Chương 18

Editor: Hang

------------------- 

Nhưng sao có thể chứ? Không phải nói Ninh nhị thiếu gia mới là bảo bối Thẩm tổng để trong lòng sao? Sao có thể là thiếu niên trước mặt chứ?

Chắn chắn là hắn tự tiện phân người của Thẩm tổng đi làm việc nên ngài ấy mới tức giận như vậy. Hắn ta không khỏi có chút lấy lòng mở miệng: " Thẩm tổng, tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy."

Hắn ta cũng được coi là lão nhân trong công ty, ở nơi này công tác đã mấy năm rồi. Thẩm tổng cho dù có điểm không thoải mái cũng sẽ không có khả năng đem hắn sa thải. Rốt cuộc cũng chỉ là một Ninh đại thiếu gia không được sủng ái thôi.

Nhưng khi hắn ta nhìn lại, đối diện với nam nhân hơi rũ mắt, trong mắt lại nửa điểm độ ấm cũng không có: " Thông báo bên tài vụ, ngày mai hắn không cần tới đi làm nữa."

Hắn ta lộ ra một biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả Ninh Thư cũng có chút kinh ngạc.

Cậu ngước mắt nhìn lại, không rõ vì sao nam nhân muốn làm như vậy. Là vì cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích sao?

Phía sau, trợ lý gật đầu: " Vâng, Thẩm tổng."

Mà người nọ đang choáng váng tại chỗ, như thế nào cũng không nghĩ đến mình bị đuổi việc, hắn rõ ràng không làm cái gì quá đáng a? Thẩm tổng không phải xem thiếu niên không vừa mắt sao? Vì cái gì lại đuổi việc hắn chứ?

Thẩm Minh Hiên tiếp tục nói: " Thuận tiện đem những người nói xấu hôm nay cũng thay đổi luôn đi."

" Vâng."

Trong công ty ai có thể nghĩ đến, giữa trưa tụm lại nói xấu người khác, hơn nửa ngày trôi qua đã bị đuổi việc. Phải biết rằng có biết bao nhiêu người liều mạng muốn chen vào được Thẩm thị, đơn giản nơi đây đãi ngộ tốt, tuyệt đối hơn các xí nghiệp khác nhiều lần.

Những người khác đều cảm thấy may mắn, may vì ngày thường bọn họ ở công ty ít nói, chỉ biết làm việc. Nếu không liền giống mấy người này gặp xui xẻo đi. Mà những người nói xấu kia miễn bàn có bao nhiêu hối hận. Bọn họ nếu không đi lấy lòng Ninh An cũng sẽ không bị Thẩm tổng đuổi việc.

Ninh Thư theo người đi vào trong phòng.

Trong lòng cậu có chút phức tạp, không nghĩ tới Thẩm Minh Hiên sẽ vì cậu mà đem những nhân viên đó đều đuổi việc. Thiếu niên có chút mờ mịt.

Cậu không cảm thấy mình có mị lực lớn đến như vậy, chẳng lẽ nam nhân làm hết những thứ này đều vì cho cậu xem hay sao? Thiếu niên che lại nơi trái tim hơi hơi nảy lên, còn có dư âm ấm nóng kia.

Thẩm Minh Hiên lại nhìn không ra hỉ nộ: " Bị khi dễ mà không biết tìm chú cáo trạng?"

Ninh Thư nhìn qua, do dự nói: " Đây là công ty của anh."

Hắn cười như không cười: " Em cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời của người khác?"

Cậu không nhịn không được: " Thẩm tiên sinh, anh hôm nay làm như vậy không sợ bị nói sau lưng sao?"

Ninh Thư có chút không hiểu rõ, theo lý thuyết thì nam nhân căn bản không cần làm lớn chuyện như vậy, khả năng sẽ làm nhân viên phía dưới hoang mang lo sợ, về sau ở trong công ty sẽ càng trở nên cẩn thận.

Thẩm Minh Hiên châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài kẹp xì gà, ánh mắt sau thẳm nhìn lại đây, khói thuốc lượn lờ trên khuôn mặt lạnh băng.

" Chú vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần nhẫn nại một chút thì sẽ chờ được em đến cầu giúp đỡ."

Ninh Thư ngốc lăng. Ý của những lời này là, nam nhân đã sớm biết tình cảnh của cậu trong công ty?

Cậu không thể hiểu được có điểm cảm thấy ủy khuất. Ninh Thư gắt gao mà mím môi, không nói lời nào.

Thẩm Minh Hiên hút một ngụm thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói, ánh mắt dừng trên người thiếu niên, nói: " Lại đây, ngồi lên người chú."

( Tỉnh táo lên nha mấy bà :>>>>>)

Ninh Thư liếc hắn một cái, trầm mặc mà đối mắt với người đối diện, không phải rất muốn đi qua.

Nam nhân hơi nhướng mày nhìn thiếu niên, tiếng nói trầm thấp: " Ngoan, lại đây."

Theo đó là một cảm giác nguy hiểm. Ninh Thư căng da đầu, đi qua.

Thẩm Minh Hiên ngồi trên ghế chủ tịch, một tay kẹp xì gà, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua. Trên người hắn, trừ bỏ đôi chân dài kia liền không có nơi nào có thể ngồi được.

Ninh Thư một chút cũng không muốn ngồi, cậu đứng tại chỗ nói: " Thẩm tổng có điều gì muốn nói, liền ở chỗ này nói đi."

Nam nhân nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: " Bé ngoan, ngồi lại đây."

Ninh Thư hít sâu một hơi, chỉ xem biểu tình này của đối phương cậu liền biết, nếu cậu không ngồi lên khẳng định sẽ phát sinh điều gì đó.

Thiếu niên có chút thẹn thùng ngồi lên. Nhưng như vậy căn bản ngồi không xong, cậu chỉ có thể tận lực ổn định lại thân mình.

Trong mắt nam nhân xẹt qua một chút ý cười.

Cậu nhận thấy được nam nhân động thân mình theo bản năng mà nắm lấy áo khoác đối phương.

Thẩm Minh Hiên nhìn tây trang chính mình bị cậu nắm lấy hiện ra dấu vết, trêu chọc nói: " Em chẳng lẽ muốn tôi xuất hiện trước mặt nhân viên trong công ty với bộ dạng này sao? Hử?"

Thiếu niên ngốc lăng, buông tay ra.

Thẩm Minh Hiên một tay kẹp xì gà, nhướng mày một chút nhìn gương mặt có điểm đỏ lên của thiếu niên.

Không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô.

Ninh Thư nhận thấy được trên người động một chút, trong chớp mắt cậu cho rằng mình sắp ngã xuống, không khỏi vươn tay ôm lấy cổ nam nhân.

Thẩm Minh Hiên vươn bàn tay rảnh rỗi ôm lấy thiếu niên mềm mại, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, lúc này mới mở miệng nói: " Ai bảo chú đau lòng em, không nhìn được bọn họ như vậy mà bắt nạt em."

" Người của tôi, bọn họ cũng dám nói, ân?"

Ninh Thư cảm thấy hắn thật không biết xấu hổ nhưng cậu lại không thể nói gì, chỉ có thể trong lòng giận dỗi.

Thân thể nam nhân cùng cậu dính sát một chỗ. Thiếu niên nhịn không được giật giật thân thể, đặc biệt là những nơi da thịt thân cận kia, nóng ấm như muốn đem cậu làm bỏng.

Cậu không khỏi nói: " Thẩm tổng, tôi có thể đi xuống không?"

Thẩm Minh Hiên đem xì gà trong tay hít một ngụm, cười nhẹ: " Chú hôm nay còn chưa có hôn đủ nha." Hắn một bên nói, một bên nắm cằm thiếu niên, hôn lên.

Ninh Thư nhíu mày, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương nicotin nhàn nhạt kia, nhịn không được đem người đẩy ra.

Thẩm Minh Hiên liếm liếm khối thịt mềm mại trong miệng thiếu niên khiến toàn thân cậu nhũn ra, âm điệu đều mang một chút nức nở: " Thẩm tiên sinh!"

Nam nhân ngừng lại, dừng một chút nói:" Ân? Nhào vào lồng ngực của tôi còn không cho tôi hôn?"

Quá, quá không biết xấu hổ!

Cậu trừng mắt nhìn người, mở miệng: " Trong miệng anh có vị gì anh không biết sao?"

Ninh Thư có điểm tức giận mở miệng, vành mắt vì nếm phải hương vị kia có chút đỏ lên. Cậu hít sau một hơi, có chút tự bế. Cậu không biết có khi nào nhiệm vụ chưa hoàn thành mà mình đã bị tức chết rồi không.

Thẩm Minh Hiên nhướng mi, câu môi nói: " Không chịu được?"

Cậu cảm thấy thẹn đến mức không nói nên lời. Cậu chính là không chịu được đó, làm sao?

Ninh Thư lạnh lùng mà đẩy người: " Buông tôi ra."

Nam nhân buồn cười mà nhìn tiểu gia hỏa đang phát giận kia, vô cùng nhẫn nại mà dỗ dành: " Kia, về sau nếu hút thuốc, tôi sẽ không hôn em nữa."

Ninh Thư cảm thấy trọng điểm của hắn sai rồi. Không hút thuốc lá là có thể hôn? Này không phải giống mấy người quấy rối hay sao?

Nhưng cậu không đem lời này nói ra, chỉ nói: " Anh cho tôi đi xuống."

Thẩm Minh Hiên không nói lời nào.

Ninh Thư lúc này mới phát hiện có gì đó không thích hợp. Cậu động động một chút sắc mặt đều đỏ lên.

Đồ biến thái này!

Cậu hít sâu một ngụm, cả giận nói: " Không biết xấu hổ!"

Thẩm Minh Hiên hưởng thụ cảm xúc tuyệt vời do mông mềm thiếu niên mang đến, giọng nói đều khàn cả đi: " Chú như thế nào không biết xấu hổ?"

Ninh Thư không nói lời nào, cũng không dám động. Thân thể chỉ có thể cứng đờ nơi đó.

Hắn hôn hôn cổ cậu, nhàn nhạt nói: " Bất quá chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, Ninh Ninh chẳng lẽ không có sao?"

Ninh Thư không nói nên lời. Cậu không thể tin được đi làm việc ở công ty rồi mà hắn cũng có thể nổi lên phản ứng, hơn nữa còn là với một nam sinh.

" Oaaaa, lão nam nhân này thật không biết xấu hổ a, lại ở đây chiếm tiện nghi của ký chủ."

Ninh Thư ngốc lăng: " Linh Linh?"

Hệ thống vui vẻ nói: " Ký chủ, là em! Gọi em đi, em vì anh mà giải ưu sầu nha!"

" Ký chủ, đang phát sinh chuyện gì vậy? Cái gì mà phản ứng sinh lý?"

Ninh Thư có chút xấu hổ. Trong lòng cậu, Linh Linh giống như một đứa nhỏ không hiểu chuyện gì. Vì vậy cậu không có ý định nói chuyện này cho nó nghe.

" Không có gì đâu."

" Chính là, mặt ký chủ thực hồng a."

" Bởi vì nóng đó."

Hệ thống nghe vậy bĩu môi, chê trách nam nhân: " Lão nam nhân này thật nhỏ mọn, đến điều hòa đều luyến tiếc không muốn mở."

Thiếu niên nghe lời này cảm thấy rất chột dạ.

Hơi thở nam nhân có chút thô nặng, một bên ôm cậu một bên lên tiếng dụ dỗ: " Chờ em tốt nghiệp liền dọn tới đây cùng chú sinh hoạt, được không?"

Ninh Thư nhìn hắn còn có thể mặt không đổi sắc cùng chính mình nói những lời này liền nghĩ đến một câu thành ngữ.

Mặt người dạ thú.

Cậu tuy rằng không muốn ở lại Ninh gia nhưng cũng không có nghĩ tới cùng nam nhân ở cùng một chỗ.

" Đúng vậy nha ký chủ, anh ngàn vạn lần không nên ở cùng lão nam nhân này. Em nghe các hệ thống tiền bối nói, lão nam nhân như này nhu cầu lớn, tần suất lại còn nhiều!"

Ninh Thư có điểm kinh ngạc: " Hệ thống, em đang nói cái gì?"

Linh Linh thiên chân vô tà nói: " Em nghe mấy tiền bối đó, lão nam nhân như lang như hổ, lên giường liền lộ ra hung ác hận không thể nhét cả cái kia đi vào!"

( chắc các bợn cũng hiểu rui hen :>>)

Ninh Thư: ".........................."

Cậu vẫn luôn cho rằng hệ thống còn đơn thuần, thuần khiết, không nghĩ tới.....

Tâm tình phức tạp mà trả lời: "........ phải vậy không?"

Hệ thống một mực khẳng định: " Đúng vậy a! Cho nên ký chủ không được đáp ứng, Linh Linh cảm thấy nam chủ thế giới này thật biến thái QAQ"

" Chờ đến khi anh vào phòng của hắn, khẳng định bị ăn đến xương cốt không còn!"

Ninh Thư thấy chính mình dễ tính đến đâu cũng sẽ bị những lời này dọa sợ. Cậu từ trước tới nay đều không nghĩ tới sẽ bị một người nam nhân giống mình ở trên giường yêu thương.

Cậu nghĩ lại liền cảm thấy thẹn thùng. Thiếu niên nhấp môi dưới, mở miệng: " Tôi có nhà của mình, vì cái gì muốn ở cùng anh chứ?"

" Em tình nguyện ở lại Ninh gia cũng không muốn ở cùng chú?"

Ninh Thư nhịn không được nói: " Thẩm tiên sinh trong lòng nghĩ cái gì chỉ có chính anh biết."

" Tôi suy nghĩ cái gì?" Nam nhân hơi nhướng mày nhìn thiếu niên đang quẫn bách.

Thiếu niên cắn môi, gương mặt ửng đỏ, cảm thấy thẹn mà nói: " Vậy anh tự hỏi chính mình đi!"

Thẩm Minh Hiên trầm thấp cười một tiếng, âm thanh lưu luyến phát ra: " Em không muốn, chú còn có thể cưỡng bách em sao?"

Ninh Thư hoài nghi da mặt người này làm từ cái gì sao có thể lãnh đạm mà nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

" Chú nếu muốn chạm vào em thì đã sớm hành động.." Hắn dừng một chút rồi tiếp tục: " Cho nên, em tình nguyện tin tưởng những lời người ngoài nói cũng không muốn tin tưởng tôi? Hử?"

-------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip