Chương 43: Ngày Giỗ Người Kia
Lời nói của WooHyun mang theo sắc thái không thể kháng cự, làm cho JackSon và SungGyu đều sửng sốt. WooHyun buông bàn tay đang chế trụ cằm SungGyu ra, hai mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai mắt SungGyu, trầm giọng nói: "Ai cho phép em đi ra ngoài."
"Em..." SungGyu đang muốn giải thích, lại bị WooHyun cắt ngang: "Anh không phải đang hỏi em, cũng không phải ở đây chờ em kiếm cớ, mà là đang nói cho em biết, không có sự đồng ý của anh, không thể tùy tiện đi ra ngoài. GyuGyu, đã lâu như vậy, vì sao em còn chưa hiểu điều này."
Khí thế bức người của WooHyun dường như làm cho người ở chỗ này đều phải ngừng hô hấp. SungGyu có chút sợ hãi, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: "WooHyun, em... Anh đừng nóng giận, em sợ."
Nghe được câu này, cơn tức giận của WooHyun lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, trong lòng mềm ra, có chút ảo não bản thân lại đi làm SungGyu phải sợ hãi, đành phải ôm SungGyu vào trong ngực: "SungGyu, đời này của em, chỉ có thể là của anh, Nam WooHyun."
"Vậy còn anh? Anh cũng là của em sao?" SungGyu bất an nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền được bao phủ bởi một tầng hơi nước, còn có chờ mong lộ rõ bên trong đó.
"Đương nhiên."
SungGyu đi theo WooHyun ra ngoài, thậm chí còn chưa từng liếc qua JackSon lấy một cái. JackSon khó chịu nhưng lại không biết phải làm sao.
SungGyu cho tới bây giờ đều không phải của hắn, không phải sao? Nghĩ đến đây, JackSon lại uống một ly rượu. Tay vừa chạm đến cái ly, bên tai liền truyền đến giọng nói của một người đàn ông, không, JackSon cũng không xác định được là cậu ta đã trưởng thành hay chưa, bởi vì giọng nói của cậu ta, sạch sẽ thuần túy. Nhưng khi JackSon quay đầu, có chút thất vọng rồi.
Trên mặt người nọ được thoa một lớp phấn nền rất dày, thậm chí kẻ mắt rất đậm và sâu, đàn ông như vậy, thoạt nhìn cũng không phải là loại cảnh đẹp ý vui gì.
JackSon than thở quay đầu đi chỗ khác, nghe tiếng người kia nhận điện thoại, nhưng nội dung cuộc nói chuyện lại làm cho hắn phải quay đầu lại.
"DongWoo nói cậu vừa mới trở về , như thế nào, đến nhìn cũng không muốn nhìn tôi lấy một lần?"
"Đúng vậy, nhìn thấy cậu chắc đêm tôi gặp ác mộng quá." SungGyu nói.
"Stop, cậu không đến gặp tôi là tốt nhất, miễn cho vừa nhìn thấy mặt tôi lại ôm tôi khóc lấy khóc để ấy chứ."
"Này cậu có biết mình đang nói cái gì không? Tự mình lấy gậy đập vào đầu cho tỉnh táo chút đi, đừng có mà ăn nói linh tinh kiểu mê sảng như thế nữa." SungGyu nói xong, chờ DaeGil phản kích, nhưng lại ngoài ngoài ý muốn, DaeGil chỉ im lặng.
Mãi đến khi SungGyu gọi cậu ta vài tiếng, DaeGil mới hồi phục tinh thần lại, nói: "SungGyu, cậu hạnh phúc không?"
"Không biết." DaeGil đột nhiên hỏi một câu như vậy làm cho SungGyu trở tay không kịp.
"Nếu hạnh phúc, thì hãy biết quý trọng điều này, bằng không sẽ bị trời phạt." Lời nói của DaeGil không có ác ý, ngược lại lại phảng phất chút bi thương.
Tâm tình SungGyu không hiểu sao cũng chợt trùng xuống. Không rõ đây là loại cảm xúc gì, nhưng nó lại làm cho cậu có cảm giác không trốn tránh được.
"Nếu cảm thấy hạnh phúc, trăm ngàn lần đừng rời khỏi anh ta, SungGyu..." Giọng nói của DaeGil dần dần có chút biến điệu, dường như có cả sốt ruột khó nói bên trong.
SungGyu thậm chí còn có thể cảm giác được cậu ấy là đang cố nén thống khổ trong lòng: "Gil, cậu làm sao vậy?"
"Cậu đến đây được không, GyuGyu, cậu đến đây được không, tôi chống đỡ không nổi nữa, tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa, cậu có thể đến đây trò chuyện cùng tôi không, GyuGyu...?" Đây là lần đầu tiên SungGyu thấy DaeGil khóc thành như vậy, tuy rằng không nhìn mặt cậu ấy, nhưng SungGyu biết chắc chắn là đã sướt mướt lắm rồi.
JackSon thấy cậu cúp điện thoại, bản thân là người ngồi bên cạnh, JackSon đưa cho DaeGil một tờ khăn giấy: "Lau đi." DaeGil chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không có nhận.
Nhưng thật ra, anh chàng trong quầy bar đã giúp DaeGil nhận lấy, trực tiếp lau mặt giúp DaeGil. DaeGil không kiên nhẫn tránh né: "DongHee, cậu làm trò gì thế?"
"Tôi không phải đang giúp cậu lau mặt sao, chẳng lẽ cứ để cái mặt như này hù dọa khách chạy hết sao? Lem luốc hết cả rồi này. Đi rửa mặt đi." DongHee là người duy nhất biết người DaeGil hay qua lại trước kia, nhưng cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần gặp DaeGil này, bị bức tới bộ dạng kia, là vì hôm nay, là ngày giỗ của người kia.
WooHyun thật vất vả mau chóng giải quyết để về nhà với SungGyu, ai ngờ khi trở lại người đã không thấy đây. Mà lúc này vừa mới đưa cậu rời khỏi 'Bóng Đêm' đã thoáng cái muốn nháo lên đi tìm DaeGil. WooHyun thực sự là có chút tức giận, cho nên lúc này chắc chắn sẽ không đồng ý để cậu đi.
"WooHyun, DaeGil hôm nay rất kỳ lạ. Em đi gặp cậu ấy được không, em lập tức quay về mà." SungGyu ôm cánh tay WooHyun lấy lòng.
"Em cảm thấy hôm nay mình có tư cách cò kè mặc cả với anh sao?" WooHyun không lưu tình chút nào bác bỏ thỉnh cầu của SungGyu. Để cho SungGyu vào một buổi tối khuya đi đến gặp một người đàn ông khác? Huống chi còn là một người cũng thích đàn ông. Nói giỡn chắc, hắn, Nam WooHyun này còn chưa có chết.
Mặc kệ SungGyu có nài nỉ như thế nào, WooHyun vẫn không có phản ứng gì. SungGyu còn chủ động hôn môi WooHyun, mong là như thế này sẽ làm cho WooHyun động tình rồi thỏa hiệp. SungGyu đã làm như vậy, cư nhiên, kết quả, chỉ có thể là...
"A...Nhẹ chút... Đau, WooHyun... A... Chậm...Chậm, chậm một chút..." Địa phương đã lâu chưa có bị động vào nay bị xâm nhập mãnh liệt, khiến cả người SungGyu run rẩy, đau đớn hòa cùng khoái cảm, điều này làm cho SungGyu nhớ lại thật lâu trước đây, khi mình còn làm cho 'Bóng Đêm', cái cảm giác hưởng thụ như này, không phải là đau thì cũng là khoái hoạt.
DaeGil, cậu nói đúng, nếu cảm thấy hạnh phúc, thì thực sự nên trân trọng lấy nó, bằng không... sẽ bị trời phạt.
"Bảo bối, như vậy mà em còn có thể thất thần được, xem ra là anh còn chưa có dùng sức đủ." WooHyun nói xong, đột nhiên rút ra, sau đó khi SungGyu còn chưa có chút phòng bị nào, lại mạnh mẽ tiến nhập toàn bộ.
Điều này làm cho tiếng rên rỉ của SungGyu thậm chí còn không phát ra được, chỉ có thể mơ màng mở mắt, ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay của WooHyun.
Giằng co đến tận nửa đêm, WooHyun cuối cùng cũng thỏa mãn. SungGyu mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không nâng lên được. Dư vị khoái cảm khi cao trào còn chưa có rút lui. WooHyun không dám khinh suất, ôm SungGyu vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó lấy nhiệt kế ra đo cho cậu.
Một lát sau, WooHyun lấy nhiệt kế ra, ba mươi tám độ hai, quả nhiên phát sốt. WooHyun cho SungGyu uống thuốc, thế này mới yên tâm ôm SungGyu đi ngủ.
Rạng sáng tầm 4 giờ, SungGyu mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, là bị chuông điện thoại di động đánh thức. Cậu thế này mới nhớ tới DaeGil sau đó cũng không có gọi điện lại cho mình. Đang chuẩn bị đi lấy di động, WooHyun đã đi trước nhận điện thoại: "Chuyện gì?"
Đối phương cũng không quan tâm đây có phải là SungGyu hay không, đã khóc đến thở không ra hơi: "DaeGil chết rồi, DaeGil tự sát, GyuGyu, DaeGil tự sát..."
WooHyun còn chưa kịp mở miệng, SungGyu đã giành lấy điện thoại: "Nói cái gì?"
"Anh GyuGyu, DaeGil chết rồi, anh ấy tự sát..."
"DongWoo... Tại sao có thể như vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Tay SungGyu nắm chặt lấy điện thoại, có chút run rẩy, sự sợ hãi bao trùm lên cậu.
WooHyun có chút đau lòng ôm lấy SungGyu từ phía sau. SungGyu tránh hắn: "Đừng đụng vào em."
Ánh mắt lạnh như băng chưa từng có trước đây, bên trong còn ẩn chứa chút hận ý: "Nếu không phải vì anh... DaeGil làm sao có thể chết được, nếu tối hôm nay em đi, sao DaeGil có thể tự sát chứ?"
DongWoo ở đầu dây bên kia khóc suốt, lời nói đứt quãng, không rõ ràng, HoYa cũng nghe được động tĩnh bên này, biết WooHyun nhất định là đang ở bên cạnh, hơn nữa, giữa hai người dường như đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, hắn trực tiếp cầm lấy điện thoại trong tay DongWoo: "Trước hết, để cho SungGyu yên tĩnh một chút đã."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip