Chương 11
Editor: Hang
----------------
Ninh Thư không khỏi nhìn qua, nam nhân một thân quần áo kín kẽ đã đi tới, vai rộng eo thon, ưu nhã tự phụ.
Hắn đi tới trước mặt của hai người, ánh mắt dứng trên bàn tay đang chạm vào nhau, cười như không cười mà nhìn Tô Ngọc: " Ninh Ninh, không cùng chú giới thiệu một chút bạn học của con sao?"
Tô Ngọc nhạy bén phát hiện ra không khí không đúng, đặc biệt là ánh mắt nam nhân nhìn cậu ấy, mang theo chút hờ hững cùng lạnh băng. Cậu vội buông tay Ninh Thư ra, chủ động mở miệng giới thiệu: " Ngài tốt, Thẩm tổng, tôi là bạn cùng lớp của Ninh Thư, tên Tô Ngọc."
Thẩm Minh Hiên lãnh đạm ừ một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía thiếu niên, hơi nhướng mày: " Như thế nào không thấy con nhắc qua về bạn học này, hai người nhìn qua quan hệ thật tốt a."
Ninh Thư có chút xấu hổ, nhấp môi: " Thẩm....?"
Cậu nghĩ lại nghĩ, nam nhân từ nãy đều lấy xưng hô trưởng bối. Đối mặt với người bên ngoài, nếu cậu kêu là Thẩm tiên sinh chẳng phải là không cho hắn mặt mũi sao? Vì thế gương mặt cậu đỏ lên, kêu một tiếng chú.
Đáy mắt Thẩm Minh Hiên lướt qua một tia u ám.
Hắn mở miệng: " Như thế nào lại trốn ở chỗ này ăn bánh sinh nhật?"
Ninh Thư do dự: " Tôi muốn yên tĩnh một lát."
Tô Ngọc thấy thế, nhận ra chính mình hiện tại có chút dư thừa, nói với Ninh Thư một tiếng liền tránh ra. Chỉ là lúc đi, cậu không nhịn được quay lại liếc nam nhân một cái, trong lòng có chút vi diệu.
Tô Ngọc cảm thấy, ánh mắt Thẩm tổng nhìn Ninh Thư.... phải hay không có chút quá mức.....
Tô Ngọc lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình nghĩ nhiều rồi. Không nên nhìn một lần liền đánh giá nam nhân là loại người kia.
" Không mời tôi ngồi xuống sao?"
Thẩm Minh Hiên ánh mắt dừng trên người thiếu niên, mở miệng nói. Ninh Thư biểu tình giật mình, cậu nhìn Ninh An bên kia bị mọi người vây quanh mà không thể lại đây đang gắt gao mà nhìn chằm chằm nơi này.
Chẳng lẽ Thẩm Minh Hiên không phải xem mặt mũi Ninh gia mà tới dự sinh nhật Ninh An sao?
" Không được sao?"
Ninh Thư nhìn đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, lắc đầu, vội nói: " Bên này."
Ninh gia đêm nay yến hội long trọng, Ninh An bị vây trong đó, là vai chính trung tâm. Mà Thẩm Minh Hiên ở gần nhất liền lôi kéo phần lớn sự chú ý. Nhưng lúc này đây, đối phương lại đang cùng chính mình ở lầu hai.
Trợ lý đem quà cầm đi lên, giao cho nam nhân. Ninh Thư nhìn Thẩm Minh Hiên thân thủ đem thứ này đưa cho mình, không khỏi ngạc nhiên: " Thẩm tiên sinh, đây là?"
" Cậu mở ra nhìn xem sẽ biết."
Quà đóng gói nhìn qua cũng không nhỏ. Ninh Thư mở ra phát hiện bên trong là một giày chơi bóng. Hơn nữa còn là nhãn hiệu mới nhất gần đây, hiện tại trên thị trường căn bản không mua được.
Ninh Thư nhẹ nhàng nói: " Cảm ơn Thẩm tiên sinh."
Cậu nhấp môi dưới. Tuy rằng lễ vật giống như này thời cậu còn là Ninh Thư thế giới gốc cũng thu được không ít nhưng nội tâm vẫn xúc động.
Thẩm Minh Hiên lại nói: " Không đi thử xem sao?"
Ninh Thư ngốc lăng một chút nhưng vẫn là ngồi xuống. Lưng vừa khom xuống, ngay sau đó nhìn thấy nam nhân đã ngồi trước mặt.
Cầm chân cậu.
Thiếu niên mặt không khỏi đỏ lên, vội vội vàng vàng muốn rút chân về.
" Dơ?? Thẩm tiên sinh...."
Ninh Thư lớn từng này còn chưa có bị người khác chạm vào chân như vậy. Trong lóng khó nén được cảm giác thẹn thùng đang lan tràn.
Chân thiếu niên trắng nõn, toàn bộ đường cong nơi chân đều thật xinh đẹp, cùng dương chi bạch ngọc thật giống nhau.
Thẩm Minh Hiên đôi mắt hơi tối, dùng tư thái nói lên lời cự tuyệt, đem chân cậu nắm trong lòng bàn tay, trầm thấp nói: " Để chú nhìn xem giày có hợp chân không."
Ninh Thư có điểm thẹn thùng, còn có một chút tâm lý kỳ quái. Lỗ tai cậu đều phiếm hồng rồi.
Nhưng nam nhân quá mức cường thế, Ninh Thư đành tùy ý đối phương nắm lấy chân mình.
Ngón tay nam nhân thon dài làm Ninh Thư cảm thấy bàn chân trong lòng bàn tay khô ráo của đối phương có điểm ngứa ngày. Thiếu niên không khỏi giật giật.
Thẩm Minh Hiên nắm lấy bàn chân kia, rũ mắt nhìn. Trong nháy mắt Ninh Thư có cảm giác rằng đối phương muốn hôn lên chân mình. Cậu bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ. Trong lòng nhiều lên cảm giác thẹn thùng, Thẩm Minh Hiên lại không phải biến thái, làm gì muốn hôn chân cậu chứ.
" Được rồi, cậu thử xem."
Thẩm Minh Hiên đem giày đi tốt, đứng thẳng thân thể, khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, tự phụ ngày thường.
Ninh Thư đứng lên đi thử, ngoài ý muốn phát hiện thực vừa vặn, không khỏi nói: " Thật thích hợp." Dừng một chút: " Tôi thực thích, cảm ơn Thẩm tiên sinh đêm nay tặng tôi quà sinh nhật."
Cậu không khỏi nghĩ thầm, Ninh An hẳn cũng nhận được một phần quà đi? Chỉ là không biết có phải hay không là một đôi giày chơi bóng giống cậu.
Ninh Thư chỉ cần nghĩ rằng cậu cùng Ninh An cùng diện một đôi giày giống nhau, trong lòng liền xuất hiện một loại cảm giác kháng cự.
Nhưng nam nhân hẳn là sẽ không thiếu EQ đến mức đó chứ.
Ninh Thư nghĩ thầm.
Liền nghe được Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt mở miệng: " Sinh nhật vui vẻ, tôi cố ý tới đây chúc mừng cậu, món quà đó cũng là tôi tự mình chọn lựa, chỉ có một phần."
Ninh Thư sửng sốt, nhìn qua.
Thẩm Minh Hiên xoa xoa đầu thiếu niên, hầu kết hơi lăn, biểu tình lãnh đạm: " Tôi đi xuống một chút."
Ninh Thư gật đầu.
Cậu suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đem giày chơi bóng cởi ra, cất đi. Thời điểm ra ngoài, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Minh Hiên. Ninh Thư nghĩ đối phương có thể là cùng Ninh phụ nói chuyện rồi đi.
Vừa định nhấc chân đi xuống, liền nghe được ngoài sân phơi truyền đến âm thanh của Ninh An.
" Thẩm tổng....."
Ninh Thư không khỏi sửng sốt, nhìn qua, ngay sau đó nghe được Ninh An đang bắt chuyện cùng au đó. Cậu có chút do dự, vẫn là nhấc chân đi qua.
Tuy rằng biết nghe lén không phải hành vi gì đó tốt đẹp nhưng nghĩ đến hành động ngày đó Ninh An làm ở dưới bàn, cạu liền có cảm giác kỳ quái, giống như cái gì đó sắp hiện rõ ràng.
Sân phơi đồ.
Nam nhân tay kẹp điếu thuốc, hơi rũ mắt, lãnh đạm mà nhìn nam sinh đối diện.
Ninh An mê muội mà nhìn nam nhân anh tuấn hoàn mỹ trước mặt này. Cậu ta lần trước thử liền biết, Thẩm Minh Hiên cùng bọn họ là một loại người. Bọn họ đối với người cùng giới sẽ có một loại trực giác.
Trước kia Ninh An không xác định, nhưng hiện tại cậu ta dám cam đoan, Thẩm Minh Hiên đối với nam nhân không phải thực hứng thú nhưng cũng không phải không thể tiếp thu.
Ngày đó cậu ta câu dẫn, dám chắc cũng có một ít tác dụng. Thẩm Minh Hiên tới Ninh gia, này không phải là đang cho cậu ta một cơ hội đó sao?
Ninh An cảm thấy, cậu ta ít nhiều so với người anh trai đầu gỗ kia thú vị hơn nhiều, không phải sao?
Mà Ninh Thư ở góc độ này nhìn thấy một màn Ninh An nhón mũi nhân, lại gần hôn lên môi nam nhân.
Cậu trong lòng hơi kinh ngạc. Thậm chí không có chú ý tới Ninh An có thực sự hôn được hay không, chỉ thấy Thẩm Minh Hiên đem người đẩy ra, lãnh đạm nói: " Cậu đang làm cái gì?"
Ninh An nắm tay, không cam lòng nói: " Thẩm tổng, nếu anh trai em có thể vì cái gì em không thể?"
" Em so với anh ấy sẽ càng ngoan ngoãn nghe lời hơn."
Thẩm Minh Hiên rít một hơi thuốc, cười như không cười nói: " Cậu biết anh trai mình trên giường là cái dạng gì sao?"
Ninh An sửng sốt, ghen ghét mà nói: " Tính tình anh ấy như vậy, chỉ sợ không quá buông thả đi? Thẩm tổng chẳng lẽ không cảm thấy chán ngấy sao?"
Cậu ta hiện tại khẳng định, Ninh Thư chắc chắn đã sớm bò lên giường nam nhân, ghen ghét phẫn nộ đều muốn nhấn chìm cậu ta.
Ninh Thư vốn dĩ muốn nghe bọn họ nói gì đó nhưng vị trí gần quá, ngược lại có khả năng sẽ bị phát hiện. Cậu thấy cảm xúc Ninh An có chút kích động, thân mình đều dịch lại đây, cậu có chút do dự nhấc chân rời đi.
Cậu cũng không biết sau khi rời đi, Thẩm Minh Hiên đem điếu thuốc dập tắt, từ trên cao nhìn xuống chỗ cậu vừa đứng, lãnh đạm nói: " Đi xuống."
Ninh An phát hiện chính mình nói nhiều như vậy, nam nhân tùy tiện nói một câu liền khiến cậu ta cảm thấy mình đang đánh vào bịch bông. Cậu ta có điểm không cam lòng cắn môi nhưng thấy biểu tình nam nhân lạnh nhạt, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Ninh Thư đứng dưới lầu một hồi, phát hiện người dẫn đầu đi xuống là Ninh An, sắc mặt đối phương có chút khó coi. Nhưng thời điểm đối mặt với những bạn học, vẫn là sốc lên tinh thần ứng phó, lộ ra nụ cười ngọt ngào, không có chút tư thái nào ở sân phơi câu dẫn người.
Chẳng được bao lâu, Thẩm Minh Hiên cùng Ninh phụ nói lời tạm biệt. Chỉ là trước khi đi đem cậu kêu xuống. Ninh Thư nghe vậy có điểm không được tự nhiên. Thẩm Minh Hiên dường như phát hiện cậu thất thần, nhướng mày nói: " Như thế nào?"
Thiếu niên nâng mặt lên, lắc đầu: " Không có gì."
Hắn không nói lời nào, lại vươn tay sờ soạng mặt nhỏ của cậu một chút.
Ninh Thư có điểm trợn tròn mắt, liền nhận thấy được ngón trỏ nam nhân vô tình hay cố ý chạm vào khóe mắt cậu một chút, sau đó như không có việc gì mà thu tay về.
" Ngủ ngon."
Cậu không nói lời nào cũng bởi vì động tác vừa rồi của đối phương có điểm chấn kinh. Thẩm Minh Hiên thấy vậy cũng không nói gì nữa, lên xe trở về.
Ninh Thư đứng tại chỗ, cảm thụ động tác vừa rồi cơ hồ mang theo chút ám muội, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh được. Cậu vừa xoay người, liền nhìn thấy Ninh An đang ôm ngực đứng đối diện.
Đối phương nhìn cậu, cười lạnh một tiếng: " Anh bị Thẩm tổng bao dưỡng bao lâu rồi?"
Ninh Thư làm lơ lời nói cậu ta, tiếp tục đi về phía trước.
Ninh An có điểm tức hộc máu: " Anh chẳng lẽ không sợ tôi đem chuyện của anh và Thẩm tổng nói cho ba ba biết sao?"
Cậu cảm thấy có điểm buồn cười, quay đầu lại nói: " Cậu vẫn nên quản tốt chính mình đi. Tôi cùng Thẩm tiên sinh rất trong sạch. Nhưng thật ra là cậu đấy, nếu ba biết cậu thích nam nhân, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?"
Ninh An mở to hai mắt, trên mặt lộ ra kinh hoảng, nhưng thật nhanh bình tĩnh. Cậu ta có chút nắm chắc nói: " Kia còn tốt hơn so với anh không biết xấu hổ bò lên giường nam nhân."
Ninh Thư nhấp môi. Cậu biết vô luận có giải thích như thế nào, Ninh An cũng không chịu tin tưởng rằng mình cùng Thẩm Minh Hiên không có gì. Vì vậy liền đơn giản mà làm lơ đố kị của cậu ta.
Trở về phòng, cậu sờ sờ khuôn mặt của chính mình, tâm mạc danh có chút hốt hoảng. Thái độ của Thẩm Minh Hiên đối với cậu hôm nay có phải hay không quá mức thân mật rồi?
-------------------------------------------------------
Đôi lời mún nói:
Lão Thẩm: Đến tay nhỏ còn chưa được nắn sờ thỏa thích mà suốt ngày bị nghĩ là đã xơi được con nhà người ta, haizzzz
Ninh Ninh: không làm gì mà suốt ngày bị nghĩ oan, hiccccc
Ủng hộ tui thật nhiều để có động lực ra chương đều nha iuuu :>>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip