Chương 11: Mèo Bị Bệnh


Trong lúc đang mơ màng, SungGyu thoáng nghe được tiếng của Hyoan, nhưng rồi vẫn nhắm mắt, tiếp tục ngủ. Mãi đến khi cảm giác toàn thân được bao phủ bởi hơi nước ấm áp thì cậu mới tỉnh. Nhưng SungGyu cũng không mở mắt, tùy ý để WooHyun cởi quần áo bẩn quẳng vào sọt rác, ôm cậu bước vào bồn tắm.

SungGyu thật sự không dám mở to mắt, bởi vì hiện tại, trên người cậu rất đau. Những vết cắn đau đến chảy máu, cả hai đầu ngực cũng sưng đỏ, bị nước ngâm qua, toàn bộ đều đau rát.

WooHyun có thể cứ để vậy mà làm luôn đi được không? SungGyu có chút sợ hãi. Phía sau cậu hẳn là nứt ra rồi, căng cứng, cái đau cứ như vậy mà truyền thẳng vào tất cả các tế bào thần kinh trên người.

Cậu không muốn lại phải chịu hình phạt khốc liệt như vậy nữa, giờ cậu thật sự cảm thấy quá khó khăn để có thể chịu đựng. Nếu là ngày thường, hẳn là cậu đã đại chiến 300 hiệp với Nam WooHyun rồi, đều là đàn ông, nhất định là không đòi hỏi thêm ưu tiên gì hết.

WooHyun biết SungGyu đã tỉnh dậy, cũng không có tố giác. Chỉ là khi ngón tay hắn tiến vào cửa huyệt, chất lỏng màu trắng tràn ra, hắn nhăn mày, nheo mắt, trên mặt hiện giờ thực sự là biểu tình không vui.

SungGyy cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu hạ xuống. WooHyun cũng không có tiếp tục. SunGgyu he hé mắt, thấy ngay khuôn mặt của WooHyun đang nhìn mình từ phía trên. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, SungGyu càng thêm khẩn trương.

WooHyun nhìn hành động lén lút của SungGyu, không khỏi bật cười, tức giận vừa rồi cũng theo đó mà giảm hơn phân nửa. Hắn ôm SungGyu, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, sau khi đắp chăn cho cậu liền đi ra ngoài.

WooHyun vừa đi, SungGyu đã mở mắt ra. Mặc kệ thắt lưng đau nhức, cậu cố lết tới cánh cửa, nhìn rõ WooHyun đã vào thư phòng, lúc này mới thở phào một cái. Trở lại giường, đang đắp lại chăn cho mình, trong lòng SungGyu thoáng hiện qua một tia bất ổn, nhưng rồi cũng chỉ là lướt qua, mệt mỏi cả ngày làm cậu mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, WooHyun về phòng. Vừa vào đến cửa đã thấy ngay thân thể xích lõa của SungGyu, chăn không biết đã bị rơi xuống đất từ khi nào. Tuy mùa thu còn chưa tới, nhưng nửa đêm, nhiệt độ cũng hạ xuống rất nhiều. 

WooHyun bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhặt chăn lên đắp lại cho SungGyu. Vừa mới chuẩn bị nằm xuống, SungGyu lại đá chăn ra ngoài. Nhìn lại SungGyu, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra trên người SungGyu toàn là mồ hôi. WooHyun mau chóng lấy tay đặt lên trán SungGyu, nóng đến dọa người.

WooHyun mở đèn, gọi điện cho ChanYeol, kêu cậu ta mau chóng gọi Kim KiBum tới.

Nghe điện thoại, ChanYeol còn chưa có tỉnh ngủ, vừa nghe đến giọng nói lo lắng của WooHyun, hắn lập tức tỉnh táo, mới nghe đến phải gọi bác sĩ, khuôn mặt hắn bỗng chốc trắng bệch, hỏi: “Anh bị thương ở đâu? Đám người Kang DaeSung còn dám động đến anh?”

“Thân thể Kim SungGyu giờ đang rất nóng, mau mau gọi bác sĩ, anh sợ thêm chút nữa, cậu ấy sẽ không chịu đựng được mất.”

WooHyun vừa nói xong, ChanYeol đã thở ra nhẹ nhõm, nói đùa: “Lúc SooHyun bị bệnh, anh còn không gấp gáp như vậy, anh WooHyun, có lẽ nào đây là tình yêu không?” (chuẩn :v)

WooHyun ngẩn người, nhăn mày, thúc giục: “Cho cậu 10 phút, nếu không được, chờ mà đi nhặt xác BaekHyun nhà cậu đi.”

ChanYeol ngượng ngùng nở nụ cười: “Cái gì mà người nhà em chứ. Anh WooHyun, anh biết em cùng cậu ấy không có quan hệ gì mà.”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đem người đến.”

BaekHyun thích ChanYeol. Điều này mọi người đều biết. ChanYeol cũng đối xử rất tốt với y, nhưng giống như là đối xử với em trai hơn. Điều gì y làm sai, cũng là do ChanYeol gánh hộ. WooHyun cũng biết vậy, nếu BeakHyun có vấn đề gì, hắn luôn trực tiếp tìm tới ChanYeol.

Hyoan đã thay xong quần áo. Ông luôn nghiêm cẩn, tỉ mỉ như vậy. Cho dù là nửa đêm, ra khỏi phòng, nhất định phải ăn mặc chỉnh tể. Hyoan là do ông Nam thu nạp. Lúc đó chỉ mới hơn hai mươi, một mực nghiêm túc, làm chuyện gì cũng rất thỏa đáng, đồng thời cũng rất quan tâm tới sinh hoạt hằng ngày của Nam WooHyun.

Hyaon vừa vào đã thấy WooHyun đang đắp chăn cẩn thận cho SungGyu. Hyoan cầm khăn mặt và nước ấm đưa cho WooHyun, xong lại lấy từ trong hòm y tế một ít cồn.

“Tiên sinh, có lẽ cũng nên bôi thuốc cho cậu Kim.”

WooHyun vén chăn lên, nhìn vết thương trên người SungGyu. Đột nhiên cảm thấy đau lòng. Trên người SungGyu bị cắn cực kỳ nghiêm trọng, vừa rồi còn xối qua nước, giờ vết thương càng thêm xuất huyết.

WooHyun chỉ nghĩ tới sẽ cho người xử lý Han tiên sinh mà lại quên béng mất phải bôi thuốc cho cậu. Sốt thế này, khẳng định là do vết thương mà ra. Còn nữa, WooHyun nhớ lại, lúc thăm dò bên trong SungGyu, có chút sưng sưng, chắc chắn là nơi đó bị nứt nghiêm trọng rồi.

WooHyun càng nhăn mày sâu hơn. Han tiên sinh khi làm không hề thương xót nào cho SungGyu chút nào hết. Trước trời sáng nhất định phải đưa SungGyu đến bệnh viện kiểm tra.

Thật sự là quá bất cẩn, không có bảo vệ mà làm thực sự rất nguy hiểm, làm nghề này mà cậu còn có thể không biết sao? WooHyun nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của SungGyu nhăn lại, khó chịu, trong lòng dấy lên bao đau xót.

Lúc Kim KiBumtới nơi đã là 3 giờ. ChanYeol vào phòng đã nhìn ngay thấy WooHyun u ám ngồi ở bên giường. KiBum mau chóng đến bên SungGyu, muốn vén chăn xem xét vết thương của cậu.

WooHyun mau chóng ngăn lại, nói: “Không được nhìn, đưa thuốc cho tôi, tôi tự làm.” KiBum quay qua nhìn ChanYeol hồi lâu, vẻ mặt khó tin, chậc chậc lắc đầu nói: “ Những người như thế này trước kia tôi còn chưa xem qua sao?”

WooHyun như cười như không liếc mắt nhìn gã: “Thế nào, nhìn trúng người nào sao? Không nói sớm, cậu mở miệng xin chẳng lẽ tôi lại không cho?”

KiBum nở nụ cười: “Thật sự là không có nhìn trúng ai. Chỉ là người trước mặt này thật sự rất xinh đẹp.”

ChanYeol một bên trêu ghẹo nói: “Kim KiBum à, người này với những người kia không có giống nhau nha.”

Không để ý tới ánh mắt thâm trầm của WooHyun, KiBum vẻ mặt hứng thú tiến đến bên cạnh ChanYeol: “Không giống sao? Chỗ nào vậy, nói tôi nghe xem nào.”

ChanYeol cười cười, thoáng nhìn thấy sắc mặt WooHyun không tốt, mau chóng im miệng: “Cậu chẳng phải còn BaekNa đó sao, cậu xem, nói không chừng còn có thể yêu nhau lấy vài ngày đấy. Tranh thủ dịp này mà đến với nhau đi.”

KiBum nở nụ cười, nói: “Dạng người nào mà anh WooHyun còn chưa thưởng thức qua nữa. Hai tháng trước, người mà Jin tổng đưa tới chẳng phải rất đẹp sao. Mới có hai tháng mà anh WooHyun đã vứt sang một bên, anh xem, còn loại nào mà anh ấy có thể để ý tới được chứ?” KiBum cũng không có ngu ngốc, biết WooHyun có lẽ có hơn một phần tình cảm đối với SungGyu, nhưng những lời này, gã vẫn là không nhịn được mà nói ra.

WooHyun bị gã nói cho như vậy, lại có chút dở khóc dở cười. Nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ có hai người này mới dám nói những lời như vậy với hắn.

Thân thể lạnh lẽo của SungGyu không còn run rẩy nữa, hô hấp cũng dần bình ổn lại. ChanYeol và KiBum rất thức thời, lập tức rời đi. WooHyun lúc này mới yên tâm vén chăn lên bôi thuốc cho SungGyu.

Vừa rồi, lúc tắm rửa cho SungGyu, không phải là hắn không phát hiện ra những vết thương này của cậu, chỉ là đã bị tức giận che mắt. Lúc này, nghĩ lại mà WooHyun cau mày, đau lòng không thôi.

Hắn vuốt ve má SungGyu, thấp giọng nói: “Vật nhỏ này, khó chịu lắm đúng không? Lần sau không cần tiếp khách nữa, em còn sợ nhà này không nuôi nổi em sao?”

WooHyun nghĩ, nếu mà lúc nào đó quá yêu thích SungGyu, chắc phải tự kiềm chế bản thân, không nên quá chiều chuộng cậu ấy, phải cho chịu khổ một chút, như vậy, có lẽ là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: