Lương nắm chặt tay, cố gắng che giấu sự vui sướng và kích động đang trào dâng. Hôm qua nàng mới nói ôm một người tương đương ôm cả đám, kết quả còn dễ dàng hơn cả tưởng tượng.

Báu vật thế này tìm đâu ra? Không thể vì tức giận mà để hắn chạy mất.

Thế là Hàn Vị Lưu thấy nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không hề dao động dù dung mạo hắn lại lần nữa thay đổi.

Lúc này hắn mới thực sự tin vào chuyện ma quỷ của Bùi Lương.

Sự tình đã đến nước này, Hàn Vị Lưu cũng đành chấp nhận.

Về chuyện này, hắn vốn không có lập trường kiên quyết như mình nghĩ. Ngay cả chính hắn cũng vạch trần mình, vậy thì cũng không cần tự lừa dối nữa.

Sau khi buông xuôi, Hàn Vị Lưu yên tâm thoải mái ở lại nhà Bùi.

Đây chính là cảnh yêu phi nhập hậu cung, quân vương bỏ bê triều chính, khiến người nhà họ Bùi từ trên xuống dưới tức chết.

Với địa vị hiện tại của Bùi Lương, mọi thứ tự nhiên không cần kiêng kị.

Nàng không có ý định giấu giếm, việc Hàn Vị Lưu xuất hiện ở nhà Bùi cũng rất ồn ào. Ít nhất những người trong giang hồ vẫn luôn tìm kiếm hắn đã biết ngay trong ngày hắn xuất hiện.

Vài ngày sau, những người khác cũng biết chuyện.

Ai cũng hay tin công tử nhà họ Hàn mất tích ba năm vừa trở về đã đến tộc gia vị hôn thê cũ, ở lì trong đó nửa tháng trời chưa ra.

Người nhà họ Bùi ngược lại rất kín tiếng, không phải loại gia môn mà có chuyện gì cũng đồn ầm lên, môn phong không nghiêm chỉnh.

Thế nhưng bản thân Bùi Lương lại chẳng hề để ý đến những chuyện này, cùng Hàn Vị Lưu đồng hành xuất nhập, cử chỉ thân mật, không hề kiêng dè người trong nhà.

Toàn bộ Trảm Nguyệt sơn trang nhiều người như vậy, đương nhiên không thể không lộ ra chút tiếng gió nào.

Sau đó, rất nhanh toàn bộ giang hồ đều lan truyền tin tức này.

Bùi Lương là ai? Một trong những chưởng môn của tứ môn bát phái, lại là nữ nhi, hơn nữa còn là vị chưởng môn trẻ tuổi nhất.

Trong cuộc khiêu khích của Ma giáo trước đây, nàng là người duy nhất không hề mất mặt. Tuổi còn trẻ đã thể hiện võ nghệ cao siêu tuyệt đỉnh. Lúc bấy giờ, dù giang hồ ai nấy đều bất an, nhưng biểu hiện của Bùi Lương vẫn khiến mọi người phải điều chỉnh lại phương châm đối đãi với Trảm Nguyệt môn.

Trong lúc các đại danh môn rơi vào nội chiến không thể tự kiềm chế, Trảm Nguyệt môn nghiễm nhiên trở thành môn phái có uy thế thịnh vượng nhất sau Thiếu Lâm và Cái Bang.

Lúc này lại truyền đến tin Bùi chưởng môn nối lại tình xưa với vị hôn phu cũ?

Nàng vốn đã có vị hôn phu! Vị hôn phu của nàng cũng là nhân vật được giang hồ đồn đại, nuôi sống vô số người viết thoại bản và tiên sinh kể chuyện - Giang Tốn.

Vị hôn phu vụng trộm khắp giang hồ, vị hôn thê cũng chẳng kém bao nhiêu, lại trực tiếp nối lại tình xưa với vị hôn phu cũ, mà không hề đả động đến chuyện hủy hôn.

Quả là một quả dưa quá kích thích! Trong chốc lát, toàn bộ giang hồ sau khi đề phòng Ma giáo lại chuyển hướng sang chuyện này.

Giang gia càng tức đến gần chết, Giang chưởng môn trực tiếp dẫn theo hai người em trai của Giang Tốn đến tận cửa chất vấn.

Tào gia bên kia nghe được tin tức cũng kinh hồn bạt vía.

Vốn dĩ họ cậy vào việc nghĩ Hàn Vị Lưu có lẽ đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi, giờ hắn trở về, còn dây dưa không rõ với Bùi Lương.

Những lời Giang Tốn nói trước đây về việc cố kỵ Bùi gia giờ hoàn toàn không còn giá trị.

Dù sao, nếu đã có Hàn Vị Lưu, khổ chủ thật sự, đứng ra làm chứng, thì người khác còn tư cách gì dựa vào lý do này để gây sự nữa?

Cũng không biết Hàn Vị Lưu rốt cuộc ở trong tình huống nào, liệu hắn có biết án diệt môn là do ba nhà gây ra hay không.

Thật không ngờ khi họ đến nhà Bùi, Hàn Vị Lưu đã rời đi.

Hỏi Bùi Lương về hướng đi của hắn, nàng chỉ nói không biết, điều này càng khiến người của hai nhà kia cảm thấy bất an như chân còn lại chưa chạm đất.

Giang chưởng môn trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, những lời đồn bên ngoài về việc ngươi tư tình với Hàn Vị Lưu, rốt cuộc là thật hay giả?"

"Thật mà!" Bùi Lương thờ ơ đáp.

"Ngươi ——" Giang chưởng môn tức giận đến mặt mày xanh mét: "Thật sự ngươi còn dám ra vẻ? Thật vô sỉ! Phụ thân ngươi khi còn sống đã dạy dỗ ngươi thế nào?"

Bùi Lương nhìn Giang chưởng môn, vẻ mặt khó tin nói: "Giang thế bá nói lời này thật không có đạo lý. Nếu nói vậy, xin ngài hãy dạy dỗ cho tốt Giang Tốn nhà ngài."

"Hắn vụng trộm với bao nhiêu người như vậy, ta cũng đâu có đem hắn bằm thây vạn đoạn đâu."

Quả thực, với những "thành tích" trong chuyện tình cảm nam nữ của Giang Tốn, Giang gia không thể nào mạnh miệng chỉ trích đạo đức cá nhân của người khác.

Bùi Lương nói xong lại đổi giọng: "Là ta thất lễ, cũng không thể nói Thế bá không dạy dỗ tốt Giang Tốn. Mỗi người đều có tài năng riêng, mọi thứ đều có hai mặt, chỉ cần sử dụng đúng cách, điểm xấu cũng có thể thành điểm tốt."

"Bây giờ Giang sư huynh đang giúp ta ở bên ngoài, ta nói như vậy cũng không thỏa đáng."

Giang chưởng môn gần như nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cũng biết?"

Bất quá cuối cùng ông ta vẫn không hỏi ra câu phía sau. Giang Tào và Giang gia tự mình liều mạng tìm hiểu tung tích của Hàn Vị Lưu, nhưng những gì họ biết được là sau khi hắn rời khỏi nhà Bùi, hắn lại biến mất không dấu vết.

Cùng lúc đó, tại một trấn nhỏ thuộc phạm vi thế lực của Vọng Thu phái.

Giang Tốn, người đang cố gắng quyến rũ mục tiêu nhiệm vụ, cũng đã nhận được tin tức về việc vị hôn thê của hắn dan díu với người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip