3 ( end )

Tâm hồn Yoongi giờ đây chỉ còn là khoảng trống vô định, nó đã chết từ lâu rồi, tâm hồn anh đã chết theo thân xác của Yewon. Ngày đưa cô đi mai tán, anh như một con người vô hồn, cứ như là con robot lập trình sẵn, không có nhận thức, đôi mắt ấm áp ấy giờ đây chỉ còn là một lớp sương mờ, lạnh lùng. Anh không cười cũng chẳng không khóc càng thêm khiến mọi người xung quanh thêm lộ sợ, liệu có phải rằng nỗi mất mát quá lớn đến nỗi khi anh khóc thì cơn đau từ tận sâu trong trái tim kia cũng chẳng thể giảm dần hay càng âm ỉ?

Hằng ngày, Yoongi chỉ ở nhà nhốt mình trong căn phòng ôm lấy tấm ảnh của Yewon rồi thì thầm điều gì đó.

- Anh nhớ em lắm Umji à! -cái tên mà anh hay gọi cô -Em về với anh đi được không? Đùa chẳng vui chút nào, nói cho em biết em còn không mau xuất hiện trước mặt anh thì anh sẽ không nói chuyện với em nữa, đừng hòng anh sẽ làm bánh cho em ăn! Nghe rõ chưa!

Chỉ có những lúc như vậy, Yoongi mới để nước mắt mình rơi xuống. Đàn ông rất ít khi khóc nhưng nếu họ đã khóc vì một người con gái chứng tỏ họ yêu người con gái đó rất nhiều. Dạo gần đây, Yoongi không hề đến công ty, mọi chuyện đều do Sinb quản lo mọi thứ, Yoongi giờ đây chỉ biết ngồi trong góc phòng mượn bia rượu để giải toả, anh muốn mượn chúng để dễ chìm vào cơn mộng mị chỉ khi đó anh mới có thể gặp được Yewon của anh trong giấc mơ....nhưng khi tỉnh lại chỉ còn khoảng lặng xung quanh, lặng lẽ cầm tấm hình của cô dán vào trong lòng ngực, ai khuyên nhủ hay nói gì anh cũng chẳng thèm nghe.

- Đủ rồi! Anh nhìn lại anh xem, bây giờ trông anh giống cái gì hả! Con người cao lãnh, điềm đạm trước kia đâu rồi, tại sao bây giờ lại trở thành một kẻ thấp hèn nhu vậy. Anh như vậy, có thay đổi được sự thật hay không? Yewon unnie có yên lòng nhắm mắt được không hả?

Eunbi nắm lấy cổ áo anh trai mình xốc hẳn người anh lên. Yoongi thay đổi rất nhiều từ lúc Yewon mất, nỗi sợ trong lòng Eunbi lại càng bùng lên mạnh mẽ, thì ra vị trí của Yewon trong lòng anh cô lại lớn đến như vậy, lớn đến nỗi không ai có thể xen vào.

- Anh nói cho em biết, Yewon không có bị gì hết. Cô ấy vẫn ở đây vẫn mãi ở bên cạnh anh. Cấm em nói bậy bạ!

Do hơi men nên Yoongi loạng choạng đứng không vững, Eunbi bật khóc, anh trai cô thật đáng thương. Không phải anh không tin mà anh nhất quyết không chịu tin. Cô đẩy mạnh vào Yoongi một cái chỉ thẳng vào mặt anh hét lớn.

-Anh tỉnh táo lại đi, chị ấy chết rồi, Yewon unnie chết rồi. Không phải chỉ có anh đau lòng, em cũng đau lắm chứ! Em biết anh yêu chị ấy rất nhiều, xem chị ấy còn quan trọng hơn mạng sống của mình, nếu đã vậy thì anh cố gắng sống thật tốt đi, sống thay phần của Yewon, để chị ấy thanh thản ra đi, vui vẻ ở nơi thiên đường. Anh không thể như vậy hoài được, để được gì chứ? Yewon unnie có sống lại được đâu.

Yoongi bịt chặt hai tai ,gầm lên như con dã thú mất đi ý thức đến cả Eunbi còn giật mình, cầm lọ hoa ném xuống sàn như trái tim anh lúc này vậy, đã không còn nguyên vẹn từ lâu, đôi mắt đỏ ngầu nổi lên cả những mạch máu.

- Eunbi em im miệng cho anh! Anh nói em không hiểu sao ? Anh đã nói Yewon đang ở đây, cô ấy vẫn ở bên anh. Đi, mau đi ra ngoài cho anh, NHANH LÊN!

- Anh à, nghe em nói.....

- ĐI RA NGOÀI!!!

Không biết từ lúc nào nước mắt Yoongi lại rơi xuống, không còn là những kiềm nén mà anh cố nhẫn nhịn, những tiếng thút thít trong cổ họng đã không còn, anh khóc lớn như một đứa trẻ, trở nên yếu đuối vì anh nhận ra sẽ không còn một Yewon luôn luôn ở cạnh bên anh, không còn những bữa cơm với những ly cà phê nóng cô làm cho anh, không còn những nụ hôn ngọt ngào mà cô e thẹn dành cho anh, còn đâu đôi tay ấm áp mà anh nắm lấy mỗi khi đi dạo phố, nụ cười hạnh phúc của anh cũng không còn ở đây nữa. cho dù anh phủ nhận thế nào thì sự thật cũng chẳng thay đổi, là anh tự lừa dối chính mình, một mực không tin cô đã ra đi .

- Em chỉ nói một câu cuối cùng, hồi nhỏ anh dạy cho em biết, làm người phải tin vào những gì xảy ra trước mắt, không nên chấp mê bất ngộ. Mà sao lúc này anh lại mê muội không chịu tỉnh táo chứ!?

Nhìn anh mình như vậy Eunbi chỉ còn biết thở dài, có lẽ lúc này nên để anh một mình sẽ tốt hơn. Cố nuốt giọt nước mắt vào trong, Eunbi đi ra ngoài khép cánh cửa lại để cho Yoongi một không gian riêng.

Căn nhà này lúc trước vốn luôn ngập tràn tiếng cười nhưng giờ đây chỉ còn là nỗi buồn, một màu sắc u ám bao trùm tất cả. Anh nhớ lại cách Yewon dạy anh biết thế nào là yêu, mang lại màu hồng cho cuộc sống của anh, nụ cười đó làm bừng sáng thế giới trong anh. Mất Yewon anh như mất tất cả, chỉ còn lại bàn tay trắng. Phải rồi, cô không còn ở đây cuộc sống chẳng phải sẽ không còn ý nghĩa gì nữa hay sao? Sống như cái xác không hồn, thiếu vắng hình bóng của Yewon làm anh như phát điên, vậy còn sống để làm gì? Cuộc đời, niềm vui, sự hạnh phúc của anh đã không còn gì thôi thì.  ..

Tối hôm đó, Yoongi ngồi bật dậy, đi tới những mảnh thuỷ tinh văng đầy trên sàn, cầm lên một mảnh, quay lại nhìn tấm hình của Yewon một lần nữa rồi nở một nụ cười hiền hoà trên gương mặt đầy nước mắt .

- Nhớ anh lắm đúng không? Đừng sợ, anh sẽ sớm đến gặp em thôi, Umji. Có thể em sẽ trách anh nhưng hãy hiểu cho anh. Nơi nào thiếu em nơi đó chính là địa ngục đối với anh, chẳng còn chút ánh sáng nào cả. Thật lạnh lẽo em à!

Chẳng chần chừ Yoongi đưa mảnh thuỷ tinh lên cắt thẳng vào động mạch trên cổ tay mình. Máu rơi từng giọt nhưng Yoongi chẳng thấy đau chút nào. Nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, Yoongi thấy Yewon mỉm cười dịu dàng nhìn anh. Anh gặp được em rồi, anh đã thấy nha đầu ngốc của anh rồi.

- Đời này anh nguyện làm cái bóng của em, theo đuôi em, bám lấy em không buông tha.

Máu và nước mắt của anh trộn lẫn vào nhau, hoà huyện lại thành một. Đôi mắt dần nhắm lại, trên môi vẫn còn thấp thoáng nụ cười mãn nguyện. Một thân hình to lớn đổ ầm xuống nền đất lạnh.

Bên ngoài cánh cửa, Eunbi bật khóc đến nỗi cả thân cô trượt dài xuống theo cánh cửa, đôi chân cũng không còn sức để đứng, cắn chặt vào bàn tay để không phải phát ra tiếng nấc. Từ chiều đến lúc tối, Eunbi không rời khỏi đây, cô vẫn đứng ở đây bên ngoài cánh cửa này nhìn thấy mọi hành động của Yoongi nhưng cô lại chọn nhắm mắt làm ngơ, đôi tay nắm chặt chốt cửa khó khăn lắm mới không mở tung nó ra. Nhìn Yoongi đau khổ mà sống chi bằng cho anh ra đi trong sự hạnh phúc còn hơn, cô chẳng biết làm vậy là đúng hay là sai trái, cô chỉ làm theo con tim mình mách bảo, vẽ thêm con đường mà anh hai mình đã chọn.

Nước mắt là ngôn ngữ câm lặng của đau buồn.

- Anh à, ở nơi đó anh với chị phải thật hạnh phúc đó. Đừng lo cho em, đứa em gái nhỏ của anh mạnh mẽ lắm đó. Nếu anh đã lựa chọn như vậy, em sẽ ủng hộ anh, tuy nó rất tàn nhẫn nhưng bắt em phải nhìn anh sống không bằng chết điều đó còn khó khăn hơn. Đứa em gái nhỏ này sẽ quan sát hai người từ phía xa .

Một năm sau

Trên cánh đồng hoa oải hương thơm ngát, một màu tím tô rực cả một khoảng thời, ánh nắng nhàn nhạt chiếu sáng qua từng kẽ lá. Oải hương theo từng cơn gió đung đưa qua lạ, sắc tím đẹp nhưng man mác nỗi buồn, pha lẫn trong đó là sự thuỷ chung trong tình yêu. Ở một góc, có hai ngôi mộ được đặt gần nhau, tượng trưng cho lời hứa sống bên nhau trọn đời. Trước ngôi mộ có hai cô gái đang đứng, dung mạo của cả hai như đang dung hoà với thiên nhiên ở đây.

- Eunha unnie, chắc cả anh Yoongi và chị Yewon đều rất mãn nguyện phải không? Họ cười tươi như thế này cơ mà.

Eunbi chỉ vào khuôn mặt trên hai tấm di ảnh được dán trên ngôi mộ. Eunha nhẹ gật đầu, hít một hơi thật sâu, nói :

- Người ngoài nhìn vào sẽ nói họ ngu xuẩn, nhưng những người trong cuộc mới hiểu được sự cao cả, tự nguyện trong tình yêu .

- Tình yêu đúng là làm khổ người ta, chắc sau này em không lấy chồng đâu.

Cả hai bật cười trước câu nói bông đùa của Eunbi , không hẹn mà cả hai cùng ngước nhìn lên bầu trời, nở nụ cười nhẹ nhàng như nắng sớm.

Tình yêu là sự đồng điệu kì lạ của cả hai trái tim, như hoà chung một nhịp, là sẽ chia, là gắn kết, là xem ai đó như cả thế giới, là muốn bên ai đó một đời. Kì lạ lắm phải không?

- Trễ rồi, tụi em đi đây. Lần sau lại đến gặp hai người.

Eunha ngoái lại nhìn hai phần mộ lần cuối, chưa bao giờ tâm cô lại bình an như lúc này.

- Tình cảm này của em vẫn chưa thể buông bỏ, nhưng nó đã không còn đau đớn như trước. Em tin rằng có một ngày em sẽ tìm được người đàn ông của đời mình, cũng như Yewon gặp anh, một người đàn ông yêu em ấy hơn cả sinh mạng của mình.

- Eunha unnie ơi!! Nhanh lên nào chị, quán ăn đó đông người lắm đi trễ là không còn chỗ ngồi đó .

Eunha vẫy tay chào rồi hấp tấp chạy theo

- Đợi chị với!!

Vĩnh biệt

À không tạm biệt! Chắc ta sẽ còn gặp lại nhau tại một thời điểm không xa mà, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip