Chương 25: Tuyết dạ trường đàm

Chương 25: Tuyết dạ trường đàm. (đêm tuyết dông dài.)

"Loảng xoảng loảng xoảng" một thanh âm từ trong phòng truyền ra, Thừa Ảnh thân đông lạnh đã có chút tê tê lập tức cảnh giác lên, thả người từ nóc nhà nhảy xuống, phá cửa sổ xông vào.

Trong phòng, Ngộ Tụng Lăng đang tự rót rượu uống một mình, trên mặt đất toàn mảnh vụ chén trà, không biết có phải do hắn kông cẩn thận động làm rơi hay không. Ngộ Tụng Lăng giống như không thấy Thừa Ảnh tiến vào, vẫn như trước nhàn nhã uống rượu, sắc mặt ửng đỏ, tựa hồ đã say.

Thừa Ảnh lẳng lặng bước đến nhặt mấy mảnh vụn nhỏ trên đất, lại nghe thấy thanh âm mệt mỏi của Ngộ Tụng Lăng: "Không tìm hiểu trước sự việc liền tùy tiện tiến vào, thật sự là ngày càng không có triển vọng."

Thừa Ảnh cả kinh, vội vàng quỳ, thấp giọng nói: "Thuộc hạ biết sai." Này động tác hại hắn trong bụng một trận ầm ĩ, hắn đau đến hút vài hơi lãnh khí.

"Không thoải mái?" Ngộ Tụng Lăng níu mày, đứng dậy đi tới.

"Không, không có." Thừa Ảnh cúi đầu, cực lực che dấu.

"Ta không phải đã dạy ngươi sao, lúc nói dối nhất định phải nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương." Ngộ Tụng Lăng dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thừa Ảnh lên, cười nhẹ nói, "Nếu chính ngươi đều cho rằng là nói dối, người khác nhát định có thể nhìn ra."

"Thuộc hạ ghi nhớ!: Thừa Ảnh quay đầu đi, hắn thủy chung là không dám nhìn thẳng vào cặp mắt kia, chỉ khiến hắn tim đập càng rộn hơn mà thôi.

"Mặt thật lạnh ... trên ngừoi cũng rất lạnh ..." Ngộ Tụng Lăng tay trượt xuống thân thể Thừa Ảnh, đặt lên trên tay hắn, đỡ hắn dậy. Đem chén rượu đặt xuống đất, rót trà sâm, giao vào tay Thừa Ảnh: "Uống một chút giúp thân mình ấm áp đi."

"tạ ơn gia." Thừa Ảnh thật cẩn thận tiếp nhận chén trà truyền từ tay Ngộ Tụng Lăng, lửa trong lò đang vượng, rượu vương trên mặt đất liền bốc hơi trong không khí, làm cả phòng nồng nồng say mùi rượu.

"Y phục trên người đều ướt, mau cởi ra hong khô." Ngộ Tụng Lăng vuốt trường bào ướt nhẹp tuyết của hắn nhíu mày nói.

Thừa Ảnh có chút mất tự nhiên mấp máy miệng, nhưng vẫn y theo Ngộ Tụng Lăng phân phó, đem áo khoác cởi ra. Ngộ Tụng Lăng nhìn thấy thân thể vì bảo hộ mình mà lưu lại vết thẹo, trong lòng một trận cảm khái. Đối Thừa Ảnh cho rằng Thập Cửu phản bội Lung Linh công chúa là theo lẽ thường, điểm này có thể thấy được, hắn không phải một cái ngu trung người, hắn có suy nghĩ cùng lựa chọn bản thân; người cũng như tên, Thừa Ảnh tựa như thanh kiếm hai lưỡi trong tay hắn, có tài võ nghệ hơn người cùng thông minh can đảm, lại vĩnh viễn không trở thành một kẻ ngoan ngoãn tôi tớ, tất cả chuyện này đều phải cân nhắc kẻ sử dụng kiếm là người thế nào; hắn đối chính mình mấy lần liều mạng bảo hộ, thậm chí lấy thân nam tử mình thụ thai đều không có nửa câu oán hận, tất nhiên không chỉ là xuất phát từ chứ trách đơn giản như vậy, Ngộ Tụng Lăng phong lưu cũng không thật động tình mà hiện giờ lại cảm thấy được trong lòng giống như sinh ra một cái vướng bận không to không nhỏ, tùy tâm mà động.

Phủ lên Thừa Ảnh một kiện hồ cừu, Ngộ Tụng Lăng đưa hắn lên trên giường. Hai chân duỗi vào ấm áp áo ngủ bằng gấm, Thừa Ảnh hàn khí quanh thân mới từ từ tiêu tán.

Hai người sóng vai dựa vào giường, Ngộ Tụng Lăng vẻ biếng nhác, dùng ngón tay mân mê quấn lấy tóc Thừa Ảnh chơi đùa, Thừa Ảnh lại có vẻ thực khẩn trương, miệng mím càng chặt hơn, ngồi thẳng tắp như cọc gỗ.

"Thừa Ảnh, ngươi theo ta đã bao lâu?" Ngộ Tụng Lăng giọng vẫn như trước nhàn nhạt hỏi.

"Kém mười ngày liền tròn bảy năm." Thừa Ảnh rất tỉnh táo trả lời.

"Ta hình như chưa bao giờ hỏi qua quá khứ của ngươi sao? Nói xem, ngưoi như thế nào tiến vào Ám Ảnh các? "

Thừa Ảnh thoáng cúi đầu, khóe miệng gợi lên một tia cay đắng tươi cười, nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Ta năm tuổi được Các chủ nhặt được, lúc ấy ... ta đang cùng lũ chó hoang tranh ăn."

"A?" Ngộ Tụng Lăng hơi nghiêng qua nhỉn Thừa Ảnh, hắn vẫn như cũ không gợ chút sợ hãi, giống như đang nói chuyện của kẻ khác.

"Các chủ cảm thấy thân thủ ta coi như nhanh nhẹn, liền đem ta về Ám Ảnh các nuôi dưỡng thành ảnh vệ, ta lúc ấy đầu bị thương, cho nên những chuyện xảy ra trước đó hoàn toàn không nhớ được."

"Như vậy à ~ năm tuổi ~ ta lúc năm tuổi đang làm gì đây?" Ngộ Tụng Lăng nghĩ, "Có một ngày sau giờ học, phụ hoàng phái ngừoi bưng đến một mâm tùng tử đường phân (hạt thông tẩm đường) cho mấy hoàng tử bọn ta cùng thư đồng ăn, trong đó có một khỏa rất lớn, tiểu đứa nhỏ mà, đương nhiên đều thăm lam muốn ăn viên lớn này hết, nhưng hôm đó, trước khi xuất môn mẫu hậu có dặn ta, lúc ăn không cần chọn viên lớn nhất. Ta lúc ấy không rõ, mẫu hậu lại nói, bỏ được cái đó, một mâm tử đường đều là của ta. Tùng tử đường bưng lên, tất nhiên là mấy hoàng tử sẽ được ăn trước, đại ca không cùng bọn ta đi học, cho nên Nhị hoàng tử lớn tuổi nhất, hắn được chọn trước; nhưng là hắn muốn được tiên sinh (thầy giáo) khen, liền đem chén đường đến trước ngừoi nhỏ tuổi nhất là ta, để ta lấy trước, ta y theo mẫu hậu phân phó chọn một viên tầm thường. Sau đó Nhị hoàng tử liền rất nhanh lấy cái viên lớn nhất này bỏ vào miệng ..."

Thừa Ảnh sắc mặt biến đổi: "Gia năm ấy năm tuổi, Nhị hoàng tử hẳn là bảy tuổi .. Theo ghi lại, Nhị hoàng tử chính là chết yểu năm ấy ..."

"A ~ Đúng vậy a ~ đêm đó hắn liền đi đời nhà ma." Ngộ Tụng Lăng nhàn nhạt nói.

"Nguyên lai... Là Hoàng Hậu..."

"Không, là hoàng cung! Là nó biến một vị ôn nhu thục uyển nữ nhân thành kẻ hạ độ hại người." Ngộ Tụng Lăng trào phúng cười, "Nhị hoàng tử bất quá là vật hi sinh cho đấu tranh quyền lợi trong cung." Không riêng gì hắn, mẫu hậu, đại ca, ta, thậm chí là cả phụ hoàng đều giống nhau, đều là một đám quyền hạ nô."

"Gia, ngươi say." Thừa Ảnh nhìn hắn, "Lời này tốt nhất không cần nói ra."

"A~" Ngộ Tụng Lăng ở bên tai Thừa Ảnh nhẹ nhàng chọc tức, "Sợ cái gì, chén trà ngươi vừa uống, ta đã hạ dược."

"Ô." Thừa Ảnh thản nhiên lên tiếng.

"Không tin?" Ngộ Tụng Lăng hỏi.

"Tin."

"Vậy không sợ sao?"

"Trà đều đã uống, sợ cũng vô dụng."

"Ha ha ..." Ngộ Tụng Lăng cười to, "Thừa Ảnh, cũng chỉ có ngươi lãnh tĩnh mới luyện thành tốc kiếm như vậy, thật sự là kiếm khách trời sinh."

"vậy gia chính là trời sinh vương giả."

"Là?"

"Năm tuổi tiểu đứa nhỏ, có thể kiềm chế được đường hấp dẫn." Thừa Ảnh cười nhạt.

"Bởi vì ta tham lam a, một khối đại khỏa đường không thỏa mãn được ta, ta muốn chính là toàn bộ."

"Ai cũng có lòng tham, nhưng không phải ai khi bé cũng có thể hiểu được tại sao cần từ bỏ."

"A ..." Ngộ Tụng Lăng lại cười đến bi thương.

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn.

"Ngươi từng đắp người tuyết chưa?" Ngộ Tụng Lăng nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ liền hỏi.

"Không có a."

"Ta cũng không ..."

Trầm mặc nhất thời, cả hai đều cảm thấy chuyện thực buồn cười liền phá lên cười ha hả.

"cái gì kiếm khách, cái gì vương giả, bất quả chỉ là hai kẻ đáng thương đến người tuyết cũng chưa từng đắp qua." Ngộ Tụng Lăng ngưng cười, bắt tay nhẹ nhàng chuyển qua trên bụng Thừa Ảnh, nghiêm túc nói, "Hi vọng hắn lúc năm tuổi, có thể so với chúng ta khoái hoạt hơn ..."

Thừa Ảnh mở to hai mắt nhìn Ngộ Tụng Lăng, hắn rất ít khi chủ động nhắc đến đứa nhỏ, theo như chính hắn lời nói, đứa bé này bất quá là một hồi kết quả ngoài ý muốn, nhưng hôm nay trong lời hắn, lại tự hồ như hàm chứa một loại tình cảm khác.

"Nếu sớm biết mình là Bách Lý tộc, ngày đó ngươi còn có thể cứu ta sao?" Ngộ Tụng Lăng thấp giọng hỏi.

"Ừ ..." Thừa Ảnh nghĩ nghĩ một chút, khẽ kiên định gật đầu một cái.

"Vì cái gì?" Ngộ Tụng Lăng hỏi, lại bổ sung: "Không muốn nói đến cái gọi là trách nhiệm, ngươi nếu thật như vậy liền biến tên Thập Cửu kia thành khôi lỗi cho ta."

"Ta ..." Thừa Ảnh cắn môi, vùi đầu thấp hơn.

Thật lâu sau, Ngộ Tụng Lăng thấp giọng cất lên: "Ta đã minh bạch." Chưởng phong đảo qua, nến trong phòng đều vụt tắt.

"Đêm đã khuya, ngủ đi ..."

"Gia ~~ gia? !" Thừa Ảnh bị Ngộ Tụng Lăng kéo thẳng vào mền, nhất thời không biết phải làm sao.

"Suỵt ~~ im lặng! Ngủ!" Ngộ Tụng Lăng đem Thừa Ảnh ôm vào lòng. Từng có rất nhiều người nói qua thích hắn, nhưng tâm lại tự nói mình không cần tin, người trong lòng này, ngay cả câu thích đều không xuất khỏi cửa miệng, lại làm cho kẻ tâm tư bất thường như hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Có chút ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn này có lẽ nào lại thành cơ hội tốt. Tại đêm tuyết, hai người ôm nhau ngủ, tâm, tựa như ngày càng nhích gần.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Tiến triển... Ừ... Tiến triển rồi ...

~~~~~~~~~~

Thiệt tình quá mệt với hai cháu đầu gỗ này. ( ╬◣ 益◢) ( ╬◣ 益◢) ( ╬◣ 益◢)

Dù sao cũng đã có đứa chịu nhận chách nhịm òi, còn may đó, bằng không táng cho vỡ mặt. <( ╬◣ 益◢)╯_ ˍ▁ ▂▃▄▅▆◣ (/  ̄ #)3 ̄ )/ 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip