Chương 8 : Nam thần lại biến thành nam khuê mật
Kế hoạch ngẫu nhiên gặp được Uông Úc Dương ở góc Ngoại Ngữ thất bại, uổng phí công cô dậy thật sớm. Hậu quả của việc không ngủ đủ là cô ở trên khóa học giải giải phẫu thực nghiệm ngủ gật bị giáo sư Trần ngay tại chỗ bắt được, hơn nữa còn bị gọi tên.
Sau khi khóa học kết thúc, Lư Vãn Vãn đi gặp giáo sư để xin lỗi.
Giáo sư Trần thở dài: "An Gia Tiên tiểu tử kia sao lại không tới đi học? Hai đứa giận dỗi nhau à?"
Mạnh Tây Bạch nhanh chóng ho khan vài tiếng.
Trần giáo sư liếc mắt nhìn hắn nói: "Đường hô hấp bị nhiễm cảm suyễn thì tự mình uống chút nước đường tránh ho, điều trị càng sớm càng tốt."
Mạnh Tây Bạch đè thấp thanh âm nói: "Ai bị suyễn! Em là nhắc thầy đừng cái hay không nói, nói cái dở!"
Trần giáo sư hồ nghi: "Hai đứa chia tay?"
Lư Vãn Vãn quả thực tưởng hộc máu, giáo sư Trần sao lại cũng bát quái như vậy!
Mạnh Tây Bạch than hai câu: "Tin tức này của ngài cũng quá lạc hậu, tới tới tới, nhìn xem diễn đàn."
Mạnh Tây Bạch lấy ra di động đưa cho giáo sư Trần xem, giáo sư Trần nhanh chóng xem một lần, sau đó nói: "Thật là một trò hay a!"
"Giáo sư......"
"Em mau nói cho chúng ta, con thích ác bá học tập tốt - Nhậm Sơ của trường chúng ta sao?"
Ác bá...... học tập tốt. Giáo sư Trần đối với Nhậm Sơ đánh giá quả thật là rất đúng trọng tâm! Lư Vãn Vãn nghe xong có chút muốn cười nhưng là thấy ánh mắt khát vọng bát quái của giáo sư Trần cùng Mạnh Tây Bạch như thế, cô hơi cười khẽ sau đó nhanh chân liền chạy, chính là muốn tò mò chết bọn họ!
Giáo sư Trần hừ hừ: "Con bé này quá kỳ cục!"
Mạnh Tây Bạch gật đầu: "Lão sư, trừ điểm của nó đi!"
Giáo sư nhìn Trần anh: "Em người này ý xấu quá nhiều. Sư muội của em tổng cộng cũng không có bao nhiêu điểm, làm cái câu lạc bộ làm bánh kia, nửa điểm đều không có."
Mạnh Tây Bạch nhớ tới ngày đó nghe được một tin tức nhỏ, sau đó nói: "Cái câu lạc bộ đó phỏng chừng cũng duy trì không được bao lâu."
Sau khi tan học, Lư Vãn Vãn không trở lại phòng kí túc xá mà đi đến câu lạc bộ trước. Những chuyện cô đã đáp ứng rồi đều sẽ được hoàn thành, cho nên mặc dù Nhậm Sơ không có đặc biệt chỉ đạo cô làm thế nào có thể theo đuổi được Uông Úc Dương, Lư Vãn Vãn vẫn là tận tâm tẫn trách mà mỗi ngày làm điểm tâm cho Nhậm Sơ ăn, hơn nữa chưa từng lặp lại.
Bận rộn hơn bốn mươi phút, Lư Vãn Vãn mang lên mũ len ra cửa.
Nghe nói, hôm nay thị trấn Thiển Đảo sẽ có tuyết rơi lớn. Sau khi có dự báo thời tiết, mọi người đều đang chờ mong, Thiển Đảo mấy năm nay còn chưa có tuyết, hơn nữa rất nhiều năm đều chưa từng có tuyết lớn.
Bọn họ đều muốn nhìn xem Thiển đảo khi phủ một lớp tuyết trắng sẽ bộ dáng như thế nào.
Dọc theo đường đi rất lạnh, Lư Vãn Vãn thổi hơi vào trong tay, thời gian hơi ấm dừng lại rất ngắn, đầu ngón tay lại một lần nữa trở nên lạnh băng. Cô kéo kéo cổ áo đi một cách nhanh chóng .
Cô tìm một mái nhà tránh gió, nằm ở giữa hai căn chung cư cao cấp, bên cạnh còn cách một hàng rào sắt, cô đứng ở góc tường gọi điện thoại cho Nhậm Sơ.
Không đến hai phút, Nhậm Sơ từ trên phòng chạy ra tới, nhìn quanh bốn phía, tựa hồ không phát hiện thân ảnh của Lư Vãn Vãn. Thời điểm đang muốn gọi điện thoại thì Lư Vãn Vãn hướng anh vẫy vẫy tay, Nhậm Sơ lúc này mới thấy cô trong một góc đang đi qua đi lại, mặt đều đỏ do lạnh.
"Em gọi tôi đi lấy không phải tốt hơn sao? Ngốc chết mất!" Nhậm Sơ cởi áo lông vũ trên người ra, ném qua hàng rào, trực tiếp ném tới trên đầu Lư Vãn Vãn, "Mặc vào đi."
Lư Vãn Vãn nhanh chóng từ bên ngoài hàng rào đưa trở về: "Tôi đưa đồ cho anh liền đi luôn, anh đừng đưa quần áo cho tôi, nếu lại bị người thấy thì không giải thích rõ được."
"Em vào đi." Nhậm Sơ nói.
"Làm gì vậy?"
"Đi lên phòng tôi ngồi ấm một chút."
"Không cần đâu. Kí túc xá nam, nữ sinh sao có thể đi vào?"
"Tôi có quen với quản lí."
Lư Vãn Vãn trợn trắng mắt: "Quản lí kí túc xá nữ anh cũng nói rất quen, ngày hôm sau liền truyền ra tai tiếng, quen thì có ích lợi gì, phòng tránh vẫn đáng tin hơn!"
Nhậm Sơ đánh giá cô trong chốc lát nói: "Em sao lại mặc ít như vậy? Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi không biết sao?"
Cô hôm nay mặc một cái áo khoác màu hồng, bên trong là một chiếc váy len dài, chân mang bốt ngắn. Đây Chính là quần leggings hơi mỏng, cô nghe người ta nói đây là cái quần ma thuật gì đó, mặc vào một chút đều không thấy lạnh. Mặc vào về sau mới biết được chính là gạt người nhưng biết thì đã chậm. Giờ phút này, cô chỉ có thể căng da đầu nói: "Anh biết cái gì, đây là mỹ lệ động lòng người!"
Nói xong, cô đưa lại đây một cái hộp, bên trong là bánh Brownie trắng cô tự làm.
"Nhanh ăn lúc nóng đi. Tôi dùng chocolate trắng, quả hạch từ Hawaii, nếu ngươi không thích ăn thì trước nhịn một chút, lần sau nói cho tôi anh thích ăn cái quả hạch nào, tôi làm lại cho anh." Lư Vãn Vãn hít hít cái mũi, cô giống như bị cảm lạnh.
"Em tiến vào, vẫn là tôi đi ra ngoài?" Nhậm Sơ bỗng nhiên nói.
"Hả? Làm gì vậy?"
"Để tôi lên phòng, lấy chìa khóa xe, tôi đưa em trở về."
"Đừng đừng đừng! Hai ta không thể ở cùng nhau, rất nguy hiểm."
"Uông Úc Dương đang ở chỗ của tôi, em có muốn cậu ta bồi dưỡng một chút cảm tình không?"
Lư Vãn Vãn nháy mắt gật gật đầu nói: "Vậy tôi liền đi lên!"
"Để tôi nói với người quản lí một tiếng mở cửa cho em."
"Không cần phiền toái như vậy, bị quá nhiều người biết không tốt, quản lí miệng rất lớn!"
"Vậy em muốn trèo tường tiến vào sao?" Nhậm Sơ nhìn thoáng qua hàng rào sắt, có hai mét rất cao, anh trèo qua còn có thể, còn đối với Lư Vãn Vãn phỏng chừng quá sức.
"Trèo tường làm gì, trèo tường sẽ bị trừ điểm học tập. Anh đợi tôi chui vào đi." Lư Vãn Vãn nói xong liền đem áo khoác cởi ra, ném cho Nhậm Sơ, sau đó từ giữa hai thanh hàng rào có khoảng cách khá lớn chui đi vào.
Lư Vãn Vãn hướng tới anh chớp đôi mắt: "Đầu nhỏ cũng có chỗ tốt."
Đi đến phòng của Nhậm Sơ, Uông Úc Dương quả nhiên ở, thời điểm anh thấy Lư Vãn Vãn, còn sửng sốt một chút, tựa hồ có chút kinh hoảng thất thố.
Lư Vãn Vãn nhưng thật ra rất lịch sự mà chào hỏi anh, Uông Úc Dương toàn bộ cuộc nói chuyện biểu tình đều cứng đờ.
"Phạm Nghị học trưởng không có ở đây sao?" Lư Vãn Vãn thuận miệng hỏi.
"Kiểm tra tiết mục." Nhậm Sơ vừa nói vừa đi đổ ra một ly sữa đậu nành nóng.
Lư Vãn Vãn tiếp nhận nói lời cảm ơn, đôi mắt thoáng nhìn thấy bồn nước vẫn còn lưới lọc còn không có rửa sạch cặn màu trắng tựa hồ như là bã đậu?
Nhậm Sơ cũng chú ý tới ánh mắt của Lư Vãn Vãn, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói câu: "Phạm Nghị gần đây dùng cái này làm mặt nạ, cậu ta trắng lên em phát hiện ra không?"
Lư Vãn Vãn thập phần mờ mịt máy móc gật gật đầu, kỳ thật cô căn bản không có phát hiện ra cái gì.
Uông Úc Dương đang dùng Xbox chơi 《 Thật tam quốc vô song 》, Uông Úc Dương chơi nhân vật là một cái đáng yêu loli, mặt tròn phì phì nhìn vô cùng đáng yêu. Lư Vãn Vãn đối lập một chút chính mình cùng với nhân vật trò chơi của Uông Úc Dương, khác biệt rất lớn, nguyên lai anh ta thích loại loại hình này. Đánh trong chốc lát, Uông Úc Dương đại khái là khá mệt mỏi nên bắt đầu ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
"Học trưởng, gần đây anh không đi góc ngoại ngữ sao?" Lư Vãn Vãn tìm cái đề tài để nói chuyện.
"Tôi...... hẳn là nên đi sao?" Thời điểm Uông Úc Dương nói lời này liền nhìn Nhậm Sơ liếc mắt một cái, Nhậm Sơ dường như không có việc gì mà nhìn về phía TV.
"Học trưởng có phải hay không không hay dùng WeChat?"
Uông Úc Dương đôi mắt xoay chuyển, Nhậm Sơ không có phản ứng gì, anh cũng không biết nên trả lời như thế nào, liền cười cười cho qua, sau đó móc di động ra bắt đầu chơi 《 Anipop 》.
Lư Vãn Vãn liếc mắt một cái, màn thứ 546 cần phải phá khối. Uông Úc Dương chơi ba lần cũng chưa qua màn, Lư Vãn Vãn nhịn không được nói: "Em có thể thử một được không?"
Tuy rằng có chút chần chờ nhưng Uông Úc Dương vẫn đem điện thoại đưa cho Lư Vãn Vãn, Lư Vãn Vãn mỉm cười tiếp nhận, bắt đầu một lần nữa vượt ải. Cô không có lập tức bắt đầu chơi, mà là trước quan sát mười mấy giây, liền khi màn hình di động gần tối đi, thời điểm Uông Úc Dương muốn đem điện thoại cầm trở về, Lư Vãn Vãn bắt đầu động, hơn nữa còn không dùng hết số bước số liền thành công qua ải, điểm nhiều hơn rất nhiều mấy người bạn trong xếp hạng.
Uông Úc Dương lòng tràn đầy vui mừng, ải này đã làm anh phải dừng lại hơn một tuần.
"Em rất may mắn." Uông Úc Dương kết luận nói, anh cho rằng loại trò chơi này may mắn chiếm tỉ lệ rất lớn, nhiều lúc hệ thống cũng sẽ trợ giúp.
Lư Vãn Vãn không rõ nguyên do: "Em chỉ là tính toán một chút làm thế nào để dùng ít bước nhất để thắng, so với tính toán của em không được chênh lệch quá nhiều."
Uông Úc Dương nhíu nhíu mày: "Em sao có thể biết được tiếp theo nó sẽ ra màu gì?"
Lư Vãn Vãn cười nói: "Mỗi một ván đều có một số màu cố định, đem xác suất tính ra sau đó cho lập ra một cái phương trình sau đó giải ra là được."
Uông Úc Dương là một học sinh khoa văn,tuy rằng mỗi chữ đều nghe rõ nhưng cũng không rõ, nhưng không thể không thừa nhận, Lư Vãn Vãn rất lợi hại.
"Về sau nếu có ải không qua được, có thể tìm em được không?"
"Đương nhiên có thể, học trưởng!" Lư Vãn Vãn cười đến phá lệ vui vẻ, cuối cùng cũng được để ý đến, như vậy về sau anh ta liền không thể đối với chính mình làm như không thấy.
Uông Úc Dương cũng lộ ra một cái tươi cười, thời điểm anh cười đôi mắt cong cong đáng yêu một cách tring sáng, quả thực giống một cái học đệ đáng yêu, làm người ta có xúc động muốn niết mặt.
Còn không chờ Lư Vãn Vãn tiến lên niết mặt, người nào đó liền ném lại đây một cái ôm gối: "Cậu nếu không chơi trò chơi thì tớ tắt TV đấy!"
Uông Úc Dương "Ừ" một tiếng: "Tớ hồi phòng ngủ."
Lư Vãn Vãn nhanh chóng tỏ thái độ: "Em cũng đi! Cùng nhau đi!"
"Được." Uông Úc Dương đáp ứng rồi. Lư Vãn Vãn nội tâm nhảy nhót.
Nhậm Sơ cũng đứng lên, cầm áo khoác của chính mình.
Lư Vãn Vãn nhanh chóng nhìn anh một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy?"
"Đưa em về."
"Đừng thêm phiền như vậy học trưởng của tôi! Chờ lúc nữa tôi và Uông Úc Dương cùng nhau trở về, ở trong vườn trường tản bộ, ngày mai chắc chắn có thể ra tai tiếng, hai ta lời đồn sắp bị công phá rồi nha!"
Lư Vãn Vãn nói được mặt mày hớn hở, Nhậm Sơ cười như không cười, "Ồ" một tiếng, đem quần áo buông xuống, cũng nhỏ giọng nói: "Chọn người nhiều địa phương đi."
Lư Vãn Vãn chớp đôi mắt: "Tôi làm việc anh yên tâm!"
Uông Úc Dương đi xong giày rồi, đứng ở cửa chờ Lư Vãn Vãn.
Sau khi ra khỏi phòng của Nhậm Sơ, Lư Vãn Vãn đánh giá Uông Úc Dương liếc mắt một cái, sau đó nói: "Học trưởng, anh ra cửa như thế nào liền chỉ mặc một cái áo lông nha, anh không lạnh sao?" Tuy rằng áo lông rộng màu màu xanh lục cùng với chiếc quần màu đen quần nhìn rất đẹp trai nhưng hiện tại bên ngoài độ ấm đã âm.
Uông Úc Dương giơ cánh tay chỉ lên trên nói: "Không lạnh, anh ở ngay trên lầu."
"Cái gì?"
"Anh đi trước, hẹn gặp lại."
"Hả? Này...... hẹn...... gặp...... lại." Lư Vãn Vãn nhìn theo bóng dáng Uông Úc Dương lên lầu, từng chút biến mất khỏi tầm mắt. Cô như thế nào không nghĩ tới, Uông Úc Dương cũng là ở chung cư cao cấp đâu!
Thị trấn Thiển Đảo quả nhiên là có tuyết rơi, rơi suốt một đêm, phóng nhãn nhìn lại đều là trắng thuần.
Đối với học sinh rất ít khi nhìn thấy tuyết, hôm nay là một ngày đáng giá kỷ niệm, sáng sớm tinh mơ liền có rất nhiều người ở trên sân thể dục chơi ném tuyết, chơi điên đến không được, mặc kệ là thấy ai đều sẽ ném một cái bóng tuyết lại đây. Không ai sẽ sinh khí, bị tạp trúng, liền tùy tay nặn một cái bóng tuyết, phản kích lên.
Cho nên, Lư Vãn Vãn khi ra cửa trên đường đi học, bị một cái bóng tuyết tạp trúng, càng đen đủi hơn lại là mặt. Máu mũi của cô nháy mắt liền chảy xuống. Ném cô là một nam sinh, sức lực rất lớn, vẻ mặt xin lỗi.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, bạn học cậu không sao chứ, tôi đưa cậu đi phòng y tế."
Lư Vãn Vãn che lại cái mũi, lắc đầu, hôm nay có chút xui xẻo nha.
"Không được, vẫn là đến phòng y tế đi, cậu còn có thể đi sao? Muốn hay không tôi cõng cậu?"
"Không cần, cậu có khăn giấy sao?"
Nam sinh lật túi một chút, chỉ móc ra một cái khăn tay: "Cái này được không?"
"Nhiễm máu liền giặt không sạch sẽ."
"Không sau đâu là tôi không tốt."
Lư Vãn Vãn dùng khăn tay che lại cái mũi, đau nhức đến lợi hại, phỏng chừng bộ phận mềm đã bị thương.
"Lư Vãn Vãn làm sao vậy?!" Tống Vinh Vinh cũng đi học, vừa vặn đi ngang qua thấy Lư Vãn Vãn kinh hô một tiếng, "Chảy nhiều máu như vậy, chuyện gì đã xảy ra?" Những lời nói phía sau này là đối với cái nam sinh trước mắt này nói.
Nam sinh càng cảm thấy áy náy, liên tục khom lưng: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi không điều chỉnh được lực của mình, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Nam sinh vóc dáng rất cao, làn da màu nâu lúa mạch, đại khái là chơi đùa từ sáng sớm nên trên mặt có một tầng mồ hôi hơi mỏng, cậu ta lớn lên rất đoan chính, có hương vị ánh mặt trời.
"Tôi không có việc gì, Vinh Vinh, chúng ta đi thôi." Lư Vãn Vãn kéo xuống cánh tay của Tống Vinh Vinh. Tống Vinh Vinh cũng chỉ có thể từ bỏ, trước khi đi còn hung hăng mà trừng mắt nhìn cái nam sinh kia liếc mắt một cái.
Nam sinh tựa hồ giống như vừa mới phản ứng lại đây , hướng về phía các cô hô to một tiếng: "Tôi kêu Đường Lạc, lớp 15 ban 6 hệ máy tính hệ, nếu có gì cảm thấy không thoải mái thì tìm tôi!"
Lư Vãn Vãn vẫy tay xuống cùng Tống Vinh Vinh đi nhanh. Cô ở phòng vệ sinh lau sạch một chút, máu mũi còn không có ngừng, không ngừng mà dội nước lạnh lên mặt, trong thời tiết giá lạnh cả người liền bắt đầu run bần bật.
"Cậu như vậy không thể được, đi, đi phòng y tế."
"Không có việc gì."
"Cậu không đi tớ sẽ gọi điện thoại cho Nhậm Sơ!" Tống Vinh Vinh uy hiếp nói.
Lư Vãn Vãn sửng sốt một chút, chuẩn xác mà tung ra một câu hỏi lại: "Cậu có số điện thoại của Nhậm Sơ sao? Gọi thì anh ta cũng sẽ không tới, tớ cùng với anh ta không có quan hệ. Cậu nhưng thật ra có thể gọi điện thoại cho sư huynh Mạnh Tây Bạch, chúng ta thuộc hệ lâm sàng còn muốn đi phòng y tế mà nói quá mất mặt, chỗ đó của anh ấy hòm thuốc dược phẩm đều đầy đủ hết."
Tống Vinh Vinh trầm mặc, cô thập phần muốn đánh người.
"Mạnh Tây Bạch số điện thoại là gì?"
"Không phải đâu, cậu thân là lớp trưởng không có số điện thoại của trợ giảng sao? Vậy ngày thường cậu như thế nào cùng anh ấy liên lạc chuẩn bị chương trình học nha?" Lư Vãn Vãn mở to hai mắt nhìn, mặt đầy tò mò.
Tống Vinh Vinh nhưng thật ra một bộ không sao cả: "Anh ta bảo tớ nhắn Weibo."
Lư Vãn Vãn: "......" Sư huynh của tôi quả nhiên có đầu óc khác hẳn với người thường!
Lư Vãn Vãn bị cái mũi này làm cho tiết đầu tiên không học được, Tống Vinh Vinh sau khi đưa cô đi tìm Mạnh Tây Bạch liền trở về đi học, mang theo quang vinh nhiệm vụ đó là thay Lư Vãn Vãn làm bút ký.
Mạnh Tây Bạch không thiếu chê cười Lư Vãn Vãn nhưng tốt xấu cũng đem máu mũi của cô ngừng lại, thuận tay còn ở trên cái mũi của cô dán băng . Lư Vãn Vãn nhìn trong gương hai cái miếng dán kia vừa đúng ở giữa mặt mình, nhìn trông cực kì buồn cười. Cô rất là ủy khuất hỏi: "Thế nào cũng phải dán sao?"
"Mũi của em thiếu chút nữa đều gãy, xuống tay cũng thật tàn nhẫn , ai làm?"
"Người nọ cũng không phải cố ý, hôm nay không phải có tuyết rơi sao, trên sân thể dục đều đang chơi ném tuyết."
Mạnh Tây Bạch một bên rửa tay, một bên cười lạnh: "Em là cái ngốc tử sao?"
"Em đi học đây."
"Em gấp cái gì? Tiết sau là của giáo sư Trần, em nói cho sư huynh người nọ gọi là gì?"
"Sư huynh, anh không phải là muốn đi báo thù cho em chứ?"
"Em suy nghĩ nhiều, anh chỉ tìm cậu ta bắt chi trả tiền thuốc men."
Lư Vãn Vãn bĩu môi: "Hình như kêu là Đường Lạc, lớp 15 ban 6 hệ máy tính."
Nguyên bản đang thu thập dụng cụ Mạnh Tây Bạch đột nhiên dừng, anh cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói: "Em ra cửa cẩn thận một chút."
"Làm sao vậy?"
"Đường Lạc này thuộc đội thể dục của trường học, lúc trước vẫn luôn theo đuổi Quan Ái."
"Cậu ta rất thiếu tình yêu sao?"
Mạnh Tây Bạch trên mặt đánh một cái dấu chấm hỏi.
"Anh không phải nói cậu ta theo đuổi Quan Ái sao?"
Mạnh Tây Bạch mắt trợn trắng, móc di động ra, đăng nhập diễn đàn trường học, tìm bảng xếp hạng nữ thần cho cô xem: "Chúng ta trường học có một nữ sinh gọi là Quan Ái! Ở lúc bình chọn hoa bại bởi em do thiếu có mấy phiếu, em có thể hay không chú ý trường học tin tức một chút a, suốt ngày đều suy nghĩ cái gì đâu."
"Có phức tạp sao như vậy ......"
"Em coi như là đây là giả thiết của anh, cẩn thận một chút tổng sẽ không sai. Thời buổi này hộ hoa sứ giả đầu óc sau khi bị hỏng đều rất đáng sợ em biết không?"
Lư Vãn Vãn giả vờ tán đồng gật đầu, trên thực tế, nội tâm vẫn là không quá lý giải, sư huynh của mình vì cái gì mỗi ngày đều xem tin tức bát quái, thành tích học tập vẫn còn tốt như vậy?
Cả ngày Lư Vãn Vãn đều cảm thấy cái mũi ê ẩm, cô cách mỗi năm phút liền soi gương một lần, sợ hãi thật sự theo như lời nói của Mạnh Tây Bạch, mũi của cô bị gãy. Nhìn cái mũi hồng hồng, cô nghĩ trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất vẫn nên không ra khỏi cửa.
Chính là ở lúc sau khi cô hạ quyết tâm không được vài phút, Uông Úc Dương phá lệ mà gửi cho cô một cái WeChat.
Uông Úc Dương: Lúc nữa em có rảnh không?
Lư Vãn Vãn ngao một tiếng từ trên giường chạy xuống dưới, mặt khác ba cái bạn cùng phòng đang ôn tập vẻ mặt đều rất mờ mịt.
"Cậu mua vé số trúng thưởng sao?" Tiêu Tiêu hỏi.
"Di...... Vì cái gì cảm thấy cái cảnh tượng này giống như đã từng gặp ở đâu rồi?" Cố Kiều sờ sờ cằm.
Lư Vãn Vãn trên miệng cười ngây ngô: "Uông Úc Dương anh ấy hẹn tớ! Có phải hay không muốn tỏ tình với tớ?"
Cố Kiều "Ồ" một tiếng, nói: "Khó trách cảm thấy quen thuộc như vậy, hơn hai tháng trước, thời điểm An Gia Tiên gửi WeChat hẹn cậu cũng là cái cảnh tượng này."
Lưu Tâm Di đứng lên, ôm lấy bả vai Lư Vãn Vãn, nói lời thấm thía: "Cậu đừng đi, dựa theo kinh nghiệm lần trước, khẳng định không phải chuyện tốt gì. Vì sự phát triển lâu dài, cậu vẫn nên cự tuyệt đi."
"Ách......" Được các cô vừa nhắc nhở như vậy, Lư Vãn Vãn ngược lại là có chút sợ hãi, sẽ không tái xuất hiện cái loại tình huống này đi?
Cố Kiều nhìn hảo khuê mật vẻ mặt lo lắng, an ủi nói: "Tới nhưng thật ra cảm thấy, mọi người suy nghĩ nhiều, có lẽ Uông Úc Dương căn bản không phải muốn thổ lộ đâu?"
Quả nhiên, không đến vài giây sau di động lại vang lên, vẫn là Uông Úc Dương: "《 Anipop 》 anh bị dừng ở ải 621, em nếu có rảnh thì có thể tới giúp anh một chút sao?"
Lư Vãn Vãn một trận trầm mặc, tự mình đa tình đi!
Ba cái bạn cùng phòng "Đó" một tiếng: "Không chơi còn không bằng hay bằng đọc sách!"
Hôm nay nhiệt độ không khí vẫn là rất thấp, Lư Vãn Vãn kỳ thật không phải rất muốn ra cửa, thời điểm đang định cự tuyệt, lại nhận được Vương Hân Vũ cuồng oanh tạc. Vương Hân Vũ nói năng có chút lộn xộn, sau khi đem mười mấy tin nhắn nghe xong, Lư Vãn Vãn mới hiểu được, Vương Hân Vũ hiện tại đang ở dưới lầu của Mạnh Tây Bạch, muốn gặp anh ta nên xin hỗ trợ của mình.
Nghe bối cảnh âm thanh bên kia, giống như cùng người quản lý viên nháo đến không quá vui sướng, hơn nữa Vương Hân Vũ toàn bộ câu nói đều mang theo khóc nức nở, Lư Vãn Vãn một chút liền mềm lòng, phủ thêm áo lông vũ ra cửa.
Mạnh Tây Bạch cũng ở tại chung cư cao cấp.
Lúc trước thời điểm chọn phòng ngủ, lấy điều kiện gia đình của Lư Vãn Vãn, Lư Vãn Vãn hoàn toàn có thể ở được chỗ này nhưng Cố Kiều lại không được, vì có thể cùng bạn tốt tiếp tục ở bên nhau đồng thời cũng xem xét mặt mũi của Cố Kiều, cô mới lựa chọn phòng bốn người bình thường, cũng thực may mắn có thể lại nhận thức thêm được hai cái bạn cùng phòng tốt.
Thời điểm Lư Vãn Vãn chạy tới cửa chung cư cao cấp, Vương Hân Vũ chính là đang ghé vào trên cửa sắt, ai oán mà la hét hướng vào bên trong, người quản lý ngồi ở nơi gác cổng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Vương Hân Vũ, sợ không lưu ý một cái, cái cô nương này liền nháo ra một vài chuyện xấu.
"Cho tôi đi vào......" Vương Hân Vũ thê lương mà kêu một tiếng, năm ngón tay tách ra, dùng sức mà duỗi thân.
Lư Vãn Vãn quả thực nhìn không được, đi qua giữ chặt Vương Hân Vũ, thật vất vả mới đem cô từ trên song sắt lôi xuống dưới.
"Em dâu! Em giúp chị!" Vương Hân Vũ nháy mắt bắt lấy cánh tay Lư Vãn Vãn, đáng thương vô cùng mà nhìn cô.
"Tôi không phải......" Lư Vãn Vãn yếu ớt mà phản bác.
"Sư muội, em giúp chị dâu!"
"......" Cô như thế nào cảm thấy quan hệ có chút loạn đâu.
"Cậu trước buông tay cùng tôi đi qua bên kia. Người ở đây rất nhiều, người quản lý sẽ không để cậu đi vào như vậy, tôi có biện pháp." Lư Vãn Vãn nói.
Vương Hân Vũ nghe lời mà buông lỏng tay ra, điên cuồng gật đầu: "Cậu đáp ứng tôi. Mạnh Tây Bạch trốn tôi đã gần hai tháng rồi, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi chỉ là muốn gặp anh ấy, tôi không nghĩ tới sẽ làm gì với anh ấy, càng sẽ không thương tổn anh ấy. Tôi chỉ là muốn một cái đáp án, như thế nào đột nhiên liền không thích tôi đâu."
Lư Vãn Vãn vỗ vai cô, nhẹ giọng dỗ cô, học theo rất nhiều lời kịch của phim truyền hình an ủi cô: "Rất nhiều chuyện không có đáp án, cậu cũng không cần quá chấp nhất."
Tuy nhiên, Vương Hân Vũ nghe xong, chẳng những không có bình tĩnh, nước mắt ngược lại càng thêm mãnh liệt.
"Sao có thể không có đâu?! Cậu học tập tốt như vậy thì chắc chắn là biết 《 thuyết tương đối 》đi, hầu hết mọi việc đều có một cái tương đối chính xác đáp án. Cho nên anh ấy đối xử với tôi như vậy, khẳng định cũng là có đáp án."
Lư Vãn Vãn cẩn thận nhớ lại, 《 thuyết tương đối 》còn có thể được lí giải như vậy sao?
"Tóm lại, hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy anh ấy, cậu giúp tôi đi."
Do Vương Hân Vũ luôn mãi cầu xin nên Lư Vãn Vãn rốt cuộc cũng gật đầu.
"Cậu đi cùng tôi, tôi biết bên kia cái hàng rào có một khe hở khá lớn, có thể chui vào."
Vương Hân Vũ đi theo Lư Vãn Vãn rẽ trái rẽ phải mà đi vào một góc, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra mỗi thanh sắt có cái gì khác nhau, Lư Vãn Vãn đem áo lông vũ cởi ra, dễ như trở bàn tay mà chui đi vào, sau đó lại mặc áo lông vũ vào. Vương Hân Vũ không thể không kinh ngạc cảm thán, còn có loại này thao tác!
"Tôi có thể không?" Vương Hân Vũ có chút hoài nghi chính mình.
Lư Vãn Vãn nhìn một chút rồi nói: "Đầu có thể qua được thì thân thể liền có thể qua được, nếu không cậu cứ thử xem?"
Vương Hân Vũ suy nghĩ về Mạnh Tây Bạch, sau đó lại nghĩ về khoảng thời gian tốt đẹp đã qua đi của hai người, cắn răng một cái, dậm chân, cởi áo khoác ra, bắt lấy thanh sắt, thò đầu vào. Cô xê dịch đầu vào bên trong, cọ cọ, sau đó...... liền bị kẹt lại.
Thời điểm đầu Vương Hân Vũ vừa bị kẹt ở giữa hai thanh sắt Lư Vãn Vãn đã bị kinh hãi, cùng lúc đó phía sau lại vang lên tiếng của Nhậm Sơ: "Tiểu Vương, đầu em lớn bao nhiêu em không biết sao?"
Vương Hân Vũ khóc không ra nước mắt: "Em......Có thể trách em sao?"
"Vãn Vãn, đi kêu bảo an lại đây hỗ trợ."
"Không được! Quá mất mặt!" Vương Hân Vũ cực lực phản đối.
"Vậy để tôi kêu sư huynh tới hỗ trợ?"
Nhậm Sơ gật đầu: "Bảo anh ta mang một ít công cụ tới."
"Không được! Bị anh ấy thấy, tôi thà rằng đi tìm chết!"
"Em hiện tại đi tìm chết cũng không có gì khác nhau, gọi điện thoại cho Mạnh Tây Bạch đi."
Lư Vãn Vãn nghe theo phân phó, gọi điện thoại cho sư huynh, không tới năm phút, Mạnh Tây Bạch liền mang theo thùng dụng cụ tới. Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ chia tay hai tháng Mạnh Tây Bạch không có nhìn thấy Vương Hân Vũ liền chạy.
"Để tôi tự thử xem xem có thể hay không đem đầu rút ra đi......" Vương Hân Vũ yếu ớt mà nói một câu.
"Đừng nhúc nhích. Nhậm Sơ giúp một chút." Mạnh Tây Bạch cho Nhậm Sơ một cái cây nạy, hai người hợp lực đem hàng rào sắt bẻ cong một chút.
"Thử xem đầu có thể lùi về hay không." Mạnh Tây Bạch nói.
Vương Hân Vũ "Vâng" một tiếng, đầu chậm rãi từ trong song sắt lui đi ra ngoài, cô cúi đầu, nước mắt đã sớm chứa đầy, cúi đầu liền chảy xuống dưới, cô nhanh chóng lau mặt.
"Cảm ơn." Vương Hân Vũ lại lần nữa ngẩng đầu, đã thay là một gương mặt tươi cười, cứ việc có một chút chật vật như vậy.
"Trở về đi."
"Em tới cũng đã tới rồi, đi vào chờ lát nữa không được sao?"
"Phòng ngủ của nam sinh, em vào không được."
"Em có thể! Anh đợi em chui vào đi." Vương Hân Vũ nói xong liền lại một lần nữa đem đầu duỗi đến chỗ lan can, lại bị Mạnh Tây Bạch một phen ngăn cản. Sau đó anh bắt đầu nỗ lực bẻ lan can, đem lan can khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí, ban đầu liền có một chút hơi mở rộng cũng làm cho cân bằng.
"Mạnh Tây Bạch!"
"Được rồi, hiện tại em vào không được. Có thể đi trở về."
Vương Hân Vũ nhìn chằm chằm Mạnh Tây Bạch, nước mắt lại một lần vỡ đê: "Mạnh Tây Bạch, anh vì cái gì muốn làm như vậy? Em chỉ là muốn gặp anh cùng em ăn cái sinh nhật không được sao? Anh rõ ràng rất thích em, vì cái gì, vì cái gì vậy?"
"Anh đã còn không thích em, giữa anh và em giống như cái hàng rào này, mọi người nên quay trở lại với cuộc sống của từng người, em về sau vẫn có thể tới tìm anh nhưng anh sẽ làm như em không tồn tại. Vương Hân Vũ, em về nhà đi."
Vương Hân Vũ cười lạnh một tiếng, xoay người chạy đi.
Mạnh Tây Bạch xoay người, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lư Vãn Vãn tựa hồ từ trên khóe mắt của anh thấy được nước mắt, cô rất hoài nghi có phải hay không chính mình hoa mắt. Nói cách khác, rõ ràng thích vì cái gì muốn tách ra? Vì cái gì muốn làm thương tổn? Thích, chẳng lẽ còn không phải là muốn ở bên nhau sao?
Chính là thật lâu về sau, cô mới có thể hiểu được cảm giác của Mạnh Tây Bạch khi đó, nguyên lai lẫn nhau thích nhưng cũng chưa chắc là có thể đủ thiên trường địa cửu.
"Sư huynh, anh muốn hay không đuổi theo cô ấy?"
"Không cần. Có Nhậm Sơ ở đó."
Nhậm Sơ đối với Mạnh Tây Bạch có cực đại bất mãn, không bằng lòng với thái độ anh đối đãi tình cảm cùng phương thức xử lý. Nhưng anh vẫn là đuổi theo Vương Hân Vũ, dù sao cũng là em họ của mình. Anh nhìn thoáng qua Lư Vãn Vãn: "Em có thể tự mình trở về được chứ?"
Vừa xảy ra chuyện náo loạn như vậy, cô đã không còn muốn đi gặp Uông Úc Dương nữa, vì thế gật gật đầu, thời điểm vừa mới chuẩn bị nắm thanh sắt, bỗng nhiên nhớ ra: "Nhị sư huynh, anh chặt đứt con đường ra của em, em nào đi ra ngoài như thế nào a?"
"Đi từ cửa chính." Mạnh Tây Bạch nói.
"Chính là người quản lí có nói nữ sinh không thể đi vào."
"Anh đã đặc biệt công đạo với người quản lý, không cho cái nữ sinh Vương Hân Vũ này đi vào, mặt khác cậu ta mặc kệ."
Lư Vãn Vãn tặc lưỡi, nhị sư huynh thật đúng là rất tàn nhẫn a!
Cuối cùng vẫn là Nhậm Sơ mang theo cô đưa đi ra ngoài, anh dặn dò hai câu rồi vội vàng đuổi theo Vương Hân Vũ.
Ở trên đường trở về, Lư Vãn Vãn nhận được điện thoại của An Gia Tiên.
Điện thoại ở đầu bên kia An Gia Tiên mười phần nôn nóng: "Vãn Vãn, cậu có biết Lương Hạ có thể sẽ đi đến nơi nào sao? Tớ tìm không thấy cô ấy. Từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn cũng chưa tìm được, tớ lo lắng cô ấy xảy ra chuyện."
"Cậu đừng vội, nơi các cậu thường xuyên đến đều đã đi tìm sao? Trường học của cô ấy cậu đã đi sao?"
"Đều đã tìm nhưng là tìm không thấy cô ấy."
"Vậy trước kia cô ấy có hay không cùng cậu nói qua nơi đặc biệt thích hoặc là muốn đi không?"
"Tớ......"
An Gia Tiên trả lời không được, Lương Hạ rất thích cùng anh nói chuyện phiếm, nói qua rất nhiều rất nhiều lời nói, anh không có cách nào đem mỗi một câu đều ghi tạc trong lòng, anh bắt đầu ở trong đầu nhanh chóng hồi ức lại những địa điểm có thể liên quan.
Trong điện thoại an tĩnh hồi lâu, Lư Vãn Vãn đột nhiên nghĩ tới cái gì.
"Nơi nào của thị trấn Thiển Đảo thị có thể ngắm sao tương đối tốt?"
"Bảo tàng hiên văn khoa học kỹ thuật còn có đài thiên văn."
"Chúng ta phân công nhau hành động, cậu ở đâu?"
"Tớ cách bảo tàng thiên văn khoa học kỹ thuật tương đối gần một ít."
"Vậy được nếu tìm được rồi thì thông báo qua điện thoại."
"Vãn Vãn, cảm ơn."
Trước khi ngắt điện thoại, An Gia Tiên nhẹ giọng nói. Cô không có đáp lại, để cho anh có thể nhanh chóng đi tìm.
Lư Vãn Vãn nhớ rõ, Lương Hạ đã từng cùng chính mình nói qua, cô muốn nhìn thấy một ngôi sao sáng nhất trên trời đêm, đem tất cả những không vui cùng ủy khuất đều nói cho ngôi sao, bởi vì ngôi sao thiện lương sớm muộn gì đều sẽ biến thành sao băng mất đi, như vậy tất cả những năng lượng tiêu cực của cô đều sẽ rời xa cô, cô vẫn là một cái mặt trời vui tươi.
Lư Vãn Vãn ra cổng trường đi xe thẳng đến đài thiên văn, nửa giờ sau, thời gian đã khuya, đài thiên văn cơ hồ đã không có người nào tới, cô đi thang máy lên đến đỉnh tầng. Sân thượng được xây thành vòng tròn, có tám đài kính viễn vọng, bỏ tiền vào liền có thể sử dụng. Vào lúc thời tiết tốt, rất nhiều người đều tới nơi này để xem ngôi sao.
Quả nhiên, ở một cái kính viễn vọng phía bắc có một người đang ngồi dưới cái lạnh, cô run bần bật vì gió lạnh, tóc dài rối tung, gắt gao mà ôm lấy chính mình.
"Lương Hạ." Lư Vãn Vãn gọi cô một tiếng, ngồi xổm ở trước mặt cô, nắm lấy tay cô, cơ hồ không hề có độ ấm. Hô hấp của cô ấy rất mạnh còn có nồng nặc mùi rượu. Lư Vãn Vãn nhanh chóng đem áo lông vũ cởi ra, bao lấy Lương Hạ.
"Cậu nghe được tớ đang nói chuyện sao? Lương Hạ, cậu làm sao vậy? Nói một câu đi!"
"Vãn Vãn......Người tìm được tớ, vì cái gì lại là cậu đâu?"
"An Gia Tiên cũng đang tìm cậu, tìm cậu một ngày một đêm, cậu mau cùng tớ trở về, còn có thể đi sao?" Lư Vãn Vãn có ý đồ đem Lương Hạ nâng dậy, nề hà sức lực lại không đủ lớn, Lương Hạ lại là nửa điểm sức lực cũng không có.
"Ngày đó, cậu vì giúp tớ nên bị hất Coca, cậu ấy đưa cho cậu cái áo khoác, cậu liền quăng cho tớ. Tớ giặt sạch sẽ, vẫn luôn muốn trả lại cho cậu ấy, chính là tớ không biết cậu ấy là ai. Sau lại phân ban, cậu mang theo cậu ấy tới gặp tớ. Tớ muốn đem quần áo trả lại cho cậu ấy, chính là cậu ấy một chút đều không nhớ rõ tớ. Vãn Vãn, là tớ thích cậu ấy trước, như thế nào liền thành tớ đoạt người trong lòng của cậu? Vãn Vãn, cậu nói cho ta đi......" Lương Hạ ghé vào trong lòng ngực Lư Vãn Vãn gào khóc lớn, Lư Vãn Vãn chỉ có thể nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, cho cô ấm áp.
"Thực xin lỗi, Lương Hạ, tớ không biết. Để tớ gọi điện thoại cho An Gia Tiên, cậu ấy đã tìm đến điên rồi."
"Không được gọi! Lư Vãn Vãn! Cậu không được gọi, cậu đi đi! Tớ muốn An Gia Tiên chính mình tới tìm tớ. Tớ muốn cùng cậu ấy là người tâm hữu linh tê chỉ có một người là tớ! Cậu đi đi!" Lương Hạ đột nhiên đứng lên, dùng sức mà đẩy Lư Vãn Vãn một chút. Lư Vãn Vãn ngón tay xẹt qua màn hình, di động rơi xuống đất, một hồi điện thoại liền gọi đi ra ngoài.
* Cụm "tâm hữu linh tê" được sử dụng như ngầm ám chỉ mặc dù bản thân đang xa cách với người mình thương nhưng tâm ý tương thông, lúc nào cũng nhớ đến người, muốn có được một đôi cánh chim phượng hoàng để bay đi gặp người.
Lư Vãn Vãn lảo đảo vài bước, đứng vững vàng thân hình, cô nỗ lực áp lửa giận: "Có trở về hay không?"
"Ngươi cút đi! Ai muốn cùng cậu làm bạn, cậu cho rằng tôi thật sự nguyện ý bị cậu bảo hộ? Ban đầu bọn họ chỉ là khi dễ tôi một chút cũng liền thôi, chính là là cậu xen vào việc của người khác, bọn họ chán ghét cậu, bởi vì tôi có quan hệ với cậu , mỗi ngày đều ở bắt nạt tôi! Cậu biết tôi vì cái gì mùa hè không mặc váy ngắn sao? Bởi vì trên đùi tôi bị bọn họ rạch mười mấy vết sẹo, đều là bởi vì cậu, bởi vì bọn họ hận cậu, mà tôi là người bị cậu chiếu cố, liền thành đối tượng cho bọn họ hết giận! Lư Vãn Vãn, tôi đã sớm hận thấu cậu!"
"Tôi...... Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết sẽ như vậy. Lương Hạ......"
"Lư Vãn Vãn, hiện tại tôi chỉ hy vọng, cuộc sống của tôi không cần gặp lại cậu. Cậu đời này không được lại cùng gặp mặt An Gia Tiên."
"Được, tớ đáp ứng cậu, về sau tớ sẽ không xen vào cuộc sống của các cậu, tôi đã...... Có người yêu thích rồi."
"Cậu thích Nhậm Sơ đi."
"Tớ......"
"Vãn Vãn, Cậu vĩnh viễn cũng không lừa được tôi."
Lư Vãn Vãn trầm mặc.
"Chính là cậu không dám thích hắn, các cậu chênh lệch quá lớn, một nửa công trình của ba cậu nhận thầu đều dựa vào Nhậm thị xí nghiệp nuôi sống. Nhậm gia là tuyệt đối sẽ không đáp ứng các cậu ở bên nhau, cậu sợ hãi đến lúc đó sẽ giận chó đánh mèo với ba cậu, làm ba cậu phá sản. Cho nên, các cậu vĩnh viễn đều sẽ không ở bên nhau. Tôi không nghĩ tới, cao cao tại thượng tự cho là đúng chúa cứu thế cậu cũng sẽ tự ti. Cậu liền thừa nhận cũng không dám, cậu nỗ lực mà theo đuổi nam sinh khác nhưng là bọn họ căn bản là không dám đến gần cậu, vì cái gì đâu? Bởi vì bọn họ không dám đắc tội Nhậm Sơ. Cậu bị nguyền rủa......"
Là như thế này sao? Lư Vãn Vãn không thể không thừa nhận, Lương Hạ là người nhất hiểu cô nhất, Lương Hạ nói mỗi một câu đều ở nơi yếu đuối nhất của ôc. Cô nhắm lại hai mắt, tim lần lượt đập gia tốc, đều không phải là không có đạo lý.
"Tớ thích Nhậm Sơ nhưng là chuyện này cùng bất luận kẻ nào đều không có quan hệ, tớ làm cái gì cũng đều là chuyện của tớ."
"Kỹ nữ hào khí mười phần, nhanh chóng cút cho tôi!"
"Nếu thật sự theo như lời cậu nói, vậy cậu thích An Gia Tiên sao?" Lư Vãn Vãn hỏi ngược lại.
"Cậu......" Lương Hạ chán nản, hung tợn mà nhìn Lư Vãn Vãn.
Một lát an tĩnh, thanh âm trong điện thoại đột hiện vang lên, trong điện thoại người kia tựa hồ cực kì nôn nóng, anh cơ hồ là quát: "Lư Vãn Vãn, em đang ở nơi nào?!"
Lư Vãn Vãn ngây ngẩn cả người, cô cúi đầu tìm được di động bị vứt bỏ của mình, màn hình sáng lên, mặt trên thình lình hiện lên đang trò chuyện cùng với Nhậm Sơ ......
"Gọi nhầm!" Cô nhanh chóng tắt điện thoại, thậm chí liền tự hỏi cũng chưa kịp nghĩ.
Lư Vãn Vãn nắm chặt di động, tâm tình hồi lâu đều không bình phục xuống dưới, Lương Hạ nhưng thật ra lại nở nụ cười, lảo đảo lắc lư mà đứng lên nói: "Cậu mặt ngoài thoạt nhìn rất cường thế, trên thực tế gặp được bất luận cái gì sự tình cùng chính mình có quan hệ đều chân thực, bằng không cậu đã sớm cùng An Gia Tiên ở bên nhau."
"Cậu nói đúng, tớ đối người khác luôn luôn rất cường thế, cho nên, cậu đi theo tớ đi." Lư Vãn Vãn sửa sang lại tâm tình, mạnh mẽ lôi kéo Lương Hạ đang say khướt rời đi đài thiên văn.
Từ trên tháp xuống dưới, dọc theo ven tường đi, đèn đường cách một đoạn lại sáng lên một đoạn để tiết kiệm điện. Đường đi là phải xuống sườn núi cho nên Lư Vãn Vãn lôi kéo Lương Hạ không phối hợp như vậy, có chút cố hết sức. Trên vách tường dây thường xuân đã khô héo, có lẽ thời điểm sang năm xuân về hoa nở sẽ lại một lần sống lại.
Lương Hạ về sau cũng đã lăn lộn mệt mỏi, đem cánh tay khoác trên vai của Lư Vãn Vãn trên vai, nửa mộng nửa tỉnh mà hoạt động nện bước.
Lư Vãn Vãn hô hấp càng ngày càng dồn dập, cô cảm giác được chính mình sắp cạn kiệt hết sức lực, An Gia Tiên sao còn không có tới, nếu có thể có người giúp mình thật là tốt biết bao. Vì cái gì cũng không có xe taxi đi ngang qua đâu?
Tựa hồ là nghe được lời kêu gọi của cô, từ trong một góc bỗng nhiên đi ra bốn người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ nhếch miệng cười cười nói: "Bạn học có cần hỗ trợ hay không?"
Lư Vãn Vãn không có dừng lại bước chân, cô ngửi được trên bốn người kia có mùi rượu nồng nặc cùng thuốc là hỗn tạp, từ trong lòng cô không xếp bọn họ vào thuộc thể loại người tốt. Lư Vãn Vãn không có trả lời bọn họ, tránh đi người đang chắn ở trước mặt, bước nhanh đi.
Nhưng điều này cũng không thể làm các cô thoát ra khỏi khốn cảnh, các cô rất mau lại bị người vây quanh. Lúc này ở dưới đèn đường, cô thấy rõ mấy người này, tuy rằng là mùa đông nhưng bọn họ lại ăn mặc không nhiều lắm, tay áo còn cố ý mà vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay, trên cánh tay đều có một cái hình xăm màu xanh lá, trên mặt đều có vài vết sẹo.
"Người bạn này của em uống say, nếu không để mấy ca ca tìm một chỗ, làm cô ấy tỉnh rượu?"
"Cảm ơn, tôi cảm thấy không cần."
"Tiểu cô nương không cần vừa mở miệng liền cự tuyệt, như vậy không lễ phép, có cần ca ca dạy em không?" Một người nam nhân duỗi tay sờ về phía mặt của Lư Vãn Vãn, cô nhanh chóng né tránh, cau mày nói: "Cánh tay các anh không lạnh sao?"
Bốn người nam nhân hiển nhiên không dự đoán được sẽ nghe được cái vấn đề như vậy, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cả người run bần bật, trong nháy mắt đều cảm thấy đối phương là ngốc × nhưng để giữ gìn mặt mũi, bọn họ chỉ có thể càng thêm hung ác.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay thế nào cũng phải hảo hảo dạy lại cô em!" Một người nam nhân trong đó đưa mắt ra hiệu, mặt khác ba người vây quanh đi lên.
Lư Vãn Vãn trong giây lát ngồi xổm xuống, hai ngọn đèn xe chợt sáng lên, chiếu thẳng tới đôi mắt của bốn cái nam nhân này. Bọn họ lập tức bị hoảng loạn không mở ra được mắt, miệng mắng to một tiếng: "Cái nào ngốc ×, chiếu loạn đèn xe?!"
Nhậm Sơ từ trên Cherokee xuống dưới, dùng sức mà đóng cửa xe, đi vào trong đám người, đứng ở trước mặt Lư Vãn Vãn, đem cô nâng dậy, cũng thuận tiện kéo Lương Hạ một phen. Lương Hạ bị đèn xe này hoảng đến tỉnh rượu không ít.
"Tỉnh rượu liền tự mình đứng vững, đừng liên lụy người khác." Nhậm Sơ thanh âm thực bình tĩnh mà ném xuống một câu làm Lương Hạ cảm thấy không rét mà run.
Nhậm Sơ giải cởi nút thắt áo khoác màu đen, hoạt động xương cốt một chút.
"Anh sẽ không phải là muốn đánh nhau đi?" Lư Vãn Vãn khẩn trương nói.
"Em nếu là sợ hãi liền nhắm mắt lại." Anh nói xong liền đi lên đạp bay một người khiêu khích. Bốn người hoàn toàn không dự đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này, sau khi ngốc lăng hai giây, bốn người vây quanh đi lên cùng xông vào đánh nhau với Nhậm Sơ.
"Đừng đánh! Đừng đánh!" Lương Hạ sợ tới mức hét lên, ở một bên dậm chân, cô nhìn sang Lư Vãn Vãn ở bên cạnh, đẩy Lư Vãn Vãn một chút, "Cậu thất thần làm gì vậy, mau can ngăn đi!"
Lư Vãn Vãn cười lạnh một tiếng: "Làm giống như cậu sao, dùng miệng kêu gào sao? Cậu kêu vài tiếng đừng đánh liền thật sự không đánh?"
"Cậu......" Lương Hạ á khẩu không trả lời được, tuy rằng cô nói đúng nhưng giờ phút này trừ bỏ như vậy còn có thể làm gì?
Lư Vãn Vãn nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện trên tường bị vỡ, trên mặt đất còn có nửa viên gạch, cô nhanh chóng nhặt lên, nhắm tới một người đang định đánh lén sau lưng Nhậm Sơ đập xuống, người nọ xoay nửa vòng, sau đó té xỉu.
Bất thình lình có một cục gạch làm mặt khác ba người cũng dừng động tác, nhìn về phía Lư Vãn Vãn, bọn họ còn không có gặp qua loại tình huống này, một đám nam nhân đánh nhau một cái cô nương xách theo gạch ra tới.
"Tao nghĩ mày đang tìm chết!" Một cái nam nhân xăm mình trong đó nghiến răng nghiến lợi mà nói, xoay người liền chạy về phía Lư Vãn Vãn.
"Ba đối ba, công bằng một chút." Lư Vãn Vãn xách theo gạch, một bên lui về phía sau một bên nói.
Lương Hạ nhìn nhìn hiện trường, chẳng lẽ đem cô cũng cấp tính lên? Cô không có sức chiến đấu gì nha!
Nhưng mà, đúng lúc này, một chiếc xe taxi dừng ở cách xa bọn họ 10 mét, An Gia Tiên nhanh chóng xuống xe chạy vội lại đây. Tài xế taxi cũng còn chưa đi, cách thật xa hô một tiếng: "Này! Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba người nam nhân xăm mình vừa thấy không chiếm ưu thế, nhanh chóng mang theo người nọ đang té xỉu trên mặt đất.
"Nha đầu thúi, huynh đệ của tao nếu có bất trắc gì, bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Cái này thì anh yên tâm, tôi học y, xuống tay rất chuẩn, chắc chắn chỉ cần ngủ một giấc là được, không có di chứng." Lư Vãn Vãn nghiêm trang nói.
Ba người nam nhân xăm mình không chiếm chút ưu thế nào liền mặt mày xám xịt đi rồi.
An Gia Tiên khẩn trương nhìn Lư Vãn Vãn, một câu thăm hỏi tới đến bên miệng lại cấp nuốt trở vào, anh đi đến bên người Lương Hạ, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Lương Hạ nháy mắt nước mắt như suối phun, bổ nhào vào trong lòng ngực An Gia Tiên: "Làm tớ sợ muốn chết, cậu như thế nào bây giờ mới đến, cậu sao bây giờ mới tìm được tớ......"
An Gia Tiên vỗ lưng Lương Hạ nhỏ giọng xin lỗi an ủi cô.
Lư Vãn Vãn ho khan một tiếng, dịch đến bên cạnh Nhậm Sơ, nhỏ giọng hỏi: "Anh có khỏe không?"
"Em là ngốc × sao?" Nhậm Sơ đột nhiên gầm lên một tiếng.
Lư Vãn Vãn bị anh mắng đến lỗ tai đều đau, ủy khuất hỏi: "Tôi đã làm gì?"
"Em vừa rồi vì cái gì muốn khiêu khích bọn họ? Nếu tôi không có tới, em làm sao bây giờ?"
Lư Vãn Vãn nhếch miệng cười cười: "Kỳ thật, lúc hỏi bọn họ có lạnh hay không, tôi đã thấy xe của anh."
Nhậm Sơ lạnh mặt, đem gạch trong tay cô đoạt đi, ném sang một bên: "Em nhặt cái này làm gì? Tôi không phải nói, làm em đứng xem sao?"
"Anh nói chính là nhắm mắt......"
"Còn cãi?"
Lư Vãn Vãn thè lưỡi.
"Lên xe về nhà!" Anh nổi giận đùng đùng mà mở cửa xe ghế phụ ra, đem Lư Vãn Vãn nhét vào trong.
Lư Vãn Vãn nhìn thoáng qua Lương Hạ cùng An Gia Tiên, muốn nói lại thôi.
Nhậm Sơ liếc mắt nhìn bọn họ một cái nói: "Xe quá nhỏ, không ngồi được bốn người, hai người các cậu gọi xe đi."
Thời điểm Nhậm Sơ nói lời này, Lư Vãn Vãn thời điểm nhìn thoáng qua phía sau, chiếc xe Cherokee rộng rãi này, hàng ghế phía sau còn có thể nằm vừa được một người, quả thật là "Xe quá nhỏ".
An Gia Tiên gật đầu: "Cảm ơn."
Xe đi không được vài phút, Nhậm Sơ liền dừng ở bên ven đường.
"Em tới lái." Nhậm Sơ nói.
Hai người trao đổi vị trí, Lư Vãn Vãn lúc này mới phát hiện, tay phải của anh bị thương đang đổ máu.
"Vừa rồi bị thương? Ven đường có tiệm thuốc, anh chờ tôi một chút." Cô không chờ Nhậm Sơ phản ứng lại đã nhanh chóng xuống xe đi vào tiệm thuốc mua cồn i-ốt cùng băng gạc.
Sau khi trở về, cô cũng không có lập tức lái xe mà thật cẩn thận sát trung và băng bó cho anh. Cô trong lòng thập phần áy náy: "Đều là do tôi không tốt, anh không giúp tôi liền sẽ không bị thương. Ngày mai anh còn có thi đấu, làm sao bây giờ, tay anh bị thương, vậy phải làm sao bây giờ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngô......"
Nhậm Sơ hôn cô.
Nụ hôn xảy ra một cách đột ngột rồi lại tuyệt vời không thể tả.
"Em thích tôi?" Nhậm Sơ hỏi.
Thích sao? Cô nghĩ.
Đúng vậy, thích anh.
Chính là, đúng như Lương Hạ nói, cô không thể thích anh. Nếu không, mọi thứ xảy ra giữa bọn họ đều như là cô cố tình làm như vậy, cô không muốn làm bất luận cái cảm tình đáng giá quý trọng nào bị vấy bẩn.
"Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Khó trả lời như vậy sao?" Nhậm Sơ cười cười, tâm tình không tồi. Nga, không chỉ có như thế, giờ phút này tâm tình của anh đặc biệt tốt.
"Em không nói tôi lại hôn em đấy." Nhậm Sơ làm bộ hù dọa cô.
Lư Vãn Vãn né tránh, nhanh chóng khởi động ô tô: "Đừng nháo, an toàn là quan trọng nhất."
Nhậm Sơ lại không trêu chọc cô nữa, thỉnh thoảng lại chỉ đường cho cô một chút, trách móc vài câu về tư thế lái xe của cô.
Như cũ vẫn là anh trước đưa cô trở về.
"Ngày mai nhớ rõ tới xem tôi thi đấu, tôi không đến đón em, đừng đến trễ."
"Ừm, ngày mai muốn ăn cái gì, tôi làm cho anh."
"Bánh bông lan."
"Được."
"Ngày mai sau khi thi đấu xong, nói cho tôi biết em có thích tôi hay không."
"Ách......" Cô lại bắt đầu lo âu, cô gần đây có rất nhiều lo âu a!
"Tôi muốn nghe lời nói thật."
Lư Vãn Vãn cắn chặt răng, dậm dậm chân hỏi: "Vậy anh thích tôi sao?"
"Thi đấu thắng liền nói cho em."
"Giống như không quá công bằng." Lư Vãn Vãn nói thẳng.
"Tôi sẽ không thua, em đi vào đi, tôi nhìn em đi."
Lư Vãn Vãn bị anh đẩy một chút, sau đó đầu cũng không quay lại mà chạy mất, cô chạy tiến vào trong tòa nhà, cách cửa kính trộm nhìn ra bên ngoài nhìn anh. Nhậm Sơ còn chưa đi, cái nhìn lén này vừa lúc bị anh cấp bắt được. Nhậm Sơ cười, phất phất tay. Lư Vãn Vãn lại quẫn bách lại ngượng ngùng, dứt khoát chạy về phòng ngủ.
Cô nhớ tới Nhậm Sơ đột nhiên xuất hiện, nhớ tới Nhậm Sơ giúp cô giải vây, nhớ tới Nhậm Sơ giúp cô đánh nhau, nhớ tới Nhậm Sơ hôn môi...... Cô bắt đầu nghiêm túc tính toán, khả năng cô cùng Nhậm Sơ có thể ở bên nhau.
Nhậm Sơ trở lại chung cư, Phạm Nghị đang rửa mặt xong dán mặt nạ, một khuôn mặt chữ điền rắn rỏi, mặt nạ suýt nữa không đủ dùng......
"Ôi trời ơi! Cậu bị đánh?" Phạm Nghị nói liền đi cầm lấy di động, đối với Nhậm Sơ chụp một hồi, "Lưu cái kỷ niệm!"
"Là đánh nhau, cảm ơn!"
"Thời buổi này còn có người dám đánh Nhậm Sơ cậu? Tại sao vậy?"
Nhắc tới cái này, Nhậm Sơ khóe miệng hơi hơi giơ lên, giống như hôm nay trận đánh này thật sự giá trị nhưng anh cũng không có thói quen thích chia sẻ.
Phạm Nghị thấy hỏi không ra cái gì, liền thay đổi cái đề tài nói: "Thôi, tớ cùng cậu nói chút chuyện. Ngày mai không phải là vòng đấu loại bóng bàn cấp tỉnh của sinh viên sao, ban tổ chức mời một người khách quý! Cậu đoán là ai?"
Nhậm Sơ đem quần áo bẩn cởi ra, ném vào trong sọt quần áo bẩn: "Nên gọi người tới giặt."
"Giặt không quan trọng, tớ cùng cậu nói về cái người khách quý này đi......"
Nhậm Sơ lục lọi ngăn tủ lại hỏi: "Đậu nành của tớ đâu?"
"Chờ lát nữa lại nói đậu nành......"
Nhậm Sơ thở dài, lại một cái áo khoác nói: "Tớ đi siêu thị mua chút đậu nành."
Sau đó, anh liền ra cửa, Phạm Nghị tức giận đến mức đem mặt nạ kéo xuống một phen, ném vào trong thùng rác.
"Khi nào có thể sửa cái tật xấu không nghe người ta nói chuyện này!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip