Chương 2

Editor: Hang


Thẩm Minh Hiên nghe qua Ninh phụ nói rằng ông ta có một đứa con trai, việc Ninh An lấy lòng quá mức rõ ràng. Trong lòng hắn cảm thấy không phản cảm nhưng hứng thú đối với cậu ta là không có.

Trừ một khắc thiếu niên từ trên cầu thang bước xuống kia, hắn đã chú ý tới. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, cùng em trai mình hoàn toàn tương phản. Có chút an tĩnh, đôi mắt ôn nhuận lại thanh triệt, bộ dáng sạch sẽ mà tú khí, đặc biệt là đôi mắt kia, bất cứ ai gặp qua đều cảm thấy thỏa mái.

Thời điểm đối phương cùng hắn đối mặt, trong mắt có một chút tò mò cùng đánh giá. Cảm xúc có chút thu liễm, không tự ti không kiêu ngạo kêu hắn một tiếng Thẩm tiên sinh.

Ánh mắt Thẩm Minh Hiên dừng trên cần cổ duyên dáng của thiếu niên. Rất ít nam sinh có được bộ dáng đĩnh bạt tú khí như vậy, cần cổ thiên nga thon dài duyên dáng, thời điểm đôi mắt rũ xuống làm hàng mi thật dài kia như chiếc lông vũ quét nhẹ qua đầu tim chính mình.

Nam nhân bất động thanh sắc mà đánh giá.

Ninh Thư bị bắt được thủ đoạn nho nhỏ, không khỏi nâng lên khuôn mặt, có chút ngượng ngùng nói: " Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh."

Bàn tay thiếu niên mang theo một chút hơi lạnh, làn da mềm ấm mà tinh tế. Xúc cảm xem ra thực không tồi. Nam nhân không chút để ý mà nghĩ.

Ninh Thư có chút nghi hoặc, nhịn không được giật giật bàn tay đang bị nắm, nhắc nhở: " Thẩm tiên sinh?"

Thẩm Minh Hiên sắc mặt nhàn nhạt mà buông lỏng tay ra, mở miệng nói: " Dựa theo gợi ý của tôi mà làm."

Ninh Thư cảm thấy có chút xấu hổ, một bên nghe âm thanh trầm thấp của đối phương, một bên duỗi tay thay nam nhân thắt cà vạt. Lần này cậu làm thực sự chuyên chú, chỉ sợ chỗ nào làm không tốt lần nữa bị nam nhân chê cười.

Ninh Thư nghĩ kỹ rồi, trước mặt đối phương nên biểu hiện tốt một chút. Nếu đã muốn xoát hảo cảm của Thẩm Minh Hiên thì Ninh gia chính là nhịp cầu tốt nhất, cậu có thể thông qua Ninh gia mà lấy được cơ hội đến làm việc ở công ty của đối phương.

Tốt nhất là trở thành trợ lý đắc lực nhất của hắn.

Thiếu niên biểu tình càng thêm nghiêm túc, lông mi mảnh dài rũ xuống, cái mũi nho nhỏ mà cao thẳng, đôi môi hơi mỏng màu đỏ nhạt, có chút phấn nộn.

Đang nghiêm túc đeo cà vạt, Ninh Thư cũng không chú ý tới ánh mắt của nam nhân lúc này đang dừng trên người mình. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng thực phù hợp. Đặc biệt là đem vòng eo phác họa rõ ràng, loáng thoáng có thể nhìn thấy độ cung vòng eo thon chắc mềm dẻo. Đôi mắt của Thẩm Minh Hiên hơi tối xuống.

Thời điểm đối phương nhìn qua, thực nhanh đem thần sắc thu liễm lại, mở miệng: " Làm phiền cậu."

Ninh Thư thối lui một bước, có chút không được tự nhiên. Hormone trên người nam nhân quá cường đại, đặc biệt là hơi thở mang theo tính xâm lược, giống như vô khổng bất nhập*

* vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có ( mình cũng không rõ chỗ này nên để nguyên, bạn nào hiểu rõ có thể để lại bình luận giúp mình nhé)

" Thẩm tiên sinh khách khí rồi."

Thẩm Minh Hiên hơi gật đầu, đi ra ngoài.

Ninh Thư đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện trên mặt đất giống như có cái gì đó, nhịn không được đi qua nhìn xem, phát hiện ra là một chiếc đồng hồ.

Cậu sửng sốt, khom lưng nhặt nó lên. Đây hẳn là nam nhân đánh rơi. Ninh Thư nhấp môi, cầm chiếc đồng hồ đi theo. Chỉ là thời điểm đến phòng khách, phát hiện ra đối phương đã không thấy.

Ninh An trừng mắt liếc cậu một cái, mở miệng: " Anh vừa rồi cùng Thẩm tổng trong phòng làm cái gì?"

" Không có gì."

Cậu chỉ cảm thấy hỏi vấn đề này có chút kỳ quái, hai nam nhân trong phòng còn có thể làm gì chứ.

Nhưng hiển nhiên là Ninh An không tin, dùng một biểu ghen ghét lại phẫn hận nhìn cậu. Tròng mắt cậu ta vừa chuyển, thực nhanh nhìn thấy được đồ vật trong tay cậu, sắc mặt xoát một cái thay đổi nhanh chóng duỗi tay lại đây, ngữ khí có chút vui sướng, kinh hỉ: " Đây là đồng hồ của Thẩm tổng sao?"

Không đợi Ninh Thư nói chuyện, cậu ta liền nhanh chóng muốn mình nhận lấy, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: " Anh, cái này liền giao cho em cất giữ đi, em sẽ mang đi trả lại cho Thẩm tổng."

Ninh Thư sắc mặt liền phai nhạt xuống.

Thế giới này cùng thế giới gốc của cậu cơ hồ là giống nhau như đúc. Duy nhất bất đồng chính là Ninh mẫu là tiểu tam không phải mẹ ruột của cậu, bà ta mang theo con trai của mình nghênh ngang vào nhà. Nhưng Ninh phụ cùng Ninh mẫu đối với Ninh An cưng chiều thì hoàn toàn giống.

Mà Ninh An cùng Ninh Hi đều cùng là một loại người.

" Hắn làm rơi."

Ninh An lập tức thay đổi sắc mặt: " Đây là đồ vật của Thẩm tổng, vì cái gì rơi chứ?"

Ninh mẫu bên cạnh chen lời nói: " Tiểu Thư, em trai con cũng vì muốn tốt cho con, nó chỉ muốn giúp con bảo quản đồng hồ của Thẩm tổng, còn tính toán chạy đi chạy lại một chuyến. Con không còn nhỏ nữa, liền không cần vì vậy mà vô cớ gây rối a.."

Mà Ninh phụ vừa mới trở về vừa vặn nghe được lời như vậy liền nhíu mày dò hỏi: " Lại có chuyện gì nữa?"

Ninh mẫu ôn nhu nói: " Thẩm tổng có làm rơi một chiếc đồng hồ ở đây, An An cảm thấy Tiểu Thư cùng Thẩm tổng không quen thuộc, tùy tiện qua đó sẽ cảm thấy đột ngột cho nên mới muốn giúp Tiểu Thư. Nhưng là... Tiểu Thư thoạt nhìn không phải quá nguyện ý..... khả năng Tiểu Thư cũng rất muốn cùng Thẩm tổng nói chuyện vài câu......"

Ninh phụ sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng: " Ninh Thư, tương lai cổ phần của công ty không phải là không có phần con, con hiện tại ở thời điểm mấu chốt này cùng em trai tranh đoạt cái gì chứ?"

Theo ý ông ta xem ra là con trai lớn vì quyền thừa kế của chính mình cho nên mới ở trước mặt của Thẩm Minh Hiên xoát độ tồn tại. Bằng không như nào cần tốn nhiều tâm tư như thế.

Ninh Thư nghe một nhà ba người ngươi một câu ta một câu, cảm giác như là chính mình trở về với thời điểm trước kia. Cậu có chút mệt tâm, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: " Được."

Thiếu niên có chút lãnh đạm mà xoay người sang chỗ khác.

Ninh phụ nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm khó coi: " Thái độ của con đây là ý gì chứ?"

Ninh Thư không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.

Ninh mẫu một bên an ủi Ninh phụ, chờ đến khi trấn an tốt rồi đưa người về phòng. Xuống dưới lầu  liền thay đổi sắc mặt, đối với con trai ruột của mình nói: " Con vừa rồi nghe được ba ba con nói cái gì sao? Hắn ta thế nhưng muốn đem cổ phần để lại cho Ninh Thư!"

Ninh An cầm chiếc đồng hồ kia có chút yêu thích không buông tay. Cậu ta chỉ cần tưởng tượng chiếc đồng hồ này được Thẩm Minh Hiên mang qua trái tim liền thình thịch nhảy lên.

Cậu ta có chút thất thần trả lời: " Dù sao ba ba yêu thương con nhất, cái gì tốt đều sẽ để lại cho con."

Ninh mẫu thở dài: " Mẹ chính là muốn ba ba con đem cổ phần hắn sở hữu đều để lại cho con, về phần anh trai con chờ đến tương lai tùy tiện tống cổ nó ra nước ngoài là được. Ninh gia, nếu con không tranh thủ, mẹ tương lai đều phải uống gió Tây Bắc a! "

Ninh An cầm lấy cánh tay của Ninh mẫu phe phẩy, cười hì hì nói: " Sẽ không nha mẹ, con nhất định sẽ không để mẹ uống gió Tây Bắc đâu."

Chờ cậu ta ở bên Thẩm Minh Hiên, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn cái gì có cái đó còn không được sao?.

Ninh mẫu vẫn còn chút lo lắng: " Thẩm tổng bên kia, con nhất định phải nghe lời ba ba, tạo thật nhiều mối quan hệ tốt, nhớ rõ chưa?"

Ninh An liên tục gật đầu: " Con đã biết, mẹ."

Cậu ta nhất định sẽ tạo ra mối quan hệ tốt, tốt nhất là trên giường nam nhân đi. Ninh An tưởng tượng đến đây, liền mặt đỏ tim đập.

Ninh mẫu còn không biết chủ ý này của con trai nhỏ. Nàng còn đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ làm như thế nào để đem con người dư thừa trong nhà kia tổng cổ đi.

Thân phận Thẩm Minh Hiên không bình thường, ở thành phố A được coi như là người đứng đầu. Ninh phụ cũng vì duyên số tốt mới có lần gặp mặt này, Ninh gia ở trước mặt Thẩm gia căn bản không tính là gì. Cho nên nếu muốn lần nữa gặp mặt nam nhân e là chuyện khó như lên trời.

Ninh Thư vốn dĩ muốn dùng chiếc đồng hồ kia để có cơ hội gặp mặt lần thứ hai. Nhưng hiện tại đồng hồ đã bị Ninh An lấy mất.

Cậu có chút mờ mịt nghĩ thầm, không biết lần sau gặp lại nam nhân sẽ là khi nào. Chẳng lẽ đợi cậu nỗ lực mấy năm nữa sau đó đến tập đoàn Thẩm thị làm việc sao?

Ninh Thư có chút không xác định bản thân lúc đó có thể đến bên người đối phương không? Liền tính việc thật sự trúng tuyển nhưng người ưu tú xuất sắc nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà cho rằng Thẩm Minh Hiên sẽ nể mặt mũi Ninh gia mà cho cậu cơ hội?

Nghĩ đến đó, thiếu niên liền phát ngốc một hồi.

Bỗng bên cạnh truyền đến một đạo âm thanh: " Tô Ngọc, cậu làm sao vậy?"

Nam sinh sắc mặt tái nhợt, che lại bụng chính mình, có chút gian nan mà ở miệng nói: " Tớ đau bụng quá....."

Bạn tốt không khỏi lộ ra một biểu tình lo lắng: " Kia làm sao bây giờ, cậu còn muốn tới Kim Hoàn làm việc nữa."

Tô Ngọc lắc đầu

" Tớ nghỉ ngơi một lúc, xem có thể qua đó hay không?"

Ninh Thư hơi giật mình. Cậu biết Kim Hoàn, là địa phương mà nhóm thượng lưu thường xuyên lưu tới. Nghe nói nơi đó chỉ làm trong một tháng liền có thể cho một gia đình bình thường sống an nhàn cả đời. Ninh Thư đột nhiên có một ý tưởng lớn mật.

Kim Hoàn là địa phương mà phú hào khắp thành phố A thường xuyên đến nhất, như vậy Thẩm Minh Hiên có khả năng sẽ xuất hiện ở đó hay không?

Cậu lấy hết can đảm hỏi: " Linh Linh, em cảm thấy anh có thể đi thử vận may không?"

" Ký chủ thân mến, Linh Linh cảm thấy có thể!"

Tô Ngọc vốn dĩ đang ghé trên mặt bàn nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh liền không khỏi nâng mặt lên nhìn lại. Thấy ở đó là một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp liền sửng sốt.

Cậu biết đối phương. Đây là bạn cùng lớp của cậu, người lớn lên đẹp nhưng không thích nói chuyện. Tính tình tuy rằng thực tốt nhưng lại làm cho người ta cảm giác quái gở không dễ tiếp cận.

Không khỏi có chút ngạc nhiên*: " Bạn học Ninh?"

* nguyên ở đây ghi là " thụ sủng nhược kinh" nghĩa là được sủng ái mà sợ, được yêu thương lại vừa mừng vừa lo. Mình thấy để cụm từ này ở đây thì không hợp với hoàn cảnh nên đổi thành " ngạc nhiên".

Thiếu niên nhìn cậu, âm thanh mềm mại hỏi: " Cậu đi làm ở Kim Hoàn?"

Tô Ngọc gật gật đầu, nhỏ giọng mà mở miệng: " Cậu đều nghe thấy được sao? Có thể giữ bí mật giúp tôi được không, tôi sợ mọi người biết, họ sẽ nói ra nói vào mất."

Ninh Thư gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Rốt cục thì cũng là đi làm ở loại địa phương kia, tuy rằng đã là cao tam* nhưng vẫn sẽ có không ít người suy nghĩ vớ vẩn.

* cao tam = lớp 12 bên mình

Tô Ngọc cảm kích nói: " Cảm ơn."

Cậu vừa dứt lời liền nghe được thiếu niên mở miệng: " Nhân tiện, cậu có thể cho tôi thay cậu đi làm một ngày không?"

Tô Ngọc có chút kinh ngạc. Cậu tuy rằng không biết gia đình Ninh Thư như thế nào nhưng xem khí chất và cách nói chuyện của đối phương thì hẳn không phải con nhà nghèo khó, nếu không phải là nghèo khó thì chính là hảo tâm.

" Tôi như này... sao có thể không biết xấu hổ.....". Cậu vừa nói xong, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ôm bụng nhíu mày.

" Cậu hẳn là không thể xin nghỉ đi?"

Tô Ngọc do dự gật đầu, cậu nếu mà có thể xin nghỉ thì đã sớm xin chứ không phải hiện tại kiên cường chống đỡ.

" Cậu vì cái gì mà muốn giúp tôi?"

Ninh Thư ngốc lăng, cũng không thể nói là cậu có mục đích, đành phải nói: " Chỉ là lúc này vừa vặn rảnh rỗi thôi.". Lại nhận được ánh mắt cảm kích của đối phương.

Kim Hoàn, ban đêm.

Thiếu niên thay quần áo của dành cho người phục vụ, quần áo trắng đen dán vào thân thể phác họa ra dáng người tuấn tú đĩnh bạt.

Tác giả có chuyện nói: Đã nhìn ra Thẩm thúc thúc tâm cơ chưa??? (== ==*)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip