Chương 10
Editor: Hang
---------------------------
Thiếu niên ngốc lăng chốc lát, không khỏi xoay người sang chỗ khác. Nam nhân cúi đầu, ánh mắt sau thẳm nhìn lại đây, nhàn nhạt hỏi: " Làm sao vậy?"
Ninh Thư do dự, lắc đầu.
Cậu không khả năng nói chính mình giống như bị liếm một chút, quá sắc tình rồi. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, có thể là ngón tay nam nhân không cẩn thận đụng vào đi. Rốt cuộc cũng vừa vận động, trong lòng bàn tay sẽ là đổ mồ hôi.
Ninh An tức giận không nhẹ, cả một buổi chiều, cậu ta ở nơi đó nhìn Thẩm tổng như thế nào dạy Ninh Thư chơi bóng. Hơn nữa khoảng cách hai người còn gần đến như vậy.
Rõ ràng đều là con cháu Ninh gia, vì cái gì Thẩm tổng cố tình thưởng thức anh trai không thú vị của cậu ta, rõ ràng cậu ta so với Ninh Thư tốt hơn nhiều.
Ninh Thư có thể cảm nhận được ánh mắt u oán của nam sinh vẫn luôn dừng trên người mình. Cậu trong lòng cũng có điểm khó hiểu.
Cậu biết tính tình của mình luôn không bằng Ninh Hi hay cười, mà Ninh An cùng Ninh Hi là cùng một loại người, ở trong trường học cũng được các bạn học thực hoan nghênh. Ninh An có thể nói ngọt, làm nũng, khiến cho người vô pháp chống cự.
Nhưng là Thẩm Minh Hiên vì cái gì sẽ đối với Ninh An thực lãnh đạm nhỉ?
Ninh Thư có điểm nghĩ không ra.
Đánh gần 2 giờ tennis, thiếu niên vốn dĩ không phải người thường xuyên vận động. Lúc này càng có điểm thở hồng hộc, làn da trắng nõn cũng nhiễm lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
Ánh mắt Thẩm Minh Hiên dừng trên người thiếu niên, trầm thấp nói: " Nghỉ ngơi một lát đi."
Quản gia bưng đồ uống tới.
Ninh Thư uống một ngụm, cuối cùng cũng giảm được chút mệt nhọc.
" Cái này dùng thứ gì làm vậy, uống thật ngon a." Ninh An tán thưởng mà nói.
Quản gia ở bên nghe vậy, trả lời: " Ninh nhị thiếu gia, cái này là từ một đầu bếp người Brazil đặc chế ra, nếu cậu cảm thấy hứng thú, tôi có thể đem công thức cho thiếu gia."
Ninh An có điểm mất mát, cậu ta còn tưởng rằng Thẩm tổng sẽ mở miệng mời cậu ta đó.
Ninh An không khỏi nâng lên đôi mắt mang chút hơi nước kia, nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Thẩm Minh Hiên vô luận nhìn từ phía nào đều gần như hoàn mỹ.
Nam nhân như vậy, cậu ta nhất định phải có được.
Ninh Thư mới đầu cũng không quá chú ý tới xung quanh, thẳng đến khi cậu thấy trên mặt Ninh An xuất hiện một chút ửng hồng, trong lòng không khỏi có chút cảm giác kỳ quái. Cậu tuy không tinh thông mấy chuyện tình sự này nọ nhưng cũng có thể nhìn ra biểu tình Ninh An lúc này có điểm quá mức.......
Ninh Thư đứng dậy: " Thẩm tiên sinh, tôi đến phòng vệ sinh một lát."
Thừa dịp lúc này, cậu nhìn thoáng qua tình huống trên bàn, thế nhưng lại nhìn thấy Ninh An dùng chân câu lấy chân nam nhân. Thời điểm cậu rời đi, biểu tình Thẩm Minh Hiên lạnh xuống nhìn vào Ninh An ngồi đối diện.
Ninh Thư lúc này trong lòng có chút kinh ngạc.
Ninh An đang làm cái gì? Cậu ta đối Thẩm Minh Hiên có ý gì?
Cậu trong lòng có một ý nghĩ đồng thời cũng cảm thấy Ninh An như vậy thật sự quá mức lớn mật. Áp xuống nghi hoặc trong lòng, chẳng bao lâu thiếu niên từ phòng vệ sinh trở về.
Ninh An đã ngồi thành thật ở nơi đó, nhìn không ra vừa rồi cậu ta làm những hành động lớn mật.
Nhưng là Ninh Thư trong lòng trước sau đều cảm thấy quái quái, cho nên thời điểm nam nhân nói chuyện, cậu đều là thất thần.
" Suy nghĩ cái gì nhập tâm như vậy?"
---- bàn tay vươn lại đây, chạm vào cành tai thiếu niên một chút.
Ninh Thư theo bản năng mà rụt rụt người, nhìn qua.
Thẩm Minh Hiên hơi hé môi, trầm thấp nói: " Mẫn cảm như vậy? Chú chỉ chạm vào một chút liền không chịu nổi?"
Trước Ninh Thư còn không cảm giác được gì, hiện tại trong lòng cậu điểm kỳ quái cũng có chút kinh hoảng. Không khỏi trợn tròn đôi mắt nhìn người đối diện.
Thẩm Minh Hiên hơi nhướng mày, nhưng thật ra chưa nói cái gì.
Ninh Thư phản ứng lại thấy chính mình giống như có chút quá khích, vội vàng mở miệng nói: " Tôi chỉ là có chút không quen người khác đụng vào."
Trong mắt Thẩm Minh Hiên mang theo một chút nhàn nhạt ý cười: " Chú là người khác?"
Ninh Thư há miệng thở dốc, cảm thấy chính mình càng giải thích càng sai, không khỏi đỏ mặt, lắc đầu.
Nam nhân vươn bàn tay, xoa xoa đầu cậu: " Tháng sau chính là sinh nhật cậu đi?"
Ninh Thư ngốc lăng, thật tra cậu không chú ý đến điều này.
Cậu cùng Ninh Hi sinh nhật cùng một ngày nhưng cả gia đình giống như chỉ chú ý tới Ninh Hi. Cậu từ trước đến nay, đều chỉ là làm nền.
Xe chạy tới Ninh gia.
Ninh An tuy rằng vừa rồi ở Thẩm gia, không biết Thẩm Minh Hiên đối với cậu ta nói gì đó, dọc đường trở về cũng không có nói tiếng nào. Nhưng hiện tại, trên mặt lại là biểu tình hưng phấn: " Hắn khẳng định là loại người kia!"
" Nhất định là vậy!"
Nói xong, vẻ mặt dữ tợn mà nhìn lại đây, ghen ghét hỏi: " Anh, anh cùng Thẩm tổng ở bên nhau, đều làm cái gì?"
Ninh Thư cảm thấy Ninh An từ hồi đến Thẩm gia vẫn luôn có điểm quái dị. Cậu không nói chuyện mà đi vào trong nhà.
Nhưng là Ninh An ngăn cậu lại. Cặp mắt to tròn của cậu ta trừng lại đây, mở miệng nói: " Các người ở bên nhau làm cái gì, buổi tối ngày hôm đó anh có phải hay không cùng Thẩm tổng..?"
" Anh cuối tuần đi Thẩm gia, chính là lên giường Thẩm tổng, bị hắn thượng đi?"
( khổ lão Thẩm, có tiếng mà không có miếng :>>)
Nam sinh đầy mặt mà ghen ghét, trong mắt có thể phun ra lửa.
Ninh Thư nghe cậu ta nói lời lẽ khó nghe, dơ bẩn, trong lòng không khỏi tức giận, lạnh lùng mà nhìn qua: " Chỉ có suy nghĩ dơ bẩn mới có thể nói ra những lời như vậy."
Ninh An cười lạnh một tiếng: " Bằng không anh đi qua đó, còn có thể làm cái gì? Đừng nói với tôi, Thẩm tổng chỉ muốn anh đi qua bồi hắn chơi bóng?"
Ninh Thư không nói lời nào.
Cũng không phải là cậu chột dạ, cậu chỉ không rõ mạch não suy nghĩ của Ninh An rốt cuộc là từ đâu tới?
Cậu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng dưới bàn vừa rồi, nhíu mày một chút. Chẳng lẽ Ninh An sợ cậu tiếp cận Thẩm Minh Hiên là vì quyền thừa kế Ninh gia sao?
Ký thật cũng không cần phải vậy.
Cậu đối với việc kế thừa công ty không có cái gọi là hứng thú. Nếu có thể, Ninh Thư tình nguyện chình mình chỉ là một sinh viên đại học bình thường, tan học thì trồng một ít cây cỏ, nuôi dưỡng thú cưng.
Nhưng, cậu lại sinh ra ở Ninh gia. Nguyện vọng này chú định sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Ninh An vẫn không thuận theo không buông tha cậu, thẳng đến khi Ninh phụ cùng Ninh mẫu trở về, cậu ta mới yên lặng một chút. Như là sợ bị phát hiện điều gì đó.
Ninh Thư không khỏi lưu ý liếc mắt một cái nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Con trai chính mình sinh nhật, Ninh phụ đương nhiên muốn tổ chức một cái yến hội long trọng. Bạn học Ninh An rất nhiều người đều tới, Ninh Thư không có bạn bè, nếu có cũng chỉ là Tô Ngọc- người mà lần trước cậu thay thế đi đến Kim Hoàn.
Tô Ngọc vào Ninh gia, lộ ra một biểu tình hâm mộ: " Ninh Thư, nhà cậu thật lớn a!"
Cậu đem lễ vật đưa tới, mở miệng nói: " Cậu thế nhưng cùng em trai mình cùng một ngày sinh nhật, thật khéo đó, sinh nhật vui vẻ."
Ninh Thư cũng cảm thấy thật khéo. Ở thế giới này không chỉ riêng có một cha mẹ cùng em trai tương tự thế giới gốc mà ngay cả sinh nhật trùng hợp vào một ngày.
Cũng không biết trong lòng Ninh phụ có thể hay không có cảm giác chột dạ cùng áy náy.
Rốt cuộc cũng là vừa kết hôn không bao lâu liền cứ như vậy mà ngoại tình, sau đó có Ninh An. Sau khi vợ cả mất, không lâu sau liền đem tình nhân cùng con trai nhỏ đều đón trở về.
" Cảm ơn."
Ninh Thư tiếp nhận lễ vật, tự đáy lòng nói lời cảm ơn.
Cậu cùng Tô Ngọc không thân nhưng Tô Ngọc sau khi nghe nói liền hướng về cậu mà tới chứ không phải Ninh An. Chỉ là điểm này, Ninh Thư cũng đã cảm thấy thực an ủi.
Rốt cuộc thì cậu không được sủng ái cũng là chuyện mà mọi người đều biết. Tô Ngọc lấy lòng cậu cũng không có tác dụng gì.
Tô Ngọc một bên lôi kéo cậu, một bên ăn bánh sinh nhật nói: " Em trai cậu đều bị một đám người vây quanh, rõ ràng đều là sinh nhật, bọn họ lại quên mất còn một người là cậu."
Cậu ấy đem bánh sinh nhật đưa tới: " Ninh Thư, cậu cũng ăn đi."
Thiếu niên tiếp nhận bánh, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Tô Ngọc nhìn cậu, có chút không rõ: " Rõ ràng cậu so với em mình đều hiểu chuyện, ngoan hơn, vì cái gì thích Ninh An mà lại không thích cậu chứ?"
Ninh Thư không biết.
Nhân sinh của một số người, chú định là nhận muôn vàn sủng ái.
Cậu không có cái mệnh này.
Ninh Thư ăn một lát, liền thấy Ninh An cùng Ninh phụ Ninh mẫu ôm nhau, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, sau đó được các bạn học khen ngợi, thu các loại lễ vật.
Cậu xem như là coi nhiều thành quen, thu hồi tầm mắt.
Ăn bánh một hồi, liền nghe được cách đó không xa truyền tới thanh âm của xe con.
Tô Ngọc lôi kéo cậu nói: " Ninh Thư, kia không phải Thẩm tổng lần trước đến trường chúng ta diễn thuyết sao? Hắn cùng nhà cậu có quen biết?"
Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn qua.
Thẩm Minh Hiên từ trên xe bước xuống, bên người còn đi theo một trợ lý. Ninh phụ có chút giật mình tiến lên đón người. Còn Ninh An, trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên, sau đó lại lộ ra biểu tình e lệ đồ.
Bọn họ nói gì đó, Ninh Thư không chú ý.
Cậu có chút sững sờ nhưng ngay sau đó phản ứng lại. Khả năng là Ninh phụ mời nam nhân, rốt cuộc hai nhà có lui tới, nay lại là sinh nhật Ninh An, đây cũng không có gì đáng trách.
Tô Ngọc không khỏi tán thưởng nói: " Nam nhân loại này, thực là cực phẩm a."
Ninh Thư nghe ngữ khí hoa si của cậu ấy, tuy rằng cảm thấy Thẩm Minh Hiên thật hoàn mỹ anh tuấn nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Cậu thấy Tô Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Minh Hiên không bỏ, không khỏi nói: " Hắn có đẹp, cậu cũng không cần nhìn không rời không bỏ thế chứ?"
" Cậu không hiểu rồi, nam nhân loại này chỉ cần nhìn một cái cũng đã thỏa mãn."
Cậu vẻ mặt hoa si mà nói: " Nếu sau này tớ tìm được một ban trai ưu tú bằng nửa Thẩm tổng thì tốt rồi."
Ninh Thư ngây dại, ngơ ngác nói: " Bạn trai?"
Tô Ngọc hoàn hồn, trở nên có chút xấu hổ, mở miệng: " Vẫn luôn không cùng cậu nói, tớ là đồng tính luyến ái."
Cậu ấy lập tức nói: " Bất quá cậu không cần lo lắng, đối tượng của tớ không phải người giống cậu, 0 0 ở bên nhau không có tương lai nha."
Ninh Thư có điểm nghe không hiểu cậu ấy nói cái gì, lộ ra biểu tình hoang mang ngơ ngác.
Tô Ngọc thấy vậy không khỏi một phen đem kiến thức phổ cập lại: " Vòng này của chúng ta chia làm 2 loại, 1 và 0, tớ là 0."
Ninh Thư tuy rằng vẫn có chút không hiểu nhưng vẫn là gật gật đầu: " Nguyên lai cậu thích nam."
Thấy cậu không có vẻ bài xích, Tô Ngọc không khỏi lộ ra hắc hắc tươi cười: " Đúng vậy."
Cậu có chút lưu luyến không rời mà nhìn thoáng qua nam nhân cách đó không xa, thở dài nói: " Nếu Thẩm tổng cũng là loại người này giống chúng ta, khẳng định sẽ là 1 mà vạn 0 mơ ước."
Ninh Thư thấy vậy không khỏi hiếu kỳ: " Như thế nào mới có thể phán đoán người khác cùng một giới với các cậu?"
Tô Ngọc có điểm kinh ngạc mà nhìn lại: " Cậu như thế nào đột nhiên hỏi vậy?"
Ninh Thư chỉ là hoài nghi Ninh An động tác cử chỉ cùng thần thái ngày đó đều rất kỳ quái. Ninh Thư còn muốn tiếp tục nói gì đó lại nhận thấy cánh tay bị Tô Ngọc lôi kéo. Cậu ấy hạ giọng: " Tớ phi a! Hắn, hắn, hắn đi tới!"
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip