19. Hồng Bạch Sát
Đóng cọc sống.
Trước đây khi tu cầu, để bảo đảm thân cầu vững chắc, sẽ chôn sống một đôi đồng nam đồng nữ ở giữa cầu, hài cốt người chết chống ở đế cầu, trở thành thần bảo hộ nhịp cầu, thân cầu liền sẽ không sụp.
Sau này tiêu chuẩn hạ thấp, cũng có thể dùng kẻ lang thang chôn sống trấn cầu, một biện pháp tàn nhẫn đến cực điểm, đã từng có nhịp cầu khi phá bỏ di dời đã đào ra một lượng lớn thi cốt bên dưới cầu, bạch cốt giấu đất, tội ác chồng chất.
Trần Lãng hôm nay thiếu chút nữa đã bị người ta chôn.
Tứ thúc đỡ Trần Lãng từ dưới đất đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, cả người ông lão run rẩy, ông nhìn Uông Tuấn, bàn tay dày chai sần, thô to run rẩy kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Uông Tuấn… Cậu hồi nhỏ lớn lên trong thôn, tôi đối xử với cậu không tệ… Tiểu Lãng là em trai cậu…”
Uông Tuấn mặt lạnh tanh, cấp dưới bên cạnh cầm ô cho hắn, nước mưa tí tách rơi xuống, hắn không nhìn Tứ thúc, xoay người nhìn thẳng về phía Phó Vân.
“Vừa rồi đã có người báo cảnh sát, tiếp theo sẽ có luật sư cùng các người tiếp xúc, tất cả chi phí và tổn thất của công trình kiến trúc này từ trước đến nay, tôi sẽ đòi bồi thường từ cậu.” Uông Tuấn nhìn thẳng hắn nói.
Phó Vân nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tìm tôi đòi bồi thường sao?”
Lão thần côn lòng hoảng sợ ở một bên phụ họa: “Chứ còn ai?”
Phó Vân giơ tay: “Nào, ông nói một chút, báo cảnh sát định nói thế nào, tôi đã làm gì?”
“Cậu phá hoại tài sản công cộng, gây ra sự sụp đổ của nhịp cầu chặn mặt đường, tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ công trình của tập đoàn chúng tôi, cậu nói như vậy có đủ để kết án cậu mấy năm, bồi thường hàng chục triệu khởi điểm không?”
Phó Vân đứng trong mưa, khoác áo khoác của Trần Thời Việt, góc áo tí tách chảy nước.
“Đầu tiên, ở đây không có camera giám sát.” Phó Vân cười nói: “Tiếp theo —”
Hắn đưa tay chỉ chỉ tình trạng thê thảm trên mặt cầu phía sau, một bãi hỗn độn, gạch và tro bụi hòa thành bùn lầy, diện tích tường đổ vỡ hoang tàn lan rộng mấy chục mét vuông, những khối đá lớn và tượng đá song song ở bốn phía đầu cầu đều bị đập gãy, lăn xuống bờ đê.
“Nơi này không có dấu vết nổ mìn, cũng không có đội phá bỏ di dời nào đến, trên tay tôi thậm chí không có vũ khí.” Phó Vân mở tay ra với hắn: “Ông tính nói với cảnh sát, tôi một mình, tay không, đã tháo dỡ hoàn toàn một cây cầu lớn như vậy, đúng không?”
Thân hình Phó Vân không tính là cường tráng, bề ngoài nhìn qua là kiểu thanh tú cao gầy, khuôn mặt tuấn tú văn nhã, khí chất ôn hòa, tuyệt đối không có nửa đồng xu quan hệ với đồ đệ dũng mãnh tàn nhẫn.
Lúc này hắn đứng trong mưa, khẽ cười với Uông Tuấn: “Ông chủ Uông, anh cảm thấy cảnh sát tin anh mưu hại người khác lừa gạt tiền bồi thường, hay là tin tôi là Diệt Bá bản thân, vừa rồi búng tay một cái, sau đó tường lỗ tro bụi tan biến?”
Uông Tuấn nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu.
Phó Vân quay người nói với Trần Thời Việt: “Đi thôi, về thay quần áo.”
Trần Thời Việt gật đầu, đỡ Tứ thúc và Trần Lãng, đi theo phía sau Phó Vân, mấy người dưới con mắt mọi người lập tức về thôn, thoáng chốc biến mất trong bóng đêm.
Phó Vân vào cửa nhà, liền hắt hơi hai cái, run rẩy cởi quần áo ướt sũng xuống.
Trần Thời Việt luống cuống tay chân tìm quần áo sạch sẽ cho hắn, lục lọi trong tủ lấy ra máy sấy tóc đặt lên bàn trà.
“Nước đã đun sẵn cho cậu rồi! Phó Vân!”
Phó Vân mơ hồ đáp một tiếng, xoa xoa mái tóc ướt sũng, quần áo nửa người trên dính sát vào người.
Động tác cọ xát của hắn khiến Trần Thời Việt một trận nóng nảy, ra tay một phen kéo quần áo hắn xuống, sau đó ném quần áo khô trong tay cho hắn.
“Người trẻ tuổi, dính chút mưa thì sao chứ.” Phó Vân mặc xong quần áo, trên tóc vẫn còn đọng nước.
“Bây giờ đi vào phòng tắm sấy tóc, đừng để tôi phải giục anh.” Trần Thời Việt xách máy sấy nhét vào tay hắn: “Vốn dĩ dương cương chi khí đã không đủ, lại phát sốt bốc hơi hết thì làm sao bây giờ?”
Phó Vân: “… Cậu mới thiếu dương cương chi khí.”
Trần Lãng vừa trở về liền ngã bệnh, tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng may mắn linh hồn an ổn ở trong thân xác, không có bệnh nặng.
Phó Vân ở trong phòng tắm sấy tóc, điện thoại di động đặt ở phòng khách, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, Trần Thời Việt nhìn thoáng qua, cầm lấy điện thoại đi đến phòng tắm: “Điện thoại của anh.”
Phó Vân buông máy sấy, bắt máy: “Alo?”
“Đại ca! Cứu em! Cứu cứu em!” Người ở đầu dây bên kia gào thét lớn tiếng, làm Phó Vân không thể không đưa điện thoại ra xa một chút.
“Yên tĩnh chút, nói chuyện tử tế, làm sao vậy?” Phó Vân cau mày hỏi: “Ba nhóc lại đánh nhóc à?”
“Chưa! Nhưng sắp rồi! Kỳ thi giữa kỳ tuần trước, tổng điểm toàn bộ môn học của em đứng thứ 4 từ dưới lên trong toàn lớp! Còn tiến bộ được một người đó!” Cậu bé bên kia hớn hở nói.
Phó Vân: “… Rất giỏi, cố lên.”
“Đại ca, vậy nếu em đã tiến bộ, anh có thể đồng ý với em một nguyện vọng nhỏ xíu không?”
Phó Vân trực giác không ổn: “Nói đi.”
“Bài kiểm tra Toán học bị điểm kém, giáo viên muốn mời phụ huynh…”
Phó Vân: “…”
“Anh biết đó, mẹ từ nhỏ không sinh em thông minh… Hồi nhỏ người ta đều có anh trai bảo vệ, chỉ có em cô đơn một mình mỗi ngày bị các bạn nhỏ trong sân bắt nạt…”
Phó Vân quyết đoán nói: “Được rồi dừng lại, gửi cho anh thời gian đến trường và thông tin liên lạc của giáo viên, sau đó nhóc có thể cúp điện thoại.”
“À ha ha ha ha… Cảm ơn anh!” Bên kia hớn hở cúp điện thoại, sau đó lập tức đẩy danh thiếp giáo viên Toán học cho hắn.
Phó Vân hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại, nửa khuôn mặt lạnh băng tái nhợt.
“Đều là cha nuôi khổ sở.” Phó Vân bi thương cảm thán.
“Vừa rồi đó là… đứa nhỏ nhà anh à?” Trần Thời Việt từ phía sau đưa áo khoác cho hắn.
“Ừm, em trai tôi.” Phó Vân không nói quá chi tiết: “Về ngủ đi, Uông Tuấn sẽ không có hành động gì nữa.”
Trần Thời Việt cảnh giác nói: “Sao anh biết?”
Phó Vân rõ ràng mệt mỏi, thần sắc uể oải vỗ vỗ anh: “Dựa theo sự hiểu biết của tôi về loại người này.”
Lời là nói như vậy, Trần Thời Việt vẫn không yên tâm, nằm trên giường nửa đêm, tuy rằng đã buồn ngủ không chịu nổi, nhưng tinh thần trước sau bất an, cố gắng chống đỡ qua nửa đêm, xung quanh vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Trần Thời Việt cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã hơn 10 giờ sáng, tự nhiên tỉnh giấc một mạch, giữa đường cũng không ai gọi anh, mở mắt ra tinh thần sảng khoái.
Trần Thời Việt nhìn thời gian trên điện thoại ngẩn ra, lập tức xoay người xuống giường.
“Phó Vân!”
“Ừm, ở đây, ra ăn sáng.” Phó Vân lười biếng trả lời.
Trên bàn đã bày trứng luộc nước trà và quẩy, Trần Thời Việt ngồi xuống bắt đầu bóc trứng gà: “Buổi sáng anh dậy sớm như vậy ra ngoài mua bữa sáng à?”
Phó Vân cắn một miếng trứng gà: “Ừm, tiện thể sắp xếp rõ ràng một vài việc.”
Trần Thời Việt cầm quả trứng gà chuẩn bị chăm chú lắng nghe.
“Không vội, ăn cơm trước.” Phó Vân thong thả ung dung khuấy sữa đậu nành đường trắng: “Ăn xong tôi nghĩ, sẽ tìm Tứ thúc hỏi đường, sau đó đi xem mộ tổ tiên thật sự của nhà họ Trần.”
Mộ tổ tiên thật sự.
Nơi chôn cất nam đinh của nhà họ Trần.
“À, chuyện mộ địa của Tiểu Giang, tình hình gia đình người ta thế nào rồi?”
Trần Thời Việt mở điện thoại nhìn mấy tin nhắn mới: “Kết quả khám nghiệm tử thi nói là tự sát, hiện trường không có dấu vết vật lộn, cô ấy là tự mình chết đuối.”
“Tam thẩm và Tam thúc không có dị nghị gì, nói thật thái độ này của họ làm tôi hơi sợ hãi, con gái độc nhất, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dễ dàng tiếp nhận như vậy sao?”
Phó Vân cầm cái muỗng, trầm ngâm một lát không nói gì.
“Hôm nay để Tứ thúc bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, hai chúng ta tự mình đi tìm chỗ đó.” Phó Vân đứng dậy thu dọn bát đĩa.
“Khoan đã, trong phòng còn một người nữa, anh giải quyết chị Vương trước đi, quỷ nhập hồn người sống lâu quá, có thể sẽ có ảnh hưởng tiêu cực không?”
Phó Vân vỗ trán: “Hôm qua bận quá, quên mất cô ấy luôn.”
Trong miệng hắn lẩm bẩm vài tiếng “Sai lầm”, sau đó buông bát chạy vào trong: “Cậu rửa bát đi.”
Trần Thời Việt: “…”
Chị Vương vẫn giữ nguyên tư thế bị trói trên ghế ngày hôm qua, bên mép còn một sợi bọt mép còn sót lại, hiển nhiên là tối qua giãy giụa mệt mỏi, lúc này đầu nghiêng dựa vào tường ngủ rồi.
Phó Vân lấy kính từ trong túi ra đeo lên, vừa mở mắt ra, liền thấy trước mắt một đám sương đen đậm đặc, bao quanh trên người chị Vương.
Lệ quỷ, đại hung.
Phó Vân nghĩ thầm.
Trần Thời Việt rửa sạch bát đũa, quét sạch vỏ trứng gà xong rửa tay chuẩn bị đi vào giúp đỡ.
Cửa vang lên một trận tiếng gõ.
“Thời Việt, Thời Việt có ở nhà không?”
Giọng của Tam thúc và Tam thẩm, Trần Thời Việt lau khô tay nhanh chóng chạy ra mở cửa, hai vợ chồng già quần áo trắng, vẻ mặt mệt mỏi, dìu đỡ nhau đứng ở cửa.
“Thời Việt, ngày mai em gái con đưa tang, hồi nhỏ nó chơi thân với con, con đi đưa nó một đoạn, được không?”
Kính Âm Dương Nhãn đối với người sống mà nói, tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì, thân thể phàm thai đeo lâu, thị lực giảm sút mắt đau nhức là triệu chứng nhẹ nhất.
Phó Vân giơ tay xoa xoa giữa trán, bỗng nhiên nhớ tới trước đây hắn cũng có thể không cần đeo kính mà vẫn thấy quỷ.
Huyệt thái dương vẫn còn đập thình thịch.
Phó Vân vừa định tháo kính xuống, bỗng nhiên nghe thấy cửa một trận tiếng bước chân, sương đen dưới kính Âm Dương Nhãn theo tiếng bước chân từ xa đến gần, từng chút từng chút ấp ủ, hóa thành một mảng đen kịt, bao quanh người ngoài sân.
Hắn suýt nữa cho rằng mình hoa mắt, không khỏi nheo mắt lại, nhìn theo hướng sương đen.
Chỉ thấy Trần Thời Việt dẫn Tam thúc và Tam thẩm cùng nhau đi vào.
Phó Vân hít sâu một hơi, cảm thấy sự tình có lẽ có chút khó giải quyết.
✧✧✧✧✧✧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip