Chương 23

Editor: Hang

---------------------------- 

Nhưng là, làm thế nào mới có thể làm cho Thẩm Minh Hiên đối với cậu không còn hứng thú?

Ninh Thư nỗ lực suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào. Cậu đành phải thỉnh giáo hệ thống, rốt cuộc thì hệ thống hiểu biết nhiều như vậy, hẳn là có biện pháp.

" Ký chủ, thời điểm em bổ túc kiến thức đã xem rất nhiều video, tiểu thuyết nha. Anh yên tâm, giao cho Linh Linh nhất định không có vấn đề."

Ninh Thư tò mò hỏi Linh Linh xem những video tiểu thuyết nào thì nhận được giọng điệu tự hào của đối phương.

" Một ngàn tiểu thuyết đam mỹ! Ký chủ, có phải em rất lợi hại hay không?"

" ..... Ân, rất lợi hại."

Linh Linh ở trong lòng cậu chính là một tiểu hài tử, vì để không đả kích nó cậu đành phải khích lệ đối phương. Trong khi đó, Linh Linh đã bắt đầu bài giảng dạy của mình cho cậu.

" Này nha, loại tình tiết anh đang mắc phải như này gọi là cưỡng chế yêu..."

" Càng là không chiếm được thì càng mong muốn có. Nói không chừng, cuối cùng anh phải ở một chỗ trong căn biệt thự, còn phải đeo lên xích chân gì đó, chỉ có thể ở trên giường chờ người qua ngày!"

Thiếu niên trầm mặc một lúc, tuy rằng cậu không cảm thấy nam nhân sẽ làm như vậy nhưng thấy ngữ khí nghiêm túc của hệ thống, cậu lại có điểm mê hoặc.

Ninh Thư cũng không phải thực hiểu rõ điều này, cậu cũng không nghĩ đến dáng vẻ mà Linh Linh miêu tả kia, chỉ có thể bị nhốt trên giường, sau đó bị nam nhân yêu thương.

" Cho nên, ký chủ chỉ cần chủ động đón ý nói hùa, điều này nhất định khiến cho lão nam nhân mất đi hứng thú!"

Thiếu niên vẫn có chút mơ hồ không hiểu, đành phải chăm chỉ học hỏi hệ thống: " Anh cần phải làm những gì nha?"

Hệ thống đang hùng hổ bỗng dưng thẹn thùng: " Em ngượng ngùng nha, ký chủ anh chỉ cần đối với lão nam nhân này chủ động một chút, chính là tấn công từ phía trước. Hắn khẳng định rất nhanh sẽ mất đi hứng thú."

" Nam nhân chính là như vậy, được tán tỉnh liền sẽ mất đi hứng thú."

Ninh Thư hiểu rồi. Cho nên hiện tại muốn cậu đi câu dẫn nam nhân sao? Cậu cảm thấy có chút làm không được, thực xấu hổ!

" Ký chủ, Linh Linh cũng không ép anh nha. Nhưng là em xem những tiểu thuyết kia, vai chính bên trong đều mất đi tự do, hơn nữa mỗi ngày đều chỉ có thể ngốc tại biệt thự. Thật đáng thương a~"

" Linh Linh tuy rằng muốn anh hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng không muốn thấy anh thành dáng vẻ kia."

Cậu do dự, vẫn là đáp ứng.

Sau khi người hầu lên gọi một tiếng, nguyên bản cậu đang xem sách liền buông nó xuống, đứng lên nhìn qua. Cậu có chút khẩn trương, thậm chí có điểm không biết làm sao.

Nhưng thật ra là Thẩm Minh Hiên đem áo khoác đưa cho người hầu đứng một bên, một tay lôi kéo cà vạt, ánh mắt thâm thúy nhìn lại, mở miệng nói: " Không nhìn nữa sao?"

Ninh Thư đi qua, có chút thẹn thùng mà nói: " Em... em đang đợi Thẩm tiên sinh trở về."

Ngón tay nam nhân hơi dừng lại, sau đó nhìn lại đây, ánh mắt có chút tối xuống.

Thiếu niên không chịu nổi ánh mắt này, giống như tùy thời đều đem cậu nuốt vào. Cậu nhịn không được quay đầu đi, nhẹ giọng lên tiếng: " Em tiếp tục đọc sách đây." Chưa kịp bước đã bị một bàn tay kéo qua.

Cậu ngồi trên đùi của nam nhân, Thẩm Minh Hiên cúi đầu, hôn hôn lỗ tai cậu, tiếng nói trầm thấp: " Chú hôm nay rất nhớ em."

Ninh Thư có chút mẫn cảm, đặc biệt là thời điểm bị người khác đụng vào. Nhận thấy được nam nhân hôn môi, cậu nhịn không được co rúm một chút, thanh âm đều mang theo mềm mại nức nở: " Thẩm.... Thẩm tiên sinh..."

Thẩm Minh Hiên thực nhanh bị thiếu niên kêu đến cứng lên. Hắn bất động thanh sắc mà rũ mắt, ngón tay thon dài sờ qua, sắp nhẫn nại không được.

Ninh Thư tuy rằng không được tự nhiên nhưng tốt xấu gì không có kháng cự như trước. Tuy vậy chỗ cổ thon dài kia vẫn đỏ ửng một mảng.

Thẩm Minh Hiên đem người bế lên, vỗ vỗ mông cậu, thấp giọng nói: " Hôm nay cũng cùng tôi ngủ, có được không?"

Thiếu niên đôi mắt có điểm ướt át, nhìn qua. Do dự một chút, gật gật đầu.

Nam nhân cúi đầu, hôn hôn lỗ tai cậu, tiếng nói trầm thấp phảng phất có thể làm lỗ tai mang thai: " Bé ngoan."

Ninh Thư không biết nam nhân có ý thức được cậu đang câu dẫn hắn hay không nhưng cậu nhận ra, Thẩm Minh Hiên giống như không có gì bất đồng. Thiếu niên có điểm vô thố, không biết chình mình có làm đúng chưa? Hay là nói, bởi vì quá mờ nhạt nên hắn cũng không cảm thấy mị đang bị câu dẫn?

Cậu có điểm khó xử. Chính là kêu cậu làm những động tác ám chỉ lớn mật, khả năng cậu không làm được.

" Ký chủ, tiến lên! Đừng sợ nha, Linh Linh ở sau cổ vũ anh!"

" Chính là....."

" Không có chính là! Ký chủ quá an toàn rồi, em xem đều sốt ruột thay anh nha!"

Nói rồi, hệ thống bắt đầu chỉ đạo: " Anh trước như vậy... sau đó lại như vậy... lại như vậy nha!"

Thiếu niên có chút hổ thẹn, rốt cuộc hệ thống nói đến nghiêm túc như vậy, ngược lại là cậu không có hiểu rõ. Ninh Thư bắt đầu phát ngốc, nghe tiếng nước chay trong phòng tắm.

Hệ thống lúc này lại nhảy ra, cho cậu gợi ý: " Ký chủ, anh lát nữa liền làm bộ té ngã, đã hiểu chưa?"

Ninh Thư nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, nhưng vành tai đều hồng thấu.

Thiếu niên đi vào trong phòng tắm.

Hệ thống nói cho cậu chỉ cần làm bộ té trong phòng tắm, sau đó Thẩm Minh Hiên sẽ tiến vào, đem cậu bế lên. Nam nhân ấy mà, đều thích mình ỷ lại vào họ, vô luận giới tính nào đều giống nhau.

Ninh Thư kỳ cọ, tắm đến sạch sẽ. Nói không dễ nghe chính là khẩn trương đến mức cọ xát. Cuối cùng đem người lau khô, khoác lên mình khăn tắm.

Hệ thống nha một tiếng: " Ký chủ, anh khoác khăn tắm là gì a?"

Ninh Thư có điểm mờ mịt.

" Nếu khoác khăn tắm liền không có hiệu quả câu dẫn nha!"

"............"

Cậu cảm thấy không mặc quần áo đều cùng biến thái giống nhau! Rất thẹn thùng!

" Nan nhân chính là thực thích bộ dáng như này, tin tưởng em liền không sai!"

Ninh Thư nghe vậy đành phải dựa theo biện pháp của hệ thống mà làm. Cậu cầm lấy đồ vật, sau đó liền cố ý cho nó rơi xuống, cuối cùng ngồi sụp xuống đất.

Nam nhân nghe thấy động tĩnh, thực nhanh bước đến cửa phòng tắm, trầm thấp mở miệng: " Ninh Ninh?"

Cậu có điểm xấu hổ. Cũng không phải chân chính bị ngã, cậu còn muốn diễn kịch đó!

" Thẩm tiên sinh.... em... em....không cẩn thận bị té...."

Thiếu niên có điểm khô cằn mà nói ra những lời này.

Hê thống thở dài mà nói: " Ký chủ, anh như vậy là không được rồi! Linh Linh đều nhận ra đây là đang gạt người...."

Nhưng ngay sau đó, người đang bên ngoài liền phá cửa mà vào.

( bất ngờ chưa hệ thống :))) )

Trên khuôn mặt Thẩm Minh Hiên hiện lên vẻ ngưng trọng, không nói hai lời dùng khăn tắm đem thiếu niên trên đất bế lên. Sau đó dùng môi cọ cọ lên tóc thiếu niên một chút, lên tiếng: " Ngoan, em té như nào? Tôi lập tức gọi Lâm Hàn tới đây."

Ninh Thư dù sao cũng là đang gạt người, nghe vậy liền có chút khẩn trương mà nắm lấy tay nam nhân, lắc đầu nói: " Chỉ là có chút đau, đợi một lát là tốt rồi nha."

Thẩm Minh Hiên dừng một chút, không nói chuyện.

Đem thiếu niên đặt trên giường, đôi mắt thâm thúy nhìn qua có chút cao thâm khó đoán.

" Để chú xem một chút."

Lúc này đến phiên Ninh Thư không nói nên lời. Trái tim cậu điên cuồng nảy lên, nhấp môi rất thẹn thùng.

Thẩm Minh Hiên nhàn nhạt: " Ngại ngùng không muốn nói cho tôi biết sao? Vậy vẫn nên kêu bác sĩ Lâm tới đây một chuyến đi."

Thiếu niên thẹn thùng bắt lấy tay nam nhân, trên thực tế là đang khẩn trương. Cậu biết, nếu thật sự cho nam nhân nhìn thì lời nói dối của cậu liền bị vạch trần. Nhưng nếu không cho đối phương xem thì không thể câu dẫn được.

Ninh Thư có điểm mờ mịt mà nghĩ thầm, làm thế nào mới có thể tìm được biện pháp hoàn mỹ vừa có thể câu dẫn hắn vừa có thể qua mắt hắn đây?

Thiếu niên suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ tới một biện pháp. Mông thịt là rắn chắc nhất, cũng là nhiều nhất. Dù cho bị té đau đi cũng không dễ dàng nhìn ra được. Vì thế Ninh Thư nhỏ giọng nói: " Thẩm tiên sinh.... mông... là mông đau..."

Thẩm Minh Hiên nghe vậy hơi nhướng mày, sau đó rũ mắt: " Ngã rất đau?"

" Ân, có điểm đau." Thời điểm Ninh Thư nói lời này, chính bản thân cậu cùng thấy thẹn thùng.

" Tôi nhìn xem."

"!!!!"

Thẩm Minh Hiên cong lưng, sờ sờ eo cậu, lời nói ra kinh người: " Bò lên đây."

Ninh Thư trợn tròn đôi mắt nhỏ, có chút hối hận vì lấy cớ như vậy. Nhưng giờ cũng không còn đường lui nữa liền nhịn xuống thẹn thùng xoay người, sau đó nằm sấp xuống.

Thẩm Minh Hiên bỏ đi khăn tắm trên người cậu. Ninh Thư chôn mặt xuống gối mềm, cảm nhận được bàn tay hắn phủ lên. Thiếu niên cảm nhận được động tác của nam nhân, sau đó liền cảm thấy mông mình giống như một cục bột, tùy ý người nắm bóp.

" Đau không, Ninh Ninh?"

Cậu nhịn không được quay mặt đi, đỏ mặt nói: " Đau...đau..."

" Thẩm tiên sinh có thể nhẹ chút được không?"

Nam nhân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên. Ninh Thư không dám nhìn vào mắt của nam nhân. Cậu muốn kéo khăn tắm lên người mình, lại bị nam nhân ngăn lại.

" Ngoan, bôi thuốc cho em."

Ninh Thư kỳ thực không có đau, có người nào không ngã mà lại thấy đau chứ. Nhưng nếu nói không cần sẽ bị hoài nghi, đành phải gật gật đầu.

Thẩm Minh Hiên rời đi trong chốc lát, sau đó trở về. Ninh Thư ghé vào trên giường, cảm thụ động tác tay của nam nhân, luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp. Nhưng cậu lại không nói được không thích hợp chỗ nào, chỉ đành áp xuống nghi hoặc vào lòng.

Cho đến thật lâu sau, Ninh Thư mới được mặc lại khăn tắm, nam nhân thì đi rửa tay.

Nhưng cậu cảm thấy nam nhân rửa tay có chút lâu nha. Cậu nằm trên giường, có chút mệt nhọc. Nhưng nghĩ đến không thể uổng phí công khóa bổ túc của hệ thống đành phải sốc lại tinh thần, ngồi dậy.

Cho đến khi Thẩm Minh Hiên đi ra, Ninh Thư ngửi thấy một cỗ hương vị..., ừm, không thể hiểu rõ.

Cậu trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì. Có thể là nước rửa tay cũng thuốc mỡ nên có hương vị lạ đi. Ninh Thư nghĩ thầm.

Nam nhân ôm cậu, vỗ vỗ eo, dỗ cậu: " Ngủ đi."

Ninh Thư nhìn hắn. Thẩm Minh Hiên ôm cậu nhưng lại không giống như thường ngày đối với cậu động tay động chân nha?

Thấy cậu không nói lời nào, Thẩm Minh Hiên hơi nhướng mi: " Có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Thiếu niên tưởng tượng đến việc mình làm sau đây liền thẹn thùng. Nhưng vừa rồi những điều đó là chưa đủ, nam nhân một chút phản ứng đều không có a.

Ninh Thư cũng là lần đầu tiên làm ra việc không biết xấu hổ như này, cậu khẩn trương, nhịn không được mà liếm môi một chút làm cho đôi môi trở nên hồng nhuận, nhìn qua có chút mê người.

Mà ở trong mắt của người nào đó, điều này mang theo ý ám chỉ, đôi mắt lập tức trở nên tối đen.

Ninh Thư không có phát hiện. Cậu vươn tay, lấy hết can đảm, chủ động ngồi lên người của nam nhân.

------------------------ 

Tác giả có điều muốn nói:

Nam nhân đã nhìn ra, Ninh Ninh cố ý làm những điều lớn mật nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip