Chương 4

Editor: Hang


Ninh Thư ngốc lăng nhưng không có nghĩ nhiều. Thẳng đến khi cậu đem nam nhân đưa lên xe thì một bàn tay to đem cậu kéo lại, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt.

Thiếu niên chống tay lên ngực nam nhân, có chút kinh ngạc. Gương mặt cậu không khỏi nóng lên, thấp giọng kêu một tiếng: " Thẩm tiên sinh."

Thẩm Minh Hiên mở đôi mắt, buông tay ra, xoa xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói: " Xin lỗi."

Đôi mắt tựa hồ mang theo men say.

Phía sau quản lý đưa giám đốc đến đây, thấy thế không khỏi nói: " Tiểu Ninh, cậu thất thần cái gì, còn không nhanh đi lên, Thẩm tổng uống say còn cần người chiếu cố a!"

Ninh Thư nghe câu nói đó trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, nhưng trong lòng cũng không nghĩ nhiều mà nhìn thoáng qua nam nhân.

Cân nhắc một hồi cậu cũng quyết định lên xe.

Cậu vốn dĩ vì Thẩm Minh Hiên mà tới, hiện tại nếu có cơ hội thì nhất định sẽ không bỏ lỡ, cậu còn muốn ở trước mặt đối phương xoát hảo cảm đó!

Ninh Thư hít sâu một ngụm, duỗi tay qua đỡ lấy nam nhân, nhuyễn thanh hỏi: " Tiên sinh, anh vẫn còn tốt đi?"

Tài xế không nói một lời lái xe đi.

Thẩm Minh Hiên dựa vào lưng ghế, khép đôi mắt hơi thở trầm ổn. Bề ngoài nam nhân nhìn qua các đường nét đều là hoàn mỹ, môi mỏng gợi cảm lại lộ ra một ý vị lãnh đạm.

Ninh Thư nhìn chằm chằm một hồi lâu cũng không lên tiếng quấy rầy.

Thẳng đến khi nam nhân đột nhiên mở mắt nhìn cậu một cái, sau đó nhíu mày đem cậu ôm lấy, nhắm mắt lại.

( tới goyyy, tới goyyyy :>>>>)

Thiếu niên không kịp đề phòng, cả người bị ôm vào trong lồng ngực của nam nhân. Theo bản năng mà ôm lấy cổ đối phương, cậu có chút vô thố lại cảm thấy thẹn thùng: " Thẩm.... Thẩm tiên sinh?"

Cậu giãy giụa lại bị nam nhân vỗ nhẹ vào mông, trầm thấp lên tiếng: " Ngoan một chút, đừng lộn xộn."

Ninh Thư không khỏi hơi trợn tròn đôi mắt, càng cảm thấy thẹn thùng. Cậu ý đồ muốn lên tiếng chống cự lại cảm thấy trên vai thêm một trọng lượng thân thể, hơi thở nóng rực của hắn đều phun vào làn da nơi vai cùng cổ dẫn đến một trận run rẩy.

Cậu do dự lên tiếng lại không nhận được câu trả lời, đành phải thở dài một hơi. Nghĩ thầm, Thẩm Minh Hiên có thể là đem cậu trở thành gối ôm, nhưng là Ninh Thư vẫn cảm thấy thực thẹn thùng.

Cậu là một nam sinh lại bị nam nhân coi như tiểu hài tử mà ôm vào ngực. Nhưng là cậu không có biện pháp tránh khỏi, đành phải ngồi ngốc tại chỗ.

( Cá 5 xu là lão cố ý :))) )

Nam nhân tựa hồ không có ý muốn tỉnh lại, thẳng đến thời điểm xe dừng lại, Ninh Thư cảm thấy cậu được cứu rồi.

Tài xế và cậu cùng nhau đem nam nhân đỡ vào biệt thự. Quản gia vội vàng lên đón, nhìn thoáng qua bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp liền lộ ra một biểu tình kinh ngạc.

Đây vẫn là lần đầu tiên mà Thẩm Minh Hiên đem người trở về nhà.

Ông trong lòng hình như đã sáng tỏ, đem Thẩm Minh Hiên đỡ vào phòng sau đó nhìn cậu nói: " Tôi đi chuẩn bị một ly sữa bò, làm phiền tiểu thiếu gia chiếu cố ông chủ một chút."

Không đợi Ninh Thư nói chuyện, ông liền đi ra khỏi phòng.

Thiếu niên cúi đầu, nhìn thoáng qua nam nhân trên giường. Đại đa số người sau khi uống say tư thế ngủ đều không đẹp chút nào nhưng Thẩm Minh Hiên sẽ không.

Ninh Thư do dự đi qua, đem quần áo trên người nam nhân thay ra. Cậu biết người thời điểm khi say rượu cần nhất là thoáng khí. Ngón tay thiếu niên mảnh khảnh, giải khai cúc áo tây trang, thẳng đến còn một cúc áo cuối cùng, Thẩm Minh Hiên mở bừng đôi mắt.

Đôi mắt kia thâm thúy, sâu không thấy đáy.

Ninh Thư sửng sốt một chút: " Thẩm tổng?"

Thẩm Minh Hiên không nói lời nào chỉ nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì. Đột nhiên đem một cánh tay của Ninh Thư nắm lại đây.

Cánh tay Ninh Thư bị nắm lấy, ngay sau đó liền bị đè ở trên giường.

Hắn rũ mắt, vươn một bàn tay cởi áo khoác trên người ra, sau đó nắm cằm thiếu niên nâng lên, đối phương nhìn hắn với đôi mắt có chút hốt hoảng, môi mỏng dán lên.

" Ngô..."

Ninh Thư mở to đôi mắt, không thể tin được chính mình bị cưỡng hôn. Cậu muốn mở miệng kêu hắn ngừng lại lại bị đối phương luồn lưỡi tiến vào.

Thẩm Minh Hiên một bên hôn cậu, một bên dùng đầu gối tách đôi chân cậu ra, ngón tay thon dài kia theo áo khoác nhỏ sờ soạng đi vào.

Ninh Thư liều mạng giãy giụa. Nhưng chút sức lực của cậu trong mắt đối phương thật không đáng nhắc đến.

Cậu bị hôn đến thở hồng hộc, đôi mắt đều mang theo chút thủy quang càng tô màu cho nhan sắc.

Đôi môi nhỏ kia cũng bị hôn đến đáng thương, sưng nhỏ một vòng.

Ninh Thư không rõ vì sao mọi chuyện lại biến thành như thế này, cậu chẳng qua là giúp nam nhân về đến nhà nhưng đối phương lại đem cậu đè trên giường, ý đồ xâm phạm cậu.

Chẳng lẽ..... Thẩm Minh Hiên là biến thái sao?

Thiếu niên không rõ, cậu chỉ biết cổ mình bị hôn lên, vòng eo cũng bị bàn tay to năm lấy như cực kỳ quyến luyến kích thích cậu nổi lên một tầng da gà.

Từ trong cổ họng cậu phát ra một âm thanh khó nhịn, cậu cảm giác được cảm xúc sợ hãi trước nay chưa từng có. Nếu cậu còn không ngăn cản liền thật sự sẽ phát sinh sự tình không thể cứu vãn.

Vì thế thiếu niên đem mặt xoay qua một bên, nghẹn ngào nói: " Thẩm tiên sinh, anh, anh đừng như vậy...."

Hiển nhiên loại âm thanh này không dùng được.

Môi Thẩm Minh Hiên lưu luyến nơi hõm cổ thiếu niên như muốn lưu lại dấu vết. Ninh Thư chỉ cảm thấy nơi đó thực ngứa, cả thân mình nổi lên cảm giác kỳ quái.

Cậu bắt lấy quần áo trên người, khóe mắt phiếm hồng. Đặc biệt là khi cảm nhận được cái gì đó chống vào người, Ninh Thư liền nhịn không được cảm thấy da đầu tê dại.

Cậu bất lực lên tiếng mang theo chút khóc nức nở cầu xin nói: " Thẩm tiên sinh......"

" Tôi là Ninh Thư."

Thẩm Minh Hiên rũ mắt, ngậm lấy một khối thịt mềm, lặp đi lặp lại động tác nhấm nháp.

Thiếu niên chưa từng cảm thấy bất lực như bây giờ.

" Thẩm thúc thúc......"

Âm thanh cậu nức nở, lại dùng hết sức mà đẩy người đang đè mình lên, thanh âm mang theo sợ hãi cùng vô thố. Đôi mắt cũng đã đỏ một vòng.

Nam nhân hình như đã nhận ra gì đó, thân mình hơi cứng lại. Ninh Thư vội vàng vùng dậy, đứng ra xa một chút.

Nhìn thấy thiếu niên trước mắt đang kinh hoảng, đôi mắt Thẩm Minh Hiên có chút thanh tỉnh. Hắn vươn ngón tay dài xoa xoa huyệt thái dương, tiếng nói khàn khàn: " Xin lỗi, tôi còn tưởng rằng....."

Lời này còn chưa nói xong, Ninh Thư đã hiểu ý của hắn. Nam nhân đem cậu trở thành loại người này.*

* chắc ẻm hiểu lầm nghĩ rằng lão Thẩm đem ẻm thành trai bao

Cậu biết một ít quy tắc là như vậy, đặc biệt là khi bàn chuyện làm ăn, vì lấy lòng người hợp tác liền sẽ tặng đối phương một người trên giường.

Cậu cảm thấy xấu hổ cùng quẫn bách. Ninh Thư da mặt nóng lên, mở miệng: " Thẩm tiên sinh nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra về."

Thẩm Minh Hiên nghe vậy liền nhìn lại đây: " Cậu để ý việc này sao?"

Ninh Thư không biết trả lời như thế nào, loại chuyện này quá mức xấu hổ rồi.

" Tôi đi về trước."

Hắn nhíu mày, mở miệng: " Mặc kệ thế nào, chuyện này là tôi sai. Hôm nào tôi sẽ tự mình đến nhà xin lỗi."

Ninh Thư không nói lời nào, đôi mắt vẫn còn hồng hồng, khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn có điểm đáng thương hề hề.

Quản gia vừa mới lấy cốc sữa bò ấm đi lên liền thấy thiếu niên từ phòng ông chủ đi ra. Đôi mắt hồng, quần áo có điểm hỗ độn nhìn qua có chút mất hồn mất vía.

Đối phương nhìn thấy ông, hơi nhấp môi, tính toán cứ như vậy mà đi qua người ông.

Quản gia không khỏi ngừng lại: " Vị tiểu thiếu gia này, từ từ chút a."

Ninh Thư có điểm mở mịt quay lại.

Ông uyển chuyển nhắc nhở nói: " Cậu nếu mang bộ dạng này đi ra ngoài, chỉ sợ là sẽ có người nghĩ nhiều."

Cậu mới đầu còn không hiểu những lời này có ý gì, cho đến khi ra ngoài nhìn thấy trên cửa sổ sát đất, cổ mình mang một vết đỏ chói.

Cậu sửng sốt một chút, ngồi xổm xuống đất thở dài một hơi.

Thẩm Minh Hiên nhận sai người, cậu tin. Nhưng muốn cậu về sau dùng tâm tình bình thường đối mặt với phương thì chuyện đó là không thể nào.

Ninh Thư điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới trở về Ninh gia, lại đụng phải Ninh An.

( em bé xui khiếp:>)

Ninh An nhìn thấy cậu trang điểm , đôi mắt lộ ra châm chọc, ngoài miệng lại ngọt ngào nói: " Anh trai a, anh như thế nào lại là bộ dáng này?"

Ninh Thư lúc này không có tâm trạng để phản ứng lại cậu ta, liền trực tiếp đi ngang. Ninh An bị làm ngơ, có chút tức giận lên.

" Này, anh không nghe thấy tôi nói chuyện với anh sao?"

Cậu ta đứng trước chặc trước mặt thiếu niên, đột nhiên tầm mắt nhìn thấy trên cổ cậu có chút ít dấu vết. Thừa dịp cậu không để ý liền lấy tay sờ lên.

Ninh Thư có điểm kinh ngạc nắm lấy tay cậu ta: " Cậu đang làm cái gì?"

Ninh An vô tội mà mở to đôi mắt: " Em lại không có làm cái gì nha anh trai. Nhưng thật ra anh đó, muộn như vậy mới trở về, trên người mặc quần áo kỳ quái, cổ lại có dấu hôn, em mới là người muốn hỏi anh đang làm cái gì a?"

Ninh Thư hít sâu một ngụm: " Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu."

Sau đó liền đi lên lầu, lưu lại Ninh An còn đứng tại chỗ khẽ nheo mắt. Trong lòng cậu ta có điểm vui sướng khi người gặp họa. Ninh Thư cái dạng này, đôi mắt thì hồng hồng, hơn nữa dấu vết kia khẳng định là ở trong trường hợp bị người cố tình mút ra.

Trước tiên là loại trừ trường hợp đối phương là nữ. Bởi vì khoa học phát triển, Ninh An đã sớm phát hiện xu hướng tính dục của mình là nam, liền đi tìm hiểu không ít thứ. Dấu hôn đậm như vậy, tuyệt đối không phải một nữ nhân có thể hôn ra được.

Cho nên a, anh trai tốt của cậu ta, nhất định là bị nam nhân nào đó thượng rồi đi?

Ninh An có điểm độc ác mà nghĩ thầm, loại nam nhân này giống nhau, đều đã thành gia lập nghiệp*. Hơn nữa nếu nam nhân đầu hói hoặc bụng bia thì..... nghĩ đến loại người như vậy đè lên người anh trai..

Ninh An muốn nôn luôn rồi.

* thành gia lập nghiệp: có gia đình và sự nghiệp

Editor : Cuối cùng lão Thẩm bắt đầu ra tay rồi, hí hí hí :>


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip