35. Rơi xuống Giảng đường
Tiếng gió gào thét trên sân thượng, trong nháy mắt rót vào tai Trần Thời Việt, lúc này anh gần như không nghe thấy gì, chỉ bằng một ý niệm liều mạng giữ chặt Phó Vân và Tiểu Bảo không buông tay.
"Đưa tay cho tôi!" Trần Thời Việt thở hổn hển nói: "Tôi kéo anh lên trước."
Phó Vân khó khăn thở dốc đưa tay lên, Trần Thời Việt bỗng nhiên phát lực, khớp xương khuỷu tay rung lên cạch cạch, phát ra tiếng kéo căng khớp xương đáng sợ, lúc Phó Vân bò lên được thì cả người mềm nhũn như bùn, cánh tay đau rát.
Hắn không kịp quan tâm đến bản thân, liếc nhìn hai người kia, mỗi người một bên túm chặt Lưu Tiểu Bảo, liều chết mới kéo được cậu lên.
Khi Lưu Tiểu Bảo bị kéo lên, theo quán tính bị Trần Thời Việt từ phía sau mạnh mẽ quật xuống đất, suýt chút nữa bị chấn động não.
Cậu đứng tại chỗ, ánh mắt từng chút từng chút lướt qua anh trai cậu đang nằm bẹp dưới đất vì kiệt sức, và Trần ca đang lảo đảo bò dậy.
Sau một thời gian rất dài, Lưu Tiểu Bảo mới chậm rãi phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
"Anh! Anh không sao chứ!" Lưu Tiểu Bảo lập tức bật khóc nức nở, loạng choạng bò đến trước mặt Phó Vân, giây tiếp theo liền gào khóc.
Phó Vân nửa dựa vào lan can, đôi mắt hơi mở, phiếm ánh lệ đỏ hoe sinh lý, mồ hôi lạnh lăn dài trên cằm trắng nõn lạnh lẽo, hắn miễn cưỡng cười với Lưu Tiểu Bảo, gần như dùng hơi tàn nói một câu: "Không sao."
Anh không sao.
Cửa sân thượng ầm ầm mở ra, Dương Chinh và Lý Thước chạy như điên đến.
"Phó Vân! Tình hình thế nào!!"
"Bọn tôi vừa nãy ở ngoài cửa, chết sống không mở được cửa!"
Trần Thời Việt kéo Lưu Tiểu Bảo ra một chút, duỗi tay đỡ lấy vai Phó Vân, phát hiện cả người hắn như vừa vớt từ dưới nước lên, run rẩy không ngừng, run rẩy không thể kiềm chế.
"Phó Vân?" Anh hỏi giọng thấp: "Anh làm sao vậy, có cần đi bệnh viện không?"
Lưu Tiểu Bảo và Dương Chinh căng thẳng nhìn hắn, Phó Vân mò mẫm nắm lấy cánh tay Trần Thời Việt: "... Trần Thời Việt."
Trần Thời Việt lập tức cúi người: "Đây, anh nói đi."
"Đưa tôi về xe."
"Được, đi."
Trần Thời Việt đẩy ba người khác ra, tiến lên đỡ Phó Vân đứng dậy, đưa hắn xuống lầu.
"Anh..." Lưu Tiểu Bảo lau nước mắt liên tục: "Anh không sao chứ..."
"Đừng gào nữa, anh cậu lại không chết." Dương Chinh thấp giọng mắng: "Lần sau đừng chạy lung tung."
Khi đoàn người đi ra cổng trường, đã là nửa đêm 12 giờ rưỡi, trên đường không có bóng dáng người đi đường, ngay cả tiếng còi xe cũng ít đi nhiều.
Trừ...
"Lưu Tiểu Bảo!"
"Nhanh nhanh nhanh, tìm thấy rồi!"
"Nó ở đằng kia! Lưu Tiểu Bảo, qua đây mau!"
Ba bốn người lớn ở cổng trường hốt hoảng chạy như điên về phía này, người phụ nữ xông lên trước nhất tóc tai rũ rượi, một tay đẩy Lưu Tiểu Bảo loạng choạng.
"Con đi đâu vậy!? Đã muộn thế này không về nhà!" Giọng người phụ nữ cao vút xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Lưu An Triết bên cạnh đỡ bà, nhỏ giọng an ủi: "Không sao không sao, tìm thấy con là tốt rồi."
Thần sắc Trần Thời Việt khẽ động, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ.
Bà có một đôi mắt mày rất giống Phó Vân, đuôi mắt thon dài, lông mi dày, hình dáng hơi sắc bén bị ánh lệ làm ướt sũng, lại trung hòa trở nên đặc biệt trong suốt.
Mẹ của Phó Vân.
Bà ấn Lưu Tiểu Bảo xuống đánh mấy cái thật mạnh, lúc này mới hoàn hồn nhìn về phía bên này, sau đó rõ ràng sững sờ một lúc.
"A Vân?"
Đoàn người thân thích của Lưu Tiểu Bảo dường như đồng loạt bị tiếng "A Vân" này làm kinh động, cùng lúc xoay người nhìn về phía bên này.
"Tôi dựa, sao hắn lại ở đây?" Mấy người phía sau thì thầm: "Bọn họ nói đây là con trai Phó Tự Minh, có chị Phàn chống lưng, lai lịch không nhỏ."
"Có cần gọi điện thoại cho đại ca không?"
"Đừng gây chuyện."
...
Trần Thời Việt phát hiện mẹ Phó Vân dẫn theo vài người, ánh mắt từ phía đó tới không hề thân thiện, anh theo bản năng bước tới che chắn.
"Là A Vân sao?" Người phụ nữ buông Lưu Tiểu Bảo ra, thăm dò đi về phía trước vài bước.
Phó Vân nửa khép mắt, chạm vào cánh tay đang căng cơ đỡ hắn của Trần Thời Việt, nhẹ giọng nói: "Không sao, là mẹ tôi."
Trần Thời Việt hơi thả lỏng: "Vậy tôi đợi anh trên xe nhé?"
"Không cần, cậu cứ đứng ở đây là được." Hắn vừa nói vừa ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ: "Mẹ."
An Văn Tuyết đứng trước mặt hắn, chú ý tới sắc mặt trắng bệch của hắn, lông mày căng thẳng: "Đây là bị làm sao vậy?"
"Vết thương nhỏ thôi, về để Bạch Triết xử lý." Hắn hơi đứng thẳng người, bất động thanh sắc nắm chặt cánh tay Trần Thời Việt hơn, cố gắng làm cho mình trông không khác thường lắm.
"Chuyện trong văn phòng." An Văn Tuyết thần sắc lo lắng nhìn hắn, ngay sau đó hỏi; "Sao Tiểu Bảo nửa đêm lại ở cùng con?"
Phó Vân liếc Lưu Tiểu Bảo một cái, Lưu Tiểu Bảo lập tức hiểu ý: "Trường học hai ngày nay xảy ra chuyện, anh con đến trường điều tra nên bị muộn, mẹ, anh ấy bị thương, mẹ đưa anh ấy đi bệnh viện trước đi, chuyện khác lát nữa nói."
An Văn Tuyết không yên tâm tiến lên, vén tóc mái trên trán Phó Vân, cúi người áp trán mình vào trán Phó Vân, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Không sốt, vậy là bị thương chỗ nào?"
Phó Vân mặc kệ bà đùa nghịch, nghe vậy cười khổ một tiếng: "Nội thương, nội thương, đi đây, cuối tuần con về ăn cơm."
Trần Thời Việt hơi gật đầu chào hỏi bà, đỡ Phó Vân ngồi vào ghế phụ, tự mình vòng qua trở lại ghế lái, vừa đóng cửa xe xong chuẩn bị khởi động ô tô.
Cửa sổ xe đột nhiên bị người bên ngoài ấn xuống.
"Phó tiểu ca, đây là thân thể hơi yếu à?" Mấy người vừa nãy đứng sau An Văn Tuyết lúc này không hẹn mà cùng đi tới, một người đàn ông trung niên râu ria cười híp mắt dựa vào cửa sổ xe, thò người vào thăm hỏi.
Trần Thời Việt hơi nhíu mày, nhưng thấy Phó Vân không nói gì, cũng không hành động.
Mấy người khác lần lượt đứng chắn trước đầu xe và hai bên gương chiếu hậu, vây kín toàn bộ tầm nhìn.
Người trung niên vẻ mặt hiền hòa, khẽ mỉm cười: "Phó tiểu ca?"
Phó Vân mệt mỏi tựa vào ghế phụ, sau một lúc lâu, mới nhấc mí mắt lên, từng chữ từng chữ yếu ớt nói: "Mấy người, là cố tình nhân hôm nay đến gây sự với tôi sao?"
Người trung niên cười: "Sao có thể, chỉ là phu nhân nhà tôi nói muốn gặp ngài, nói đêm nay có thể mời ngài về An trạch ăn một bữa cơm được không, không gọi chị Phàn đi, đông người ồn ào."
Ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, bị chắn không thể đi được, An Văn Tuyết thấy tình trạng bên này, không nhịn được lên tiếng: "Ê, các người làm gì đó, A Vân còn phải đi bệnh viện!"
Lưu An Triết vội vàng kéo bà lại: "Đừng xen vào chuyện người khác! Đó là người của chị dâu, chắc là có việc tìm A Vân, chúng ta về nhà trước."
Phó Vân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên: "Nói với đại ca nhà các người, tôi đi không được."
Sắc mặt người trung niên chùng xuống, nhưng miệng vẫn cười: "Điều này là ngài không đúng rồi, đó dù sao cũng là cô cả của ngài mà, bà ấy còn có thể hại ngài sao, người già rồi, tâm cũng mềm, chuyện đã qua, không cần phải để tâm như vậy đi, anh Phó."
"Vương quản gia đã hơn 45 tuổi, tôi không dám nhận tiếng "anh" của ngài, Trần Thời Việt, đi thôi." Phó Vân nhàn nhạt nói.
Người trung niên đột nhiên đổi sắc mặt, lẩm bẩm mắng một câu: "Thằng tạp chủng cứng đầu không biết điều, đập cửa sổ cho tao!"
Hành động của Trần Thời Việt nhanh hơn tất cả mọi người, ngay khoảnh khắc Phó Vân lên tiếng, anh trở tay một cùi chỏ đấm vào cằm Vương quản gia, lợi dụng lúc gã đau đớn gầm lên, một chân ga liên tiếp tông ngã mấy người phía trước.
Trong khoảnh khắc bánh xe sắp cán qua, đón lấy ánh mắt kinh hãi của mấy tên thủ hạ, anh đánh mạnh tay lái, quay đầu xe trôi đi khói xe bụi đất bay mù mịt, chỉ làm Vương quản gia sặc sụa chửi rủa liên tục, tay chân bò dậy khỏi mặt đất.
Trần Thời Việt lái xe bay nhanh lên đường lớn, nắm chặt vô lăng, sắc mặt âm trầm có thể rỉ ra nước.
Phó Vân nghiêng mắt nhìn anh, cười nói: "Tính tình lớn thế."
Trần Thời Việt mấp máy miệng, lồng ngực phập phồng hai cái, ngữ khí cuối cùng mới hòa hoãn mở lời: "Bọn họ rõ ràng người đến không có ý tốt, sao mẹ cậu lại cùng họ ra ngoài tìm Tiểu Bảo? Rốt cuộc họ là ai?"
"Thủ hạ của cô cả tôi." Lúc này Phó Vân mới hoàn toàn thả lỏng, an tĩnh dựa vào ghế ngồi, tuy đuôi mắt còn thấm mồ hôi lạnh, nhưng tổng thể đã đỡ hơn rất nhiều.
Hắn lấy ra một lọ nhỏ từ hộc đựng găng tay, đổ mấy viên ra lòng bàn tay rồi đưa vào miệng: "Ưm, đắng quá, có nước không?"
Trần Thời Việt: "... Đây là xe của anh."
"Cũng đúng, vậy là không có rồi." Phó Vân ngậm thuốc tựa lưng trở lại.
"Cậu vừa tới, tôi trước đây chưa nói với cậu chuyện về Âm Dương trên đường, nhân tiện hôm nay phổ cập kiến thức đơn giản cho cậu một chút." Phó Vân nói lơ mơ: "Gia tộc bên mẹ tôi, toàn bộ đại gia đình họ, đều làm về chuyện 'nói nhi' (*), cô cả tôi là một chi có thực lực hơi mạnh trong đó, tôi và họ... có chút ân oán, hôm nay cảm ơn cậu nhé."
(*) Những chuyện phi thường/linh dị. Sốp cũng không biết dịch sao cho chuẩn, ai biết thì góp ý với ạ.
Trần Thời Việt "Ừm" một tiếng, mặt không biểu cảm.
"Bây giờ đi bệnh viện không?"
"Không đi." Phó Vân nhắm mắt lại: "Về văn phòng ngủ một giấc là được, quay về lái đi."
Trần Thời Việt nghi ngờ: "Sắc mặt anh tệ như vậy, chắc không?"
"Chắc." Phó Vân cười: "Chỉ là dùng sức quá độ, đi bệnh viện cũng không chẩn đoán ra gì đâu."
Trần Thời Việt nghiêm trọng hoài nghi tính chân thật của lời này, nắm vô lăng do dự mấy chục giây.
Phó Vân khó hiểu: "Nhanh, đi về thôi."
Trần Thời Việt không có cách nào với hắn, đành phải đánh tay lái quay đầu, ô tô một đường phóng nhanh về con hẻm văn phòng thần quái ở ngoại ô, không biết có phải ảo giác của anh không, anh cảm giác sau khi Phó Vân nuốt xong mấy viên thuốc kia, sắc mặt hơi khá hơn một chút.
"Lão đại!" Bạch Triết bỗng nhiên từ ghế ở cửa nhảy dựng lên: "Anh cuối cùng cũng về rồi, tôi đã tính toán hôm nay đến ngày 15 rồi, thân thể anh..."
Anh ta thấy Trần Thời Việt, ngắt lời, ngượng ngùng cười hai tiếng: "Thời Việt cũng về rồi à, vào nhà trước đi."
Trần Thời Việt hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phó Vân, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, dược hiệu dường như chỉ có tác dụng trong chốc lát.
Bạch Triết nhanh chóng đỡ Phó Vân từ tay anh, nói với Trần Thời Việt: "Không sao đâu Thời Việt, vấn đề nhỏ, cậu lên ngủ sớm đi, chỗ này giao cho tôi là được."
Trần Thời Việt đứng ở vị trí làm việc của mình, cánh cửa lầu trên đóng lại.
"Kiên nhẫn một chút nhé, lần này xem tình hình, nếu không quá nghiêm trọng thì không cần truyền dịch." Bạch Triết thành thạo lấy ống tiêm và giá treo từ tủ văn phòng ra.
Phó Vân nửa dựa vào sofa, ánh mắt trống rỗng: "Chỉ sợ không được, hai ngày nay mật độ tiếp xúc âm khí hơi cao."
Bạch Triết một kim đâm vào cánh tay hắn, giọng lạnh băng: "Cổ trùng ghét nhất việc mạnh mẽ sử dụng linh lực vi phạm ý muốn của nó, anh lặp đi lặp lại phản kháng nó, tôi thấy thất khiếu đổ máu chết không toàn thây cũng chỉ là trong mấy năm nay thôi."
Phó Vân nhìn chằm chằm khối bóng ma trên mu bàn tay mình, đột nhiên cười: "Cậu nói, nếu tôi cứ không làm theo lời dặn của bác sĩ, thì còn sống được bao lâu?"
✧✧✧✧✧✧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip