Chương 16: Tĩnh Âm Tiểu Trúc

Chương 16: Tĩnh Âm Tiểu Trúc

Một buổi sáng sớm nọ, trước Tư Đồ phủ xuất hiện một chiếc xe ngựa, một vị công tử y phục hoa lệ từ trên xe bước xuống, thị vệ gác cửa liền tiến đến hỏi, gã hắc y nhân bên người công tử kia đem lệnh bài trong tay khiến bọn hắn nhìn thoáng qua. Thị vệ vội cung kính mở cửa nhường đường. Dọc theo đường đi, vị cẩm y công tử nọ cũng không có cho người thông báo, sải bước hướng trong đường tiến tới, làm cho bọn thị nữ chung quanh không khỏi ghé mắt nhìn, không phải vì hắn thất lễ hay lớn mật, mà là người này thực sự vô cùng anh tuấn, khiến cho người ta không tự chủ được mà buông việc trong tay, ngắm nghía vài lần. Một vị lão bộc bước ra nghênh đón, cung kính hành lễ: "Tứ Hoàng Tử, thỉnh."

Ngộ Tụng Lăng hướng ánh mắt sang Thừa Ảnh, liền một thân một mình tiến vào. Thừa Ảnh lưng thẳng tắp đứng ở hành lang ngoài cửa, tiện nghe bọn thị nữ xì xào bàn tán.

"Người nọ là công tử nhà ai a? Bộ dạng thật sự là tuấn tú, nếu sau này có thể tìm được quân giống hắn như vậy ..."

"Ngươi mộng tưởng hão huyền cái gì đấy? Người ta chính là hoàng tử, tương lai nhất định là cưới vị công chúa nước nào đó hoặc là quan lại thế gia tiểu thư, ngươi nha, vẫn cứ tự mình sống tốt đi!"

"A ~ Đúng vậy a." Thừa Ảnh trong lòng cười khổ, "Tứ Hoàng Tử phi tử, tất nhiên là phải cùng hắn môn đăng hộ đối danh môn chi hậu rồi."

"Chúng ta đi thôi." Ngộ Tụng Lăng từ trong đường bước ra, lạnh nhạt nói.

"Dạ." Không biết có phải vì đứng lâu không động đậy hay không, mới bước được nửa bước, Thừa Ảnh cảm thấy đầu thực choáng váng, chỗ lồng ngực còn nổi lên một trận ghê tởm, cố điều chỉnh nội tức nén lại, bất động thanh sắc đem cái kia cảm giác ghê tởm đè ép xuống, mới không bị Ngộ Tụng Lăng phát giác.

"Trở về chọn ra hai trăm tinh binh, mười mấy thị nữ, theo ta đến này chỗ." Ngộ Tụng Lăng vừa đi vừa nói chuyện.

"Nơi nào?" Thừa Ảnh hỏi.

"Tĩnh Âm Tiểu Trúc."

Tĩnh Âm Tiểu Trúc y sơn bàng thủy (gần núi non, sông nước), phong cảnh tú lệ, Ngộ Tụng Lăng đoàn người cùng đến, lại phát hiện nó ẩn chứa sát khí. Quỷ môn tông tông chủ trá tử (giả chết), loại sự tình này có thể lừa gạt được nhất thời chứ không thể lừa gạt vĩnh viễn, phát giác sơ hở trong đó, các đạo nhân mã nhao nhao truy tìm tông tích đuổi tới Tĩnh Âm Tiểu Trúc, ý niệm yên tĩnh an nhàn vui vẻ ngầm bị náo động.

"Kim Đao Liễu gia khôngcó nằm trong chiến dịch vây quét, tiêu trừ của Quỷ môn tông, nhưng đã nhiều ngày bắt được vài kẻ mai phục gần Tĩnh Âm Tiểu Trúc, chuẩn theo võ công, Liễu gia đao pháp chiếm đa số." Thừa Ảnh nói.

"Xem ra Liễu gia sớm đã biết toàn bộ tin tyức về tàng bảo đồ đều là giả." Ngộ Tụng Lăng nheo mắt, có vẻ đnag có suy nghĩ gì đó.

"Thuộc hạ đã sai người tăng số lượng mật thám."

"tốt lắm." Ngộ Tụng Lăng gật đầu, "Thừa Ảnh ngày càng hiểu được tâm tư của ta."

"Tạ gia khích lệ." Thừa Ảnh cúi đầu hành lễ, trên mặt thoáng đỏ ửng lên, dù không dễ dàng phát hiện.

Đi đến trước cửa, Ngộ Tụng Lăng sai người thổi kèn lệnh (thực ra mình nghĩ chỗ này là tù và), nghe đến bên trong đáp lại mới đem Thừa Ảnh đi vào, vừa mới bước đến sân, liền nghe thấy trong phòng truyền đến từng đợt kêu rên thống khổ. Bước nhanh vào cửa, chỉ thấy một vị bụng lớn đang nằm trên giường, dưới thân là vết máu loang lổ, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, hiển nhiên là chịu đủ đau đớn giày vò, y phục trên người đã thấm đẫm mồ hôi, dính sát vào da, bên cạnh có một người cầm tay hắn thật chặt, thần tinh đau lòng.

"Tư Đồ Dung?" Ngộ Tụng Lăng nhận ra người nằm trên giường kia, đó là Tư Đồ Thắng nhị nhi tử Tư Đồ Dung. Hắn mặc dù cũng đã nghe có chuyện Bách Lý nhất tộc nam tử có thể mang thai sinh tử, nhưng đến lúc thấy Tư Đồ Dung bộ dạng, y phục hỗn độn, sắc mặt trắng bệch vẫn là rất chấn động.

"Tứ Hoàng Tử ..." Tư Đồ Dung thanh âm khàn khàn mà run rẩy, thấy Ngộ Tụng Lăng cùng Thừa Ảnh trên mặt bất giác xấu hổ, thấp giọng kêu lên.

"Tư Đồ Dung, ngươi ..." Nhận ra Tư Đồ Dung xấu hổ, Ngộ Tụng Lăng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là nói, "Cần gọi đại phu lại đây sao?"

"Không! Không cần!" Tư Đồ Dung không muốn bộ dáng này lại bị những người khác chứng kiến, vội vàng cự tuyệt. Ngộ Tụng Lăng cũng không hỏi nữa, chỉ là nhượng Thừa Ảnh truyền lệnh xuống bảo vệ tốt Tĩnh Âm Tiểu Trúc, không chuẩn bất luận kẻ nào tới gần.

"A a! ... Đau quá... Ách a..."

"Huyền... Huyền! A! ... Giúp ta..."

"Không cần... Ta chịu không nổi... A a! Đau quá a! ..."

"Một hồi tiếng rên chói tai từ trong truyền đến, mỗi một thanh âm lọt vào trong tai đều khiến Thừa Ảnh một trận rùng mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sanh con là đau đớn đến vậy, ngẫm lại tiếp qua mấy tháng, thai nhi trong bụng đến thời điểm, mình liền sẽ giống vị Tư Đồ công tử kia trải qua kiếp nạn như vậy sao? Liệu sẽ có người bồi bên cạnh mình chứ? Nghĩ tới cái dạng này, trong bụng cũng phảng phất đau theo.

Ngộ Tụng Lăng mặt không chút thay đổi ở bên ngoài uống trà, nhìn người bên cạnh sắc mặt tái nhợt, lại có chút phát run, không khỏi kỳ quái: "Thừa Ảnh, ngươi làm sao vậy? Ngươi đang phát run sao?" Rất khó mà tưởng tượng được này ảnh vệ giết người mặt không biến sắc giờ phút này đang lạnh run.

"Không, không có gì." Thừa Ảnh cung kính trả lời, miệng liên thanh âm đều có chút run rẩy, "Tứ Hoàng Tử, ngươi nói ~ sanh con thực sự sẽ thống khổ như vậy sao?"

"Này ..." Ngộ Tụng Lăng hướng phòng trong liếc mắt một cái, "Có thể làm cho nhân vật như Tư Đồ Dung chẳng màng tới thân phận kêu gào lên như thế, chắc là phi thường thống khổ."

Một câu nói xong, Thừa Ảnh mặt cắt không còn chút máu, trắng thêm vài phần.

"Ngươi lo lắng cái gì, lại không phải ngươi sinh." Ngộ Tụng Lăng vẫn thản nhiên nói.

"Nếu ~ nếu Tứ Hoàng Tử phi tử, đến lúc sinh, ngươi, ngươi sẽ lo lắng sao?" Thừa Ảnh hỏi trong sợ hãi.

"Ngươi hôm nay làm sao vậy? Toàn hỏi mấy vấn đề kỳ quái." Ngộ Tụng Lăng nhíu mày.

"Thuộc hạ đáng chết!" Thừa Ảnh vội vàng hành lễ nhận sai, "Thuộc hạ cũng nên đi thị sát tình huống xung quanh!"

Thừa Ảnh đi rồi, Ngộ Tụng Lăng tiếp tục uống trà, nghe bên tai tiếng kêu thảm thiết không dứt, nghĩ thầm nếu là phi tử vì ta chịu khổ như vậy, ta ~ nhất định là cần lo lắng.

Thời gian một khắc đã qua, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, báo hiệu chấm dứt nỗi khổ cực. Ngộ Tụng Lăng cùng Thừa Ảnh đi vào nhà, đẩy cửa phòng ra liền ngửi thấy một cỗ mùi máu tanh đập thẳng vào mặt. Thừa Ảnh bịt hết miệng mũi, trọng tâm thân thể không xong rồi, dường như lung lay hai cái.

"Ngươi rốt cục làm sao vậy? Bị bệnh?" Thừa Ảnh khác thường khiến Ngộ Tụng Lăng thấy kỳ quái gấp bội.

"Không, không có gì ~ chính là ~ nơi này mùi máu tanh quá nặng ~" Thừa Ảnh thưa dạ đáp.

<Một cái ảnh vệ hội chịu không nổi mùi máu tanh?> Ngộ Tụng Lăng cảm thấy rất buồn cười, nhưng nhìn sắc mặt trầy trật của hắn, lông mày nhíu chặt, một tay che miệng, một tay khác, dường như hơi hơi đặt tại giữa ngực và bụng, bộ dạng thực sự vô cùng chật vật. Liền phất tay, "Ngươi đi xuống trước đi."

"Chính là phụ tử bình an?" Ngộ Tụng Lăng đứng trước bình phong hỏi.

"Ừ." Nam nhân luôn luôn bồi bên cạnh Tư Đồ Dung run rẩy nói, hắn là Quỷ môn tông tông chủ mặc ảnh, cũng là đứa nhỏ phụ thân, hiện tại, Ngộ Tụng Lăng còn biết cái thân phận khác của hắn, kẻ sống sót duy nhất của Đường gia bảo -- Đường Huyền. Phụ mẫu hắn năm đó đều bị người trong Quỷ môn tông sát hại. Những năm gần đây hắn tại Quỷ môn tông nằm gai nếm mật, trèo lên giáo chủ vị, lần này lại mượn sự kiên tàng bảo đồ tái hiện giang hồ, tung ra tin tức Quỷ môn tông đã tập hợp đủ tàn phiến, mục đích chính đúng là khiến Quỷ môn tông biến mất trên giang hồ, lấy đó tế anh linh phụ mẫu.

"Hỉ Lân nhi, thật đáng mừng."

"Đa tạ."

"Về tàng bảo đồ ..." Khách sáo vài câu, Ngộ Tụng Lăng liền đi thẳng vào vấn đề.

"Tàng bảo đồ chỉ còn một phần nữa liền hoàn chỉnh." Đường Huyền cắt đứt lời hắn, lãnh đạm nói, "Ngươi cầm đi đi, ta sẽ không lại nhúng tay vào việc này."

"Tông chủ đại nghĩa, ta tự nhiên bẩm báo Thánh Thượng."

"Thu thập tàng bảo đồ, lất được bảo vật đều là Tứ Hoàng Tử công lao. Ta không có ý tranh công, chỉ cầu một nhà bình an."

Đường Huyền ý tứ cực kỳ rõ ràng, bất quá là: 'này đó công lao ta có thể tặng cho ngươi đem tranh công trước mặt Hoàng Đế, ngươi bảo vệ tốt gia nhân của ta là được'. Thông minh như Ngộ Tụng Lăng, tự nhiên hiểu được, lập tức cười cười, "Đương nhiên, ta lần này đến, là đượcTư Đồ tướng quân giao phó. Hiện tại Quỷ môn tông thành mục tiêu công kích, ngươi mặc dù trá tử, nhưng rất khó để khiến không có người hoài nghi. Tư Đồ phủ cũng là một trong những mục tiêu của bọn chúng."

"Kia ~ phụ thân bọn họ ~ có thể bị nguy hiểm hay không?" Tư Đồ Dung lo lắng hỏi.

"Ngươi quá lo lắng. Tư Đồ tướng quân bổn sự, ngươi hẳn là rất rõ ràng. Nhưng hắn xưa nay làm việc cẩn thận, cho nên mới nói cho ta biết các ngươi ở nơi này. Tư Đồ công tử hậu sản thân thể tất nhiên suy yếu, cần điều dưỡng, liền tạm thời không cần hồi phủ, ta sẽ phái người bảo vệ tốt các ngươi."

"Vậy, làm phiền Tứ Hoàng Tử."

Ngộ Tụng Lăng vỗ tay vài cái, mấy tỳ nữ cùng vú em từng người xếp hàng đứng ở ngoài cửa, "những người này lưu cho các ngươi, dù sao chiếu cố Tư Đồ công tử cùng đứa nhỏ, vẫn nên là nữ nhân đi, các ngươi có gì cần, cũng có thể tới tìm ta."

Đường Huyền từ sau tấm bình phong bước tới, đối Ngộ Tụng Lăng hành một cái đại lễ, "Ta thay thê nhi tạ ơn Tứ Hoàng Tử."

Ngộ Tụng Lăng khoát tay liền rời đi, lại để cho đại phu tiên bổ thân dược cấp Tư Đồ Dung, hắn mục đích của chuyến đi này, chính là muốn mượn việc tìm tàng bảo đồ dựng lên công lao trước mặt lão Hoàng Đế, củng cố địa vị trong triều của chính mình, đối với Đường Huyền loại này nguyện ý phối hợp, hắn nhất định sẽ không bạc đãi.

~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Bánh bao cần trồi lên mặt nước ...

~~~~~~~~~~~~~

Ẻm ốm nghén rồi, ....

Mà nhìn thấy người khác sinh con, là nữ cũng sợ nữa nói chi các anh, chỉ có thằng cha vô tâm như anh Lăng mới ngồi im đc ._.

Ngộ sợ đau lắm, nghĩ tới việc sau này phải sinh con là hết muốn lấy chồng luôn.

PS : chương này dài hơn mọi khi lại chán nữa TT_TT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip