Quà sinh nhật của thúc phụ (1)
Tên gốc:【忘羡】叔父的生辰礼
Tác giả: 一只喵喵酱
Link raw: https://maoer780.lofter.com/post/3103d233_1ccfd6458
Chú ý: Nhân vật có thể OCC nghiêm trọng. Cân nhắc trước khi đọc!
————
"Oa oa oa!...... Hu hu hu......"
Sự yên tĩnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đột nhiên bị một tiếng khóc nỉ non của một đứa nhỏ phá vỡ, Lam Vong Cơ đang giảng bài thì nheo mắt, cẩn thận nghe, âm thanh là từ hướng Tĩnh Thất truyền đến.
Bạch y tiên quân trong lòng kinh hãi, dặn dò Tư Truy giảng bài trước, rồi vội vàng bước nhanh về Tĩnh Thất.
Sau khi đẩy cửa ra, Lam Vong Cơ lập tức đi đến phía sau tấm bình phong, chỉ thấy có một đứa nhỏ trần trụi nằm bò ở trước bàn, ước chừng khoảng hai tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dính chút bụi, trong tay còn nắm chặt lấy một sợi dây buộc tóc màu đỏ.
Lúc này, đứa nhỏ ngửa đầu mở to miệng oa oa khóc lớn.
Lam Vong Cơ sững sờ, khi ánh mắt dừng lại ở tấm phù trú trên bàn, lập tức hiểu ra.
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện gần đây vẫn luôn bận rộn chuẩn bị quà sinh nhật, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết tặng cái gì, rồi nghĩ đến việc có nên tặng mấy tấm phù chú thực dụng hay không, Lam Khải Nhân thích trồng hoa và cây cỏ, vì thế hắn quyết định nghiên cứu chế tạo một loại phù chú có thể tự động tưới nước ở trong vi phạm nhất định.
Theo kết quả này...
Lam Vong Cơ thở dài, có lẽ là phù chú vẫn chưa thành công, trước khi thành công lại biến chính mình trở thành đứa nhỏ.
"Ngoan! Không khóc, không khóc ~"
Lam Vong Cơ bế đứa nhỏ ở dưới mặt đất lên, khuôn mặt nhỏ của tiểu Ngụy Anh đẫm nước mắt, Lam Vong Cơ nhanh chóng lau sạch cho hắn, lấy ra giáo phụ Lam thị của y khi còn nhỏ giúp tiểu Ngụy Anh mặc vào, tiểu tâm tư lại nổi lên, đeo cho hắn một cái mạt ngạch nhỏ, đứa nhỏ phấn nộn đáng yêu cực kỳ.
Đứa nhỏ thút tha thút thít, nghẹn ngào không nói lên lời, giơ ngón tay của mình lên, khuôn mặt nhỏ ngước lên nói: "Hu hu hu... Hức... bị... Hu hu hu, đứt tay... Hức, chảy đỏ đỏ... Oa..."
Tiểu gia hỏa giơ ngón trỏ bên tay phải bị dao cứa rách một đoạn nhỏ, chảy một ít máu. Lam Vong Cơ đau lòng hôn lên mặt tiểu đoàn tử, một tay ôm hắn, một tay tìm hòm thuốc, xử lý vết thương trên tay tiểu đoàn tử, ngoài miệng không ngừng dỗ dành: "Ngoan, Ngụy Anh ngoan, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa..."
Sau khi ngón tay được băng lại, đứa nhỏ thương tâm nhào vào trong lòng Lam Vong Cơ, tủi thân gọi: "Cha..."
Lam Vong Cơ hoá đá, từ đạo lữ nuôi thành con?
Y vội vàng kéo đứa nhỏ ra, nhanh chóng giúp hắn sửa lại cách gọi, bằng không chẳng phải sẽ là như vậy? Y lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, chỉ vào mình nói: "Gọi ca ca......"
"Cha!" Tiểu đoàn tử vẫn cố chấp.
"Ca ca!"
"Cha!" Giọng tiểu Ngụy Anh lanh lảnh, Lam Vong Cơ có dạy thế nào hắn cũng không chịu đổi cách gọi.
Bạch y tiên quân suy nghĩ một chút, ôm tiểu bảo bảo đi đến phòng bếp, cầm lấy một miếng bánh hoa quế hỏi: "Muốn ăn không?"
Tiểu Ngụy Anh nuốt nước miếng, gật đầu thật mạnh.
"Vậy gọi ca ca."
"Ca... Ca..." Tiểu gia hỏa bị đồ ăn cám dỗ, nghiêm túc học, giọng mềm mềm mại mại, vẻ dễ thương này lập tức chạm vào trái tim bạch y tiên quân.
Lam Vong Cơ đưa điểm tâm đến bên miệng tiểu Ngụy Anh, nhìn tiểu gia hỏa "A ô" cắn một ngụm, hai má phồng lên, cảm thấy Ngụy Anh của mình càng ngày càng đáng yêu.
Tiểu bảo bảo còn nhỏ, một miếng bánh hoa quế khó khăn lắm mới ăn được một phần tư thì đã lắc đầu từ bỏ, Lam Vong Cơ rót một ly nước ấm đưa cho nhóc con uống, vỗ nhẹ lên ngực hắn.
Sau khi ăn xong, nhóc con ở trong lòng y xoay đi xoay lại, cúi người chỉ xuống đất, mơ hồ không rõ ràng nói: "Chơi... muốn tự mình, chơi..."
"Muốn xuống đất tự mình chơi sao?" Lam Vong Cơ ôn nhu hỏi.
"Ừm." Đứa nhỏ nghiêm túc nói, "Đúng vậy!"
Trên mặt Lam Vong Cơ lộ ra một nụ cười nhạt, cúi người đặt hắn xuống.
Xuống dưới đất, tiểu Ngụy Anh cao hứng, vui vẻ chạy ở trong sân Tĩnh Thất, góc sân nuôi một đàn thỏ, tiểu đoàn tử lập tức hướng về phía đàn thỏ lắc lư chạy đến, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nói với thỏ: "Thỏ thỏ! Thỏ thỏ! Bảo bảo chơi ~ bé chơi..."
Nói xong duỗi tay nắm lấy cái đuôi của con thỏ, mỗi tay nắm một con, Lam Vong Cơ còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe được tiếng khóc vang trời của tiểu Ngụy Anh.
"Ca ca... Thỏ thỏ cắn... Hu hu hu..."
Đứa nhỏ chạy tới, cho Lam Vong Cơ xem tay mình, mặt trên bị răng thỏ xẹt qua, để lại vết máu, còn có vài vệt máu do móng vuốt thỏ cào.
Hàm Quang Quân lập tức lại thấy đau lòng, xoa xoa tay hắn, không có nguyên tắc nói: "Thỏ thỏ cắn người, thỏ thỏ hư! Chúng ta không chơi với chúng nó nữa được không? Ca ca đưa ngươi đi nơi khác."
Đứa nhóc nức nở một hồi, nước mắt lưng tròng gật gật đầu.
Lam Vong Cơ còn chưa kịp đưa hắn ra khỏi sân Tĩnh Thất, Lam Khải Nhân đã cùng Lam Hi Thần đi đến.
"Làm sao vậy? Nghe Tư Truy nói ngươi hôm nay dạy được một nửa đã rời đi, còn nói nghe được tiếng trẻ con khóc." Lam Khải Nhân khẽ nhíu mày.
Lam Vong Cơ khom người hành lễ, tiểu Ngụy Anh cũng từ y phía sau lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn người trước mặt cười hì hì, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ còn chưa khô, ngây thơ lại đáng yêu.
"Đây là..." Hai người khiếp sợ.
Sau khi Lam Vong Cơ giải thích ngắn gọn sự việc, Lam Khải Nhân vuốt râu, không được tự nhiên nói: "Ngụy Anh hắn, ai bảo hắn tặng quà, hắn chỉ cần ít vi phạm gia quy thì so với cái gì cũng tốt hơn nhiều!" Dừng một chút, ông hỏi tiếp, "Việc này có ảnh hưởng gì đến thân thể của hắn không?"
Lam Vong Cơ đáp: "Không có việc gì, con kiểm tra phù chú, đối thân thể hắn vô hại, nhưng sẽ duy trì bộ dáng của một đứa nhỏ trong một khoảng thời gian."
Lam Khải Nhân lúc này mới yên tâm gật đầu, nhìn đứa nhỏ đứng phía sau Lam Vong Cơ.
Tiểu Ngụy Anh cũng không rụt rè, sự tò mò ban đầu qua đi, liền từ phía sau Lam Vong Cơ chạy ra, đi về phía hai người. Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ thích nụ cười và vẻ mặt ấm áp của Lam Hi Thần, ai ngờ tiểu gia hỏa đi thẳng đến trước mặt Lam Khải Nhân, mở ra cánh tay ngắn ngủn, ngẩng đầu nhìn Lam Khải Nhân nói: "Ôm ~"
Lam Khải Nhân sửng sốt, tiểu đoàn tử trước mặt mở đôi mắt to mang theo sự mong đợi, trong ánh mắt vô thức lộ ra dáng vẻ ỷ lại đối với trưởng bối, không có gì được giữ lại. Ở trong trí nhớ Lam Khải Nhân, ông chưa bao giờ nuôi dưỡng ra một đứa nhỏ linh động hoạt bát, biết làm nũng, trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười ngọt ngào, da thịt mềm mại trắng nõn như hắn, bộ dạng đáng yêu cực kỳ.
Trái tim Lam Khải Nhân lập tức mềm nhũn, cúi người bế tiểu đoàn tử lên, trong miệng còn nói: "Đến đây nào ~ để thúc phụ ôm, A Anh của chúng ta thật đáng yêu!"
Song Bích nhìn trời, cảm thấy hình tượng thúc phụ có chút...
Lam Khải Nhân một tay ôm tiểu Ngụy Anh, một tay khác cù bụng nhỏ của hắn, còn không dừng phát ra các loại thanh âm trêu chọc hắn, tiểu gia hỏa bị trêu đến không ngừng cười "Khanh khách", vặn vẹo người ôm lấy cổ Lam Khải Nhân, chôn ở dưới cổ ông cười một hồi, trên mặt ông hắn hôn "Bẹp" lên một cái.
Lam Khải Nhân cao hứng đến mức đôi mắt đều nheo lại, ông xoay người nhìn Lam Vong Cơ, hắng giọng, ra vẻ uy nghiêm nói: "Vong Cơ, ngươi cần phải đi giảng bài, huống hồ ngươi cũng không thể mang theo nhóc con đến, A Anh ban ngày giao cho ta đi."
"Thúc phụ, Tư Truy khi còn nhỏ..."
Lam Vong Cơ còn chưa nói xong, Lam Khải Nhân đã nhíu mày đánh gãy lời y: "Tư Truy khi đó đã bao lớn rồi? A Anh hiện tại thoạt nhìn cũng chỉ mới hai tuổi."
Lam Vong Cơ mím môi, cuối cùng vẫn nói: "Vâng, vậy sau khi tan học Vong Cơ sẽ đến đón Ngụy Anh, làm phiền thúc phụ."
"Ừm." Lam Khải Nhân nghiêm túc đáp, sau đó lại mang vẻ mặt tươi cười, trên khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa véo cái má bụm bẫm hắn, "Nào, A Anh, gọi thúc phụ ~"
Tiểu Ngụy Anh chớp chớp mắt, lặp lại từng chữ một: "Xu... Phụ..."
Lam Khải Nhân ôm tiểu gia hỏa rời đi, vừa đi vừa nói: "Là... Thúc phụ ~"
"Xu... Phụ..."
Dạy như thế trong chốc lát, Lam Khải Nhân cười ha ha: "Được ~ A Anh chúng ta nói là gì chính thì là cái đó."
Lam Vong Cơ ở phía sau nhìn, trên mặt như cũ không có biểu tình gì, nhưng Lam Hi Thần lại cười nói: "Vô Tiện thật là đáng yêu, thật muốn ôm một cái..."
Nói xong, đã thấy Lam Vong Cơ đưa ánh mắt chuyển hướng về phía hắn, bất lực nói: "Huynh trưởng, đừng giễu cợt ta."
TBC.
14/12/21
————
A Anh đáng yêu xỉu. Muốn bắt bé đem về giấu đi (≧∀≦).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip